Chương 606: TÔI MUỐN ANH PHẢI CHẾT
Dật Nghi
25/01/2021
Bản thân Ly có phần khiếp sợ, cô đột nhiên bị Hạ Diệp Chi làm thành một bộ dáng vẻ khiếp sợ đến không dám mở miệng nói chuyện.
Lúc này, cô không đến gần Hạ Diệp Chi, ngay cả đối với bản thân cũng có tức giận.
Ngữ khí của cô tự nhiên cũng trở nên kém hơn.
“Hạ Diệp Chi, sự việc thành ra ngày hôm nay cô ném đồ vào tôi có tác dụng gì? Chết thì cũng chết rồi, tiếp nhận sự thật đi!” Lúc này Ly cơ hồ đã lui đến bên cửa.
Hạ Diệp Chi thấy cô vẫn không đi, xoay đầu lấy cái gối ở sau lưng lại ném qua đó.
Ném xong Hạ Diệp Chi lạnh lẽo nhìn cô, cũng không nói chuyện.
Ngoại trừ Lưu Chiến Hằng, ai dám đối xử như vậy với Ly?
Nhưng lúc này, Hạ Diệp Chi ngồi ở trên giường bệnh, Ly lại không thể làm gì cô, thì hừ lạnh một tiếng, tức giận đùng đùng bỏ đi.
“Phanh” một tiếng, cửa phòng bệnh bị đóng lại.
Trong phòng bệnh lại bắt đầu khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hạ Diệp Chi lại ngồi trên giường hai giây, mới đột nhiên như thể nhớ ra cái gì, ở trên cơ thể cuối đầu sờ sờ, giống như đang tìm kiếm đồ vật.
Nhưng mà quần áo trên người cô đã thay mất rồi, hiện tại mặc quần áo bệnh nhân, có thể ở đâu tìm ra đồ vật.
Hạ Diệp Chi vén chăn bước xuống giường, đem chăn bỏ xuống đất, lại đem trải lên ra giường, cơ hồ đem ra giường bệnh lật qua lại, cũng không tìm được đồ cô muốn tìm.
Cô đưa tay đỡ trán, đột nhiên ngồi xổm xuống đất, hơi nheo mắt, lúc này mím chặt môi biểu lộ ưu tư.
Qua vài giây, cô mở mắt nhìn, ánh mắt nhìn lướt qua dưới giường bệnh giống như có đồ vật.
Hạ Diệp Chi một tay vịnh ở trên giường, liền nghiêng người chui xuống dưới giường.
Cô ở dưới giường bệnh nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên thân một cây bút bi kiểu cũ.
Mắt Hạ Diệp Chi sáng lên, nhanh chóng thăm dò nhặt cây bút bi lên .
Cô đem bút bi đặt trước mặt, sau khi cẩn thận lau chùi, càng thêm mười phần trân trọng cầm trong tay.
Cây bút bi này, chính là cái cây lúc trước Mạc Đình Kiên để trong két bảo hiểm.
Trước khi cô chìm trong trận lửa, đêm tối trong trận lửa nhìn thấy.
Hai người lúc đó hít phải không ít khí độc, nói chuyện cũng rất khó khăn, trong đêm đem bút đưa cho cô.
Mà cô biết, Lưu Chiến Hằng nhất định sẽ đến tìm cô, trong đêm liền đem cất trong túi áo khoác của bản thân.
Ý nghĩa của việc trong đêm giao cây bút cho cô, là muốn nói cho cô biết, Mạc Đình Kiên không có chuyện gì sao?
Nếu như Mạc Đình Kiên không sao, vậy Mạc Hạ có phải hay không cũng sẽ không gặp chuyện?
Những lời Ly nói lúc nảy, cô cũng có nghiêm túc nghe, nhưng cô không tin tưởng lời Ly nói.
Hạ Hạ của cô thông minh đáng yêu như vậy, sao có thể sẽ vùi trong biển lửa được?
Hạ Diệp Chi cầm chặt cây bút, rút chân ngồi ở dưới đất, ôm chặt cây bút ở trong ngực.
Không biết qua bao lâu, tìm được cái điều khiển mở tivi, tìm được kênh tin tức.
Ly nói lửa lớn đã bị dập tắt rồi, lửa lớn như vậy nhất định sẽ có đưa tin mới, đặc biệt là khi đó Mạc Đình Kiên trú ở nhà hàng xóm Lưu Chiến Hằng, là ký giả nhất thì sẽ biết.
