Chương 7: NHỮNG CHỖ TRỌ BÌNH YÊN
J.R.R TOLKIEN
04/05/2016
Buổi sáng hôm sau Bilbo thức giấc thật sớm. Ông nhảy dựng lên để xem giờ và đi đun nước - và chợt nhận ra rằng ông không còn ở nhà nữa. Thế là ông ngồi phịch xuống và mơ ước trong vô vọng để được tắm rửa và đánh răng. Ông chẳng có được, dù là trà hay bánh mì hay thịt muối cho bữa sáng, mà chỉ có thịt cừu và thịt thỏ nguội lạnh. Và sau đó ông phải chuẩn bị cho một cuộc khởi hành mới.
Lần này thì ông được cho phép leo lên lưng một con đại bàng và bám chặt giữa cánh của nó. Gió thổi phần phật qua đầu ông và ông nhắm tịt mắt lại. Những người lùn đang gào lên những câu chào tạm biệt và hứa sẽ trả ơn Chúa Tể Đại Bàng nếu như họ có thể làm được, và rồi mười lăm con chim vĩ đại bay vọt lên từ trên sườn núi. Mặt trời vẫn còn nằm ở phía Đông đường chân trời. Buổi sáng thật lạnh lẽo, sương mù tràn ngập các thung lũng và hang hố và tụ quanh các đỉnh và chóp đá trên trên các ngọn đồi. Bilbo mở mắt để nhìn trộm và thấy những con chim đã bay cao vút và thế giới đã cách quá xa, còn những ngọn núi đã rơi phịch xuống xa thăm thẳm. Ông vội nhắm mắt lại ngay và bám chặt hơn.
"Đừng có cấu chứ!" con đại bàng nói. "Đừng có sợ như một con thỏ vậy, thậm chí ông có giống như một con thỏ thật đi nữa. Đây là một buổi sáng trong lành và ít gió. Còn gì tốt hơn là bay thứ?"
Bilbo muốn trả lời rằng: "Một bể tắm ấm áp và một bữa sáng trễ trên bãi cỏ sau những chuyện này;" nhưng ông nghĩ rằng tốt hơn là đừng có nói gì hết, và lại bám chặt hơn nữa.
Sau một lúc thì những con đại bàng hẳn là đã thấy nơi mà chúng đang tìm, cho dù chúng đang ở cao ngất ngưỡng, nên chúng bắt đầu lượn vòng xuống theo những vòng xoắn ốc lớn. Chúng lượn như thế một lúc lâu, và cuối cùng thì ông hobbit cũng mở mắt ra trở lại. Mặt đất đã gần hơn những, và bên dưới họ là những cái cây trông giống như cây sồi và cây đu, và những vùng cỏ rộng, với một con sông chảy qua chúng. Nhưng cắt ngang trên vùng đất, ngay trên dòng chảy của con sông đang lượn vòng quanh chính mình, là một khối đá lớn, gần giống như một ngọn đồi đá, nhìn giống như cái tiền đồn cuối cùng của những rặng núi giờ đã xa, hay giống như một cái ném của một người khổng lồ nhất trong số những người khổng lồ lên vùng đồng bằng này.
Lúc này thì những con đại bàng đang nhanh chóng hạ những hành khách của chúng xuống đỉnh khối đá, từng con một.
"Tạm biệt!" chúng kêu lên, "cho dù các bạn có đi đâu chăng nữa, những cái tổ của các bạn vẫn luôn chờ đợi các bạn ở nơi cuối đường!" Đó là một cách nói lịch sự của những con đại bàng.
"Chúc cho ngọn gió dưới cánh các bạn luôn đưa các bạn đi khi mà mặt trời vẫn đăng trình và mặt trăng vẫn lữ thứ," Gandalf trả lời, ông biết cách trả lời cho phải phép.
Và họ chia tay. Và cho dù chúa tể của đại bàng sau này đã trở thành Vua Của Muôn Chim và đội một chiếc ngai vàng, và mười lăm thủ lĩnh của nó có được mười lăm cái vòng cổ vàng (làm từ vàng mà các người lùn đã cho chúng ), thì Bilbo không thấy lại chúng nữa - ngoại trừ cuộc chiến trên cao và ở một nơi xa của Năm Lực Lượng. Nhưng chuyện này sẽ diễn ra vào cuối câu chuyện này, và lúc này chúng ta sẽ không nói gì về chúng.
Trên đỉnh của ngọn đồi đá là một vùng bằng phẳng, và có một con đường đã được làm rất tốt với những bậc đá dẫn xuống con sông, băng qua những khối đá cạn khổng lồ băng qua bãi cỏ nằm sau dòng chảy. Có một cái động nhỏ (một cái động trong lành với một cái nền đá cuội) ở cuối các bậc thang và gần cuối của một vùng đá cạn. Đoàn lữ hành tập hợp lại nhau ở đây và thảo luận xem sẽ tiếp tục làm gì.
"Ta luôn muốn thấy tất cả các vị được an toàn (nếu có thể) trên các đỉnh núi," thầy phù thuỷ nói, "và cho đến bây giờ ta đã thực hiện được điều này bằng với một sự quản lý tốt và với cả may mắn. Thật ra chúng ta lúc này đã đi về phương Đông xa hơn nhiều so với khoảng đường mà ta dự định đi cùng quý vị, vì dù sao thì đây cũng không phải là chuyến phiêu lưu của ta. Ta có thể sẽ lại quay lại trước khi chuyến đi này kết thúc, nhưng trong lúc đó thì ta cần phải góp mặt ở một số công việc thúc bách khác."
Những người lùn rên lên và có vẻ rất đau buồn, còn Bilbo thì khóc. Họ đã bắt đầu nghĩ rằng Gandalf sẽ đi cùng họ suốt đoạn đường và sẽ luôn giúp họ giải quyết các khó khăn. "Ta không biến mất liền lúc này đâu" ông nói. "Ta có thể cho các vị thêm một hoặc hai ngày nữa. Có thể là ta sẽ giúp các vị ra khỏi tình thế khó khăn lúc này, và ta cũng cần giúp chính mình khá nhiều. Chúng ta không có thức ăn, không còn hành lý, và chẳng còn con ngựa lùn nào để cưỡi cả; và các vị thì không biết phải đi đâu. Bây giờ ta có thể nói với các vị như thế này. Các vị vẫn còn vài dặm ở phía bắc con đường mà chúng ta đã hằng đi, nếu như chúng ta không vội vã vượt qua rặng núi như thế. Còn rất ít người sinh sống trên những vùng đất này, trừ phi họ đã đi xuống đây thêm kể từ lần ta đến đây lần cuối vào vài năm trước. Nhưng ta biết một người là Một Người Nào Đó sống không xa đây. Một Người Nào Đó đã làm ra những bậc đá trên khối đá vĩ đại này- ta tin rằng ông ta gọi nó là Carrock. Ông ta không thường đến đây, chắc chắn là không phải giờ này, và không nên đợi ông ta. Thật ra nếu làm vậy thì rất nguy hiểm. Chúng ta phải đi tìm ông ta; và nếu cuộc gặp gỡ của chúng ta diễn ra tốt đẹp, ta nghĩ là ta sẽ đi và chúc các ngươi như đại bàng đã chúc "đi đâu cũng sẽ gặp lành!"
Họ van nài ông đừng lìa bỏ họ. Họ đề nghị cho ông vàng, bạc và châu báu của rồng, nhưng ông không đổi ý.
"Chúng ta sẽ xem, chúng ta sẽ xem!" ông nói, "và ta nghĩ là ta đã được trả công đầy đủ với vàng của rồng của các vị - khi mà các vị có được nó."
Sau đó thì họ không nài xin nữa. Họ cởi quần áo và tắm trong con sông, rất cạn, trong và có rất nhiều chỗ đá cạn. Khi họ đã khô ráo trong ánh mặt trời, lúc này đã chói chang và ấm áp, họ đã hồi phục, cho dù vẫn còn đau và đói. Rồi họ băng qua bãi cạn (cõng theo ông hobbit), và bắt đầu đi xuyên qua bãi cỏ xanh và đi xuống giữa những hàng thông rộng và những cây đu cao.
"Sao mà nó được gọi là Carrock?" Bilbo hỏi khi ông đi bên cạnh thầy phù thuỷ.
"Ông ta gọi nó là Carrock, bởi vì carrock là lời của ông ta nói về nó. Ông ta gọi những vật giống như vậy là những cái carrock, và cái này là Carrock chỉ bởi vì nó là cái gần nhà ông ta nhất và ông ta biết rõ nó nhất!"
"Ai gọi nói? Ai biết nó?"
"Một Người Nào Đó mà ta đã nói đến - một người rất vĩ đại. Các vị phải tỏ ra thật lịch sự khi ta giới thiệu các vị. Ta sẽ giới thiệu các vị thật từ từ, từng hai người một, ta nghĩ vậy; và các vị phải cẩn thận đừng làm phật lòng ông ta, nếu không thì có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Khi mà ông ta giận dữ thì ông ta rất đáng sợ, cho dù ông vẫn đủ tử tế nếu đang ở tâm trạng tốt. Ta vẫn phải cảnh cáo các vị là ông ta rất dễ nổi giận."
Những người lùn đang tập trung chung quanh khi họ nghe thầy phù thuỷ nói những chuyện này với Bilbo. "Đó có phải là người mà ông nói với chúng tôi và lúc này sao?" họ hỏi. "Ông không thể tìm được ai khác dễ tính hơn sao? Sao ông không giải thích rõ hơn một chút?" họ nói những câu đại loại thế.
"Phải, chính thế! Ta không thể tìm được! Ta đã giải thích rất kỹ rồi," thầy phù thuỷ cáu kỉnh trả lời. "Nếu các vị muốn biết hơn nữa, thì tên ông ta là Beorn. Ông ta rất khoẻ, và ông ta là một người trao đổi da."
"Cái gì? Một người buôn bán da thú, tìm mua những con thỏ nhà thỏ rừng khi không có sẵn da chúng trong kho à?" Bilbo hỏi.
"Thiên địa quỷ thần ơi, không, không, KHÔNG, KHÔNG!" Gandalf nói, "Đừng có ngốc thế, thưa ngài Baggins, nếu như ông có thể làm được điều này; và nhân danh tất cả các điều kỳ lạ trên thế giới này, xin ngài đừng có nhắc đến cái từ người buôn da thú lần nữa khi ngài vẫn còn trong chu vi một trăm dặm quanh nhà ông ta, và cũng đừng nhắc đến thảm, áo choàng, khăn choàng lông, bao tay, hoặc bất kỳ những từ không may khác! Ông ta là một người trao đổi da. Ông ta đổi da của ông ta; đôi khi ông ta là một gấu đen lớn, đôi khi ông ta là một người tóc đen cực khoẻ với những cánh tay lực lưỡng và một bộ râu rậm. Ta không thể nói với anh nhiều hơn, thế là đủ rồi. Một số người nói rằng ông ta là một con gấu, hậu duệ của một nòi gấu vĩ đại và cổ xưa ở những người núi mà trước đây những người khổng lồ đã đến. Một số người khác thì nói rằng ông là hậu duệ của người đầu tiên đã sống trước khi Smaug và những con rồng khác bay đến vùng đất này của thế giới, và trước khi những người lùn tiến vào những ngọn đồi phía Bắc. Ta không thể nói chuyện nào đúng, cho dù ta tin rằng câu chuyện sau là chuyện thực. Ông ta không phải là loại người có thể đặt câu hỏi được đâu.
