Chương 792: TÌM THẤY BẰNG CHỨNG
Dật Nghi
28/01/2021
Trở về nhà, Hạ Diệp Chi bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Hạ Hạ nồng nhiệt mời Tạ Ngọc Nam đến ăn tối ở nhà như thế, cô không thể bảo Tạ Ngọc Nam đừng đến, phải không?
Hạ Diệp Chi thở dài một hơi, lấy thực phẩm trong tủ lạnh ra ngoài.
Giữa chừng, cô ra ngoài tìm thứ gì đó.
Tạ Ngọc Nam và Hạ Hạ ngồi trên ghế sofa xem TV một cách chăm chú.
Hạ Diệp Chi chỉ liếc nhìn họ, nghĩ rằng họ đang xem phim hoạt hình hoặc phim khác, cứ thế đi qua bên cạnh.
Nhưng cô bước được hai bước ở bên cạnh liền nghe thấy đoạn hội thoại trên TV.
“Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Em không phải là người mà anh yêu nhất hay sao?”
“Anh yêu em, nhưng anh không thể từ bỏ tất cả chỉ vì anh yêu em …”
“Chẳng lẽ anh yêu em đều là giả sao?”
“…” Cái lời thoại muốn phụt máu này.
Cô quay lại hỏi: “Hai người đang xem cái gì vậy?”
Hạ Hạ nhìn lại Hạ Diệp Chi, suy nghĩ một lúc và nói: “Con đang xem phim mà có một chú và một dì động chút là khóc.”
Tạ Ngọc Nam: “Phim truyền hình tình yêu.”
Một người đàn ông trưởng thành và một đứa trẻ tháng tới mới tròn bốn tuổi, đang xem một bộ phim về câu chuyện tình yêu phụt cả máu mũi với nhau?
Hạ Diệp Chi không biết phải nói thêm gì nữa.
Cô quay người rồi rời đi, nhưng vẫn nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Hạ Hạ và Tạ Ngọc Nam đến từ phía sau.
“Chú Ngọc Nam, dì kia hình như lại khóc nữa rồi.”
“Giả vờ thôi.”
“Dì ấy đang làm gì dưới gầm xe thế ạ?”
“Cắt dây phanh.”
“Dạ?”
“Nếu cắt dây phanh xe thì sẽ gặp tai nạn xe hơi, người phụ nữ này muốn hại chết dì mặc bộ quần áo đỏ kia, sau đó chiếm đoạt vị trí.”
“Chiếm đoạt vị trí là gì thế ạ?” Điều này hoàn toàn nằm ngoài sự hiểu biết của Hạ Hạ.
“Ví dụ nhé, giả sử chú là bố của cháu …”
“Chú không phải là bố của cháu mà.”
“Chú chỉ nói nếu như! Nếu chú là bố của cháu, chú và mẹ Hạ Diệp Chi ở cạnh nhau, sau đó có một người phụ nữ khác muốn gả cho chú nên đã hại chết Hạ Diệp Chi để trở thành vợ của chú, thì sẽ được gọi là chiếm đoạt vị trí!”
Hạ Hạ chợt hiểu ra: “Ồ–”
Hạ Diệp Chi không thể nghe thêm nữa, cô bước tới gọi Tạ Ngọc Nam lại: “Anh đang nói linh tinh gì với Hạ Hạ vậy!”
“Mấy chuyện này có gì to tát đâu. Trẻ con tiếp nhận nhiều thứ chả phải rất tốt sao. Miễn là chúng được hướng dẫn chính xác, thì sẽ không sao đâu.” Tạ Ngọc Nam nhìn Hạ Diệp Chi với ánh mắt ghét bỏ.
Hạ Diệp Chi lườm anh, Tạ Ngọc Nam ho một tiếng, rồi quay đầu lại khẽ mỉm cười nhẹ nhàng: “Hạ Hạ dễ thương, chúng ta đổi kênh nhé, xem phim hoạt hình có được không?”
“Hoạt hình không hay đâu.” Hạ Hạ thẳng thắn từ chối.
Tạ Ngọc Nam quay đầu lại rồi nhún vai với Hạ Diệp Chi, thể hiện rằng anh cũng đang gặp khó khăn.
*
Sắp đến lúc được ăn tối, Tạ Ngọc Nam và Hạ Hạ đều tích cực phục vụ bưng món ăn, lấy bát đũa.
