Chương 82: CÙNG NHAU TRỞ VỀ
Dật Nghi
14/01/2021
Hạ Diệp Chi đã được chứng kiến qua cảnh Thẩm Lệ đối phó với Cố Tri
Dân, cho nên cũng không kinh ngạc khi thấy chuyện quái dị nữa.
Cô nhìn về phía Phó Đình Tây đang đứng bên cạnh “Mạc Gia Thành”, mỉm cười chào hỏi: “Ngài Phó.”
Phó Đình Tây cũng khẽ gật đầu coi như là đáp lại.
Mạc Đình Kiên chú ý tới việc Hạ Diệp Chi nói rằng “Sao anh cũng ở đây?”, cái từ “cũng” ở đây cho thấy lúc trước cô đã từng gặp qua một người quen khác.
Hạ Diệp Chi không có bạn bè gì, huống hồ là người bạn có thể tới được Kim Hải.
Ánh mắt của Mạc Đình Kiên lóe lên, đi đến trước mặt Hạ Diệp Chi, nhìn cô từ trên cao xuống: “Cô và bạn đến Kim Hải ăn cơm, sao lại không báo trước cho tôi biết?”
Hạ Diệp Chi bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Cái này thì liên quan gì đến anh?”
Cố Tri Dân bị Thẩm Lệ đạp một cái vào chân cũng không hề tức giận, còn cười hì hì nói: “Mọi người đã ăn rồi sao? Nhất định là vẫn chưa ăn no đâu nhỉ, có muốn cùng chúng tôi đi ăn thêm chút gì đó không, nhiều người thì càng náo nhiệt mà…”
“Không cần, chúng tôi đã ăn no rồi.” Hạ Diệp Chi từ chối vô cùng dứt khoát.
Mạc Đình Kiên dùng giọng điệu dịu dàng hiếm có nói chuyện với cô: “Cùng đi đi, đợi chút nữa vừa hay có thể về cùng nhau.”
Con người Hạ Diệp Chi kỳ thật rất mềm lòng, hiếm khi thấy anh dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để nói chuyện thì có hơi do dự một chút.
Nhân lúc cô do dự thì Mạc Đình Kiên đã trực tiếp kéo cô đi về phía phòng bao.
Hạ Diệp Chi cũng không sĩ diện hão nữa, dù sao khi trở về cũng có thể thuận đường ngồi xe của anh về, nhưng mà bị anh lôi kéo như vậy thì thật là quá khó nhìn rồi.
“Anh buông ra đi, tôi tự mình đi được.”
“Mạc Gia Thành” quay đầu nhìn cô một cái, ngược lại cũng không nói gì chỉ trực tiếp buông cô ra thôi.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Thẩm Lệ, Thẩm Lệ cũng vẫn đi theo tới đây.
Nhưng mà cái vẻ mặt như đang xem kịch vui trong mắt của cô ấy khiến lòng Hạ Diệp Chi dâng lên một cảm giác không lành.
Ngay sau đó, cô lập tức cảm nhận được điện thoại của mình đang rung lên.
Cô cầm lên nhìn thoáng qua, phát hiện ra đúng là tin nhắn mà Thẩm Lệ gửi tới cho cô.
“Em họ thật bá đạo! Tớ bị vẻ đẹp trai ấy làm ngất ngây rồi!”
“Tớ cảm thấy cậu có thể suy nghĩ một chút về người em họ này, nhan sắc tuyệt vời, thân hình cũng tuyệt nữa.”
Hạ Diệp Chi: “…” Thật đúng là làm khó Thẩm Lệ mà, nhìn từ bên ngoài thôi mà cũng có thể nhìn ra được thân hình của “Mạc Gia Thành” tuyệt vời nữa.
Cô gửi lại cho Thẩm Lệ một cái icon biểu tình [giữ lại chút mặt mũi].
Thẩm Lệ không cam lòng yếu thế gửi lại một cái icon biểu tình [ gây sự ].
Hạ Diệp Chi nhìn cô ấy cười thần bí, gửi lại một tin nhắn: “Cố Tri Dân cũng không tệ, nhan sắc tốt, vóc dáng cũng đẹp, còn có tiền nữa, cân nhắc một chút?”
Thẩm Lệ không trả lời tin nhắn của cô mà dùng ánh mắt trừng cô.
Thật vất vả mới đến được phòng bao.
Ba người Mạc Đình Kiên vốn dĩ vì có tiệc nên mới tới đây, nhưng bởi vì có Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ ở đây nên bọn họ sẽ không đi tham gia bữa tiệc nữa mà tự mình thuê một phòng bao, ăn một bữa cơm đơn giản rồi đi về.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ đã ăn rồi, cho nên chỉ gọi hoa quả ăn nhẹ cho tiêu cơm.
. . .
Trần Tuấn Tú bên kia vừa hãy cũng đã ăn cơm xong, lúc trợ lý tiến vào thì cúi người ghé vào lỗ tai anh ta nói: “Tôi vừa thấy cậu chủ Mạc cũng tới đây rồi.”
“Cậu chủ Mạc” mà trợ lý nói chính là Mạc Đình Kiên.
Trần Tuấn Tú đứng dậy đi ra ngoài: “Vậy tôi phải qua đó chào hỏi một tiếng rồi.”
Đến cửa phòng bao, anh ta liền đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Mạc Đình Kiên.
Anh ta đang muốn mở miệng thì đột nhiên di chuyển ánh mắt, nhìn thấy Hạ Diệp Chi.
Mạc Đình Kiên cũng không ngờ Trần Tuấn Tú sẽ ở đây, đầu tiên là anh nhìn qua Hạ Diệp Chi một cách kín đáo, cô đang cúi đầu cùng xem điện thoại với Thẩm Lệ.
Sau đó anh mới quay đầu lại nhìn Trần Tuấn Tú lần nữa, mở miệng nói trước: “Ảnh đế Trần cũng ở đây sao?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, trong đầu anh nhanh chóng hiện lên câu “Sao anh cũng ở đây?” của Hạ Diệp Chi nói lúc trước, sắc mặt biến đổi nho nhỏ khó mà nhận ra.
Hạ Diệp Chi nghe thấy lời của anh thì chợt ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy Trần Tuấn Tú vẫn còn đang đứng ở cửa.
Trần Tuấn Tú lúc này cũng đã phản ứng lại, cười nói: “Tôi vừa mới nghe người ta nói giám đốc Cố cũng đang ở đây nên qua đây để chào hỏi một chút.”
Trần Tuấn Tú là diễn viên ký kết dưới lá cờ của Thịnh Hải, đây không phải bí mật gì cả, cho nên cách nói này cũng coi như hợp lý.
Thoáng cái bầu không khí trong phòng bao lập tức rơi vào một loại không khí ngượng ngừng không nhận ra được: “À, đúng rồi, anh cũng ở đây à…”
“Ừm, tôi còn có bạn đang đợi, đi trước đây.” Trước khi Trần Tuấn Tú đi khỏi, anh ta giống như lơ đãng mà nhìn thoáng qua phía Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cảm thấy, người mà Trần Tuấn Tú nhìn là “Mạc Gia Thành” .
Mà Mạc Đình Kiên thì lại cảm thấy, người Trần Tuấn Tú nhìn chính là Hạ Diệp Chi.
Hai người sắc mặt cổ quái quay đầu đối diện nhau rồi lại rất nhanh nhíu mày dời ánh mắt đi chỗ khác.
“Người vừa nãy là Trần Tuấn Tú!” Thẩm Lệ phản ứng lại chậm mất nửa nhịp, vỗ mạnh vào Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, người vừa rồi đúng là Trần Tuấn Tú đó! Tại sao cậu không lên chụp ảnh chung với người ta chứ?”
Cố Tri Dân lập tức tiếp lời, cười đến mức hai con mắt híp lại thành một đường thẳng: “Hạ Diệp Chi, nếu như cô muốn chụp ảnh chung với Trần Tuấn Tú thì có thể tới công ty tìm tôi.”
Tục ngữ nói, nếu muốn giải quyết được một cô gái thì cần phải ra tay từ phía bạn bè của cô ấy, mà Hạ Diệp Chi lại chính là bạn tốt của Thẩm Lệ.
Mạc Đình Kiên nghe vậy thì lạnh lùng liếc Cố Tri Dân một cái: “Ăn cơm mà cũng không chặn được cái miệng của cậu sao?”
Cố Tri Dân bày ra vẻ mặt không hiểu, anh ta nói sai cái gì chứ?
Sao mà Mạc Đình Kiên lại giống như đang tức giận vậy? Vừa rồi Hạ Diệp Chi tiêu tiền của anh, anh cũng vui vẻ như thế cơ mà.
Anh ta đây là đang lấy lòng Hạ Diệp Chi đó. Không phải Mạc Đình Kiên nên cảm thấy vui mừng mới phải sao?
Không khí vốn dĩ rất hài hòa lại bởi vì Trần Tuấn Tú đột nhiên xuất hiện mà trở nên có chút kỳ quái.
Thẳng đến khi rời khỏi Kim Hải, Hạ Diệp Chi vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Trên đường trở về, Hạ Diệp Chi hỏi “Mạc Gia Thành”: “Có phải anh cũng quen Trần Tuấn Tú không?”
