Chương 87: CHUẨN BỊ 170 TỶ NẾU KHÔNG SẼ GIẾT CON TIN
Dật Nghi
14/01/2021
Hạ Diệp Chi vừa dứt lời, cả xe chìm vào một không khí tĩnh mịch kỳ lạ.
Cô nhìn Thời Dũng đang lái xe phía trước, lại quay đầu nhìn “Mạc Gia Thành”, thấy anh đang không biết nghĩ cái gì mà nghĩ đến mất hồn, giơ tay lay anh một cái: “Anh vẫn chưa nói rốt cục anh họ của anh thích ăn cái gì!”
Mạc Đình Kiên hoàn hồn, nhìn sâu vào mắt cô, qua vài giây mới lên tiếng: “Anh ấy không kén ăn, cái gì cũng được.”
Lời anh nói là thật, Hạ Diệp Chi rất giỏi, anh đã ăn cơm cô nấu lâu như vậy, món nào cũng có hương vị rất ngon.
Hạ Diệp Chi cảm thấy anh nói cũng như không nói.
Sau đó, “Mạc Gia Thành” cứ im lặng mãi, không mở miệng nói thêm gì nữa.
Cũng không biết đang nghĩ gì.
Việc đầu tiên Hạ Diệp Chi làm khi về nhà là tìm Mạc Đình Kiên.
Cô chạy đến trước cửa thư phòng gõ cửa, qua rất lâu vẫn không có người mở cửa.
Đọc Full tại truyen.one
Lúc xuống tầng, cô gặp “Mạc Gia Thành”, hiếu kỳ hỏi anh: “Không phải các anh nói Mạc Đình Kiên ở nhà sao? Tôi vừa gõ cửa thư phòng, mãi không có người đáp lại.”
Mạc Đình Kiên hơi nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt của Hạ Diệp Chi: “Chắc là trở về phòng nghỉ ngơi rồi, sức khỏe của anh họ không được tốt, dễ bị mệt.”
Một lời nói dối, cần đến vô số lời nói dối khác để làm trọn vẹn.
Trước đây lừa Hạ Diệp Chi, chỉ là thấy cô thú vị, muốn trêu cô một chút.
Cũng từng mơ hồ nghe được sự bảo vệ của cô dành cho “Mạc Đình Kiên” này.
Mạc Đình Kiên sinh ra trong đại gia tộc thế gia có lịch sử hàng trăm năm, đã nghe qua rất nhiều chuyện, những lời vừa rồi của Hạ Diệp Chi là thật lòng hay là giả tạo, anh vừa liếc mắt là đã có thể nhìn ra được.
Chính bởi vì nhìn ra được lời của Hạ Diệp Chi nói là thật lòng, tâm trạng của anh mới phức tạp đến nỗi anh cũng cảm thấy mơ hồ.
“Ồ.” Hạ Diệp Chi gật đầu, đi xuống dưới tầng.
Mạc Đình Kiên nhìn cô đi vào bếp, có hơi phiền muộn mà gọi điện thoại cho Cố Tri Dân: “Ra ngoài uống rượu!”
“Tôi phải…” Cố Tri Dân mở miệng định từ chối, nhưng trước khi anh kịp nói gì, Mạc Đình Kiên đã thẳng tay kết thúc cuộc gọi.
……
Club cao cấp Kim Hải.
Cố Tri Dân đung đưa ly rượu tiến đến trước mặt Mạc Đình Kiên một cách không tình nguyện: “Nói đi nào, là chuyện gì khiến cậu phiền lòng đến nỗi ban ngày ban mặt lôi tôi đi uống rượu?”
Mạc Đình kiên không nói, chỉ im lặng tự rót cho mình một ly rượu.
Cố Tri Dân thấy anh như vậy, ý thức được chuyện có vẻ nghiêm trọng, cũng không cợt nhả nữa mà nghiem túc nói: “Cậu đằng nào cũng phải nói ra là chuyện gì đi?”
Mạc Đình Kiên cuối cùng cũng quay đầu nhìn thẳng anh rồi.
Có điều, anh nhìn Cố Tri Dân vài giây, lại thay đổi tầm nhìn, nhàn nhạt nói: “Có nói cậu cũng không hiểu.”
“…” Thế anh còn tìm tôi uống rượu làm gì?
……
Hạ Diệp Chi nấu cơm xong, vệ sĩ nói với cô Mạc Đình Kiên và “Mạc Gia Thành” ra ngoài với nhau rồi.
Cô đành một mình ăn cơm.
Vừa cầm đũa lên, thì điện thoại đổ chuông.
Cô cầm lên xem, nhận ra là Tiêu Thanh Hà gọi đến.
Cô giơ một ngón tay ra, chạm nhẹ lên màn hình, cuối cùng vẫn là vuốt đến nút nghe màu xanh.
Hạ Diệp Chi mở to âm lượng, ngữ khí rất nhạt: “A lô?”
Đầu bên kia điện thoại phát ra một loạt những tạp âm rất chói tai: “Diệp Chi, cứu mẹ…”
Hạ Diệp Chi nhìn lại số điện thoại, đúng là của Tiêu Thanh Hà.
Tiêu Thanh Hà ở đầu bên kia hét lên một tiếng, trong giọng còn có chút nức nở: “Diệp Chi, trước kia là mẹ không đúng, nói gì đi nữa mẹ cũng là mẹ của con, con nhất định phải cứu mẹ…”
Không đợi Hạ Diệp Chi trả lời, điện thoại đã bị người khác cướp mất, lần này người cầm điện thoại là một người đàn ông.
“Cô là con gái của người phụ nữ này? Cô nghe rõ đây, chuẩn bị đầy đủ 170 tỷ cho bọn tôi, nếu không…” Giọng của người đàn ông bỗng nhiên trở nên nham hiểm: “Bọn tôi sẽ giết con tin!”
Hạ Diệp Chi kinh hãi, sau đó lập tức cực kỳ lạnh nhạt mà nói: “Tôi không có tiền, mấy người muốn tiền thì đến tìm Hạ Lập Nguyên của Hạ thị ấy!”
Tiêu Thanh Hà bị người ta bắt cóc?
170 tỷ không phải là một con số nhỏ đâu.
Nếu như bọn bắt cóc tống tiền đã để ý Tiêu Thanh Hà từ lâu, đáng lẽ bây giờ phải gọi cho Hạ Lập Nguyên mới đúng, sao lại gọi cho cô?
“Hừ, cô là cô chủ của nhà họ Mạc, cô mà không có tiền sao? Đúng là trò đùa! Cho cô hai tiếng chuẩn bị, sau hai tiếng tôi sẽ liên lạc lại với cô, không được phép báo cảnh sát, nếu không tôi sẽ giết con tin!”
Người đàn ông nói rồi ngắt cuộc gọi.
Trước khi ngắt, Hạ Diệp Chi còn nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Tiêu Thanh Hà.
Bàn tay cầm điện thoại của Hạ Diệp Chi bỗng nắm chặt, sắc mặt hơi biến đổi.
Cho dù Tiêu Thanh Hà có quá đáng với cô thế nào thì vẫn là mẹ ruột của cô, cô không thể giương mắt nhìn Tiêu Thanh Hà xảy ra chuyện mà không lo.
Hạ Diệp Chi vừa cầm điện thoại gọi cho Hạ Lập Nguyên, vừa đi ra ngoài.
Điện thoại mãi vẫn không có người nghe.
Lòng Hạ Diệp Chi sốt ruột, trực tiếp chạy xuống núi, gọi xe đến nhà họ Hạ.
Hạ Diệp Chi sau khi trở về hình dáng thật, đã không đến nhà họ Hạ nữa, thế nên khi cô đứng trước cửa, đã bị người giúp việc giữ cửa chặn lại.
Người giúp việc hỏi cô: “Cô gái này ,cô muốn tìm ai?”
Hạ Diệp Chi lạnh nhạt nhìn cô ta: “Tôi là Hạ Diệp Chi.”
“Cô ba?” Người giúp việc không dám tin, nhưng nhìn kĩ lại, đúng là có nhìn ra cô gái trước mặt vài điểm giống bà chủ.
Người giúp việc không dám ngăn cô.
Hạ Diệp Chi vừa đi vừa hỏi cô ta: “Cha tôi và Hạ Hương Thảo đâu?”
“Ông chủ và cô hai đang ăn cơm.” Người giúp việc nói, lại nói thêm một câu: “Cô ba, cô đã ăn chưa?”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, làm gì có tâm trạng để ý cô ta, lửa giận đốt lên bừng bừng.
Cho dù là gia đình bình thường bị mất một con chó, cũng sẽ ra ngoài tìm, huống hồ, bây giờ Tiêu Thanh Hà đang bị người ta bắt cóc!
Hạ Diệp Chi quen thuộc với nhà họ Hạ, trực tiếp đi lên phòng ăn.
“Bố, tôm hôm nay rất ngon, bố thử xem.”
“Là ngon hơn bình thường một chút…”
Lúc cô tiến vào, Hạ Hương Thảo và Hạ Lập Nguyên đang ung dung vui vẻ mà ăn cơm.
Hạ Hương Thảo nhìn thấy Hạ Diệp Chi đầu tiên, kinh ngạc mà nhìn cô: “Bình thường mẹ mời cô về nhà ăn cơm cô không chịu về, hôm nay mẹ không có nhà, mà cô lại tự trở về rồi?”
Hạ Diệp Chi bước nhanh tới, giơ tay cầm bát cơm trước mặt Hạ Hương Thảo ném xuống đất: “Mẹ tôi bị người ta bắt cóc rồi, cô vẫn có tâm trạng ăn cơm!”
Hạ Hương Thảo mở to mắt, gương mặt càng kinh ngạc hơn: “Cái gì, mẹ bị người ta bắt cóc rồi?”
“Bọn bắt cóc không gọi điện thoại cho cô?” Hạ Diệp Chi nheo mắt nhìn về phía Hạ Hương Thảo.
“Trước đó mẹ bảo hẹn bạn cùng đi làm thẩm mỹ, bảo bọn tôi không cần đợi cơm bà, sao có thể bị bắt cóc?” Hạ Hương Thảo cũng bày ra biểu cảm không tin tưởng.
“Có kẻ gọi điện tới cho tôi, nói đã bắt cóc mẹ, bảo tôi trong hai tiếng đồng hồ phải chuẩn bị 170 tỷ, nếu không sẽ giết con tin!” Trong ngữ khí của Hạ Diệp Chi hiện chút khẩn trương.
Hạ Hương Thảo nghe cô nói, phản ứng đầu tiên không phải là lo cho Tiêu Thanh Hà, mà chau mày nói: “170 tỷ? Nhiều quá vậy! Gần đây tiền vốn của công ty thiếu thốn, một chốc một lát sao có thể lấy ra nhiều tiện như vậy!”
Hạ Diệp Chi lạnh mặt: “Không lấy ra được thì nghĩ cách đi! Mẹ tôi làm trâu làm ngựa ở nhà họ Hạ bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ không đáng để mấy người xoay sở 170 tỷ giúp bà sao?”
Cô nhìn Thời Dũng đang lái xe phía trước, lại quay đầu nhìn “Mạc Gia Thành”, thấy anh đang không biết nghĩ cái gì mà nghĩ đến mất hồn, giơ tay lay anh một cái: “Anh vẫn chưa nói rốt cục anh họ của anh thích ăn cái gì!”
Mạc Đình Kiên hoàn hồn, nhìn sâu vào mắt cô, qua vài giây mới lên tiếng: “Anh ấy không kén ăn, cái gì cũng được.”
Lời anh nói là thật, Hạ Diệp Chi rất giỏi, anh đã ăn cơm cô nấu lâu như vậy, món nào cũng có hương vị rất ngon.
Hạ Diệp Chi cảm thấy anh nói cũng như không nói.
Sau đó, “Mạc Gia Thành” cứ im lặng mãi, không mở miệng nói thêm gì nữa.
Cũng không biết đang nghĩ gì.
Việc đầu tiên Hạ Diệp Chi làm khi về nhà là tìm Mạc Đình Kiên.
Cô chạy đến trước cửa thư phòng gõ cửa, qua rất lâu vẫn không có người mở cửa.
Đọc Full tại truyen.one
Lúc xuống tầng, cô gặp “Mạc Gia Thành”, hiếu kỳ hỏi anh: “Không phải các anh nói Mạc Đình Kiên ở nhà sao? Tôi vừa gõ cửa thư phòng, mãi không có người đáp lại.”
Mạc Đình Kiên hơi nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt của Hạ Diệp Chi: “Chắc là trở về phòng nghỉ ngơi rồi, sức khỏe của anh họ không được tốt, dễ bị mệt.”
Một lời nói dối, cần đến vô số lời nói dối khác để làm trọn vẹn.
Trước đây lừa Hạ Diệp Chi, chỉ là thấy cô thú vị, muốn trêu cô một chút.
Cũng từng mơ hồ nghe được sự bảo vệ của cô dành cho “Mạc Đình Kiên” này.
