Chương 492: CHƯA TỪNG CÂN NHẮC
Dật Nghi
22/01/2021
Mạc Đình Kiên đặt thùng giấy lên trên bàn làm việc, vẻ mặt bình tĩnh.
Anh còn phải dựa vào quấn quýt không ngừng mới có thể vào đây, Thời Dũng dựa vào đâu mà có thể dễ dàng được Hạ Diệp Chi mời vào ngồi chứ?
Mạc Đình Kiên khẽ hừ một tiếng, lại ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Diệp Chi, sau đó thu hồi tầm mắt, mở thùng giấy, lấy tài liệu bên trong ra.
Hạ Diệp Chi không đi qua chỗ của Mạc Đình Kiên, định vào phòng xem Mạc Hạ thế nào.
Mạc Hạ ngủ từ đầu giờ chiều đến giờ còn chưa thức dậy, bây giờ cũng đã gần sáu giờ rồi, cô phải đi gọi con bé dậy mới được, nếu không buổi tối sẽ không ngủ được mất.
Cô nhìn đồng hồ, mới phát hiện ra hôm nay Mạc Đình Kiên về quá sớm.
Cô mới vừa đi tới cửa phòng của Mạc Hạ, cửa phòng lại chậm rãi bị mở ra từ bên trong.
Mạc Hạ với cái đầu bù xù đứng ở sau cửa, ngáp khẽ và kêu lên một tiếng: “Mẹ.”
“Hạ Hạ tỉnh dậy rồi à.” Hạ Diệp Chi bế cô bé lên, giơ tay chỉnh lại mái tóc cho cô bé rồi bế cô bé đi rửa mặt.
Khi đi qua phòng khách nhìn thấy Mạc Đình Kiên, Mạc Hạ kêu một tiếng: “Ba.”
Giọng nói hơi nhỏ, giọng điệu non nớt vừa mới tỉnh ngủ.
Mạc Đình Kiên nghe được tiếng thì ngẩng đầu liếc nhìn Mạc Hạ, đáp một tiếng: “Ừ.”
Phòng khách bên kia mới thêm bàn làm việc và giá sách, Mạc Hạ đại khái cũng nhìn ra chỗ khác biệt, khi vào phòng tắm vẫn tò mò nhìn về phía Mạc Đình Kiên.
Từ trong phòng tắm đi ra, sau khi Hạ Diệp Chi mặc áo khoác cho Mạc Hạ xong, cô bé đã vui mừng chạy tới chỗ của Mạc Đình Kiên.
Chiều cao của cô bé còn thiếu chút nữa là có thể bằng được tới bàn làm việc.
Cô bé giơ hai tay mũm mĩm lên trên bàn, nhón chân ngửa cổ ngước nhìn Mạc Đình Kiên đang sắp xếp tài liệu: “Ba đang làm gì vậy…”
Thật ra cô bé nói câu này còn chưa rõ ràng lắm, nhưng Mạc Đình Kiên nghe quen cô bé nói, tất nhiên vẫn có thể nghe hiểu được.
Mạc Đình Kiên cũng không ngẩng đầu lên: “Làm việc.”
Mạc Hạ tò mò hỏi: “Làm việc gì ạ?”
Mạc Đình Kiên ngước mắt nhìn, lại thấy Mạc Hạ đang chật vật bám vào mặt bàn, ngẩng đầu nhìn anh. Bởi vì cố sức nên lông mày của cô bé nhíu lại, mím môi thầm dùng sức.
Mạc Đình Kiên nhìn cô bé chằm chằm vài giây mới thò cánh tay dài qua mặt bàn, hai tay giữ lấy dưới nách của Mạc Hạ và nhấc cô bé đặt tới trên bàn làm việc.
Khi Mạc Hạ được nâng lên, khẩn trương đưa tay bám lấy cánh tay của Mạc Đình Kiên, đợi đến khi được đặt bình yên lên trên bàn làm việc, cô bé thở phào nhẹ nhõm: “Ôi!”
Mạc Đình Kiên nhướn mày: “Than thở cái gì?”
“Con không than thở ạ.” Mạc Hạ lắc đầu, thò tay đi lật tài liệu trước mặt anh.
Mạc Đình Kiên giơ tay ấn tài liệu lại, giọng điệu lãnh đạm như mọi khi: “Đừng động vào.”
