Chương 297: CHƯA TỪNG KHÔNG MUỐN GẶP ANH
Dật Nghi
18/01/2021
Thời Dũng thở dài, hỏi: “Cậu chủ, bây giờ đi đâu đây?”
Qua vài giây, giọng Mạc Đình Kiên mới vang lên: “Tìm Hạ Diệp Chi.”
Thời Dũng lái ô tô đến chỗ Hạ Diệp Chi.
Ô tô dừng lại trước tòa nhà chung cư của Hạ Diệp Chi, trước khi xuống xe Mạc Đình Kiên dặn dò nói: “Cậu đi đi, không cần tới đón tôi.”
“Vâng.” Thời Dũng lên tiếng.
Chờ Mạc Đình Kiên xuống xe, Thời Dũng liền lái xe đi.
…
Lúc chuông cửa vang lên, Hạ Diệp Chi đang rửa mặt.
Hôm nay cô ra sức khóc trước mặt Mạc Đình Phong, mắt sưng không còn ra hình dạng.
Nghe tiếng chuông cửa, không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết là Mạc Đình Kiên tới.
Trước khi mở cửa cô nhìn qua lỗ mắt mèo trên cửa một chút, quả nhiên là Mạc Đình Kiên.
Cô mở cửa, nhìn thoáng qua xung quanh, mới để Mạc Đình Kiên vào.
“Vào đi.” Hạ Diệp Chi nói xong, liền xoay người đi vào phòng.
Mạc Đình Kiên ở phía sau lưng cô cùng vào, rất tự nhiên vào ngồi xuống ghế sofa.
“Uống gì? Rót cốc nước cho anh nhé?” Hạ Diệp Chi vừa nói,vừa cầm cốc nước trên bàn rót nước cho anh.
Lúc cô đưa cốc nước cho Mạc Đình Kiên, lại bị Mạc Đình Kiên kéo lại.
Hạ Diệp Chi mím môi, không giãy giụa.
Mạc Đình Kiên kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, để cô trong vòng tay lớn của mình, lên tiếng hỏi: “Ông ta và em nói gì vậy?”
“Nói chuyện của con, ông ta nói sẽ giúp em tìm anh hỏi về chuyện của con.” Hạ Diệp Chi nói, dừng một chút, ngẩng đầu nhìn anh: “Trước đó, anh dứt khoát đồng ý để em dọn ra ngoài, là bởi vì anh biết ông ta sẽ đến tìm em sao?”
Mạc Đình Kiên cũng không trả lời cô, chỉ cầm tay cô tiến đến bên môi một cái.
Một nụ hôn như có như không, hơi nóng tỏa ra ở lòng bàn tay, cảm giác hơi ngứa.
Hạ Diệp Chi đá anh một cước: “Hỏi anh đấy!”
“Oh.” Mạc Đình Kiên không để ý lên tiếng, vẫn không nói.
Hạ Diệp Chi không có cách để gây khó dễ với anh, chỉ có thể hỏi: “Khi đó lúc ông nội mới xảy ra chuyện, bọn họ cũng không phải vì muốn hại em, mới cố ý đổ oan hãm hại em, mà là đang thử thách vị trí của em trong lòng anh, cho nên khi đó anh trước mặt bọn họ tỏ ra nghi ngờ em?”
Mạc Đình Kiên vẫn không nói, nhưng sự im lặng của anh thay cho sự ngầm thừa nhận.
Hạ Diệp Chi tiếp tục phân tích rõ ràng mạch lạc: “Trước khi ông nội xảy ra chuyện, từng bảo em và anh một mình đi gặp ông, biểu hiện ông lúc đó có chút khác thường, em cũng không biết có phải như vậy hay không, có lẽ ông nội phát hiện chuyện gì hoặc là muốn làm gì đó, bị bố anh… phát hiện, thế nhưng ông ta lại không đành lòng ra tay với ông nội, mới ra hạ sách này, vừa khéo có thể đổ oan cho em, một mũi tên trúng hai đích.”
“Như vậy, mấu chốt của vấn đề ở chỗ, rốt cuộc bố anh muốn che giấu chuyện gì? Chỉ là sự thật về chuyện mẹ anh bị bắt cóc sao?”
