Chương 26: Chương 10-1
Hắc Khiết Minh
20/07/2016
Chuông cửa vang lên.
Điềm Điềm ra mở cửa.
Sĩ quan Clark đứng ở ngoài cửa.
Có một vàingười đàn ông càng lớn tuổi càng có khí chất, Clark Norton chính là kiểu đàn ông này.
Tuy đã bốn mươi lăm tuổi, nhưng dáng người vẫn được giữ gìn rất tốt, cao hơn mét chín, bả vai rộng, lồng ngực rắn chắc, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sáng, thậm chí ngay cả nếp nhăn ở khóe mắt cũng trở thành điểm quyến rũ của ông ta.
Cô có thể hiểu vì sao Emma lại yêu ông ta.
Nếu như ông ta không phải đã kết hôn, lại là hung thủ, cô nghĩ cô cũng sẽ cảm thấy ông ta là người đàn ông tốt.
“Cám ơn ông đã đến.” Cô lùi lại, nghiêng người cho ông ta vào.
“Tôi đã tới góc đường xem xét chiếc xe cô bảo rồi rồi.” Ông ta đi phía sau cô, “Chỉ mà một chiếc xe để không thôi.”
“Xin lỗi, là tôi quá đa nghi, nhưng mọi chuyện xảy ra gần đây khiến tôi có chút hoang mang.” Cô gật đầu, đi về phía cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của cô cùng người đàn ông đang dần dần tiến gần, “Chiếc xe Ford màu xanh đậm này theo tôi từ lúc tôi đi ra khỏi đồn cảnh sát.”
Cô trên cửa sổ thủy tinh nhìn giống như một con thỏ nhỏ đang vô cùng sợ hãi. Cô không cần giả vờ sợ bởi vì chỉ cần đối mặt với tên tội phạm giết người này, còn phải moi ra lời khai của hắn đã khiến cô lo lắng muốn chết rồi.
“Xe Ford màu này chỗ nào cũng có, có lẽ chúng không phải cùng một chiếc.” Clark nói.
“Vậy sao?” Cô mở cửa sổ ra, làm cho gió đêm mát mẻ thổi vào, giúp cô bình tĩnh lại một ít. Cô thở sâu, xoay người nhìn ông ta, cố gắng mỉm cười, áy náy nói: “Rất xin lỗi, tôi nghĩ tôi quả thực đã quá lo lắng rồi. Ông có muốn uống chút gì không? Trà hoặc cà phê. . .”
Cô còn chưa dứt lời liền dừng lại.
Bởi vì người đàn ông kia đang chĩa súng về phía cô.
“Cô quả thật đã quá lo lắng rồi.” Ông ta mỉm cười, thân thiết như người anh hàng xóm. “Tôi cũng đâu theo dõi cô, tôi rất muốn ngồi xuống cùng cô uống một ly cà phê, nhưng tôi còn có việc. Đến bên bàn đi.”
Gió đêm thổi bức rèm, làm bay tóc cô.
Điềm Điềm đổ mồ hôi lạnh, cô không ngờ ông ta lại đột nhiên phát điên, cô cùng Thanh Lam đều cho rằng ông ta chưa đoán được cô đã biết ông ta là hung thủ, cho nên mới mạo hiểm tiến hành kế hoạch này. Máy ghi âm và camera được giấu trong phòng cô sẽ ghi lại tất cả.
Cô đã lường trước sẽ có nguy hiểm, nhưng cô lại càng không muốn sau hôm sau phải nhìn thấy A Nam chết không lý do ở trong tù. Hơn nữa Thanh Lam đang ở cách vách, anh Võ nấp trong phòng ngủ cách chỗ này không tới hai mét, cô rất an toàn, cô tự nhủ.
Cô cẩn thận quan sát ông ta.
“Sĩ quan Clark, ông có ý gì?”
“Có ý gì? Tôi còn tưởng rằng cô rất thông minh chứ.” Ông ta hất cằm, nheo đôi mắt màu xanh lam, nổi giận nói: “Tôi đã nói với cô rằng chúng tôi sẽ điều tra vụ án này, kết quả cô đã làm cái gì? Cô cùng tên khốn kia không ngừng gây rắc rối cho tôi!”
Cô nheo mắt, “Ông giết Emma?”
“Tôi không giết cô ấy!” Clark nghe vậy tức giận tiến lên, khẩu súng dí vào đầu cô.
“Chết tiệt, Điềm Điềm, đừng chọc giận hắn.” Microphone giấu trong khuyên tai truyền đến tiếng cảnh cáo của Hàn Võ Kỳ. “Tôi sẽ ra đó!”
“Đừng!” Dưới tình thế cấp bách, cô bật thốt lên ngăn cản anh Võ. Có lẽ ông ta đang dí súng vào đầu cô, nhưng tình huống cũng không thay đổi, cô vốn muốn lừa tên tội phạm giết người này tự thú.
“Điềm Điềm, nếu cô chết… thì dù chứng minh được hắn là hung thủ cũng không có ý nghĩa.” Dường như đoán ra cô đang suy nghĩ gì, giọng Thanh Lam từ trong microphone truyền đến.
Cô biết rõ, nhưng cô đã chịu đủ đống hỗn loạn này rồi.
“Nếu như ông không giết Emma, thì đừng chĩa súng vào tôi.” Cô nắm chặt bệ cửa sổ sau lưng, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn trước mắt, tỉnh táo nhíu mày hỏi: “Ông có sao?”
“Tôi không có.” Mặt ông ta vặn vẹo, vội nói: “Không phải tôi giết cô ấy, tôi yêu cô ấy! Cô ấy cũng yêu tôi! Cô ấy đã nói cô ấy yêu tôi, sẽ vĩnh viễn ở bên tôi! Cô ấy từng nói cô ấy vĩnh viễn là của tôi! Của tôi! Nhưng tên khốn kia vừa xuất hiện, cô ấy liền nói muốn chia tay! Đều tại tên khốn ấy! Là hắn giết cô ấy!”
Ông ta gào lên với cô, cô có thể nhìn thấy ánh lệ trong đôi mắt màu lam ấy.
Giây phút đó, cô biết người đàn ông này điên rồi.
Cô nhẹ nhàng nói: “Vậy tại sao ông lại chĩa súng vào tôi?”
“Bởi vì cô phải chết.” Clark nhìn cô, vẻ mặt điên cuồng đột nhiên trở nên rất bi thương, ông ta nói giọng khàn khàn: “Tôi rất xin lỗi, nhưng cô phải chết, bởi chỉ có như vậy tôi mới có thể chứng minh hung thủ giết người là tên khốn kia. Loại trai bao không chỉ lừa tiền còn lừa sắc, hắn đùa bỡn cô và Emma, cô nhất định không muốn để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đúng không?”
Ông ta nói năng bừa bãi, logic kỳ quái đến mức làm cho người ta sởn tóc gáy.
“Điềm Điềm.” Hàn Võ Kỳ nói khẽ: “Nói theo lời hắn.”
Cô muốn gật đầu, nhưng nòng súng dí vào đầu cô, cô bị ép phải ngửa ra sau, nửa người trên gần như nghiêng ra ngoài cửa sổ. Cô nắm chặt lấy khung cửa sổ, nhìn Clark, hùa theo.
“Đúng, tôi không muốn để tên lừa đảo ấy nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
“Đúng vậy, chúng ta không thể để cho tên lừa đảo ấy nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Ông ta vui mừng gật đầu, hơi buông lỏng khẩu súng đang dí vào đầu cô. Ông ta đứng thẳng lên, thở dài nói: “Cho nên tôi rất xin lỗi, cô thật sự phải chết, cô chỉ cần viết di thư, nói hắn là hung thủ giết người hại chết Emma, sau khi cô chết, tôi nhất định sẽ khiến hắn nhận tội.”
Khi nói những lời chó má này tên đàn ông kia lại mỉm cười, dáng vẻ đanh thép hùng hồn của ông ta giống như thể ông ta đang nói về điều gì chính nghĩa lắm, còn cái chết của cô là sự hy sinh cao cả.
Cô phải rất kìm chế mới không đẩy ông ta ra.
Cô liều mạng nuốt nước mắt vào trong, trời mới biết nếu ông ta thấy cô không khống chế được cảm xúc, sẽ làm ra chuyện gì.
“Được, tôi làm.” Môi của cô đang run, may mà giọng điệu của cô tạm coi là bình tĩnh, “Trong ngăn kéo có giấy bút, tôi sẽ viết di thư như ông muốn, nhưng ông nhất định khiến tên lừa đảo ấy bị trừng phạt đúng tội.”
Ông ta nghe vậy, vui vẻ lùi ra, tuy nòng súng không dí vào đầu cô nữa nhưng vẫn chĩa về phía cô.
“Đi lấy giấy bút như lời hắn nói đi. Tôi đã nhắm vào hắn, nhưng cô phải rời khỏi tầm bắn của hắn. Khi đi qua bên cạnh sofa tôi bảo cô nằm xuống cô hãy lập tức nằm xuống.” Anh Võ nói.
Cô buông tay đang bám lấy khung cửa sổ, bởi vì quá khẩn trương mà ngón tay cô cứng ngắc như đá.
Đang lúc cô định đi lên phía trước thì xa xa truyền đến tiếng còi cảnh sát chói tai.
Clark cũng nghe thấy, ông ta cảnh giác tiến lên, nòng súng lại một lần nữa dí vào đầu cô. Một chiếc xe điên cuồng rẽ ngoặt ở góc đường, cô bối rối quay đầu lại, chỉ nhìn thấy A Nam lái xe lao về phía này.
Gió đêm thổi rối tóc của cô, bức rèm gần như bay chạm trần nhà.
Trong một phần ngàn vạn giây ấy, cô và anh nhìn vào mắt nhau.
Cô có thể nhìn thấy lo lắng, hoảng sợ cùng phẫn nộ trong mắt anh.
Clark bắt được cổ tay cô, cố gắng lôi cô cách cửa sổ, súng của ông ta vẫn chĩa vào đầu cô, dí vào huyệt thái dương.
Đúng lúc này, A Nam quyết định làm một chuyện vô cùng điên cuồng.
Điềm Điềm quả thực không thể tin vào mắt mình, nhưng anh quả thật đã buông tay lái, đứng lên trong chiếc xe đang chạy như điên. Một chân anh giẫm lên ghế, một chân giẫm lên tay lái, nửa người trên thì nhô lên từ cửa sổ trên đầu, hai tay bị còng cầm một khẩu súng ngắn của cánh sát.
Cô có thể nhìn thấy gió thổi mái tóc dài chạm vai rối bù của anh, thậm chí trông thấy vết sẹo cũ ở trên đầu lông mày anh.
“Nằm xuống!” Anh hô.
Cô không thể nào nằm xuống được, Clark đứng trước cô, tay cô bị ông ta nắm chặt, thân thể bị kẹt bên bệ cửa sổ. Đã không thể cúi về phía trước, Điềm Điềm đành phải ngửa ra sau nhoài ra ngoài cửa sổ. Cô tập yoga nhiều, thân thể của cô rất dẻo, nhưng cô chưa bao giờ ngờ nó sẽ cứu mạng cô.
Gần như cùng vào lúc đó, anh nổ súng.
Viên đạn sượt qua người cô, không chỉ có một tiếng súng duy nhất, dường như có thứ gì đó văng lên người cô, còn có người đang gào thét.
Tay cô được tự do, nhưng cô lại chỉ thấy tên ngu ngốc chết tiệt Tăng Kiếm Nam kia phi xe bằng tốc độ kinh người qua trước nhà trọ, sau đó tông vào trong công viên cuối phố.
