Anh Chàng Bộ Đội Đặc Chủng Cố Chấp Yêu Em

Chương 4: Hoặc Là Cùng Nhau Chết, Hoặc Là Cùng Nhau Sống

Quân Tử A Quách

01/05/2024

Lục Nghiên Thanh nói xong câu này thì bầu không khí có hơi gường gượng.

Bôi thuốc xong, khoảnh khắc anh thả tay ra, người con gái trên giường như phá vỡ cửa nhà lao, lập tức rút chân về, cả người rúc trong chăn, lùi về phía mép giường, nhìn anh với ánh mắt lạnh như băng.

Nhìn thấy phản ứng của cô gái, hô hấp của Lục Nghiên Thanh dừng lại, trong cổ họng như mắc phải xương cá, ngay cả động tác nuốt cũng đau đớn.

Anh sững sờ trong giây lát, sau đó mới trầm giọng lên tiếng: "Sáng sớm ngày mai sẽ có xe đến đón mọi người, sau khi trở về thì nghỉ ngơi cho tốt trước đã."

Uyển Yên ngừng một chút, lặng lẽ nắm chặt một góc chăn, nhẹ 'ơ' một tiếng châm chọc: "Họ Lục kia, anh định biểu diễn tình cảm thắm thiết gì cho tôi xem thế?"

Hốc mắt lại bắt đầu đau rát sưng sưng, giống như bị gió bên ngoài cửa làm mờ mắt, Uyển Yên thờ ơ nghiêng đầu, yên lặng nhìn chăm chú khuôn mặt trước mặt này, năm đó sau khi biết tin anh chết, trong biết bao nhiêu giấc mộng lúc nửa đêm, trong đầu cô đều là khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của anh.

Tất cả mọi người đều nói với cô, Lục Nghiên Thanh thực sự đã chết rồi nhưng cô không tin, do đó đã như điên mà tìm anh khắp nơi, sau khi cùng đường bí lối, cô tiến vào giới giải trí, cô nghĩ, nếu như cô đứng ở một nơi mà muôn người đều chú ý thì có phải anh sẽ nhìn thấy cô hay không.

Cô không có cách nào tìm thấy anh nhưng có thể chờ anh chủ động, kết quả ba năm trôi qua, cô trở thành đối tượng mà cả internet đều anti, cũng từ từ chấp nhận sự thật rằng anh đã chết.

Mạnh Uyển Yên không quan tâm lắm khẽ cười, nói nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy: "Lúc đầu là anh đã bỏ rơi tôi trước, nếu như không phải hôm nay tình cờ gặp được, cả đời này, tôi đều là người bị anh đá."

Động tác trên tay của người đàn ông dừng lại, tim đập thình thịch vào lồng ngực, cổ họng khô khốc không cách nào thở nổi.

Một lúc lâu sau, anh cất giọng trầm thấp, cuống họng giống như bị giấy nhám mài qua, vừa khô vừa khàn.

Anh nói: "Yên Nhi, xin lỗi."

Nghe thấy tiếng xin lỗi bất thình lình này, ánh mắt của Mạnh Uyển Yên trống rỗng hai giây, cô nhìn Lục Nghiên Thanh, hốc mắt mỏi nhừ đỏ lên, đè nén tất cả mọi tình cảm xuống đáy lòng, cười hỏi: "Tại sao lại xin lỗi."

Xin lỗi vì những lời nói lỗ mãng khi nãy.

Xin lỗi vì không nói một tiếng mà đã đi năm năm.

Hay là xin lỗi bởi vì đã gạt cô nói mình đã chết rồi.

Lục Nghiên Thanh mím môi, giữa hai đầu mày là sự lạnh lùng nghiêm nghị thường có và sự ảm đạm khó nhận ra, thấp giọng nói: "Số thuốc này em nhớ bôi mỗi ngày một lần nhé."

Người đàn ông hỏi một đằng trả lời một nẻo, đặt hai hộp thuốc bên tay cô.

Cô cho anh cơ hội nhưng anh không muốn nói gì cả.

Bàn tay đang nắm chặt góc chăn của Mạnh Uyển Yên chậm rãi buông lỏng, cả người bị lửa giận bùng cháy từ đáy lòng phun lên, hai tay của cô đang run lên, thuốc cầm trong tay trực tiếp đập lên mặt anh.

Lục Nghiên Thanh nhắm mắt lại, không tránh, góc cạnh của hộp thuốc nhọn hoắc xoẹt qua sát đuôi mắt anh, xước thành một vết đỏ nhỏ xíu.

Mạnh Uyển Yên nghiêng đầu không nhìn anh nữa, chỉ tay về phía cửa lạnh lùng thốt lên: "Cút."