Hạ Diệp Chi càng nghĩ, càng cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Rốt cuộc là chuyện gì, khiến Mạc Đình Phong phải làm nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy.
Mạc Đình Kiên thấy Hạ Diệp Chi nhíu mày trầm tư, sắc mặt cũng trầm xuống theo.
Anh buông tay Hạ Diệp Chi ra, hai tay đặt trên vai Hạ Diệp Chi, trầm giọng nói: “Hạ Diệp Chi, em nhìn anh này.”
“Ừ?” Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn anh.
Mạc Đình Kiên bình tĩnh nhìn cô, con ngươi đen nhánh che giấu quá nhiều tâm tư phức tạp, khiến người ta khó mà nhận ra.
“Bây giờ em cái gì cũng không biết, ông xảy ra chuyện là ngoài ý muốn, Mạc Hạ là vì anh muốn giành con với em nên mới lén lút mang đi, em biết những chuyện này, chỉ những chuyện này!”
Mạc Đình Kiên nắm vai cô với lực hơi mạnh, Hạ Diệp Chi bị anh bóp có chút đau, nhưng cô lại không nói tiếng nào, chỉ lên tiếng hỏi anh: “Vì sao?”
Mạc Đình Kiên không để ý tới câu hỏi của cô, chỉ hỏi cô: “Nhớ kỹ lời anh chưa?”
Hạ Diệp Chi quay đầu sang bên: “Không nhớ được.”
Rõ ràng cái gì cô cũng hiểu, nhưng cô vẫn muốn giả bộ ngu không quan tâm.
Mạc Đình Kiên biết Hạ Diệp Chi đang cáu giận, nhưng những lời anh nói, cô đều nghiêm túc nghe.
Mạc Đình Kiên tự mình nói: “Mạc Hạ toàn, Mạc Đình Phong còn muốn anh giúp ông ta quản lý Mạc thị, Mạc Hạ là con bài chưa lật quan trọng nhất của ông ta, cho nên bây giờ Mạc Hạ an toàn, em không nên quá lo lắng.”
“Làm sao em có thể không lo lắng chứ.” Hạ Diệp Chi có chút sốt ruột đưa tay ôm đầu mình: “Em không chỉ lo lắng cho Mạc Hạ, em cũng lo lắng cho anh.”
Mạc Đình Kiên hừ một tiếng: “Em không cần lo lắng, em chỉ cần nhớ kỹ, em là người phụ nữ của Mạc Đình Kiên, không được phép ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Đang nói chuyện chuyện đứng đắn, sao lại kéo đến chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt rồi?
Hạ Diệp Chi đẩy anh một cái: “Em đang nói chuyện đứng đắn với anh.”
“Anh cũng đang nói chuyện đứng đắn với em.” Mạc Đình Kiên không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt lạnh lùng: “Cái tên Thẩm Sơ Hoàng kia, em cách xa anh ta một chút.”
“Lúc em về thành phố Hà Dương, cũng chưa từng gặp Thẩm Sơ Hoàng!” Hạ Diệp Chi tức giận trừng mắt với anh.
Mạc Đình Kiên người đàn ông này, sao còn dài dòng hơn phụ nữ vậy?
Mạc Đình Kiên cười nhạt, hơi híp mắt nhìn cô, giọng nói có chút đe dọa: “Em còn muốn gặp anh ta?”
“Không muốn.” Hạ Diệp Chi đã lâu không thấy anh lộ ra biểu cảm này.
Cô mím môi, rất hiểu chuyện nói: “Không có, không muốn gặp anh ta.”
Thế nhưng thành phố Hà Dương lại lớn như vậy, một ngày nào đó sẽ gặp lại Thẩm Sơ Hoàng.
Hơn nữa, trước cô chạy ra nước ngoài, đúng là được Thẩm Sơ Hoàng giúp đỡ, là cô nợ ân huệ của Thẩm Sơ Hoàng.
“Nói được thì làm được.” Mạc Đình Kiên nghiêng người qua, giống như khen thưởng khẽ hôn môi cô một cái.
Hạ Diệp Chi bật cười.
