Chương 272: MỖI NGƯỜI ĐỀU CÓ BÍ MẬT CỦA RIÊNG MÌNH
Dật Nghi
18/01/2021
Hạ Diệp Chi vừa lên xe, tài xế đã giẫm mạnh chân ga, chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Dù anh ta lái xe rất nhanh nhưng lại vững vàng một cách làm thường, cũng không khiến cho Hạ Diệp Chi cảm thấy khó chịu.
Cô quay nhìn tài xế mới phát hiện đó một gương mặt xa lạ.
Hạ Diệp Chi lên tiếng hỏi anh ta: “Ai bảo anh đón tôi?”
“Cậu chủ nhà tôi.” Tài xế chăm chú lái xe, nhưng khi trả lời câu hỏi của cô thì giọng điệu vô cùng cung kính.
Hạ Diệp Chi nhíu mày: “Cậu chủ nhà anh là ai?”
Tài xế không nói thẳng cậu chủ nhà anh ta là ai, chỉ nói: “Cậu chủ nhà tôi nói cô Hạ biết cậu ấy là ai.”
Cô biết à?
Cô thật sự thấy biển số xe này rất quen.
Nhưng bây giờ cô không nghĩ ra được là biển số xe của ai.
Hạ Diệp Chi nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu nhớ lại từng người mình quen biết, cuối cùng chợt nhớ ra chủ nhân của chiếc xe này là ai.
Sau khi biết ai đang giúp đỡ mình, trong lòng Hạ Diệp Chi bối rối.
Lúc này, tài xế lại đột nhiên mở miệng rồi: “Tôi sẽ dừng xe ở đầu đường phía trước. Sau khi cô Hạ xuống xe thì lên chiếc xe màu trắng kia là được.”
Hạ Diệp Chi nheo mắt nhìn sang, nhìn thấy có một chiếc xe màu trắng đang đỗ bên đường.
Tâm trạng của cô có chút phức tạp.
Đám người này của cô là người của kẻ mà cô không muốn dính dáng tới.
Nhưng đuổi theo phía sau cô chính là Mạc Đình Kiên. Nếu như bị anh đuổi kịp, cô sẽ thật sự không thể trốn thoát được nữa.
Thoát khỏi Mạc Đình Kiên và không nợ ân tình của một người mình không muốn lại có liên quan, rất rõ ràng điều trước hấp dẫn hơn.
Vì vậy, khi tài xế dừng xe, Hạ Diệp Chi không do dự lên thẳng chiếc xe màu trắng kia.
Chiếc xe màu trắng và chiếc xe cô ngồi lúc đầu đi theo hai hướng ngược nhau. Cô quay đầu, đã nhìn thấy chiếc xe của đám người Mạc Đình Kiên đuổi theo chiếc xe cô ngồi lúc trước.
Hạ Diệp Chi kinh ngạc tới ngây người một lát, mới lên tiếng hỏi tài xế: “Chúng ta bỏ rơi đám người Mạc Đình Kiên rồi sao?”
“Theo lý thuyết thì là vậy.” Tài xế trả lời của cô vẫn là một gương mặt xa lạ.
Hạ Diệp Chi đã biết “cậu chủ” mà người tài xế nhắc tới là ai, cũng hơi kinh ngạc trước tâm tư kín đáo của “cậu chủ” bọn họ, không nhịn được mới lên tiếng hỏi: “Cậu chủ của các anh đâu?”
Tài xế nói: “Cậu chủ đang chờ cô ở sân bay.”
Sân bay?
Hạ Diệp Chi không hỏi thêm gì nữa.
Trên đường đi, cô lại thay mấy chiếc xe.
Mỗi chiếc xe cô từng ngồi đều sẽ đi theo hướng ngược lại với chiếc xe cô ngồi lên.
Cứ như vậy, cho dù Mạc Đình Kiên nhận ra trong chiếc xe bọn họ đuổi theo không có bóng dáng của Hạ Diệp Chi, quay lại đuổi theo cũng không kịp.
Trên đường đi cô đổi nhiều chiếc xe như vậy, còn đi về hướng hoàn toàn khác, Mạc Đình Kiên căn bản sẽ không tìm ra được.
Hạ Diệp Chi hơi mờ mịt, trong lòng cảm giác không thật.
Cô có thể thoát khỏi Mạc Đình Kiên như vậy sao?
Mãi đến khi chiếc xe đến sân bay, Hạ Diệp Chi mới hoàn hồn.
Cô đang muốn tự mở cửa xuống xe, cửa xe lại được người bên ngoài mở ra.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt cô là người đàn ông đang tươi cười.
Anh ta thân thiết kêu lên: “Diệp Chi.”
Cho dù Hạ Diệp Chi đã sớm nhớ tới chủ nhân của biển số xe là ai, nhưng khi anh ta xuất hiện ở trước mắt mình, cô vẫn khó nén được sự kinh ngạc.
“Thẩm Sơ Hoàng, thật sự là anh.”
Hạ Diệp Chi xuống xe, bình tĩnh nhìn Thẩm Sơ Hoàng như mới lần đầu tiên quen biết anh ta vậy.
Thẩm Sơ Hoàng nghe cô nói vậy thì càng cười tươi hơn: “Anh biết em còn nhớ biển số xe của anh mà.”
Cô quen biết Thẩm Sơ Hoàng từ lâu, khi đó cũng rất thích anh ta.
Lúc mới mười mấy tuổi, khi thích một người sẽ vô thức nhớ kỹ tất cả mọi chuyện về anh ta. Mà Hạ Diệp Chi nhớ kỹ biển số xe của anh ta lúc cô thích anh ta.
Sau cô không còn thích Thẩm Sơ Hoàng nữa, cũng dần dần quên đi tất cả mọi chuyện có liên quan tới anh ta.
Nhưng Thẩm Sơ Hoàng trước mắt lại không giống với Thẩm Sơ Hoàng mà cô đã quen biết.
Hạ Diệp Chi hơi nheo mắt, cảnh giác hỏi: “Sao anh biết tôi và Mạc Đình Kiên ở trong khách sạn kia? Vì sao anh lại giúp tôi?”
Cô không quên những chuyện Thẩm Sơ Hoàng và Hạ Hương Thảo đã làm khi ở cùng với nhau trước đây.
Thẩm Sơ Hoàng không cười nữa, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Biệt thự của Mạc Đình Kiên bị cháy lớn, truyền thông đều nói em đã chết trong trận cháy đó. Anh không tin nên phái người theo dõi Mạc Đình Kiên.”
Theo dõi Mạc Đình Kiên thì tất nhiên tìm được Hạ Diệp Chi.
Ánh mắt Thẩm Sơ Hoàng làm cho Hạ Diệp Chi có chút kinh hãi.
Cô lạnh lùng nói: “Tôi có chết hay không thì liên quan gì đến anh?”
Thẩm Sơ Hoàng bước tới một bước, khóe miệng cong lên cười đầy ẩn ý: “Đương nhiên là có liên quan rồi.”
Anh ta ngừng lại một lát mới nói thêm một câu: “Anh sẽ đau lòng.”
Giọng điệu nửa thật nửa giả, khó có thể phân biệt được.
Hạ Diệp Chi thật sự không thể liên hệ được giữa người đàn ông tâm tư kín đáo này với Thẩm Sơ Hoàng nhu nhược không có năng lực lúc trước.
Hạ Diệp Chi không thể làm gì khác hơn là lui lại một bước: “Không buồn cười chút nào đâu.”
“Anh biết em sẽ không tin anh, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Thẩm Sơ Hoàng nói xong lại lấy ra hai tấm vé máy bay: “Chúng ta lên máy bay thôi.”
“Đi đâu?”
Tài xế trước đó đưa cô qua đây cũng đã nói, Thẩm Sơ Hoàng chờ cô ở sân bay.
Thẩm Sơ Hoàng nói: “Đi ra nước ngoài.”
Hạ Diệp Chi đột nhiên dừng lại.
“Thế nào, em luyến tiếc à?” Thẩm Sơ Hoàng mỉm cười nhìn cô: “Em quên trong thời gian qua đã bị Mạc Đình Kiên khống chế tự do thế nào, lại bị người nhà họ Mạc đổ oan ra sao à?”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, khẽ nhíu mày.
Xem ra Thẩm Sơ Hoàng quả thật rất quan tâm đến chuyện của cô.
Thẩm Sơ Hoàng nhìn ra sự do dự và ngập ngừng của cô, trong giọng nói có chút dụ dỗ: “Nước nhà họ Mạc quá sâu, nhà họ Mạc này còn qua lại với kẻ xấu. Nếu như em rơi vào trong đó thì ngay cả xương cốt cũng sẽ bị đám người nhà họ Mạc ăn sạch. Nếu bây giờ em rời đi, ra nước ngoài trốn một hai năm, Mạc Đình Kiên tất nhiên cũng sẽ quên em đi, em lại có thể sống cuộc sống của mình…”
Hạ Diệp Chi cắt ngang lời anh ta: “Có phải anh biết gì đó đúng không?”
Thẩm Sơ Hoàng nhướng mày, vẻ mặt có phần cao thâm khó hiểu: “Mỗi người đều có bí mật riêng của mình.”
Hạ Diệp Chi không định dây dưa với Thẩm Sơ Hoàng trong vấn đề này, chỉ hỏi: “Anh đi cùng tôi ra nước ngoài à?”
“Đương nhiên.” Thẩm Sơ Hoàng lại cười.
Trong lòng Hạ Diệp Chi tất nhiên vô cùng đề phòng khi thấy tính tình của người trước mắt này hoàn toàn khác với Thẩm Sơ Hoàng trước đây.
Trong vài ba câu nói của Từ Thẩm Sơ Hoàng, cô cảm giác được anh ta dường như có ý với cô.
Nếu như tất cả những gì Thẩm Sơ Hoàng làm trước đây đều là do anh ta giả vờ, như vậy anh ta tuyệt đối sẽ không gian xảo kém hơn Mạc Đình Kiên bao nhiêu.
Hạ Diệp Chi chắc chắn sẽ không đi theo anh ta ra nước ngoài.
Thấy Hạ Diệp Chi không nói lời nào, Thẩm Sơ Hoàng lại giơ tay lên ôm vai của cô: “Sắp hết giờ rồi, chúng ta đi thôi.”
Hạ Diệp Chi xoay người, tránh tay anh ta.
Vẻ mặt Thẩm Sơ Hoàng thoáng biến đổi nhưng cũng không nói gì thêm.
…
Có lẽ vì không muốn làm cho người khác chú ý, Thẩm Sơ Hoàng đặt vé là khoang phổ thông.
Hai người qua chỗ kiểm tra an ninh tới phòng chờ máy bay.
Chuyến bay Thẩm Sơ Hoàng đặt đã bắt đầu đến giờ lên máy bay.
Hạ Diệp Chi khẽ cắn môi, đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất: “Bụng tôi đau… muốn đi vệ sinh.
Dù anh ta lái xe rất nhanh nhưng lại vững vàng một cách làm thường, cũng không khiến cho Hạ Diệp Chi cảm thấy khó chịu.
Cô quay nhìn tài xế mới phát hiện đó một gương mặt xa lạ.
Hạ Diệp Chi lên tiếng hỏi anh ta: “Ai bảo anh đón tôi?”
“Cậu chủ nhà tôi.” Tài xế chăm chú lái xe, nhưng khi trả lời câu hỏi của cô thì giọng điệu vô cùng cung kính.
Hạ Diệp Chi nhíu mày: “Cậu chủ nhà anh là ai?”
Tài xế không nói thẳng cậu chủ nhà anh ta là ai, chỉ nói: “Cậu chủ nhà tôi nói cô Hạ biết cậu ấy là ai.”
Cô biết à?
Cô thật sự thấy biển số xe này rất quen.
Nhưng bây giờ cô không nghĩ ra được là biển số xe của ai.
Hạ Diệp Chi nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu nhớ lại từng người mình quen biết, cuối cùng chợt nhớ ra chủ nhân của chiếc xe này là ai.
Sau khi biết ai đang giúp đỡ mình, trong lòng Hạ Diệp Chi bối rối.
Lúc này, tài xế lại đột nhiên mở miệng rồi: “Tôi sẽ dừng xe ở đầu đường phía trước. Sau khi cô Hạ xuống xe thì lên chiếc xe màu trắng kia là được.”
Hạ Diệp Chi nheo mắt nhìn sang, nhìn thấy có một chiếc xe màu trắng đang đỗ bên đường.
Tâm trạng của cô có chút phức tạp.
Đám người này của cô là người của kẻ mà cô không muốn dính dáng tới.
Nhưng đuổi theo phía sau cô chính là Mạc Đình Kiên. Nếu như bị anh đuổi kịp, cô sẽ thật sự không thể trốn thoát được nữa.
Thoát khỏi Mạc Đình Kiên và không nợ ân tình của một người mình không muốn lại có liên quan, rất rõ ràng điều trước hấp dẫn hơn.
Vì vậy, khi tài xế dừng xe, Hạ Diệp Chi không do dự lên thẳng chiếc xe màu trắng kia.
Chiếc xe màu trắng và chiếc xe cô ngồi lúc đầu đi theo hai hướng ngược nhau. Cô quay đầu, đã nhìn thấy chiếc xe của đám người Mạc Đình Kiên đuổi theo chiếc xe cô ngồi lúc trước.
Hạ Diệp Chi kinh ngạc tới ngây người một lát, mới lên tiếng hỏi tài xế: “Chúng ta bỏ rơi đám người Mạc Đình Kiên rồi sao?”
“Theo lý thuyết thì là vậy.” Tài xế trả lời của cô vẫn là một gương mặt xa lạ.
Hạ Diệp Chi đã biết “cậu chủ” mà người tài xế nhắc tới là ai, cũng hơi kinh ngạc trước tâm tư kín đáo của “cậu chủ” bọn họ, không nhịn được mới lên tiếng hỏi: “Cậu chủ của các anh đâu?”
Tài xế nói: “Cậu chủ đang chờ cô ở sân bay.”
Sân bay?
Hạ Diệp Chi không hỏi thêm gì nữa.
Trên đường đi, cô lại thay mấy chiếc xe.
Mỗi chiếc xe cô từng ngồi đều sẽ đi theo hướng ngược lại với chiếc xe cô ngồi lên.
Cứ như vậy, cho dù Mạc Đình Kiên nhận ra trong chiếc xe bọn họ đuổi theo không có bóng dáng của Hạ Diệp Chi, quay lại đuổi theo cũng không kịp.
Trên đường đi cô đổi nhiều chiếc xe như vậy, còn đi về hướng hoàn toàn khác, Mạc Đình Kiên căn bản sẽ không tìm ra được.
Hạ Diệp Chi hơi mờ mịt, trong lòng cảm giác không thật.
Cô có thể thoát khỏi Mạc Đình Kiên như vậy sao?
Mãi đến khi chiếc xe đến sân bay, Hạ Diệp Chi mới hoàn hồn.
Cô đang muốn tự mở cửa xuống xe, cửa xe lại được người bên ngoài mở ra.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt cô là người đàn ông đang tươi cười.
Anh ta thân thiết kêu lên: “Diệp Chi.”
Cho dù Hạ Diệp Chi đã sớm nhớ tới chủ nhân của biển số xe là ai, nhưng khi anh ta xuất hiện ở trước mắt mình, cô vẫn khó nén được sự kinh ngạc.
“Thẩm Sơ Hoàng, thật sự là anh.”
Hạ Diệp Chi xuống xe, bình tĩnh nhìn Thẩm Sơ Hoàng như mới lần đầu tiên quen biết anh ta vậy.
Thẩm Sơ Hoàng nghe cô nói vậy thì càng cười tươi hơn: “Anh biết em còn nhớ biển số xe của anh mà.”
Cô quen biết Thẩm Sơ Hoàng từ lâu, khi đó cũng rất thích anh ta.
Lúc mới mười mấy tuổi, khi thích một người sẽ vô thức nhớ kỹ tất cả mọi chuyện về anh ta. Mà Hạ Diệp Chi nhớ kỹ biển số xe của anh ta lúc cô thích anh ta.
Sau cô không còn thích Thẩm Sơ Hoàng nữa, cũng dần dần quên đi tất cả mọi chuyện có liên quan tới anh ta.
Nhưng Thẩm Sơ Hoàng trước mắt lại không giống với Thẩm Sơ Hoàng mà cô đã quen biết.
Hạ Diệp Chi hơi nheo mắt, cảnh giác hỏi: “Sao anh biết tôi và Mạc Đình Kiên ở trong khách sạn kia? Vì sao anh lại giúp tôi?”
Cô không quên những chuyện Thẩm Sơ Hoàng và Hạ Hương Thảo đã làm khi ở cùng với nhau trước đây.
Thẩm Sơ Hoàng không cười nữa, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Biệt thự của Mạc Đình Kiên bị cháy lớn, truyền thông đều nói em đã chết trong trận cháy đó. Anh không tin nên phái người theo dõi Mạc Đình Kiên.”
Theo dõi Mạc Đình Kiên thì tất nhiên tìm được Hạ Diệp Chi.
Ánh mắt Thẩm Sơ Hoàng làm cho Hạ Diệp Chi có chút kinh hãi.
Cô lạnh lùng nói: “Tôi có chết hay không thì liên quan gì đến anh?”
Thẩm Sơ Hoàng bước tới một bước, khóe miệng cong lên cười đầy ẩn ý: “Đương nhiên là có liên quan rồi.”
Anh ta ngừng lại một lát mới nói thêm một câu: “Anh sẽ đau lòng.”
Giọng điệu nửa thật nửa giả, khó có thể phân biệt được.
Hạ Diệp Chi thật sự không thể liên hệ được giữa người đàn ông tâm tư kín đáo này với Thẩm Sơ Hoàng nhu nhược không có năng lực lúc trước.
Hạ Diệp Chi không thể làm gì khác hơn là lui lại một bước: “Không buồn cười chút nào đâu.”
“Anh biết em sẽ không tin anh, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Thẩm Sơ Hoàng nói xong lại lấy ra hai tấm vé máy bay: “Chúng ta lên máy bay thôi.”
“Đi đâu?”
Tài xế trước đó đưa cô qua đây cũng đã nói, Thẩm Sơ Hoàng chờ cô ở sân bay.
Thẩm Sơ Hoàng nói: “Đi ra nước ngoài.”
Hạ Diệp Chi đột nhiên dừng lại.
“Thế nào, em luyến tiếc à?” Thẩm Sơ Hoàng mỉm cười nhìn cô: “Em quên trong thời gian qua đã bị Mạc Đình Kiên khống chế tự do thế nào, lại bị người nhà họ Mạc đổ oan ra sao à?”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, khẽ nhíu mày.
Xem ra Thẩm Sơ Hoàng quả thật rất quan tâm đến chuyện của cô.
Thẩm Sơ Hoàng nhìn ra sự do dự và ngập ngừng của cô, trong giọng nói có chút dụ dỗ: “Nước nhà họ Mạc quá sâu, nhà họ Mạc này còn qua lại với kẻ xấu. Nếu như em rơi vào trong đó thì ngay cả xương cốt cũng sẽ bị đám người nhà họ Mạc ăn sạch. Nếu bây giờ em rời đi, ra nước ngoài trốn một hai năm, Mạc Đình Kiên tất nhiên cũng sẽ quên em đi, em lại có thể sống cuộc sống của mình…”
Hạ Diệp Chi cắt ngang lời anh ta: “Có phải anh biết gì đó đúng không?”
Thẩm Sơ Hoàng nhướng mày, vẻ mặt có phần cao thâm khó hiểu: “Mỗi người đều có bí mật riêng của mình.”
Hạ Diệp Chi không định dây dưa với Thẩm Sơ Hoàng trong vấn đề này, chỉ hỏi: “Anh đi cùng tôi ra nước ngoài à?”
“Đương nhiên.” Thẩm Sơ Hoàng lại cười.
Trong lòng Hạ Diệp Chi tất nhiên vô cùng đề phòng khi thấy tính tình của người trước mắt này hoàn toàn khác với Thẩm Sơ Hoàng trước đây.
Trong vài ba câu nói của Từ Thẩm Sơ Hoàng, cô cảm giác được anh ta dường như có ý với cô.
Nếu như tất cả những gì Thẩm Sơ Hoàng làm trước đây đều là do anh ta giả vờ, như vậy anh ta tuyệt đối sẽ không gian xảo kém hơn Mạc Đình Kiên bao nhiêu.
Hạ Diệp Chi chắc chắn sẽ không đi theo anh ta ra nước ngoài.
Thấy Hạ Diệp Chi không nói lời nào, Thẩm Sơ Hoàng lại giơ tay lên ôm vai của cô: “Sắp hết giờ rồi, chúng ta đi thôi.”
Hạ Diệp Chi xoay người, tránh tay anh ta.
Vẻ mặt Thẩm Sơ Hoàng thoáng biến đổi nhưng cũng không nói gì thêm.
…
Có lẽ vì không muốn làm cho người khác chú ý, Thẩm Sơ Hoàng đặt vé là khoang phổ thông.
Hai người qua chỗ kiểm tra an ninh tới phòng chờ máy bay.
Chuyến bay Thẩm Sơ Hoàng đặt đã bắt đầu đến giờ lên máy bay.
Hạ Diệp Chi khẽ cắn môi, đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất: “Bụng tôi đau… muốn đi vệ sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.