Điềm Điềm ra mở cửa.
Sĩ quan Clark đứng ở ngoài cửa.
Có một vàingười đàn ông càng lớn tuổi càng có khí chất, Clark Norton chính là kiểu đàn ông này.
Tuy đã bốn mươi lăm tuổi, nhưng dáng người vẫn được giữ gìn rất tốt, cao hơn mét chín, bả vai rộng, lồng ngực rắn chắc, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sáng, thậm chí ngay cả nếp nhăn ở khóe mắt cũng trở thành điểm quyến rũ của ông ta.
Cô có thể hiểu vì sao Emma lại yêu ông ta.
Nếu như ông ta không phải đã kết hôn, lại là hung thủ, cô nghĩ cô cũng sẽ cảm thấy ông ta là người đàn ông tốt.
“Cám ơn ông đã đến.” Cô lùi lại, nghiêng người cho ông ta vào.
“Tôi đã tới góc đường xem xét chiếc xe cô bảo rồi rồi.” Ông ta đi phía sau cô, “Chỉ mà một chiếc xe để không thôi.”
“Xin lỗi, là tôi quá đa nghi, nhưng mọi chuyện xảy ra gần đây khiến tôi có chút hoang mang.” Cô gật đầu, đi về phía cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của cô cùng người đàn ông đang dần dần tiến gần, “Chiếc xe Ford màu xanh đậm này theo tôi từ lúc tôi đi ra khỏi đồn cảnh sát.”
Cô trên cửa sổ thủy tinh nhìn giống như một con thỏ nhỏ đang vô cùng sợ hãi. Cô không cần giả vờ sợ bởi vì chỉ cần đối mặt với tên tội phạm giết người này, còn phải moi ra lời khai của hắn đã khiến cô lo lắng muốn chết rồi.
“Xe Ford màu này chỗ nào cũng có, có lẽ chúng không phải cùng một chiếc.” Clark nói.
“Vậy sao?” Cô mở cửa sổ ra, làm cho gió đêm mát mẻ thổi vào, giúp cô bình tĩnh lại một ít. Cô thở sâu, xoay người nhìn ông ta, cố gắng mỉm cười, áy náy nói: “Rất xin lỗi, tôi nghĩ tôi quả thực đã quá lo lắng rồi. Ông có muốn uống chút gì không? Trà hoặc cà phê. . .”
Cô còn chưa dứt lời liền dừng lại.
Bởi vì người đàn ông kia đang chĩa súng về phía cô.
“Cô quả thật đã quá lo lắng rồi.” Ông ta mỉm cười, thân thiết như người anh hàng xóm. “Tôi cũng đâu theo dõi cô, tôi rất muốn ngồi xuống cùng cô uống một ly cà phê, nhưng tôi còn có việc. Đến bên bàn đi.”
Gió đêm thổi bức rèm, làm bay tóc cô.
Điềm Điềm đổ mồ hôi lạnh, cô không ngờ ông ta lại đột nhiên phát điên, cô cùng Thanh Lam đều cho rằng ông ta chưa đoán được cô đã biết ông ta là hung thủ, cho nên mới mạo hiểm tiến hành kế hoạch này. Máy ghi âm và camera được giấu trong phòng cô sẽ ghi lại tất cả.
Cô đã lường trước sẽ có nguy hiểm, nhưng cô lại càng không muốn sau hôm sau phải nhìn thấy A Nam chết không lý do ở trong tù. Hơn nữa Thanh Lam đang ở cách vách, anh Võ nấp trong phòng ngủ cách chỗ này không tới hai mét, cô rất an toàn, cô tự nhủ.
Cô cẩn thận quan sát ông ta.
“Sĩ quan Clark, ông có ý gì?”