Bình tĩnh, lạnh lùng, giọng nói đanh lại.

Xác định vết thương của cô đã xử lí xong, Lục Nghiên Thanh mới cất hòm thuốc rồi đứng dậy, ánh mắt thâm trầm rơi vào sườn mặt sạch sẽ trắng như sứ của cô gái, thấp giọng đáp lại: "Được."

Vừa đi đến cửa, bên ngoài cửa có người gõ cửa trước, tay của Lục Nghiên Thanh đặt trên tay nắm cửa màu bạc.

"Cộc cộc cộc" ba tiếng, lập tức phá vỡ sự im lặng trong căn phòng, cũng làm rối loạn nhịp thở của Mạnh Uyển Yên.

Cô vội vàng quay đầu, ánh mắt lạnh buốt cảnh cáo Lục Nghiên Thanh đừng mở cửa, người đàn ông ngước mắt nhìn cô, khóe môi mỏng của anh cong lên như có như không, theo đó là tiếng 'kẹt', cửa phòng mở ra.

"Chị Uyển Yên..."

"Lão...lão đại?!"

Tiếng mở cửa vang lên, đôi nam nữ đứng bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện, hai người cười toe toét nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng kia của Lục Nghiên Thanh thì giống như dán bùa định thân.

Người đàn ông trước mắt thân hình cao lớn, ít nhất cũng gần 1m9, Tiểu Huyên nhỏ nhắn xinh xắn chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt trợn trừng trừng nhìn lão đại, miệng há ra thành hình chữ O vì kinh ngạc.



Cô ấy lén lút liếc nhìn trong phòng, vừa khéo nhìn thấy Mạnh Uyển Yên đang quấn chăn, mặc đồ ngủ, tóc rối bù xù, hốc mắt còn đang đỏ lên, Tiểu Huyên bỗng nhiên ý thức được tại sao khi nãy Uyển Yên gửi tin Wechat đó cho cô ấy: "Đừng quấy rầy chị."

Nhìn về phía đội trưởng Lục đột nhiên xuất hiện trong phòng của Mạnh Uyển Yên, vẻ mặt Trương Khải Hàng ngẩn ra, còn tưởng bản thân nhận sai người rồi: "Lão, lão đại, sao anh lại ở đây?"

Lục Nghiên Thanh rũ mắt nhìn cậu ấy, đường nét khuôn mặt tuấn tú thâm trầm, mặt không đổi sắc nói: "Đưa thuốc."

Trương Khải Hàng chớp mắt, tầm mắt rơi vào chỗ vết đỏ trên khóe mắt của đội trưởng, nhỏ giọng ấp úng: "Đội trưởng, bọn em không có quấy rầy hai người chứ?"

Tình cảnh bên trong khó tránh khỏi khiến người ta miên man suy nghĩ, trận chiến này nhìn có chút ác liệt...

Giọng nói của Trương Khải Hàng không to không nhỏ, vừa đủ để người trên giường nghe thấy, Mạnh Uyển Yên mặt đỏ tai nóng, trực tiếp túm chăn qua vùi cả người vào trong chăn, tức giận duỗi thẳng cẳng.

Ánh mắt Lục Nghiên Thanh lạnh lẽo quét qua cậu ấy, xoay qua đưa hai tuýp thuốc trong tay cho Tiểu Huyên đang đứng đực ra, ngữ khí tuy lãnh đạm nhưng cũng mềm mỏng: "Cái này đưa cô, đừng quên."

Tiểu Huyên ngây ngẩn hoàn hồn, lập tức gật đầu.

Đội trưởng đi rồi, Trương Khải Hàng đưa ánh mắt nhìn Tiểu Huyên rồi vội vã đuổi theo.

"Lão đại, sao anh lại ở trong phòng của nữ thần vậy?!"

"Lão đại anh nói thật với em đi, có phải anh tiếp xúc gần gũi với nữ thần rồi hay không?"

"Vừa nãy lúc ăn cơm tối, cũng không biết ai lạnh nhạt như vậy với nữ thần."

"Ai ai ai, anh đừng đánh em mà!"

...

Tiểu Huyên cầm thuốc vào phòng liền nhìn thấy một cục đang cuộn lại ở trên giường, quấn như con sâu róm.

Cô ấy đi đến phía trước, dè dặt kéo một góc chăn, "Chị Uyển Yên, chị không sao chứ?"

Xác định là tiếng của Tiểu Huyên, Mạnh Uyển Yên mới tung chăn ra, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, cô hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng lên xuống, Tiểu Huyên nhìn thấy thì có chút khó hiểu, biểu cảm bây giờ của Uyển Yên là quá tức giận hay là quá vui vẻ...

