Anh Chàng Bộ Đội Đặc Chủng Cố Chấp Yêu Em

Chương 17:

Quân Tử A Quách

24/05/2024

Sau khi kêu lên một tiếng này xong, Mạnh Uyển Yên đứng bất động tại chỗ, mặt vô cảm nhìn đôi trai gái ở cách đó không xa, giống như hiện trường bắt kẻ gian dâm.

Khóe môi của Lục Nghiên Thanh cong lên ngấn cười, sự dịu dàng đang lưu chuyển trong con ngươi đen láy, anh kéo hành lý, sải bước đi về phía Uyển Yên.

Mà cô gái đòi phương thức liên lạc kia cứ thế đứng cứng đờ tại chỗ, nghĩ đến mối quan hệ của hai người trước mặt, lập tức xấu hổ mà xoay người rời đi.

Người nào đó từng bước từng bước đi đến gần cô, khi khoảng cách còn ba mét, ấn đường của Mạnh Uyển Yên vặn lại thành một cục, có hơi tức tối mà trừng anh, "Xem ra là quấy rầy anh làm chính sự rồi."

Nhìn cô gái hất cằm trừng anh, đôi mắt sạch sẽ trong trẻo long lanh linh động, gò má trắng nõn ửng đỏ, chóp mũi cũng đỏ au, tức giận cũng khiến con tim anh rung động.

Trái tim trong lồng ngực của Lục Nghiên Thanh đập kịch liệt, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, hầu kết khẽ nhúc nhích, "Cô ta muốn xin phương thức liên hệ của anh nhưng anh không cho."

Mạnh Uyển Yên sững sờ, ấp úng nói: "Sau đó thì sao?"

Lục Nghiên Thanh cong môi cười: "Anh nói anh có bạn gái rồi."

Cái này còn tạm được.

Cơn giận trong lòng của Uyển Yên lập tức tan thành mây khói, cô mím môi cười trộm, mặt mày cong cong nhìn anh.

Cô gái ba bước gộp thành hai bước, bỗng chốc nhào vào lòng anh, kết quả dưới chân bị trượt, Lục Nghiên Thanh nhanh tay lẹ mắt tiếp được cô.

Lục Nghiên Thanh bị dọa, trái tim thắt lại, cô gái trong lòng lại như không có chuyện gì, mặc áo khoác dày nặng, tròn vo như một quả cầu tuyết, lỗ tai thỏ dụi vào lồng ngực anh cọ qua cọ lại, cười nói: "Suýt chút nữa thì em quên cho anh một cái ôm thật lớn."

Mạnh Uyển Yên ôm lấy anh, cằm của Lục Nghiên gác trên chiếc mũ lông xù của cô, cong môi cười phụ họa: "Bây giờ ôm được rồi."

Một học kì không gặp, Uyển Yên cũng không biết bản thân vượt qua như thế nào nữa, rõ ràng chỗ anh học và Kinh Đô chỉ cách vài giờ tàu cao tốc nhưng trường học của anh quản rất nghiêm, có lúc thời gian nói chuyện điện thoại của hai người cũng bị giới hạn.

Trên sân ga có chút lạnh, không bao lâu sau lại có bông tuyết rơi bay lả tả, Lục Nghiên Thanh để tùy cô ôm, giúp cô gái nhỏ sửa sang lại khăn quàng, kéo mũ che tai lại để không bị đông lạnh.

Uyển Yên chỉ nhụi vào lòng anh, hưởng thụ thế giới của hai người hiếm có, cho dù lạnh chút cũng không sao, dù sao có anh như cái lò sưởi lớn rồi.

Cô ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt trong suốt nghiêm túc: "Lục Nghiên Thanh, em nhớ anh nhớ đến sắp điên rồi."

Mặt mày Lục Nghiên Thanh rũ xuống, trái tim trầm nặng mạnh mẽ nhảy lên, có thứ gì đó đầy đến sắp tràn ra khỏi lồng ngực.

Anh nói: "Anh cũng vậy."

Muốn gặp em như điên dại, trong mơ, trong hiện thực, đều là em.

Sau khi Lục Nghiên Thanh quay lại, một khi Uyển Yên rảnh thì tìm cơ hội để dính một chỗ với anh ngay, kì nghỉ đông của trường cấp ba đều trễ hơn đại học mười mấy ngày.

Đoạn thời gian đó, mỗi ngày Lục Nghiên Thanh đều ở cổng trường chờ cô, sinh viên luôn có chút khác với học sinh cấp ba, Lục Nghiên Thanh mặc áo lông đen đứng đối diện đường cái, thân hình cao ráo, khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo, dù cho cách rất xa nhưng vẫn có không ít cô gái đi ra khỏi cổng liếc trộm anh vài cái.

Lần nào Uyển Yên cũng đều chạy ra khỏi cổng trường, sau đó không để ý đến ánh mắt của người khác mà nhào vào lòng anh, giống như một chú chim vui vẻ, cam tâm tình nguyện ở trong chiếc lồng mà Lục Nghiên Thanh nuôi dưỡng cô.

Trên đường trở về, Uyển Yên cười híp mắt hỏi anh chủ nhật là ngày gì.

Lục Nghiên Thanh không chút do dự trả lời: "Sinh nhật của em."

Mạnh Uyển Yên gật đầu hài lòng, thưởng cho anh một chiếc kẹo mút hương vải, đề nghị đến lúc đó bọn họ tìm một nơi không người, sống trong thế giới của hai người.

Lục Nghiên Thanh biết sinh nhật mỗi năm của Uyển Yên, nhà họ Mạnh sẽ chuẩn bị cho cô một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, đều là người nổi tiếng trong giới kinh doanh, lần nào Uyển Yên cũng giống một cô công chúa nhỏ cao quý, có được sự sủng ái duy nhất của mọi người.

Tình yêu của Lục Nghiên Thanh cũng ở trong số đó, so với người khác thì bé nhỏ không đáng kể nhưng lại là thứ tình cảm mà Mạnh Uyển Yên quan tâm nhất, coi trọng nhất.

"Năm nay chỉ có hai ta ăn sinh nhật thôi được không? Đến lúc đó em sẽ tìm cơ hội rồi chuồn ra."

"Bọn mình cùng nhau ước nguyện, cùng nhau thổi nến, cùng nhau ăn bánh kem."

Người con gái bên cạnh cười híp mắt nói, trong đầu đã xuất hiện phác họa bức tranh tuyệt đẹp, Lục Nghiên Thanh lẳng lặng lắng nghe, đáy mắt bĩnh tình dịu dàng.

Chiều chủ nhật, Lục Nghiên Thanh đứng trước gương lựa quần áo một cách trịnh trọng lạ thường, quần áo của anh không nhiều, đa số đều là màu đen, bởi vì Uyển Yên nói anh mặt màu đen là đẹp mắt nhất.

Thời gian càng muộn, cuối cùng Lục Nghiên Thanh cũng chờ được điện thoại của Uyển Yên.

Cô gái khóc nói mình không trốn ra được, trong ngoài biệt thự nhà họ Mạnh đều có vệ sĩ canh gác, cô không có cách nào trốn ra được, chỉ có thể chờ anh đến thôi.

Lục Nghiên Thanh chưa bao giờ đi đến nơi như thế nhưng vẫn mặc đồ vest màu đen trong tủ quần áo của lão Lục, không phải hàng hiệu gì cả, thậm chí kiểu dáng cũng có chút cũ kỹ.



Chỉ bởi vì Uyển Yên nói với anh: "Lục Nghiên Thanh, em muốn gặp anh nhất, anh đến tìm em có được không."

Anh nói "được" thì nhất định phải đi.

Nhà họ Mạnh đêm đó yến tiệc linh đình, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi nhưng bên trong nhà rất xa hoa lộng lẫy, ấm áp dào dạt, bởi vì là tiệc sinh nhật của con gái út nên mẹ Mạnh bố trí tiệc tối ở trong nhà, những người được mời đến đều là bạn thân tới lui nhiều lần của nhà họ Mạnh.