Nếu không thì, trước khi Trần Tuấn Tú rời đi, cái ánh mắt nhìn anh đó là có ý gì vậy chứ?
Trong lòng Mạc Đình Kiên có chút bực bội, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Liên quan gì tới cô?”
Nóng nảy cái gì chứ? Cô tử tế hỏi hắn một câu, không muốn nói thì đừng nói, có cần phải khích cô vậy không chứ?
Cùng nhau sống dưới một mái nhà, cô vốn dĩ cũng rất mong có quan hệ tốt với anh mà.
Thẳng tới khi về đến nhà, Hạ Diệp Chi cũng không nói với anh thêm câu nào nữa.
Vừa vào cửa, cô lập tức tìm bảo vệ hỏi: “Cậu chủ nhà các anh ở nhà chứ?”
Bảo vệ đã sớm chuẩn bị tốt lời cần nói: “Cậu chủ đã ngủ rồi ạ.”
“Ồ.” Hạ Diệp Chi khẽ gật đầu, đi lên lầu.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn gửi cho Mạc Đình Kiên một tin nhắn: Buổi tối tôi cùng Thẩm Lệ ra ngoài ăn cơm rồi, vừa mới trở về, ngủ ngon.
Gương mặt Mạc Đình Kiên lạnh lùng quay về phòng thì lập tức nhận được tin nhắn của Hạ Diệp Chi.
Còn biết báo cáo hành trình cho anh sao? Ngược lại càng ngày càng biết dỗ người rồi.
Tuy rằng trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng biểu tình căng cứng suốt cả đêm vẫn không tự chủ mà khẽ dịu xuống.
Ngón tay dài di chuyển trên màn hình trả lời một chữ “Ừ” lại cho Hạ Diệp Chi.
Tin nhắn vừa mới được gửi đi thì điện thoại của Trần Tuấn Tú lập tức gọi tới.
Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm vào điện thoại vài giây rồi mới nhận điện thoại.
Giọng điệu Trần Tuấn Tú rất ôn hòa, không giống với bình thường: “Đình Kiên?”
Trong trí nhớ, cho tới tận bây giờ Trần Tuấn Tú vẫn luôn là một người anh có tính tình rất tốt.
Nhưng Mạc Đình Kiên lại không hề khách khí, mở miệng đã nói: “Anh đã gặp qua Hạ Diệp Chi.”
Cô nhìn về phía Phó Đình Tây đang đứng bên cạnh “Mạc Gia Thành”, mỉm cười chào hỏi: “Ngài Phó.”
Phó Đình Tây cũng khẽ gật đầu coi như là đáp lại.
Mạc Đình Kiên chú ý tới việc Hạ Diệp Chi nói rằng “Sao anh cũng ở đây?”, cái từ “cũng” ở đây cho thấy lúc trước cô đã từng gặp qua một người quen khác.
Hạ Diệp Chi không có bạn bè gì, huống hồ là người bạn có thể tới được Kim Hải.
Ánh mắt của Mạc Đình Kiên lóe lên, đi đến trước mặt Hạ Diệp Chi, nhìn cô từ trên cao xuống: “Cô và bạn đến Kim Hải ăn cơm, sao lại không báo trước cho tôi biết?”
Hạ Diệp Chi bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Cái này thì liên quan gì đến anh?”
Cố Tri Dân bị Thẩm Lệ đạp một cái vào chân cũng không hề tức giận, còn cười hì hì nói: “Mọi người đã ăn rồi sao? Nhất định là vẫn chưa ăn no đâu nhỉ, có muốn cùng chúng tôi đi ăn thêm chút gì đó không, nhiều người thì càng náo nhiệt mà…”
“Không cần, chúng tôi đã ăn no rồi.” Hạ Diệp Chi từ chối vô cùng dứt khoát.
Mạc Đình Kiên dùng giọng điệu dịu dàng hiếm có nói chuyện với cô: “Cùng đi đi, đợi chút nữa vừa hay có thể về cùng nhau.”
Con người Hạ Diệp Chi kỳ thật rất mềm lòng, hiếm khi thấy anh dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để nói chuyện thì có hơi do dự một chút.
Nhân lúc cô do dự thì Mạc Đình Kiên đã trực tiếp kéo cô đi về phía phòng bao.
Hạ Diệp Chi cũng không sĩ diện hão nữa, dù sao khi trở về cũng có thể thuận đường ngồi xe của anh về, nhưng mà bị anh lôi kéo như vậy thì thật là quá khó nhìn rồi.