Theo báo cáo tin tức của nước Mỹ, đều làtiếng anh, trong đó có rất nhiều từ chuyên ngành, Hạ Diệp Chi xem có phần tốn sức, nhưng cũng còn có thể nghe hiểu.
Cô chuyển hết mấy đài, đều không nhìn thấy tin tức tương quan.
Đột nhiên, cửa phòng bệnh truyền đến âm thanh của một người đàn ông.
“Các cậu đứng ở bên ngoài.”
Diệp Hạ Chi nghe thế, hướng về cửa nhìn ra, chính là nhìn thấy Lưu Chiến Hằng hướng vào đây đi tới.
“Nghe Ly nói em tỉnh rồi, tôi liền qua đây thăm em.” Lưu Chiến Hằng đi thẳng tới trước cô, không lên tiếng mà đánh giá cô.
Sau đó, Lưu Chiến Hằng chau mày nói: “Thân thể em bây giờ rất yếu, trước tiên trở về giường nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi?” Hạ Diệp Chi cười như không cười nhìn Lưu Chiến Hằng, lạnh giọng nói: “Anh khẩu khẩu thanh thanh đáp ứng tôi sẽ thả Hạ Hạ, liền thả cả một đám lửa muốn thiêu chết nó! Tôi bây giờ cần phải nghỉ ngơi sao?”
Ánh mắt của Hạ Diệp Chi lạnh tựa như kiếm, nói một chữ dùng một lát: “Tôi không cần thiết phải nghỉ ngơi, tôi muốn anh đi chết đi!”
Lưu Chiến Hằng ngay cả mắt cũng không chớp một cái, ngược lại còn cười.
“Hận tôi?” Lưu Chiến Hằng xoay người, bước đến một bên sofa ngồi xuống: “Hận tôi là đúng rồi, nhưng em không thể chỉ hận tôi nha? Em không hận Mạc Đình Kiên sao? Trong lòng em một chút cũng không trách Mạc Đình Kiên sao?”
Hạ Diệp Chi không có biểu tình gì nhìn anh, không hề lên tiếng nói chuyện.
Lưu Chiến Hằng cười đến gương mặt kỳ quái nhìn cô: “Cũng được thôi! Cái đó không quan trọng.”
Tâm Hạ Diệp Chi dâng lên một cảm giác không tốt, thấp thoáng cảm thấy Lưu Chiến Hằng lại đang mưu tính chuyện gì đó.
“Trước hay dưỡng tốt thân thể, tôi ngày mai lại đến thăm em.”
Lưu Chiến Hằng không cho Hạ Diệp Chi cơ hội nghiên cứu, nói xong liền đứng dậy rời đi.
Lúc cửa phòng mở ra, Hạ Diệp Chi nhìn thấy bảo vệ ở ngoài cửa phòng bệnh canh chừng.
Coi như Hạ Diệp Chi không tin Mạc Hạ đã chết, nhưng Ly và Lưu Chiến Hằng đều như vậy khẳng định nói Mạc Hạ đã xảy ra chuyện, lòng cô cũng không tránh khỏi có phần hoang mang.
Lưu Chiến Hằng là người quỷ kế đa đoan như vậy, nếu như không phải có chứng cớ xác thật, sao có thể thừa nhận Mạc Hạ thân đã vùi trong biển lửa?
Cô không dám tin nếu Mạc Hạ thật sự ở trong lửa lớn của biệt thự thì….
Không, không thể nào.
Chỉ cần Mạc Đình Kiên còn sống, Mạc Hạ nhất định sẽ sống!
Dựa vào niềm tin này, Hạ Diệp Chi ở trong bệnh viện chống đỡ hết ba ngày.
Ba ngày này đối với Hạ Diệp Chi mà nói, một ngày như một năm.
Tầng lầu của phòng bệnh ở rất cao, bên ngoài phòng bệnh lại có bảo vệ canh chừng, Hạ Diệp Chi có cánh cũng khó thoát, chỉ có thể mười phần bị động ở trong bệnh viện trị liệu.
Ba ngày sau Lưu Chiến Hằng đem người đến đưa Diệp Hạ Chi xuất viện.
Hạ Diệp Chi mặt không cảm xúc theo Lưu Chiến Hằng xuất viện, không quan tâm Lưu Chiến Hằng nói gì, cô đều không lên tiếng.