Hạ Diệp Chi đứng ở cửa phòng ăn hết nhìn Tạ Ngọc Nam lại đến Hạ Hạ, có một cảm giác xúc động trước một sự thay đổi lớn.
Sau khi ăn xong, Hạ Diệp Chi định đưa Hạ Hạ đi dạo.
Hạ Hạ mang theo giày trượt patin.
Khi Tạ Ngọc Nam ở cùng với Hạ Hạ, anh giống như một đứa trẻ con vậy, hoàn toàn có thể chơi cùng với Hạ Hạ.
Hạ Diệp Chi nhìn theo họ ở cách đó không xa.
Một lúc sau, Tạ Ngọc Nam đi đến chỗ của Hạ Diệp Chi.
“Hạ Hạ là một đứa trẻ rất thông minh!” Nói xong, anh quay sang nhìn Hạ Diệp Chi: “Hạ Diệp Chi, hôm nay em đi dự đám cưới của Mạc Đình Kiên rồi phải không?”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi liếc nhìn Tạ Ngọc Nam, cô không ngờ anh lại đột ngột hỏi điều này như vậy.
“Thật đáng tiếc anh không được thấy khung cảnh náo nhiệt như thế. Hiện trường lúc đó đã xảy ra chuyện gì?” Tạ Ngọc Nam nhìn Hạ Diệp Chi với vẻ mặt hóng chuyện.
“Nhàm chán.” Mặc dù việc xảy ra trong đám cưới của Mạc Đình Kiên không phải do Hạ Diệp Chi làm, nhưng cô cũng không hoàn toàn vô can.
Hạ Diệp Chi không muốn nói thêm về việc này nữa.
Cô ngước nhìn Hạ Hạ, rồi lại nhìn Tạ Ngọc Nam, hỏi anh: “Tại sao anh lại hỏi em chứ? Tại sao anh không nói chuyện của anh và Lưu Chiến Hằng đi?”
Sắc mặt Tạ Ngọc Nam đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Hạ Diệp Chi im lặng, đợi anh lên tiếng.
“Anh nghi ngờ anh ta có liên quan đến cái chết của ba anh?”
“Ba của anh, Tạ Sinh sao? Nghe nói là bị bệnh mà chết mà?” Hạ Diệp Chi luôn chỉ biết về điều này thôi, lúc đó lại cảm thấy nghi ngờ, nhưng có quá nhiều điều xảy ra vào thời điểm đó, vốn đã không thể quan tâm hết được, chứ đừng nói đến việc điều tra cái chết của Tạ Sinh nữa.
“Đúng là chết vì bệnh, nhưng gần đây anh đã tìm thấy bằng chứng chỉ ra rằng Lưu Chiến Hằng là hung thủ giết người.” Tạ Ngọc Nam siết chặt tay, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Mối quan hệ của Tạ Ngọc Nam với Tạ Sinh không tốt lắm, nhưng rút cuộc thì đó vẫn là ba của anh ấy.
Dường như biết được Hạ Diệp Chi đang nghĩ gì, Tạ Ngọc Nam nói: “Không sai, anh ghét Tạ Sinh, nhưng ông ấy là ba của anh và là người thân duy nhất của anh.”
Hạ Diệp Chi vỗ vai anh.
Có một tia sáng lướt qua trong tâm trí cô, nhưng cô không thể giữ nó lại.
Cô trầm tư suy nghĩ một lúc, nhưng cô không thể nhớ nổi đành phải bỏ cuộc.
Trời tối, Hạ Diệp Chi đưa Hạ Hạ về nhà.
“Hạ Hạ, con lại đây, mẹ có vài chuyện muốn nói với con.” Hạ Diệp Chi ngồi trên ghế sofa, gọi Hạ Hạ đang chơi giày trượt patin ở cửa.
“Vâng!” Hạ Hạ vui vẻ chạy về phía Hạ Diệp Chi: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Tại sao con lại mời chú Ngọc Lan đến nhà ăn tối? Con vẫn còn nhỏ, việc này con nên thảo luận trước với mẹ chứ.” Hạ Diệp Chi kiên nhẫn nói với Hạ Hạ.
Hạ Hạ cúi đầu, vặn xoắn hai bàn tay nhỏ vào nhau, thì thầm nói: “Nhưng mà, mẹ không có bạn bè. Gần đây mẹ không được vui lắm. Chú Ngọc Lan là bạn của mẹ. Chú ấy đến nhà ăn cơm tối, mẹ không vui ạ?”