Mạc Đình Kiên sinh ra trong đại gia tộc thế gia có lịch sử hàng trăm năm, đã nghe qua rất nhiều chuyện, những lời vừa rồi của Hạ Diệp Chi là thật lòng hay là giả tạo, anh vừa liếc mắt là đã có thể nhìn ra được.
Chính bởi vì nhìn ra được lời của Hạ Diệp Chi nói là thật lòng, tâm trạng của anh mới phức tạp đến nỗi anh cũng cảm thấy mơ hồ.
“Ồ.” Hạ Diệp Chi gật đầu, đi xuống dưới tầng.
Mạc Đình Kiên nhìn cô đi vào bếp, có hơi phiền muộn mà gọi điện thoại cho Cố Tri Dân: “Ra ngoài uống rượu!”
“Tôi phải…” Cố Tri Dân mở miệng định từ chối, nhưng trước khi anh kịp nói gì, Mạc Đình Kiên đã thẳng tay kết thúc cuộc gọi.
……
Club cao cấp Kim Hải.
Cố Tri Dân đung đưa ly rượu tiến đến trước mặt Mạc Đình Kiên một cách không tình nguyện: “Nói đi nào, là chuyện gì khiến cậu phiền lòng đến nỗi ban ngày ban mặt lôi tôi đi uống rượu?”
Mạc Đình kiên không nói, chỉ im lặng tự rót cho mình một ly rượu.
Cố Tri Dân thấy anh như vậy, ý thức được chuyện có vẻ nghiêm trọng, cũng không cợt nhả nữa mà nghiem túc nói: “Cậu đằng nào cũng phải nói ra là chuyện gì đi?”
Mạc Đình Kiên cuối cùng cũng quay đầu nhìn thẳng anh rồi.
Có điều, anh nhìn Cố Tri Dân vài giây, lại thay đổi tầm nhìn, nhàn nhạt nói: “Có nói cậu cũng không hiểu.”
“…” Thế anh còn tìm tôi uống rượu làm gì?
……
Hạ Diệp Chi nấu cơm xong, vệ sĩ nói với cô Mạc Đình Kiên và “Mạc Gia Thành” ra ngoài với nhau rồi.
Cô đành một mình ăn cơm.
Vừa cầm đũa lên, thì điện thoại đổ chuông.
Cô cầm lên xem, nhận ra là Tiêu Thanh Hà gọi đến.
Cô giơ một ngón tay ra, chạm nhẹ lên màn hình, cuối cùng vẫn là vuốt đến nút nghe màu xanh.
Hạ Diệp Chi mở to âm lượng, ngữ khí rất nhạt: “A lô?”
Đầu bên kia điện thoại phát ra một loạt những tạp âm rất chói tai: “Diệp Chi, cứu mẹ…”
Hạ Diệp Chi nhìn lại số điện thoại, đúng là của Tiêu Thanh Hà.
Tiêu Thanh Hà ở đầu bên kia hét lên một tiếng, trong giọng còn có chút nức nở: “Diệp Chi, trước kia là mẹ không đúng, nói gì đi nữa mẹ cũng là mẹ của con, con nhất định phải cứu mẹ…”
Không đợi Hạ Diệp Chi trả lời, điện thoại đã bị người khác cướp mất, lần này người cầm điện thoại là một người đàn ông.
“Cô là con gái của người phụ nữ này? Cô nghe rõ đây, chuẩn bị đầy đủ 170 tỷ cho bọn tôi, nếu không…” Giọng của người đàn ông bỗng nhiên trở nên nham hiểm: “Bọn tôi sẽ giết con tin!”
Hạ Diệp Chi kinh hãi, sau đó lập tức cực kỳ lạnh nhạt mà nói: “Tôi không có tiền, mấy người muốn tiền thì đến tìm Hạ Lập Nguyên của Hạ thị ấy!”
Tiêu Thanh Hà bị người ta bắt cóc?
170 tỷ không phải là một con số nhỏ đâu.
Nếu như bọn bắt cóc tống tiền đã để ý Tiêu Thanh Hà từ lâu, đáng lẽ bây giờ phải gọi cho Hạ Lập Nguyên mới đúng, sao lại gọi cho cô?
“Hừ, cô là cô chủ của nhà họ Mạc, cô mà không có tiền sao? Đúng là trò đùa! Cho cô hai tiếng chuẩn bị, sau hai tiếng tôi sẽ liên lạc lại với cô, không được phép báo cảnh sát, nếu không tôi sẽ giết con tin!”
