Chương 186: LÀ LÚC NÊN BUÔNG TAY
Dật Nghi
15/01/2021
“Ông nội.”
Hạ Diệp Chi xuống lầu, đi đến ngồi xuống đối diện Mạc An Lâm.
Mạc An Lâm nhìn thấy Hạ Diệp Chi, liền lộ vẻ tươi cười: “Hôm nay đột ngột muốn đến, còn đang lo trong nhà các cháu không có ai.”
Hạ Diệp Chi cười theo, hơi ngại ngùng, không biết nên nói gì cho phải.
Mạc An Lâm hỏi:“Đình Kiên đâu?”
Thím Hồ bưng chén trà cho Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi cầm chén trà nói:“Anh ấy đến công ty đi làm.”
Mạc An Lâm lúc này mới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh:“Ông đây lớn tuổi, đúng là già nên hồ đồ rồi, còn tưởng các cháu cũng rảnh rỗi giống như ông già này, đúng là già nên hồ đồ rồi…”
“Ông nội càng già càng dẻo dai, đâu có hồ đồ gì.” Hạ Diệp Chi cười theo, đoán không ra mục đích thật sự Mạc An Lâm tìm cô.
“Năm đó ông nghỉ hưu sớm, bố của Đình Kiên bây giờ cũng ở tuổi năm mươi rồi, tinh thần và thể lực đều không được như trước nữa, nghe nói Đình Kiên ở bên ngoài cùng người ta mở công ty gì đó, con có biết không…”
Mạc An Lâm nói đến nước này, Hạ Diệp Chi đương nhiên đã hiểu rõ hàm ý trong lời của ông.
Một tay Mạc Đình Kiên gây dựng nên Truyền thông Thịnh Hải vẫn luôn làm việc ở Truyền thông Thịnh Hải không quản lý tập đoàn nhà họ Mạc.
Mạc An Lâm nhắc đến chuyện sức lực của bố Mạc Đình Kiên không còn như trước, hàm ý rõ ràng là, muốn Mạc Đình Kiên quay về làm cho Mạc thị.
Mạc An Lâm không nói rõ, Hạ Diệp Chi cũng liền mập mờ:“Chỉ biết một chút, không hiểu rõ lắm.”
Mạc An Lâm cười cười, nói một cách sâu xa:“Mạc thị sớm muộn cũng do Mạc Đình Kiên thừa kế, những chuyện cỏn con bên ngoài này, cũng nên đến lúc buông tay rồi, con nói có đúng không?”
Truyền thông Thịnh Hải với tư cách ‘Anh cả’ đứng đầu lĩnh vực giải trí trong nước, đối với Mạc An Lâm, chỉ là những chuyện cỏn con?
Nói vậy cũng không khoa trương.
Mạc thị dù sao cũng là gia tộc giàu có, tiền của và tài nguyên tích lũy mấy đời, đương nhiên Truyền thông Thịnh Hải của Mạc Đình Kiên không thể nào so sánh được.
“Chuyện làm ăn của Mạc Đình Kiên,con cũng không rõ lắm.” Hạ Diệp Chi cụp mắt, dáng vẻ khiêm tốn.
Mục đích Mạc An Lâm đến đây hôm nay, đại khái là muốn cô khuyên Mạc Đình Kiên quay về Mạc thị quản lý tập đoàn của gia tộc.
Nhưng mà, vì sao hết lần này đến lần khác lại muốn cô đi khuyên?
Nếu như đã tìm đến cô, thì có nghĩa là Mạc Đình Kiên không muốn quay về Mạc thị.
Cô đương nhiên sẽ không dễ dàng thừa nhận chuyện gì trước mặt Mạc An Lâm.
Mạc An Lâm nghe vậy, vẻ vui tươi trên mặt nhạt đi vài phần, híp mắt nhìn Hạ Diệp Chi, khí thế không giận mà uy của người có địa vị cao cứ như vậy bộc lộ ra.
Hạ Diệp Chi cảm nhận được áp lực phát ra từ trên người ông, toàn thân đều trở nên căng thẳng.
Nhưng cô cũng không lùi bước.
Hai người cứ giằng co như vậy nửa ngày, đột nhiên, Mạc An Lâm cười ha ha:“Ánh mắt của tiểu tử thối này quả là không tệ.”
Hạ Diệp Chi buông bàn tay đang nắm chặt ra, trong lòng bàn tay ướt át.
Cô không bình tĩnh như những gì biểu hiện bên ngoài, trong lòng cô cũng rất sợ hãi.
Mạc An Lâm không giống với người như Hạ Chính Tu, ông là người đã thật sự gặp phải chuyện lớn, người từng trải qua sóng to gió lớn, khi còn trẻ oai phong trên thương trường bây giờ lớn tuổi, cho dù về hưu, khí chất cũng không suy giảm.
Có thể điều này, chính là chỗ đặc biệt của người nhà họ Mạc.
Bọn họ có tiền tài và địa vị mà người khác hâm mộ, sự tự tin và khí chất đương nhiên cũng hơn người bình thường một chút.
Điều này đã ăn sâu vào máu, người khác có học cũng không được.
“Ông nói thẳng nhé, ông muốn Mạc Đình Kiên quay về Mạc thị quản lý tập đoàn của gia tộc, lần trước các con về nhà tổ tiên, ông đã nói chuyện này với nó, có điều nó từ chối, con giúp ông khuyên nhủ nó, xem như ông nội nhờ cậy con.”
Giọng điệu Mạc An Lâm đột nhiên trở nên vô cùng khẩn thiết, lại mang theo vài phần chân thành, Hạ Diệp Chi lần này không có cách từ chối.
“Con có thể giúp ông nói với anh ấy một chút, có điều lời của ông anh ấy còn không nghe, chỉ sợ…”
Mạc An Lâm hài lòng nở nụ cười, cắt lời cô:“Yên tâm, chuyện này trong lòng ông cũng biết.”
Mạc An Lâm biết được Hạ Diệp Chi sẽ nói chuyện này với Mạc Đình Kiên, liền vui vẻ rời đi.
Đến nhanh đi nhanh, có hơi vội vàng, có thể thấy ông cụ lúc còn trẻ cũng là một người theo phái hành động, nói một không hai, Mạc Đình Kiên hơi giống ông ở chỗ này.
Vừa tiễn ông cụ Mạc đi, Mạc Đình Kiên đã liền gọi đến.
Điện thoại vừa nối máy, đã nghe Mạc Đình Kiên nói một hồi như vậy, hiện giờ đã sắp giữa trưa.
Mạc Đình Kiên lại hỏi: “Ông nội đi rồi?”
“Anh biết ông đến?” Hạ Diệp Chi cầm đũa chuẩn bị ăn, nghe vậy lại để xuống.
Mạc Đình Kiên giọng điệu này, rất là kiêu ngạo.
…
Hạ Diệp Chi ăn không ngon, tùy tiện ăn một chút rồi lại buông đũa, định trưa ăn tiếp.
Kết quả, vừa đến trưa, Mạc Đình Kiên vốn nên ở công ty vậy mà lại trở về.
“Anh không phải đi làm sao?”
“Làm việc không quan trọng bằng em.”Mạc Đình Kiên cong môi, ánh mắt tĩnh lặng, thoạt nhìn hết sức ranh ma: “Anh còn nhớ rõ lời em nói hồi sáng.”
“…” Ha ha.
Hạ Diệp Chi không để ý đến anh, đi thẳng vào phòng ăn.
Thím Hồ dường như từ sáng đã biết Mạc Đình Kiên ăn trưa, chuẩn bị năm sáu món.
“Trước khi ông cụ đến, tôi quên nói với mợ chủ, lúc sáng khi cậu chủ đi, có nói trưa sẽ về ăn cơm.” Thím Hồ thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Hạ Diệp Chi, liền giải thích.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiênvừa ngồi xuống đối diện cô, vừa nói:“Chiều không đến công ty nữa, lúc sáng đã giải quyết kha khá việc rồi.”
“Anh đi làm kiểu đó, Cố Tri Dân không có ý kiến gì sao?”
Nhắc tới Cố Tri Dân, Hạ Diệp Chi lại nhớ đến những tấm hình chụp màn hình mà hôm qua Thẩm Lệ cho cô coi.
Mạc Đình Kiên mặt không biểu cảm nói:“Cho dù có ý kiến thì sao?”
Hoàn toàn chính xác, Cố Tri Dân ở trước mặt Mạc Đình Kiên cũng rất sợ hãi, dù có ý kiến cũng không dám nói.
Hạ Diệp Chi mấp máy môi, suy nghĩ một chút:“Cố Tri Dân anh ấy… có thích phụ nữ không?”
“Sao?” Mạc Đình Kiên ngước mắt nhìn cô, nhướn mày hỏi.
Trên mạng có người đồn anh ấy Trần Tuấn Tú” Hạ Diệp Chi nói đến đây liền im lặng, để cho Mạc Đình Kiên tự suy đoán.
Đáng tiếc Mạc Đình Kiên là trai thẳng, anh không hiểu nổi hàm ý trong lời nói của Hạ Diệp Chi
“Cậu ta và anh cả làm sao?”
Hạ Diệp Chi nghẹn họng một chút, lấy điện thoại di động ra định lên mạng tìm những Top Comments (bình luận đứng đầu) kia cho Mạc Đình Kiên xem.
Nhưng mà, lúc cô mở facebook lên, liền phát hiện chủ đề #Trần Tuấn Tú và bạn gái thần bí#, lại lên Hot Search (tìm kiếm nhiều nhất).
Mạc Đình Kiên vừa hay đang gắp rau cho Hạ Diệp Chi, thấy sắc mặt cô khác thường, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Em và anh cả, bị người ta cho lên Hot Search rồi.” Hạ Diệp Chi cau mày, giơ điện thoại di động trước mặt Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên cầm lấy vừa nhìn, trong chủ đề #Trần Tuấn Tú và bạn gái thần bí#, lại là ảnh chụp phóng to cảnh Trần Tuấn Tú và Hạ Diệp Chi ở sân bay.
Hạ Diệp Chi xuống lầu, đi đến ngồi xuống đối diện Mạc An Lâm.
Mạc An Lâm nhìn thấy Hạ Diệp Chi, liền lộ vẻ tươi cười: “Hôm nay đột ngột muốn đến, còn đang lo trong nhà các cháu không có ai.”
Hạ Diệp Chi cười theo, hơi ngại ngùng, không biết nên nói gì cho phải.
Mạc An Lâm hỏi:“Đình Kiên đâu?”
Thím Hồ bưng chén trà cho Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi cầm chén trà nói:“Anh ấy đến công ty đi làm.”
Mạc An Lâm lúc này mới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh:“Ông đây lớn tuổi, đúng là già nên hồ đồ rồi, còn tưởng các cháu cũng rảnh rỗi giống như ông già này, đúng là già nên hồ đồ rồi…”
“Ông nội càng già càng dẻo dai, đâu có hồ đồ gì.” Hạ Diệp Chi cười theo, đoán không ra mục đích thật sự Mạc An Lâm tìm cô.
“Năm đó ông nghỉ hưu sớm, bố của Đình Kiên bây giờ cũng ở tuổi năm mươi rồi, tinh thần và thể lực đều không được như trước nữa, nghe nói Đình Kiên ở bên ngoài cùng người ta mở công ty gì đó, con có biết không…”
Mạc An Lâm nói đến nước này, Hạ Diệp Chi đương nhiên đã hiểu rõ hàm ý trong lời của ông.
Một tay Mạc Đình Kiên gây dựng nên Truyền thông Thịnh Hải vẫn luôn làm việc ở Truyền thông Thịnh Hải không quản lý tập đoàn nhà họ Mạc.
Mạc An Lâm nhắc đến chuyện sức lực của bố Mạc Đình Kiên không còn như trước, hàm ý rõ ràng là, muốn Mạc Đình Kiên quay về làm cho Mạc thị.
