Chương 102
Dật Nghi
14/01/2021
Câu lạc bộ cao cấp Kim hải.
Mạc Đình Kiên bước ra từ trong phòng riêng, lấy điện thoại gọi cho Thời Dũng.
“Đã đón người được chưa?”
Thời Dũng: “Đã đưa mợ chủ về đến biệt thự an toàn.”
“Ừ.”
Mạc Đình Kiên cúp điện thoại, định đến phòng vệ sinh một chuyến nhưng khi xoay người lại bị một người phục vụ đang bưng cơm cari đụng vào người.
Sốt cari đổ hết lên quần áo Mạc Đình Kiên.
Người phục vụ thấy vậy bị dọa bối rối, toàn thân run rẩy vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi ngài, thật xin lỗi…”
Hai đầu lông mày Mạc Đình Kiên đã nhíu chặt lại nhưng cũng không mắng người phục vụ, xoay người rời đi.
Là ông chủ đứng phía sau Kim hải, Mạc Đình Kiên cũng giữ lại một văn phòng ở đây, trước đây lúc chưa kết hôn, có khi anh qua bên này xử lý công việc, có lúc quá muộn thì ở luôn tại đây.
Nhưng sau khi kết hôn, thông thường anh không ở lại chỗ này.
Trong phòng có đồ vệ sinh cá nhân và quần áo để thay sau khi tắm.
Anh vào phòng, cởi áo ra, xoay người đi đến tủ tìm quần áo.
Ánh mắt của anh rơi vào một chiếc áo sơ mi màu xanh đen, đang định giơ tay lấy xuống nhưng cảm giác được có người sau lưng đang đến gần, động tác của anh hơi ngừng lại, đột nhiên quay đầu, lập tức giơ tay bóp cổ người sau lưng.
“Ai?”
Cảm giác nhỏ bé mềm mại trong tay chứng minh người này là phụ nữ.
Mạc Đình Kiên cúi đầu nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Trên người Hạ Hương Thảo chỉ mặc một cái đầm cúp ngực, ra trận trong trạng thái thả rông, trang điểm quyến rũ, dù bị anh hung hăng bóp cổ cũng cố nén không đổi sắc mặt, trái lại ánh mắt quyến rũ như tơ nhìn anh: “Anh Mạc không biết con gái đều rất yếu đuối, cần được thương hoa tiếc ngọc à? Dùng lực mạnh như vậy làm tôi sắp không thở nổi rồi…”
Cô ta nói xong nũng nịu hừ nhẹ một tiếng.
Hạ Hương Thảo có rất nhiều bạn giường, dạo chơi lâu dài giữa rất nhiều đàn ông nên tất nhiên rất biết cách quyến rũ người khác.
Nhưng đương nhiên cô ta dùng những cách dụ dỗ đàn ông khác trên người “Mạc Gia Thành” đều không có tác dụng.
Bởi vì mười lăm phút sau, cô bị “Mạc Gia Thành” ném thẳng từ trong phòng ra ngoài, khuôn mặt anh đầy vẻ tối tăm chán ghét nhìn cô ta: “Đến đây bằng cách nào thì cút đi bằng cách đó.”
Lần này Hạ Hương Thảo quyết tâm phải thắng lợi mới tới dụ dỗ “Mạc Gia Thành” nên tất nhiên không bỏ qua dễ dàng như vậy, cô ta bò dậy tự dưới đất, vẫn muốn đến gần “Mạc Gia Thành”.
Nhưng “Mạc Gia Thành” đã đề phòng từ sớm, nhẹ nhàng tránh qua bên cạnh một bước, Hạ Hương Thảo lập tức té xuống đất.
Mạc Đình Kiên cầm lấy điện thoại ra gọi phòng bảo vệ: “Ở đây có một người đàn bà điên, các anh mau lên đây lôi cô ta ra ngoài.”
Anh nói xong thì khép cửa phòng lại, nhanh chóng thay quần áo.
Dĩ nhiên Hạ Hương Thảo không cam lòng bị lôi ra ngoài như vậy, lúc bảo vệ tới cô vẫn luôn cố gắng giãy giụa: “Anh ta là bạn trai của tôi, các anh thả tôi ra!”
Mạc Đình Kiên đã thay quần áo xong đi ra, anh lạnh lùng nhìn về phía bảo vệ: “Sao người phụ nữ này vẫn còn ở đây? Một chuyện nhỏ như thế này cũng không làm được, Kim hải cần thay bảo vệ rồi.”
Mặc dù bảo vệ không biết Mạc Đình Kiên là ông chủ đứng sau Kim hải nhưng cũng biết người có thể đặt một căn phòng trong Kim hải để ở lâu dài thì chắc chắc không phải người giàu thì sang, loại khách quý này có thể ý kiến với nhân viên quản lý của Kim hải đuổi việc họ.
Bảo vệ cũng sẽ không mềm lòng, trực tiếp kéo Hạ Hương Thảo ra, trước khi đi còn không quên khom người kính cẩn xin lỗi Mạc Đình Kiên: “Xin lỗi quý khách, đã để cho quý khách bị hoảng sợ.”
Mạc Đình Kiên không lên tiếng, bảo vệ đang muốn ra ngoài đột nhiên bị anh gọi lại: “Đưa cô ta đến đồn công an đi, báo là cô ta quấy rối tình dục.”
Bảo vệ: “…”
Anh ta làm việc ở Kim hải mấy năm rồi, đây là là lần đầu tiên thấy có khách nam thẳng thắn nói một người phụ nữ quấy rối tình dục mình…
Hết lần này tới lần khác vị này khách nam tôn quý này còn nói như chuyện tất nhiên vậy.
“Vâng… Tôi hiểu rồi.”
Từ trước đến nay Hạ Hương Thảo chưa từng bị đàn ông xem thường nhục nhã như vậy, cô ta không cam lòng kéo Hạ Diệp Chi xuống nước: “Là Hạ Diệp Chi nói cho tôi biết là tối nay anh sẽ ở đây, cô ta để cho tôi tới nơi này chặn anh lại, anh đối xử tốt với cô ta như vậy nhưng cô ta vẫn không coi anh ra gì…”
Bảo vệ vội vàng che miệng Hạ Hương Thảo lôi kéo cô ta ra ngoài.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên lập tức tối tăm, anh hơi híp mắt, nói nhỏ: “Hạ Diệp Chi…”
Trở lại phòng riêng, Cố Tri Dân nhìn thấy sắc mặt anh khó coi nên lên tiếng hỏi anh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mạc Đình Kiên nặng nề nói: “Nên thay đổi một số người trong câu lạc bộ.”
Người phục vụ đụng phải anh lúc trước chắc chắn là được Hạ Hương Thảo bỏ tiền đút lót, còn Hạ Hương Thảo sẽ biết phòng của anh chắc cũng là nhờ nghĩ cách dùng tiền mua được.
Nét đặc biệt của câu lạc bộ Kim hải chính là xem trọng sự riêng tư, nhưng bây giờ nhìn lại, rất nhiều nhân viên trong câu lạc bộ đã mất đi đạo đức nghề nghiệp, cần phải loại bỏ sạch sẽ loại người này.
Bữa tiệc lúc kết thúc, Cố Tri Dân phát hiện Mạc Đình Kiên còn ngồi im không động đậy.
Không phải gần đây Mạc Đình Kiên tan việc đều lập tức vội vàng nôn nóng về nhà ngay à? Cho dù có chuyện khác phải làm, cũng làm xong lập tức đi thẳng về nhà.
Cố Tri Dân cảm thấy hơi buồn bực: “Sao cậu còn chưa đi?”
“Anh đi trước đi, hôm nay tôi không về nhà.” Mạc Đình Kiên nói xong, đứng dậy, cầm áo khoác đang ở trên ghế dựa rồi đi ra ngoài.
Cố Tri Dân gãi đầu, lầm bầm lầu bầu suy đoán: “Đây là đang cãi nhau à?”
. . .
Sau khi cơm nước xong, Hạ Diệp Chi trở về phòng nằm dài trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Mặc dù đã xác nhận qua là tạm thời Hạ Hương Thảo không đến Kim hải, nhưng “Mạc Gia Thành” không trở vể thì cô vẫn không thể yên tâm hoàn toàn.
Cô sẽ luôn không tự chủ được chú ý xem có tiếng động cơ xe hơi không, nhưng mãi cho đến mười hai giờ đêm cô cũng không nghe thấy.
Nói cách khác, “Mạc Gia Thành” vẫn chưa về.
Cô buồn phiền cầm lấy điện thoại ra định gọi điện thoại cho anh, ngón tay do dự, lướt qua lướt lại trên màn hình, cuối cùng vẫn không gọi đi.
Cô nhớ tới dáng vẻ của “Mạc Gia Thành”, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng hơi chua xót.
Mãi đến hơn nửa đêm cô mới chịu không nổi ngủ quên.
Hôm sau.
Cả đêm Hạ Diệp Chi không ngủ ngon, nhưng sáng sớm vẫn rất có tinh thần.
Cô xuống lầu, vẫn không kìm được lòng mình hỏi vệ sĩ: “Tối qua Mạc Gia Thành có về nhà không?”
Vệ sĩ lắc đầu: “Không có.”
Trong lòng Hạ Diệp Chi hơi nặng nề hơn.
Trên đường đi làm, cô vẫn lấy hết can đảm cầm lấy điện thoại ra gọi cho “Mạc Gia Thành”.
Chuông điện thoại vang lên vài tiếng thì “Mạc Gia Thành” mới nghe máy.
“Chuyện gì?” Giọng nói của anh hơi khàn khàn có vẻ như vừa thức dậy.
Kết hợp với thời gian thức dậy của “Mạc Gia Thành ” lúc bình thường, Hạ Diệp Chi biết anh không có thói quen ngủ nướng.
“Không, không có gì, tôi chỉ vô tình gọi nhầm, anh ngủ tiếp đi. . .” Hạ Diệp Chi hoảng hốt vội vàng cúp điện thoại.
Cô cắn môi nghĩ, không phải là Hạ Hương Thảo thật sự đạt được ước muốn chứ?
Nghĩ đến “Mạc Gia Thành” có thể đã bị Hạ Hương Thảo dụ ngủ cùng, trong lòng Hạ Diệp Chi lập tức cảm thấy cực kỳ chán ghét, thậm chí còn cảm thấy hơi đáng tiếc.
Bên kia, Mạc Đình Kiên cúp điện thoại, hơi cong môi nở nụ cười.
Không nhịn được nên gọi điện thoại cho anh sao?
Vậy thì lại để cho cô được căng thẳng thêm một chút nữa.
Tâm tình Mạc Đình Kiên rất tốt, gọi điện thoại nội bộ: “Đem cho tôi một ly nước ấm.”
Tối qua anh ở Kim hải, không mở hệ thống sưởi, nên hơi bị cảm.
Mạc Đình Kiên bước ra từ trong phòng riêng, lấy điện thoại gọi cho Thời Dũng.
“Đã đón người được chưa?”
Thời Dũng: “Đã đưa mợ chủ về đến biệt thự an toàn.”
“Ừ.”
Mạc Đình Kiên cúp điện thoại, định đến phòng vệ sinh một chuyến nhưng khi xoay người lại bị một người phục vụ đang bưng cơm cari đụng vào người.
Sốt cari đổ hết lên quần áo Mạc Đình Kiên.
Người phục vụ thấy vậy bị dọa bối rối, toàn thân run rẩy vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi ngài, thật xin lỗi…”
Hai đầu lông mày Mạc Đình Kiên đã nhíu chặt lại nhưng cũng không mắng người phục vụ, xoay người rời đi.
Là ông chủ đứng phía sau Kim hải, Mạc Đình Kiên cũng giữ lại một văn phòng ở đây, trước đây lúc chưa kết hôn, có khi anh qua bên này xử lý công việc, có lúc quá muộn thì ở luôn tại đây.
Nhưng sau khi kết hôn, thông thường anh không ở lại chỗ này.
Trong phòng có đồ vệ sinh cá nhân và quần áo để thay sau khi tắm.
Anh vào phòng, cởi áo ra, xoay người đi đến tủ tìm quần áo.
Ánh mắt của anh rơi vào một chiếc áo sơ mi màu xanh đen, đang định giơ tay lấy xuống nhưng cảm giác được có người sau lưng đang đến gần, động tác của anh hơi ngừng lại, đột nhiên quay đầu, lập tức giơ tay bóp cổ người sau lưng.
“Ai?”
Cảm giác nhỏ bé mềm mại trong tay chứng minh người này là phụ nữ.
Mạc Đình Kiên cúi đầu nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Trên người Hạ Hương Thảo chỉ mặc một cái đầm cúp ngực, ra trận trong trạng thái thả rông, trang điểm quyến rũ, dù bị anh hung hăng bóp cổ cũng cố nén không đổi sắc mặt, trái lại ánh mắt quyến rũ như tơ nhìn anh: “Anh Mạc không biết con gái đều rất yếu đuối, cần được thương hoa tiếc ngọc à? Dùng lực mạnh như vậy làm tôi sắp không thở nổi rồi…”
Cô ta nói xong nũng nịu hừ nhẹ một tiếng.
