Anh Chàng Bộ Đội Đặc Chủng Cố Chấp Yêu Em
Chương 25:
Quân Tử A Quách
24/05/2024
Lục Nghiên Thanh vững vàng đỡ lấy cô, người con gái trong vòng tay mềm nhũn, vành tai trắng hồng cũng bị lạnh đỏ bừng, anh cúi đầu, chiếc cằm kiên nghị chống trên đỉnh đầu mềm mại của cô, cọ cọ như vỗ về.
Ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng mát lạnh trên người anh, Uyển Yên khó khăn lắm mới chuồn ra được, bây giờ cuối cùng cũng thấy hài lòng thỏa dạ, chờ ôm đủ rồi cô mới lui ra từ trong ngực anh.
Bỗng nhiên cô nhớ đến gì đó lại nhíu mày, trừng anh, "Lục Nghiên Thanh, anh là rùa rụt cổ sao?"
Cô giận anh quay về mà cũng không nói cho cô biết, nếu như cô không chủ động gửi tin nhắn đó thì chẳng lẽ cái gì anh sẽ không nói gì sao?
Lục Nghiên Thanh rũ mắt, cầm tay cô đặt lên môi hôn nhẹ một chút, trầm thấp 'ừm' một tiếng.
Nhìn thấy vẻ mặt này của anh, Uyển Yên muốn nổi cơn thịnh nộ nhưng lại không nhẫn tâm với anh được, vì thế lại hỏi: "Sao anh không đến tìm em?"
Lục Nghiên Thanh nói ra sự thật: "Anh đã nhìn thấy Tống Cận Ngôn."
Mạnh Uyển Yên mím môi nhìn anh: "Cho nên, anh đang ghen hả?"
Chàng trai trước mặt mày đen mắt sáng, con ngươi u ám sâu thẳm, cong khóe môi nói: "Ghen tị sắp điên rồi."
Câu này dường như đã được anh nghiền ngẫm lặp đi lặp lại giữa răng môi vô số lần.
Mạnh Uyển Yên nhướng mày, giọng điệu có chút kiêu ngạo: "Vậy anh có muốn bỏ trốn cùng em không?"
Lục Nghiên Thanh trả lời không hề do dự: "Muốn."
Mạnh Uyển Yên vội vàng chỉ vào chiếc xe đạp của mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chúng ta đạp xe đạp đi, như thế sẽ nhanh hơn."
Lục Nghiên Thanh híp mắt, nhìn chiếc xe đạp nhỏ nhắn trơ trọi đó, gió lạnh gào thét đến vô cùng hợp thời, một giây sau, xe đạp 'leng keng' một tiếng bị thổi ngã ra bãi cỏ.
"Chiếc đó?"
Người con gái trước mặt gật đầu như mổ thóc, đưa ra đề nghị vừa chân thành vừa tha thiết: "Anh chở em đi?"
Anh dáng cao chân dài, đạp nhanh hơn cô nhiều.
Uyển Yên tự chìm trong suy nghĩ của chính mình, vẫn còn đang suy nghĩ xem chút nữa bọn họ sẽ đi đâu, hay là tìm một khách sạn ở mấy ngày, dù sao có thể ở cùng một chỗ với anh là đủ rồi.
Lục Nghiên Thanh cúi đầu cười.
Anh đi thẳng qua vịn một cánh tay đỏ hồng nhỏ nhắn của cô gái, Uyển Yên vội vàng đuổi theo.
Hai người đi đến ga ra của nhà họ Lục, Lục Nghiên Thanh xách chiếc xe đạp quăng lên thùng xe việt dã màu đen: "Đi, đưa em đi trốn."
Sự thật chứng minh, chiếc xe đạp mà Uyển Yên đẩy đến như một món đồ trang sức vướng víu, lúc cô ngồi lên chiếc xe việt dã màu đen của Lục Nghiên Thanh mới cảm thấy, so với Lục Nghiên Thanh, suy nghĩ đạp xe đạp bỏ trốn của mình quả thật là suy nghĩ ngây thơ.
Động tác của Lục Nghiên Thanh lưu loát giúp cô mở cửa xe, cô vội vàng ngồi lên, trong lòng lại suy nghĩ, quả nhiên xe hơi thoải mái hơn xe đạp, nhưng mà tên này biết lái xe à?