“Anh buông ra đi, tôi tự mình đi được.”
“Mạc Gia Thành” quay đầu nhìn cô một cái, ngược lại cũng không nói gì chỉ trực tiếp buông cô ra thôi.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Thẩm Lệ, Thẩm Lệ cũng vẫn đi theo tới đây.
Nhưng mà cái vẻ mặt như đang xem kịch vui trong mắt của cô ấy khiến lòng Hạ Diệp Chi dâng lên một cảm giác không lành.
Ngay sau đó, cô lập tức cảm nhận được điện thoại của mình đang rung lên.
Cô cầm lên nhìn thoáng qua, phát hiện ra đúng là tin nhắn mà Thẩm Lệ gửi tới cho cô.
“Em họ thật bá đạo! Tớ bị vẻ đẹp trai ấy làm ngất ngây rồi!”
“Tớ cảm thấy cậu có thể suy nghĩ một chút về người em họ này, nhan sắc tuyệt vời, thân hình cũng tuyệt nữa.”
Hạ Diệp Chi: “…” Thật đúng là làm khó Thẩm Lệ mà, nhìn từ bên ngoài thôi mà cũng có thể nhìn ra được thân hình của “Mạc Gia Thành” tuyệt vời nữa.
Cô gửi lại cho Thẩm Lệ một cái icon biểu tình [giữ lại chút mặt mũi].
Thẩm Lệ không cam lòng yếu thế gửi lại một cái icon biểu tình [ gây sự ].
Hạ Diệp Chi nhìn cô ấy cười thần bí, gửi lại một tin nhắn: “Cố Tri Dân cũng không tệ, nhan sắc tốt, vóc dáng cũng đẹp, còn có tiền nữa, cân nhắc một chút?”
Thẩm Lệ không trả lời tin nhắn của cô mà dùng ánh mắt trừng cô.
Thật vất vả mới đến được phòng bao.
Ba người Mạc Đình Kiên vốn dĩ vì có tiệc nên mới tới đây, nhưng bởi vì có Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ ở đây nên bọn họ sẽ không đi tham gia bữa tiệc nữa mà tự mình thuê một phòng bao, ăn một bữa cơm đơn giản rồi đi về.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ đã ăn rồi, cho nên chỉ gọi hoa quả ăn nhẹ cho tiêu cơm.
. . .
Trần Tuấn Tú bên kia vừa hãy cũng đã ăn cơm xong, lúc trợ lý tiến vào thì cúi người ghé vào lỗ tai anh ta nói: “Tôi vừa thấy cậu chủ Mạc cũng tới đây rồi.”
“Cậu chủ Mạc” mà trợ lý nói chính là Mạc Đình Kiên.
Trần Tuấn Tú đứng dậy đi ra ngoài: “Vậy tôi phải qua đó chào hỏi một tiếng rồi.”
Đến cửa phòng bao, anh ta liền đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Mạc Đình Kiên.
Anh ta đang muốn mở miệng thì đột nhiên di chuyển ánh mắt, nhìn thấy Hạ Diệp Chi.
Mạc Đình Kiên cũng không ngờ Trần Tuấn Tú sẽ ở đây, đầu tiên là anh nhìn qua Hạ Diệp Chi một cách kín đáo, cô đang cúi đầu cùng xem điện thoại với Thẩm Lệ.
Sau đó anh mới quay đầu lại nhìn Trần Tuấn Tú lần nữa, mở miệng nói trước: “Ảnh đế Trần cũng ở đây sao?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, trong đầu anh nhanh chóng hiện lên câu “Sao anh cũng ở đây?” của Hạ Diệp Chi nói lúc trước, sắc mặt biến đổi nho nhỏ khó mà nhận ra.
Hạ Diệp Chi nghe thấy lời của anh thì chợt ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy Trần Tuấn Tú vẫn còn đang đứng ở cửa.
Trần Tuấn Tú lúc này cũng đã phản ứng lại, cười nói: “Tôi vừa mới nghe người ta nói giám đốc Cố cũng đang ở đây nên qua đây để chào hỏi một chút.”
Trần Tuấn Tú là diễn viên ký kết dưới lá cờ của Thịnh Hải, đây không phải bí mật gì cả, cho nên cách nói này cũng coi như hợp lý.
Thoáng cái bầu không khí trong phòng bao lập tức rơi vào một loại không khí ngượng ngừng không nhận ra được: “À, đúng rồi, anh cũng ở đây à…”
“Ừm, tôi còn có bạn đang đợi, đi trước đây.” Trước khi Trần Tuấn Tú đi khỏi, anh ta giống như lơ đãng mà nhìn thoáng qua phía Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cảm thấy, người mà Trần Tuấn Tú nhìn là “Mạc Gia Thành” .
