Chương 1687: Có chút mạo muội
Dật Nghi
10/05/2021
“Hửm?” Cố Mãn Mãn cẩn thận suy nghĩ lại một chút: “Hình như là em đâu có nói đâu…”
Cô không nhớ rõ là mình có từng nói chuyện này với Thẩm Lệ.
Cố Tri Dân: “Ồ.”
Hóa ra là lừa gạt anh.
Cho nên trước đó Thẩm Lệ gọi điện thoại nói cho anh biết Cố Mãn Mãn muốn đến nhà của cô ở, cho nên phải để phòng trống, đó chỉ là một lý do bịa ra thôi à?
Nói cách khác, Thẩm Lệ chỉ là muốn tìm lý do để gọi điện thoại cho anh.
Cố Mãn Mãn cảm thấy kỳ lạ, lúc nãy Cố Tri Dân còn có bộ dạng tức giận lạnh lẽo, lúc này sao lại có biểu cảm như băng tuyết hòa tan vậy chứ…
Cố Mãn Mãn hỏi Cố Tri Dân: “Anh sao vậy sao đột nhiên lại hỏi như vậy chứ?”
Cố Tri Dân lườm cô ấy một chút: “Cô ấy vừa mới cắt chỉ, ở nhà một mình không tiện, em là người đại diện, không nên đến nhà chăm sóc cô ấy một chút hả?”
Cố Mãn Mãn muốn phản bác Cố Tri Dân theo bản năng, nhưng mà suy nghĩ lại, lại cảm thấy lời nói này của Cố Tri Dân rất là có đạo lý.
Lúc nãy trên đường đi đến đây, cô đều đang suy nghĩ mấy ngày nay Thẩm Lệ ở trong nhà có một mình thì phải làm sao bây giờ đây, chắc chắn là cuộc sống sẽ không thuận tiện, sau khi được Cố Tri Dân nhắc tới như vậy, ngược lại là đang nhắc nhở cô.
“Anh nói cũng có đạo lý, chủ ý này cũng không tệ, tối nay em sẽ đi đến nhà của chị Tiểu Lệ.” Đến lúc đó cô ấy mang theo một chút vật dụng hàng ngày đi qua là được rồi, cũng không ở lại bao lâu.
Cố Tri Dân nghe nói như vậy chỉ là hờ hững trả lời: “Ừm.”
“Anh phải điều tra chuyện đó nha, em còn có việc, phải đi trước đây, bây giờ em là một con người bận rộn.” Cố Mãn Mãn đứng dậy cầm chai nước lúc nãy cô vẫn còn chưa uống xong, quay người liền chuẩn bị đi.
Sau lưng truyền đến giọng nói của Cố Tri Dân: “Chờ đã.”
“Còn có chuyện gì nữa vậy?” Cố Mãn Mãn cảm thấy Cố Tri Dân thật là dài dòng.
“Gần đây không cần phải sắp xếp công việc quá dày đặc như vậy đâu, tốt nhất là đừng sắp xếp công việc luôn.” Vẻ mặt của Cố Tri Dân nghiêm túc nói.
“Anh nói thì nhẹ nhàng dữ lắm, bây giờ em cũng không muốn sắp xếp công việc cho chị Tiểu Lệ nữa, những hợp đồng kia đã được thỏa thuận từ sớm rồi, hơn nữa chị Tiểu Lệ chắc chắn cũng sẽ không đồng ý nghỉ ngơi như vậy đâu, gần đây chị ấy vẫn cứ luôn làm việc…”
Con người ở đa số thời điểm đều thân bất do kỷ, nhưng mà Thẩm Lệ rất yêu thích phần công việc này, cánh tay bị thương cũng không phải là mong muốn của cô. Cố Mãn Mãn cũng đã thực hiện một số điều chỉnh công việc cho cô, lượng công việc mà Thẩm Lệ có thể chịu đựng được.
Cố Tri Dân thấp giọng nói một câu: “Anh biết rồi…”
Cố Mãn Mãn: “Anh biết cái gì chứ?”
Đương nhiên là anh biết gần đây Thẩm Lệ có rất nhiều công việc, ở đâu làm cái gì, anh đều biết hết.
Mặc dù là anh không về nhà.
Mặc dù là anh với Thẩm Lệ đã “chia tay”.
Cố Tri Dân mở máy tính ra, bộ dạng lạnh lùng không thể phản ứng lại cô ấy.
Nhưng mà lời cũng đã nói đến mức này rồi, Cố Mãn Mãn cũng không thể khống chế nỗi tò mò trong lòng.
“Anh họ à, em có một câu hỏi muốn hỏi anh.”
“Ừm.”
“Có lẽ là vấn đề này có chút mạo muội.”
“Cảm thấy mạo muội mà còn muốn hỏi hả?”
“…”
Được lắm, Cố Tri Dân này thật sự là anh họ của cô hả?
Nhưng mà Cố Mãn Mãn đã sớm dưỡng thành thói quen, mặt dày mày dạn tiếp tục hỏi: “Trước đó em đã nghe chị Tiểu Lệ nói hai người sắp… chia tay hả?”
Tay của Cố Tri Dân đang di chuyển trên bàn phím, Cố Mãn Mãn vừa nói ra, động tác tay của anh lập tức dừng lại, hơi nâng mắt lên, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Cố Mãn Mãn.
Trong lòng của Cố Mãn Mãn kêu chết rồi, cô ấy biết là vấn đề này không thể hỏi được.
Sự tò mò có thể giết chết một con mèo.
Nhưng mà cô không thể khống chế được sự tò mò của mình.
“Nếu như anh…”
“Đã chia tay rồi.”