Trước khi đi, Tiểu Huyên đặt thuốc lên trên bàn, giống như thăm dò hỏi: "Chị Uyển Yên, đây là thuốc Lục đại ca đưa, chị còn cần không?"

Ngay sau đó, cô gái nằm đơ như cây cơ trong chăn bật dậy khỏi giường, bước nhanh đến ném toàn bộ thuốc trên bàn vào thùng rác.

Động tác thực hiện lưu loát, không dây dưa dài dòng.

Tiểu Huyên mím môi, đáy lòng âm thầm thở dài, Mạnh Uyển Yên uống một ngụm nước, chất lỏng lạnh buốt trượt vào cổ họng, cuối cùng cũng khôi phục chút ít lý trí, "Tiểu Huyên, chị và Lục Nghiên Thanh đã chia tay rồi."

"Sau này em đừng gọi anh ta là Lục đại ca nữa."

Tiểu Huyên 'à' một tiếng, ngoan ngoãn hỏi: "Vậy gọi là gì thế?"

Vừa nhắc đến người này, Mạnh Uyển Yên cảm thấy lồng ngực bị nghẹn phát hoảng, cô hừ một tiếng, môi hồng nhếch lên: "Đồ đểu cáng."

Sáu giờ sáng, Uyển Yên tỉnh dậy từ trong mơ, cô mở mắt ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà, xung quanh vẫn còn tối mịt, cả người giống như nằm trong một tấm lưới lớn đang bung ra.

Chất lượng giấc ngủ của cô luôn kém, có lúc thường xuyên bị ác mộng làm cho tỉnh lại, trong mơ luôn xuất hiện cùng một người, cuối giấc mơ, Lục Nghiên Thanh sẽ luôn là máu thịt lẫn lộn, hoặc là bị người ta bắn chết, hoặc là bị vũ khí sắc nhọn độc ác đâm vào.

Trong mỗi giấc mơ, anh chưa từng sống sót.

Đêm nay là lần đầu tiên cô ngủ được một giấc bình yên và an ổn trong suốt năm năm nay.

Cửa sổ phòng ngủ đã bị đóng lại từ lúc nào, Mạnh Uyển Yên nhìn chằm chằm ra đó, có hơi thất thần.

Trước đây khi còn đi học, Lục Nghiên Thanh thích trèo ban công, thần không biết quỷ không hay, nụ hôn đầu của hai người chính là do anh trèo tường mà đòi được.

Lúc đó Uyển Yên lớp 10 còn Lục Nghiên Thanh học lớp 12.

Hoạt động ngoại khóa ngày thứ 6 hôm ấy, Uyển Yên bị các bạn học kéo đi đến sân bóng xem trận đấu bóng rổ của năm cuối cấp, nhìn thấy Lục Nghiên Thanh trên sân bóng mồ hôi tuôn như mưa, ương bướng lại phô trương, nghe thấy tiếng hét kích động của đám con gái bên cạnh, khen anh đẹp trai, còn muốn xin phương thức liên lạc của anh.



Đó chính là lúc Uyển Yên kiêu hãnh nhất, bởi vì nam sinh mà muôn người chú ý đến chính là bạn trai của cô, Lục Nghiên Thanh.

Sau khi thi đấu xong có nữ sinh đưa nước và khăn mặt cho anh, Lục Nghiên Thanh lần lượt tránh đi, chàng trai có khuôn mặt trong sáng vén áo lên lau mồ hôi, cơ bụng cân xứng như ẩn như hiện, chân dài sải bước đi về phía cô.

"Không có chai nước nào để uống luôn?"

Chàng trai nghiêng đầu nhìn cô, mái tóc đen nhánh có chút ướt, gò má trắng nõn hơi ửng hồng, trên trán đọng mồ hôi, từng bước từng bước đến gần cô, hơi nóng từ trên người cũng phả đến người cô.

Rõ ràng vẫn còn là dáng vẻ thiếu niên nhưng cả người từ trên xuống dưới đều là hormone bùng nổ, lại có được sự gợi cảm trưởng thành hiếm thấy ở độ tuổi này.

Mạnh Uyển Yên đỏ bừng mặt không tự chủ được, môi hồng dẩu lên, hừ một tiếng: "Không phải có rất nhiều người đưa nước cho anh sao?"

Lục Nghiên Thanh cười cười, liếc mắt nhìn gò má ửng đỏ của cô, đôi mắt đen sâu thẳm, trầm giọng nói: "Anh chỉ uống nước của vợ mình thôi."

Cũng không biết có ai nghe thấy câu này không, gò má của Mạnh Uyển Yên lập tức đỏ bừng, đưa nước ở phía sau lưng cho anh, lầm bầm: "Tào lao mía lao."