Mạc Đình Kiên ôm cô hôn một trận, liền đứng dậy rời đi.
Lúc đi tới cửa, vẻ mặt Mạc Đình Kiên nặng nề quay đầu nhìn cô: “Trong khoảng thời gian này anh có thể sẽ không thường xuyên đến gặp em.”
“Ừ.” Hạ Diệp Chi dựa ở cạnh cửa, sửng sốt một chút, sau mới gật đầu.
Mạc Đình Kiên nhíu mày: “Nhẫn tâm vậy, một chút luyến tiếc cũng không có sao?”
Hạ Diệp Chi cảm thấy hôm nay Mạc Đình Kiên đặc biệt nhiều lời, cô đẩy anh ra ngoài: “Đi nhanh đi.”
Tiễn Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi về phòng, ngồi một mình trên ghế sofa.
Cô nhớ lại Mạc Đình Kiên nhắc tới Thẩm Sơ Hoàng trước đó.
Có thời gian, cô quả thực nên gặp Thẩm Sơ Hoàng một chút.
Thế nhưng, Thẩm Sơ Hoàng lần cuối cùng cô nhìn thấy, không giống với Thẩm Sơ Hoàng cô biết trước đây.
Thẩm Sơ Hoàng có phải vẫn canh cánh trong lòng chuyện cô làm với anh ta trước khi ra nước ngoài?
Cô đột nhiên nhớ tới, khi đó lúc ở sân bay, Thẩm Sơ Hoàng nói qua với cô, nước nhà họ Mạc rất sâu.
Nói như vậy, có phải thể hiện, Thẩm Sơ Hoàng cũng biết một ít chuyện nhà họ Mạc?
Thực ra ở thành phố Hà Dương này, sớm muộn cũng sẽ gặp mặt, Hạ Diệp Chi cũng không có dự định muốn chủ động đi tìm Thẩm Sơ Hoàng.
…
Mạc Đình Kiên nói gần đây sẽ không tới gặp cô, quả nhiên vẫn chưa tới tìm cô.
Hạ Diệp Chi ngoài trừ ở cùng đoàn làm phim, thỉnh thoảng cùng Tần Thủy San trao đổi kịch bản một chút, cuộc sống cũng coi như rất yên bình.
Qua vài giây, giọng Mạc Đình Kiên mới vang lên: “Tìm Hạ Diệp Chi.”
Thời Dũng lái ô tô đến chỗ Hạ Diệp Chi.
Ô tô dừng lại trước tòa nhà chung cư của Hạ Diệp Chi, trước khi xuống xe Mạc Đình Kiên dặn dò nói: “Cậu đi đi, không cần tới đón tôi.”
“Vâng.” Thời Dũng lên tiếng.
Chờ Mạc Đình Kiên xuống xe, Thời Dũng liền lái xe đi.
…
Lúc chuông cửa vang lên, Hạ Diệp Chi đang rửa mặt.
Hôm nay cô ra sức khóc trước mặt Mạc Đình Phong, mắt sưng không còn ra hình dạng.
Nghe tiếng chuông cửa, không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết là Mạc Đình Kiên tới.
Trước khi mở cửa cô nhìn qua lỗ mắt mèo trên cửa một chút, quả nhiên là Mạc Đình Kiên.
Cô mở cửa, nhìn thoáng qua xung quanh, mới để Mạc Đình Kiên vào.
“Vào đi.” Hạ Diệp Chi nói xong, liền xoay người đi vào phòng.
Mạc Đình Kiên ở phía sau lưng cô cùng vào, rất tự nhiên vào ngồi xuống ghế sofa.
“Uống gì? Rót cốc nước cho anh nhé?” Hạ Diệp Chi vừa nói,vừa cầm cốc nước trên bàn rót nước cho anh.
Lúc cô đưa cốc nước cho Mạc Đình Kiên, lại bị Mạc Đình Kiên kéo lại.
Hạ Diệp Chi mím môi, không giãy giụa.
Mạc Đình Kiên kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, để cô trong vòng tay lớn của mình, lên tiếng hỏi: “Ông ta và em nói gì vậy?”