Hạ Hương Thảo có rất nhiều bạn giường, dạo chơi lâu dài giữa rất nhiều đàn ông nên tất nhiên rất biết cách quyến rũ người khác.
Nhưng đương nhiên cô ta dùng những cách dụ dỗ đàn ông khác trên người “Mạc Gia Thành” đều không có tác dụng.
Bởi vì mười lăm phút sau, cô bị “Mạc Gia Thành” ném thẳng từ trong phòng ra ngoài, khuôn mặt anh đầy vẻ tối tăm chán ghét nhìn cô ta: “Đến đây bằng cách nào thì cút đi bằng cách đó.”
Lần này Hạ Hương Thảo quyết tâm phải thắng lợi mới tới dụ dỗ “Mạc Gia Thành” nên tất nhiên không bỏ qua dễ dàng như vậy, cô ta bò dậy tự dưới đất, vẫn muốn đến gần “Mạc Gia Thành”.
Nhưng “Mạc Gia Thành” đã đề phòng từ sớm, nhẹ nhàng tránh qua bên cạnh một bước, Hạ Hương Thảo lập tức té xuống đất.
Mạc Đình Kiên cầm lấy điện thoại ra gọi phòng bảo vệ: “Ở đây có một người đàn bà điên, các anh mau lên đây lôi cô ta ra ngoài.”
Anh nói xong thì khép cửa phòng lại, nhanh chóng thay quần áo.
Dĩ nhiên Hạ Hương Thảo không cam lòng bị lôi ra ngoài như vậy, lúc bảo vệ tới cô vẫn luôn cố gắng giãy giụa: “Anh ta là bạn trai của tôi, các anh thả tôi ra!”
Mạc Đình Kiên đã thay quần áo xong đi ra, anh lạnh lùng nhìn về phía bảo vệ: “Sao người phụ nữ này vẫn còn ở đây? Một chuyện nhỏ như thế này cũng không làm được, Kim hải cần thay bảo vệ rồi.”
Mặc dù bảo vệ không biết Mạc Đình Kiên là ông chủ đứng sau Kim hải nhưng cũng biết người có thể đặt một căn phòng trong Kim hải để ở lâu dài thì chắc chắc không phải người giàu thì sang, loại khách quý này có thể ý kiến với nhân viên quản lý của Kim hải đuổi việc họ.
Bảo vệ cũng sẽ không mềm lòng, trực tiếp kéo Hạ Hương Thảo ra, trước khi đi còn không quên khom người kính cẩn xin lỗi Mạc Đình Kiên: “Xin lỗi quý khách, đã để cho quý khách bị hoảng sợ.”
Mạc Đình Kiên không lên tiếng, bảo vệ đang muốn ra ngoài đột nhiên bị anh gọi lại: “Đưa cô ta đến đồn công an đi, báo là cô ta quấy rối tình dục.”
Bảo vệ: “…”
Anh ta làm việc ở Kim hải mấy năm rồi, đây là là lần đầu tiên thấy có khách nam thẳng thắn nói một người phụ nữ quấy rối tình dục mình…
Hết lần này tới lần khác vị này khách nam tôn quý này còn nói như chuyện tất nhiên vậy.
“Vâng… Tôi hiểu rồi.”
Từ trước đến nay Hạ Hương Thảo chưa từng bị đàn ông xem thường nhục nhã như vậy, cô ta không cam lòng kéo Hạ Diệp Chi xuống nước: “Là Hạ Diệp Chi nói cho tôi biết là tối nay anh sẽ ở đây, cô ta để cho tôi tới nơi này chặn anh lại, anh đối xử tốt với cô ta như vậy nhưng cô ta vẫn không coi anh ra gì…”
Bảo vệ vội vàng che miệng Hạ Hương Thảo lôi kéo cô ta ra ngoài.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên lập tức tối tăm, anh hơi híp mắt, nói nhỏ: “Hạ Diệp Chi…”
Trở lại phòng riêng, Cố Tri Dân nhìn thấy sắc mặt anh khó coi nên lên tiếng hỏi anh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mạc Đình Kiên nặng nề nói: “Nên thay đổi một số người trong câu lạc bộ.”
