Chương 833: QUÁ GẦY YẾU
Dật Nghi
29/01/2021
“Ồ.” Hạ Diệp Chi trả lời một tiếng, nhưng với dáng vẻ không quan tâm lắm.
Thấy vậy, Hạ Thời Yến im lặng một lúc rồi mới hỏi cô: “Em… có định thăm Hương Thảo không?”
Hạ Hương Thảo đã từng làm điều gì với Hạ Diệp Chi, Hạ Thời Yến cũng biết, vì vậy anh vẫn hơi ngại ngùng khi hỏi như vậy.
Hạ Diệp Chi hơi nhếch khóe môi lên, một vẻ mặt muốn đi xem náo nhiệt: “Được thôi.”
Hạ Thời Yến sững người một chút, rồi gật đầu với vẻ mặt không tự nhiên cho lắm.
*
Buổi tối, Hạ Diệp Chi kết thúc cuộc họp cuối cùng, đã là tám giờ.
Cô trở lại văn phòng, trên bàn bày la liệt giấy tờ tài liệu.
Hạ Diệp Chi đưa tay ra lật qua lật lại, rồi lại lắc đầu nhìn Thời Dũng nói: “Anh nghĩ tôi cần xem những thứ này đến năm nào và tháng nào mới xong đây?”
Thời Dũng rủ mắt xuống: “Tổng giám đốc Hạ đừng nản lòng, có thể xử lý được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.”
“Vẫn không có tin tức gì của Mạc Đình Kiên sao?” Hạ Diệp Chi thở dài, dựa vào lưng ghế rồi vô thức quay một vòng.
Thời Dũng lắc đầu: “Không có.”
“Buổi tối tôi có việc, tôi tan làm trước đây.” Hạ Diệp Chi nói xong liền đứng dậy cầm áo khoác lên rồi đi ra ngoài.
“Tổng giám đốc Hạ …”
Thời Dũng ở đằng sau gọi cô lại.
“Anh cũng tan làm sớm đi.” Hạ Diệp Chi vẫy tay với anh ta mà không buồn quay người lại, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Thời Dũng đứng ở trước bàn làm việc, nhìn cánh cửa văn phòng đã bị đóng lại, lại nhìn đống tài liệu trên bàn, vẻ mặt phức tạp.
*
Hạ Diệp Chi đã liên lạc trước với Thẩm Lệ, nói rằng sẽ đến bệnh viện để thăm Hạ Hương Thảo.
Khi cô đi xuống lầu, Thẩm Lệ đã lái xe đến trước cửa bên dưới lầu Tòa nhà của Hạ Thị.
Thẩm Lệ vừa kết thúc chương trình, ngả lưng mệt mỏi vào ghế, nhìn thấy Hạ Diệp Chi lên xe, một nụ cười hiện trên ánh mắt: “Đến rồi à?”
Sắc mặt của Hạ Diệp Chi trông cũng không đẹp hơn Thẩm Lệ là bao. Cô cũng họp nguyên cả một ngày hôm nay, còn đọc rất nhiều tài liệu, hầu hết trong số đó cô không hiểu.
“Haizzz.”
Hạ Diệp Chi lắc đầu rồi thở dài, nói địa chỉ của bệnh viện với người quản lý của Thẩm Lệ ngồi ở phía trước, rồi quay đầu lại nói với Thẩm Lệ: “Về rồi tớ nói rõ với cậu.”
Cô thật sự không thích hợp để làm quản lý kinh doanh. Nếu Mạc Đình Kiên cứ không xuất hiện như vậy, nhà họ Mạc sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu thiệt trong tay cô.
Hay là, mời một người quản lý chuyên nghiệp.
*
Chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện.
Hạ Diệp Chi ra khỏi xe rồi đi vào bệnh viện.
Sau khi vào tòa nhà nằm viện, Hạ Diệp Chi đi bộ đến thang máy, rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Thời Yến.
Hạ Thời Yến nhanh chóng trả lời điện thoại: “Em Chi.”
“Chúng em đang ở bệnh viện rồi.” Khi Hạ Diệp Chi vừa nói xong, thang máy vừa vặn đi xuống.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ bước vào thang máy.
Không có tín hiệu trong thang máy, vì vậy cô cúp điện thoại rồi đợi thang máy đi lên.
Lên đến tầng trên, vừa ra khỏi thang máy cô đã nhìn thấy Hạ Thời Yến đang đợi bên ngoài.
Hạ Diệp Chi gọi to: “Anh cả.”
Hạ Thời Yến trả lời một tiếng, rồi liếc nhìn Thẩm Lệ phía sau cô.
Thẩm Lệ không thích gia đình họ Hạ, cô ấy liếc nhìn Hạ Thời Yến cũng không nói gì.
Hạ Diệp Chi cũng không giới thiệu Thẩm Lệ với Hạ Thời Yến, thấy không cần thiết.
Hạ Thời Yến không nói gì cả, đưa họ đến phòng bệnh.
Anh vừa đi vừa nói: “Phần lớn thời gian của Hương Thảo đều trong trạng thái hôn mê, cơ thể em ấy có quá nhiều vết thương, có thể khiến các em thấy sợ.”
Hạ Diệp Chi không tỏ rõ ý kiến gì cả, đi theo Hạ Thời Yến vào phòng bệnh.
Trên chiếc giường màu trắng, một chỗ phình nhẹ tượng trưng cho ai đó đang nằm trên đó, nhưng nếu ban đầu bạn không biết ai đó đang nằm trên giường, thì sẽ rất khó nhận ra.
Chứng tỏ người bệnh đó cực kỳ gầy, yếu.
Thấy vậy, Hạ Thời Yến im lặng một lúc rồi mới hỏi cô: “Em… có định thăm Hương Thảo không?”
Hạ Hương Thảo đã từng làm điều gì với Hạ Diệp Chi, Hạ Thời Yến cũng biết, vì vậy anh vẫn hơi ngại ngùng khi hỏi như vậy.
Hạ Diệp Chi hơi nhếch khóe môi lên, một vẻ mặt muốn đi xem náo nhiệt: “Được thôi.”
Hạ Thời Yến sững người một chút, rồi gật đầu với vẻ mặt không tự nhiên cho lắm.
*
Buổi tối, Hạ Diệp Chi kết thúc cuộc họp cuối cùng, đã là tám giờ.
Cô trở lại văn phòng, trên bàn bày la liệt giấy tờ tài liệu.
Hạ Diệp Chi đưa tay ra lật qua lật lại, rồi lại lắc đầu nhìn Thời Dũng nói: “Anh nghĩ tôi cần xem những thứ này đến năm nào và tháng nào mới xong đây?”
Thời Dũng rủ mắt xuống: “Tổng giám đốc Hạ đừng nản lòng, có thể xử lý được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.”
“Vẫn không có tin tức gì của Mạc Đình Kiên sao?” Hạ Diệp Chi thở dài, dựa vào lưng ghế rồi vô thức quay một vòng.
Thời Dũng lắc đầu: “Không có.”
“Buổi tối tôi có việc, tôi tan làm trước đây.” Hạ Diệp Chi nói xong liền đứng dậy cầm áo khoác lên rồi đi ra ngoài.
“Tổng giám đốc Hạ …”
Thời Dũng ở đằng sau gọi cô lại.
“Anh cũng tan làm sớm đi.” Hạ Diệp Chi vẫy tay với anh ta mà không buồn quay người lại, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Thời Dũng đứng ở trước bàn làm việc, nhìn cánh cửa văn phòng đã bị đóng lại, lại nhìn đống tài liệu trên bàn, vẻ mặt phức tạp.
*
Hạ Diệp Chi đã liên lạc trước với Thẩm Lệ, nói rằng sẽ đến bệnh viện để thăm Hạ Hương Thảo.
Khi cô đi xuống lầu, Thẩm Lệ đã lái xe đến trước cửa bên dưới lầu Tòa nhà của Hạ Thị.
Thẩm Lệ vừa kết thúc chương trình, ngả lưng mệt mỏi vào ghế, nhìn thấy Hạ Diệp Chi lên xe, một nụ cười hiện trên ánh mắt: “Đến rồi à?”
Sắc mặt của Hạ Diệp Chi trông cũng không đẹp hơn Thẩm Lệ là bao. Cô cũng họp nguyên cả một ngày hôm nay, còn đọc rất nhiều tài liệu, hầu hết trong số đó cô không hiểu.
“Haizzz.”
Hạ Diệp Chi lắc đầu rồi thở dài, nói địa chỉ của bệnh viện với người quản lý của Thẩm Lệ ngồi ở phía trước, rồi quay đầu lại nói với Thẩm Lệ: “Về rồi tớ nói rõ với cậu.”
Cô thật sự không thích hợp để làm quản lý kinh doanh. Nếu Mạc Đình Kiên cứ không xuất hiện như vậy, nhà họ Mạc sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu thiệt trong tay cô.
Hay là, mời một người quản lý chuyên nghiệp.
*
Chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện.
Hạ Diệp Chi ra khỏi xe rồi đi vào bệnh viện.
Sau khi vào tòa nhà nằm viện, Hạ Diệp Chi đi bộ đến thang máy, rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Thời Yến.
Hạ Thời Yến nhanh chóng trả lời điện thoại: “Em Chi.”
“Chúng em đang ở bệnh viện rồi.” Khi Hạ Diệp Chi vừa nói xong, thang máy vừa vặn đi xuống.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ bước vào thang máy.
Không có tín hiệu trong thang máy, vì vậy cô cúp điện thoại rồi đợi thang máy đi lên.
Lên đến tầng trên, vừa ra khỏi thang máy cô đã nhìn thấy Hạ Thời Yến đang đợi bên ngoài.
Hạ Diệp Chi gọi to: “Anh cả.”
Hạ Thời Yến trả lời một tiếng, rồi liếc nhìn Thẩm Lệ phía sau cô.
Thẩm Lệ không thích gia đình họ Hạ, cô ấy liếc nhìn Hạ Thời Yến cũng không nói gì.
Hạ Diệp Chi cũng không giới thiệu Thẩm Lệ với Hạ Thời Yến, thấy không cần thiết.
Hạ Thời Yến không nói gì cả, đưa họ đến phòng bệnh.
Anh vừa đi vừa nói: “Phần lớn thời gian của Hương Thảo đều trong trạng thái hôn mê, cơ thể em ấy có quá nhiều vết thương, có thể khiến các em thấy sợ.”
Hạ Diệp Chi không tỏ rõ ý kiến gì cả, đi theo Hạ Thời Yến vào phòng bệnh.
Trên chiếc giường màu trắng, một chỗ phình nhẹ tượng trưng cho ai đó đang nằm trên đó, nhưng nếu ban đầu bạn không biết ai đó đang nằm trên giường, thì sẽ rất khó nhận ra.
Chứng tỏ người bệnh đó cực kỳ gầy, yếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.