“Nói chuyện của con, ông ta nói sẽ giúp em tìm anh hỏi về chuyện của con.” Hạ Diệp Chi nói, dừng một chút, ngẩng đầu nhìn anh: “Trước đó, anh dứt khoát đồng ý để em dọn ra ngoài, là bởi vì anh biết ông ta sẽ đến tìm em sao?”
Mạc Đình Kiên cũng không trả lời cô, chỉ cầm tay cô tiến đến bên môi một cái.
Một nụ hôn như có như không, hơi nóng tỏa ra ở lòng bàn tay, cảm giác hơi ngứa.
Hạ Diệp Chi đá anh một cước: “Hỏi anh đấy!”
“Oh.” Mạc Đình Kiên không để ý lên tiếng, vẫn không nói.
Hạ Diệp Chi không có cách để gây khó dễ với anh, chỉ có thể hỏi: “Khi đó lúc ông nội mới xảy ra chuyện, bọn họ cũng không phải vì muốn hại em, mới cố ý đổ oan hãm hại em, mà là đang thử thách vị trí của em trong lòng anh, cho nên khi đó anh trước mặt bọn họ tỏ ra nghi ngờ em?”
Mạc Đình Kiên vẫn không nói, nhưng sự im lặng của anh thay cho sự ngầm thừa nhận.
Hạ Diệp Chi tiếp tục phân tích rõ ràng mạch lạc: “Trước khi ông nội xảy ra chuyện, từng bảo em và anh một mình đi gặp ông, biểu hiện ông lúc đó có chút khác thường, em cũng không biết có phải như vậy hay không, có lẽ ông nội phát hiện chuyện gì hoặc là muốn làm gì đó, bị bố anh… phát hiện, thế nhưng ông ta lại không đành lòng ra tay với ông nội, mới ra hạ sách này, vừa khéo có thể đổ oan cho em, một mũi tên trúng hai đích.”
“Như vậy, mấu chốt của vấn đề ở chỗ, rốt cuộc bố anh muốn che giấu chuyện gì? Chỉ là sự thật về chuyện mẹ anh bị bắt cóc sao?”
Hạ Diệp Chi càng nghĩ, càng cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Rốt cuộc là chuyện gì, khiến Mạc Đình Phong phải làm nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy.
Mạc Đình Kiên thấy Hạ Diệp Chi nhíu mày trầm tư, sắc mặt cũng trầm xuống theo.
Anh buông tay Hạ Diệp Chi ra, hai tay đặt trên vai Hạ Diệp Chi, trầm giọng nói: “Hạ Diệp Chi, em nhìn anh này.”
“Ừ?” Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn anh.
Mạc Đình Kiên bình tĩnh nhìn cô, con ngươi đen nhánh che giấu quá nhiều tâm tư phức tạp, khiến người ta khó mà nhận ra.
“Bây giờ em cái gì cũng không biết, ông xảy ra chuyện là ngoài ý muốn, Mạc Hạ là vì anh muốn giành con với em nên mới lén lút mang đi, em biết những chuyện này, chỉ những chuyện này!”
Mạc Đình Kiên nắm vai cô với lực hơi mạnh, Hạ Diệp Chi bị anh bóp có chút đau, nhưng cô lại không nói tiếng nào, chỉ lên tiếng hỏi anh: “Vì sao?”
Mạc Đình Kiên không để ý tới câu hỏi của cô, chỉ hỏi cô: “Nhớ kỹ lời anh chưa?”
Hạ Diệp Chi quay đầu sang bên: “Không nhớ được.”
Rõ ràng cái gì cô cũng hiểu, nhưng cô vẫn muốn giả bộ ngu không quan tâm.
Mạc Đình Kiên biết Hạ Diệp Chi đang cáu giận, nhưng những lời anh nói, cô đều nghiêm túc nghe.
Mạc Đình Kiên tự mình nói: “Mạc Hạ toàn, Mạc Đình Phong còn muốn anh giúp ông ta quản lý Mạc thị, Mạc Hạ là con bài chưa lật quan trọng nhất của ông ta, cho nên bây giờ Mạc Hạ an toàn, em không nên quá lo lắng.”
“Làm sao em có thể không lo lắng chứ.” Hạ Diệp Chi có chút sốt ruột đưa tay ôm đầu mình: “Em không chỉ lo lắng cho Mạc Hạ, em cũng lo lắng cho anh.”
Mạc Đình Kiên hừ một tiếng: “Em không cần lo lắng, em chỉ cần nhớ kỹ, em là người phụ nữ của Mạc Đình Kiên, không được phép ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Đang nói chuyện chuyện đứng đắn, sao lại kéo đến chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt rồi?
Hạ Diệp Chi đẩy anh một cái: “Em đang nói chuyện đứng đắn với anh.”
“Anh cũng đang nói chuyện đứng đắn với em.” Mạc Đình Kiên không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt lạnh lùng: “Cái tên Thẩm Sơ Hoàng kia, em cách xa anh ta một chút.”
“Lúc em về thành phố Hà Dương, cũng chưa từng gặp Thẩm Sơ Hoàng!” Hạ Diệp Chi tức giận trừng mắt với anh.
Mạc Đình Kiên người đàn ông này, sao còn dài dòng hơn phụ nữ vậy?
Mạc Đình Kiên cười nhạt, hơi híp mắt nhìn cô, giọng nói có chút đe dọa: “Em còn muốn gặp anh ta?”
“Không muốn.” Hạ Diệp Chi đã lâu không thấy anh lộ ra biểu cảm này.
Cô mím môi, rất hiểu chuyện nói: “Không có, không muốn gặp anh ta.”
Thế nhưng thành phố Hà Dương lại lớn như vậy, một ngày nào đó sẽ gặp lại Thẩm Sơ Hoàng.
Hơn nữa, trước cô chạy ra nước ngoài, đúng là được Thẩm Sơ Hoàng giúp đỡ, là cô nợ ân huệ của Thẩm Sơ Hoàng.
“Nói được thì làm được.” Mạc Đình Kiên nghiêng người qua, giống như khen thưởng khẽ hôn môi cô một cái.
Hạ Diệp Chi bật cười.
Mạc Đình Kiên ôm cô hôn một trận, liền đứng dậy rời đi.
Lúc đi tới cửa, vẻ mặt Mạc Đình Kiên nặng nề quay đầu nhìn cô: “Trong khoảng thời gian này anh có thể sẽ không thường xuyên đến gặp em.”
“Ừ.” Hạ Diệp Chi dựa ở cạnh cửa, sửng sốt một chút, sau mới gật đầu.
Mạc Đình Kiên nhíu mày: “Nhẫn tâm vậy, một chút luyến tiếc cũng không có sao?”
Hạ Diệp Chi cảm thấy hôm nay Mạc Đình Kiên đặc biệt nhiều lời, cô đẩy anh ra ngoài: “Đi nhanh đi.”
Tiễn Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi về phòng, ngồi một mình trên ghế sofa.
Cô nhớ lại Mạc Đình Kiên nhắc tới Thẩm Sơ Hoàng trước đó.
Có thời gian, cô quả thực nên gặp Thẩm Sơ Hoàng một chút.
Thế nhưng, Thẩm Sơ Hoàng lần cuối cùng cô nhìn thấy, không giống với Thẩm Sơ Hoàng cô biết trước đây.
Thẩm Sơ Hoàng có phải vẫn canh cánh trong lòng chuyện cô làm với anh ta trước khi ra nước ngoài?
Cô đột nhiên nhớ tới, khi đó lúc ở sân bay, Thẩm Sơ Hoàng nói qua với cô, nước nhà họ Mạc rất sâu.
Nói như vậy, có phải thể hiện, Thẩm Sơ Hoàng cũng biết một ít chuyện nhà họ Mạc?
Thực ra ở thành phố Hà Dương này, sớm muộn cũng sẽ gặp mặt, Hạ Diệp Chi cũng không có dự định muốn chủ động đi tìm Thẩm Sơ Hoàng.
…
Mạc Đình Kiên nói gần đây sẽ không tới gặp cô, quả nhiên vẫn chưa tới tìm cô.
Hạ Diệp Chi ngoài trừ ở cùng đoàn làm phim, thỉnh thoảng cùng Tần Thủy San trao đổi kịch bản một chút, cuộc sống cũng coi như rất yên bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.