Chương 842: RẢNH RỖI NHƯ VẬY
Dật Nghi
29/01/2021
Hạ Diệp Chi ngồi trước bàn đọc sách rất lâu, đến khi đã khuya cô mới trở về phòng ngủ.
Có điều buổi tối cô vẫn luôn nằm mơ, cảnh tượng trong mơ không ngừng biến ảo như phim ảnh.
Lúc sáng khi cô tỉnh lại, Hạ Diệp Chi cảm thấy mình không phải mới ngủ dậy, mà ngược lại cô giống như chạy marathon suốt đêm.
Cô bước xuống giường, đi tới trước cửa sổ kéo rèm cửa sổ ra nhìn bên ngoài.
Mùa hè ban ngày rất dài, mới sáu giờ mà trời đã sáng trưng.
Hạ Diệp Chi đứng trước cửa sổ trầm tư một lát, nhớ tới hôm qua cô đã gặp Lưu Chiến Hằng ở con phố cũ, xoay người lấy điện thoại trên tủ đầu giường gọi cho Tạ Ngọc Nam.
Mặc dù cô không biết tình huống hiện giờ của Mạc Đình Kiên như thế nào, nhưng cô biết rõ, chắc chắn Lưu Chiến Hằng sẽ không từ bỏ việc đối phó với Mạc Đình Kiên.
Mà Tạ Ngọc Nam luôn tìm kiếm Lưu Chiến Hằng, Tạ Ngọc Nam rất cố chấp với việc điều tra chân tướng cái chết của ba anh ta.
Cho dù Lưu Chiến Hằng giỏi tính toán, nhưng bị Tạ Ngọc Nam quấn lấy, suy cho cùng cũng phải bỏ ra chút sức lực để ứng phó mới được.
Điện thoại vang lên một hồi lâu mới có người nghe máy.
“Hạ Diệp Chi.” Bên Tạ Ngọc Nam rất yên tĩnh.
Hạ Diệp Chi nói thẳng: “Không phải anh vẫn luôn tìm Lưu Chiến Hằng sao? Hôm qua tôi đã gặp anh ta.”
“Anh ta ở thành phố Hà Dương sao?” Tạ Ngọc Nam im lặng một lát rồi nói.
Hạ Diệp Chi: “Đúng vậy!”
“Nhưng tôi đang ở nước M.” Bên Tạ Ngọc Nam vang lên tiếng đập bàn buồn bực: “Tôi cho rằng Lưu Chiến Hằng đã về nước M rồi, nên về đây tìm anh ta!”
Hạ Diệp Chi cũng sửng sốt, cô không ngờ Tạ Ngọc Nam đã về nước M rồi.
“Tôi sẽ về nước ngay, em nên cẩn thận một chút…” Nửa câu sau, Tạ Ngọc Nam hơi do dự một lát mới nói ra.
Hạ Diệp Chi không nói thêm nữa: “Tạm biệt.”
Cô cúp máy, đi vào phòng tắm rửa mặt, rồi thay đồ đi ra ngoài.
“Cô Hạ dậy rồi sao?” Dì Trần dậy sớm nấu bữa sáng, nghe thấy tiếng động thì ra khỏi phòng bếp.
Hạ Diệp Chi đáp lại: “Dì Trần, chào buổi sáng.”
“Cô phải đi làm sao? Cô ăn sáng xong rồi đi, tôi đã nấu xong rồi.” Hình như dì Trần sợ Hạ Diệp Chi lại không ăn sáng đã rời đi, vội vàng quay về phòng bếp xới cơm cho cô.
Thời gian vẫn còn sớm, nên Hạ Diệp Chi ngồi trước bàn ăn.
Gần đây Mạc Hạ tham ngủ, Hạ Diệp Chi ăn xong rồi cô bé vẫn chưa ngủ dậy.
Hạ Diệp Chi khẽ mở cửa, đi tới bên giường nhìn Mạc Hạ, sau đó mới xoay người đi tới công ty đi làm.
*
Hạ Diệp Chi ngồi trước bàn làm việc, nhìn đống tài liệu lớn trước mặt, sau đó cam chịu số phận bắt đầu đọc.
Cô chưa đọc tài liệu xong đã mở cuộc họp.
Sau hai cuộc họp liên tiếp, Hạ Diệp Chi trở về phòng làm việc, ngửa lưng dựa vào ghế nhìn trần nhà không muốn động.
Thời Dũng mang cho cô một ly cà phê rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi lấy hộp bút máy hôm qua cô đã cất ra xem.
Mạc Đình Kiên chỉ nói 6 giờ chiều, nhưng không nói ngày cụ thể.
Sáu giờ chiều hôm qua cô đã gặp Lưu Chiến Hằng rồi, không phải hôm nay cô vẫn nhìn thấy Lưu Chiến Hằng chứ?
Hơn nữa Tạ Ngọc Nam sắp quay về thành phố Hà Dương rồi.
Nếu Lưu Chiến Hằng nắm bắt tin tức, biết Tạ Ngọc Nam sắp quay về thành phố Hà Dương, chắc chắn sẽ có chuẩn bị.
Huống hồ cô không cảm thấy Lưu Chiến Hằng rảnh rỗi như vậy.
Đến giờ tan làm, Hạ Diệp Chi trực tiếp cầm túi xách đứng dậy đi ra ngoài.
Đúng lúc Thời Dũng đang mang tài liệu đi vào thì đụng Hạ Diệp Chi ở trước cửa.
“Rào”, toàn bộ tài liệu trong tay Thời Dũng rơi xuống đất.