Xe nổ máy, chiếc xe màu đen lao vào màn đêm tĩnh mịch không người, Uyển Yên nghiêng mắt nhìn người bên cạnh, anh xoay vô lăng một cách thuần thục, trên mặt không có bất kì một cảm xúc dư thừa nào.
Uyển Yên không nhịn được ngẩn ngơ, tò mò hỏi: "Anh thi bằng lái xe hồi nào vậy?
Lục Nghiên Thanh: "Năm nay."
Uyển Yên gật đầu như có điều suy tư, nhạc trong xe cũng tự động phát.
Bên ngoài cửa sổ thưa thớt xe cộ, màn đêm như thế vô cùng yên tĩnh, giọng nữ mềm mại êm ái bay bổng khắp xe.
"... Em bằng lòng đi theo anh khắp chân trời góc bể, em biết tất cả chẳng dễ dàng gì."
"Chỉ cần ánh mắt kiên định của anh, tình yêu trong em liền trở nên có ý nghĩa." (*)
(*) Lời trong bài hát “Dũng khí” của Lương Tịnh Như
Đường phố phồn hoa bên ngoài cửa sổ vội vàng lướt qua, Uyển Yên mím môi cười, ngâm nga nhẹ nhàng theo giai điệu, đột nhiên cảm thấy bài hát này quá phù hợp với tâm tình hiện tại.
Giọng của cô gái mềm mại dịu dàng, yên ả êm dịu, mỗi một chữ đều rơi vào đáy lòng anh.
Trên đường đi, Uyển Yên ngâm nga bài hát, giống như mượn tình ca để nói lời yêu thương với anh.
Hát xong mấy bài hát tình ca, Uyển Yên nhìn anh cười: "Lục Nghiên Thanh, thấy em hát thế nào?"
Lục Nghiên Thanh: "Êm tai."
Uyển Yên bĩu môi, không tin một chút nào, "Vậy sao anh không khen em."
Lục Nghiên Thanh ghé mắt nhìn cô, lắng nghe rõ tiếng tim đập trong lồng ngực của mình.
Đến nơi, ngoài cửa sổ đen kịt một vùng, Lục Nghiên Thanh lái xe chầm chậm vào ga ra, phía đằng trước chỉ có một ngọn đèn cũ lờ mờ.
Tất cả mọi thứ ở đây đều rất xa lạ, hình như bọn họ cách thành phố rất xa, Uyển Yên vẫn luôn không hỏi, trong lòng đang suy nghĩ, anh đưa cô đi đâu thì cô đi theo đó.
Không ngờ tới đây là một xưởng sửa xe ô tô ở ngoại thành.
Mùa đông ở Kinh Đô cực kì lạnh, đặc biệt là vùng ngoại ô vào ban đêm, trong xe có máy sưởi cho nên Uyển Yên không cảm thấy được nhưng giây phút vừa mở cửa xe ra, gió lạnh rét thấu xương tràn vào trong cổ, lạnh rét khiến người ta không ngừng run rẩy.
Lục Nghiên Thanh xuống xe trước, sau đó đi qua, giúp Uyển Yên tháo dây an toàn rồi cởi áo lông của mình choàng lên người cô.
Áo lông của anh vừa rộng vừa dày, còn lưu lại nhiệt độ cơ thể ấm áp của chủ nhân, Uyển Yên cười híp mắt quấn chặt quần áo, vùi đầu vào trong cổ áo, giống như chú chuột hamster nhỏ ngủ đông.
Lục Nghiên Thanh nắm tay cô đi vào, quen đường quen lối đi qua cầu thang, sau đó mở một cánh cửa cánh cửa sắt lớn, sau khi đi vào thì bật đèn trong phòng lên.
Trước mắt lập tức sáng lên, lúc này Uyển Yên mới nhìn thấy quang cảnh ở bên trong, trên bức tường trong phòng vẽ đầy màu sắc tươi đẹp, graffiti (*) sặc sỡ chói mắt, đồ đạc trong phòng rất ít lại rất sạch sẽ, một chiếc giường, một cái bàn, một ghế sô pha mềm mại một người ngồi, chính giữa còn có một bao cát lớn.