“Có ý gì? Tôi còn tưởng rằng cô rất thông minh chứ.” Ông ta hất cằm, nheo đôi mắt màu xanh lam, nổi giận nói: “Tôi đã nói với cô rằng chúng tôi sẽ điều tra vụ án này, kết quả cô đã làm cái gì? Cô cùng tên khốn kia không ngừng gây rắc rối cho tôi!”
Cô nheo mắt, “Ông giết Emma?”
“Tôi không giết cô ấy!” Clark nghe vậy tức giận tiến lên, khẩu súng dí vào đầu cô.
“Chết tiệt, Điềm Điềm, đừng chọc giận hắn.” Microphone giấu trong khuyên tai truyền đến tiếng cảnh cáo của Hàn Võ Kỳ. “Tôi sẽ ra đó!”
“Đừng!” Dưới tình thế cấp bách, cô bật thốt lên ngăn cản anh Võ. Có lẽ ông ta đang dí súng vào đầu cô, nhưng tình huống cũng không thay đổi, cô vốn muốn lừa tên tội phạm giết người này tự thú.
“Điềm Điềm, nếu cô chết… thì dù chứng minh được hắn là hung thủ cũng không có ý nghĩa.” Dường như đoán ra cô đang suy nghĩ gì, giọng Thanh Lam từ trong microphone truyền đến.
Cô biết rõ, nhưng cô đã chịu đủ đống hỗn loạn này rồi.
“Nếu như ông không giết Emma, thì đừng chĩa súng vào tôi.” Cô nắm chặt bệ cửa sổ sau lưng, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn trước mắt, tỉnh táo nhíu mày hỏi: “Ông có sao?”
“Tôi không có.” Mặt ông ta vặn vẹo, vội nói: “Không phải tôi giết cô ấy, tôi yêu cô ấy! Cô ấy cũng yêu tôi! Cô ấy đã nói cô ấy yêu tôi, sẽ vĩnh viễn ở bên tôi! Cô ấy từng nói cô ấy vĩnh viễn là của tôi! Của tôi! Nhưng tên khốn kia vừa xuất hiện, cô ấy liền nói muốn chia tay! Đều tại tên khốn ấy! Là hắn giết cô ấy!”
Ông ta gào lên với cô, cô có thể nhìn thấy ánh lệ trong đôi mắt màu lam ấy.
Giây phút đó, cô biết người đàn ông này điên rồi.
Cô nhẹ nhàng nói: “Vậy tại sao ông lại chĩa súng vào tôi?”
“Bởi vì cô phải chết.” Clark nhìn cô, vẻ mặt điên cuồng đột nhiên trở nên rất bi thương, ông ta nói giọng khàn khàn: “Tôi rất xin lỗi, nhưng cô phải chết, bởi chỉ có như vậy tôi mới có thể chứng minh hung thủ giết người là tên khốn kia. Loại trai bao không chỉ lừa tiền còn lừa sắc, hắn đùa bỡn cô và Emma, cô nhất định không muốn để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đúng không?”
Ông ta nói năng bừa bãi, logic kỳ quái đến mức làm cho người ta sởn tóc gáy.
“Điềm Điềm.” Hàn Võ Kỳ nói khẽ: “Nói theo lời hắn.”
Cô muốn gật đầu, nhưng nòng súng dí vào đầu cô, cô bị ép phải ngửa ra sau, nửa người trên gần như nghiêng ra ngoài cửa sổ. Cô nắm chặt lấy khung cửa sổ, nhìn Clark, hùa theo.
“Đúng, tôi không muốn để tên lừa đảo ấy nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
“Đúng vậy, chúng ta không thể để cho tên lừa đảo ấy nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Ông ta vui mừng gật đầu, hơi buông lỏng khẩu súng đang dí vào đầu cô. Ông ta đứng thẳng lên, thở dài nói: “Cho nên tôi rất xin lỗi, cô thật sự phải chết, cô chỉ cần viết di thư, nói hắn là hung thủ giết người hại chết Emma, sau khi cô chết, tôi nhất định sẽ khiến hắn nhận tội.”
Khi nói những lời chó má này tên đàn ông kia lại mỉm cười, dáng vẻ đanh thép hùng hồn của ông ta giống như thể ông ta đang nói về điều gì chính nghĩa lắm, còn cái chết của cô là sự hy sinh cao cả.
Cô phải rất kìm chế mới không đẩy ông ta ra.
Cô liều mạng nuốt nước mắt vào trong, trời mới biết nếu ông ta thấy cô không khống chế được cảm xúc, sẽ làm ra chuyện gì.
“Được, tôi làm.” Môi của cô đang run, may mà giọng điệu của cô tạm coi là bình tĩnh, “Trong ngăn kéo có giấy bút, tôi sẽ viết di thư như ông muốn, nhưng ông nhất định khiến tên lừa đảo ấy bị trừng phạt đúng tội.”
Ông ta nghe vậy, vui vẻ lùi ra, tuy nòng súng không dí vào đầu cô nữa nhưng vẫn chĩa về phía cô.
“Đi lấy giấy bút như lời hắn nói đi. Tôi đã nhắm vào hắn, nhưng cô phải rời khỏi tầm bắn của hắn. Khi đi qua bên cạnh sofa tôi bảo cô nằm xuống cô hãy lập tức nằm xuống.” Anh Võ nói.
Cô buông tay đang bám lấy khung cửa sổ, bởi vì quá khẩn trương mà ngón tay cô cứng ngắc như đá.
Đang lúc cô định đi lên phía trước thì xa xa truyền đến tiếng còi cảnh sát chói tai.
Clark cũng nghe thấy, ông ta cảnh giác tiến lên, nòng súng lại một lần nữa dí vào đầu cô. Một chiếc xe điên cuồng rẽ ngoặt ở góc đường, cô bối rối quay đầu lại, chỉ nhìn thấy A Nam lái xe lao về phía này.
Gió đêm thổi rối tóc của cô, bức rèm gần như bay chạm trần nhà.
Trong một phần ngàn vạn giây ấy, cô và anh nhìn vào mắt nhau.
Cô có thể nhìn thấy lo lắng, hoảng sợ cùng phẫn nộ trong mắt anh.
Clark bắt được cổ tay cô, cố gắng lôi cô cách cửa sổ, súng của ông ta vẫn chĩa vào đầu cô, dí vào huyệt thái dương.
Đúng lúc này, A Nam quyết định làm một chuyện vô cùng điên cuồng.
Điềm Điềm quả thực không thể tin vào mắt mình, nhưng anh quả thật đã buông tay lái, đứng lên trong chiếc xe đang chạy như điên. Một chân anh giẫm lên ghế, một chân giẫm lên tay lái, nửa người trên thì nhô lên từ cửa sổ trên đầu, hai tay bị còng cầm một khẩu súng ngắn của cánh sát.
Cô có thể nhìn thấy gió thổi mái tóc dài chạm vai rối bù của anh, thậm chí trông thấy vết sẹo cũ ở trên đầu lông mày anh.
“Nằm xuống!” Anh hô.
Cô không thể nào nằm xuống được, Clark đứng trước cô, tay cô bị ông ta nắm chặt, thân thể bị kẹt bên bệ cửa sổ. Đã không thể cúi về phía trước, Điềm Điềm đành phải ngửa ra sau nhoài ra ngoài cửa sổ. Cô tập yoga nhiều, thân thể của cô rất dẻo, nhưng cô chưa bao giờ ngờ nó sẽ cứu mạng cô.
Gần như cùng vào lúc đó, anh nổ súng.
Viên đạn sượt qua người cô, không chỉ có một tiếng súng duy nhất, dường như có thứ gì đó văng lên người cô, còn có người đang gào thét.
Tay cô được tự do, nhưng cô lại chỉ thấy tên ngu ngốc chết tiệt Tăng Kiếm Nam kia phi xe bằng tốc độ kinh người qua trước nhà trọ, sau đó tông vào trong công viên cuối phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.