Mạc Hạ sợ đến mức lập tức rụt tay về, mở to mắt nhìn Mạc Đình Kiên, còn lặng lẽ giấu tay ra sau lưng như sợ Mạc Đình Kiên đánh mình vậy.
Hạ Diệp Chi ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì buồn cười.
Nhóc tinh quái này.
Mạc Hạ chỉ yên tĩnh được hơn mười giây, lại tiến tới gần nhìn tài liệu trước mặt Mạc Đình Kiên, nóng lòng muốn đưa tay sờ.
Mạc Đình Kiên vừa ngước mắt lên, cô bé đã nhanh chóng rút tay lại.
Mạc Hạ đang thăm dò ranh giới bị đòn.
Sau nhiều lần như vậy, Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Em nhìn đủ rồi thì qua đưa con gái em đi đi!”
Hạ Diệp Chi đứng thẳng người, nói rất tự nhiên: “Em phải đi nấu cơm, anh trông Hạ Hạ, đừng làm cho con bé khóc.”
Mạc Đình Kiên nhíu mày. Từ trong lời nói của Hạ Diệp Chi, anh nghe ra được giọng điệu hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
Hạ Diệp Chi nói xong liền đi vào trong bếp. Mạc Đình Kiên cúi đầu nhìn về phía Mạc Hạ, Mạc Hạ cũng đang ngước mắt nhìn anh.
Một lớn một nhỏ đối diện nhau một lúc, Mạc Hạ giơ tay khẽ gọi anh: “Ba.”
Giọng điệu Mạc Hạ dè dặt, không khác gì giọng điệu của Hạ Diệp Chi nói với anh khi anh tức giận trước đây.
Lông mày Mạc Đình Kiên đang nhíu lại bắt đầu giãn ra, anh khẽ xoa đầu Mạc Hạ: “Con ngoan một chút, đừng động vào đồ nữa, ba sẽ lấy máy bay nổ tung của con cho con.”
Ánh mắt Mạc Hạ lập tức lại sáng lên: “Được ạ!”
Mạc Đình Kiên vội tìm máy bay nổ tung tới cho Mạc Hạ chơi.
Mạc Hạ nhận lấy xe bay nổ tung thì tập trung chơi, hai cái chân nhỏ đặt ở trên bàn làm việc lắc qua lắc lại, trong miệng thì thầm nói, chơi rất chăm chú.
Ngay cả Mạc Đình Kiên nhìn cô bé một lúc lâu, cô bé cũng không phát hiện ra.
Đây là con gái của anh và Hạ Diệp Chi.
Nhưng thật đáng tiếc cô bé giống anh nhiều hơn, nếu như cô bé giống Hạ Diệp Chi thì tốt biết mấy.
…
Buổi tối, Hạ Diệp Chi nhận được điện thoại của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân quay về thành phố Hà Dương.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ hẹn ra ngoài ăn cơm vào ngày hôm sau.
Bây giờ, Mạc Đình Kiên và Mạc Hạ đều ở chỗ của cô, Mạc Đình Kiên đi tới công ty làm việc, cô tất nhiên phải dẫn Mạc Hạ cùng đi ra ngoài.
Cho dù ngoài mặt Thẩm Lệ có phần tương đối tùy tiện, nhưng trên thực tế lại rất cẩn thận.
Cô ấy biết Hạ Diệp Chi sẽ dẫn Mạc Hạ ra ngoài, còn mang theo quà cho con bé.
Hạ Diệp Chi nói với giọng ấm áp: “Con bé có rất nhiều món đồ chơi, mua nhiều nó cũng chơi không hết.”
Thẩm Lệ lơ đễnh nói: “Trẻ con làm gì có đứa nào không thích quà, đồ chơi vốn là để cầm chơi mà. Cậu còn ngại quần áo của cậu nhiều chắc?”
Hạ Diệp Chi cảm thấy mình không có cách nào phản bác, cô quả thật sẽ không ngại quần áo của mình nhiều.
Thẩm Lệ thấy vẻ mặt cô có chút thả lỏng, nói: “Dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền.”
Đúng vậy Thẩm Lệ mua không phải là đồ quá đắt tiền, nhưng thoạt nhìn đều rất thú vị, rõ ràng rất có lòng.
Hai người nói tới chuyện ở trong núi lần trước.
Thẩm Lệ nghe xong lại gật đầu: “Chú đó thật tốt.”
Hạ Diệp Chi đang muốn nói lại thấy ánh mắt Thẩm Lệ nhìn ra phía sau lưng cô.
“Sao vậy?” Hạ Diệp Chi theo tầm mắt của cô ấy nhìn ra phía sau, đã thấy Mạc Đình Kiên và Cố Tri Dân đi về phía bên này.
Cố Tri Dân đi tới liền ngồi ở bên cạnh Thẩm Lệ, cánh tay dài duỗi ra, đặt trên lưng ghế sô pha phía sau lưng Thẩm Lệ, nghiêng đầu hỏi cô ấy: “Em còn chưa gọi món sao?”
Thẩm Lệ quay đầu, nhìn chằm chằm vào cánh tay anh ta.
Cố Tri Dân lập tức thu cánh tay của mình lại, đặt ở trên bàn ăn.
Lúc này, vừa lúc có nhân viên phục vụ đưa nước qua, Cố Tri Dân cầm cốc nước lên uống, mượn điều này để che giấu sự lúng túng.
Hạ Diệp Chi nhìn thấy rõ hành động qua lại giữa hai người.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ ngồi sát cửa sổ cạnh bàn. Mạc Hạ ngồi sát tường bên kia, Hạ Diệp Chi ngồi gần lối đi nhỏ bên này.
Mạc Đình Kiên ngồi xuống ở bên cạnh Hạ Diệp Chi, vẻ mặt hờ hững.
Hạ Diệp Chi quay đầu liếc nhìn anh. Không đợi cô nói gì, Mạc Đình Kiên đã tự giác trả lời vấn đề của cô: “Anh đi ăn cơm, trên đường gặp được Cố Dân.”
Hạ Diệp Chi nhìn xuống đồng hồ đeo tay, lúc này mới phát hiện ra đã không còn sớm nữa, đến giờ ăn trưa rồi.
Cô ngước mắt, vẻ mặt lãnh đạm nhìn Mạc Đình Kiên: “Nơi này cách Mạc thị đại khái bốn mươi phút đi xe, Mạc thị cách truyền thông Thịnh Hải nửa giờ đi xe. Hai người gặp nhau thế nào vậy?”
Lý do này của Mạc Đình Kiên chưa từng cân nhắc, Hạ Diệp Chi làm sao tin anh được.
Anh còn phải dựa vào quấn quýt không ngừng mới có thể vào đây, Thời Dũng dựa vào đâu mà có thể dễ dàng được Hạ Diệp Chi mời vào ngồi chứ?
Mạc Đình Kiên khẽ hừ một tiếng, lại ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Diệp Chi, sau đó thu hồi tầm mắt, mở thùng giấy, lấy tài liệu bên trong ra.
Hạ Diệp Chi không đi qua chỗ của Mạc Đình Kiên, định vào phòng xem Mạc Hạ thế nào.
Mạc Hạ ngủ từ đầu giờ chiều đến giờ còn chưa thức dậy, bây giờ cũng đã gần sáu giờ rồi, cô phải đi gọi con bé dậy mới được, nếu không buổi tối sẽ không ngủ được mất.
Cô nhìn đồng hồ, mới phát hiện ra hôm nay Mạc Đình Kiên về quá sớm.
Cô mới vừa đi tới cửa phòng của Mạc Hạ, cửa phòng lại chậm rãi bị mở ra từ bên trong.
Mạc Hạ với cái đầu bù xù đứng ở sau cửa, ngáp khẽ và kêu lên một tiếng: “Mẹ.”
“Hạ Hạ tỉnh dậy rồi à.” Hạ Diệp Chi bế cô bé lên, giơ tay chỉnh lại mái tóc cho cô bé rồi bế cô bé đi rửa mặt.
Khi đi qua phòng khách nhìn thấy Mạc Đình Kiên, Mạc Hạ kêu một tiếng: “Ba.”
Giọng nói hơi nhỏ, giọng điệu non nớt vừa mới tỉnh ngủ.
Mạc Đình Kiên nghe được tiếng thì ngẩng đầu liếc nhìn Mạc Hạ, đáp một tiếng: “Ừ.”
Phòng khách bên kia mới thêm bàn làm việc và giá sách, Mạc Hạ đại khái cũng nhìn ra chỗ khác biệt, khi vào phòng tắm vẫn tò mò nhìn về phía Mạc Đình Kiên.
Từ trong phòng tắm đi ra, sau khi Hạ Diệp Chi mặc áo khoác cho Mạc Hạ xong, cô bé đã vui mừng chạy tới chỗ của Mạc Đình Kiên.
Chiều cao của cô bé còn thiếu chút nữa là có thể bằng được tới bàn làm việc.
Cô bé giơ hai tay mũm mĩm lên trên bàn, nhón chân ngửa cổ ngước nhìn Mạc Đình Kiên đang sắp xếp tài liệu: “Ba đang làm gì vậy…”
Thật ra cô bé nói câu này còn chưa rõ ràng lắm, nhưng Mạc Đình Kiên nghe quen cô bé nói, tất nhiên vẫn có thể nghe hiểu được.
Mạc Đình Kiên cũng không ngẩng đầu lên: “Làm việc.”
Mạc Hạ tò mò hỏi: “Làm việc gì ạ?”
Mạc Đình Kiên ngước mắt nhìn, lại thấy Mạc Hạ đang chật vật bám vào mặt bàn, ngẩng đầu nhìn anh. Bởi vì cố sức nên lông mày của cô bé nhíu lại, mím môi thầm dùng sức.
Mạc Đình Kiên nhìn cô bé chằm chằm vài giây mới thò cánh tay dài qua mặt bàn, hai tay giữ lấy dưới nách của Mạc Hạ và nhấc cô bé đặt tới trên bàn làm việc.
Khi Mạc Hạ được nâng lên, khẩn trương đưa tay bám lấy cánh tay của Mạc Đình Kiên, đợi đến khi được đặt bình yên lên trên bàn làm việc, cô bé thở phào nhẹ nhõm: “Ôi!”
Mạc Đình Kiên nhướn mày: “Than thở cái gì?”
“Con không than thở ạ.” Mạc Hạ lắc đầu, thò tay đi lật tài liệu trước mặt anh.
Mạc Đình Kiên giơ tay ấn tài liệu lại, giọng điệu lãnh đạm như mọi khi: “Đừng động vào.”
Mạc Hạ sợ đến mức lập tức rụt tay về, mở to mắt nhìn Mạc Đình Kiên, còn lặng lẽ giấu tay ra sau lưng như sợ Mạc Đình Kiên đánh mình vậy.
Hạ Diệp Chi ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì buồn cười.
Nhóc tinh quái này.
Mạc Hạ chỉ yên tĩnh được hơn mười giây, lại tiến tới gần nhìn tài liệu trước mặt Mạc Đình Kiên, nóng lòng muốn đưa tay sờ.
Mạc Đình Kiên vừa ngước mắt lên, cô bé đã nhanh chóng rút tay lại.
Mạc Hạ đang thăm dò ranh giới bị đòn.
Sau nhiều lần như vậy, Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Em nhìn đủ rồi thì qua đưa con gái em đi đi!”
Hạ Diệp Chi đứng thẳng người, nói rất tự nhiên: “Em phải đi nấu cơm, anh trông Hạ Hạ, đừng làm cho con bé khóc.”
Mạc Đình Kiên nhíu mày. Từ trong lời nói của Hạ Diệp Chi, anh nghe ra được giọng điệu hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
Hạ Diệp Chi nói xong liền đi vào trong bếp. Mạc Đình Kiên cúi đầu nhìn về phía Mạc Hạ, Mạc Hạ cũng đang ngước mắt nhìn anh.
Một lớn một nhỏ đối diện nhau một lúc, Mạc Hạ giơ tay khẽ gọi anh: “Ba.”
Giọng điệu Mạc Hạ dè dặt, không khác gì giọng điệu của Hạ Diệp Chi nói với anh khi anh tức giận trước đây.
Lông mày Mạc Đình Kiên đang nhíu lại bắt đầu giãn ra, anh khẽ xoa đầu Mạc Hạ: “Con ngoan một chút, đừng động vào đồ nữa, ba sẽ lấy máy bay nổ tung của con cho con.”
Ánh mắt Mạc Hạ lập tức lại sáng lên: “Được ạ!”
Mạc Đình Kiên vội tìm máy bay nổ tung tới cho Mạc Hạ chơi.
Mạc Hạ nhận lấy xe bay nổ tung thì tập trung chơi, hai cái chân nhỏ đặt ở trên bàn làm việc lắc qua lắc lại, trong miệng thì thầm nói, chơi rất chăm chú.
Ngay cả Mạc Đình Kiên nhìn cô bé một lúc lâu, cô bé cũng không phát hiện ra.
Đây là con gái của anh và Hạ Diệp Chi.
Nhưng thật đáng tiếc cô bé giống anh nhiều hơn, nếu như cô bé giống Hạ Diệp Chi thì tốt biết mấy.
…
Buổi tối, Hạ Diệp Chi nhận được điện thoại của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân quay về thành phố Hà Dương.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ hẹn ra ngoài ăn cơm vào ngày hôm sau.
Bây giờ, Mạc Đình Kiên và Mạc Hạ đều ở chỗ của cô, Mạc Đình Kiên đi tới công ty làm việc, cô tất nhiên phải dẫn Mạc Hạ cùng đi ra ngoài.
Cho dù ngoài mặt Thẩm Lệ có phần tương đối tùy tiện, nhưng trên thực tế lại rất cẩn thận.
Cô ấy biết Hạ Diệp Chi sẽ dẫn Mạc Hạ ra ngoài, còn mang theo quà cho con bé.
Hạ Diệp Chi nói với giọng ấm áp: “Con bé có rất nhiều món đồ chơi, mua nhiều nó cũng chơi không hết.”
Thẩm Lệ lơ đễnh nói: “Trẻ con làm gì có đứa nào không thích quà, đồ chơi vốn là để cầm chơi mà. Cậu còn ngại quần áo của cậu nhiều chắc?”
Hạ Diệp Chi cảm thấy mình không có cách nào phản bác, cô quả thật sẽ không ngại quần áo của mình nhiều.
Thẩm Lệ thấy vẻ mặt cô có chút thả lỏng, nói: “Dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền.”
Đúng vậy Thẩm Lệ mua không phải là đồ quá đắt tiền, nhưng thoạt nhìn đều rất thú vị, rõ ràng rất có lòng.
Hai người nói tới chuyện ở trong núi lần trước.
Thẩm Lệ nghe xong lại gật đầu: “Chú đó thật tốt.”
Hạ Diệp Chi đang muốn nói lại thấy ánh mắt Thẩm Lệ nhìn ra phía sau lưng cô.
“Sao vậy?” Hạ Diệp Chi theo tầm mắt của cô ấy nhìn ra phía sau, đã thấy Mạc Đình Kiên và Cố Tri Dân đi về phía bên này.
Cố Tri Dân đi tới liền ngồi ở bên cạnh Thẩm Lệ, cánh tay dài duỗi ra, đặt trên lưng ghế sô pha phía sau lưng Thẩm Lệ, nghiêng đầu hỏi cô ấy: “Em còn chưa gọi món sao?”
Thẩm Lệ quay đầu, nhìn chằm chằm vào cánh tay anh ta.
Cố Tri Dân lập tức thu cánh tay của mình lại, đặt ở trên bàn ăn.
Lúc này, vừa lúc có nhân viên phục vụ đưa nước qua, Cố Tri Dân cầm cốc nước lên uống, mượn điều này để che giấu sự lúng túng.
Hạ Diệp Chi nhìn thấy rõ hành động qua lại giữa hai người.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ ngồi sát cửa sổ cạnh bàn. Mạc Hạ ngồi sát tường bên kia, Hạ Diệp Chi ngồi gần lối đi nhỏ bên này.
Mạc Đình Kiên ngồi xuống ở bên cạnh Hạ Diệp Chi, vẻ mặt hờ hững.
Hạ Diệp Chi quay đầu liếc nhìn anh. Không đợi cô nói gì, Mạc Đình Kiên đã tự giác trả lời vấn đề của cô: “Anh đi ăn cơm, trên đường gặp được Cố Dân.”
Hạ Diệp Chi nhìn xuống đồng hồ đeo tay, lúc này mới phát hiện ra đã không còn sớm nữa, đến giờ ăn trưa rồi.
Cô ngước mắt, vẻ mặt lãnh đạm nhìn Mạc Đình Kiên: “Nơi này cách Mạc thị đại khái bốn mươi phút đi xe, Mạc thị cách truyền thông Thịnh Hải nửa giờ đi xe. Hai người gặp nhau thế nào vậy?”
Lý do này của Mạc Đình Kiên chưa từng cân nhắc, Hạ Diệp Chi làm sao tin anh được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.