Chương 1156: KHÔNG ĐÁNG ĐỂ NHẮC TỚI
Dật Nghi
10/03/2021
Có giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên ở đầu dây bên kia: “Nghe nói hai người sắp về Hà Dương rồi à?”
Hạ Diệp Chi nhận ra được đây là giọng nói của Chiến Kình Uyên.
Anh với Chiến Kình Uyên thân thiết thế mà đến số điện thoại cũng không lưu à?
Mạc Đình Kiên thờ ơ ừ một tiếng: “Ừm.”
“Ồ.” Giọng nói của Chiến Kình Uyên cũng lạnh lẽo y hệt vậy: “Không tiễn.”
Mạc Đình Kiên: “Tạm biệt.”
Vừa dứt lời là cuộc gọi chấm dứt ngay.
Hạ Diệp Chi nhìn điện thoại bị ngắt máy mà mù mờ chả hiểu ra sao, hai người họ nói cả buổi làm cô cứ tưởng hẹn nhau đi ăn bữa cơm trước khi về cơ chứ, ai dè nói xong rồi bèn tắt máy luôn, mà cũng chỉ nói có vẻn vẹn mấy câu.
“Anh ấy giúp đỡ bọn mình nhiều như thế, trước khi đi về có nên mời anh ấy ăn bữa cơm không?” Hạ Diệp Chi đề nghị.
Mạc Đình Kiên nói: “Không cần đâu, anh ta bận lắm.”
“….Vậy à?” Sao cô cứ cảm thấy Mạc Đình Kiên lười ăn cơm với anh ta.
Mạc Đình Kiên nhìn thấu suy nghĩ của cô bèn nói: “Dù sao bây giờ anh ta cũng là người đàn ông bị vứt bỏ, đi ăn với chúng ta thì hại cho sức khỏe tinh thần của chúng ta lắm.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy bèn ngẩn người ra, một hồi lâu sau mới sực tỉnh lại rồi cười phì thành tiếng: “Ý anh là hôn nhân của anh ấy gặp trục trặc, nhìn thấy người khác có đôi có cặp thì bị kích thích ấy hả?”
Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn cô: “Lẽ nào không phải sao?”
Hạ Diệp Chi không vui nói: “Anh ngụy biện thì có.”
Mạc Đình Kiên cười cười không nói gì.
Dù sao anh cũng biết Chiến Kình Uyên ghen với anh.
Ngày bọn họ trở về thành phố Hà Dương trời đổ cơn mưa.
Thi thể mẹ của Mạc Đình Kiên được người chuyên nghiệp đưa về, vừa đến Hà Dương bèn chuyển thẳng đến nhà tang lễ.
Đám tang được định trước vào ngày hôm sau.
Bởi vì người đã mất nhiều năm rồi nên cũng chẳng cần nhiều lễ nghi làm chi, cũng không cần phải chuẩn bị bất cứ thứ gì, giản lược hết mọi thứ để nhanh chóng đưa bà ấy về với đất.
Mạc Đình Kiên vẫn còn có chuyện phải giải quyết bên nhà tang lễ nên anh sắp xếp người đưa Hạ Diệp Chi về nhà trước.
Đã lâu rồi Hạ Diệp Chi chưa gặp mặt Mạc Hạ nên nghe theo sắp xếp của anh luôn, có điều cô để Thời Dũng ở lại, trước lúc ra về còn dặn dò Thời Dũng: “Nếu như Mạc Đình Kiên không khỏe hay trạng thái có vấn đề thì phải nhanh chóng gọi điện cho tôi.”
“Tôi biết rồi.” Thời Dũng gật đầu nói.
“Vất vả rồi.” Hạ Diệp Chi lại dõi mắt nhìn về phía Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên thấy Hạ Diệp Chi đã lên xe rồi mới cất tiếng hỏi Thời Dũng: “Có đưa người qua đây chưa?”
Thời Dũng đáp: “Sẽ tới ngay.”
Lúc này có chiếc xe dừng ngay trước mặt bọn họ, bảo vệ xuống xe trước rồi kéo Mạc Liên xuống cùng.
Sắc mặt Mạc Liên tệ hại và tiều tụy hơn mấy ngày trước nhiều, lúc nhìn thấy Mạc Đình Kiên, bà ta rúm ró lại rồi lùi về sau theo bản năng.
“Ngày mai mẹ tôi sẽ ra đi, trước đây mẹ tôi thân với bà nhất, bây giờ bà ở đây với mẹ tôi đi.” Giọng nói của Mạc Đình Kiên lạnh thấu xương, vừa dứt lời bèn nhấc tay lên tỏ ý kêu bảo vệ đưa bà ta vào trong.
Mạc Liên sợ đến không nói nổi nên lời, chỉ líu ra líu ríu: “Đừng…Đừng…”
Bảo vệ kéo bà ta đến trước quan tài, vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy, Mạc Liên đã sợ hãi đến trừng to mắt rồi thét lên: “Á…”
Bà ta không kềm chế được mà muốn lùi về sau nhưng lại bị bảo vệ ấn chặt tại chỗ.
Mạc Đình Kiên lạnh lùng nhìn Mạc Liên, nhìn bà ta giẫy giụa, nhìn bà ta sợ hãi, nhìn bà ta hoang tưởng muốn trốn chạy.