Lớp tự học sắp bắt đầu rồi, Mạnh Uyển Yên và bạn học phải đi, chàng trai chụp lấy cổ tay cô, động tác nhanh chóng nét một tờ giấy vào trong tay cô.

Sau đó rời đi, một tay đút vào trong túi, tay kia ra dấu rồi chỉ để lại cho cô một bóng lưng huênh hoang.

Về đến phòng học, Mạnh Uyển Yên mới cẩn thận mở mảnh giấy ra, trên đó viết: [Vợ, tối nay tan học, anh đưa vợ đi hẹn hò.]

Chữ của Lục Nghiên Thành vẫn luôn rất xấu, giống như gà bới vậy.

Mạnh Uyển Yên mím môi cười, vuốt phẳng tờ giấy kia, kẹp vào trong cuốn sách.

Năm đó chiếu lại bộ phim "Titanic", hai người chưa học xong tiết tự học cuối cùng bèn trèo tường chuồn ra khỏi trường đến rạp chiếu phim.

Trên lưng vẫn còn mang cặp sách nhưng mà cởi đồng phục rồi nên không ai biết họ là học sinh trường nào, vì thế hai người nắm tay nhau không kiêng nể gì, ôm hôn, cùng ăn một cây kem giống như một cặp đôi bình thường.

Trong phim có một đoạn ngắn, Rose ngồi trên thuyền cứu hộ nhưng lúc thuyền xuống được nửa chừng thì cô ấy lại liều lĩnh nhảy trở lại tài và chọn cách đối mặt với sự sống và cái chết cùng Jack, Uyển Yên cảm động trước sự dũng cảm của nữ chính, lúc đó Lục Nghiên Thanh nắm lấy tay cô không nói chuyện, khuôn mặt anh tuấn càng ngày càng rõ hơn dưới khung cảnh nửa sáng nửa tối.

Khúc cuối, Jack đẩy Rose lên một miếng ván duy nhất, bản thân lại ngâm mình trong biển băng lạnh rét thấu xương, mặc kệ hơi thở hổn hển và cơ thể đang run rẩy, hết lần này đến lần khác an ủi người yêu rằng: Sau khi được cứu em sẽ có rất nhiều con cái, con cháu đầy đàn, sống thọ, chết trên chiếc giường ấm áp chứ không phải là vùng biển tĩnh mịch này vào tối nay.

Bộ phim chiếu đến đây, trong rạp đã truyền đến tiếng khóc đứt quãng của người xem, cảm khái cho đoạn tình yêu sinh li tử biệt vĩ đại của người khác.

Hốc mắt của Uyển Yên cũng đỏ hoe, sụt sịt nhìn chàng trai bên cạnh.

Lục Nghiên Thanh vẫn nắm chặt tay cô như cũ, môi mỏng mím lại, vẻ mặt trầm tĩnh, phản ứng vô cùng bình tĩnh.

Mạnh Uyển Yên lật tay nắm lấy tay anh, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh mềm mại chen vào khe hở giữa các ngón tay anh, mười ngón đan vào nhau, tiếng nói cũng mang theo chút âm mũi, nghe có vẻ yếu đuối, "Nếu như anh là nam chính, anh có chết vì em không?"

Giống như Jack trong phim vậy.

Lục Nghiên Thanh rũ mắt xuống, ánh mắt nhàn nhạt: "Để em sống một mình à?"

Uyển Yên gật gật đầu, rất thân thiết bổ sung: "Sau đó trai gái thành đàn, hạnh phúc sống đến già, giống như Rose vậy."

Lục Nghiên Thanh trầm mặc một lúc, đầu lưỡi chạm vào khóe môi, bất giác nở nụ cười: "Anh sẽ không chết vì em đâu."

Một câu hỏi được tặng điểm lại bị anh trả lời như câu hỏi đòi mạng.

Mạnh Uyển Yên hừ lạnh, 'bộp' một tiếng đánh rớt tay anh, hờn dỗi, không muốn nói chuyện với anh.

Lục Nghiên Thanh liếc nhìn cô rồi thuận tay kéo bàn tay đang giãy giụa của cô gái trở lại.

Giọng nói của chàng trai không phải rất vang nhưng trầm ổn mạnh mẽ, rõ ràng từng chữ, "Anh và em, hoặc là cùng chết, hoặc là cùng sống."

Em dám thừa dịp ông đây chết rồi sinh con cháu đầy đàn với người khác, bạc đầu đến già.

Anh có làm ma cũng sẽ không bỏ qua cho em.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Chàng Bộ Đội Đặc Chủng Cố Chấp Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook