Anh Chàng Bộ Đội Đặc Chủng Cố Chấp Yêu Em

Chương 21:

Quân Tử A Quách

24/05/2024

Năm đó Lục Nghiên Thanh rất nổi tiếng ở trường, chàng trai đó đẹp trai, thành tích lại tốt, nhưng không chịu sự quản giáo, ngày thường luôn thích trốn học đánh nhau, được coi là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, chính hiệu trưởng Trương là người đã nghe anh đọc bản kiểm điểm không dưới mười lần.

Uyển Yên yên lặng lắng nghe, ngẩn ngơ nhìn tấm ảnh.

Đã nhiều năm như vậy, dường như anh đã khác xưa, mái tóc đã trở nên ngắn hơn, gọn gàng giỏi giang, đáy mắt đen kịt đã trầm ổn hơn vài phần, càng kiên định sâu sắc hơn, đường nét ngũ quan rõ ràng, rất khác so với khi anh còn trẻ.

Thấy Uyển Yên không nói chuyện, hiệu trưởng Trương tưởng rằng hai người không quen biết lại tiếp tục nói: "Chưa nghe qua cũng không sao, hôm nay em ấy cũng sẽ đến đấy, bây giờ là một quân nhân rồi, đến lúc đó giới thiệu cho hai người làm quen nhau."

Uyển Yên sững sờ, từ từ thu ánh mắt lại, không biết nên trả lời thế nào.

Thật ra đã sớm đoán được rồi.

Hôm đó trong nhóm bạn cùng lớp, cô nghe mọi người nói, đàn anh họ Lục đó nhất định sẽ đến.

Đi dạo sử quán xong, hiệu trưởng Trương đưa Uyển Yên đến hội trường, vừa đi đến cửa thì nhìn thấy một bóng người cao lớn mạnh mẽ.

Dáng người của người đàn ông thẳng tắp, mặc một bộ đồ vest màu đen, khuôn mặt anh tuấn nghiêm lại, đang rũ mắt nghe người bên cạnh nói gì đó.

Nắng sớm ấm áp và nhiệt tình rơi trên người anh, bóng cây loang lổ phác họa bờ vai ngang phẳng của anh, bóng dáng đó bị kéo dài ra không ngừng.

Hô hấp của Uyển Yên ngừng lại, vẻ mặt có hơi hoảng hốt, cô âm thầm siết chặt túi xách, kéo khóe môi, cố gắng lộ ra nụ cười như không có chuyện gì.

Hiệu trưởng Trương nhìn thấy Lục Nghiên Thanh, vội vàng đưa Uyển Yên đi qua, khuôn mặt ngạc nhiên vui vẻ nói: "Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến thật này, nhìn thấy chưa, đó chính là đàn anh Lục mà em mới vừa nhìn đấy, có phải rất tuấn tú lịch sự hay không?"

Uyển Yên yên lặng lắng nghe nhưng bước chân không hề nhúc nhích một chút nào.

Như có sự cảm ứng, Lục Nghiên Thanh vừa vặn ngước mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt xuyên qua đám người rơi lên người cô.

Tầm mắt của hai người giao nhau, anh nói gì đó với người ở bên cạnh rồi lập tức đi qua phía bọn cô.

Trái tim của Uyển Yên lại bắt đầu đập thình thịch mất kiểm soát, cô âm thầm hít thở sâu, cảnh cáo bản thân đừng sợ.

Không phải đêm đó từ chối anh thôi sao, cũng không phải là chuyện gì lớn.

Người yêu cũ không làm bạn được thì cũng không nên trở thành kẻ thù chứ.

Hiệu trưởng Trương đi qua, cười nói: "Nghiên Thanh, em cũng đến sớm thế, vừa nãy cô còn nói đến em với học sinh của cô đấy."

Hiệu trưởng Trương thân thiết ôm vai Uyển Yên, giới thiệu với Lục Nghiên Thanh: "Đây là Mạnh Uyển Yên, là đàn em nhỏ hơn em hai khóa đấy, chắc em biết em ấy đúng không?"

Sau khi Uyển Yên vào giới giải trí, mọi người đều biết cô là học sinh trường Nhất Trung, dù sao thì bạn học chung bên cạnh làm ngôi sao, cũng hiếm có đấy chứ.

Ánh mắt của Lục Nghiên Thanh rơi trên người cô, đôi mắt đen trong veo như phủ thêm một tầng ánh sáng, lặng lẽ nhìn cô.

Cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của người đàn ông, trái tim của Uyển Yên bỗng nhiên nhảy lên, khuôn mặt có chút nóng lên không hiểu nổi.

Lục Nghiên Thanh chợt cong môi, vươn tay về phía cô, giọng nói tràn ra từ trong cổ họng bình tĩnh trầm ấm: "Chào em, anh là Lục Nghiên Thanh."

Uyển Yên rũ mắt xuống nhìn thấy bàn tay khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, đường chỉ trên lòng bàn tay rõ ràng lại còn dày đặc.

Cô mím môi, vươn tay ra bắt lấy, kéo khóe môi lên cười cười: "Chào anh."

Da thịt nơi lòng bàn tay của hai người chạm vào nhau, một nóng một lạnh, chân thật lại hư ảo.

Hiệu trưởng Trương nhìn hai người trước mặt, ôn tồn cười, theo như bà ấy được biết thì Lục Nghiên Thanh và Mạnh Uyển Yên đều độc thân, hai người trai tài gái sắc trông rất xứng đôi vừa lứa.

Ba người cùng đi đến hội trường, hiệu trưởng Trương như lơ đãng hỏi: "Nghiên Thanh này, cô nghe nói lúc trước em ở trường quân đội, sau này dự định sẽ ở lại đâu để phát triển vậy?"

Lục Nghiên Thanh: "Sau này ở lại Kinh Đô ạ."

Hiệu trưởng Trương cười gật đầu: "Vậy thì tốt quá rồi, cũng gần nhà, à đúng rồi, em có đối tượng chưa?"

Nhưng lại thấy người đàn ông bên cạnh gật đầu, Uyển Yên thờ ơ dời tầm mắt sang bên cạnh, nhìn thấy mặt trời xuyên qua bóng cây loang lổ rơi trên mặt đất, nghe tiếng chim hót, ve kêu.

Đã rất lâu rồi cô mới nhìn thấy cảnh sắc như thế, đặc biệt là sau khi bước vào giới giải trí.



Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Lục Nghiên Thanh: "Vẫn đang theo đuổi ạ."

Đôi mắt của hiệu trưởng Trương sáng lên: "Là cô gái của nhà nào thế, người mà em nhìn trúng chắc chắn là không tệ rồi."

Lục Nghiên Thanh ngước mắt nhìn cô, Uyển Yên quay đầu, vừa vặn đụng trúng con ngươi trong veo đen kịt trong đôi mắt kia.

Khoảnh khắc đó, tầm mắt của cô như bị phỏng, cô vô thức liếm cánh môi khô khốc.

Lục Nghiên Thanh mặt không chút biến sắc thu lại ánh mắt, vẻ mặt dịu dàng: "Dạ, cô ấy rất tốt."

Hiệu trưởng Trương: "Vậy thì em phải nắm bắt cơ hội, cô gái tốt rất khó gặp được, coi chừng không để ý là bị người ta cướp mất đấy."

Lục Nghiên Thanh mím môi, mặt mày hơi nghiêm lại, lắng nghe rất nghiêm túc.

Dáng vẻ này của anh, Uyển Yên liền không nhịn được cảm thấy tự nhột, khuôn mặt lặng lẽ đỏ lên.

Đến hội trường, chỗ ngồi của mấy người đã được sắp xếp ở khu vực phía bên phải của sân khấu.

Diện tích của hội trường lớn, rất nhiều cựu học sinh khóa trước và học sinh ngồi ở đó, mọi người nhìn thấy Mạnh Uyển Yên đi vào, ánh mắt đồng loạt nhìn sang, giống như đèn pha vậy, toàn bộ đều tập trung trên người của một người.

Ngôi sao chính là như thế, cho dù tên tuổi trong giới không cao nhưng lẫn vào trong đám người bình thường thì vẫn thu hút sự chú ý.

"Bà mẹ nó! Đó là Mạnh Uyển Yên à?! Thế mà thật sự đến sao! Người thật cũng đẹp quá đi! Còn ốm như thế nữa! Muốn tìm cô ấy xin chữ kí ghê!"

"Cảm thấy còn đẹp hơn trên phim nữa! Nhưng mà tư liệu đen của cô ấy nhiều quá, sao hiệu trưởng Trương còn gọi cô ấy đến vậy?"

"Cái này còn cần phải nói sao, bây giờ người ta là ngôi sao đó, mời đến ngồi đấy thì tự nhiên sẽ có hiệu ứng ngôi sao thôi."

"Đây cũng quá này nọ rồi đấy? Làm ngôi sao thì có thể xuất sắc hơn bạn cùng trường sao? Hơn nữa còn là ngôi sao đi con đường scandal để nổi tiếng, nhân phẩm tác phong đều có vấn đề, thật sự không hiểu nổi hiệu trưởng Trương suy nghĩ kiểu gì nữa."

"Người bên cạnh cô ấy là đàn anh Lục đúng không?! Đã nhiều năm trôi qua nhưng anh ấy vẫn đẹp trai quá đi! Cảm giác càng man hơn nữa đó!"

"Tụi bây đoán xem anh ấy còn độc thân không? Thật muốn xin cách liên lạc a a a a a! Hồi lúc cấp ba không xin được, tức cái lồng ngực!"

Mọi người bàn tán sôi nổi, Mạnh Uyển Yên và Lục Nghiên Thanh được hiệu trưởng Trương đưa đến ngồi hàng ghế thứ ba, Mạnh Uyển Yên ngồi xuống trước, Lục Nghiên Thanh theo sau lưng cô.

Trên vị trí của mỗi người đều ghi rõ tên của mỗi người, giữa Mạnh Uyển Yên và Lục Nghiên Thanh cách một người tên là Nhiễm An Kỳ.

Mạnh Uyển Yên ngồi ở đó thì ánh mắt của mọi người cũng theo sát đến đó, dường như cô đã quen với tình cảnh này rồi, khuôn mặt trứng ngỗng tinh xảo cực kì xinh đẹp quyến rũ, giữa lông mày không có cảm xúc gì.

Lục Nghiên Thanh tự nhiên cũng chú ý đến ánh mắt của người xung quanh, phân tán trên người của anh và Uyển Yên rất đồng đều.

Đôi môi mỏng của người đàn ông mím lại thành một đường căng cứng, ánh sáng dưới đáy mắt ảm đạm và lạnh lẽo, ánh mắt của người khác dừng trên người cô nhiều hơn một chút thì nếp nhăn giữa hai lông mày anh càng sâu hơn.

Lễ kỉ niệm thành lập trường sắp bắt đầu, người ở hội trường cũng đến gần đủ rồi, một dáng người mảnh khảnh ung dung đến trễ, khom lưng hóp bụng đi xuyên qua sân khấu, ngồi giữa hai người.

Nhiễm An Kỳ mặc một bộ đồ công sở màu đen dành cho nữ, trang điểm tinh tế, sau khi nhìn thấy Lục Nghiên Thanh thì vẻ mặt của cô ta không giấu được vui vẻ, ngữ khí rất quen thuộc, thấp giọng nói: "Lục Nghiên Thanh, cậu còn nhớ tôi là ai không?"

Lục Nghiên Thanh liếc nhìn cô ta, giọng nói lạnh nhạt: "Không nhớ."

Nhiễm An Kỳ cũng không cảm thấy xấu hổ, mỉm cười: "Không nhớ cũng không sao, đã nhiều năm không gặp rồi, tôi là Nhiễm An Kỳ, lúc trước chúng ta đã là bạn cùng bàn nửa học kì lận đó."

Sau đó bởi vì anh thường cúp tiết đánh nhau, bị chủ nhiệm lớp dời vị trí lên hàng đầu, một mình một bàn, được đối xử đặc biệt duy nhất trong lớp.

Lục Nghiên Thanh hơi nhíu mày, "ừm" một tiếng.

Nhiễm An Kỳ hình như vô cùng nhiệt tình, cứ luôn nhắn đến chuyện hồi cấp ba, Lục Nghiên Thanh không nói gì, trái lại Mạnh Uyển Yên ngồi một bên nghe rõ ràng rành mạch.

Không ngờ người ta còn có một đoạn chuyện cũ với bạn cùng bạn, thật đáng tiếc, đều là những năm tháng tươi đẹp không thể quay trở lại.

Lãnh đạo của trường đã lần lượt lên sân khấu phát biểu, Mạnh Uyển Yên ở dưới sân khấu thì không chống đỡ nổi mà ngủ gà ngủ gật, trạng thái giấc ngủ của cô vẫn luôn rất kém, hôm nay lại dậy quá sớm, lần này không ngăn chặn lại được cơn buồn ngủ, mí mắt vô cùng nặng trĩu.

Chờ đến khi chìm vào giấc ngủ thêm lần nữa, dưới cằm truyền đến cảm giác lành lạnh khiến cô hơi ngẩng đầu lên.

Mạnh Uyển Yên giật mình, mở mắt ra đã thấy Lục Nghiên Thanh ngồi ở bên cạnh.

Không biết người đàn ông đã đổi chỗ với Nhiễm An Kỳ từ bao giờ, ngón tay thon dài mát lạnh vân vê cằm cô, thấy cô đã tỉnh lại mới không nhanh không chậm thu tay về.



Anh trầm thấp mở miệng: "Nếu em buồn ngủ thì dựa vào anh này."

Mạnh Uyển Yên cố gắng chớp chớp mắt, đầu óc tỉnh táo không ít, lần nữa lấy lại tinh thần ngồi thẳng dậy, lạnh mặt không nói một lời.

Lục Nghiên Thanh mím môi, đang vuốt ve bụng ngón tay, dường như vẫn còn lưu lại độ ấm trên làn da cô.

Sau khi lãnh đạo nhà trường lần lượt phát biểu xong thì đến lượt mười bạn cựu học sinh xuất sắc nhất.

Tên của Mạnh Uyển Yên xếp sau cùng, cô nhìn thời gian, vì vậy đứng dậy, đi ra ngoài từ cửa bên hông, định đi đến nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh nằm cách hậu đài không xa, Mạnh Uyển Yên từ phòng vệ sinh đi ra, trước mặt đâm sầm vào một bức tường chắn, cô không kịp lui về phía sau, chiếc mũi bị đụng trúng có chút đau.

Cô đi rất nhanh, cũng không nhìn đường, Lục Nghiên Thanh cũng không kịp lui bước, thấy cô gái cau mày bụm mũi, đôi mắt của anh trầm xuống một phần: "Đụng đau ở đâu rồi, để anh nhìn xem."

Anh đưa tay lên cầm cổ tay của cô, Mạnh Uyển Yên lùi một bước tránh đi, lạnh mắt nhìn anh.

Người trước mắt hình như vẫn còn chưa rõ ràng mối quan hệ hiện tại của bọn họ.

Cô dừng lại, giọng điệu không hề một chút ấm áp nào: "Những lời mà tôi đã nói, còn chưa đủ rõ ràng sao?"

Lục Nghiên Thanh khẽ nhíu mày, yên lặng chăm chú nhìn cô.

Đối diện với ánh mặt kiên định quyết tuyệt của cô gái, khóe môi anh mím chặt, như thỏa hiệp, nói: "Rất rõ."

Lại trầm giọng lên tiếng: "Nhưng anh không đồng ý."

Nghe vậy, cơ thể của Uyển Yên khựng lại, biểu cảm trên mặt mờ mịt suy sụp, trợn mắt nhìn anh.

"Lục Nghiên Thanh, ai cho anh tự tin vậy."

Lục Nghiên Thanh cúi người, đôi mắt màu đen nhìn thẳng vào cô một cách chăm chú, nắm lấy tay cô chống lên tường.

Lòng bàn tay nóng hổi dán lên ngón tay đang nắm thành quyền của cô, không đáp mà hỏi lại: "Ngoại trừ anh, em còn có thể yêu ai."

Giọng anh thấp khàn, từng chữ rõ ràng chắc chắn, từng chút từng chút toàn bộ đều gõ vào trái tim cô.

Trái tim của Mạnh Uyển Yên run lên, giống như bị ai bóp chặt trái tim, ngột ngạt sắp không thở nổi, hốc mắt cay xè nóng lên.

Cô vô cùng tức giận, giống như bị người nào đó chọc thủng vào phần tâm tư không thể nhìn thấy, cũng tức giận anh dường như vẫn dừng lại năm năm trước, bẻ gãy đôi cánh của cô, nhốt cô vào trong chiếc lồng mà anh tự tay bện, khiến cô quen với anh, yêu anh, rồi không phòng bị anh nữa.

Đầu ngón tay của Uyển Yên đều đang run rẩy, cơ hồ là xuất phát từ bản năng, giơ tay lên cho Lục Nghiên Thanh một cái tát: "Lục Nghiên Thanh, cái tát này là tôi trả lại anh."

Anh có thể dễ dàng nói ra câu này, cô cam tâm tình nguyện làm chim trong lồng của anh, chỉ có thể yêu một mình anh, về sau anh nói đi là đi, nói không cần thì có thể không cần nữa.

Uyển Yên không biết mình đã dùng bao nhiêu sức chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê rần lại còn có hơi đau, ánh mắt của cô nhìn thẳng vào Lục Nghiên Thanh, trong hốc mắt vẫn còn chứa chất lỏng ấm nóng mằn mặn.

Cô nói: "Anh không có tư cách nói với tôi câu này."

Lục Nghiên Thanh rũ mắt xuống nhìn hốc mắt hơi đỏ của cô, khóe mắt còn vương ánh nước lóng lánh, trái tim giống như bị mảnh vỡ thủy tinh sắc bén đâm vào, chỉ cần chạm nhẹ đã đau tận xương cốt.

Anh đưa tay lên lau đi nước mắt trên khóe mắt cô gái, chất lỏng ấm nóng thấm vào bụng ngón tay hơi lạnh, nhất thời trong lòng tư vị gì cũng có.

Trong lúc hai người đang căng thẳng, loa bên tai truyền đến một giọng nói đặc biệt rõ ràng: "Tiếp theo đây xin mời đàn anh Lục Nghiên Thanh lên sân khấu phát biểu."

Mạnh Uyển Yên nghiêng đầu, quật cường không nhìn anh, cô dùng sức lau đi nước mắt bên má, giọng nói khàn đục, mang theo âm mũi: "Lục Nghiên Thanh, anh đi đi."

Người đàn ông trước mặt mím môi, ánh mắt dừng trên khuôn mắt của cô gái một lát, môi mỏng khẽ mấp máy nhưng cuối cùng lại không nói gì, xoay người rời đi.

Sau khi người dẫn chương trình trên sân khấu nói xong câu đó, trong vòng hai phút chậm chạp vẫn không thấy người bước lên sân khấu, trong khoảng thời gian bỏ không ngượng ngùng, hội trường một mảnh im lặng, thậm chí còn có người xem cho rằng hiện trường đã xảy ra trục trặc gì đó.

Đang lúc người dẫn chương trình định giới thiệu một người đọc diễn văn khác lên thì người đàn ông thân hình cao lớn đi từ phía sau hậu đài lên.

Dưới ánh đèn êm dịu lóa mắt, khuôn mặt của người đàn ông anh tuấn sắc nét, mày đen mắt sáng, trên gò má trắng nõn lãnh cảm có dấu bàn tay sáng chói lóa, năm ngón tay rõ rành rành.

Sau khi người xem nhìn thấy vết thương trên mặt của Lục Nghiên Thanh, hiện trường yên lặng trong nháy mắt rồi lập tức rơi vào hỗn loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Chàng Bộ Đội Đặc Chủng Cố Chấp Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook