Chương 923: ĐẦU ÓC CÓ VẤN ĐỀ
Dật Nghi
31/01/2021
Cậu bé lại hỏi tiếp: “Nỗi khổ gì?”
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi cũng không biết phải nói thế nào nữa, nói chung là mẹ của tôi cũng không thoải mái gì.”
Cậu bé lại tiếp tục hỏi một cách thản nhiên: “Không thoải mái cỡ nào?”
Cậu bé này có lẽ là một kẻ rất cố chấp đây.
Trước câu hỏi của cậu ta, Hạ Diệp Chi đã bộc bạch rất nhiều điều một cách vô thức.
Còn cậu bé thì vẫn chẳng nói lời nào.
Nói đến cùng thì Hạ Diệp Chi luôn cảm thấy mình có thể hiểu được Tiêu Thanh Hà.
Nhưng cô cũng muốn tìm thấy sự đồng cảm của người khác.
“Cậu nói xem, mẹ của tôi rất khổ đúng không?”
Nhưng cậu bé chỉ hờ hững nói một câu: “Ngu ngốc.”
“Hả?” Hạ Diệp Chi không hiểu ý của cậu là gì khi nói câu đó.
Lúc này, cách đó không xa có hai chiếc xe chạy tới.
Cậu bé liền đứng dậy: “Tôi phải về nhà rồi.”
“Ừ, cậu hãy về sớm đi, tạm biệt.”
Hạ Diệp Chi cũng đứng dậy.
Nhưng cậu bé không đứng dậy ngay mà nói: “Cô đi trước đi.”
Hạ Diệp Chi thàm nghĩ, hình như cậu ta không thích cười.
“Cậu sẽ về nhật thật chứ?” Cô đi được hai bước thì quay lại lo lắng hỏi.
Cậu bé gật đầu với cô.
Không hiểu sao, tự đáy lòng, Hạ Diệp Chi lại tin rằng cậu ta là người đã nói là làm.
*
Khi về đến nhà, cô thấy có hai chiếc xe đậu trước cửa nhà.
Người hầu đang xách hành lý ra.
Tất cả mọi người trong nhà họ Hạ đều đang đứng ở cửa.
Hạ Diệp Chi vừa bước vào đã nghe Hạ Lập Nguyên nói: “Ba, tại sao lại vội ra nước ngoài như vậy?”
“Ba già yếu rồi nên muốn ra nước ngoài dưỡng già, về phần Thời Yến thì ba sẽ đưa nó đi theo ba ra nước ngoài.” Hạ Chính Tu vừa nói chuyện vừa lơ đễnh nhìn sang thì thấy Hạ Diệp Chi.
Hạ Chính Tu nghĩ sắp đi rồi nên dù sao cũng nên hỏi một câu: “Sao trễ vậy mới về chứ?”
Hạ Diệp Chi thỏ thẻ: “Con đi hơi chậm ạ…”
Cô hơi sợ Hạ Chính Tu.
Hạ Chính Tu là người quản lý mọi chuyện trên dưới của nhà họ Hạ, là một ông lão rất có uy.
Từ lớn đến bé trong nhà họ Hạ, không ai là không sợ ông ta.
Vừa rồi nghe thấy thì hình như họ muốn ra nước ngoài?
Hạ Diệp Chi biết ra nước ngoài là gì.
Nhưng tại sao lại đột ngột muốn đi đến một nơi xa xôi như vậy chứ.
Lúc này, Hạ Thời Yến từ bên trong đi ra: “Ông nội, có thể đi được chưa ạ?”
“Bây giờ đi luôn.”
Hạ Chính Tu quay lưng đi về phía chiếc xe nhưng Hạ Lập Nguyên đã nhanh chân bước tới mở cửa cho ông ta.
Hạ Thời Yến theo sát phía sau, khóe mắt nhìn lướt về phía Hạ Diệp Chi đang đứng một góc rồi vẫy tay chào cô.
