Chương 276: CẬU CHỦ CÓ CHÚT KHÔNG BÌNH THƯỜNG
Dật Nghi
18/01/2021
Thời Dũng hoàn toàn không thể tin vào tai của mình.
Mặc dù Mạc Đình Kiên đã lặp lại hai lần, Thời Dũng vẫn cảm thấy mình xuất hiện ảo giác thính giác.
“Cậu chủ…”
Anh ta mở miệng muốn Mạc Đình Kiên xác nhận lại một lần, Mạc Đình Kiên lại hơi giơ tay lên, ra hiệu anh ta không nên nói nữa.
Thời Dũng hơi sững sờ, quay người lui ra ngoài.
Trước đó Cố Tri Dân cùng Thẩm Lệ chia tay không vui vẻ gì, lúc này quay lại, đúng lúc nhìn thấy Thời Dũng từ trong văn phòng của Mạc Đình Kiên đi ra.
Anh ta tăng nhanh bước chân đi về hướng Thời Dũng bên này: “Sao vậy? Tìm được Diệp Chi rồi?”
Thời Dũng nhíu mày gật gật đầu: “Tìm được rồi.”
Cố Tri Dân thấy Thời Dũng cau mày, dáng vẻ lo lắng, khó hiểu hỏi: “Này, tìm được Diệp Chi, Đình Kiên không cho các anh đi đón cô ấy về? Hay là anh ấy muốn tự đi đón về?”
Thời Dũng lắc đầu: “Đều không phải, cậu chủ…”
Dừng một chút, Thời Dũng nghĩ ra một từ ngữ thích hợp để hình dung Mạc Đình Kiên.
“Tôi cảm thấy cậu chủ có chút không bình thường.”
“Không bình thường?” Cố Tri Dân giật giật khóe miệng.
“Cậu chủ không để chúng tôi đi đón mợ chủ trở về, cũng không có ý định tự đi đón cô ấy, anh ấy chỉ nói chúng tôi không được làm kinh động cô ấy.”
Cố Tri Dân nghe lời này, so với Thời Dũng lúc đó phản ứng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Anh ta sửng sốt một lúc, hỏi: “Cậu ấy thế nào?”
Thời Dũng khuôn mặt mờ mịt lắc đầu.
Theo Mạc Đình Kiên nhiều năm như vậy, phần lớn thời gian anh ta vẫn có thể phỏng đoán được một chút suy nghĩ Mạc Đình Kiên.
Nhưng mà lần này, Thời Dũng cũng hoàn toàn không có đầu mối, cảm thấy mình không đoán được chút nào suy nghĩ của cậu chủ.
Cố Tri Dân cũng nghĩ giống như anh ta.
…
Hạ Diệp Chi mặc dù từ khách sạn chuyển ra ngoài, nhưng vẫn không từ bỏ.
Buổi tối cô ở trọ nhà dân, ban ngày thì cải trang ăn mặc khác đi, âm thầm chạy đến một quán cà phê đối diện khách sạn, chọn một vị trí gần cửa sổ, gọi ly nước trái cây ngồi cả một buổi chiều.
Mục đích cô làm như vậy rất đơn giản, chính là xem người của Mạc Đình Kiên lúc nào sẽ tới khách sạn tìm cô.
Cô cho rằng, với năng lực của Mạc Đình Kiên, ngày thứ hai sẽ tìm được cô ở khách sạn này.
Thế nhưng mà, hai ba ngày liên tục cô ngồi chờ ở trong quán cà phê, tận đến khi phòng khách sạn đến kỳ hạn, cũng không hề trông thấy người của Mạc Đình Kiên xuất hiện.
Lẽ nào người của Mạc Đình Kiên không tìm được nơi này?
Suy nghĩ này vừa hiện ra, liền bị chính cô bác bỏ.
Không thể nào, Mạc Đình Kiên có thể che giấu năng lực nhiều năm như vậy, sẽ không phải không có chút năng lực nhỏ nhoi ấy.
Cô lắc lư ly nước trái cây trước mặt, có chút không yên lòng.
Mạc Đình Kiên không tìm đến, cô phải nên vui mừng mới đúng chứ, thế nhưng mà trong lòng cô không hề có cảm giác vui mừng.
Ngược lại có chút mất mát.
Lẽ nào thật sự giống như Thẩm Sơ Hoàng đã nói?
Thế nhưng, kết hôn còn chưa được một hai năm đâu, Mạc Đình Kiên đã không muốn tìm cô rồi?
Hạ Diệp Chi mím môi, gỡ xuống tóc giả và mũ cô dùng để ngụy trang, cứ như thế nghênh ngang đi ra ngoài.
Cô cố ý đi một vòng ở cửa khách sạn, sau đó mới trở lại nhà trọ.
Ăn cơm với chủ nhà trọ xong, Hạ Diệp Chi liền trở về phòng.
Bật máy tính lên đăng nhập hòm thư, cô liền nhận được tài liệu hợp đồng Tần Thủy San gửi cho cô.
Cô xem qua sơ bộ, không phát hiện vấn đề gì, liền gửi lại hợp đồng cho Tần Thủy San.
Hạ Diệp Chi cũng không khẳng định được Mạc Đình Kiên có phải thật sự không muốn tìm cô hay không, cho nên sáng sớm hôm sau, liền đi mua vé máy bay, bay đi khỏi Sydney.
Đi khỏi Sydney, cô gọi điện thoại về hỏi qua bố mẹ ở nhà, nói bóng gió hỏi bọn họ, có người nước Z nào tới tìm cô không.
Nhưng bố mẹ cô đều trả lời là không có.
Mạc Đình Kiên thật sự không có ý định tìm cô ư?
…
Rất nhanh đã qua hơn một tháng.
Cô và Tần Thủy San ký hợp đồng giấy, đều dùng chuyển phát nhanh quốc tế gửi qua lại, cũng chưa từng nhìn thấy người của Mạc Đình Kiên tìm đến cô.
Đứa trẻ không được yêu thương luôn luôn đặc biệt trưởng thành sớm, do đó hầu hết thời gian cô đều có thể duy trì tỉnh táo sáng suốt.
Lúc này, Hạ Diệp Chi mười phần minh mẫn biết được, Mạc Đình Kiên là không có ý định đi tìm cô.
Mạc Đình Kiên đã không tìm cô, cô cũng sẽ không cần phải trốn trốn tránh tránh.
Sau khi cô đổi số điện thoại mới, liền một lần nữa liên hệ Thẩm Lệ.
Sau đó, cô lại trở về Sydney, thuê một căn nhà ở bờ biển để sinh sống.
Cô muốn trở về thành phố Hà Dương
Nhưng nghĩ lại, đã ngậm đắng nuốt cay ra đi, cũng không thể cứ như vậy trở về.
Huống hồ, coi như về lại thành phố Hà Dương, nơi đó có cái gì đáng cho cô lưu luyến sao?
Mà trong lòng cô luôn luôn có một loại linh tính không giải thích được, cô cảm thấy Mạc Đình Kiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hiện tại có lẽ anh sẽ không tìm cô, nhưng không có nghĩa là khi đứa bé ra đời, Mạc Đình Kiên sẽ không tới đòi đứa bé…
Cân nhắc hai bên, tốt hơn vẫn là ở lại Sydney.
…
Tần Thủy San rất thích kịch bản của Hạ Diệp Chi, thường xuyên gọi video cùng Hạ Diệp Chi thảo luận kịch bản.
Kịch bản rốt cuộc cũng là dựa vào tưởng tượng viết ra, luôn có một chút không hợp logic và thực tế, mà muốn quay thành phim truyền hình cho mọi người xem, sẽ phải trải qua nhiều lần kiểm tra, cùng cấp trên cân nhắc.
Kịch bản xây dựng một chút sửa đổi một chút , đến lúc chốt kịch bản, đã là tháng tư.
Mà dự tính ngày sinh của Hạ Diệp Chi là tháng bảy.
“Đây là chương cuối cùng, cô xem một chút, nếu không có vấn đề thì cứ quyết định như vậy, thời gian tới tôi muốn an tâm dưỡng thai.”
Hạ Diệp Chi nói , ấn nút gửi đi, đem nội dung chương cuối cùng gửi cho Tần Thủy San.