Cô không muốn cùng người có khả năng hại chết đứa con gái và người đàn ông của cô nói chuyện, cô không ngừng không muốn cùng anh ta nói chuyện, thậm chí hiện tại cô hy vọng anh ta nhanh chóng chết đi.
Hạ Diệp Chi cảm thấy cô thật ra là một người nhu nhược.
Từ lúc trước ở nhà họ Hạ, cô chính là quá nhu nhược, mới có thể đễ bị Tiêu Thanh Hà nắm được điểm yếu, lúc ấy bắt cô gả đi cho Mạc Đình Kiên “vừa xấu vừa không làm được” .
Mới có thể để Hạ Hương Thảo luôn muốn trèo lên đầu cô.
Mới có thể để Lưu Chiến Hằng có cơ hội lừa cô.
Lưu Chiến Hằng lừa cô, mới có cơ hội hại Mạc Hạ.
Nếu như làm một người độc ác, có thể bảo vệ người quan trọng…. vậy. cô nguyện ý rơi xuống hố sâu.
…
Xe hơi bình ổn xuyên qua đám người trên đường, cuối cùng dừng lại ở trước một tòa kiến trúc kỳ lạ.
Là một tòa biệt thự màu đen âm u hình tròn, để lộ ra sự kỳ quái nồng đậm.
Hạ Diệp Chi là lần đầu nhìn thấy được kiểu dáng kỳ quái của tòa biệt thự này.
Lưu Chiến Hằng xuống xe trước, sau đó thì ở ngoài xe đợi cô,
Hạ Diệp Chi nhìn anh một cái, mở cửa xe bước xuống.
Lưu Chiến Hằng cau môi, tầm mắt tản mạn quét qua biệt thự, sau đó trở về trên người Hạ Diệp Chi.
“Mạc Đình Kiên cũng từng đến đây.”
Hạ Diệp Chi đầu tiên giật mình một cái, ngay sau đó rất nhanh phản ứng lại: “Anh chính là ở chỗ này, thôi miên Mạc Đình Kiên?”
“Đúng vậy, khi đó đã hao tổn rất nhiều sức của tôi.” Lưu Chiến Hằng thở dài, bộ dạng gương mặt phiền não giống như chẳng qua là cùng bạn bè than oán về phiền phức của công việc vậy.
Lúc này, cô không đến gần Hạ Diệp Chi, ngay cả đối với bản thân cũng có tức giận.
Ngữ khí của cô tự nhiên cũng trở nên kém hơn.
“Hạ Diệp Chi, sự việc thành ra ngày hôm nay cô ném đồ vào tôi có tác dụng gì? Chết thì cũng chết rồi, tiếp nhận sự thật đi!” Lúc này Ly cơ hồ đã lui đến bên cửa.
Hạ Diệp Chi thấy cô vẫn không đi, xoay đầu lấy cái gối ở sau lưng lại ném qua đó.
Ném xong Hạ Diệp Chi lạnh lẽo nhìn cô, cũng không nói chuyện.
Ngoại trừ Lưu Chiến Hằng, ai dám đối xử như vậy với Ly?
Nhưng lúc này, Hạ Diệp Chi ngồi ở trên giường bệnh, Ly lại không thể làm gì cô, thì hừ lạnh một tiếng, tức giận đùng đùng bỏ đi.
“Phanh” một tiếng, cửa phòng bệnh bị đóng lại.
Trong phòng bệnh lại bắt đầu khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hạ Diệp Chi lại ngồi trên giường hai giây, mới đột nhiên như thể nhớ ra cái gì, ở trên cơ thể cuối đầu sờ sờ, giống như đang tìm kiếm đồ vật.
Nhưng mà quần áo trên người cô đã thay mất rồi, hiện tại mặc quần áo bệnh nhân, có thể ở đâu tìm ra đồ vật.
Hạ Diệp Chi vén chăn bước xuống giường, đem chăn bỏ xuống đất, lại đem trải lên ra giường, cơ hồ đem ra giường bệnh lật qua lại, cũng không tìm được đồ cô muốn tìm.
Cô đưa tay đỡ trán, đột nhiên ngồi xổm xuống đất, hơi nheo mắt, lúc này mím chặt môi biểu lộ ưu tư.
Qua vài giây, cô mở mắt nhìn, ánh mắt nhìn lướt qua dưới giường bệnh giống như có đồ vật.