“Hạ Diệp Chi, anh đi đây.”
Hạ Diệp Chi đột nhiên được ngó ngàng tới nên sững sờ rồi cũng giơ tay vẫy lại: “Tạm biệt anh hai.”
Hạ Thời Yến và Hạ Chính Tu đều đã lên xe.
Chiếc xe đã đi xa, hai cha con Hạ Lập Nguyên và Hạ Hương Thảo nối đuôi nhau bước vào biệt thự.
Tiêu Thanh Hà sắc mặt không vui đi tới: “Sao giờ con mới về hả?”
“Con…”
“Thôi, đi vào nhà đi.” Tiêu Thanh Hà cũng lười nghe cô giải thích.
Hạ Chính Tu rốt cục cũng đi rồi.
Sau này nhà họ Hạ sẽ do Hạ Lập Nguyên làm chủ, Hạ Lập Nguyên yêu bà ta nên nếu không có Hạ Chính Tu những ngày sau này của bà ta sẽ nhàn nhã hơn một chút.
Đối với Tiêu Thanh Hà mà nói, Hạ Chính Tu về hưu và ra nước ngoài là một việc vô cùng tốt đẹp đối với cuộc sống của bà ta.
Nhưng đối với Hạ Diệp Chi mà nói, cuộc sống sau này của cô sẽ càng ngày càng u tối.
Trước đây Hạ Chính Tu còn ở nhà, tuy không để ý gì đến cô và Tiêu Thanh Hà, nhưng chí ít Tiêu Thanh Hà cũng còn kiêng dè.
Hạ Chính Tu vừa đi, sẽ không còn ai quan tâm đến Hạ Diệp Chi nữa, Tiêu Thanh Hà liền lấy hết quần áo đẹp của Hạ Diệp Chi và bắt cô không được nổi trội hơn Hạ Hương Thảo.
Cho đến khi tốt nghiệp tiểu học, Hạ Diệp Chi đã trở thành người đứng đầu trường từ dưới tính lên.
Bạn học chê cô dốt nát sau lưng cô, nói đầu óc cô có vấn đề.
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi cũng không biết phải nói thế nào nữa, nói chung là mẹ của tôi cũng không thoải mái gì.”
Cậu bé lại tiếp tục hỏi một cách thản nhiên: “Không thoải mái cỡ nào?”
Cậu bé này có lẽ là một kẻ rất cố chấp đây.
Trước câu hỏi của cậu ta, Hạ Diệp Chi đã bộc bạch rất nhiều điều một cách vô thức.
Còn cậu bé thì vẫn chẳng nói lời nào.
Nói đến cùng thì Hạ Diệp Chi luôn cảm thấy mình có thể hiểu được Tiêu Thanh Hà.
Nhưng cô cũng muốn tìm thấy sự đồng cảm của người khác.
“Cậu nói xem, mẹ của tôi rất khổ đúng không?”
Nhưng cậu bé chỉ hờ hững nói một câu: “Ngu ngốc.”
“Hả?” Hạ Diệp Chi không hiểu ý của cậu là gì khi nói câu đó.
Lúc này, cách đó không xa có hai chiếc xe chạy tới.
Cậu bé liền đứng dậy: “Tôi phải về nhà rồi.”
“Ừ, cậu hãy về sớm đi, tạm biệt.”
Hạ Diệp Chi cũng đứng dậy.
Nhưng cậu bé không đứng dậy ngay mà nói: “Cô đi trước đi.”
Hạ Diệp Chi thàm nghĩ, hình như cậu ta không thích cười.
“Cậu sẽ về nhật thật chứ?” Cô đi được hai bước thì quay lại lo lắng hỏi.
Cậu bé gật đầu với cô.
Không hiểu sao, tự đáy lòng, Hạ Diệp Chi lại tin rằng cậu ta là người đã nói là làm.
*
Khi về đến nhà, cô thấy có hai chiếc xe đậu trước cửa nhà.
