Chương 1104: CUỘC GỌI CHƯA ĐƯỢC TRẢ LỜI.
Dật Nghi
07/03/2021
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi bình tĩnh nhìn Mạc Ân Nhã.
Thật ra Mạc Ân Nhã nói đúng một nửa.
Mặc dù tình trạng cơ thể của cô bây giờ có vẻ tốt, nhưng không chắc chắn quá nhiều.
Tạ Sinh đã từ bỏ việc lấy cô làm vật thí nghiệm, điều này cho thấy cơ thể của cô vẫn tồn tại một vấn đề lớn.
“Lúc thì quan tâm đến tôi, lúc lại quan tâm đến cổ phần của Mạc thị , Mạc Ân Nhã, có phải cô có bệnh không?” Hạ Diệp Chi nhận ra, bản thân mấy năm nay trên phương diện đấu khẩu, ngày càng chiếm thế thượng phong.
Có thể là được Mạc Đình Kiên đạo tạo.
Đã rất lâu cô chưa gặp Mạc Đình Kiên rồi.
Mạc Ân Nhã có lẽ bị Hạ Diệp Chi oán hận nhiều nên đã trở nên tê liệt, nghe Hạ Diệp Chi nói như vậy cũng không tức giân, ngược lại còn nói một cách trang trọng: “Hạ Diệp Chi, tôi cảm thấy con người cô thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng cô không muốn quan tâm tôi, còn ở lại đây nói chuyện với tôi lâu như vậy, cô đang toan tính cái gì?”
Hạ Diệp Chi nghe thấy vậy, hơi rủ mắt xuống.
Toan tính cái gì?
Đương nhiên là muốn Mạc Ân Nhã có thể giúp cô kéo dài thời gian, để cô có thể danh chính ngôn thuận ở lại chỗ này thêm một khoảng thời gian, để cô không bị người của Tạ Ngọc Nam phát hiện.
Mạc Ân Nhã cũng không phải là người không có đầu óc, trong lòng cô ta đều hiểu.
“Không có gì, chính là cảm thấy rất thú vị.” Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghĩ ra một cách: “Cô vẫn luôn bên trái gọi anh ba, bên phải gọi anh ba, thực ra cô cũng lâu rồi chưa gặp Mạc Đình Kiên phải không? Có thể cô muốn gặp cũng không gặp được.”
Giọng điệu giống như không chú ý, dường như chỉ vô tình nhắc đến.
Mạc Ân Nhã lười phải giả vờ: “Hai người thật kỳ lạ, anh ba giao Mạc thị cho người ngoài, cả ngày đều không thấy tung tích, ở Mạc thị cũng không thấy người, cô lại muốn gặp liền gặp được?”
Hạ Diệp Chi hướng về phía tay cô ta giơ lên.
“Cái gì?” Mạc Ân Nha cảm thấy không thể hiểu được.
“Điện thoại.” Hạ Diệp Chi liếc nhìn cô, giọng nói có chút nóng vội.
Mặc dù trong lòng Mạc Ân Nhã có chút nghi ngờ, nhưng vẫn đưa điện thoại cho Hạ Diệp Chi.
Nhìn Hạ Diệp Chi cầm lấy điện thoại di động của cô, thuần thục bấm một dãy số, hỏi: “Cô muốn gọi cho anh ba?”
Hạ Diệp Chi theo âm cuối của cô ta nói tiếp một câu: “Ngay cả số điện thoại của anh ba mà cô cũng không có.”
Mạc Ân Nhã liếc nhìn cô, nhưng lại không nói gì.
Bề ngoài Hạ Diệp Chi luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Mạc Ân Nhã.
Từ phản ứng của Mạc Ân Nhã, cô có thể đoán Mạc Ân Nhã không nhìn ra được Hạ Diệp Chi chỉ là muốn mượn điện thoại để thực hiện một cuộc gọi mà thôi.
Không chỉ vậy, Mạc Ân Nhã còn lo lắng nhìn chằm chằm vào Hạ Diệp Chi: “Không nhận sao? Cô mở loa đi.”
Hạ Diệp Chi liếc nhìn cô ta, không muốn quan tâm đến cô ta.
Mạc Ân Nhã chỉ có thể đến ngồi bên cạnh Hạ Diệp Chi, để nghe điện thoại.
Có vẻ Mạc Ân Nhã có chút căng thẳng, nhưng, chỉ có Hạ Diệp Chi biết, cô còn căng thẳng hơn Mạc Ân Nhã.
Mạc Đình Kiên.
Anh nhất định phải nghe điện thoại.
“Có phải cô nhớ sai số rồi? Ngắt đi, rồi dùng điện thoại của cô để gọi.” Mạc Ân Nhã thấy rất lâu vẫn không có ai nhận điện thoại, đã không còn kiên nhẫn, giục cô cup máy và sử dụng điện thoại di động của cô.
Hạ Diệp Chi lấy đâu ra điện thoại di động chứ?
Cô chỉ có thể giữ đến khi điện thoại di động tự động cup máy.
Có lẽ là có sự thông minh sắc xảo, trước khi điện thoại di động tự động tắt máy, cuộc gọi không có ai trả lời đã được nhận.
“Xin chào!” Một giọng nói lịch sự và nghiêm túc.
Hạ Diệp Chi vừa nghe liền biết đây là giọng nói của anh.
“Thời Dũng?”