Hạ Diệp Chi một tay vịnh ở trên giường, liền nghiêng người chui xuống dưới giường.
Cô ở dưới giường bệnh nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên thân một cây bút bi kiểu cũ.
Mắt Hạ Diệp Chi sáng lên, nhanh chóng thăm dò nhặt cây bút bi lên .
Cô đem bút bi đặt trước mặt, sau khi cẩn thận lau chùi, càng thêm mười phần trân trọng cầm trong tay.
Cây bút bi này, chính là cái cây lúc trước Mạc Đình Kiên để trong két bảo hiểm.
Trước khi cô chìm trong trận lửa, đêm tối trong trận lửa nhìn thấy.
Hai người lúc đó hít phải không ít khí độc, nói chuyện cũng rất khó khăn, trong đêm đem bút đưa cho cô.
Mà cô biết, Lưu Chiến Hằng nhất định sẽ đến tìm cô, trong đêm liền đem cất trong túi áo khoác của bản thân.
Ý nghĩa của việc trong đêm giao cây bút cho cô, là muốn nói cho cô biết, Mạc Đình Kiên không có chuyện gì sao?
Nếu như Mạc Đình Kiên không sao, vậy Mạc Hạ có phải hay không cũng sẽ không gặp chuyện?
Những lời Ly nói lúc nảy, cô cũng có nghiêm túc nghe, nhưng cô không tin tưởng lời Ly nói.
Hạ Hạ của cô thông minh đáng yêu như vậy, sao có thể sẽ vùi trong biển lửa được?
Hạ Diệp Chi cầm chặt cây bút, rút chân ngồi ở dưới đất, ôm chặt cây bút ở trong ngực.
Không biết qua bao lâu, tìm được cái điều khiển mở tivi, tìm được kênh tin tức.
Ly nói lửa lớn đã bị dập tắt rồi, lửa lớn như vậy nhất định sẽ có đưa tin mới, đặc biệt là khi đó Mạc Đình Kiên trú ở nhà hàng xóm Lưu Chiến Hằng, là ký giả nhất thì sẽ biết.
Theo báo cáo tin tức của nước Mỹ, đều làtiếng anh, trong đó có rất nhiều từ chuyên ngành, Hạ Diệp Chi xem có phần tốn sức, nhưng cũng còn có thể nghe hiểu.
Cô chuyển hết mấy đài, đều không nhìn thấy tin tức tương quan.
Đột nhiên, cửa phòng bệnh truyền đến âm thanh của một người đàn ông.
“Các cậu đứng ở bên ngoài.”
Diệp Hạ Chi nghe thế, hướng về cửa nhìn ra, chính là nhìn thấy Lưu Chiến Hằng hướng vào đây đi tới.
“Nghe Ly nói em tỉnh rồi, tôi liền qua đây thăm em.” Lưu Chiến Hằng đi thẳng tới trước cô, không lên tiếng mà đánh giá cô.
Sau đó, Lưu Chiến Hằng chau mày nói: “Thân thể em bây giờ rất yếu, trước tiên trở về giường nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi?” Hạ Diệp Chi cười như không cười nhìn Lưu Chiến Hằng, lạnh giọng nói: “Anh khẩu khẩu thanh thanh đáp ứng tôi sẽ thả Hạ Hạ, liền thả cả một đám lửa muốn thiêu chết nó! Tôi bây giờ cần phải nghỉ ngơi sao?”
Ánh mắt của Hạ Diệp Chi lạnh tựa như kiếm, nói một chữ dùng một lát: “Tôi không cần thiết phải nghỉ ngơi, tôi muốn anh đi chết đi!”
Lưu Chiến Hằng ngay cả mắt cũng không chớp một cái, ngược lại còn cười.
“Hận tôi?” Lưu Chiến Hằng xoay người, bước đến một bên sofa ngồi xuống: “Hận tôi là đúng rồi, nhưng em không thể chỉ hận tôi nha? Em không hận Mạc Đình Kiên sao? Trong lòng em một chút cũng không trách Mạc Đình Kiên sao?”
Hạ Diệp Chi không có biểu tình gì nhìn anh, không hề lên tiếng nói chuyện.
Lưu Chiến Hằng cười đến gương mặt kỳ quái nhìn cô: “Cũng được thôi! Cái đó không quan trọng.”
Tâm Hạ Diệp Chi dâng lên một cảm giác không tốt, thấp thoáng cảm thấy Lưu Chiến Hằng lại đang mưu tính chuyện gì đó.
“Trước hay dưỡng tốt thân thể, tôi ngày mai lại đến thăm em.”
Lưu Chiến Hằng không cho Hạ Diệp Chi cơ hội nghiên cứu, nói xong liền đứng dậy rời đi.
Lúc cửa phòng mở ra, Hạ Diệp Chi nhìn thấy bảo vệ ở ngoài cửa phòng bệnh canh chừng.
Coi như Hạ Diệp Chi không tin Mạc Hạ đã chết, nhưng Ly và Lưu Chiến Hằng đều như vậy khẳng định nói Mạc Hạ đã xảy ra chuyện, lòng cô cũng không tránh khỏi có phần hoang mang.
Lưu Chiến Hằng là người quỷ kế đa đoan như vậy, nếu như không phải có chứng cớ xác thật, sao có thể thừa nhận Mạc Hạ thân đã vùi trong biển lửa?
Cô không dám tin nếu Mạc Hạ thật sự ở trong lửa lớn của biệt thự thì….
Không, không thể nào.
Chỉ cần Mạc Đình Kiên còn sống, Mạc Hạ nhất định sẽ sống!
Dựa vào niềm tin này, Hạ Diệp Chi ở trong bệnh viện chống đỡ hết ba ngày.
Ba ngày này đối với Hạ Diệp Chi mà nói, một ngày như một năm.
Tầng lầu của phòng bệnh ở rất cao, bên ngoài phòng bệnh lại có bảo vệ canh chừng, Hạ Diệp Chi có cánh cũng khó thoát, chỉ có thể mười phần bị động ở trong bệnh viện trị liệu.
Ba ngày sau Lưu Chiến Hằng đem người đến đưa Diệp Hạ Chi xuất viện.
Hạ Diệp Chi mặt không cảm xúc theo Lưu Chiến Hằng xuất viện, không quan tâm Lưu Chiến Hằng nói gì, cô đều không lên tiếng.
Cô không muốn cùng người có khả năng hại chết đứa con gái và người đàn ông của cô nói chuyện, cô không ngừng không muốn cùng anh ta nói chuyện, thậm chí hiện tại cô hy vọng anh ta nhanh chóng chết đi.
Hạ Diệp Chi cảm thấy cô thật ra là một người nhu nhược.
Từ lúc trước ở nhà họ Hạ, cô chính là quá nhu nhược, mới có thể đễ bị Tiêu Thanh Hà nắm được điểm yếu, lúc ấy bắt cô gả đi cho Mạc Đình Kiên “vừa xấu vừa không làm được” .
Mới có thể để Hạ Hương Thảo luôn muốn trèo lên đầu cô.
Mới có thể để Lưu Chiến Hằng có cơ hội lừa cô.
Lưu Chiến Hằng lừa cô, mới có cơ hội hại Mạc Hạ.
Nếu như làm một người độc ác, có thể bảo vệ người quan trọng…. vậy. cô nguyện ý rơi xuống hố sâu.
…
Xe hơi bình ổn xuyên qua đám người trên đường, cuối cùng dừng lại ở trước một tòa kiến trúc kỳ lạ.
Là một tòa biệt thự màu đen âm u hình tròn, để lộ ra sự kỳ quái nồng đậm.
Hạ Diệp Chi là lần đầu nhìn thấy được kiểu dáng kỳ quái của tòa biệt thự này.
Lưu Chiến Hằng xuống xe trước, sau đó thì ở ngoài xe đợi cô,
Hạ Diệp Chi nhìn anh một cái, mở cửa xe bước xuống.
Lưu Chiến Hằng cau môi, tầm mắt tản mạn quét qua biệt thự, sau đó trở về trên người Hạ Diệp Chi.
“Mạc Đình Kiên cũng từng đến đây.”
Hạ Diệp Chi đầu tiên giật mình một cái, ngay sau đó rất nhanh phản ứng lại: “Anh chính là ở chỗ này, thôi miên Mạc Đình Kiên?”
“Đúng vậy, khi đó đã hao tổn rất nhiều sức của tôi.” Lưu Chiến Hằng thở dài, bộ dạng gương mặt phiền não giống như chẳng qua là cùng bạn bè than oán về phiền phức của công việc vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.