Mà Mạc Đình Kiên thì lại cảm thấy, người Trần Tuấn Tú nhìn chính là Hạ Diệp Chi.
Hai người sắc mặt cổ quái quay đầu đối diện nhau rồi lại rất nhanh nhíu mày dời ánh mắt đi chỗ khác.
“Người vừa nãy là Trần Tuấn Tú!” Thẩm Lệ phản ứng lại chậm mất nửa nhịp, vỗ mạnh vào Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, người vừa rồi đúng là Trần Tuấn Tú đó! Tại sao cậu không lên chụp ảnh chung với người ta chứ?”
Cố Tri Dân lập tức tiếp lời, cười đến mức hai con mắt híp lại thành một đường thẳng: “Hạ Diệp Chi, nếu như cô muốn chụp ảnh chung với Trần Tuấn Tú thì có thể tới công ty tìm tôi.”
Tục ngữ nói, nếu muốn giải quyết được một cô gái thì cần phải ra tay từ phía bạn bè của cô ấy, mà Hạ Diệp Chi lại chính là bạn tốt của Thẩm Lệ.
Mạc Đình Kiên nghe vậy thì lạnh lùng liếc Cố Tri Dân một cái: “Ăn cơm mà cũng không chặn được cái miệng của cậu sao?”
Cố Tri Dân bày ra vẻ mặt không hiểu, anh ta nói sai cái gì chứ?
Sao mà Mạc Đình Kiên lại giống như đang tức giận vậy? Vừa rồi Hạ Diệp Chi tiêu tiền của anh, anh cũng vui vẻ như thế cơ mà.
Anh ta đây là đang lấy lòng Hạ Diệp Chi đó. Không phải Mạc Đình Kiên nên cảm thấy vui mừng mới phải sao?
Không khí vốn dĩ rất hài hòa lại bởi vì Trần Tuấn Tú đột nhiên xuất hiện mà trở nên có chút kỳ quái.
Thẳng đến khi rời khỏi Kim Hải, Hạ Diệp Chi vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Trên đường trở về, Hạ Diệp Chi hỏi “Mạc Gia Thành”: “Có phải anh cũng quen Trần Tuấn Tú không?”
Nếu không thì, trước khi Trần Tuấn Tú rời đi, cái ánh mắt nhìn anh đó là có ý gì vậy chứ?
Trong lòng Mạc Đình Kiên có chút bực bội, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Liên quan gì tới cô?”
Nóng nảy cái gì chứ? Cô tử tế hỏi hắn một câu, không muốn nói thì đừng nói, có cần phải khích cô vậy không chứ?
Cùng nhau sống dưới một mái nhà, cô vốn dĩ cũng rất mong có quan hệ tốt với anh mà.
Thẳng tới khi về đến nhà, Hạ Diệp Chi cũng không nói với anh thêm câu nào nữa.
Vừa vào cửa, cô lập tức tìm bảo vệ hỏi: “Cậu chủ nhà các anh ở nhà chứ?”
Bảo vệ đã sớm chuẩn bị tốt lời cần nói: “Cậu chủ đã ngủ rồi ạ.”
“Ồ.” Hạ Diệp Chi khẽ gật đầu, đi lên lầu.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn gửi cho Mạc Đình Kiên một tin nhắn: Buổi tối tôi cùng Thẩm Lệ ra ngoài ăn cơm rồi, vừa mới trở về, ngủ ngon.
Gương mặt Mạc Đình Kiên lạnh lùng quay về phòng thì lập tức nhận được tin nhắn của Hạ Diệp Chi.
Còn biết báo cáo hành trình cho anh sao? Ngược lại càng ngày càng biết dỗ người rồi.
Tuy rằng trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng biểu tình căng cứng suốt cả đêm vẫn không tự chủ mà khẽ dịu xuống.
Ngón tay dài di chuyển trên màn hình trả lời một chữ “Ừ” lại cho Hạ Diệp Chi.
Tin nhắn vừa mới được gửi đi thì điện thoại của Trần Tuấn Tú lập tức gọi tới.
Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm vào điện thoại vài giây rồi mới nhận điện thoại.
Giọng điệu Trần Tuấn Tú rất ôn hòa, không giống với bình thường: “Đình Kiên?”
Trong trí nhớ, cho tới tận bây giờ Trần Tuấn Tú vẫn luôn là một người anh có tính tình rất tốt.
Nhưng Mạc Đình Kiên lại không hề khách khí, mở miệng đã nói: “Anh đã gặp qua Hạ Diệp Chi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.