Mạc An Lâm không nói rõ, Hạ Diệp Chi cũng liền mập mờ:“Chỉ biết một chút, không hiểu rõ lắm.”
Mạc An Lâm cười cười, nói một cách sâu xa:“Mạc thị sớm muộn cũng do Mạc Đình Kiên thừa kế, những chuyện cỏn con bên ngoài này, cũng nên đến lúc buông tay rồi, con nói có đúng không?”
Truyền thông Thịnh Hải với tư cách ‘Anh cả’ đứng đầu lĩnh vực giải trí trong nước, đối với Mạc An Lâm, chỉ là những chuyện cỏn con?
Nói vậy cũng không khoa trương.
Mạc thị dù sao cũng là gia tộc giàu có, tiền của và tài nguyên tích lũy mấy đời, đương nhiên Truyền thông Thịnh Hải của Mạc Đình Kiên không thể nào so sánh được.
“Chuyện làm ăn của Mạc Đình Kiên,con cũng không rõ lắm.” Hạ Diệp Chi cụp mắt, dáng vẻ khiêm tốn.
Mục đích Mạc An Lâm đến đây hôm nay, đại khái là muốn cô khuyên Mạc Đình Kiên quay về Mạc thị quản lý tập đoàn của gia tộc.
Nhưng mà, vì sao hết lần này đến lần khác lại muốn cô đi khuyên?
Nếu như đã tìm đến cô, thì có nghĩa là Mạc Đình Kiên không muốn quay về Mạc thị.
Cô đương nhiên sẽ không dễ dàng thừa nhận chuyện gì trước mặt Mạc An Lâm.
Mạc An Lâm nghe vậy, vẻ vui tươi trên mặt nhạt đi vài phần, híp mắt nhìn Hạ Diệp Chi, khí thế không giận mà uy của người có địa vị cao cứ như vậy bộc lộ ra.
Hạ Diệp Chi cảm nhận được áp lực phát ra từ trên người ông, toàn thân đều trở nên căng thẳng.
Nhưng cô cũng không lùi bước.
Hai người cứ giằng co như vậy nửa ngày, đột nhiên, Mạc An Lâm cười ha ha:“Ánh mắt của tiểu tử thối này quả là không tệ.”
Hạ Diệp Chi buông bàn tay đang nắm chặt ra, trong lòng bàn tay ướt át.
Cô không bình tĩnh như những gì biểu hiện bên ngoài, trong lòng cô cũng rất sợ hãi.
Mạc An Lâm không giống với người như Hạ Chính Tu, ông là người đã thật sự gặp phải chuyện lớn, người từng trải qua sóng to gió lớn, khi còn trẻ oai phong trên thương trường bây giờ lớn tuổi, cho dù về hưu, khí chất cũng không suy giảm.
Có thể điều này, chính là chỗ đặc biệt của người nhà họ Mạc.
Bọn họ có tiền tài và địa vị mà người khác hâm mộ, sự tự tin và khí chất đương nhiên cũng hơn người bình thường một chút.
Điều này đã ăn sâu vào máu, người khác có học cũng không được.
“Ông nói thẳng nhé, ông muốn Mạc Đình Kiên quay về Mạc thị quản lý tập đoàn của gia tộc, lần trước các con về nhà tổ tiên, ông đã nói chuyện này với nó, có điều nó từ chối, con giúp ông khuyên nhủ nó, xem như ông nội nhờ cậy con.”
Giọng điệu Mạc An Lâm đột nhiên trở nên vô cùng khẩn thiết, lại mang theo vài phần chân thành, Hạ Diệp Chi lần này không có cách từ chối.
“Con có thể giúp ông nói với anh ấy một chút, có điều lời của ông anh ấy còn không nghe, chỉ sợ…”
Mạc An Lâm hài lòng nở nụ cười, cắt lời cô:“Yên tâm, chuyện này trong lòng ông cũng biết.”
Mạc An Lâm biết được Hạ Diệp Chi sẽ nói chuyện này với Mạc Đình Kiên, liền vui vẻ rời đi.
Đến nhanh đi nhanh, có hơi vội vàng, có thể thấy ông cụ lúc còn trẻ cũng là một người theo phái hành động, nói một không hai, Mạc Đình Kiên hơi giống ông ở chỗ này.
Vừa tiễn ông cụ Mạc đi, Mạc Đình Kiên đã liền gọi đến.
Điện thoại vừa nối máy, đã nghe Mạc Đình Kiên nói một hồi như vậy, hiện giờ đã sắp giữa trưa.
Mạc Đình Kiên lại hỏi: “Ông nội đi rồi?”
“Anh biết ông đến?” Hạ Diệp Chi cầm đũa chuẩn bị ăn, nghe vậy lại để xuống.
Mạc Đình Kiên giọng điệu này, rất là kiêu ngạo.
…
Hạ Diệp Chi ăn không ngon, tùy tiện ăn một chút rồi lại buông đũa, định trưa ăn tiếp.
Kết quả, vừa đến trưa, Mạc Đình Kiên vốn nên ở công ty vậy mà lại trở về.
“Anh không phải đi làm sao?”
“Làm việc không quan trọng bằng em.”Mạc Đình Kiên cong môi, ánh mắt tĩnh lặng, thoạt nhìn hết sức ranh ma: “Anh còn nhớ rõ lời em nói hồi sáng.”
“…” Ha ha.
Hạ Diệp Chi không để ý đến anh, đi thẳng vào phòng ăn.
Thím Hồ dường như từ sáng đã biết Mạc Đình Kiên ăn trưa, chuẩn bị năm sáu món.
“Trước khi ông cụ đến, tôi quên nói với mợ chủ, lúc sáng khi cậu chủ đi, có nói trưa sẽ về ăn cơm.” Thím Hồ thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Hạ Diệp Chi, liền giải thích.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiênvừa ngồi xuống đối diện cô, vừa nói:“Chiều không đến công ty nữa, lúc sáng đã giải quyết kha khá việc rồi.”
“Anh đi làm kiểu đó, Cố Tri Dân không có ý kiến gì sao?”
Nhắc tới Cố Tri Dân, Hạ Diệp Chi lại nhớ đến những tấm hình chụp màn hình mà hôm qua Thẩm Lệ cho cô coi.
Mạc Đình Kiên mặt không biểu cảm nói:“Cho dù có ý kiến thì sao?”
Hoàn toàn chính xác, Cố Tri Dân ở trước mặt Mạc Đình Kiên cũng rất sợ hãi, dù có ý kiến cũng không dám nói.
Hạ Diệp Chi mấp máy môi, suy nghĩ một chút:“Cố Tri Dân anh ấy… có thích phụ nữ không?”
“Sao?” Mạc Đình Kiên ngước mắt nhìn cô, nhướn mày hỏi.
Trên mạng có người đồn anh ấy Trần Tuấn Tú” Hạ Diệp Chi nói đến đây liền im lặng, để cho Mạc Đình Kiên tự suy đoán.
Đáng tiếc Mạc Đình Kiên là trai thẳng, anh không hiểu nổi hàm ý trong lời nói của Hạ Diệp Chi
“Cậu ta và anh cả làm sao?”
Hạ Diệp Chi nghẹn họng một chút, lấy điện thoại di động ra định lên mạng tìm những Top Comments (bình luận đứng đầu) kia cho Mạc Đình Kiên xem.
Nhưng mà, lúc cô mở facebook lên, liền phát hiện chủ đề #Trần Tuấn Tú và bạn gái thần bí#, lại lên Hot Search (tìm kiếm nhiều nhất).
Mạc Đình Kiên vừa hay đang gắp rau cho Hạ Diệp Chi, thấy sắc mặt cô khác thường, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Em và anh cả, bị người ta cho lên Hot Search rồi.” Hạ Diệp Chi cau mày, giơ điện thoại di động trước mặt Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên cầm lấy vừa nhìn, trong chủ đề #Trần Tuấn Tú và bạn gái thần bí#, lại là ảnh chụp phóng to cảnh Trần Tuấn Tú và Hạ Diệp Chi ở sân bay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.