Chương 970: CHÁU KHÔNG NHỚ CHÚ SAO, TRƯỚC ĐÂY CHÚNG TA ĐÃ TỪNG GẶP NHAU RỒI
Dật Nghi
01/02/2021
Mạc Hạ hơi sợ người lạ, nhưng vẫn hào phóng đáp lại: “Chào chú.”
Giọng nói mềm mại, dáng vẻ nhỏ nhắn rất đáng yêu.
Tim Mạc Gia Thành tan chảy trước cô bé, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Cháu không nhớ chú sao, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
Mặc dù chỉ gặp thoáng qua, nhưng anh nhớ lúc đó Mạc Hạ nhỏ hơn bây giờ một chút.
Nửa năm đối với một đứa bé là một sự thay đổi không hề nhỏ.
Cho dù chỉ một tháng không gặp, đứa trẻ cũng có thay đổi rất lớn.
Hạ Diệp Chi quay đầu nắm tay Mạc Hạ: “Đây là chú họ của con, hai người đã từng gặp mặt rồi, con không nhớ sao?”
Trước đây Mạc Gia Thành vừa trắng vừa đẹp trai, giờ thì đen hơn một chút, không còn dáng vẻ được các bạn nhỏ yêu thích như trước đây.
Nhưng Mạc Hạ lại gật đầu: “Con nhớ, là chú họ.”
Mạc Gia Thành nghe vậy thì nở nụ cười: “Cháu thật thông minh, đến giờ vẫn nhớ ra chú! Chú có mang rất nhiều đồ hay ho cho cháu đây.”
Anh nói xong thì đặt chiếc ba lô ở sau lưng xuống.
Lúc này Hạ Diệp Chi mới chú ý đến chiếc ba lô sau lưng anh.
Mới nãy cô cứ mãi nói chuyện, quên bảo anh để chiếc ba lô xuống.
Mạc Gia Thành đặt ba lô xuống đất, rồi lục lọi đồ bên trong.
Anh lấy đồ bên trong ra.
“Đây là đặc sản.”
“Đây là đồ chơi.”
“Cái này cũng có thể ăn, nhưng không ngon lắm.”
Sau đó, Mạc Gia Thành lấy ra một chiếc túi lớn rồi nhìn Mạc Hạ: “Cái này cho cháu.”
Nhìn đồ trong chiếc túi này rất mộc mạc, không hề xa hoa.
Hạ Diệp Chi tò mò không biết bên trong là gì.
Mạc Hạ cũng tò mò đến gần Mạc Gia Thành đang ngồi xổm dưới đất.
Cô bé vướn dài cổ nhìn vào trong túi: “Trong này đựng thứ gì vậy ạ?”
Miệng túi mở rất nhỏ, cho dù cô bé có vươn dài cổ cũng không nhìn thấy đồ bên trong.
Mạc Gia Thành mở túi ra, bên trong là các loại đồ chơi nhỏ, còn có mấy tượng gỗ đơn giản.
Mạc Gia Thành cầm một tượng gỗ trong đó rồi hỏi Mạc Hạ: “Cháu xem có thích thứ này không?”
Mạc Hạ vui vẻ nhận lấy: “Thích ạ.”
Mạc Gia Thành thở phào nhẹ nhõm: “Thích thì tốt, tượng gỗ này do chú tự khắc đó.”
“Chú tự khắc sao ạ?” Mạc Hạ tò mò hỏi: “Sao chú khắc được ạ?”
Mạc Gia Thành ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời ngắn gọn: “ Dùng cọc gỗ để khắc đó.”
Mạc Hạ mở to mắt: “Chú dùng cọc gỗ khắc thành búp bê sao ạ?”
Trước đây cô bé cũng có mấy món đồ chơi làm từ gỗ.
Nhưng người ta cũng chỉ nói là làm từ gỗ thôi, trong bốn năm cuộc đời của cô bé, đây là lần đầu tiên cô bé nghe nói có thể dùng cọc gỗ để khắc.
Hạ Diệp Chi thấy Mạc Hạ và Mạc Gia Thành đã trò chuyện với nhau thì lặng lẽ lùi về sau, để bọn họ có nơi để nói chuyện.
Mạc Đình Kiên sớm đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lúc này anh rửa tay đi ra.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, trên áo dính một mảng nước nhỏ, màu sẫm hơn.
Tay áo được xắn lên, mặc dù trên người Mạc Đình Kiên mang theo hơi thở tràn trề sức sống nhưng vẫn có cảm giác lạnh lùng mỏng manh.
Mạc Gia Thành cũng nhận ra Mạc Đình Kiên đã ra.
Anh vừa nói chuyện cùng Mạc Hạ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp.
Khi nhìn thấy Mạc Đình Kiên thì thu nụ cười lại, từ từ đứng dậy nhìn Mạc Đình Kiên hô: “Anh họ.”
Mạc Đình Kiên nhìn anh, chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Ừm.”
Mặc dù đã trưởng thành nhưng khi thấy Mạc Đình Kiên, Mạc Gia Thành vẫn sẽ sợ hãi theo bản năng.
“Anh đang làm gì trong phòng bếp vậy?” Phía mà Mạc Đình Kiên đi tới quay lưng với phòng bếp ở phía sau, đương nhiên anh ấy đi ra từ phòng bếp rồi.
Giọng nói mềm mại, dáng vẻ nhỏ nhắn rất đáng yêu.
Tim Mạc Gia Thành tan chảy trước cô bé, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Cháu không nhớ chú sao, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
Mặc dù chỉ gặp thoáng qua, nhưng anh nhớ lúc đó Mạc Hạ nhỏ hơn bây giờ một chút.
Nửa năm đối với một đứa bé là một sự thay đổi không hề nhỏ.
Cho dù chỉ một tháng không gặp, đứa trẻ cũng có thay đổi rất lớn.
Hạ Diệp Chi quay đầu nắm tay Mạc Hạ: “Đây là chú họ của con, hai người đã từng gặp mặt rồi, con không nhớ sao?”
Trước đây Mạc Gia Thành vừa trắng vừa đẹp trai, giờ thì đen hơn một chút, không còn dáng vẻ được các bạn nhỏ yêu thích như trước đây.
Nhưng Mạc Hạ lại gật đầu: “Con nhớ, là chú họ.”
Mạc Gia Thành nghe vậy thì nở nụ cười: “Cháu thật thông minh, đến giờ vẫn nhớ ra chú! Chú có mang rất nhiều đồ hay ho cho cháu đây.”
Anh nói xong thì đặt chiếc ba lô ở sau lưng xuống.
Lúc này Hạ Diệp Chi mới chú ý đến chiếc ba lô sau lưng anh.
Mới nãy cô cứ mãi nói chuyện, quên bảo anh để chiếc ba lô xuống.
Mạc Gia Thành đặt ba lô xuống đất, rồi lục lọi đồ bên trong.
Anh lấy đồ bên trong ra.
“Đây là đặc sản.”
“Đây là đồ chơi.”
“Cái này cũng có thể ăn, nhưng không ngon lắm.”
Sau đó, Mạc Gia Thành lấy ra một chiếc túi lớn rồi nhìn Mạc Hạ: “Cái này cho cháu.”
Nhìn đồ trong chiếc túi này rất mộc mạc, không hề xa hoa.
Hạ Diệp Chi tò mò không biết bên trong là gì.
Mạc Hạ cũng tò mò đến gần Mạc Gia Thành đang ngồi xổm dưới đất.
Cô bé vướn dài cổ nhìn vào trong túi: “Trong này đựng thứ gì vậy ạ?”
Miệng túi mở rất nhỏ, cho dù cô bé có vươn dài cổ cũng không nhìn thấy đồ bên trong.
Mạc Gia Thành mở túi ra, bên trong là các loại đồ chơi nhỏ, còn có mấy tượng gỗ đơn giản.
Mạc Gia Thành cầm một tượng gỗ trong đó rồi hỏi Mạc Hạ: “Cháu xem có thích thứ này không?”
Mạc Hạ vui vẻ nhận lấy: “Thích ạ.”
Mạc Gia Thành thở phào nhẹ nhõm: “Thích thì tốt, tượng gỗ này do chú tự khắc đó.”
“Chú tự khắc sao ạ?” Mạc Hạ tò mò hỏi: “Sao chú khắc được ạ?”
Mạc Gia Thành ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời ngắn gọn: “ Dùng cọc gỗ để khắc đó.”
Mạc Hạ mở to mắt: “Chú dùng cọc gỗ khắc thành búp bê sao ạ?”
Trước đây cô bé cũng có mấy món đồ chơi làm từ gỗ.
Nhưng người ta cũng chỉ nói là làm từ gỗ thôi, trong bốn năm cuộc đời của cô bé, đây là lần đầu tiên cô bé nghe nói có thể dùng cọc gỗ để khắc.
Hạ Diệp Chi thấy Mạc Hạ và Mạc Gia Thành đã trò chuyện với nhau thì lặng lẽ lùi về sau, để bọn họ có nơi để nói chuyện.
Mạc Đình Kiên sớm đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lúc này anh rửa tay đi ra.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, trên áo dính một mảng nước nhỏ, màu sẫm hơn.
Tay áo được xắn lên, mặc dù trên người Mạc Đình Kiên mang theo hơi thở tràn trề sức sống nhưng vẫn có cảm giác lạnh lùng mỏng manh.
Mạc Gia Thành cũng nhận ra Mạc Đình Kiên đã ra.
Anh vừa nói chuyện cùng Mạc Hạ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp.
Khi nhìn thấy Mạc Đình Kiên thì thu nụ cười lại, từ từ đứng dậy nhìn Mạc Đình Kiên hô: “Anh họ.”
Mạc Đình Kiên nhìn anh, chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Ừm.”
Mặc dù đã trưởng thành nhưng khi thấy Mạc Đình Kiên, Mạc Gia Thành vẫn sẽ sợ hãi theo bản năng.
“Anh đang làm gì trong phòng bếp vậy?” Phía mà Mạc Đình Kiên đi tới quay lưng với phòng bếp ở phía sau, đương nhiên anh ấy đi ra từ phòng bếp rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.