Nhà họ Mạnh và nhà họ Tống có mối quan hệ tốt, có ý định muốn chờ sau khi con trai và con gái của hai bên lớn lên thì hai nhà sẽ liên hôn, cho nên lúc con trai lớn nhà họ Tống Tống Cận Ngôn đến, ba mẹ hai bên liền nhường lại cho họ không gian và thời gian để hai người ở một mình.

Khi đó Mạnh Uyển Yên đang mặc một bộ lễ phục xinh đẹp, khuôn ngực nhỏ nhắn lung linh, lộ ra đường nét chiếc cổ thiên nga mềm mại, làn da trắng nõn mịn màng như tráng qua một lớp men trắng.

Tống Cận Ngôn lớn hơn Uyển Yên vài tuổi, là một người tao nhã, tướng mạo thiên về ôn nhu, có một cặp mắt khiến người ta đoán không ra, trông không giống với vợ chồng Tống thị.

Khi hai người ở một mình với nhau, Mạnh Uyển Yên liếc nhìn anh ta, chọc vào chiếc bánh kem nhỏ rầu rĩ không vui, thẳng thắn nói với anh ta: "Em biết đây là ý của ba mẹ em, bọn họ muốn chúng ta ghép thành đôi nhưng em nói rõ cho anh biết, em đã có bạn trai rồi."

"Tình cảm của bọn em vô cùng tốt đẹp."

Người con gái trước mặt nói chuyện nghiêm túc bình tĩnh, Tống Cận Ngôn sửng sốt trong chốc lát rồi cười tỉnh bơ, chỉ gật đầu đồng ý, im lặng xem như là tán thành.

Bởi vì vẫn còn người lớn đang nhìn nên thỉnh thoảng hai người nói với nhau mấy câu.

Tống Cận Ngôn mặc đồ vest thẳng thớm, mặt mày vui vẻ chân thành, "Bạn trai của em cũng là học sinh cấp ba sao?"

Nói đến Lục Nghiên Thanh, Mạnh Uyển Yên mím môi cười, giữa khuôn mặt linh động còn lộ vẻ ngọt ngào dịu dàng: "Năm nay anh ấy học đại học năm nhất, sau này sẽ là một quân nhân."

Trong giọng nói của cô gái có sự tự hào không hề che giấu, Tống Cận Ngôn nhướng mày, từ chối cho ý kiến.

Anh ấy rất khó tưởng tượng, nhà họ Mạnh danh môn vọng tộc, ngày sau sẽ gả con gái cho một người làm lính.

Quân nhân đích thực sẽ bảo vệ quê hương nước nhà, đầu rơi máu chảy nhưng nếu tán gẫu về chuyện cuộc sống thì ai mà lại nghĩ đến điều này.

Lúc Lục Nghiên Thanh đến thì nhìn thấy trong sảnh lớn, cô gái đang nói chuyện với một chàng trai khác, thỉnh thoảng còn cong môi cười, xung quanh đều là tinh anh trong giới kinh doanh mặc vest mang giày da, vô cùng không hợp với anh.

Anh vốn muốn trực tiếp đi qua nhưng lại nghe người bên cạnh nói chuyện.

"Không ngờ cô Mạnh đó và cậu Tống rất xứng đôi đó ha, chỉ là tuổi tác hơi nhỏ một chút, có phải nhà họ Mạnh gấp quá rồi không?"

"Liên hôn ở hào môn cũng không hiếm lạ gì, tuy rằng cô Mạnh tuổi tác còn nhỏ một chút nhưng không ảnh hưởng gì đến đính hôn."

"Dù sao thì môn đăng hộ đối, tôi thấy là hai nhà Mạnh Tống rất vui vẻ đó chứ, không phải hôm nay vẫn đang làm mối đó sao."

Lục Nghiên Thanh nghe thấy, từ từ dừng lại, đôi chân như bị người ta đóng đinh tại chỗ.

Giữa hai người vẫn luôn có khoảng cách, nhưng anh chưa từng thật sự nhìn rõ vào.

Mãi cho đến khi điện thoại rung lên, anh cúi đầu liếc nhìn điện thoại.

Yên Nhi: [Anh đến chưa thế, em chờ anh lâu lắm rồi đó!]

[Nếu còn không đến, em sẽ không cần anh nữa đâu ~]

Lục Nghiên Thanh mím môi, trả lời: [Em quay đầu lại đi.]

Một giây sau, Mạnh Uyển Yên vội vàng quay đầu, liếc mắt thì nhìn thấy anh trong đám người xa xa kia ngay.

Thiếu niên rất ít khi mặc quần áo trang trọng, lúc này một thân đồ vest đen, thân người cao ráo, đứng ở đấy tựa một cây tùng xanh sừng sững, cấm dục lạnh lùng một cách tỉ mỉ.

Đôi mắt cô sáng lên, ngón tay thon dài gõ chữ lách cách, hai người hẹn nhau ở một chỗ khuất.

Uyển Yên tìm một lí do rồi rời khỏi bữa tiệc.

Nhà họ Mạnh có tầng lầu cho người giúp việc ở riêng, hai người hẹn gặp ở đó.

Lúc Uyển Yên đến, trên người chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng manh, từ xa đã chạy về phía anh.

Lục Nghiên Thanh giang tay tiếp được cô, cô gái trong ngực mềm nhũn, anh ôm lấy cô, lại cởi áo khoác vest của mình khoác hờ lên vai cô.

Mạnh Uyển Yên nhìn dáng vẻ mặc vest mang giày da của anh chàng này, không nhịn được bắt đầu mê trai, mà sau khi tỉnh táo lại mới xòe tay ra đòi quà.

"Đến muộn thế này, nếu như đến cả quà cũng không có thì em sẽ không tha thứ cho anh đâu đấy."



Khuôn mặt của Lục Nghiên Thanh hơi rũ xuống, nhìn cô chăm chú, năm ngón tay nắm chặt lại buông lỏng: "Có quà nhưng ném rồi."

Mạnh Uyển Yên thầm mắng một tiếng, ngay lập tức không bình tĩnh được nữa, "Sao anh có thể ném đi!"

Lục Nghiên Thanh nắm bàn tay mềm mại của cô gái, hốc mắt đen kịt sâu thẳm: "Không đẹp."

Quà anh chọn tới chọn lui, so với xung quanh liền mất đi màu sắc, cuối cùng vẫn không xứng với công chúa nhỏ của anh.

Mạnh Uyển Yên bị anh chọc cho tức chết, một câu 'không đẹp' đơn giản của anh, lẽ nào bỏ qua chuyện này sao?

Cô thở phì phò nhéo cánh tay anh, cứng như đá vậy, vội vàng nói: "Anh ném đi đâu? Em đi tìm về!"

Lục Nghiên Thanh rũ mắt lẳng lặng nhìn cô, âm thanh kéo căng: "Anh nói thùng rác, em cũng đi nhặt sao?"

Mạnh Uyển Yên hừ lạnh một tiếng, nhấc chân giẫm lên mặt giày của anh, "Là anh tặng mà, nhất định phải nhặt về."

Ai thèm để ý nó có trong thùng rác hay không.

Trái tim của Lục Nghiên Thanh bỗng nhiên mềm nhũn, anh như thở dài một hơi, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, khóe môi cong lên, nói: "Xòe tay ra."

Mạnh Uyển Yên nhìn anh với vè nghi ngờ, xòe tay ra một cách đầy miễn cưỡng.

Giây tiếp theo, một chiếc hộp tinh xảo nhỏ nhắn nằm trong lòng bàn tay cô.

Nhìn thấy chiếc hộp được trang trí này, Mạnh Uyển Yên quen thuộc với tạo hình này, cô mơ hồ đoán được là cái gì, nhịp tim đột nhiên đập loạn xạ.

Khuôn mặt của cô lặng lẽ đỏ lên, các ngón tay đều đang run, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ là...?"

Lục Nghiên Thanh không nói chuyện, mở cái hộp đó ra giúp cô.

Một chiếc nhẫn có thiết kế đơn giản lẳng lặng dựng đứng trong hộp, mặt trong của chiếc nhẫn còn khắc chữ "ML", mặt ngoài của chiếc nhẫn cũng không bằng phẳng nhẵn bóng, không giống loại bán trong cửa hàng.

Nó giống như tự anh đánh bóng hơn.

Mạnh Uyển Yên ngước mắt nhìn anh, cố nén nụ cười đang giương lên bên khóe môi, cẩn thận tỉ mỉ lấy chiếc nhẫn ấy lên, nhìn kĩ, ánh sáng trong đáy mắt lấp la lấp lánh, sưởi ấm cả ngày đông.

Cô mím môi cười, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Em tự mình đeo hay là anh đeo giúp em?"

Cô gái ngẩng đầu nhìn anh, môi hồng khép mở, mắt nai trong suốt long lanh, cong cong như vầng trăng sáng, giống như có dải ngân hà đang chảy xuôi.

Yết hầu của Lục Nghiên Thanh khẽ động, lấy chiếc nhẫn từ trong tay cô, đeo nó lên ngón giữa cho cô một cách trịnh trọng.

Kích thước vừa vặn, chính là làm riêng cho cô.

Mạnh Uyển Yên giả vờ bình tĩnh, cười híp mắt "Không ngờ anh lại biết rõ kích cỡ của em, nói thật đi, có phải anh đã vạch kế hoạch muốn tặng nhẫn cho em từ lâu rồi không?"

Giọng anh có chút khàn, cảm tình không che giấu được: "Em có biết đây là ý gì không?"

Anh vừa lên tiếng, Mạnh Uyển Yên mới cảm thấy vừa nãy bản thân biểu hiện quá không dè dặt rồi, cô gật đầu như mổ thóc, giọng điệu có chút kiêu ngạo: "Chính là ý muốn lấy em."

Tâm tư của Lục Nghiên Thanh đối với cô rất dễ đoán, cô vừa nói liền trúng, anh cười khẽ im lặng.

"Em còn chưa tốt nghiệp đâu đó, anh muốn lâu dài như thế cũng không sợ em từ chối à?"

Lục Nghiên Thanh hơi nghiêm mặt lại, lắc đầu: "Không sợ."

Mạnh Uyển Yên kiên định nhìn anh, lại vùi đầu vào lòng anh, áp tai vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim nặng nề mà mạnh mẽ của chàng trai, từng nhịp từng nhịp kích thích màng nhĩ của cô, tê tê, giống như dòng điện chạy qua toàn thân.

Cô ổn định hô hấp, nhẹ nhàng lên tiếng: "Tin là được rồi."

Bữa tiệc này gắn mác là chúc mừng sinh nhật cô, ý nghĩa thực tế thì trong lòng của khách mời đều rõ, cô không biết anh đến lúc nào nhưng cũng sợ anh sẽ nghe thấy những lời lảm nhảm kia rồi không kiên định với phần tình cảm này.

Cũng may anh không bỏ cuộc một chút nào, tặng cho cô một chiếc nhẫn do chính mình đánh bóng, nói sau này sẽ cưới cô.

Mạnh Uyển Yên ôm anh, trái tim bỗng nhiên được lấp đầy, cô nói: "Lục Nghiên Thanh, đây là món quà sinh nhật tốt nhất mà năm nay em nhận được."

Lục Nghiên Thanh không nói chuyện, ôm chặt cô, vùi đầu vào hõm vai của cô.

Mạnh Uyển Yên sột soạt giơ bàn tay trái từ trong lòng anh, lòng bàn tay trắng nõn phủ lên vị trí trái tim của cô, thận trọng lại tràn đầy mong đợi: "Nói thì phải giữ lời đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Chàng Bộ Đội Đặc Chủng Cố Chấp Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook