Chương 9: Muốn chạm vào cô ấy
Dật Nghi
13/01/2021
Mộc Tương Tương bôi thuốc cho anh trông có vẻ rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến cho Mộ Đình Hy hơi xao động.
Rồi sau đó, anh muốn chạm vào cô.
Cô là vợ của anh, có làm gì cũng là lẽ hiển nhiên.
Nhưng đối với Mộc Tương Tương, anh là ‘Mộ Gia Thần’, là em họ của Mộ Đình Hy.
Anh năm lần bảy lượt trêu chọc và hôn cô, điều đó đã vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng của Mộc Tương Tương.
Mộc Tương Tương đẩy anh ra rồi lùi phắt về sau vài bước, cô né tránh anh thật xa, gương mặt trở nên lạnh lùng: “‘Mộ Gia Thần’, tôi là chị dâu của anh đó! Xin anh tự trọng một chút!”.
Sau khi lấy viên đạn ra cho anh, cô không còn cảm thấy “Mộ Gia Thần” đáng ghét nữa, nhưng không ngờ anh lại suồng sã như thế.
Mộ Đình Hy liếm môi mình như thể đang nghiền ngẫm lại hương vị ban nãy, giọng nói êm tai của anh chất chứa đầy vẻ cám dỗ: “Chị dâu, cô đi theo anh họ của tôi chỉ có nước cô đơn cả đời mà thôi, không cân nhắc đến tôi à?”.
Mộc Tương Tương từ chối một cách dứt khoát: “Không cân nhắc”.
Gương mặt cứng nhắc cộng với lớp hóa trang xấu đi ấy làm cô trông như bà cô nhỏ, hoàn toàn chẳng có nét nào làm anh rung động.
Nhưng Mộ Đình Hy lại cảm thấy Mộc Tương Tương rất sinh động.
Mộc Tương Tương cảm thấy mình không thể ngồi im chờ chết được, nếu làm thế thì chỉ khiến cho ‘Mộ Gia Thần’ càng hành động ngông cuồng hơn mà thôi.
“Anh gọi điện thoại cho người đến đón đi, bằng không tôi sẽ gọi xe cấp cứu, đến lúc đó người khác sẽ biết anh bị trúng đạn”.
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, mặc dù đang uy hiếp anh nhưng cũng chẳng có một chút sức uy hiếp nào cả.
Mộ Đình Hy liếc nhìn cô rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhìn anh cứ như thể chẳng nghe thấy cô đang nói gì vậy.
Mộc Tương Tương: “…”
Mộc Tương Tương cắn môi, thấy gương mặt anh trắng bệch như tờ giấy, cô cũng không nỡ đánh thức anh dậy rồi đuổi anh đi.
Nhân lúc ‘Mộ Gia Thần’ nghỉ ngơi, Mộc Tương Tương đi chợ một chuyến.
Mặc dù cô là cô ba của nhà họ Mộc trên danh nghĩa nhưng lại không có số làm cô chiêu, đại đa số thời gian bị bệnh cũng chẳng ai quan tâm, đói không ai hỏi, đau chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.
Bởi thế khả năng sinh tồn của cô rất cao.
Cho dù có ghét ‘Mộ Gia Thần’ đến đâu đi chăng nữa, cô cũng không thể mạo hiểm bỏ mặc anh ta rồi để anh ta chết ở chỗ mình được.
Cô rất nghiêm túc và nỗ lực sống sót, không muốn dính líu đến mạng người cũng không muốn chôn cùng với anh ta.
Bởi thế cô chỉ có thể miễn cưỡng nấu canh cho anh ta mà thôi.
……
Lúc màn đêm buông xuống, Mộc Tương Tương gọi ‘Mộ Gia Thần’ dậy.
“Anh đói không? Tôi có nấu canh này, anh có muốn ăn một ít không?”, cô đứng cách anh hai bước chân, chỉ sợ anh tiếp tục giở trò suồng sã với mình.
Mộ Đình Hy ngẩng đầu lên nhìn cô, cực kì kiệm lời: “Muốn”.
Mộc Tương Tương múc chén canh rồi đặt xuống trên chiếc bàn trước giường anh, cô lập tức tránh ra xa ngay.
Nhưng căn phòng của cô quá nhỏ.
Ngoại trừ phòng bếp và phòng vệ sinh cách ngăn ra, một chiếc giường mét rưỡi, một chiếc bàn gấp nhỏ, ghế sô pha đơn và chiếc kệ sách không cũ không mới,…Vài món đồ dùng đơn giản đã chiếm hết nửa diện tích căn phòng.
Cô có tránh xa đến mức nào cũng không xa khuất tầm mắt của Mộ Đình Hy được.
Mộ Đình Hy nhìn cô rồi chậm rãi ngồi thẳng dậy, anh lạnh mặt hất chăn ra, để lộ miếng băng đẫm máu tươi quấn trên ngực rồi nói một cách thờ ơ: “Vết thương nứt ra rồi”.
Giọng nói của anh thản nhiên như thể không phải là vết thương trên người anh mà là chuyện của kẻ khác vậy.
Mộc Tương Tương không muốn quan tâm đến anh nhưng vẫn đảo mắt nhìn sang đấy.
Cô chỉ đành chậm rãi đứng dậy, một tay cầm chén canh, một tay cầm muỗng múc canh đưa đến bên miệng anh.
Lần này Mộ Đình Hy không nói gì, anh cúi đầu, húp từng ngụm từng ngụm canh cô đút cho mình.
Căn phòng chật hẹp vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng muỗng va chạm vào thành chén làm phát ra tiếng động nho nhỏ, bầu không khí mờ ám lặng lẽ lan tràn.
Rồi sau đó, anh muốn chạm vào cô.
Cô là vợ của anh, có làm gì cũng là lẽ hiển nhiên.
Nhưng đối với Mộc Tương Tương, anh là ‘Mộ Gia Thần’, là em họ của Mộ Đình Hy.
Anh năm lần bảy lượt trêu chọc và hôn cô, điều đó đã vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng của Mộc Tương Tương.
Mộc Tương Tương đẩy anh ra rồi lùi phắt về sau vài bước, cô né tránh anh thật xa, gương mặt trở nên lạnh lùng: “‘Mộ Gia Thần’, tôi là chị dâu của anh đó! Xin anh tự trọng một chút!”.
Sau khi lấy viên đạn ra cho anh, cô không còn cảm thấy “Mộ Gia Thần” đáng ghét nữa, nhưng không ngờ anh lại suồng sã như thế.
Mộ Đình Hy liếm môi mình như thể đang nghiền ngẫm lại hương vị ban nãy, giọng nói êm tai của anh chất chứa đầy vẻ cám dỗ: “Chị dâu, cô đi theo anh họ của tôi chỉ có nước cô đơn cả đời mà thôi, không cân nhắc đến tôi à?”.
Mộc Tương Tương từ chối một cách dứt khoát: “Không cân nhắc”.
Gương mặt cứng nhắc cộng với lớp hóa trang xấu đi ấy làm cô trông như bà cô nhỏ, hoàn toàn chẳng có nét nào làm anh rung động.
Nhưng Mộ Đình Hy lại cảm thấy Mộc Tương Tương rất sinh động.
Mộc Tương Tương cảm thấy mình không thể ngồi im chờ chết được, nếu làm thế thì chỉ khiến cho ‘Mộ Gia Thần’ càng hành động ngông cuồng hơn mà thôi.
“Anh gọi điện thoại cho người đến đón đi, bằng không tôi sẽ gọi xe cấp cứu, đến lúc đó người khác sẽ biết anh bị trúng đạn”.
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, mặc dù đang uy hiếp anh nhưng cũng chẳng có một chút sức uy hiếp nào cả.
Mộ Đình Hy liếc nhìn cô rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhìn anh cứ như thể chẳng nghe thấy cô đang nói gì vậy.
Mộc Tương Tương: “…”
Mộc Tương Tương cắn môi, thấy gương mặt anh trắng bệch như tờ giấy, cô cũng không nỡ đánh thức anh dậy rồi đuổi anh đi.
Nhân lúc ‘Mộ Gia Thần’ nghỉ ngơi, Mộc Tương Tương đi chợ một chuyến.
Mặc dù cô là cô ba của nhà họ Mộc trên danh nghĩa nhưng lại không có số làm cô chiêu, đại đa số thời gian bị bệnh cũng chẳng ai quan tâm, đói không ai hỏi, đau chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.
Bởi thế khả năng sinh tồn của cô rất cao.
Cho dù có ghét ‘Mộ Gia Thần’ đến đâu đi chăng nữa, cô cũng không thể mạo hiểm bỏ mặc anh ta rồi để anh ta chết ở chỗ mình được.
Cô rất nghiêm túc và nỗ lực sống sót, không muốn dính líu đến mạng người cũng không muốn chôn cùng với anh ta.
Bởi thế cô chỉ có thể miễn cưỡng nấu canh cho anh ta mà thôi.
……
Lúc màn đêm buông xuống, Mộc Tương Tương gọi ‘Mộ Gia Thần’ dậy.
“Anh đói không? Tôi có nấu canh này, anh có muốn ăn một ít không?”, cô đứng cách anh hai bước chân, chỉ sợ anh tiếp tục giở trò suồng sã với mình.
Mộ Đình Hy ngẩng đầu lên nhìn cô, cực kì kiệm lời: “Muốn”.
Mộc Tương Tương múc chén canh rồi đặt xuống trên chiếc bàn trước giường anh, cô lập tức tránh ra xa ngay.
Nhưng căn phòng của cô quá nhỏ.
Ngoại trừ phòng bếp và phòng vệ sinh cách ngăn ra, một chiếc giường mét rưỡi, một chiếc bàn gấp nhỏ, ghế sô pha đơn và chiếc kệ sách không cũ không mới,…Vài món đồ dùng đơn giản đã chiếm hết nửa diện tích căn phòng.
Cô có tránh xa đến mức nào cũng không xa khuất tầm mắt của Mộ Đình Hy được.
Mộ Đình Hy nhìn cô rồi chậm rãi ngồi thẳng dậy, anh lạnh mặt hất chăn ra, để lộ miếng băng đẫm máu tươi quấn trên ngực rồi nói một cách thờ ơ: “Vết thương nứt ra rồi”.
Giọng nói của anh thản nhiên như thể không phải là vết thương trên người anh mà là chuyện của kẻ khác vậy.
Mộc Tương Tương không muốn quan tâm đến anh nhưng vẫn đảo mắt nhìn sang đấy.
Cô chỉ đành chậm rãi đứng dậy, một tay cầm chén canh, một tay cầm muỗng múc canh đưa đến bên miệng anh.
Lần này Mộ Đình Hy không nói gì, anh cúi đầu, húp từng ngụm từng ngụm canh cô đút cho mình.
Căn phòng chật hẹp vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng muỗng va chạm vào thành chén làm phát ra tiếng động nho nhỏ, bầu không khí mờ ám lặng lẽ lan tràn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.