Chương 400: THẬT KHÔNG KHÉO ANH KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI BÌNH THƯỜNG
Dật Nghi
21/01/2021
Mạc Đình Kiên không trả lời Hạ Diệp Chi, vẻ mặt anh thoạt nhìn rất đau khổ, chỉ níu chặt lấy tay của Hạ Diệp Chi.
Dường như làm vậy có thể giảm bớt nỗi đau đớn của anh vậy.
Hạ Diệp Chi thấy thế lại gọi một tiếng mang tính thăm dò: “Mạc Đình Kiên?”
Vừa rồi lúc cô đi, Mạc Đình Kiên vẫn còn tốt, sao bây giờ lại biến thành như vậy?
Mạc Đình Kiên vẫn không nói chuyện, hơi thở nặng nề giống như đang cố chịu một nỗi đau đớn nào đó.
“Anh thả tôi ra đã, tôi muốn giúp anh gọi người đưa anh đi bệnh viện!” Hạ Diệp Chi không thể thoát khỏi bàn tay của Mạc Đình Kiên, trái lại khiến cho đầu mình đầy mồ hôi.
Gương mặt Mạc Đình Kiên tái nhợt, thoạt nhìn hơi yếu ớt, cũng không biết anh lấy đâu ra sức lực để níu lấy cô chặt như vậy.
Hạ Diệp Chi chưa từ bỏ ý định, dùng một tay khác đập vào người anh: “Này? Mạc Đình Kiên?”
Không ngờ, một tay khác của anh lại thò tới, cô liền bị Mạc Đình Kiên níu lại.
Anh hơi nâng mí mắt lên, nói thầm mấy từ: “Quá ồn…”
Hạ Diệp Chi tức giận trừng mắt nhìn anh.
Hai tay cô bị Mạc Đình Kiên kéo, nửa người anh đều nằm ở trên đùi cô, cô căn bản không thể phân thân.
Điện thoại không ở bên cạnh, ngoài cửa phòng cũng không có người giúp việc đi qua.
Hôm nay bắt đầu từ khi vào cửa, cô đã không thấy có người giúp việc nào lên tầng hai. Nếu như cô đoán không sai, Mạc Đình Kiên có ý thức lãnh địa cá nhân quá mạnh mẽ, dưới tình hình chung sẽ không cho phép người giúp việc lên tầng.
Nếu không, vừa rồi cô cũng sẽ không muốn quay lại giúp anh dọn bàn ăn.
Hạ Diệp Chi gọi vọng ra ngoài cửa: “Có ai không? Mạc Đình Kiên ngất xỉu rồi! Cậu chủ của các người đã hôn mê rồi!”
Lúc cô vừa vào đã nhìn thấy dáng vẻ Mạc Đình Kiên như vậy, cũng chưa kịp đóng cửa phòng.
Người giúp việc dưới tầng chắc hẳn có thể nghe được tiếng cô chứ?
Hạ Diệp Chi không đợi được người giúp việc lên, ngược lại đã nghe được giọng nói yếu ớt nhưng rõ ràng của Mạc Đình Kiên: “Cô còn gây ầm ĩ nữa, anh sẽ ném em ra ngoài đấy.”
Hạ Diệp Chi cúi đầu, giơ hai cánh tay mình đang bị anh nắm lấy, tức giận nói: “Điều kiện trước tiên là anh thả tôi ra trước đã.”
Trong phút chốc, Mạc Đình Kiên lại buông lỏng bàn tay đang kéo cô ra.
Tay của Hạ Diệp Chi vừa được tự do liền chống tay xuống đất muốn đứng lên.
Nhưng bởi vì vừa rồi cô vẫn quỳ dưới đất, còn bị Mạc Đình Kiên dựa vào trên đùi nên chân cô đã sớm tê dại.
Cô thử một chút, phát hiện mình không đứng nổi, chỉ có thể chậm rãi duỗi thẳng chân ngồi dưới đất, chờ chân hết tê mới đứng lên.
Mạc Đình Kiên lại thoải mái hơn cô nhiều.
Sau khi anh thả cô ra thì chống tay xuống đất và đứng lên, lại biến thành cậu chủ với vẻ mặt sắc bén như mọi khi, mồ hôi trên trán chưa khô làm cho cả người anh tăng thêm vài phần cảm giác lạnh lùng và tàn khốc.
Anh từ trên cao nhìn xuống Hạ Diệp Chi: “Cô có thể đi.”
Hạ Diệp Chi mím môi, nhướng mày nhìn anh: “Cậu chủ Mạc, là người bình thường thì bây giờ ít nhất phải nói cám ơn tôi đấy.”
Mạc Đình Kiên cong môi, trong mắt không thấy vẻ tươi cười, giọng nói lạnh lùng mà rõ ràng: “Thật không khéo, tôi không phải là người bình thường.”
Hạ Diệp Chi không lời nào để nói nữa.
Đúng là cô càng lúc càng không hiểu, lúc trước tại sao bản thân mình có thể ở cùng một chỗ với người đàn ông như vậy chứ.
Hoàn toàn chính là một người bất lịch sự, lại kiêu căng, cuồng vọng!
Hạ Diệp Chi lười tốn thêm miệng lưỡi với anh, có chút gian nan đứng dậy, chân vẫn còn hơi tê dại. Cô chống đầu gối định chờ cho nó dịu bớt một chút.
Một giây tiếp theo, cô đột nhiên bị người nhấc bổng lên và bế ngang.
Hạ Diệp Chi chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã bị anh bế lên nên kinh ngạc kêu lên một tiếng ngắn ngủi, lại theo bản năng thò tay ôm lấy cổ Mạc Đình Kiên.
Cô trợn trừng mắt nhìn Mạc Đình Kiên, anh liếc mắt nhìn về phía cô, từ trong lỗ mũi khẽ hừ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ như ý, giống như đứa trẻ con trò đùa dai thực hiện được ý định của mình vậy.
Ấu trĩ!
Hạ Diệp Chi cứng người, nói: “Nam nữ tránh động chạm tay chân, anh thả tôi xuống đi.”
“Đã quan hệ tới mức từng sinh con rồi còn nói nam nữ tránh động chạm tay chân?” Mạc Đình Kiên bế cô đi ra ngoài, không để ý trong giọng nói của mình đã lộ ra vài phần nghiêm túc.
Hạ Diệp Chi hơi ngây người. Cô không ngờ Mạc Đình Kiên lại không biết xấu hổ như vậy.
Lúc này, Mạc Đình Kiên vừa vặn bế cô đi tới gần cửa.
Anh giơ chân đá cánh cửa khép hờ, liền nhìn thấy Mạc Hạ ôm con hổ nhỏ bằng vải đang hào hứng từ dưới tầng bò lên.
Mạc Hạ đứng ở đầu cầu thang “thở hổn hển”, đôi mắt to đảo qua đảo lại trên người Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi.
Sau đó, cô bé vui mừng chạy tới: “Con cũng muốn được bế.”
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi lập tức đỏ bừng, ghé sát bên tai Mạc Đình Kiên khẽ nói: “Mau thả tôi xuống.”
Hơi thở thơm tho của người phụ nữ phả vào trong tai, giống như có con sâu nhỏ bò vào trong lòng vậy, làm cho cả người anh đều có cảm giác muốn tê dại.
Sau đó chính là một cánh tay anh đang bế Hạ Diệp Chi đã không khống chế được mà thả lỏng, Hạ Diệp Chi liền tụt xuống.
May là phản ứng của Hạ Diệp Chi cực nhanh liền ôm lấy cổ anh. Mạc Đình Kiên thấy cô tụt xuống, cũng dùng một cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng của cô, không để cô phải ngã xuống đất.
Tư thế của hai người bây giờ rất thân mật. Hạ Diệp Chi ôm cổ anh, một cánh tay Mạc Đình Kiên lại ôm chặt lấy cô, chân giơ lên giữa không trung, không chạm đất.
Hạ Diệp Chi không biết lúc này mình phải khen ngợi lực cánh tay của Mạc Đình Kiên kinh người, hay nên đánh cho người đàn ông ấu trĩ lại nhàm chán này một trận tơi bời nữa.
Khen thì cô nói không được, đánh tơi bời thì chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi.
Dù sao cô cũng không dám ra tay với Mạc Đình Kiên.
“Nói nam nữ không động chạm tay chân chính là cô Hạ, bây giờ người ôm tôi không chịu xuống cũng là cô Hạ.”
Mạc Đình Kiên nói, mắt nhìn về phía Hạ Diệp Chi và đối diện với cô: “Cô Hạ thật đúng là một người phụ nữ thay đổi thất thường.”
Hạ Diệp Chi cắn răng thả cổ anh ra rồi đột nhiên đẩy anh ra, thật sự không thể nhịn được giơ chân đạp mạnh lên bắp chân của anh một cái, lạnh lùng nói: “Vậy anh phải nhớ cho kỹ, đừng chọc tới người phụ nữ thay đổi thất thường là tôi đây.”
Cô cố ý nhấn mạnh mấy chữ “thay đổi thất thường”.
Tất cả những chuyện này xảy ra chỉ trong hơn mười giây, Hạ Diệp Chi quay người lại, Mạc Hạ vừa vặn chạy từ đầu cầu thang đến trước mặt bọn họ, cho nên cũng không chú ý tới chuyện gì vừa xảy ra.
Cho dù Mạc Hạ có chú ý tới chuyện gì vừa xảy ra, có lẽ cũng không hiểu được là chuyện gì xảy ra đâu.
Mạc Hạngọt ngào gọi một tiếng: “Dì Hạ.”
Rõ ràng là từ một khuôn Mạc Đình Kiên đúc ra, nhưng nhìn Mạc Hạ quả lại thật giống như thiên sứ.
Hạ Diệp Chi ngồi xổm xuống và hôn lên mặt Mạc Hạ một cái: “Hạ Hạ ngoan.”
Sau đó cô vội vàng rời khỏi “hiện trường vụ án.”
Nhìn Hạ Diệp Chi rời đi, Mạc Hạ cũng đang định bước về phía cô, sau đó chợt nghĩ tới mục đích của mình.
Cô bé nhón chân, giơ hai tay về phía Mạc Đình Kiên đòi bế: “Ba bế, bế một cái giống như bế dì Hạ vậy…”
Mạc Đình Kiên khoanh tay, hỏi cô bé: “Dì Hạ hay là mẹ?”
Mạc Hạ khẽ nói: “Dì Hạ.”
Mạc Đình Kiên khẽ nói một tiếng: “Không bế.”
Mạc Hạ nhăn mũi một cái, sửa lời nói: “Mẹ.”
Dường như làm vậy có thể giảm bớt nỗi đau đớn của anh vậy.
Hạ Diệp Chi thấy thế lại gọi một tiếng mang tính thăm dò: “Mạc Đình Kiên?”
Vừa rồi lúc cô đi, Mạc Đình Kiên vẫn còn tốt, sao bây giờ lại biến thành như vậy?
Mạc Đình Kiên vẫn không nói chuyện, hơi thở nặng nề giống như đang cố chịu một nỗi đau đớn nào đó.
“Anh thả tôi ra đã, tôi muốn giúp anh gọi người đưa anh đi bệnh viện!” Hạ Diệp Chi không thể thoát khỏi bàn tay của Mạc Đình Kiên, trái lại khiến cho đầu mình đầy mồ hôi.
Gương mặt Mạc Đình Kiên tái nhợt, thoạt nhìn hơi yếu ớt, cũng không biết anh lấy đâu ra sức lực để níu lấy cô chặt như vậy.
Hạ Diệp Chi chưa từ bỏ ý định, dùng một tay khác đập vào người anh: “Này? Mạc Đình Kiên?”
Không ngờ, một tay khác của anh lại thò tới, cô liền bị Mạc Đình Kiên níu lại.
Anh hơi nâng mí mắt lên, nói thầm mấy từ: “Quá ồn…”
Hạ Diệp Chi tức giận trừng mắt nhìn anh.
Hai tay cô bị Mạc Đình Kiên kéo, nửa người anh đều nằm ở trên đùi cô, cô căn bản không thể phân thân.
Điện thoại không ở bên cạnh, ngoài cửa phòng cũng không có người giúp việc đi qua.
Hôm nay bắt đầu từ khi vào cửa, cô đã không thấy có người giúp việc nào lên tầng hai. Nếu như cô đoán không sai, Mạc Đình Kiên có ý thức lãnh địa cá nhân quá mạnh mẽ, dưới tình hình chung sẽ không cho phép người giúp việc lên tầng.
Nếu không, vừa rồi cô cũng sẽ không muốn quay lại giúp anh dọn bàn ăn.
Hạ Diệp Chi gọi vọng ra ngoài cửa: “Có ai không? Mạc Đình Kiên ngất xỉu rồi! Cậu chủ của các người đã hôn mê rồi!”
Lúc cô vừa vào đã nhìn thấy dáng vẻ Mạc Đình Kiên như vậy, cũng chưa kịp đóng cửa phòng.
Người giúp việc dưới tầng chắc hẳn có thể nghe được tiếng cô chứ?
Hạ Diệp Chi không đợi được người giúp việc lên, ngược lại đã nghe được giọng nói yếu ớt nhưng rõ ràng của Mạc Đình Kiên: “Cô còn gây ầm ĩ nữa, anh sẽ ném em ra ngoài đấy.”
Hạ Diệp Chi cúi đầu, giơ hai cánh tay mình đang bị anh nắm lấy, tức giận nói: “Điều kiện trước tiên là anh thả tôi ra trước đã.”
Trong phút chốc, Mạc Đình Kiên lại buông lỏng bàn tay đang kéo cô ra.
Tay của Hạ Diệp Chi vừa được tự do liền chống tay xuống đất muốn đứng lên.
Nhưng bởi vì vừa rồi cô vẫn quỳ dưới đất, còn bị Mạc Đình Kiên dựa vào trên đùi nên chân cô đã sớm tê dại.
Cô thử một chút, phát hiện mình không đứng nổi, chỉ có thể chậm rãi duỗi thẳng chân ngồi dưới đất, chờ chân hết tê mới đứng lên.
Mạc Đình Kiên lại thoải mái hơn cô nhiều.
Sau khi anh thả cô ra thì chống tay xuống đất và đứng lên, lại biến thành cậu chủ với vẻ mặt sắc bén như mọi khi, mồ hôi trên trán chưa khô làm cho cả người anh tăng thêm vài phần cảm giác lạnh lùng và tàn khốc.
Anh từ trên cao nhìn xuống Hạ Diệp Chi: “Cô có thể đi.”
Hạ Diệp Chi mím môi, nhướng mày nhìn anh: “Cậu chủ Mạc, là người bình thường thì bây giờ ít nhất phải nói cám ơn tôi đấy.”
Mạc Đình Kiên cong môi, trong mắt không thấy vẻ tươi cười, giọng nói lạnh lùng mà rõ ràng: “Thật không khéo, tôi không phải là người bình thường.”
Hạ Diệp Chi không lời nào để nói nữa.
Đúng là cô càng lúc càng không hiểu, lúc trước tại sao bản thân mình có thể ở cùng một chỗ với người đàn ông như vậy chứ.
Hoàn toàn chính là một người bất lịch sự, lại kiêu căng, cuồng vọng!
Hạ Diệp Chi lười tốn thêm miệng lưỡi với anh, có chút gian nan đứng dậy, chân vẫn còn hơi tê dại. Cô chống đầu gối định chờ cho nó dịu bớt một chút.
Một giây tiếp theo, cô đột nhiên bị người nhấc bổng lên và bế ngang.
Hạ Diệp Chi chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã bị anh bế lên nên kinh ngạc kêu lên một tiếng ngắn ngủi, lại theo bản năng thò tay ôm lấy cổ Mạc Đình Kiên.
Cô trợn trừng mắt nhìn Mạc Đình Kiên, anh liếc mắt nhìn về phía cô, từ trong lỗ mũi khẽ hừ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ như ý, giống như đứa trẻ con trò đùa dai thực hiện được ý định của mình vậy.
Ấu trĩ!
Hạ Diệp Chi cứng người, nói: “Nam nữ tránh động chạm tay chân, anh thả tôi xuống đi.”
“Đã quan hệ tới mức từng sinh con rồi còn nói nam nữ tránh động chạm tay chân?” Mạc Đình Kiên bế cô đi ra ngoài, không để ý trong giọng nói của mình đã lộ ra vài phần nghiêm túc.
Hạ Diệp Chi hơi ngây người. Cô không ngờ Mạc Đình Kiên lại không biết xấu hổ như vậy.
Lúc này, Mạc Đình Kiên vừa vặn bế cô đi tới gần cửa.
Anh giơ chân đá cánh cửa khép hờ, liền nhìn thấy Mạc Hạ ôm con hổ nhỏ bằng vải đang hào hứng từ dưới tầng bò lên.
Mạc Hạ đứng ở đầu cầu thang “thở hổn hển”, đôi mắt to đảo qua đảo lại trên người Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi.
Sau đó, cô bé vui mừng chạy tới: “Con cũng muốn được bế.”
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi lập tức đỏ bừng, ghé sát bên tai Mạc Đình Kiên khẽ nói: “Mau thả tôi xuống.”
Hơi thở thơm tho của người phụ nữ phả vào trong tai, giống như có con sâu nhỏ bò vào trong lòng vậy, làm cho cả người anh đều có cảm giác muốn tê dại.
Sau đó chính là một cánh tay anh đang bế Hạ Diệp Chi đã không khống chế được mà thả lỏng, Hạ Diệp Chi liền tụt xuống.
May là phản ứng của Hạ Diệp Chi cực nhanh liền ôm lấy cổ anh. Mạc Đình Kiên thấy cô tụt xuống, cũng dùng một cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng của cô, không để cô phải ngã xuống đất.
Tư thế của hai người bây giờ rất thân mật. Hạ Diệp Chi ôm cổ anh, một cánh tay Mạc Đình Kiên lại ôm chặt lấy cô, chân giơ lên giữa không trung, không chạm đất.
Hạ Diệp Chi không biết lúc này mình phải khen ngợi lực cánh tay của Mạc Đình Kiên kinh người, hay nên đánh cho người đàn ông ấu trĩ lại nhàm chán này một trận tơi bời nữa.
Khen thì cô nói không được, đánh tơi bời thì chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi.
Dù sao cô cũng không dám ra tay với Mạc Đình Kiên.
“Nói nam nữ không động chạm tay chân chính là cô Hạ, bây giờ người ôm tôi không chịu xuống cũng là cô Hạ.”
Mạc Đình Kiên nói, mắt nhìn về phía Hạ Diệp Chi và đối diện với cô: “Cô Hạ thật đúng là một người phụ nữ thay đổi thất thường.”
Hạ Diệp Chi cắn răng thả cổ anh ra rồi đột nhiên đẩy anh ra, thật sự không thể nhịn được giơ chân đạp mạnh lên bắp chân của anh một cái, lạnh lùng nói: “Vậy anh phải nhớ cho kỹ, đừng chọc tới người phụ nữ thay đổi thất thường là tôi đây.”
Cô cố ý nhấn mạnh mấy chữ “thay đổi thất thường”.
Tất cả những chuyện này xảy ra chỉ trong hơn mười giây, Hạ Diệp Chi quay người lại, Mạc Hạ vừa vặn chạy từ đầu cầu thang đến trước mặt bọn họ, cho nên cũng không chú ý tới chuyện gì vừa xảy ra.
Cho dù Mạc Hạ có chú ý tới chuyện gì vừa xảy ra, có lẽ cũng không hiểu được là chuyện gì xảy ra đâu.
Mạc Hạngọt ngào gọi một tiếng: “Dì Hạ.”
Rõ ràng là từ một khuôn Mạc Đình Kiên đúc ra, nhưng nhìn Mạc Hạ quả lại thật giống như thiên sứ.
Hạ Diệp Chi ngồi xổm xuống và hôn lên mặt Mạc Hạ một cái: “Hạ Hạ ngoan.”
Sau đó cô vội vàng rời khỏi “hiện trường vụ án.”
Nhìn Hạ Diệp Chi rời đi, Mạc Hạ cũng đang định bước về phía cô, sau đó chợt nghĩ tới mục đích của mình.
Cô bé nhón chân, giơ hai tay về phía Mạc Đình Kiên đòi bế: “Ba bế, bế một cái giống như bế dì Hạ vậy…”
Mạc Đình Kiên khoanh tay, hỏi cô bé: “Dì Hạ hay là mẹ?”
Mạc Hạ khẽ nói: “Dì Hạ.”
Mạc Đình Kiên khẽ nói một tiếng: “Không bế.”
Mạc Hạ nhăn mũi một cái, sửa lời nói: “Mẹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.