Người hầu đang xách hành lý ra.
Tất cả mọi người trong nhà họ Hạ đều đang đứng ở cửa.
Hạ Diệp Chi vừa bước vào đã nghe Hạ Lập Nguyên nói: “Ba, tại sao lại vội ra nước ngoài như vậy?”
“Ba già yếu rồi nên muốn ra nước ngoài dưỡng già, về phần Thời Yến thì ba sẽ đưa nó đi theo ba ra nước ngoài.” Hạ Chính Tu vừa nói chuyện vừa lơ đễnh nhìn sang thì thấy Hạ Diệp Chi.
Hạ Chính Tu nghĩ sắp đi rồi nên dù sao cũng nên hỏi một câu: “Sao trễ vậy mới về chứ?”
Hạ Diệp Chi thỏ thẻ: “Con đi hơi chậm ạ…”
Cô hơi sợ Hạ Chính Tu.
Hạ Chính Tu là người quản lý mọi chuyện trên dưới của nhà họ Hạ, là một ông lão rất có uy.
Từ lớn đến bé trong nhà họ Hạ, không ai là không sợ ông ta.
Vừa rồi nghe thấy thì hình như họ muốn ra nước ngoài?
Hạ Diệp Chi biết ra nước ngoài là gì.
Nhưng tại sao lại đột ngột muốn đi đến một nơi xa xôi như vậy chứ.
Lúc này, Hạ Thời Yến từ bên trong đi ra: “Ông nội, có thể đi được chưa ạ?”
“Bây giờ đi luôn.”
Hạ Chính Tu quay lưng đi về phía chiếc xe nhưng Hạ Lập Nguyên đã nhanh chân bước tới mở cửa cho ông ta.
Hạ Thời Yến theo sát phía sau, khóe mắt nhìn lướt về phía Hạ Diệp Chi đang đứng một góc rồi vẫy tay chào cô.
“Hạ Diệp Chi, anh đi đây.”
Hạ Diệp Chi đột nhiên được ngó ngàng tới nên sững sờ rồi cũng giơ tay vẫy lại: “Tạm biệt anh hai.”
Hạ Thời Yến và Hạ Chính Tu đều đã lên xe.
Chiếc xe đã đi xa, hai cha con Hạ Lập Nguyên và Hạ Hương Thảo nối đuôi nhau bước vào biệt thự.
Tiêu Thanh Hà sắc mặt không vui đi tới: “Sao giờ con mới về hả?”
“Con…”
“Thôi, đi vào nhà đi.” Tiêu Thanh Hà cũng lười nghe cô giải thích.
Hạ Chính Tu rốt cục cũng đi rồi.
Sau này nhà họ Hạ sẽ do Hạ Lập Nguyên làm chủ, Hạ Lập Nguyên yêu bà ta nên nếu không có Hạ Chính Tu những ngày sau này của bà ta sẽ nhàn nhã hơn một chút.
Đối với Tiêu Thanh Hà mà nói, Hạ Chính Tu về hưu và ra nước ngoài là một việc vô cùng tốt đẹp đối với cuộc sống của bà ta.
Nhưng đối với Hạ Diệp Chi mà nói, cuộc sống sau này của cô sẽ càng ngày càng u tối.
Trước đây Hạ Chính Tu còn ở nhà, tuy không để ý gì đến cô và Tiêu Thanh Hà, nhưng chí ít Tiêu Thanh Hà cũng còn kiêng dè.
Hạ Chính Tu vừa đi, sẽ không còn ai quan tâm đến Hạ Diệp Chi nữa, Tiêu Thanh Hà liền lấy hết quần áo đẹp của Hạ Diệp Chi và bắt cô không được nổi trội hơn Hạ Hương Thảo.
Cho đến khi tốt nghiệp tiểu học, Hạ Diệp Chi đã trở thành người đứng đầu trường từ dưới tính lên.
Bạn học chê cô dốt nát sau lưng cô, nói đầu óc cô có vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.