Cố Mãn Mãn muốn nói là “nếu như anh không muốn nói thì thôi đi”, kết quả là Cố Tri Dân lại giành nói trước cô, trả lời câu hỏi này.
Cô không nhớ rõ là mình có từng nói chuyện này với Thẩm Lệ.
Cố Tri Dân: “Ồ.”
Hóa ra là lừa gạt anh.
Cho nên trước đó Thẩm Lệ gọi điện thoại nói cho anh biết Cố Mãn Mãn muốn đến nhà của cô ở, cho nên phải để phòng trống, đó chỉ là một lý do bịa ra thôi à?
Nói cách khác, Thẩm Lệ chỉ là muốn tìm lý do để gọi điện thoại cho anh.
Cố Mãn Mãn cảm thấy kỳ lạ, lúc nãy Cố Tri Dân còn có bộ dạng tức giận lạnh lẽo, lúc này sao lại có biểu cảm như băng tuyết hòa tan vậy chứ…
Cố Mãn Mãn hỏi Cố Tri Dân: “Anh sao vậy sao đột nhiên lại hỏi như vậy chứ?”
Cố Tri Dân lườm cô ấy một chút: “Cô ấy vừa mới cắt chỉ, ở nhà một mình không tiện, em là người đại diện, không nên đến nhà chăm sóc cô ấy một chút hả?”
Cố Mãn Mãn muốn phản bác Cố Tri Dân theo bản năng, nhưng mà suy nghĩ lại, lại cảm thấy lời nói này của Cố Tri Dân rất là có đạo lý.
Lúc nãy trên đường đi đến đây, cô đều đang suy nghĩ mấy ngày nay Thẩm Lệ ở trong nhà có một mình thì phải làm sao bây giờ đây, chắc chắn là cuộc sống sẽ không thuận tiện, sau khi được Cố Tri Dân nhắc tới như vậy, ngược lại là đang nhắc nhở cô.
“Anh nói cũng có đạo lý, chủ ý này cũng không tệ, tối nay em sẽ đi đến nhà của chị Tiểu Lệ.” Đến lúc đó cô ấy mang theo một chút vật dụng hàng ngày đi qua là được rồi, cũng không ở lại bao lâu.
Cố Tri Dân nghe nói như vậy chỉ là hờ hững trả lời: “Ừm.”
“Anh phải điều tra chuyện đó nha, em còn có việc, phải đi trước đây, bây giờ em là một con người bận rộn.” Cố Mãn Mãn đứng dậy cầm chai nước lúc nãy cô vẫn còn chưa uống xong, quay người liền chuẩn bị đi.
Sau lưng truyền đến giọng nói của Cố Tri Dân: “Chờ đã.”
“Còn có chuyện gì nữa vậy?” Cố Mãn Mãn cảm thấy Cố Tri Dân thật là dài dòng.
“Gần đây không cần phải sắp xếp công việc quá dày đặc như vậy đâu, tốt nhất là đừng sắp xếp công việc luôn.” Vẻ mặt của Cố Tri Dân nghiêm túc nói.
“Anh nói thì nhẹ nhàng dữ lắm, bây giờ em cũng không muốn sắp xếp công việc cho chị Tiểu Lệ nữa, những hợp đồng kia đã được thỏa thuận từ sớm rồi, hơn nữa chị Tiểu Lệ chắc chắn cũng sẽ không đồng ý nghỉ ngơi như vậy đâu, gần đây chị ấy vẫn cứ luôn làm việc…”
Con người ở đa số thời điểm đều thân bất do kỷ, nhưng mà Thẩm Lệ rất yêu thích phần công việc này, cánh tay bị thương cũng không phải là mong muốn của cô. Cố Mãn Mãn cũng đã thực hiện một số điều chỉnh công việc cho cô, lượng công việc mà Thẩm Lệ có thể chịu đựng được.
Cố Tri Dân thấp giọng nói một câu: “Anh biết rồi…”
Cố Mãn Mãn: “Anh biết cái gì chứ?”
Đương nhiên là anh biết gần đây Thẩm Lệ có rất nhiều công việc, ở đâu làm cái gì, anh đều biết hết.
Mặc dù là anh không về nhà.
Mặc dù là anh với Thẩm Lệ đã “chia tay”.
Cố Tri Dân mở máy tính ra, bộ dạng lạnh lùng không thể phản ứng lại cô ấy.
Nhưng mà lời cũng đã nói đến mức này rồi, Cố Mãn Mãn cũng không thể khống chế nỗi tò mò trong lòng.
“Anh họ à, em có một câu hỏi muốn hỏi anh.”
“Ừm.”
“Có lẽ là vấn đề này có chút mạo muội.”
“Cảm thấy mạo muội mà còn muốn hỏi hả?”
“…”
Được lắm, Cố Tri Dân này thật sự là anh họ của cô hả?
Nhưng mà Cố Mãn Mãn đã sớm dưỡng thành thói quen, mặt dày mày dạn tiếp tục hỏi: “Trước đó em đã nghe chị Tiểu Lệ nói hai người sắp… chia tay hả?”
Tay của Cố Tri Dân đang di chuyển trên bàn phím, Cố Mãn Mãn vừa nói ra, động tác tay của anh lập tức dừng lại, hơi nâng mắt lên, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Cố Mãn Mãn.
Trong lòng của Cố Mãn Mãn kêu chết rồi, cô ấy biết là vấn đề này không thể hỏi được.
Sự tò mò có thể giết chết một con mèo.
Nhưng mà cô không thể khống chế được sự tò mò của mình.
“Nếu như anh…”
“Đã chia tay rồi.”
Cố Mãn Mãn muốn nói là “nếu như anh không muốn nói thì thôi đi”, kết quả là Cố Tri Dân lại giành nói trước cô, trả lời câu hỏi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.