Người đàn ông nói rồi ngắt cuộc gọi.
Trước khi ngắt, Hạ Diệp Chi còn nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Tiêu Thanh Hà.
Bàn tay cầm điện thoại của Hạ Diệp Chi bỗng nắm chặt, sắc mặt hơi biến đổi.
Cho dù Tiêu Thanh Hà có quá đáng với cô thế nào thì vẫn là mẹ ruột của cô, cô không thể giương mắt nhìn Tiêu Thanh Hà xảy ra chuyện mà không lo.
Hạ Diệp Chi vừa cầm điện thoại gọi cho Hạ Lập Nguyên, vừa đi ra ngoài.
Điện thoại mãi vẫn không có người nghe.
Lòng Hạ Diệp Chi sốt ruột, trực tiếp chạy xuống núi, gọi xe đến nhà họ Hạ.
Hạ Diệp Chi sau khi trở về hình dáng thật, đã không đến nhà họ Hạ nữa, thế nên khi cô đứng trước cửa, đã bị người giúp việc giữ cửa chặn lại.
Người giúp việc hỏi cô: “Cô gái này ,cô muốn tìm ai?”
Hạ Diệp Chi lạnh nhạt nhìn cô ta: “Tôi là Hạ Diệp Chi.”
“Cô ba?” Người giúp việc không dám tin, nhưng nhìn kĩ lại, đúng là có nhìn ra cô gái trước mặt vài điểm giống bà chủ.
Người giúp việc không dám ngăn cô.
Hạ Diệp Chi vừa đi vừa hỏi cô ta: “Cha tôi và Hạ Hương Thảo đâu?”
“Ông chủ và cô hai đang ăn cơm.” Người giúp việc nói, lại nói thêm một câu: “Cô ba, cô đã ăn chưa?”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, làm gì có tâm trạng để ý cô ta, lửa giận đốt lên bừng bừng.
Cho dù là gia đình bình thường bị mất một con chó, cũng sẽ ra ngoài tìm, huống hồ, bây giờ Tiêu Thanh Hà đang bị người ta bắt cóc!
Hạ Diệp Chi quen thuộc với nhà họ Hạ, trực tiếp đi lên phòng ăn.
“Bố, tôm hôm nay rất ngon, bố thử xem.”
“Là ngon hơn bình thường một chút…”
Lúc cô tiến vào, Hạ Hương Thảo và Hạ Lập Nguyên đang ung dung vui vẻ mà ăn cơm.
Hạ Hương Thảo nhìn thấy Hạ Diệp Chi đầu tiên, kinh ngạc mà nhìn cô: “Bình thường mẹ mời cô về nhà ăn cơm cô không chịu về, hôm nay mẹ không có nhà, mà cô lại tự trở về rồi?”
Hạ Diệp Chi bước nhanh tới, giơ tay cầm bát cơm trước mặt Hạ Hương Thảo ném xuống đất: “Mẹ tôi bị người ta bắt cóc rồi, cô vẫn có tâm trạng ăn cơm!”
Hạ Hương Thảo mở to mắt, gương mặt càng kinh ngạc hơn: “Cái gì, mẹ bị người ta bắt cóc rồi?”
“Bọn bắt cóc không gọi điện thoại cho cô?” Hạ Diệp Chi nheo mắt nhìn về phía Hạ Hương Thảo.
“Trước đó mẹ bảo hẹn bạn cùng đi làm thẩm mỹ, bảo bọn tôi không cần đợi cơm bà, sao có thể bị bắt cóc?” Hạ Hương Thảo cũng bày ra biểu cảm không tin tưởng.
“Có kẻ gọi điện tới cho tôi, nói đã bắt cóc mẹ, bảo tôi trong hai tiếng đồng hồ phải chuẩn bị 170 tỷ, nếu không sẽ giết con tin!” Trong ngữ khí của Hạ Diệp Chi hiện chút khẩn trương.
Hạ Hương Thảo nghe cô nói, phản ứng đầu tiên không phải là lo cho Tiêu Thanh Hà, mà chau mày nói: “170 tỷ? Nhiều quá vậy! Gần đây tiền vốn của công ty thiếu thốn, một chốc một lát sao có thể lấy ra nhiều tiện như vậy!”
Hạ Diệp Chi lạnh mặt: “Không lấy ra được thì nghĩ cách đi! Mẹ tôi làm trâu làm ngựa ở nhà họ Hạ bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ không đáng để mấy người xoay sở 170 tỷ giúp bà sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.