Chương 1386: Nhịn một chút đi
Dật Nghi
31/03/2021
Cố Mãn Mãn và Thẩm Lệ không đi lấy đồ uống, nhưng có người đưa đến tận nơi cho các cô.
“Tìm cả buổi, thì ra hai người các em ở chỗ này.”
Trên tay Cố Tri Dân xách hai cốc nước giải khát đã đóng gói cẩn thận, đi về phía hai người Thẩm Lệ.
Tay đang lật kịch bản của Thẩm Lệ khẽ dừng, ngẩng đầu nhìn Cố Tri Dân, khép kịch bản trong tay lại, cầm đũa ăn hết ít cơm hộp còn lại rồi thu dọn hộp cơm.
“Mang cho các em.” Cố Tri Dân đặt hai cốc nước giải khát lên trên bàn nhỏ trước mặt Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ liếc nhìn logo trên quai túi xách, cô ở Ảnh Thị Thành nhiều năm, cũng đã ăn hết một lượt các quán ăn xung quanh đây, lập tức nhận ra là của cửa hàng nào.
Cô ngẩng đầu nhìn Cố Tri Dân, thản nhiên nói: “Cảm ơn Tổng giám đốc Cố.”
Tiết trời đầu xuân đã không còn lạnh, nhưng Cố Tri Dân lại mặc rất ít, thoạt nhìn dường như cả người gầy đi rất nhiều.
Thẩm Lệ khẽ nhíu mày, lại giở kịch bản ra: “Nếu tổng giám đốc Cố không có việc gì khác, vậy tôi muốn xem kịch bản tiếp.”
Cô cúi đầu, Cố Tri Dân cũng chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen của cô, cho dù không nhìn thấy sắc mặt, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được, lúc này sắc mặt của cô lạnh nhạt đến mức nào.
Hai giây sau, Cố Tri Dân lên tiếng: “Sau khi xong việc thì cùng ăn một bữa cơm đi.”
Thẩm Lệ còn chưa lên tiếng, Cố Mãn Mãn đã không vui: “Ai muốn ăn cơm với anh chứ.”
Cô ấy thù dai lắm, chuyện mấy ngày nay cô ấy vẫn còn nhớ rõ.
Cố Tri Dân quay đầu nhìn về phía Cố Mãn Mãn: “Em cũng đi cùng.”
“Em không đi!” Cố Mãn Mãn hừ một tiếng, hất cằm tỏ vẻ bất mãn.
Cố Tri Dân là người có quan hệ tốt nhất trong số những người cùng vai vế trong nhà họ Cố, lúc nhỏ, đám trẻ lớn bé đều đi theo anh ta chơi, sau khi lớn lên ít nhiều cũng được anh ta giúp đỡ.
Khi còn bé Cố Mãn Mãn còn ở tại nhà Cố Tri Dân mấy năm, so với các anh chị em khác, quan hệ của cô ấy và Cố Tri Dân tốt hơn nhiều, ở trước mặt Cố Tri Dân cũng có chút bướng bỉnh.
Cố Tri Dân không nói chuyện, nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt cũng không có gì khác lạ, nhưng lại khiến Cố Mãn Mãn cảm thấy ngột ngạt.
Cố Mãn Mãn nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu nói nhỏ với Thẩm Lệ: “Chị Tiểu Lệ…”
“Có thể, gửi thời gian địa điểm cho Mãn Mãn, tôi xong việc sẽ đi cùng Mãn Mãn đến đó.” Thẩm Lệ trả lời rất dứt khoát.
Dường như Cố Tri Dân không ngờ Thẩm Lệ sẽ đồng ý, nhưng cũng không tỏ ra bất ngờ, sau khi nhìn Thẩm Lệ một cái thì nói: “Vậy anh đi trước.”
“Không tiễn.”
Khi nói chuyện Thẩm Lệ đã cúi đầu xuống, giống như không muốn nhìn Cố Tri Dân thêm một lần nào nữa.
Cố Tri Dân giơ tay nới lỏng cà vạt, im lặng rời đi.
“Chị Tiểu Lệ, sao chị lại đồng ý với anh ấy chứ?” Cố Mãn Mãn không hiểu, thế mà Thẩm Lệ lại cứ như vậy mà đồng ý ăn cơm tối với Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ giải thích: “Mặc dù chị đã đáp lại lời công khai xin lỗi của anh ta trên mạng, nhưng vẫn có người nói, chị chỉ vì bị công ty dồn ép nên mới thỏa hiệp phối hợp mà thôi.”
“À…” Cố Mãn Mãn chợt hiểu ra: “Chị nói vậy em hiểu rồi, chị đồng ý ăn cơm với anh họ em là vì để cho truyền thông chụp được, khiến cho bọn họ tin tưởng giữa hai người thật sự không có hiềm khích, đúng không?”
Thẩm Lệ không nói lời nào, coi như đồng ý.
“Mặc dù em cảm thấy thoạt nhìn chuyện này rất có lý, nhưng vẫn cảm thấy rất oan ức, dựa vào cái gì Tiêu Văn có thể tùy tiện gây chuyện, chúng ta lại phải phối hợp giải quyết hậu quả, đúng thật là không cần mặt mũi mà…”
Cố Mãn Mãn thầm mắng chửi một lát.
Mãi đến khi bắt đầu làm việc, Thẩm Lệ mới lên tiếng: “Buổi tối ăn cơm cùng nhau, chắc rằng Tiêu Văn cũng ở đó, bây giờ nói cho đủ, đến lúc đó thì nhịn chút đi.”
“Tìm cả buổi, thì ra hai người các em ở chỗ này.”
Trên tay Cố Tri Dân xách hai cốc nước giải khát đã đóng gói cẩn thận, đi về phía hai người Thẩm Lệ.
Tay đang lật kịch bản của Thẩm Lệ khẽ dừng, ngẩng đầu nhìn Cố Tri Dân, khép kịch bản trong tay lại, cầm đũa ăn hết ít cơm hộp còn lại rồi thu dọn hộp cơm.
“Mang cho các em.” Cố Tri Dân đặt hai cốc nước giải khát lên trên bàn nhỏ trước mặt Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ liếc nhìn logo trên quai túi xách, cô ở Ảnh Thị Thành nhiều năm, cũng đã ăn hết một lượt các quán ăn xung quanh đây, lập tức nhận ra là của cửa hàng nào.
Cô ngẩng đầu nhìn Cố Tri Dân, thản nhiên nói: “Cảm ơn Tổng giám đốc Cố.”
Tiết trời đầu xuân đã không còn lạnh, nhưng Cố Tri Dân lại mặc rất ít, thoạt nhìn dường như cả người gầy đi rất nhiều.
Thẩm Lệ khẽ nhíu mày, lại giở kịch bản ra: “Nếu tổng giám đốc Cố không có việc gì khác, vậy tôi muốn xem kịch bản tiếp.”
Cô cúi đầu, Cố Tri Dân cũng chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen của cô, cho dù không nhìn thấy sắc mặt, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được, lúc này sắc mặt của cô lạnh nhạt đến mức nào.
Hai giây sau, Cố Tri Dân lên tiếng: “Sau khi xong việc thì cùng ăn một bữa cơm đi.”
Thẩm Lệ còn chưa lên tiếng, Cố Mãn Mãn đã không vui: “Ai muốn ăn cơm với anh chứ.”
Cô ấy thù dai lắm, chuyện mấy ngày nay cô ấy vẫn còn nhớ rõ.
Cố Tri Dân quay đầu nhìn về phía Cố Mãn Mãn: “Em cũng đi cùng.”
“Em không đi!” Cố Mãn Mãn hừ một tiếng, hất cằm tỏ vẻ bất mãn.
Cố Tri Dân là người có quan hệ tốt nhất trong số những người cùng vai vế trong nhà họ Cố, lúc nhỏ, đám trẻ lớn bé đều đi theo anh ta chơi, sau khi lớn lên ít nhiều cũng được anh ta giúp đỡ.
Khi còn bé Cố Mãn Mãn còn ở tại nhà Cố Tri Dân mấy năm, so với các anh chị em khác, quan hệ của cô ấy và Cố Tri Dân tốt hơn nhiều, ở trước mặt Cố Tri Dân cũng có chút bướng bỉnh.
Cố Tri Dân không nói chuyện, nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt cũng không có gì khác lạ, nhưng lại khiến Cố Mãn Mãn cảm thấy ngột ngạt.
Cố Mãn Mãn nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu nói nhỏ với Thẩm Lệ: “Chị Tiểu Lệ…”
“Có thể, gửi thời gian địa điểm cho Mãn Mãn, tôi xong việc sẽ đi cùng Mãn Mãn đến đó.” Thẩm Lệ trả lời rất dứt khoát.
Dường như Cố Tri Dân không ngờ Thẩm Lệ sẽ đồng ý, nhưng cũng không tỏ ra bất ngờ, sau khi nhìn Thẩm Lệ một cái thì nói: “Vậy anh đi trước.”
“Không tiễn.”
Khi nói chuyện Thẩm Lệ đã cúi đầu xuống, giống như không muốn nhìn Cố Tri Dân thêm một lần nào nữa.
Cố Tri Dân giơ tay nới lỏng cà vạt, im lặng rời đi.
“Chị Tiểu Lệ, sao chị lại đồng ý với anh ấy chứ?” Cố Mãn Mãn không hiểu, thế mà Thẩm Lệ lại cứ như vậy mà đồng ý ăn cơm tối với Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ giải thích: “Mặc dù chị đã đáp lại lời công khai xin lỗi của anh ta trên mạng, nhưng vẫn có người nói, chị chỉ vì bị công ty dồn ép nên mới thỏa hiệp phối hợp mà thôi.”
“À…” Cố Mãn Mãn chợt hiểu ra: “Chị nói vậy em hiểu rồi, chị đồng ý ăn cơm với anh họ em là vì để cho truyền thông chụp được, khiến cho bọn họ tin tưởng giữa hai người thật sự không có hiềm khích, đúng không?”
Thẩm Lệ không nói lời nào, coi như đồng ý.
“Mặc dù em cảm thấy thoạt nhìn chuyện này rất có lý, nhưng vẫn cảm thấy rất oan ức, dựa vào cái gì Tiêu Văn có thể tùy tiện gây chuyện, chúng ta lại phải phối hợp giải quyết hậu quả, đúng thật là không cần mặt mũi mà…”
Cố Mãn Mãn thầm mắng chửi một lát.
Mãi đến khi bắt đầu làm việc, Thẩm Lệ mới lên tiếng: “Buổi tối ăn cơm cùng nhau, chắc rằng Tiêu Văn cũng ở đó, bây giờ nói cho đủ, đến lúc đó thì nhịn chút đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.