Sau đó, cô lắc lắc cổ, theo thói quen sờ lên bụng dưới đã to như quả bóng của mình.
Tần Thủy San ở trong video trông thấy bụng Hạ Diệp Chi, do dự một chút, lên tiếng hỏi: “Cô dự định sinh con ở nước ngoài?”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi gật nhẹ đầu.
Mấy tháng nay, cô và Tần Thủy San hai người cùng nhau thảo luận kịch bản, thường gặp những vấn đề mà quan điểm hai người không giống nhau, sẽ liền tranh cãi ầm ĩ lên, không ai nhường ai.
Nhưng ngược lại quan hệ của hai người lại thân thiết hơn một chút.
Tần Thủy San hỏi cô: “Mạc Đình Kiên có tới tìm cô không?”
Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút nói ra: “Không có.”
“Hai người…”
“Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi, tôi hơi mệt, có việc sẽ liên lạc lại.” Hạ Diệp Chi không đợi cô ta nói dứt lời, liền tắt video đi.
Sau khi tắt video đi, Hạ Diệp Chi ngây ngốc ngồi trước bàn làm việc một lúc, mới mở ra trình duyệt, gõ vào ba chữ “Mạc Đình Kiên”.
Nhấn xuống nút tìm kiếm, giao diện nhảy một cái, ánh mắt Hạ Diệp Chi liền nhìn vào dòng chữ nhỏ không quá nổi bật ở đầu giao diện: Thông tin bạn tìm kiếm có 14,700,000 kết quả.
Bên dưới là thông tin cá nhân của “Mạc Đình Kiên”.
Xuống dưới nữa, là “Tin tức mới nhất liên quan đến” Mạc Đình Kiên.
Mỗi một kết quả tìm kiếm đều liên quan đến Mạc Đình Kiên.
Có bài viết về bản thân anh, cũng có bài viết về nhà họ Mạc.
Mạc Đình Kiên tiếp quản Mạc thị, lại bởi vì bản thân anh chính là đề tài nóng, vừa có chút chuyện, liền bị các tạp chí lớn tranh giành đưa tin.
Nếu cô muốn biết tình hình gần đây của anh, cũng quá dễ dàng.
Mặc dù Mạc Đình Kiên đã lặp lại hai lần, Thời Dũng vẫn cảm thấy mình xuất hiện ảo giác thính giác.
“Cậu chủ…”
Anh ta mở miệng muốn Mạc Đình Kiên xác nhận lại một lần, Mạc Đình Kiên lại hơi giơ tay lên, ra hiệu anh ta không nên nói nữa.
Thời Dũng hơi sững sờ, quay người lui ra ngoài.
Trước đó Cố Tri Dân cùng Thẩm Lệ chia tay không vui vẻ gì, lúc này quay lại, đúng lúc nhìn thấy Thời Dũng từ trong văn phòng của Mạc Đình Kiên đi ra.
Anh ta tăng nhanh bước chân đi về hướng Thời Dũng bên này: “Sao vậy? Tìm được Diệp Chi rồi?”
Thời Dũng nhíu mày gật gật đầu: “Tìm được rồi.”
Cố Tri Dân thấy Thời Dũng cau mày, dáng vẻ lo lắng, khó hiểu hỏi: “Này, tìm được Diệp Chi, Đình Kiên không cho các anh đi đón cô ấy về? Hay là anh ấy muốn tự đi đón về?”
Thời Dũng lắc đầu: “Đều không phải, cậu chủ…”
Dừng một chút, Thời Dũng nghĩ ra một từ ngữ thích hợp để hình dung Mạc Đình Kiên.
“Tôi cảm thấy cậu chủ có chút không bình thường.”
“Không bình thường?” Cố Tri Dân giật giật khóe miệng.
“Cậu chủ không để chúng tôi đi đón mợ chủ trở về, cũng không có ý định tự đi đón cô ấy, anh ấy chỉ nói chúng tôi không được làm kinh động cô ấy.”
Cố Tri Dân nghe lời này, so với Thời Dũng lúc đó phản ứng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Anh ta sửng sốt một lúc, hỏi: “Cậu ấy thế nào?”
Thời Dũng khuôn mặt mờ mịt lắc đầu.
Theo Mạc Đình Kiên nhiều năm như vậy, phần lớn thời gian anh ta vẫn có thể phỏng đoán được một chút suy nghĩ Mạc Đình Kiên.
Nhưng mà lần này, Thời Dũng cũng hoàn toàn không có đầu mối, cảm thấy mình không đoán được chút nào suy nghĩ của cậu chủ.
Cố Tri Dân cũng nghĩ giống như anh ta.
…
Hạ Diệp Chi mặc dù từ khách sạn chuyển ra ngoài, nhưng vẫn không từ bỏ.
Buổi tối cô ở trọ nhà dân, ban ngày thì cải trang ăn mặc khác đi, âm thầm chạy đến một quán cà phê đối diện khách sạn, chọn một vị trí gần cửa sổ, gọi ly nước trái cây ngồi cả một buổi chiều.
Mục đích cô làm như vậy rất đơn giản, chính là xem người của Mạc Đình Kiên lúc nào sẽ tới khách sạn tìm cô.
Cô cho rằng, với năng lực của Mạc Đình Kiên, ngày thứ hai sẽ tìm được cô ở khách sạn này.
Thế nhưng mà, hai ba ngày liên tục cô ngồi chờ ở trong quán cà phê, tận đến khi phòng khách sạn đến kỳ hạn, cũng không hề trông thấy người của Mạc Đình Kiên xuất hiện.
Lẽ nào người của Mạc Đình Kiên không tìm được nơi này?
Suy nghĩ này vừa hiện ra, liền bị chính cô bác bỏ.
Không thể nào, Mạc Đình Kiên có thể che giấu năng lực nhiều năm như vậy, sẽ không phải không có chút năng lực nhỏ nhoi ấy.
Cô lắc lư ly nước trái cây trước mặt, có chút không yên lòng.
Mạc Đình Kiên không tìm đến, cô phải nên vui mừng mới đúng chứ, thế nhưng mà trong lòng cô không hề có cảm giác vui mừng.
Ngược lại có chút mất mát.
Lẽ nào thật sự giống như Thẩm Sơ Hoàng đã nói?
Thế nhưng, kết hôn còn chưa được một hai năm đâu, Mạc Đình Kiên đã không muốn tìm cô rồi?
Hạ Diệp Chi mím môi, gỡ xuống tóc giả và mũ cô dùng để ngụy trang, cứ như thế nghênh ngang đi ra ngoài.
Cô cố ý đi một vòng ở cửa khách sạn, sau đó mới trở lại nhà trọ.
Ăn cơm với chủ nhà trọ xong, Hạ Diệp Chi liền trở về phòng.
Bật máy tính lên đăng nhập hòm thư, cô liền nhận được tài liệu hợp đồng Tần Thủy San gửi cho cô.
Cô xem qua sơ bộ, không phát hiện vấn đề gì, liền gửi lại hợp đồng cho Tần Thủy San.
Hạ Diệp Chi cũng không khẳng định được Mạc Đình Kiên có phải thật sự không muốn tìm cô hay không, cho nên sáng sớm hôm sau, liền đi mua vé máy bay, bay đi khỏi Sydney.
Đi khỏi Sydney, cô gọi điện thoại về hỏi qua bố mẹ ở nhà, nói bóng gió hỏi bọn họ, có người nước Z nào tới tìm cô không.
Nhưng bố mẹ cô đều trả lời là không có.
Mạc Đình Kiên thật sự không có ý định tìm cô ư?
…
Rất nhanh đã qua hơn một tháng.
Cô và Tần Thủy San ký hợp đồng giấy, đều dùng chuyển phát nhanh quốc tế gửi qua lại, cũng chưa từng nhìn thấy người của Mạc Đình Kiên tìm đến cô.
Đứa trẻ không được yêu thương luôn luôn đặc biệt trưởng thành sớm, do đó hầu hết thời gian cô đều có thể duy trì tỉnh táo sáng suốt.
Lúc này, Hạ Diệp Chi mười phần minh mẫn biết được, Mạc Đình Kiên là không có ý định đi tìm cô.
Mạc Đình Kiên đã không tìm cô, cô cũng sẽ không cần phải trốn trốn tránh tránh.
Sau khi cô đổi số điện thoại mới, liền một lần nữa liên hệ Thẩm Lệ.
Sau đó, cô lại trở về Sydney, thuê một căn nhà ở bờ biển để sinh sống.
Cô muốn trở về thành phố Hà Dương
Nhưng nghĩ lại, đã ngậm đắng nuốt cay ra đi, cũng không thể cứ như vậy trở về.
Huống hồ, coi như về lại thành phố Hà Dương, nơi đó có cái gì đáng cho cô lưu luyến sao?
Mà trong lòng cô luôn luôn có một loại linh tính không giải thích được, cô cảm thấy Mạc Đình Kiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hiện tại có lẽ anh sẽ không tìm cô, nhưng không có nghĩa là khi đứa bé ra đời, Mạc Đình Kiên sẽ không tới đòi đứa bé…
Cân nhắc hai bên, tốt hơn vẫn là ở lại Sydney.
…
Tần Thủy San rất thích kịch bản của Hạ Diệp Chi, thường xuyên gọi video cùng Hạ Diệp Chi thảo luận kịch bản.
Kịch bản rốt cuộc cũng là dựa vào tưởng tượng viết ra, luôn có một chút không hợp logic và thực tế, mà muốn quay thành phim truyền hình cho mọi người xem, sẽ phải trải qua nhiều lần kiểm tra, cùng cấp trên cân nhắc.
Kịch bản xây dựng một chút sửa đổi một chút , đến lúc chốt kịch bản, đã là tháng tư.
Mà dự tính ngày sinh của Hạ Diệp Chi là tháng bảy.
“Đây là chương cuối cùng, cô xem một chút, nếu không có vấn đề thì cứ quyết định như vậy, thời gian tới tôi muốn an tâm dưỡng thai.”
Hạ Diệp Chi nói , ấn nút gửi đi, đem nội dung chương cuối cùng gửi cho Tần Thủy San.
Sau đó, cô lắc lắc cổ, theo thói quen sờ lên bụng dưới đã to như quả bóng của mình.
Tần Thủy San ở trong video trông thấy bụng Hạ Diệp Chi, do dự một chút, lên tiếng hỏi: “Cô dự định sinh con ở nước ngoài?”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi gật nhẹ đầu.
Mấy tháng nay, cô và Tần Thủy San hai người cùng nhau thảo luận kịch bản, thường gặp những vấn đề mà quan điểm hai người không giống nhau, sẽ liền tranh cãi ầm ĩ lên, không ai nhường ai.
Nhưng ngược lại quan hệ của hai người lại thân thiết hơn một chút.
Tần Thủy San hỏi cô: “Mạc Đình Kiên có tới tìm cô không?”
Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút nói ra: “Không có.”
“Hai người…”
“Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi, tôi hơi mệt, có việc sẽ liên lạc lại.” Hạ Diệp Chi không đợi cô ta nói dứt lời, liền tắt video đi.
Sau khi tắt video đi, Hạ Diệp Chi ngây ngốc ngồi trước bàn làm việc một lúc, mới mở ra trình duyệt, gõ vào ba chữ “Mạc Đình Kiên”.
Nhấn xuống nút tìm kiếm, giao diện nhảy một cái, ánh mắt Hạ Diệp Chi liền nhìn vào dòng chữ nhỏ không quá nổi bật ở đầu giao diện: Thông tin bạn tìm kiếm có 14,700,000 kết quả.
Bên dưới là thông tin cá nhân của “Mạc Đình Kiên”.
Xuống dưới nữa, là “Tin tức mới nhất liên quan đến” Mạc Đình Kiên.
Mỗi một kết quả tìm kiếm đều liên quan đến Mạc Đình Kiên.
Có bài viết về bản thân anh, cũng có bài viết về nhà họ Mạc.
Mạc Đình Kiên tiếp quản Mạc thị, lại bởi vì bản thân anh chính là đề tài nóng, vừa có chút chuyện, liền bị các tạp chí lớn tranh giành đưa tin.
Nếu cô muốn biết tình hình gần đây của anh, cũng quá dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.