Người phục vụ đụng phải anh lúc trước chắc chắn là được Hạ Hương Thảo bỏ tiền đút lót, còn Hạ Hương Thảo sẽ biết phòng của anh chắc cũng là nhờ nghĩ cách dùng tiền mua được.
Nét đặc biệt của câu lạc bộ Kim hải chính là xem trọng sự riêng tư, nhưng bây giờ nhìn lại, rất nhiều nhân viên trong câu lạc bộ đã mất đi đạo đức nghề nghiệp, cần phải loại bỏ sạch sẽ loại người này.
Bữa tiệc lúc kết thúc, Cố Tri Dân phát hiện Mạc Đình Kiên còn ngồi im không động đậy.
Không phải gần đây Mạc Đình Kiên tan việc đều lập tức vội vàng nôn nóng về nhà ngay à? Cho dù có chuyện khác phải làm, cũng làm xong lập tức đi thẳng về nhà.
Cố Tri Dân cảm thấy hơi buồn bực: “Sao cậu còn chưa đi?”
“Anh đi trước đi, hôm nay tôi không về nhà.” Mạc Đình Kiên nói xong, đứng dậy, cầm áo khoác đang ở trên ghế dựa rồi đi ra ngoài.
Cố Tri Dân gãi đầu, lầm bầm lầu bầu suy đoán: “Đây là đang cãi nhau à?”
. . .
Sau khi cơm nước xong, Hạ Diệp Chi trở về phòng nằm dài trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Mặc dù đã xác nhận qua là tạm thời Hạ Hương Thảo không đến Kim hải, nhưng “Mạc Gia Thành” không trở vể thì cô vẫn không thể yên tâm hoàn toàn.
Cô sẽ luôn không tự chủ được chú ý xem có tiếng động cơ xe hơi không, nhưng mãi cho đến mười hai giờ đêm cô cũng không nghe thấy.
Nói cách khác, “Mạc Gia Thành” vẫn chưa về.
Cô buồn phiền cầm lấy điện thoại ra định gọi điện thoại cho anh, ngón tay do dự, lướt qua lướt lại trên màn hình, cuối cùng vẫn không gọi đi.
Cô nhớ tới dáng vẻ của “Mạc Gia Thành”, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng hơi chua xót.
Mãi đến hơn nửa đêm cô mới chịu không nổi ngủ quên.
Hôm sau.
Cả đêm Hạ Diệp Chi không ngủ ngon, nhưng sáng sớm vẫn rất có tinh thần.
Cô xuống lầu, vẫn không kìm được lòng mình hỏi vệ sĩ: “Tối qua Mạc Gia Thành có về nhà không?”
Vệ sĩ lắc đầu: “Không có.”
Trong lòng Hạ Diệp Chi hơi nặng nề hơn.
Trên đường đi làm, cô vẫn lấy hết can đảm cầm lấy điện thoại ra gọi cho “Mạc Gia Thành”.
Chuông điện thoại vang lên vài tiếng thì “Mạc Gia Thành” mới nghe máy.
“Chuyện gì?” Giọng nói của anh hơi khàn khàn có vẻ như vừa thức dậy.
Kết hợp với thời gian thức dậy của “Mạc Gia Thành ” lúc bình thường, Hạ Diệp Chi biết anh không có thói quen ngủ nướng.
“Không, không có gì, tôi chỉ vô tình gọi nhầm, anh ngủ tiếp đi. . .” Hạ Diệp Chi hoảng hốt vội vàng cúp điện thoại.
Cô cắn môi nghĩ, không phải là Hạ Hương Thảo thật sự đạt được ước muốn chứ?
Nghĩ đến “Mạc Gia Thành” có thể đã bị Hạ Hương Thảo dụ ngủ cùng, trong lòng Hạ Diệp Chi lập tức cảm thấy cực kỳ chán ghét, thậm chí còn cảm thấy hơi đáng tiếc.
Bên kia, Mạc Đình Kiên cúp điện thoại, hơi cong môi nở nụ cười.
Không nhịn được nên gọi điện thoại cho anh sao?
Vậy thì lại để cho cô được căng thẳng thêm một chút nữa.
Tâm tình Mạc Đình Kiên rất tốt, gọi điện thoại nội bộ: “Đem cho tôi một ly nước ấm.”
Tối qua anh ở Kim hải, không mở hệ thống sưởi, nên hơi bị cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.