So với những gì mẹ anh phải chịu đựng năm đó thì nhiêu đây có đáng là gì.
Hạ Diệp Chi nhận ra được đây là giọng nói của Chiến Kình Uyên.
Anh với Chiến Kình Uyên thân thiết thế mà đến số điện thoại cũng không lưu à?
Mạc Đình Kiên thờ ơ ừ một tiếng: “Ừm.”
“Ồ.” Giọng nói của Chiến Kình Uyên cũng lạnh lẽo y hệt vậy: “Không tiễn.”
Mạc Đình Kiên: “Tạm biệt.”
Vừa dứt lời là cuộc gọi chấm dứt ngay.
Hạ Diệp Chi nhìn điện thoại bị ngắt máy mà mù mờ chả hiểu ra sao, hai người họ nói cả buổi làm cô cứ tưởng hẹn nhau đi ăn bữa cơm trước khi về cơ chứ, ai dè nói xong rồi bèn tắt máy luôn, mà cũng chỉ nói có vẻn vẹn mấy câu.
“Anh ấy giúp đỡ bọn mình nhiều như thế, trước khi đi về có nên mời anh ấy ăn bữa cơm không?” Hạ Diệp Chi đề nghị.
Mạc Đình Kiên nói: “Không cần đâu, anh ta bận lắm.”
“….Vậy à?” Sao cô cứ cảm thấy Mạc Đình Kiên lười ăn cơm với anh ta.
Mạc Đình Kiên nhìn thấu suy nghĩ của cô bèn nói: “Dù sao bây giờ anh ta cũng là người đàn ông bị vứt bỏ, đi ăn với chúng ta thì hại cho sức khỏe tinh thần của chúng ta lắm.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy bèn ngẩn người ra, một hồi lâu sau mới sực tỉnh lại rồi cười phì thành tiếng: “Ý anh là hôn nhân của anh ấy gặp trục trặc, nhìn thấy người khác có đôi có cặp thì bị kích thích ấy hả?”
Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn cô: “Lẽ nào không phải sao?”
Hạ Diệp Chi không vui nói: “Anh ngụy biện thì có.”
Mạc Đình Kiên cười cười không nói gì.
Dù sao anh cũng biết Chiến Kình Uyên ghen với anh.
Ngày bọn họ trở về thành phố Hà Dương trời đổ cơn mưa.
Thi thể mẹ của Mạc Đình Kiên được người chuyên nghiệp đưa về, vừa đến Hà Dương bèn chuyển thẳng đến nhà tang lễ.
Đám tang được định trước vào ngày hôm sau.
Bởi vì người đã mất nhiều năm rồi nên cũng chẳng cần nhiều lễ nghi làm chi, cũng không cần phải chuẩn bị bất cứ thứ gì, giản lược hết mọi thứ để nhanh chóng đưa bà ấy về với đất.
Mạc Đình Kiên vẫn còn có chuyện phải giải quyết bên nhà tang lễ nên anh sắp xếp người đưa Hạ Diệp Chi về nhà trước.
Đã lâu rồi Hạ Diệp Chi chưa gặp mặt Mạc Hạ nên nghe theo sắp xếp của anh luôn, có điều cô để Thời Dũng ở lại, trước lúc ra về còn dặn dò Thời Dũng: “Nếu như Mạc Đình Kiên không khỏe hay trạng thái có vấn đề thì phải nhanh chóng gọi điện cho tôi.”
“Tôi biết rồi.” Thời Dũng gật đầu nói.
“Vất vả rồi.” Hạ Diệp Chi lại dõi mắt nhìn về phía Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên thấy Hạ Diệp Chi đã lên xe rồi mới cất tiếng hỏi Thời Dũng: “Có đưa người qua đây chưa?”
Thời Dũng đáp: “Sẽ tới ngay.”
Lúc này có chiếc xe dừng ngay trước mặt bọn họ, bảo vệ xuống xe trước rồi kéo Mạc Liên xuống cùng.
Sắc mặt Mạc Liên tệ hại và tiều tụy hơn mấy ngày trước nhiều, lúc nhìn thấy Mạc Đình Kiên, bà ta rúm ró lại rồi lùi về sau theo bản năng.
“Ngày mai mẹ tôi sẽ ra đi, trước đây mẹ tôi thân với bà nhất, bây giờ bà ở đây với mẹ tôi đi.” Giọng nói của Mạc Đình Kiên lạnh thấu xương, vừa dứt lời bèn nhấc tay lên tỏ ý kêu bảo vệ đưa bà ta vào trong.
Mạc Liên sợ đến không nói nổi nên lời, chỉ líu ra líu ríu: “Đừng…Đừng…”
Bảo vệ kéo bà ta đến trước quan tài, vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy, Mạc Liên đã sợ hãi đến trừng to mắt rồi thét lên: “Á…”
Bà ta không kềm chế được mà muốn lùi về sau nhưng lại bị bảo vệ ấn chặt tại chỗ.
Mạc Đình Kiên lạnh lùng nhìn Mạc Liên, nhìn bà ta giẫy giụa, nhìn bà ta sợ hãi, nhìn bà ta hoang tưởng muốn trốn chạy.
So với những gì mẹ anh phải chịu đựng năm đó thì nhiêu đây có đáng là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.