Không đợi Hạ Diệp Chi kịp trả lời, con bé ngước lên và nói: “Nếu mẹ không vui, lần sau con sẽ không kêu chú ấy đến nữa.”
Lòng vòng như vậy, hóa ra Hạ Hạ đã nghĩ nhiều như thế.
Hạ Diệp Chi rất cảm động, lại cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
Hạ Hạ lại có thể nhìn ra được gần đây tâm trạng cô không vui.
Cả ngày chỉ suy nghĩ cách đối phó với Mạc Đình Kiên, làm sao mà cô có thể vui được?
Ngay cả Hạ Hạ cũng nhận ra rồi.
“Mẹ rất vui. Nếu con thích chú Ngọc Lan, chúng ta sẽ thường xuyên ăn cơm cùng với chú ấy, được chứ?” Hạ Diệp Chi kéo Hạ Hạ vào trong lòng.
Hạ Hạ nhỏ nhắn mềm mại, cô bé vỗ nhẹ lên lưng Hạ Diệp Chi, như thể đang an ủi cô vậy.
Chỉ vậy thôi cũng làm Hạ Diệp Chi mắt đỏ lên.
Hạ Diệp Chi giọng nghẹn ngào nói: “Hạ Hạ, mẹ xin lỗi đã làm con phải lo lắng…”
“Mẹ không cần xin lỗi đâu …” Hạ Hạ dậm chân vẻ giận dữ.
Hạ Diệp Chi khẽ buông lỏng vòng tay đang ôm Hạ Hạ, véo nhẹ mũi con bé: “Được rồi, chúng ta sẽ không nói lời xin lỗi với nhau.”
“Hì hì!” Hạ Hạ cười với giọng ồm ồm.
Lúc này, Hạ Diệp Chi nhớ tới những lời Tạ Ngọc Nam từng nói với cô trước đây.
Lưu Chiến Hằng là người cẩn trọng. Nếu anh ta thực sự giết Tạ Sinh mà không muốn cho người khác biết, thì chắc chắn sẽ không làm gì để lộ ra ngoài dù chỉ là một chi tiết nhỏ!
Khiến cho Tạ Ngọc Nam hoàn toàn không thể tìm thấy bằng chứng!
Chuyện này có chỗ kỳ lạ!
Hạ Hạ nồng nhiệt mời Tạ Ngọc Nam đến ăn tối ở nhà như thế, cô không thể bảo Tạ Ngọc Nam đừng đến, phải không?
Hạ Diệp Chi thở dài một hơi, lấy thực phẩm trong tủ lạnh ra ngoài.
Giữa chừng, cô ra ngoài tìm thứ gì đó.
Tạ Ngọc Nam và Hạ Hạ ngồi trên ghế sofa xem TV một cách chăm chú.
Hạ Diệp Chi chỉ liếc nhìn họ, nghĩ rằng họ đang xem phim hoạt hình hoặc phim khác, cứ thế đi qua bên cạnh.
Nhưng cô bước được hai bước ở bên cạnh liền nghe thấy đoạn hội thoại trên TV.
“Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Em không phải là người mà anh yêu nhất hay sao?”
“Anh yêu em, nhưng anh không thể từ bỏ tất cả chỉ vì anh yêu em …”
“Chẳng lẽ anh yêu em đều là giả sao?”
“…” Cái lời thoại muốn phụt máu này.
Cô quay lại hỏi: “Hai người đang xem cái gì vậy?”
Hạ Hạ nhìn lại Hạ Diệp Chi, suy nghĩ một lúc và nói: “Con đang xem phim mà có một chú và một dì động chút là khóc.”
Tạ Ngọc Nam: “Phim truyền hình tình yêu.”
Một người đàn ông trưởng thành và một đứa trẻ tháng tới mới tròn bốn tuổi, đang xem một bộ phim về câu chuyện tình yêu phụt cả máu mũi với nhau?
Hạ Diệp Chi không biết phải nói thêm gì nữa.
Cô quay người rồi rời đi, nhưng vẫn nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Hạ Hạ và Tạ Ngọc Nam đến từ phía sau.
“Chú Ngọc Nam, dì kia hình như lại khóc nữa rồi.”
“Giả vờ thôi.”
“Dì ấy đang làm gì dưới gầm xe thế ạ?”
“Cắt dây phanh.”
“Dạ?”