(*) Graffiti có nghĩa là "hình vẽ trên tường" là tên gọi chỉ chung về những hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bức tường ở các đường phố, khu phố và được vẽ bằng sơn hoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu gì hay chỉ là vẽ bằng sơn xịt lên những nơi có bề mặt phẳng, rộng. Đây là một loại hình nghệ thuật công cộng hay nghệ thuật đường phố có thể hình thành bằng các hình thức đơn giản trên các bức tranh tường.
Uyển Yên cảm thấy mới lạ, chạy qua xem, nhân tiện dùng nắm tay đánh vào bao cát một chút nhưng đáng tiếc quá nặng, cô đấm một quyền qua, bao cát nặng trịch chỉ lắc nhẹ, mu bàn tay lại bị đụng đau.
Ở chỗ này bên ngoài nhìn vào chỉ là một xưởng sửa chữa, thật ra là một căn cứ bí mật vừa đáng yêu vừa ấm cúng, trong phòng còn có máy sưởi, sạch sẽ không dính một hạt bụi, giống như có người đã đặc biệt đến quét dọn.
Uyển Yên nhìn bao cát trước mặt, xúc động nói: "Bao cát này cứng quá à."
Lục Nghiên Thanh đi qua, từ phía sau thuận thế cầm chặt tay cô, vờ nắm thành quyền, cẩn thận giúp cô xoa xoa, sau đó ghé sát vào tai cô, giọng nói khàn đục tràn ra từ trong cổ họng, chứa ý cười nhàn nhạt: "Còn có thứ cứng hơn nữa, có muốn thử không?"
Uyển Yên ngoẹo đầu nhìn anh, nhất thời không hiểu, ngơ ngác hỏi: "Cái gì cứng hơn?"
Lục Nghiên Thanh cong khóe môi, không nói gì, nhận lấy áo khoác cô cởi ra, treo lên.
Sau khi đến đây, hai người tắt hết tất cả thiết bị liên lạc.
Sau khi tắm xong, trên người Uyển Yên chỉ mặc một chiếc đầm ngủ mỏng manh, rúc trên chiếc giường đơn, cả người quấn mền, bàn chân để gần máy sưởi để sưởi ấm, khi nhìn thấy Lục Nghiên Thanh đi ra, mắt cô sáng lên, lập tức vén chăn lên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Mau tới đây mau tới đây."
Lục Nghiên Thanh vừa đi ra từ phòng tắm, mái tóc ngắn đen nhánh gọn gàng vẫn còn chút ẩm ướt, giọt nước chậm rãi trượt xuống dọc theo đường cong cần cổ thon dài của anh, rơi xuống xương quai xanh trắng lạnh.
Vốn dĩ Lục Nghiên Thanh định ngủ trên ghế sô pha nhưng cô gái mời nhiệt tình, anh rũ mắt liếc nhìn, ý cười trong con người đen kịt trong trẻo nhàn nhạt, đầy ẩn ý.
Chờ đến khi hai người ở chung trong chăn, Lục Nghiên Thanh mới cảm thấy đây là chuyện cực kì nguy hiểm.
Uyển Yên vốn là thể hàn, vừa đến mùa đông tay chân liền lạnh, ánh mắt của Lục Nghiên Thanh dời đến bàn chân đang lộ ra ngoài chăn của cô.
Làn da của cô gái trắng muốt, bàn chân cũng nhỏ nhắn lung linh, dường như đâu đâu cũng nhỏ, môi mỏng của anh khẽ mím, nhìn chằm chằm một hồi, có hơi mê mẩn.
Bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của người đàn ông, Uyển Yên cũng ngoẹo đầu quan sát anh, lập tức lắc lư hai bàn chân duỗi thẳng dưới mí mắt của anh, giống như vô tình nói: "Chân em lạnh quá."
Dứt lời, Lục Nghiên Thanh ngước mắt, cầm đôi chân lạnh lẽo đó trong bàn tay.
Độ ấm trong lòng bàn tay của người đàn ông nóng rực, như thiêu đốt làn da cô, hơi lạnh nơi lòng bàn chân từ từ rút lui chỉ còn lại hơi ấm.
Dưới ánh đèn, Uyển Yên lẳng lặng ngắm nhìn anh, khuôn mặt đẹp trai sắc nét trước mặt này cô ngắm thế nào cũng không đủ, cả đời này cũng không chán.
Người đàn ông mày đen mắt sáng, ngày bình thường luôn vô cảm, lúc này đang cầm chân cô, sống mũi rất thẳng, nét mặt chăm chú cực kì, nhiều hơn một phần dịu dàng và bình tĩnh mà ngày xưa chưa từng có.
Uyển Yên mím môi cười trộm, cả trái tim như bị thứ gì đó lấp đầy, bàn chân được người đàn ông cầm lấy, ngón chân vểnh lên một cách tinh nghịch.
Lục Nghiên Thanh cúi đầu, khóe môi hơi cong, giọng nói lạnh lùng, ẩn chứa cảm xúc kiềm chế.
"Dụ dỗ anh?"
Bị anh vạch trần dứt khoát không thèm che đậy, khuôn mặt của Uyển Yên bỗng chốc đỏ bừng trong chớp mắt, cô vô thức liếm cánh môi khô khốc, vẫn cứ gật đầu không sợ chết.
Ánh mắt của Lục Nghiên Thanh dần tối đi, động tác trên tay cũng dừng lại, Uyển Yên mím môi, trái tim đập 'thình thịch', bắt đầu mất khống chế.
Người đàn ông cầm bàn chân của cô đè ở dưới thân, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, đôi tay mạnh mẽ chống hai bên người cô, đường cong cơ bắp trơn bóng, đôi mắt trong trẻo đen kịt lặng lẽ im ắng nhìn cô.
Giọng nói anh đè thấp có hơi khàn, đường nét quai hàm căng cứng, cảm xúc nóng bỏng dưới đáy mắt cuồn cuộn: "Em có biết em đang làm gì không?"
Uyển Yên ngước mắt, chống lại cặp mặt đen trầm sáng long lanh kia, đuôi mắt khẽ nhếch lên, ý cười trên mặt thanh thuần xinh đẹp, hơi hất cằm: "Vậy anh trai có muốn làm tình với em không?"
*** Tác giả
Yên Nhi: Anh trai, làm tình không?
Anh trai Lục: Làm.
Tác giả: Mẹ không cho phép!!!
Ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng mát lạnh trên người anh, Uyển Yên khó khăn lắm mới chuồn ra được, bây giờ cuối cùng cũng thấy hài lòng thỏa dạ, chờ ôm đủ rồi cô mới lui ra từ trong ngực anh.
Bỗng nhiên cô nhớ đến gì đó lại nhíu mày, trừng anh, "Lục Nghiên Thanh, anh là rùa rụt cổ sao?"
Cô giận anh quay về mà cũng không nói cho cô biết, nếu như cô không chủ động gửi tin nhắn đó thì chẳng lẽ cái gì anh sẽ không nói gì sao?
Lục Nghiên Thanh rũ mắt, cầm tay cô đặt lên môi hôn nhẹ một chút, trầm thấp 'ừm' một tiếng.
Nhìn thấy vẻ mặt này của anh, Uyển Yên muốn nổi cơn thịnh nộ nhưng lại không nhẫn tâm với anh được, vì thế lại hỏi: "Sao anh không đến tìm em?"
Lục Nghiên Thanh nói ra sự thật: "Anh đã nhìn thấy Tống Cận Ngôn."
Mạnh Uyển Yên mím môi nhìn anh: "Cho nên, anh đang ghen hả?"
Chàng trai trước mặt mày đen mắt sáng, con ngươi u ám sâu thẳm, cong khóe môi nói: "Ghen tị sắp điên rồi."
Câu này dường như đã được anh nghiền ngẫm lặp đi lặp lại giữa răng môi vô số lần.
Mạnh Uyển Yên nhướng mày, giọng điệu có chút kiêu ngạo: "Vậy anh có muốn bỏ trốn cùng em không?"
Lục Nghiên Thanh trả lời không hề do dự: "Muốn."
Mạnh Uyển Yên vội vàng chỉ vào chiếc xe đạp của mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chúng ta đạp xe đạp đi, như thế sẽ nhanh hơn."
Lục Nghiên Thanh híp mắt, nhìn chiếc xe đạp nhỏ nhắn trơ trọi đó, gió lạnh gào thét đến vô cùng hợp thời, một giây sau, xe đạp 'leng keng' một tiếng bị thổi ngã ra bãi cỏ.
"Chiếc đó?"
Người con gái trước mặt gật đầu như mổ thóc, đưa ra đề nghị vừa chân thành vừa tha thiết: "Anh chở em đi?"
Anh dáng cao chân dài, đạp nhanh hơn cô nhiều.
Uyển Yên tự chìm trong suy nghĩ của chính mình, vẫn còn đang suy nghĩ xem chút nữa bọn họ sẽ đi đâu, hay là tìm một khách sạn ở mấy ngày, dù sao có thể ở cùng một chỗ với anh là đủ rồi.
Lục Nghiên Thanh cúi đầu cười.
Anh đi thẳng qua vịn một cánh tay đỏ hồng nhỏ nhắn của cô gái, Uyển Yên vội vàng đuổi theo.
Hai người đi đến ga ra của nhà họ Lục, Lục Nghiên Thanh xách chiếc xe đạp quăng lên thùng xe việt dã màu đen: "Đi, đưa em đi trốn."
Sự thật chứng minh, chiếc xe đạp mà Uyển Yên đẩy đến như một món đồ trang sức vướng víu, lúc cô ngồi lên chiếc xe việt dã màu đen của Lục Nghiên Thanh mới cảm thấy, so với Lục Nghiên Thanh, suy nghĩ đạp xe đạp bỏ trốn của mình quả thật là suy nghĩ ngây thơ.
Động tác của Lục Nghiên Thanh lưu loát giúp cô mở cửa xe, cô vội vàng ngồi lên, trong lòng lại suy nghĩ, quả nhiên xe hơi thoải mái hơn xe đạp, nhưng mà tên này biết lái xe à?
Xe nổ máy, chiếc xe màu đen lao vào màn đêm tĩnh mịch không người, Uyển Yên nghiêng mắt nhìn người bên cạnh, anh xoay vô lăng một cách thuần thục, trên mặt không có bất kì một cảm xúc dư thừa nào.
Uyển Yên không nhịn được ngẩn ngơ, tò mò hỏi: "Anh thi bằng lái xe hồi nào vậy?
Lục Nghiên Thanh: "Năm nay."
Uyển Yên gật đầu như có điều suy tư, nhạc trong xe cũng tự động phát.
Bên ngoài cửa sổ thưa thớt xe cộ, màn đêm như thế vô cùng yên tĩnh, giọng nữ mềm mại êm ái bay bổng khắp xe.
"... Em bằng lòng đi theo anh khắp chân trời góc bể, em biết tất cả chẳng dễ dàng gì."
"Chỉ cần ánh mắt kiên định của anh, tình yêu trong em liền trở nên có ý nghĩa." (*)
(*) Lời trong bài hát “Dũng khí” của Lương Tịnh Như
Đường phố phồn hoa bên ngoài cửa sổ vội vàng lướt qua, Uyển Yên mím môi cười, ngâm nga nhẹ nhàng theo giai điệu, đột nhiên cảm thấy bài hát này quá phù hợp với tâm tình hiện tại.
Giọng của cô gái mềm mại dịu dàng, yên ả êm dịu, mỗi một chữ đều rơi vào đáy lòng anh.
Trên đường đi, Uyển Yên ngâm nga bài hát, giống như mượn tình ca để nói lời yêu thương với anh.
Hát xong mấy bài hát tình ca, Uyển Yên nhìn anh cười: "Lục Nghiên Thanh, thấy em hát thế nào?"
Lục Nghiên Thanh: "Êm tai."
Uyển Yên bĩu môi, không tin một chút nào, "Vậy sao anh không khen em."
Lục Nghiên Thanh ghé mắt nhìn cô, lắng nghe rõ tiếng tim đập trong lồng ngực của mình.
Đến nơi, ngoài cửa sổ đen kịt một vùng, Lục Nghiên Thanh lái xe chầm chậm vào ga ra, phía đằng trước chỉ có một ngọn đèn cũ lờ mờ.
Tất cả mọi thứ ở đây đều rất xa lạ, hình như bọn họ cách thành phố rất xa, Uyển Yên vẫn luôn không hỏi, trong lòng đang suy nghĩ, anh đưa cô đi đâu thì cô đi theo đó.
Không ngờ tới đây là một xưởng sửa xe ô tô ở ngoại thành.
Mùa đông ở Kinh Đô cực kì lạnh, đặc biệt là vùng ngoại ô vào ban đêm, trong xe có máy sưởi cho nên Uyển Yên không cảm thấy được nhưng giây phút vừa mở cửa xe ra, gió lạnh rét thấu xương tràn vào trong cổ, lạnh rét khiến người ta không ngừng run rẩy.
Lục Nghiên Thanh xuống xe trước, sau đó đi qua, giúp Uyển Yên tháo dây an toàn rồi cởi áo lông của mình choàng lên người cô.
Áo lông của anh vừa rộng vừa dày, còn lưu lại nhiệt độ cơ thể ấm áp của chủ nhân, Uyển Yên cười híp mắt quấn chặt quần áo, vùi đầu vào trong cổ áo, giống như chú chuột hamster nhỏ ngủ đông.
Lục Nghiên Thanh nắm tay cô đi vào, quen đường quen lối đi qua cầu thang, sau đó mở một cánh cửa cánh cửa sắt lớn, sau khi đi vào thì bật đèn trong phòng lên.
Trước mắt lập tức sáng lên, lúc này Uyển Yên mới nhìn thấy quang cảnh ở bên trong, trên bức tường trong phòng vẽ đầy màu sắc tươi đẹp, graffiti (*) sặc sỡ chói mắt, đồ đạc trong phòng rất ít lại rất sạch sẽ, một chiếc giường, một cái bàn, một ghế sô pha mềm mại một người ngồi, chính giữa còn có một bao cát lớn.
(*) Graffiti có nghĩa là "hình vẽ trên tường" là tên gọi chỉ chung về những hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bức tường ở các đường phố, khu phố và được vẽ bằng sơn hoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu gì hay chỉ là vẽ bằng sơn xịt lên những nơi có bề mặt phẳng, rộng. Đây là một loại hình nghệ thuật công cộng hay nghệ thuật đường phố có thể hình thành bằng các hình thức đơn giản trên các bức tranh tường.
Uyển Yên cảm thấy mới lạ, chạy qua xem, nhân tiện dùng nắm tay đánh vào bao cát một chút nhưng đáng tiếc quá nặng, cô đấm một quyền qua, bao cát nặng trịch chỉ lắc nhẹ, mu bàn tay lại bị đụng đau.
Ở chỗ này bên ngoài nhìn vào chỉ là một xưởng sửa chữa, thật ra là một căn cứ bí mật vừa đáng yêu vừa ấm cúng, trong phòng còn có máy sưởi, sạch sẽ không dính một hạt bụi, giống như có người đã đặc biệt đến quét dọn.
Uyển Yên nhìn bao cát trước mặt, xúc động nói: "Bao cát này cứng quá à."
Lục Nghiên Thanh đi qua, từ phía sau thuận thế cầm chặt tay cô, vờ nắm thành quyền, cẩn thận giúp cô xoa xoa, sau đó ghé sát vào tai cô, giọng nói khàn đục tràn ra từ trong cổ họng, chứa ý cười nhàn nhạt: "Còn có thứ cứng hơn nữa, có muốn thử không?"
Uyển Yên ngoẹo đầu nhìn anh, nhất thời không hiểu, ngơ ngác hỏi: "Cái gì cứng hơn?"
Lục Nghiên Thanh cong khóe môi, không nói gì, nhận lấy áo khoác cô cởi ra, treo lên.
Sau khi đến đây, hai người tắt hết tất cả thiết bị liên lạc.
Sau khi tắm xong, trên người Uyển Yên chỉ mặc một chiếc đầm ngủ mỏng manh, rúc trên chiếc giường đơn, cả người quấn mền, bàn chân để gần máy sưởi để sưởi ấm, khi nhìn thấy Lục Nghiên Thanh đi ra, mắt cô sáng lên, lập tức vén chăn lên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Mau tới đây mau tới đây."
Lục Nghiên Thanh vừa đi ra từ phòng tắm, mái tóc ngắn đen nhánh gọn gàng vẫn còn chút ẩm ướt, giọt nước chậm rãi trượt xuống dọc theo đường cong cần cổ thon dài của anh, rơi xuống xương quai xanh trắng lạnh.
Vốn dĩ Lục Nghiên Thanh định ngủ trên ghế sô pha nhưng cô gái mời nhiệt tình, anh rũ mắt liếc nhìn, ý cười trong con người đen kịt trong trẻo nhàn nhạt, đầy ẩn ý.
Chờ đến khi hai người ở chung trong chăn, Lục Nghiên Thanh mới cảm thấy đây là chuyện cực kì nguy hiểm.
Uyển Yên vốn là thể hàn, vừa đến mùa đông tay chân liền lạnh, ánh mắt của Lục Nghiên Thanh dời đến bàn chân đang lộ ra ngoài chăn của cô.
Làn da của cô gái trắng muốt, bàn chân cũng nhỏ nhắn lung linh, dường như đâu đâu cũng nhỏ, môi mỏng của anh khẽ mím, nhìn chằm chằm một hồi, có hơi mê mẩn.
Bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của người đàn ông, Uyển Yên cũng ngoẹo đầu quan sát anh, lập tức lắc lư hai bàn chân duỗi thẳng dưới mí mắt của anh, giống như vô tình nói: "Chân em lạnh quá."
Dứt lời, Lục Nghiên Thanh ngước mắt, cầm đôi chân lạnh lẽo đó trong bàn tay.
Độ ấm trong lòng bàn tay của người đàn ông nóng rực, như thiêu đốt làn da cô, hơi lạnh nơi lòng bàn chân từ từ rút lui chỉ còn lại hơi ấm.
Dưới ánh đèn, Uyển Yên lẳng lặng ngắm nhìn anh, khuôn mặt đẹp trai sắc nét trước mặt này cô ngắm thế nào cũng không đủ, cả đời này cũng không chán.
Người đàn ông mày đen mắt sáng, ngày bình thường luôn vô cảm, lúc này đang cầm chân cô, sống mũi rất thẳng, nét mặt chăm chú cực kì, nhiều hơn một phần dịu dàng và bình tĩnh mà ngày xưa chưa từng có.
Uyển Yên mím môi cười trộm, cả trái tim như bị thứ gì đó lấp đầy, bàn chân được người đàn ông cầm lấy, ngón chân vểnh lên một cách tinh nghịch.
Lục Nghiên Thanh cúi đầu, khóe môi hơi cong, giọng nói lạnh lùng, ẩn chứa cảm xúc kiềm chế.
"Dụ dỗ anh?"
Bị anh vạch trần dứt khoát không thèm che đậy, khuôn mặt của Uyển Yên bỗng chốc đỏ bừng trong chớp mắt, cô vô thức liếm cánh môi khô khốc, vẫn cứ gật đầu không sợ chết.
Ánh mắt của Lục Nghiên Thanh dần tối đi, động tác trên tay cũng dừng lại, Uyển Yên mím môi, trái tim đập 'thình thịch', bắt đầu mất khống chế.
Người đàn ông cầm bàn chân của cô đè ở dưới thân, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, đôi tay mạnh mẽ chống hai bên người cô, đường cong cơ bắp trơn bóng, đôi mắt trong trẻo đen kịt lặng lẽ im ắng nhìn cô.
Giọng nói anh đè thấp có hơi khàn, đường nét quai hàm căng cứng, cảm xúc nóng bỏng dưới đáy mắt cuồn cuộn: "Em có biết em đang làm gì không?"
Uyển Yên ngước mắt, chống lại cặp mặt đen trầm sáng long lanh kia, đuôi mắt khẽ nhếch lên, ý cười trên mặt thanh thuần xinh đẹp, hơi hất cằm: "Vậy anh trai có muốn làm tình với em không?"
*** Tác giả
Yên Nhi: Anh trai, làm tình không?
Anh trai Lục: Làm.
Tác giả: Mẹ không cho phép!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.