“Xin lỗi trợ lý Thời.” Hạ Diệp Chi không giúp anh ta nhặt tài liệu, chỉ vội vàng bỏ lại một câu: “Tôi có chút việc đi trước, vất vả cho anh rồi.”
Có điều buổi tối cô vẫn luôn nằm mơ, cảnh tượng trong mơ không ngừng biến ảo như phim ảnh.
Lúc sáng khi cô tỉnh lại, Hạ Diệp Chi cảm thấy mình không phải mới ngủ dậy, mà ngược lại cô giống như chạy marathon suốt đêm.
Cô bước xuống giường, đi tới trước cửa sổ kéo rèm cửa sổ ra nhìn bên ngoài.
Mùa hè ban ngày rất dài, mới sáu giờ mà trời đã sáng trưng.
Hạ Diệp Chi đứng trước cửa sổ trầm tư một lát, nhớ tới hôm qua cô đã gặp Lưu Chiến Hằng ở con phố cũ, xoay người lấy điện thoại trên tủ đầu giường gọi cho Tạ Ngọc Nam.
Mặc dù cô không biết tình huống hiện giờ của Mạc Đình Kiên như thế nào, nhưng cô biết rõ, chắc chắn Lưu Chiến Hằng sẽ không từ bỏ việc đối phó với Mạc Đình Kiên.
Mà Tạ Ngọc Nam luôn tìm kiếm Lưu Chiến Hằng, Tạ Ngọc Nam rất cố chấp với việc điều tra chân tướng cái chết của ba anh ta.
Cho dù Lưu Chiến Hằng giỏi tính toán, nhưng bị Tạ Ngọc Nam quấn lấy, suy cho cùng cũng phải bỏ ra chút sức lực để ứng phó mới được.
Điện thoại vang lên một hồi lâu mới có người nghe máy.
“Hạ Diệp Chi.” Bên Tạ Ngọc Nam rất yên tĩnh.
Hạ Diệp Chi nói thẳng: “Không phải anh vẫn luôn tìm Lưu Chiến Hằng sao? Hôm qua tôi đã gặp anh ta.”
“Anh ta ở thành phố Hà Dương sao?” Tạ Ngọc Nam im lặng một lát rồi nói.
Hạ Diệp Chi: “Đúng vậy!”
“Nhưng tôi đang ở nước M.” Bên Tạ Ngọc Nam vang lên tiếng đập bàn buồn bực: “Tôi cho rằng Lưu Chiến Hằng đã về nước M rồi, nên về đây tìm anh ta!”
Hạ Diệp Chi cũng sửng sốt, cô không ngờ Tạ Ngọc Nam đã về nước M rồi.
“Tôi sẽ về nước ngay, em nên cẩn thận một chút…” Nửa câu sau, Tạ Ngọc Nam hơi do dự một lát mới nói ra.
Hạ Diệp Chi không nói thêm nữa: “Tạm biệt.”
Cô cúp máy, đi vào phòng tắm rửa mặt, rồi thay đồ đi ra ngoài.
“Cô Hạ dậy rồi sao?” Dì Trần dậy sớm nấu bữa sáng, nghe thấy tiếng động thì ra khỏi phòng bếp.
Hạ Diệp Chi đáp lại: “Dì Trần, chào buổi sáng.”
“Cô phải đi làm sao? Cô ăn sáng xong rồi đi, tôi đã nấu xong rồi.” Hình như dì Trần sợ Hạ Diệp Chi lại không ăn sáng đã rời đi, vội vàng quay về phòng bếp xới cơm cho cô.
Thời gian vẫn còn sớm, nên Hạ Diệp Chi ngồi trước bàn ăn.
Gần đây Mạc Hạ tham ngủ, Hạ Diệp Chi ăn xong rồi cô bé vẫn chưa ngủ dậy.
Hạ Diệp Chi khẽ mở cửa, đi tới bên giường nhìn Mạc Hạ, sau đó mới xoay người đi tới công ty đi làm.
*
Hạ Diệp Chi ngồi trước bàn làm việc, nhìn đống tài liệu lớn trước mặt, sau đó cam chịu số phận bắt đầu đọc.
Cô chưa đọc tài liệu xong đã mở cuộc họp.
Sau hai cuộc họp liên tiếp, Hạ Diệp Chi trở về phòng làm việc, ngửa lưng dựa vào ghế nhìn trần nhà không muốn động.
Thời Dũng mang cho cô một ly cà phê rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi lấy hộp bút máy hôm qua cô đã cất ra xem.
Mạc Đình Kiên chỉ nói 6 giờ chiều, nhưng không nói ngày cụ thể.
Sáu giờ chiều hôm qua cô đã gặp Lưu Chiến Hằng rồi, không phải hôm nay cô vẫn nhìn thấy Lưu Chiến Hằng chứ?
Hơn nữa Tạ Ngọc Nam sắp quay về thành phố Hà Dương rồi.
Nếu Lưu Chiến Hằng nắm bắt tin tức, biết Tạ Ngọc Nam sắp quay về thành phố Hà Dương, chắc chắn sẽ có chuẩn bị.
Huống hồ cô không cảm thấy Lưu Chiến Hằng rảnh rỗi như vậy.
Đến giờ tan làm, Hạ Diệp Chi trực tiếp cầm túi xách đứng dậy đi ra ngoài.
Đúng lúc Thời Dũng đang mang tài liệu đi vào thì đụng Hạ Diệp Chi ở trước cửa.
“Rào”, toàn bộ tài liệu trong tay Thời Dũng rơi xuống đất.
“Xin lỗi trợ lý Thời.” Hạ Diệp Chi không giúp anh ta nhặt tài liệu, chỉ vội vàng bỏ lại một câu: “Tôi có chút việc đi trước, vất vả cho anh rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.