Chương 530: CHỈ MẶC CHO MÌNH ANH XEM
Dật Nghi
23/01/2021
Hạ Diệp Chi ngắt điện thoại, thở dài.
Cô lại bị Mạc Đình Kiên uy hiếp thành công lần nữa.
Trong lòng cô nghĩ gì, anh đều biết rõ, thế nên mới mỗi lần uy hiếp cô, đều thành công.
Dường như từ lúc bắt đầu đến hiện tại, cô luôn bị Mạc Đình Kiên uy hiếp.
Hơn nữa, Mạc Đình Kiên chưa từng thất thủ.
Hạ Diệp Chi có chút nản lòng.
…..
Hạ Diệp Chi ăn trưa trong phòng làm việc của Tần Thủy San, sau đó tham gia một cuộc họp đơn giản, liền lái xe đến tiệm váy cưới.
Mạc Đình Kiên đã ở trong tiệm váy cưới đợi cô.
Lúc cô bước vào,Mạc Đình Kiên đang lật xem một quyển tạp chí kinh tế trên tay.
Anh ngồi quay lưng về phía cô, Hạ Diệp Chi nhất thời nổi hứng nghịch ngợm, dơ tay ra hiệu im lặng với nhân viên tiệm, nhẹ nhàng đi về phía Mạc Đình Kiên, chuẩn bị dọa anh.
Có điều, lúc cách anh chỉ còn hai bước chân, Mạc Đình Kiên đột nhiên lên tiếng gọi tên cô.
“Hạ Diệp Chi.”
Người Mạc Đình Kiên không động đậy, tạp chí trên tay cũng không đặt xuống.
Anh làm sao biết cô đến rồi?
Hạ Diệp Chi dừng chân, hai giây sau mới đến sau lưng anh, tức giận vò tóc anh: “Anh không nhìn em, anh làm sao biết là em?”
Mạc Đình Kiên nắm lấy cái tay làm loạn trên đầu anh của cô, cô còn muốn rút về, anh liền nắm càng chặt, quá đáng hơn là, anh nắm chặt lấy cả hai tay cô.
Như vậy, Hạ Diệp Chi chỉ đành đứng sau lưng anh.
Anh quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi, vẻ nghiêm túc nói: “Vấn đề này, em có nghĩ cũng nghĩ không ra.”
Hạ Diệp Chi nhíu mi hỏi anh: “Tại sao?”
Mạc Đình Kiên dùng ngón tay của bàn tay trống còn lại chỉ vào đầu mình.
Hạ Diệp Chi bị Mạc Đình Kiên chê bỏ rất nhiều lần, hay lập tức hiểu ra ý Mạc Đình Kiên muốn bày tỏ.
Ý của Mạc Đình Kiên là: chỉ số thông minh là điểm yếu.
Cái này còn có thể nhịn sao?
Hạ Diệp Chi lườm anh: “Mạc Đình Kiên, cho anh cơ hội làm người lần nữa, trả lời lại câu hỏi vừa rồi, nếu không tối nay anh đợi ngủ ở hành lang đi.”
Cũng không biết lời này của cô có chỗ nào chạm đến điểm cười của Mạc Đình Kiên, anh đột nhiên cười thành tiếng.
Còn là kiểu cười không dừng lại được.
Hạ Diệp Chi vung tay nhéo mặt anh.
Mạc Đình Kiên nắm chặt lấy tay cô, kéo cô về phía trước, nửa người cô liền đổ lên người anh.
Tuy nhiên bởi vì cô đứng sau lưng Mạc Đình Kiên, thể nên đại khái là dựa vào người Mạc Đình Kiên.
Một tay Mạc Đình Kiên ấn lưng cô, tay còn lại giữ chặt tay cô, như chốn không người hôn cô.
Hạ Diệp Chi trợn to mắt, cô chỉ là nhất thời nổi hứng trêu trọc, hiện tại là làm trò cười cho người khác.
Cô biết Mạc Đình Kiên là người tùy hứng, ở phương diện này từ trước đến nay chưa từ khống chế bản thân.
Cô chỉ đành cắn Mạc Đình Kiên một cái, lực đạo không phải nhẹ.
Mạc Đình Kiên cảm thấy đau, tự nhiên sẽ buông cô ra.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cô, Mạc Đình Kiên lại không làm như vậy.
Anh không những không buông cô, ngược lại hôn càng mãnh liệt.
Nhân viên bên cạnh đều rất tự giác nhắm mắt lại, không nhìn bọn họ.
Qua một lúc lâu sau, Mạc Đình Kiên mới buông tha Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi sờ môi mình một cái, cảm giác môi mình sưng đỏ, sau đó cũng không thèm nhìn mặt Mạc Đình Kiên.
Cô lại đi thử váy cưới cho buổi chiều.
Có điều lần này, cô tỉ mỉ quan sát ánh mắt của Mạc Đình Kiên.
Mỗi lần cô thử váy bước ra, Mạc Đình Kiên đều vô cùng nghiêm túc nhiền cô, trên mặt cũng không có một chút sốt ruột nào.
Anh dường như thực sự cảm thấy mỗi bộ váy cưới đều đẹp, cứ gật đầu mãi….
Hạ Diệp Chi thử đến mức mệt mỏi, trong lúc nghỉ ngơi chạy qua hỏi anh: “Anh không cảm thấy bộ váy cười nào đặc biệt đẹp sao?”
Mạc Đình Kiên đơn giản dứt khóa trả lời: “Không có.”
Hạ Diệp Chi bị lời của anh làm cho cứng họng.
Mạc Đình Kiên là người thông minh, anh rất nhanh từ trên mặt Hạ Diệp Chi nhìn ra, Hạ Diệp Chi không vừa ý đối với câu trả lời này.
Anh nhăn mày, hơi nghĩ ngợi một lát, lựa chọn nói lời thật lòng: “Bởi vì mặc trên người em, thế nên bộ nào cũng đẹp.”
Hạ Diệp Chi chớp mắt, vài giây sau, mới mở miệng nói: “Anh nói bộ nào cũng đẹp, là ý này sao?”
“Ừm.” Mạc Đình Kiên vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Càng nhiều người không biết nói lời đường mật, khi họ vô tình nói những lời như vậy một cách nghiêm túc, ngược lại càng trêu chọc hơn.
Hạ Diệp Chi bật cười, chồm qua hôn anh một cái.
Mạc Đình Kiên nhếch mắt nhìn cô, đối với nụ hôn bất ngờ này dường như có chút khó hiểu.
Hạ Diệp Chi cũng không giải thích với anh, chỉ cười một cái, lại vào trong thử hai bộ váy cưới.
Kết hôn chỉ là hình thức, cô và Mạc Đình Kiên ở bên nhau lâu như vậy, đối với những cái này thực ra cũng rất bình thường.
Cô từ trước đến nay không cần dựa vào những hình thức bên ngoài, đi tìm kiếm cảm giác an toàn.
Cô độc lập từ rất sớm, biết rằng đáng để dựa dẫm nhất vẫn là chính mình, cô cũng không nghĩ sẽ tìm kiếm cảm giác an toàn từ Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên là người vô cùng mạnh mẽ, anh đủ để trở thành chỗ dựa cho cô không sai, cô cũng vô cùng tin tưởng anh.
Nhưng những bất ngờ của cuộc sống, luôn đột nhiên đến.
Ví dụ lần xa cách ba năm trước, ví dụ như việc mất trí nhớ của cô và Mạc Đình Kiên.
Đời người đều như vậy, chẳng ai có thể trở thành chỗ dựa của ai.
Cho dù không có Mạc Đình Kiên, cô cũng có thể đảm bảo bản thân sống tốt.
…
Cuối cùng, Hạ Diệp Chi chọn ra ba bộ váy cưới, để Mạc Đình Kiên chọn cho cô một bộ.
Người đàn ông đa mưu túc trí trên thương trường, lại bị ba bộ váy cưới làm khó.
Hạ Diệp Chi đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh cười dịu dàng: “Mạc Đình Kiên, bộ váy cưới này là em mặc cho mình anh xem, anh dựa vào ý mình chọn một bộ.”
…….là mặc cho mình anh xem.
Cả người Mạc Đình Kiên chấn động, trên mặt lộ lên một tia kinh ngạc.
Hạ Diệp Chi kéo tay anh, giọng nói mang một tia dỗ ngọt: “Giúp em chọn một bộ.”
Mạc Đình Kiên có chút chậm chạp gật đầu: “Ừ.”
Ánh mắt Mạc Đình Kiên quét qua một lượt ba bộ, cuối cùng rơi trên bộ mà chủ tiệm nói là bảo vật của tiệm.
Đó là váy cưới cũ của một nhà thiết kế già nổi tiếng, bộ váy cưới cuối cùng bà cùng chồng hoàn thành trước khi chết.
Bộ váy cưới này là làm vài năm trước, nhưng hiện tại nhìn, vẫn đẹp mà rực rỡ như cũ.
Trên đường trở về, Mạc Đình Kiên lái xe, Hạ Diệp Chi nghịch điện thoại.
Cô đầu tiên lướt một lượt mesenger, sau đó lại lướt facebook.
Bởi vì tin tức mấy ngày trước, facebook của cô nhận được rất nhiều tin nhắn riêng, còn có vô số tin tức cô chưa đọc.
Ngoài một số bình luận ra, còn có một chút tin tức liên quan đến cô.
Cô vừa lên facebook, điện thoại liền không ngừng rung.
Thông báo tin nhắn trên điện thoại không ngừng có tin nhắc nhắc nhở.
Lại xảy ra chuyện gì sao?
Điện thoại không ngừng rung, điện thoại cô bị rung đến mức có chút đơ, mới tắt nhắc nhở thông báo trong cài đặt.
Điện thoại của cô vang lên “reng reng” không ngừng, thu hút sự chú ý của Mạc Đình Kiên.
Anh nghiêng đầu hỏi cô: “Sao thế?”
Cô lại bị Mạc Đình Kiên uy hiếp thành công lần nữa.
Trong lòng cô nghĩ gì, anh đều biết rõ, thế nên mới mỗi lần uy hiếp cô, đều thành công.
Dường như từ lúc bắt đầu đến hiện tại, cô luôn bị Mạc Đình Kiên uy hiếp.
Hơn nữa, Mạc Đình Kiên chưa từng thất thủ.
Hạ Diệp Chi có chút nản lòng.
…..
Hạ Diệp Chi ăn trưa trong phòng làm việc của Tần Thủy San, sau đó tham gia một cuộc họp đơn giản, liền lái xe đến tiệm váy cưới.
Mạc Đình Kiên đã ở trong tiệm váy cưới đợi cô.
Lúc cô bước vào,Mạc Đình Kiên đang lật xem một quyển tạp chí kinh tế trên tay.
Anh ngồi quay lưng về phía cô, Hạ Diệp Chi nhất thời nổi hứng nghịch ngợm, dơ tay ra hiệu im lặng với nhân viên tiệm, nhẹ nhàng đi về phía Mạc Đình Kiên, chuẩn bị dọa anh.
Có điều, lúc cách anh chỉ còn hai bước chân, Mạc Đình Kiên đột nhiên lên tiếng gọi tên cô.
“Hạ Diệp Chi.”
Người Mạc Đình Kiên không động đậy, tạp chí trên tay cũng không đặt xuống.
Anh làm sao biết cô đến rồi?
Hạ Diệp Chi dừng chân, hai giây sau mới đến sau lưng anh, tức giận vò tóc anh: “Anh không nhìn em, anh làm sao biết là em?”
Mạc Đình Kiên nắm lấy cái tay làm loạn trên đầu anh của cô, cô còn muốn rút về, anh liền nắm càng chặt, quá đáng hơn là, anh nắm chặt lấy cả hai tay cô.
Như vậy, Hạ Diệp Chi chỉ đành đứng sau lưng anh.
Anh quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi, vẻ nghiêm túc nói: “Vấn đề này, em có nghĩ cũng nghĩ không ra.”
Hạ Diệp Chi nhíu mi hỏi anh: “Tại sao?”
Mạc Đình Kiên dùng ngón tay của bàn tay trống còn lại chỉ vào đầu mình.
Hạ Diệp Chi bị Mạc Đình Kiên chê bỏ rất nhiều lần, hay lập tức hiểu ra ý Mạc Đình Kiên muốn bày tỏ.
Ý của Mạc Đình Kiên là: chỉ số thông minh là điểm yếu.
Cái này còn có thể nhịn sao?
Hạ Diệp Chi lườm anh: “Mạc Đình Kiên, cho anh cơ hội làm người lần nữa, trả lời lại câu hỏi vừa rồi, nếu không tối nay anh đợi ngủ ở hành lang đi.”
Cũng không biết lời này của cô có chỗ nào chạm đến điểm cười của Mạc Đình Kiên, anh đột nhiên cười thành tiếng.
Còn là kiểu cười không dừng lại được.
Hạ Diệp Chi vung tay nhéo mặt anh.
Mạc Đình Kiên nắm chặt lấy tay cô, kéo cô về phía trước, nửa người cô liền đổ lên người anh.
Tuy nhiên bởi vì cô đứng sau lưng Mạc Đình Kiên, thể nên đại khái là dựa vào người Mạc Đình Kiên.
Một tay Mạc Đình Kiên ấn lưng cô, tay còn lại giữ chặt tay cô, như chốn không người hôn cô.
Hạ Diệp Chi trợn to mắt, cô chỉ là nhất thời nổi hứng trêu trọc, hiện tại là làm trò cười cho người khác.
Cô biết Mạc Đình Kiên là người tùy hứng, ở phương diện này từ trước đến nay chưa từ khống chế bản thân.
Cô chỉ đành cắn Mạc Đình Kiên một cái, lực đạo không phải nhẹ.
Mạc Đình Kiên cảm thấy đau, tự nhiên sẽ buông cô ra.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cô, Mạc Đình Kiên lại không làm như vậy.
Anh không những không buông cô, ngược lại hôn càng mãnh liệt.
Nhân viên bên cạnh đều rất tự giác nhắm mắt lại, không nhìn bọn họ.
Qua một lúc lâu sau, Mạc Đình Kiên mới buông tha Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi sờ môi mình một cái, cảm giác môi mình sưng đỏ, sau đó cũng không thèm nhìn mặt Mạc Đình Kiên.
Cô lại đi thử váy cưới cho buổi chiều.
Có điều lần này, cô tỉ mỉ quan sát ánh mắt của Mạc Đình Kiên.
Mỗi lần cô thử váy bước ra, Mạc Đình Kiên đều vô cùng nghiêm túc nhiền cô, trên mặt cũng không có một chút sốt ruột nào.
Anh dường như thực sự cảm thấy mỗi bộ váy cưới đều đẹp, cứ gật đầu mãi….
Hạ Diệp Chi thử đến mức mệt mỏi, trong lúc nghỉ ngơi chạy qua hỏi anh: “Anh không cảm thấy bộ váy cười nào đặc biệt đẹp sao?”
Mạc Đình Kiên đơn giản dứt khóa trả lời: “Không có.”
Hạ Diệp Chi bị lời của anh làm cho cứng họng.
Mạc Đình Kiên là người thông minh, anh rất nhanh từ trên mặt Hạ Diệp Chi nhìn ra, Hạ Diệp Chi không vừa ý đối với câu trả lời này.
Anh nhăn mày, hơi nghĩ ngợi một lát, lựa chọn nói lời thật lòng: “Bởi vì mặc trên người em, thế nên bộ nào cũng đẹp.”
Hạ Diệp Chi chớp mắt, vài giây sau, mới mở miệng nói: “Anh nói bộ nào cũng đẹp, là ý này sao?”
“Ừm.” Mạc Đình Kiên vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Càng nhiều người không biết nói lời đường mật, khi họ vô tình nói những lời như vậy một cách nghiêm túc, ngược lại càng trêu chọc hơn.
Hạ Diệp Chi bật cười, chồm qua hôn anh một cái.
Mạc Đình Kiên nhếch mắt nhìn cô, đối với nụ hôn bất ngờ này dường như có chút khó hiểu.
Hạ Diệp Chi cũng không giải thích với anh, chỉ cười một cái, lại vào trong thử hai bộ váy cưới.
Kết hôn chỉ là hình thức, cô và Mạc Đình Kiên ở bên nhau lâu như vậy, đối với những cái này thực ra cũng rất bình thường.
Cô từ trước đến nay không cần dựa vào những hình thức bên ngoài, đi tìm kiếm cảm giác an toàn.
Cô độc lập từ rất sớm, biết rằng đáng để dựa dẫm nhất vẫn là chính mình, cô cũng không nghĩ sẽ tìm kiếm cảm giác an toàn từ Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên là người vô cùng mạnh mẽ, anh đủ để trở thành chỗ dựa cho cô không sai, cô cũng vô cùng tin tưởng anh.
Nhưng những bất ngờ của cuộc sống, luôn đột nhiên đến.
Ví dụ lần xa cách ba năm trước, ví dụ như việc mất trí nhớ của cô và Mạc Đình Kiên.
Đời người đều như vậy, chẳng ai có thể trở thành chỗ dựa của ai.
Cho dù không có Mạc Đình Kiên, cô cũng có thể đảm bảo bản thân sống tốt.
…
Cuối cùng, Hạ Diệp Chi chọn ra ba bộ váy cưới, để Mạc Đình Kiên chọn cho cô một bộ.
Người đàn ông đa mưu túc trí trên thương trường, lại bị ba bộ váy cưới làm khó.
Hạ Diệp Chi đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh cười dịu dàng: “Mạc Đình Kiên, bộ váy cưới này là em mặc cho mình anh xem, anh dựa vào ý mình chọn một bộ.”
…….là mặc cho mình anh xem.
Cả người Mạc Đình Kiên chấn động, trên mặt lộ lên một tia kinh ngạc.
Hạ Diệp Chi kéo tay anh, giọng nói mang một tia dỗ ngọt: “Giúp em chọn một bộ.”
Mạc Đình Kiên có chút chậm chạp gật đầu: “Ừ.”
Ánh mắt Mạc Đình Kiên quét qua một lượt ba bộ, cuối cùng rơi trên bộ mà chủ tiệm nói là bảo vật của tiệm.
Đó là váy cưới cũ của một nhà thiết kế già nổi tiếng, bộ váy cưới cuối cùng bà cùng chồng hoàn thành trước khi chết.
Bộ váy cưới này là làm vài năm trước, nhưng hiện tại nhìn, vẫn đẹp mà rực rỡ như cũ.
Trên đường trở về, Mạc Đình Kiên lái xe, Hạ Diệp Chi nghịch điện thoại.
Cô đầu tiên lướt một lượt mesenger, sau đó lại lướt facebook.
Bởi vì tin tức mấy ngày trước, facebook của cô nhận được rất nhiều tin nhắn riêng, còn có vô số tin tức cô chưa đọc.
Ngoài một số bình luận ra, còn có một chút tin tức liên quan đến cô.
Cô vừa lên facebook, điện thoại liền không ngừng rung.
Thông báo tin nhắn trên điện thoại không ngừng có tin nhắc nhắc nhở.
Lại xảy ra chuyện gì sao?
Điện thoại không ngừng rung, điện thoại cô bị rung đến mức có chút đơ, mới tắt nhắc nhở thông báo trong cài đặt.
Điện thoại của cô vang lên “reng reng” không ngừng, thu hút sự chú ý của Mạc Đình Kiên.
Anh nghiêng đầu hỏi cô: “Sao thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.