“Nếu cắt dây phanh xe thì sẽ gặp tai nạn xe hơi, người phụ nữ này muốn hại chết dì mặc bộ quần áo đỏ kia, sau đó chiếm đoạt vị trí.”
“Chiếm đoạt vị trí là gì thế ạ?” Điều này hoàn toàn nằm ngoài sự hiểu biết của Hạ Hạ.
“Ví dụ nhé, giả sử chú là bố của cháu …”
“Chú không phải là bố của cháu mà.”
“Chú chỉ nói nếu như! Nếu chú là bố của cháu, chú và mẹ Hạ Diệp Chi ở cạnh nhau, sau đó có một người phụ nữ khác muốn gả cho chú nên đã hại chết Hạ Diệp Chi để trở thành vợ của chú, thì sẽ được gọi là chiếm đoạt vị trí!”
Hạ Hạ chợt hiểu ra: “Ồ–”
Hạ Diệp Chi không thể nghe thêm nữa, cô bước tới gọi Tạ Ngọc Nam lại: “Anh đang nói linh tinh gì với Hạ Hạ vậy!”
“Mấy chuyện này có gì to tát đâu. Trẻ con tiếp nhận nhiều thứ chả phải rất tốt sao. Miễn là chúng được hướng dẫn chính xác, thì sẽ không sao đâu.” Tạ Ngọc Nam nhìn Hạ Diệp Chi với ánh mắt ghét bỏ.
Hạ Diệp Chi lườm anh, Tạ Ngọc Nam ho một tiếng, rồi quay đầu lại khẽ mỉm cười nhẹ nhàng: “Hạ Hạ dễ thương, chúng ta đổi kênh nhé, xem phim hoạt hình có được không?”
“Hoạt hình không hay đâu.” Hạ Hạ thẳng thắn từ chối.
Tạ Ngọc Nam quay đầu lại rồi nhún vai với Hạ Diệp Chi, thể hiện rằng anh cũng đang gặp khó khăn.
*
Sắp đến lúc được ăn tối, Tạ Ngọc Nam và Hạ Hạ đều tích cực phục vụ bưng món ăn, lấy bát đũa.
Hạ Diệp Chi đứng ở cửa phòng ăn hết nhìn Tạ Ngọc Nam lại đến Hạ Hạ, có một cảm giác xúc động trước một sự thay đổi lớn.
Sau khi ăn xong, Hạ Diệp Chi định đưa Hạ Hạ đi dạo.
Hạ Hạ mang theo giày trượt patin.
Khi Tạ Ngọc Nam ở cùng với Hạ Hạ, anh giống như một đứa trẻ con vậy, hoàn toàn có thể chơi cùng với Hạ Hạ.
Hạ Diệp Chi nhìn theo họ ở cách đó không xa.
Một lúc sau, Tạ Ngọc Nam đi đến chỗ của Hạ Diệp Chi.
“Hạ Hạ là một đứa trẻ rất thông minh!” Nói xong, anh quay sang nhìn Hạ Diệp Chi: “Hạ Diệp Chi, hôm nay em đi dự đám cưới của Mạc Đình Kiên rồi phải không?”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi liếc nhìn Tạ Ngọc Nam, cô không ngờ anh lại đột ngột hỏi điều này như vậy.
“Thật đáng tiếc anh không được thấy khung cảnh náo nhiệt như thế. Hiện trường lúc đó đã xảy ra chuyện gì?” Tạ Ngọc Nam nhìn Hạ Diệp Chi với vẻ mặt hóng chuyện.
“Nhàm chán.” Mặc dù việc xảy ra trong đám cưới của Mạc Đình Kiên không phải do Hạ Diệp Chi làm, nhưng cô cũng không hoàn toàn vô can.
Hạ Diệp Chi không muốn nói thêm về việc này nữa.
Cô ngước nhìn Hạ Hạ, rồi lại nhìn Tạ Ngọc Nam, hỏi anh: “Tại sao anh lại hỏi em chứ? Tại sao anh không nói chuyện của anh và Lưu Chiến Hằng đi?”
Sắc mặt Tạ Ngọc Nam đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Hạ Diệp Chi im lặng, đợi anh lên tiếng.
“Anh nghi ngờ anh ta có liên quan đến cái chết của ba anh?”
“Ba của anh, Tạ Sinh sao? Nghe nói là bị bệnh mà chết mà?” Hạ Diệp Chi luôn chỉ biết về điều này thôi, lúc đó lại cảm thấy nghi ngờ, nhưng có quá nhiều điều xảy ra vào thời điểm đó, vốn đã không thể quan tâm hết được, chứ đừng nói đến việc điều tra cái chết của Tạ Sinh nữa.
“Đúng là chết vì bệnh, nhưng gần đây anh đã tìm thấy bằng chứng chỉ ra rằng Lưu Chiến Hằng là hung thủ giết người.” Tạ Ngọc Nam siết chặt tay, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Mối quan hệ của Tạ Ngọc Nam với Tạ Sinh không tốt lắm, nhưng rút cuộc thì đó vẫn là ba của anh ấy.
Dường như biết được Hạ Diệp Chi đang nghĩ gì, Tạ Ngọc Nam nói: “Không sai, anh ghét Tạ Sinh, nhưng ông ấy là ba của anh và là người thân duy nhất của anh.”
Hạ Diệp Chi vỗ vai anh.
Có một tia sáng lướt qua trong tâm trí cô, nhưng cô không thể giữ nó lại.
Cô trầm tư suy nghĩ một lúc, nhưng cô không thể nhớ nổi đành phải bỏ cuộc.
Trời tối, Hạ Diệp Chi đưa Hạ Hạ về nhà.
“Hạ Hạ, con lại đây, mẹ có vài chuyện muốn nói với con.” Hạ Diệp Chi ngồi trên ghế sofa, gọi Hạ Hạ đang chơi giày trượt patin ở cửa.
“Vâng!” Hạ Hạ vui vẻ chạy về phía Hạ Diệp Chi: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Tại sao con lại mời chú Ngọc Lan đến nhà ăn tối? Con vẫn còn nhỏ, việc này con nên thảo luận trước với mẹ chứ.” Hạ Diệp Chi kiên nhẫn nói với Hạ Hạ.
Hạ Hạ cúi đầu, vặn xoắn hai bàn tay nhỏ vào nhau, thì thầm nói: “Nhưng mà, mẹ không có bạn bè. Gần đây mẹ không được vui lắm. Chú Ngọc Lan là bạn của mẹ. Chú ấy đến nhà ăn cơm tối, mẹ không vui ạ?”
Không đợi Hạ Diệp Chi kịp trả lời, con bé ngước lên và nói: “Nếu mẹ không vui, lần sau con sẽ không kêu chú ấy đến nữa.”
Lòng vòng như vậy, hóa ra Hạ Hạ đã nghĩ nhiều như thế.
Hạ Diệp Chi rất cảm động, lại cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
Hạ Hạ lại có thể nhìn ra được gần đây tâm trạng cô không vui.
Cả ngày chỉ suy nghĩ cách đối phó với Mạc Đình Kiên, làm sao mà cô có thể vui được?
Ngay cả Hạ Hạ cũng nhận ra rồi.
“Mẹ rất vui. Nếu con thích chú Ngọc Lan, chúng ta sẽ thường xuyên ăn cơm cùng với chú ấy, được chứ?” Hạ Diệp Chi kéo Hạ Hạ vào trong lòng.
Hạ Hạ nhỏ nhắn mềm mại, cô bé vỗ nhẹ lên lưng Hạ Diệp Chi, như thể đang an ủi cô vậy.
Chỉ vậy thôi cũng làm Hạ Diệp Chi mắt đỏ lên.
Hạ Diệp Chi giọng nghẹn ngào nói: “Hạ Hạ, mẹ xin lỗi đã làm con phải lo lắng…”
“Mẹ không cần xin lỗi đâu …” Hạ Hạ dậm chân vẻ giận dữ.
Hạ Diệp Chi khẽ buông lỏng vòng tay đang ôm Hạ Hạ, véo nhẹ mũi con bé: “Được rồi, chúng ta sẽ không nói lời xin lỗi với nhau.”
“Hì hì!” Hạ Hạ cười với giọng ồm ồm.
Lúc này, Hạ Diệp Chi nhớ tới những lời Tạ Ngọc Nam từng nói với cô trước đây.
Lưu Chiến Hằng là người cẩn trọng. Nếu anh ta thực sự giết Tạ Sinh mà không muốn cho người khác biết, thì chắc chắn sẽ không làm gì để lộ ra ngoài dù chỉ là một chi tiết nhỏ!
Khiến cho Tạ Ngọc Nam hoàn toàn không thể tìm thấy bằng chứng!
Chuyện này có chỗ kỳ lạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.