Thời Dũng ở đầu bên kia nghe thấy giọng nói của Hạ Diệp Chi, dừng lại một chút, ngập ngừng hỏi: “Mợ chủ?”
Thật ra Mạc Ân Nhã nói đúng một nửa.
Mặc dù tình trạng cơ thể của cô bây giờ có vẻ tốt, nhưng không chắc chắn quá nhiều.
Tạ Sinh đã từ bỏ việc lấy cô làm vật thí nghiệm, điều này cho thấy cơ thể của cô vẫn tồn tại một vấn đề lớn.
“Lúc thì quan tâm đến tôi, lúc lại quan tâm đến cổ phần của Mạc thị , Mạc Ân Nhã, có phải cô có bệnh không?” Hạ Diệp Chi nhận ra, bản thân mấy năm nay trên phương diện đấu khẩu, ngày càng chiếm thế thượng phong.
Có thể là được Mạc Đình Kiên đạo tạo.
Đã rất lâu cô chưa gặp Mạc Đình Kiên rồi.
Mạc Ân Nhã có lẽ bị Hạ Diệp Chi oán hận nhiều nên đã trở nên tê liệt, nghe Hạ Diệp Chi nói như vậy cũng không tức giân, ngược lại còn nói một cách trang trọng: “Hạ Diệp Chi, tôi cảm thấy con người cô thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng cô không muốn quan tâm tôi, còn ở lại đây nói chuyện với tôi lâu như vậy, cô đang toan tính cái gì?”
Hạ Diệp Chi nghe thấy vậy, hơi rủ mắt xuống.
Toan tính cái gì?
Đương nhiên là muốn Mạc Ân Nhã có thể giúp cô kéo dài thời gian, để cô có thể danh chính ngôn thuận ở lại chỗ này thêm một khoảng thời gian, để cô không bị người của Tạ Ngọc Nam phát hiện.
Mạc Ân Nhã cũng không phải là người không có đầu óc, trong lòng cô ta đều hiểu.
“Không có gì, chính là cảm thấy rất thú vị.” Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghĩ ra một cách: “Cô vẫn luôn bên trái gọi anh ba, bên phải gọi anh ba, thực ra cô cũng lâu rồi chưa gặp Mạc Đình Kiên phải không? Có thể cô muốn gặp cũng không gặp được.”
Giọng điệu giống như không chú ý, dường như chỉ vô tình nhắc đến.
Mạc Ân Nhã lười phải giả vờ: “Hai người thật kỳ lạ, anh ba giao Mạc thị cho người ngoài, cả ngày đều không thấy tung tích, ở Mạc thị cũng không thấy người, cô lại muốn gặp liền gặp được?”
Hạ Diệp Chi hướng về phía tay cô ta giơ lên.
“Cái gì?” Mạc Ân Nha cảm thấy không thể hiểu được.
“Điện thoại.” Hạ Diệp Chi liếc nhìn cô, giọng nói có chút nóng vội.
Mặc dù trong lòng Mạc Ân Nhã có chút nghi ngờ, nhưng vẫn đưa điện thoại cho Hạ Diệp Chi.
Nhìn Hạ Diệp Chi cầm lấy điện thoại di động của cô, thuần thục bấm một dãy số, hỏi: “Cô muốn gọi cho anh ba?”
Hạ Diệp Chi theo âm cuối của cô ta nói tiếp một câu: “Ngay cả số điện thoại của anh ba mà cô cũng không có.”
Mạc Ân Nhã liếc nhìn cô, nhưng lại không nói gì.
Bề ngoài Hạ Diệp Chi luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Mạc Ân Nhã.
Từ phản ứng của Mạc Ân Nhã, cô có thể đoán Mạc Ân Nhã không nhìn ra được Hạ Diệp Chi chỉ là muốn mượn điện thoại để thực hiện một cuộc gọi mà thôi.
Không chỉ vậy, Mạc Ân Nhã còn lo lắng nhìn chằm chằm vào Hạ Diệp Chi: “Không nhận sao? Cô mở loa đi.”
Hạ Diệp Chi liếc nhìn cô ta, không muốn quan tâm đến cô ta.
Mạc Ân Nhã chỉ có thể đến ngồi bên cạnh Hạ Diệp Chi, để nghe điện thoại.
Có vẻ Mạc Ân Nhã có chút căng thẳng, nhưng, chỉ có Hạ Diệp Chi biết, cô còn căng thẳng hơn Mạc Ân Nhã.
Mạc Đình Kiên.
Anh nhất định phải nghe điện thoại.
“Có phải cô nhớ sai số rồi? Ngắt đi, rồi dùng điện thoại của cô để gọi.” Mạc Ân Nhã thấy rất lâu vẫn không có ai nhận điện thoại, đã không còn kiên nhẫn, giục cô cup máy và sử dụng điện thoại di động của cô.
Hạ Diệp Chi lấy đâu ra điện thoại di động chứ?
Cô chỉ có thể giữ đến khi điện thoại di động tự động cup máy.
Có lẽ là có sự thông minh sắc xảo, trước khi điện thoại di động tự động tắt máy, cuộc gọi không có ai trả lời đã được nhận.
“Xin chào!” Một giọng nói lịch sự và nghiêm túc.
Hạ Diệp Chi vừa nghe liền biết đây là giọng nói của anh.
“Thời Dũng?”
Thời Dũng ở đầu bên kia nghe thấy giọng nói của Hạ Diệp Chi, dừng lại một chút, ngập ngừng hỏi: “Mợ chủ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.