"Dù sao thì ông ta không say mê cái gì hết ngoại trừ chính ông ta. Ông ta sống trong một rừng sồi và có một ngồi nhà gỗ lớn; và như một con người, ông ta dựng một dinh thự và nuôi những con ngựa cũng kỳ diệu như chính ông ta. Chúng làm việc cho ông ta và nói chuyện với ông ta. Ông ta không ăn thịt chúng mà cũng không hề săn đuổi hay ăn thịt thú hoang. Ông nuôi thật nhiều mật từ những con ong khổng lồ hung dữ, và sống phần lớn nhờ kem và mật. Như một con gấu, ông đi rất xa và rộng. Ta đã một lần thấy ông ta ngồi đơn độc trên đỉnh của Carrock vào ban đêm, ngắm trăng lặn về Rặng Núi Sương Mù, và ta nghe thấy ông ta tru lên bằng ngôn ngữ của gấu; 'Rồi sẽ đến một ngày chúng diệt vong và ta sẽ trở về!' Đó là lý do mà ta tin rằng ông ta đã một lần tự đến những rặng núi."
Bilbo và những người lùn suy nghĩ rất lung, và họ không hỏi gì nữa. Họ vẫn còn một chặng đường dài để đi. Họ nặng nề đi lên và xuống thung lũng. Trời rất nóng. Đôi khi họ nghĩ ngơi dưới những tàng cây, và khi Bilbo cảm thấy quá đói thì ông gặm một ít quả đầu, nếu như chúng đủ chín để rụng xuống đất.
Vào giữa trưa thì họ nhận ra những dãy hoa lớn đang bắt đầu hiện ra, mọc đều với nhau như thể chúng được người trồng. Ở sát gần họ, những rặng cỏ ba lá màu gà và màu tím đang vung vẫy, và một dãy rộng lớn một loại cỏ ba lá trắng có vị ngọt như mật. Có một tiếng vù vù rầm rì và một con ong đực hiện ra giữa không trung. Ong đang tấp nập bận rộn khắp nơi. Ồ, những con ong này! Bilbo chưa bao giờ thấy những gì giống chúng.
"Nếu như có một con chích tôi," nó nghĩ, "thì tôi hẳn sẽ phình ra bằng chính mình!" Chúng còn lớn hơn cả những con ong bắp cày. Những con ong đực lớn hơn ngón tay cái của bạn rất nhiều, và cái vệt vàng trên vùng thân đen của chúng sáng choé lên như vàng.
"Chúng ta đã đến gần rồi," Gandalf nói, "Chúng ta đang ở bên bãi chăn ong của ông ta." Sau một lúc thì họ đi vào một vòng thông cổ đại rất cao, và đằng sau những cây thông này là một hàng rào gai cao mà họ không thể nhìn xuyên qua hay bò qua được. "Các vị phải đợi ở đây," thầy phù thuỷ nói với những người lùn, "và khi ta gọi hay huýt sáo thì bắt đầu đi theo ta - các vị sẽ thấy cách mà ta đi - nhưng chỉ đi thành từng cặp thôi, nhớ đấy, cứ khoảng năm phút thì một cặp đi vào. Bombur béo nhất và sẽ đi thay cho hai người, anh nên đi một mình và đi sau cùng. Đi nào, ngài Baggins! Có một cái cổng đâu đó ở lối này." Ông vừa nói vừa đi dọc hàng rào, dẫn theo ông hobbit đang run như cầy sấy.
Họ nhanh chóng đi đến một cái cổng gỗ, cao và rộng, họ có thể thấy được một khu vườn đằng sau nó và một dãy các toà nhà bằng gỗ thấp, một số có mái che và được làm bằng các thanh gỗ đủ hình dạng; kho thóc, chuồng ngựa, nhà kho và một ngôi nhà dài thấp bằng gỗ.
Về phía nam bên trong của cái hàng rào lớn này là là hàng hàng lớp lớp tổ ong có đỉnh dạng chuông
Thầy phù thuỷ và ông hobbit đẩy cánh cổng nặng nề ken ket và đi xuống một lối đi rộng dẫn vào nhà. Một số ngựa, rất mỡ màng và chải lông bóng mượt, lao dọc theo bãi cỏ và nhìn họ chăm chú với những khuôn mặt rất thông minh rồi chúng lao trở lại vào những ngôi nhà.
"Chúng phải báo cho ông ta biết nếu có người lạ đến," Gandalf nói.
Họ nhanh chóng đi đến sân trong, nơi có ba bức tường được tạo ra ngôi nhà gỗ và hai bên chái dài của nó. Một người đàn ông khổng lồ với râu và tóc đen đang đứng gần đó, những cánh tay và chân trần lực lưỡng với những bắp thịt nổi cục. Ông mặt một cái áo dài bằng len dài xuống đến tận đầu gối, và cầm một cây rìu lớn. Những con ngựa đứng cạnh ông, gác mũi lên vai ông.
"Ục! Họ đây à!" ông nói với những con ngựa. "Họ không có vẻ nguy hiểm. Bọn mi có thể đi!" Ông bật lên một tràng cười ngất ngư, hạ rìu xuống và bước đến.
"Các ngươi là ai và các ngươi muốn gi?" ông ta cộc cằn nói, đứng trước họ, cao vượt trên cả Gandalf.
Với Bilbo thì ông có thể luồn dễ dàng luồn qua giữa hai chân ông ta mà không cần cúi đầu để tránh tua cái áo dài bằng len của ông.
"Tôi là Gandalf," thầy phù thuỷ nói.
"Chưa bao giờ nghe hết," người đàn ông gầm gừ, "Còn cái gã bé tí này?" ông nói, cuối xuống để nhìn cậu hobbit với đôi lông mày rậm của mình.
"Đấy là ngài Baggins, một hobbit của một gia đình tốt và có danh tiếng," Gandalf nói. Bilbo cúi chào. Ông không có mũ để giở ra, và rất đau khổ khi ý thức rõ rằng mình đang mất khá nhiều khuy áo. "Tôi là một phù thuỷ," Gandalf nói tiếp. "Tôi đã nghe tiếng ông, nếu như ông chưa hề nghe đến tôi; nhưng có thể ông đã nghe đến người anh em họ của tôi Radagast, người đang sống gần biên giới phía Nam của Mirkwood?"
"Phải, là một phù thuỷ thì không đến nỗi tệ, ta tin thế. Thỉnh thoảng ta có gặp ông ta." Beorn nói. "Được lắm, bây giờ thì ta đã biết các ngươi là ai, hoặc là các ngươi nói mình là ai. Các ngươi muốn gì?"
"Xin nói thật với ông, chúng tôi đã bị mất tất cả hành lý và gần như lạc mất đường, và đang cần được giúp đỡ, hoặc ít nhất là các lời khuyên. Có thể nói chúng tôi đã gặp những thời khắc khó khăn với bọn yêu tinh trong các rặng núi."
"Yêu tinh?" người đàn ông nói, đã bớt cộc cằn hơn. "Ô hô, thế là các ngươi đã gặp rắc rối với chúng hả? Các ngươi đến gần chúng làm gì?"
"Chúng tôi không định vậy. Chúng thình lình ập đến chỗ chúng tôi vào ban đêm trên con đường mà chúng tôi băng qua, chúng tôi đi qua những Vùng Đất Phía Tây của những làng quê này - đó là một câu chuyện dài."
"Thế thì các vị nên đi vào trong và kể cho ta nghe về nó, nếu như nó không mất hết cả ngày," người đàn ông nói, dẫn đường băng qua cánh cửa đen đang mở tung từ sân vào nhà.
Khi đi theo ông ta vào nhà, họ thấy mình đang ở trong một căn tiền sảnh lớn với một lò sưởi ở giữa phòng. Cho dù đang là mùa hè, vẫn có những thanh gỗ đang cháy, và khói bốc lên đang làm nám đen những thanh xà trong khi cố gắng tìm chỗ thoát ra qua những lỗ hở trên trần nhà. Họ băng qua cái tiền sảnh lớn này, được soi sáng bởi ánh lửa và những cái lỗ bên trên, rồi băng qua một cánh cửa khác nhỏ hơn vào một hành lang gỗ được làm bằng những thân cây đơn. Cái hành lang hướng xuống phía nam và vẫn còn ấm, được chiếu đầy ánh sáng của mặt trời đang ngã về phía tây đang chiếu xiên về phía nó, và ngã ánh vàng trên cái sân đầy những bông hoa đang mọc lan đến những bậc thềm.
Họ ngồi xuống những băng gỗ ở đây khi Gandalf bắt đầu kể câu chuyện của mình, còn Bilbo đu đưa chân và nhìn ngắm những bông hoa trong vườn, tự hỏi xem chúng có thể có tên gì, vì có đến một nửa số chúng ông chưa từng thấy qua.
"Tôi đến những rặng núi ấy với một hoặc hai người bạn..." thầy phù thuỷ nói.
"Hoặc hai? Ta chỉ thấy có một, chú nhóc này này thôi," Beorn nói.
"Nói thật với ông, tôi không định làm phiền ông với nhiều người bọn tôi, cho đến khi tôi biết được là ông có bận rộn hay không. Tôi có thể gọi chứ."
"Nào, gọi đi."
Thế là Gandalf rít lên một tiếng huýt sáo dài, và liền đó Thorin và Dori đi vòng quanh nhà qua lối sân đứng cúi chào thật thấp trước mặt họ.
"Ông muốn nói một hoặc ba chứ gì, ta hiểu!" Beorn nói. "Nhưng đây không phải là hobbit, họ là những người lùn!"
"Thorin Oakenshield, sẵn sàng phục vụ ngài! Dori sẵn sàng phục vụ ngài!" hai người lùn lại cúi chào lần nữa.
"Ta không cần sự phục vụ của các ông, cám ơn," Beorn nói, "nhưng ta cho rằng các ngươi cần sự phục vụ của ta. Ta không ưa các người lùn, nhưng nếu ông đúng là Thorin (con trai của Thrain, con trai của Thror, ta tin thế), và bạn của ông là đáng kính trọng, và các ngươi là kẻ thù của yêu tinh và không định gây hại gì trên các vùng đất của ta - nhân tiện, các ngươi đang định làm gì vậy?"
"Họ đang trên đường thăm lại vùng đất của ông cha, xa tận phía đông đằng sau Mirkwood," Gandalf nói, "và chỉ hoàn toàn do một tai nạn mà chúng tôi đến vùng đất của ông. Chúng tôi đang băng qua Con Đường Cao, nó đáng lý phải đưa chúng tôi đến con đường nằm phía nam làng của ông, thì chúng tôi bị bọn yêu tinh hung hãn tấn công - như tôi đã kể với ông."
"Vậy thì kể tiếp đi!" Beorn nói, ông ta chẳng bao giờ tỏ ra thật lịch sự.
"Có một cơn bão khủng khiếp; những người khổng lồ bằng đá đang lăn mạnh những hòn đá, và khi đến đầu đường thì chúng tôi tìm một nơi trốn ở trong một cái hang, cậu hobbit, tôi và nhiều bạn bè khác..."
"Ông gọi hai là nhiều à?"
"À, không. Thật ra thì có nhiều hơn hai."
"Họ đâu? Bị giết, bị ăn thịt, hay đã trở về nhà rồi?"
"À, không. Họ không đến cả khi tôi huýt sáo. Tôi nghĩ rằng họ xấu hổ . Ông thấy đó, chúng tôi rất ngại khi để ông phải chiêu đãi một số đông."
"Tiếp đi nào, huýt sáo đi! Ta đang chuẩn bị một bữa tiệc đây, và có thêm một hay hai người nữa cũng chẳng khác biệt gì đâu." Beorn càu nhàu.
Gandalf lại huýt sáo; nhưng Nori và Ori gần như đã vào đến trước khi ông dứt tiếng, vì, nếu như bạn còn nhó, Gandalf đã nói họ đến theo từng cặp cứ sau mỗi năm phút.
"Hullo!" Beorn nói. "Các ngươi đến nhanh quá đấy - các ngươi trốn ở đâu đấy? Đến nào, những quả mít trong hộp của ta!"
"Nori sẵn sàng phục vụ ngài, Ori sẵn... "họ bắt đầu, nhưng Beorn đã ngắt lời họ.
"Cám ơn! Khi nào ta cần giúp đỡ ta sẽ hỏi đến việc này. Ngồi đi, và hãy tiếp tục kể chuyện, nếu không thì giờ ăn khuya sẽ đến trước khi nó kết thúc."
"Ngay khi chúng tôi đang ngủ," Gandalf nói, "một vết nứt ở phía sau hang động hiện ra; bọn yêu tinh ào ra, tóm lấy cậu hobbit và những người lùn và đoàn ngựa lùn của chúng tôi-"
"Một đoàn ngựa lùn? Các ông là một đoàn xiếc lưu động à? Hay là các ông mang theo nhiều hàng hoá? Hay là các ông luôn gọi sáu là một đoàn?"
"Ồ không! Thật ra thì có nhiều hơn sáu con ngựa lùn, vì chúng tôi có nhiều hơn sáu người - và kìa, lại có thêm hai người nữa!" Ngay lúc đó Balin và Dwalin hiện ra và cúi đầu thật thấp đến nỗi râu họ quét lên nền đá. Lúc đầu người đàn ông to lớn nhíu mày, nhưng họ đã tỏ ra lịch sự khủng khiếp một cách tuyệt vời, và cứ gật đầu, gập người và cúi chào và vẫy mũ trước đầu gối của họ (theo cách người lùn), cho đến khi ông thôi nhíu mày và bật cười phá lên; họ nhìn quá khôi hài.
"Một đoàn à, quá đúng," ông nói, "Một đội kịch khá vui đấy. Thôi vào đi các ông tướng tấu hài, và tên của các vị là gì? Bây giờ thì ta không muốn sự phục vụ của các vị đâu, chỉ cần tên các vị thôi, rồi ngồi xuống đi và đừng có ngoe nguẩy nữa!"
"Balin và Dwalin," họ không dám nói một cách quá sỗ sàng, rồi ngồi phịch xuống nền nhà với vẻ ngạc nhiên.
"Tiếp tục lại nào!" Beorn nói với thầy phù thuỷ.
"Tôi kể đến đâu rồi nhỉ? Ồ vâng - tôi bị tóm lấy. Tôi giết ngay một hay hai tên yêu tinh gì đấy-"
"Tốt!" Beorn gầm gừ. "Làm một thầy phù thuỷ thì cũng khá đấy nhỉ."
"- và trượt vào cái khe nứt trước khi nó đóng lại. Tôi đi theo lối đi xuống tiền sảnh chính, lúc này đang đầy nghẹt yêu tinh. Con Yêu Tinh Vĩ Đại cũng đang ở đó với ba hay bốn mươi tên bảo vệ có vũ trang. Tôi tự nghĩ 'thậm chí nếu như họ không bị xích lại với nhau, thì làm sao một tá có thể chống lại chừng đó tên?'"
"Một tá! Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy tám được gọi là một tá. Hay là ông vẫn còn nhiều quả mít bên ngoài hộp hả?"
"À, đúng vậy, lại thêm một đôi nữa đến kìa - Fili và Kili, tôi tin là thế," Gandalf nói, khi bộ đôi này xuất hiện, đứng mỉm cười và cuối chào.
"Thế là đủ rồi!" Beorn nói. "Ngồi xuống và im lặng đi! Nào, tiếp đi, Gandalf!"
Thế là Gandalf kể tiếp câu chuyện, cho đến đoạn ông chiến đấu trong bóng tối, việc ông phát hiện ra cánh cửa thấp, và nỗi kinh hãi của họ khi thấy ngài Baggins bị lạc.
"Chúng ta tự đếm lại mình và không thấy cậu hobbit đâu. Chỉ còn lại mười bốn người chúng tôi!"
"Mười bốn!" Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một người gọi mười là mười bốn. Ông chỉ mới kể có chín , hay là ông chưa kể cho tôi nghe hết tất cả tên trong đoàn của ông."
"Vâng, tất nhiên là ông chưa thấy Oin và Gloin. A, ơn Chúa! Họ kìa. Tôi hy vọng là ngài sẽ tha thứ cho họ việc quấy rầy ngài."
"Ô, để họ vào hết đây đi! Nhanh lên! Đi nào, hai ông, và ngồi đi! Nhưng nghe này, Gandalf, thậm chí là lúc này chúng ta chỉ có ông, mười người lùn và một chú hobbit bị lạc đường. Cộng lại chỉ mới có mười một người (cộng thêm chú hobbit bị lạc), chưa phải là mười bốn, trừ phi là phù thuỷ có cách đếm khác với con người. Nhưng bây giờ thì xin hãy tiếp tục câu chuyện đi.
Beorn không thấy là mọi việc đã vượt quá tầm kiểm soát của ông, nhưng thật sự ông đã bắt đầu cảm thấy rất hứng thú. Bạn thấy đấy, vào những ngày xưa ông đã biết những vùng núi và Gandalf đã mô tả. Ông gật đầu và gầm gừ khi nghe đến việc ông hobbit xuất hiện trở lại và việc họ trượt lúc nhúc xuống những vách đá và bầy sói trong rừng. Khi Gandalf kể đến việc họ leo lên cây với lũ sói chực bên dưới, ông đứng dậy, sải bước và lầm bầm:
"Ước gì tôi có ở đấy! Tôi sẽ cho chúng nếm nhiều hơn là chỉ những viên pháo hoa!"
"À!" Gandalf nói, ông rất vui khi thấy câu chuyện của ông gây ra một ấn tượng như thế. "Tôi đã làm những gì tốt nhất mà tôi có thể làm. Chúng tôi ở đấy, bầy sói đang lên cơn điên phía dưới chúng tôi, khu rừng thì bắt đầu phát sáng ở khắp nơi, khi bọn yêu tinh xuống đồi và phát hiện ra chúng tôi. Chúng la hét vui mừng và hát vang để nhạo chúng tôi "Mười lăm con chim trên mười lăm cái cây..."
"Trời đất!" Beorn gầm gừ. "Đừng có giả vờ là bọn yêu tinh không biết đếm đấy nhé. Chúng biết mà. Mười hai thì không phải là mười lăm, và chúng biết quá mà."
"Tôi cũng vậy. Và kia chính là Bifur và Bofur. Tôi chưa dám giới thiệu họ vào lúc trước, nhưng họ đã đến đây rồi."
Bifur và Bofur đi vào. "Và tôi!" Bombur hổn hển phía sau. Ông khá béo, và khá tức giận khi bị bỏ lại sau cùng. Ông không chịu đợi thêm năm phút, và theo sau ngay hai người kia.
"Ờ, thế ra đó là mười lăm người các ông; và do bọn yêu tinh biết đếm, tôi nghĩ rằng đó là tất cả những ai ở trên cây. Bây giờ thì có lẽ là chúng ta có thể kết thúc câu chuyện mà không bị cắt ngang thêm nữa."
Ngài Baggins thấy là Gandalf đã khôn khéo như thế nào. Sự cắt ngang chỉ càng làm cho Beorn thêm quan tâm đến câu chuyện, và câu chuyện này đã khiến ông không tống cổ những người lùn đi như là những kẻ ăn xin đáng nghi. Ông ta không bao giờ mời người khác vào nhà mình, nếu như có thể được. Ông có rất ít bạn và họ sống ở rất xa; và ông không bao giờ mời quá một đôi trong số họ đến nhà mình cùng một lúc. Thế mà lúc này ông có đến mười lăm người lạ ngồi dưới cổng nhà của mình!"
Vào lúc thầy phù thuỷ đã kể xong chuyện, khi ông kể về việc những con đại bàng đến cứu và việc làm thế nào mà họ lại được đưa đến Carrock, thì mặt trời đã khuất sau những vách đá của Đỉnh Núi Sương Mù và bóng đêm đã phủ xuống khu vườn của Beorn.
"Một câu chuyện hay đấy!" ông nói. "Lâu lắm rồi tôi mới nghe một chuyện hay thế. Nếu tất cả những kẻ ăn xin có thể kể được một câu chuyện hay như vậy, thì họ sẽ được tôi đối xử tốt hơn nhiều. Tất nhiên là các ông có thể bịa lên những chuyện này, nhưng dù sao thì các ông cũng xứng đáng có được một bữa khuya về những chuyện này. Đi ăn chút gì nào!"
"Vâng, xin mời!" cả bọn cùng nói. "Cám ơn ông rất nhiều!"
Bên trong tiền sảnh khá tối. Beorn vỗ tay, và bốn con ngựa lùn trắng xinh đẹp lon ton chạy ra với nhiều con chó lớn mình dài màu xám. Beorn nói với chúng điều gì đó bằng một thứ ngôn ngữ kỳ quái giống như tiếng thú vật nói chuyện. Chúng lại lao đi và quay trở về, ngậm theo những ngọn đuốc trong mõm, chúng mồi lửa cho những ngọn đuốc và cắm chúng và những cái giá thấp trên những cây cột trong tiền sảnh, quanh cái lò sưởi trung tâm.
Bọn chó có thể đứng trên hai chân sau nếu chúng muốn, và mang đồ vật đi bằng hai chân trước. Chúng nhanh chóng tháo những tấm bảng và giá đỡ từ bên tường và đặt chúng gần bên lửa.
Rồi mọi người nghe thấy tiếng baa-baa-baa! và vài con cừu trắng như tuyết được một con cừu đực đen như than dẫn vào. Một con đeo một mảnh vải trắng thêu những hình thú vật ở cạnh; còn những con kia đỡ trên những cái khay trên những cái lưng rộng của chúng với những cái tô và đĩa, với dao và muỗng gỗ. Những con chó nhanh chóng đỡ lấy những thứ này và và trải ra bàn. Chúng rất thấp, thấp đến nỗi Bilbo có thể ngồi một cách thoải mái. Bên cạnh họ là một con ngựa lùn đang đẩy tới hai băng ghế thấp đế rộng và những cái chân ngắn và to cho Gandalf và Thorin, rồi nó đẩy cho Beorn một cái ghế đen to tướng cùng cỡ ở góc xa (khi ông ngồi xuống thì đôi chân khổng lồ của ông sải ra thật xa dưới bàn). Đó là tất cả những cái ghế mà ông có trong tiền sảnh, và ông có thể đã làm chúng thấp như những cái bàn để tiện lợi cho những con thú kỳ diệu đang đợi bên ông. Thế những người còn lại ngồi trên cái gì? Họ không bị quên lãng. Những con ngựa lùn khác răng đến những khúc gỗ tròn trông giống những cái trống, mịn màng và bóng loáng, và đủ thấp thậm chí cho cả Bilbo; thế là họ nhanh chóng ngồi quanh bàn của Beorn, và có vẻ như chưa bao giờ có nhiều người đến thế tụ tập lại trong tiền sảnh.
Họ ăn khuya ở đấy, hay là ăn chiều cũng được, vì họ đã không ăn bưa chiều kể từ khi họ rời khỏi Ngôi Nhà Giải Dị Sau Cùng ở phía Tây và chào tạm biệt Elrod. Ánh sáng của những ngọn đuối và ánh lửa bập bùng quanh họ, và có hai ngọn nến sáp ong đỏ cao trên bàn. Khi họ ăn, Beorn kể lại bằng cái giọng oang oang của mình về những vùng đất hoang dã ở phía bên này của những dãy núi, và đặc biệt về bóng tối và khu rừng nguy hiểm, nằm xa ngay phía Bắc và Nam, trước mặt họ một ngày đường, cắt ngang con đường của họ về phía Đông , khu rừng khủng khiếp của Mirkwood.
Những người lùn lắng nghe và vuốt râu, vì họ biết rằng họ sẽ phải sớm thám hiểm khu rừng và sau những rặng núi và đó là điều khó khăn nhất mà họ phải vượt qua trước khi họ tiến vào pháo đài của con rồng. Khi bữa tối đã xong thì họ bắt đầu kể lại những câu chuyện của chính mình, nhưng Beorn có vẻ như đã buồn ngủ và không chú ý nhiều đến họ. Phần lớn những gì họ nói là về vàng, bạc, châu báu và những thứ được chế tạo ở lò rèn, và Beorn không có vẻ như quan tâm đến những thứ đấy: trong tiền sảnh của ông chẳng có vật gì làm bằng vàng hay bạc cả, chỉ có vài con dao bằng kim loại.
Họ ngồi dài quanh bàn, những cái bát uống nước bằng gỗ của họ đầy rượu mật mong. Bên ngoài, bóng đên đã phủ xuống. Ngọn lửa ở giữa tiền sảnh đã được chất vào những thanh gỗ mới và những ngọn đuốc đã tàn, và họ vẫn ngồi trong ánh lửa nhảy múa, những cây cột của căn nhà cao vụt phía sau họ, đỉnh đen ngòm như cái cây trong rừng. Cho dù có ma thuật hay không, Bilbo có vẻ như cũng nghe thấy một tiếng gì giống như tiếng gió trên những cành cây lẩn quất quanh các thanh xà nhà, và tiếng cú rúc lên. Ông nhanh chóng gà gật và những tiếng động có vẻ như càng vang lên lớn hơn tư fphía xa, cho đến khi ông giật mình tỉnh dậy.
Cánh cửa lớn kêu cót két và đóng sầm lại. Beorn đã đi. Những người lùn đang ngồi bắt chéo chân trên nền nhà quanh ngọn lửa, và họ đang ca hát. Có một số bài hát như thế này, nhưng còn nhiều nữa, và họ cứ hát tiếp trong một lúc lâu:
Gió thổi mạnh trên những cánh rừng
Nhưng chẳng còn chiếc lá nào tung bay
Bóng đêm trải rộng suốt đêm ngày
Những con thú hắc ám trườn đi trong lặng lẽ
Gió vẫn thổi trên những ngọn núi lạnh căm
Những đợt thuỷ triều vẫn lên xuống âm thầm
Những cành cây rên rĩ, cả thu rừng than van
Và lá lại rơi trên những vùng đất khô khan
Từ Tây sang Đông, gió vẫn thổi băng băng
Và tất cả chuyển động trong rừng đều dừng hẳn
Khắp đầm lầy, tiếng rú rít cất lên
Những huýt to bỗng chốc vang rền
Đồng cỏ rít mạnh, lá ngã xếp một bên
Đám lau sậy lắc mình sợ hãi
Hồ nước run lên dưới bầu trời thăm thẳm
Những đám mây tan đi, trôi dạt đến xa xăm
Chúng băng qua Rặng Núi cô độc đăm đăm
Và cuốn đến hang ổ của rồng:
Chốn đen tối nằm dưới những bệ đá khắc nghiệt
và thổi tung những làn khói chiến tranh
Cả thế giới sẵn sàng cho chiến chinh
Trên biển rộng, giữa đêm dài thăm thẳm
Trăng vẫn sáng dõi theo cơn gió đăng trình
Và ánh sao vẫn cao thẳm lung linh
Bilbo lại bắt đầu gà gật. Thình lình Gandalf đứng dậy. "Đã đến lúc chúng ta đi ngủ," ông nói, "- với chúng ta, nhưng tôi không nghĩ là Beorn làm thế. Chúng ta có thể ngủ ngon và an toàn trong tiền sảnh, nhưng ta cảnh cáo các vị đừng quên những gì Beorn đã nói trước khi ông ta rời khỏi chúng ta: các vị không được đi ra ngoài cho đến khi mặt trời lên, nếu không các vị sẽ bị trừng phạt."
Bilbo thấy những cái giường đã được đặt sẵn bên cạnh, là những nền đất được nâng lên giữa các cây cột và bức tường bên ngoài. Đã có một cái đệm làm bằng rơm và chăn len cho ông. Ông xích lại chúng với vẻ vui mừng, cho dù lúc này đang giấc hè. Ngọn lửa đã tắt và ông ngủ thiếp đi. Song đến giữa khuya thì ông thức giấc: ngọn lửa lúc này đã chỉ còn là những mẫu than; các người lùn và Gandalf đã ngủ, qua tiếng thở của họ; ánh trăng trên cao rọi thành một mảng trắng trên nền nhà qua những cái lỗ thông khói trên trần. Có những tiếng gầm gừ vang lên bên ngoài, và một tiếng động của một con thú khổng lồ đang ẩu đả ngay cửa. Bilbo không biết chuyện gì xảy ra, và không biết đó là Beorn trong khi hoá phép không, và không biết là ông ta có lao vào đây như một con gấu và giết họ không.
Ông luồn xuống dưới chăn và trùm đầu kín mít, và lại ngủ trở lại mặc kệ nỗi sợ hãi của mình.
Đến sáng bạch thì ông tỉnh giấc. Một trong những người lùn đã lăn lên ông trong bóng tối nơi ông nằm, và lăn luôn xuống nền đất đánh ầm một tiếng. Đó là Bofur, và ông đang cằn nhằn về chuyện này khi Bilbo mở mắt ra.
"Thức dậy đi nào, những bộ xương lười biếng kia," ông nói, "nếu không thì còn bữa sáng cho các vị đâu,"
Bilbo bật dậy ngay. "Bữa sáng!" ông la lên. "Bữa sáng đâu?"
"Đã ở bên trong chúng ta gần hết rồi," những người lùn khác trả lời, họ đang đi lại quanh tiền sảnh, "nhưng những gì còn lại đang ở ngoài hành lang. Chúng ta đã đi tìm Beorn từ lúc mặt trời lên; những chẳng có dấu hiệu nào của ông ta ở đâu cả, cho dù chúng ta thấy bữa sáng đã dọn sẵn khi chúng ta đi ra."
"Gandalf đâu?" Bilbo hỏi, vội vã ào ra tìm cái gì ăn.
"Ô! Đã đi ra ngoài và đang ở đâu đó," họ nói với nó. Nhưng nó không thấy dấu hiệu nào về thầy phù thuỷ suốt cả ngày hôm đó cho đến tận tối. Ngay trước khi hoàng hôn thì ông đi vào tiền sảnh, nơi ông hobbit và các người lùn đang ăn khuya, được dọn bởi những con thú kỳ diệu của Beorn, như họ đã được làm thế suốt cả ngày. Họ chẳng thấy và nghe dấu hiệu gì của Beorn từ đêm trước, và họ bắt đầu lấy làm lạ.
"Chủ nhà của chúng ta đâu rồi, và ông đã đi đâu suốt ngày thế?" cả bọn họ đều la lên.
"Hỏi từng câu một thôi - và đừng hỏi gì cho đến khi ta ăn khuya xong! Ta đã không ăn gì từ bữa sáng."
Cuối cùng thì Gandalf cũng đã đẩy dĩa và bình của ông qua một bên - ông đã ăn sạch hai ổ bánh mì lớn (được trét đầy bơ, mật và kem) và uống ít nhất một lit rượu mật ong, và ông lấy cái tẩu của mình ra. "Ta sẽ trả lời câu hỏi thứ hai trước," ông nói "- nhưng chúa phù hộ ta! Đó là một nơi tráng lệ đầy những vòng khói!" Thật ra thì sau đó một lúc lâu họ chẳng moi được gì thêm từ ông, ông đang bận gửi những vòng khói né quanh những cây cột trong tiền sảnh, biến đổi chúng sang những dạng và màu sắc khác nhau, và cuối cùng để chúng đuổi theo nhau ra khỏi cái lỗ trên trần.
Ở bên ngoài thì chúng hẳn là phải trông rất là lạ, từng cái một nổ tung, lục, lam, đỏ, bạc -xám, vàng, trắng; những cái lớn, nhỏ, những cái khác luồn xuyên qua cái lớn và nhập vào nhau thành dạng số tám, rồi lướt đi như một bầy chim bay ra xa.
"Ta đã lần theo dấu vết của những con gấu của chúng ta," cuối cùng ông nói. "Đêm qua hẳn là có một cuộc gặp thường lệ của những con gấu ở bên ngoài. Ta sớm thấy là Beorn không thể tạo ra tất cả những dấu vết ấy: có quá nhiều dấu vết, và chúng đủ kích cỡ. Có đủ cả gấu nhỏ, gấu lớn, gấu thường, và những con gấu khổng lồ, tất cả nhảy múa trong đêm cho đến khi sắp bình minh. Chúng đến từ gần như mọi hướng, ngoại trừ phía tây con sông, từ Rặng Núi. Từ hướng này chỉ có một dấu chân - không có ai đi đến, mà chỉ đi ra từ đây.
Ta đi theo những dấu này đến tận Carrock. Đến đây thì chúng biến mất vào con sông, nhưng nước quá sâu và chảy quá mạnh sau những hòn đá nên ta không đi qua. Như các vị còn nhớ, vẫn còn một cách dễ dàng đi qua sông trên Carrock qua những chỗ cạn, nhưng ở bên kia là một vách đá sừng sững từ một cái eo xoáy. Ta phải đi bộ hàng dặm trước khi ta tìm thấy một nơi mà con sộng rộng và nông mà ta có thể lội và bơi qua được, rồi lại đi hàng dặng trở lại để tìm lại các dấu vết. Đến lúc này thì đã quá trễ, ta không thể theo dấu họ xa hơn nữa được. Họ đi thẳng đến hướng rừng thông ở phía đông Rặng Núi Sương Mù, nơi mà chúng ta đã có một cuộc gặp gỡ thú vị với bọn Wargs vào đêm trước đêm qua. Và bây giờ thì ta nghĩ là ta cũng đã có câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên của các vị," Gandalf kết thúc, và ngồi im lặng một lúc lâu.
Bilbo nghĩ là lúc này ông đã biết cái mà thầy phù thuỷ muốn nói. "Chúng ta sẽ làm gì đây," ông kêu lên "nếu như mà ông ta lại dẫn tất cả bầy Wargs và yêu tinh đó trở lại đây? Chúng ta đều sẽ bị bắt và bị giết! Tôi nghĩ là ông đã nói rằng ông ta không phải là bạn của bọn đó mà."
"Ta đã nói thế. Và đừng có ngốc thế! Tốt hơn là các vị đi ngủ đi, trí khôn của các vị đã buồn ngủ rồi."
Ông hobbit cảm thấy bị đè bẹp, và có vẻ như không còn gì để làm, ông đi ngủ và trong khi những người lùn vẫn còn hát hò thì ông ngủ thiếp đi, cái đầu nhỏ của ông vẫn còn tự hỏi về Beorn, cho đến khi ông mơ một giấc mơ về hàng trăm con gấu đen đang nhảy múa chậm chạp vòng quanh ánh trăng trong sân. Đoạn ông bật dậy khi mọi người khác đều đã ngủ và ông nghe cùng một tiếng ẩu đả, hỗn chiến, khụt khịt và gầm gừ y như trước. Đến sáng hôm sau thì đích thân Beorn đánh thức họ dậy.
"Thế ra tất cả các vị vẫn còn ở đây!" ông ta nói. Ông ta nhặt ông hobbit lên và cười: "Không bị bọn Wargs hay yêu tinh hay gấu ma ăn thịt hả"; ông kéo mạnh áo chẽn của Baggins một cách rất suồng sã. "Con thỏ con này trở nên đẹp và béo ra với bánh mì và mật," ông phá lên cười. "Đi ăn thêm một chút nào!"
Thế là cả bọn họ đi ăn sáng với ông ta. Beorn đã chuyển sang trạng thái vui vẻ nhất, thực tế là ông có vẻ như đang ở tâm trạng cực kỳ phấn khởi và làm mọi người cười phá lên với những câu chuyện hài hước của ông ta; không ai trong số họ tự hỏi ông đã ở đâu lâu thế hay vì sao mà ông ta lại tử tế với họ thế, vì ông ta đã tự mình nói hết. Ông ta đã băng qua sông và quay trở lại trên đỉnh những ngọn núi - từ đó bạn có thể đoán là ông có thể đi rất nhanh, trong hình dạng gấu vào bất kỳ lúc nào. Qua những mảng cháy xém của những con sói ông có thể nhanh chóng là câu chuyện của bọn họ là sự thật; nhưng ông còn phát hiện ra nhiều thứ hơn thế: ông đã bắt được một con Warg và một con yêu tinh đang lang thang trong rừng. Từ bọn chúng ông đã có được những tin tức tốt: bọn yêu tinh vẫn tiếp tục săn đuổi các người lùn với bọn Wargs, chúng vẫn vô cùng tức giận bởi cái chết của con Yêu Tinh Vĩ Đại, và cũng vì cái vết bỏng trên mũi của con sói thủ lĩnh, và việc nhiều con thân cận của nó đã chết dưới những ngọn lửa của thầy phù thuỷ. Chúng đã phải nói rất nhiều với ông khi ông bắt chúng phải nói, nhưng ông đoán rằng còn nhiều chuyện độc ác khác đang được tiến hành, và việc tràn ngập tuyền yêu tinh vũ trang với bọn sói của chúng trên những vùng đất phủ đầy bóng tối từ những rặng núi - những liên minh có thể sớm được thành lập để tìm những người lùn, hoặc để trả thù vào những người và sinh vật đang sống ở đấy, và vào những ai chúng nghĩ là đang che giấu họ.
"Câu chuyện của các ông là một câu chuyện hay," Beorn nói, "nhưng lúc này thì ta thích nó hơn khi ta tin chắc rằng chúng là sự thật. Các ông phải tha thứ cho ta về việc không tin lời các ông ngay. Nếu các ông sống gần bên biên giới của Mirkwood, các ông phải không được tin lời ai mà các ông biết rằng không phải là anh em của các ông hoặc hơn thế. Và thế là, ta chỉ có thể nói rằng ta đã phải vội vã trở về nhà nhanh hết sức mình để thấy rằng các ông vẫn còn an toàn, và để có thể giúp được các ông những gì ta có thể. Sau chuyện này ta sẽ nghĩ về những người lùn tốt hơn. Giết được Yêu Tinh Vĩ Đại, giết được Yêu Tinh Vĩ Đại!" ông cười phá lên man dại với chính mình.
"Thế ông đã làm gì với bọn Warg và yêu tinh?" Bilbo chợt hỏi.
"Đến đây mà xem!" Beorn nói, và họ đi theo ông vòng ranhà. Một cái đầu yêu tinh treo bên ngoài cổng và một bộ da warg được đóng đanh trên cái cây phía sau. Beorn là một kẻ tàn nhẫn với kẻ thù. Nhưng lúc này ông là bạn của họ, và Gandalf nghĩ rằng việc kể cho ông nghe toàn bộ câu chuyện và lý do chuyến du hành của họ và một việc khôn ngoan, vì vậy họ đã có gần như những gì mà ông có thể giúp họ.
Đây là những gì mà ông hứa sẽ làm cho họ. Ông sẽ cung cấp cho mỗi người trong bọn họ một con ngựa lùn, và cho Gandalf một con ngựa, để họ băng qua rừng, và ông cũng sẽ cung cấp cho họ đủ dùng cho hàng tuần, và đóng gói chúng lại cho dễ chuyên chở nhất -những quả hạch, bột mì, những cái lọ đóng nút đựng đầy trái cây khô, và những cái lọ đất đựng mật, những cái bánh bột rất tiện cho đường xa, và những gì mà họ có thể mang đi xa được. Làm sao làm được những cái này là một trong những bí mật của ông ta; nhưng bên trong chúng có mật, như phần lớn thức ăn của ông ta, và chúng ăn rất ngon, cho dù chúng gây khát. Ông nói họ không cần phải mang nước theo khi đi phía bên này rừng, vì có những con suối và lạch dọc theo đường đi. "Nhưng con đường xuyên qua Mirkwood thì rất tăm tối, nguy hiểm và khó đi," ông nói, "Không dễ tìm thấy nước hay thức ăn ở đó đâu. Lúc này thì chưa tới mùa hạch (mặc dù rất có thể là mùa hạch sẽ đến và đi trước khi các vị qua được đầu kia của con đường), và những quả hạch mọc ở đó chính là thức ăn đó; những con thú trong đó rất hắc ám, kỳ lạ và hoang dã. Ta sẽ cung cấp cho các ông những túi da đựng nước, ta sẽ cho các ông cung tên. Nhưng ta đồ rằng các ông sẽ chẳng tìm được món gì lành ở Mirkwood để ăn hay uống đâu. Ta biết là trong đó có một con suối, đen ngòm và chảy mạnh băng ngang đường. Các ông đừng có uống hay tắm trong dòng suối đó, vì ta nghe nói dòng suối đó có ma thuật, sẽ làm cho mọi người buồn ngủ và lú lẫn. Và trong những vùng tối lờ mờ ở nơi đó thì ta nghĩ là các vị đừng có nên bắn cái gì hết, dù là lành hay không lành. nếu nó làm các vị lạc khỏi đường. Các vị KHÔNG ĐƯỢC làm điều đó, dù với bất kỳ lý do gì."
"Đó là tất cả những lời khuyên mà ta có thể cung cấp cho các vị. Ta không thể giúp được các vị nào sau ngưỡng của cánh rừng ấy. Các vị phải dựa vào sự may mắn và lòng dũng cảm của mình và với thức ăn mà ta đã cung cấp cho các vị. Khi đến cửa rừng, ta yêu cầu các vị gửi trả lại ta con ngựa và những con ngựa lùn. Nhưng ta chúc các vị mau đến đích, và nhà ta luôn mở rộng đón các vị, nếu các vị lại trở về đây."
Họ cám ơn ông, tất nhiên là với nhiều cái cúi mình và quét rạp nón của họ, và với rất nhiều những câu như "sẵn sàng phục vụ ngài, O ngài chủ của những căn phòng gỗ rộng lớn!" Nhưng tinh thần của họ bị sút đi rất nhiều với những lời nói nghiêm túc của ông ta, và họ cảm thấy rằng chuyến phiêu lưu sẽ nguy hiểm hơn họ nghĩ rất nhiều, trong lúc đó, thậm chí nếu họ đã vượt qua những khó khăn trên đường, thì con rồng vẫn còn đợi họ ở cuối đường.
Suốt cả buổi sáng họ bận rộn với việc chuẩn bị. Ngay sau giữa trưa thì họ ăn với Beorn lần cuối, và sau bữa ăn thì họ leo lên những con chiến mã mà ông đã cho họ mượn, rồi chào tạm biệt ông, họ phóng ngựa qua cổng nhà ông đầy khí thế.
Ngay khi rời khỏi hàng rào nhà Beorn, về phía đông vùng đất được quây rào của ông, họ rẽ sang hướng bắc và rồi lao đi về hướng tây bắc. Theo lời khuyên của ông, họ không đi theo con đường chính trong rừng về phía nam vùng đất. Đi theo con đường độc đạo, hành trình của họ dẫn xuống con suối chảy ra từ những rặng núi và hoà vào con sông lớn chảy hàng dặm phía nam Carrock. Tại đây có một chỗ cạn mà họ nghĩ là họ có thể qua được, nếu như họ vẫn giữ lại những con ngựa lùn của mình, và đằng sau nó là một lối đi dẫn đến lề rừng và con đường dẫn vào khu rừng cổ xưa. Nhưng Beorn đã cảnh báo họ rằng con đường này thường được bọn yêu tinh dùng đến, trong khi bản thân thân con đường rừng, như ông đã nghe, đã mọc đầy cây cối và bị bỏ hoang ở cuối đầu phía đông và dẫn đến những đầm lầy không thể băng qua được, nơi những con đường đã bị bỏ mặc từ lâu. Vùng phía đông của nó mở rộng ra rất xa xuống phía nam của Ngọn Núi Cô Độc, và họ sẽ phải đi một chẳng đường dài và vất vả về phía bắc để đến được sườn bên kia.
Phía bắc của Carrock và ranh giới của Mirkwood được ngăn cách sát nhau qua Con Sông Vĩ đại, dù thì Rặng Núi ở gần phía này hơn, Beorn khuyên họ nên đi lối nào; vì cách nơi đây vài ngày đường về phía bắc của Carrock là cánh cổng dẫn đến một con đường ít người biết, xuyên qua Mirkwood và dẫn thẳng đến Ngọn Núi Cô Độc.
"Bọn yêu tinh," Beorn nói, "sẽ không dám băng qua Con Sông Vĩ Đại để đi hàng trăm dặm về phía bắc Carrock hay để đến gần nhà ta - vào ban đêm thì nó được bảo vệ cẩn mật lắm! - nhưng ta nghĩ là nên đi nhanh; vì nếu chúng tấn công sớm thì chúng có thể sẽ băng qua sông về phía nam và chặn ở lề rừng để cắt ngang đường của các ông, và bọn Wargs thì chạy nhanh hơn ngựa lùn. Các ông vẫn an toàn hơn ở phương bắc, thậm chí dù các ông có vẻ như đi gần lại hơn sào huyệt của bọn chúng; bởi vì đó là điều chúng ít chờ đợi nhất, và chúng sẽ đi con đường dài hơn để đón bắt các ông. Bây giờ hãy đi càng nhanh càng tốt!"
Đó là lý do lúc này họ phóng ngựa đi trong yên lặng, phi nước đại trên những nơi nào cỏ còn mọc dày và êm, với những ngọn núi tăm tối ở bên trái, và con sông tạo thành một vệt phía xa với những hàng cây của nó càng lúc càng gần hơn. Mặt trời chỉ mới ngã về tây khi họ bắt đầu đi, và cho đến hết chiều nó vẫn ngã ánh vàng trên vùng đất quanh họ. Khó mà nghĩ đến việc bọn yêu tinh đang săn đuổi phía sau họ, và khi họ đã đi xa khỏi nhà Beorn nhiều dặm thì họ lại bắt đầu nói chuyện và ca hát trở lại để quên đi con đường rừng tăm tối phía trước. Nhưng trong buổi chiều, khi mà buổi hoàng hôn đã đến và đỉnh những ngọn núi sáng lên trong ánh chiều tà thì họ cắm trại và sắp đặt người canh gác, và phần lớn bọn họ ngủ một cách chẳng dễ chịu gì với những giấc mơ trong đó những tiếng tru săn mồi của bọn sói và tiếng gào thét của yêu tinh vẳng vọng. Đến buổi sáng hôm sau thì bình minh lại rực rỡ và yên lành trở lại.
Một màn sương màu trắng như tiết thu đang lan trên mặt đất và không khí trở nên lạnh lẽo, nhưng mặt trời nhanh chóng trở nên đỏ rực ở phía Đông và màn sương biến mất, và trong khi bóng tối vẫn còn dày đặc họ đã lại khởi hành. Họ cứ thế đi suốt hơn hai ngày, và trong một lúc họ không thấy thấy gì ngoài cỏ, hoa, chim chóc và cây cối rải rác, và thỉnh thoảng những bầy hươu đỏ nhỏ lại gặm cây hoặc ngồi trong bóng râm vào lúc giữa trưa. Đôi khi Bilbo lại thấy sừng của những con hươu đực nhô lên từ những bãi cỏ dài, đầu tiên nó nghĩ rằng chúng là những nhánh cây chết. Đến buổi chiều thứ ba họ thì họ rất hăm hở tiến bước, vì Beorn nói rằng họ sẽ đến được cửa rừng sớm vào ngày thứ tư, nên họ vẫn tiếp tục tiến tới sau hoàng hôn và dấn bước trong đêm dưới ánh trăng. Khi ánh sáng tắt đi Bilbo nghĩ rằng ông đã thấy, từ phía bên phải hoặc bên trái, một cái bóng đen của một con gấu khổng lồ đang lảng vảng theo cùng hướng đi. Nhưng khi ông đánh bạo nói điều đó với Gandalf, thầy phù thuỷ chỉ nói: "Im đi! Đừng chú ý đến nó!"
Đến ngày hôm sau thì họ khởi hành trước bình minh, cho dù đêm của họ rất ngắn. Đến khi trời vừa sáng thì họ đã có thể khu rừng đang đến gặp họ, hoặc đứng đợi sẵn như một bức tường đen và nghiêm nghị trước mặt họ. Vùng đất bắt đầu dốc lên, và ông hobbit cảm thấy như một sự im lặng đang trùm lên họ. Chim chóc bắt đầu hót ít đi. Không còn hươu nai nữa; thậm chí thậm chí cả thỏ cũng chẳng thấy đâu. Đến trưa thì họ đã đến được sát bên Mirkwood, và ngồi nghĩ gần như dưới một vùng cành lá nhô ra từ những rặng cây bên ngoài. Những thân cây cũng chúng rất lớn và nhiều mấu, cành của chúng quấn vào nhau, lá của chúng thẫm và dài. Những dây trường xuân mọc trên chúng và luồn đi trên mặt đất.
"Phải, đây là Mirkwood!" Gandalf nói. "Khu rừng lớn nhất trong những khu rừng ở phương Bắc. Ta hy vọng là các vị sẽ thích nó. Bây giờ các vị phải gửi trả lại những con ngựa tuyệt vời mà các vị đã mượn."
Những người lùn cúi xuống để phàn nàn về chuyện này, nhưng thầy phù thuỷ nói họ thật là ngốc. "Beorn không ở quá xa như các vị nghĩ đâu, và dù sao thì các vị cũng nên giữ lời hứa của mình, vì nếu ông ta trở thành một kẻ thù thì tệ lắm đấy. Mắt ngài Baggins xem ra tinh hơn các vị, nếu như các vị không thấy một con gấu đang đi theo chúng ta vào mỗi đêm hoặc ngồi xa xa dưới ánh trăng quan sát khu trại của chúng ta. Không chỉ để bảo vệ hay để dẫn đường các vị đâu, mà còn để trông trừng những con ngựa lùn nữa. Beorn có thể là bạn của các vị, nhưng ông ta yêu những con thú hơn cả con ông ta nữa. Các vị không thể đoán được việc ông ta cho những người lùn cưỡi trên chúng đi xa và nhanh như vậy chứng tỏ ông ta tử tế với các vị đến mức nào đâu, hoặc là điều gì sẽ xảy ra với các vị, nếu các vị thử cưỡi chúng vào rừng."
"Thế còn về con ngựa thì sao?" Thorin nói. "Ông không nói gì về việc gửi nó lại."
"Không, vì ta sẽ không gửi nó lại."
"Thế còn về lời hứa của ông?"
"Ta sẽ xem xét việc này. Lúc này thì ta sẽ không gửi con ngựa này lai, ta vẫn cưỡi nó!"
Thế là họ rằng Gandalf sẽ rời khỏi họ khi đến bên ngưỡng Mirkwood, và họ rất tuyệt vọng.
Nhưng họ không thể nói gì để làm ông đổi ý được.
"Trước đây chúng ta đã nói hết về chuyện này, khi chúng ta đến Carrock," Vì thế nên tranh cãi tiếp cũng chẳng có ích gì. Tôi có, như tôi đã nói với các vị, một số cuộc làm ăn đầy thúc bách ở phương nam; và tôi đã bị trễ vì phải giải quyết một số công việc của quý vị. Chúng ta có thể gặp lại trước khi mọi chuyện kết thúc , và tất nhiên là cũng có thể là chúng ta sẽ không gặp lại nhau. Nó tuỳ thuộc vào sự may mắn, sự dũng cảm và sáng suốt của các vị; và ta đã gửi ngài Baggins đi cùng các vị. Trước đây ta đã nói rằng cậu ta khá hơn các vị tưởng nhiều, và các vị sẽ thấy điều này ngay thôi. Cho nên hãy vui lên, Bilbo và đừng có tỏ ra ủ rũ như vậy. Hãy vui lên Thorin và Công ty! Dù sao thì đây cũng là cuộc du hành của các vị. Hãy nghĩ đến châu báu có được khi nó kết thúc, và quên đi về khu rừng và con rồng, ít nhất là cho đến sáng mai!"
Đến sáng hôm sau thì ông cũng nói y như vậy.
Thế là lúc này thì chẳng còn gì để làm ngoài việc múc đầy nước vào những túi da tại một khe lạch trong vắt mà họ tìm thấy gần cửa rừng, và tháo hàng hoá xuống khỏi lưng bọn ngựa lùn. Họ cố chia hàng hoá ra cho thật công bằng, cho dù Bilbo nghĩ rằng phần của ông có phần quá nặng, và ông không hề thích cái ý tưởng lê bước hàng dặm đường với những thứ này trên lưng.
"Đừng lo!" Thorin nói. "Nó sẽ nhanh chóng nhẹ đi thôi. Tôi tin rằng tất cả chúng ta rồi sẽ nhanh chóng mong muốn hàng hoá của chúng ta nặng hơn, khi mà thức ăn bắt đầu ít đi." Cuối cùng họ chào tạm biệt những con ngựa lùn của mình và quay chúng về hướng nhà của chúng. Chúng hoan hỉ phóng đi, có vẻ rất vui khi đuôi chúng giờ đã hướng phía bóng của Mirkwood. Khi chúng phóng đi, Bilbo thấy một cái gì đó giống một con gấu rời khỏi vùng tối của những thân cây và nhanh chóng phóng theo chúng.
Bây giờ thì Gandalf cũng nói lời tạm biệt. Bilbo ngồi trên nền đất, cảm thấy rất buồn và ước gì ông vẫn còn bên cạnh thầy phù thuỷ, bên cạnh con ngựa cao của ông. Thầy phù thuỷ đi vào rừng ngay sau bữa sáng (ông ăn rất ít), và có vẻ như nơi đây ban ngày cũng tối như ban đêm, và ông tỏ ra rất bí mật "có cảm giác như có cái gì đó đang quan sát và chờ đợi", ông tự nói với chính mình.
"Tạm biệt!" Gandalf nói với Thorin, "Và tạm biệt tất cả các vị, tạm biệt! Lúc này việc của các vị là đi thẳng vào rừng. Đừng lạc ra khỏi lối mòn! Nếu các vị làm vậy, chỉ có một phần nghìn hy vọng là các vị có thể tìm lại đường và các vị sẽ chẳng bao giờ ra khỏi Mirkwood được; và ta sẽ không nghĩ là ta, hoặc bất kỳ ai khác, sẽ gặp lại các vị được nữa."
"Chúng ta thật sự cần phải xuyên qua nó ư?" ông hobbit rên rỉ.
"Phải, phải thế!" thầy phù thuỷ nói, "nếu như các vị muốn đi qua phía bên kia. Các vị hoặc phải xuyên qua nó, hoặc từ bỏ việc các vị định làm. Và ta không cho phép anh quay lại vào lúc này đâu, ngài Baggins ạ. Ta xấu hổ thay cho anh vì nghĩ như vậy đấy. Anh phải trông chừng những người lùn này cho ta ," ông phá lên cười.
"Không! Không!" Bilbo nói. "Tôi không có ý như vậy. Tôi muốn nói, không có đường vòng nào ư ?"
"Có, nếu như anh định khoảng hai trăm dặm lên phương bắc, rồi đi gấp đôi thế xuống phương nam. Nhưng nếu thậm chí làm như vậy thì anh cũng chẳng có được một con đường an toàn để đi dâu. Không có những con đường an toàn ở vùng đất này của thế giới. Hay nhớ là lúc này các vị đã vượt khỏi Ranh Giới của Hoang Dã, và bây giờ đi đến đâu các vị cũng sẽ chỉ gặp các điều kỳ lạ. Trước khi các vị có thể vòng qua Mirkwood về hướng Bắc thì các vị sẽ ở ngay dọc theo các khối đá của Rặng Núi Xám, và chúng thì đầy yêu tinh, ba bị, và phần còn lại của những thứ tệ hại nhất. Trước khi đi vòng qua nó về phương Nam, các vị có thể đi vào vùng đất của Thầy Đồng Gọi Hồn ; và thậm chí cả anh, Bilbo, cũng không cần ta kể lại cho nghe những câu chuyện về phù thuỷ hắc ám này. Ta không khuyên các vị đi đến bất kỳ nơi nào nằm trong tầm quan sát của ngọn tháp hắc ám của hắn! Hãy bám chặt lấy con đường rừng, giữ vững tinh thần và hy vọng vào những điều tốt đẹp nhất, rồi với một sự may mắn đáng kể các vị có thể ra khỏi nó vào một ngày nào đó và thấy Những Đầm Lầy Dài nằm ngay dưới mình, và đằng sau chúng, cao cao về phương Đông, là Ngọn Núi Cô Độc, nơi con rồng Smaug già sống, ta hy vọng rằng nó không chờ sẵn các vị. ."
"Rất dễ chịu khi ông đã xác quyết thế ," Thorin rên lên. "Tạm biệt! Nếu ông không thể đi với chúng tôi, thì ông nên đi mà đừng nói thêm gì nữa !"
"Vậy thì tạm biệt, và lần này thật sự là tạm biệt!" Gandalf nói, khi ông quay đầu ngựa và phóng về phía Tây. Nhưng ông không thể cưỡng lại được sự khao khát được nói thêm vài lời sau cùng. Trước khi ra khỏi tầm nghe của mọi người, ông quay đầu lại và đặt tay lên miệng, gọi với về phía họ. Họ nghe tiếng ông nhỏ dần: "Tạm biệt! Hãy bảo trọng - và ĐỪNG RỜI KHỎI ĐƯỜNG!"
Rồi ông giục ngựa phóng đi và nhanh chóng khuất khỏi tầm nhìn. "O, tạm biệt và đi thôi!" những người lùn càu nhàu, và càng giận dữ hơn bởi vì họ đã thật sự mất tinh thần khi không còn thầy phù thuỷ. Bây giờ đã đến phần nguy hiểm nhất của cuộc hành trình. Mỗi người trong bọn đeo lên vai những gói hành lý nặng trịch và những túi da nước mà họ đã chia với nhau. rồi quay khỏi những vùng đất sáng sủa bên ngoài, họ dấn bước vào rừng.
Lần này thì ông được cho phép leo lên lưng một con đại bàng và bám chặt giữa cánh của nó. Gió thổi phần phật qua đầu ông và ông nhắm tịt mắt lại. Những người lùn đang gào lên những câu chào tạm biệt và hứa sẽ trả ơn Chúa Tể Đại Bàng nếu như họ có thể làm được, và rồi mười lăm con chim vĩ đại bay vọt lên từ trên sườn núi. Mặt trời vẫn còn nằm ở phía Đông đường chân trời. Buổi sáng thật lạnh lẽo, sương mù tràn ngập các thung lũng và hang hố và tụ quanh các đỉnh và chóp đá trên trên các ngọn đồi. Bilbo mở mắt để nhìn trộm và thấy những con chim đã bay cao vút và thế giới đã cách quá xa, còn những ngọn núi đã rơi phịch xuống xa thăm thẳm. Ông vội nhắm mắt lại ngay và bám chặt hơn.
"Đừng có cấu chứ!" con đại bàng nói. "Đừng có sợ như một con thỏ vậy, thậm chí ông có giống như một con thỏ thật đi nữa. Đây là một buổi sáng trong lành và ít gió. Còn gì tốt hơn là bay thứ?"
Bilbo muốn trả lời rằng: "Một bể tắm ấm áp và một bữa sáng trễ trên bãi cỏ sau những chuyện này;" nhưng ông nghĩ rằng tốt hơn là đừng có nói gì hết, và lại bám chặt hơn nữa.
Sau một lúc thì những con đại bàng hẳn là đã thấy nơi mà chúng đang tìm, cho dù chúng đang ở cao ngất ngưỡng, nên chúng bắt đầu lượn vòng xuống theo những vòng xoắn ốc lớn. Chúng lượn như thế một lúc lâu, và cuối cùng thì ông hobbit cũng mở mắt ra trở lại. Mặt đất đã gần hơn những, và bên dưới họ là những cái cây trông giống như cây sồi và cây đu, và những vùng cỏ rộng, với một con sông chảy qua chúng. Nhưng cắt ngang trên vùng đất, ngay trên dòng chảy của con sông đang lượn vòng quanh chính mình, là một khối đá lớn, gần giống như một ngọn đồi đá, nhìn giống như cái tiền đồn cuối cùng của những rặng núi giờ đã xa, hay giống như một cái ném của một người khổng lồ nhất trong số những người khổng lồ lên vùng đồng bằng này.
Lúc này thì những con đại bàng đang nhanh chóng hạ những hành khách của chúng xuống đỉnh khối đá, từng con một.
"Tạm biệt!" chúng kêu lên, "cho dù các bạn có đi đâu chăng nữa, những cái tổ của các bạn vẫn luôn chờ đợi các bạn ở nơi cuối đường!" Đó là một cách nói lịch sự của những con đại bàng.
"Chúc cho ngọn gió dưới cánh các bạn luôn đưa các bạn đi khi mà mặt trời vẫn đăng trình và mặt trăng vẫn lữ thứ," Gandalf trả lời, ông biết cách trả lời cho phải phép.
Và họ chia tay. Và cho dù chúa tể của đại bàng sau này đã trở thành Vua Của Muôn Chim và đội một chiếc ngai vàng, và mười lăm thủ lĩnh của nó có được mười lăm cái vòng cổ vàng (làm từ vàng mà các người lùn đã cho chúng ), thì Bilbo không thấy lại chúng nữa - ngoại trừ cuộc chiến trên cao và ở một nơi xa của Năm Lực Lượng. Nhưng chuyện này sẽ diễn ra vào cuối câu chuyện này, và lúc này chúng ta sẽ không nói gì về chúng.
Trên đỉnh của ngọn đồi đá là một vùng bằng phẳng, và có một con đường đã được làm rất tốt với những bậc đá dẫn xuống con sông, băng qua những khối đá cạn khổng lồ băng qua bãi cỏ nằm sau dòng chảy. Có một cái động nhỏ (một cái động trong lành với một cái nền đá cuội) ở cuối các bậc thang và gần cuối của một vùng đá cạn. Đoàn lữ hành tập hợp lại nhau ở đây và thảo luận xem sẽ tiếp tục làm gì.
"Ta luôn muốn thấy tất cả các vị được an toàn (nếu có thể) trên các đỉnh núi," thầy phù thuỷ nói, "và cho đến bây giờ ta đã thực hiện được điều này bằng với một sự quản lý tốt và với cả may mắn. Thật ra chúng ta lúc này đã đi về phương Đông xa hơn nhiều so với khoảng đường mà ta dự định đi cùng quý vị, vì dù sao thì đây cũng không phải là chuyến phiêu lưu của ta. Ta có thể sẽ lại quay lại trước khi chuyến đi này kết thúc, nhưng trong lúc đó thì ta cần phải góp mặt ở một số công việc thúc bách khác."
Những người lùn rên lên và có vẻ rất đau buồn, còn Bilbo thì khóc. Họ đã bắt đầu nghĩ rằng Gandalf sẽ đi cùng họ suốt đoạn đường và sẽ luôn giúp họ giải quyết các khó khăn. "Ta không biến mất liền lúc này đâu" ông nói. "Ta có thể cho các vị thêm một hoặc hai ngày nữa. Có thể là ta sẽ giúp các vị ra khỏi tình thế khó khăn lúc này, và ta cũng cần giúp chính mình khá nhiều. Chúng ta không có thức ăn, không còn hành lý, và chẳng còn con ngựa lùn nào để cưỡi cả; và các vị thì không biết phải đi đâu. Bây giờ ta có thể nói với các vị như thế này. Các vị vẫn còn vài dặm ở phía bắc con đường mà chúng ta đã hằng đi, nếu như chúng ta không vội vã vượt qua rặng núi như thế. Còn rất ít người sinh sống trên những vùng đất này, trừ phi họ đã đi xuống đây thêm kể từ lần ta đến đây lần cuối vào vài năm trước. Nhưng ta biết một người là Một Người Nào Đó sống không xa đây. Một Người Nào Đó đã làm ra những bậc đá trên khối đá vĩ đại này- ta tin rằng ông ta gọi nó là Carrock. Ông ta không thường đến đây, chắc chắn là không phải giờ này, và không nên đợi ông ta. Thật ra nếu làm vậy thì rất nguy hiểm. Chúng ta phải đi tìm ông ta; và nếu cuộc gặp gỡ của chúng ta diễn ra tốt đẹp, ta nghĩ là ta sẽ đi và chúc các ngươi như đại bàng đã chúc "đi đâu cũng sẽ gặp lành!"
Họ van nài ông đừng lìa bỏ họ. Họ đề nghị cho ông vàng, bạc và châu báu của rồng, nhưng ông không đổi ý.
"Chúng ta sẽ xem, chúng ta sẽ xem!" ông nói, "và ta nghĩ là ta đã được trả công đầy đủ với vàng của rồng của các vị - khi mà các vị có được nó."
Sau đó thì họ không nài xin nữa. Họ cởi quần áo và tắm trong con sông, rất cạn, trong và có rất nhiều chỗ đá cạn. Khi họ đã khô ráo trong ánh mặt trời, lúc này đã chói chang và ấm áp, họ đã hồi phục, cho dù vẫn còn đau và đói. Rồi họ băng qua bãi cạn (cõng theo ông hobbit), và bắt đầu đi xuyên qua bãi cỏ xanh và đi xuống giữa những hàng thông rộng và những cây đu cao.
"Sao mà nó được gọi là Carrock?" Bilbo hỏi khi ông đi bên cạnh thầy phù thuỷ.
"Ông ta gọi nó là Carrock, bởi vì carrock là lời của ông ta nói về nó. Ông ta gọi những vật giống như vậy là những cái carrock, và cái này là Carrock chỉ bởi vì nó là cái gần nhà ông ta nhất và ông ta biết rõ nó nhất!"
"Ai gọi nói? Ai biết nó?"
"Một Người Nào Đó mà ta đã nói đến - một người rất vĩ đại. Các vị phải tỏ ra thật lịch sự khi ta giới thiệu các vị. Ta sẽ giới thiệu các vị thật từ từ, từng hai người một, ta nghĩ vậy; và các vị phải cẩn thận đừng làm phật lòng ông ta, nếu không thì có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Khi mà ông ta giận dữ thì ông ta rất đáng sợ, cho dù ông vẫn đủ tử tế nếu đang ở tâm trạng tốt. Ta vẫn phải cảnh cáo các vị là ông ta rất dễ nổi giận."
Những người lùn đang tập trung chung quanh khi họ nghe thầy phù thuỷ nói những chuyện này với Bilbo. "Đó có phải là người mà ông nói với chúng tôi và lúc này sao?" họ hỏi. "Ông không thể tìm được ai khác dễ tính hơn sao? Sao ông không giải thích rõ hơn một chút?" họ nói những câu đại loại thế.
"Phải, chính thế! Ta không thể tìm được! Ta đã giải thích rất kỹ rồi," thầy phù thuỷ cáu kỉnh trả lời. "Nếu các vị muốn biết hơn nữa, thì tên ông ta là Beorn. Ông ta rất khoẻ, và ông ta là một người trao đổi da."
"Cái gì? Một người buôn bán da thú, tìm mua những con thỏ nhà thỏ rừng khi không có sẵn da chúng trong kho à?" Bilbo hỏi.
"Thiên địa quỷ thần ơi, không, không, KHÔNG, KHÔNG!" Gandalf nói, "Đừng có ngốc thế, thưa ngài Baggins, nếu như ông có thể làm được điều này; và nhân danh tất cả các điều kỳ lạ trên thế giới này, xin ngài đừng có nhắc đến cái từ người buôn da thú lần nữa khi ngài vẫn còn trong chu vi một trăm dặm quanh nhà ông ta, và cũng đừng nhắc đến thảm, áo choàng, khăn choàng lông, bao tay, hoặc bất kỳ những từ không may khác! Ông ta là một người trao đổi da. Ông ta đổi da của ông ta; đôi khi ông ta là một gấu đen lớn, đôi khi ông ta là một người tóc đen cực khoẻ với những cánh tay lực lưỡng và một bộ râu rậm. Ta không thể nói với anh nhiều hơn, thế là đủ rồi. Một số người nói rằng ông ta là một con gấu, hậu duệ của một nòi gấu vĩ đại và cổ xưa ở những người núi mà trước đây những người khổng lồ đã đến. Một số người khác thì nói rằng ông là hậu duệ của người đầu tiên đã sống trước khi Smaug và những con rồng khác bay đến vùng đất này của thế giới, và trước khi những người lùn tiến vào những ngọn đồi phía Bắc. Ta không thể nói chuyện nào đúng, cho dù ta tin rằng câu chuyện sau là chuyện thực. Ông ta không phải là loại người có thể đặt câu hỏi được đâu.
"Dù sao thì ông ta không say mê cái gì hết ngoại trừ chính ông ta. Ông ta sống trong một rừng sồi và có một ngồi nhà gỗ lớn; và như một con người, ông ta dựng một dinh thự và nuôi những con ngựa cũng kỳ diệu như chính ông ta. Chúng làm việc cho ông ta và nói chuyện với ông ta. Ông ta không ăn thịt chúng mà cũng không hề săn đuổi hay ăn thịt thú hoang. Ông nuôi thật nhiều mật từ những con ong khổng lồ hung dữ, và sống phần lớn nhờ kem và mật. Như một con gấu, ông đi rất xa và rộng. Ta đã một lần thấy ông ta ngồi đơn độc trên đỉnh của Carrock vào ban đêm, ngắm trăng lặn về Rặng Núi Sương Mù, và ta nghe thấy ông ta tru lên bằng ngôn ngữ của gấu; 'Rồi sẽ đến một ngày chúng diệt vong và ta sẽ trở về!' Đó là lý do mà ta tin rằng ông ta đã một lần tự đến những rặng núi."
Bilbo và những người lùn suy nghĩ rất lung, và họ không hỏi gì nữa. Họ vẫn còn một chặng đường dài để đi. Họ nặng nề đi lên và xuống thung lũng. Trời rất nóng. Đôi khi họ nghĩ ngơi dưới những tàng cây, và khi Bilbo cảm thấy quá đói thì ông gặm một ít quả đầu, nếu như chúng đủ chín để rụng xuống đất.
Vào giữa trưa thì họ nhận ra những dãy hoa lớn đang bắt đầu hiện ra, mọc đều với nhau như thể chúng được người trồng. Ở sát gần họ, những rặng cỏ ba lá màu gà và màu tím đang vung vẫy, và một dãy rộng lớn một loại cỏ ba lá trắng có vị ngọt như mật. Có một tiếng vù vù rầm rì và một con ong đực hiện ra giữa không trung. Ong đang tấp nập bận rộn khắp nơi. Ồ, những con ong này! Bilbo chưa bao giờ thấy những gì giống chúng.
"Nếu như có một con chích tôi," nó nghĩ, "thì tôi hẳn sẽ phình ra bằng chính mình!" Chúng còn lớn hơn cả những con ong bắp cày. Những con ong đực lớn hơn ngón tay cái của bạn rất nhiều, và cái vệt vàng trên vùng thân đen của chúng sáng choé lên như vàng.
"Chúng ta đã đến gần rồi," Gandalf nói, "Chúng ta đang ở bên bãi chăn ong của ông ta." Sau một lúc thì họ đi vào một vòng thông cổ đại rất cao, và đằng sau những cây thông này là một hàng rào gai cao mà họ không thể nhìn xuyên qua hay bò qua được. "Các vị phải đợi ở đây," thầy phù thuỷ nói với những người lùn, "và khi ta gọi hay huýt sáo thì bắt đầu đi theo ta - các vị sẽ thấy cách mà ta đi - nhưng chỉ đi thành từng cặp thôi, nhớ đấy, cứ khoảng năm phút thì một cặp đi vào. Bombur béo nhất và sẽ đi thay cho hai người, anh nên đi một mình và đi sau cùng. Đi nào, ngài Baggins! Có một cái cổng đâu đó ở lối này." Ông vừa nói vừa đi dọc hàng rào, dẫn theo ông hobbit đang run như cầy sấy.
Họ nhanh chóng đi đến một cái cổng gỗ, cao và rộng, họ có thể thấy được một khu vườn đằng sau nó và một dãy các toà nhà bằng gỗ thấp, một số có mái che và được làm bằng các thanh gỗ đủ hình dạng; kho thóc, chuồng ngựa, nhà kho và một ngôi nhà dài thấp bằng gỗ.
Về phía nam bên trong của cái hàng rào lớn này là là hàng hàng lớp lớp tổ ong có đỉnh dạng chuông
Thầy phù thuỷ và ông hobbit đẩy cánh cổng nặng nề ken ket và đi xuống một lối đi rộng dẫn vào nhà. Một số ngựa, rất mỡ màng và chải lông bóng mượt, lao dọc theo bãi cỏ và nhìn họ chăm chú với những khuôn mặt rất thông minh rồi chúng lao trở lại vào những ngôi nhà.
"Chúng phải báo cho ông ta biết nếu có người lạ đến," Gandalf nói.
Họ nhanh chóng đi đến sân trong, nơi có ba bức tường được tạo ra ngôi nhà gỗ và hai bên chái dài của nó. Một người đàn ông khổng lồ với râu và tóc đen đang đứng gần đó, những cánh tay và chân trần lực lưỡng với những bắp thịt nổi cục. Ông mặt một cái áo dài bằng len dài xuống đến tận đầu gối, và cầm một cây rìu lớn. Những con ngựa đứng cạnh ông, gác mũi lên vai ông.
"Ục! Họ đây à!" ông nói với những con ngựa. "Họ không có vẻ nguy hiểm. Bọn mi có thể đi!" Ông bật lên một tràng cười ngất ngư, hạ rìu xuống và bước đến.
"Các ngươi là ai và các ngươi muốn gi?" ông ta cộc cằn nói, đứng trước họ, cao vượt trên cả Gandalf.
Với Bilbo thì ông có thể luồn dễ dàng luồn qua giữa hai chân ông ta mà không cần cúi đầu để tránh tua cái áo dài bằng len của ông.
"Tôi là Gandalf," thầy phù thuỷ nói.
"Chưa bao giờ nghe hết," người đàn ông gầm gừ, "Còn cái gã bé tí này?" ông nói, cuối xuống để nhìn cậu hobbit với đôi lông mày rậm của mình.
"Đấy là ngài Baggins, một hobbit của một gia đình tốt và có danh tiếng," Gandalf nói. Bilbo cúi chào. Ông không có mũ để giở ra, và rất đau khổ khi ý thức rõ rằng mình đang mất khá nhiều khuy áo. "Tôi là một phù thuỷ," Gandalf nói tiếp. "Tôi đã nghe tiếng ông, nếu như ông chưa hề nghe đến tôi; nhưng có thể ông đã nghe đến người anh em họ của tôi Radagast, người đang sống gần biên giới phía Nam của Mirkwood?"
"Phải, là một phù thuỷ thì không đến nỗi tệ, ta tin thế. Thỉnh thoảng ta có gặp ông ta." Beorn nói. "Được lắm, bây giờ thì ta đã biết các ngươi là ai, hoặc là các ngươi nói mình là ai. Các ngươi muốn gì?"
"Xin nói thật với ông, chúng tôi đã bị mất tất cả hành lý và gần như lạc mất đường, và đang cần được giúp đỡ, hoặc ít nhất là các lời khuyên. Có thể nói chúng tôi đã gặp những thời khắc khó khăn với bọn yêu tinh trong các rặng núi."
"Yêu tinh?" người đàn ông nói, đã bớt cộc cằn hơn. "Ô hô, thế là các ngươi đã gặp rắc rối với chúng hả? Các ngươi đến gần chúng làm gì?"
"Chúng tôi không định vậy. Chúng thình lình ập đến chỗ chúng tôi vào ban đêm trên con đường mà chúng tôi băng qua, chúng tôi đi qua những Vùng Đất Phía Tây của những làng quê này - đó là một câu chuyện dài."
"Thế thì các vị nên đi vào trong và kể cho ta nghe về nó, nếu như nó không mất hết cả ngày," người đàn ông nói, dẫn đường băng qua cánh cửa đen đang mở tung từ sân vào nhà.
Khi đi theo ông ta vào nhà, họ thấy mình đang ở trong một căn tiền sảnh lớn với một lò sưởi ở giữa phòng. Cho dù đang là mùa hè, vẫn có những thanh gỗ đang cháy, và khói bốc lên đang làm nám đen những thanh xà trong khi cố gắng tìm chỗ thoát ra qua những lỗ hở trên trần nhà. Họ băng qua cái tiền sảnh lớn này, được soi sáng bởi ánh lửa và những cái lỗ bên trên, rồi băng qua một cánh cửa khác nhỏ hơn vào một hành lang gỗ được làm bằng những thân cây đơn. Cái hành lang hướng xuống phía nam và vẫn còn ấm, được chiếu đầy ánh sáng của mặt trời đang ngã về phía tây đang chiếu xiên về phía nó, và ngã ánh vàng trên cái sân đầy những bông hoa đang mọc lan đến những bậc thềm.
Họ ngồi xuống những băng gỗ ở đây khi Gandalf bắt đầu kể câu chuyện của mình, còn Bilbo đu đưa chân và nhìn ngắm những bông hoa trong vườn, tự hỏi xem chúng có thể có tên gì, vì có đến một nửa số chúng ông chưa từng thấy qua.
"Tôi đến những rặng núi ấy với một hoặc hai người bạn..." thầy phù thuỷ nói.
"Hoặc hai? Ta chỉ thấy có một, chú nhóc này này thôi," Beorn nói.
"Nói thật với ông, tôi không định làm phiền ông với nhiều người bọn tôi, cho đến khi tôi biết được là ông có bận rộn hay không. Tôi có thể gọi chứ."
"Nào, gọi đi."
Thế là Gandalf rít lên một tiếng huýt sáo dài, và liền đó Thorin và Dori đi vòng quanh nhà qua lối sân đứng cúi chào thật thấp trước mặt họ.
"Ông muốn nói một hoặc ba chứ gì, ta hiểu!" Beorn nói. "Nhưng đây không phải là hobbit, họ là những người lùn!"
"Thorin Oakenshield, sẵn sàng phục vụ ngài! Dori sẵn sàng phục vụ ngài!" hai người lùn lại cúi chào lần nữa.
"Ta không cần sự phục vụ của các ông, cám ơn," Beorn nói, "nhưng ta cho rằng các ngươi cần sự phục vụ của ta. Ta không ưa các người lùn, nhưng nếu ông đúng là Thorin (con trai của Thrain, con trai của Thror, ta tin thế), và bạn của ông là đáng kính trọng, và các ngươi là kẻ thù của yêu tinh và không định gây hại gì trên các vùng đất của ta - nhân tiện, các ngươi đang định làm gì vậy?"
"Họ đang trên đường thăm lại vùng đất của ông cha, xa tận phía đông đằng sau Mirkwood," Gandalf nói, "và chỉ hoàn toàn do một tai nạn mà chúng tôi đến vùng đất của ông. Chúng tôi đang băng qua Con Đường Cao, nó đáng lý phải đưa chúng tôi đến con đường nằm phía nam làng của ông, thì chúng tôi bị bọn yêu tinh hung hãn tấn công - như tôi đã kể với ông."
"Vậy thì kể tiếp đi!" Beorn nói, ông ta chẳng bao giờ tỏ ra thật lịch sự.
"Có một cơn bão khủng khiếp; những người khổng lồ bằng đá đang lăn mạnh những hòn đá, và khi đến đầu đường thì chúng tôi tìm một nơi trốn ở trong một cái hang, cậu hobbit, tôi và nhiều bạn bè khác..."
"Ông gọi hai là nhiều à?"
"À, không. Thật ra thì có nhiều hơn hai."
"Họ đâu? Bị giết, bị ăn thịt, hay đã trở về nhà rồi?"
"À, không. Họ không đến cả khi tôi huýt sáo. Tôi nghĩ rằng họ xấu hổ . Ông thấy đó, chúng tôi rất ngại khi để ông phải chiêu đãi một số đông."
"Tiếp đi nào, huýt sáo đi! Ta đang chuẩn bị một bữa tiệc đây, và có thêm một hay hai người nữa cũng chẳng khác biệt gì đâu." Beorn càu nhàu.
Gandalf lại huýt sáo; nhưng Nori và Ori gần như đã vào đến trước khi ông dứt tiếng, vì, nếu như bạn còn nhó, Gandalf đã nói họ đến theo từng cặp cứ sau mỗi năm phút.
"Hullo!" Beorn nói. "Các ngươi đến nhanh quá đấy - các ngươi trốn ở đâu đấy? Đến nào, những quả mít trong hộp của ta!"
"Nori sẵn sàng phục vụ ngài, Ori sẵn... "họ bắt đầu, nhưng Beorn đã ngắt lời họ.
"Cám ơn! Khi nào ta cần giúp đỡ ta sẽ hỏi đến việc này. Ngồi đi, và hãy tiếp tục kể chuyện, nếu không thì giờ ăn khuya sẽ đến trước khi nó kết thúc."
"Ngay khi chúng tôi đang ngủ," Gandalf nói, "một vết nứt ở phía sau hang động hiện ra; bọn yêu tinh ào ra, tóm lấy cậu hobbit và những người lùn và đoàn ngựa lùn của chúng tôi-"
"Một đoàn ngựa lùn? Các ông là một đoàn xiếc lưu động à? Hay là các ông mang theo nhiều hàng hoá? Hay là các ông luôn gọi sáu là một đoàn?"
"Ồ không! Thật ra thì có nhiều hơn sáu con ngựa lùn, vì chúng tôi có nhiều hơn sáu người - và kìa, lại có thêm hai người nữa!" Ngay lúc đó Balin và Dwalin hiện ra và cúi đầu thật thấp đến nỗi râu họ quét lên nền đá. Lúc đầu người đàn ông to lớn nhíu mày, nhưng họ đã tỏ ra lịch sự khủng khiếp một cách tuyệt vời, và cứ gật đầu, gập người và cúi chào và vẫy mũ trước đầu gối của họ (theo cách người lùn), cho đến khi ông thôi nhíu mày và bật cười phá lên; họ nhìn quá khôi hài.
"Một đoàn à, quá đúng," ông nói, "Một đội kịch khá vui đấy. Thôi vào đi các ông tướng tấu hài, và tên của các vị là gì? Bây giờ thì ta không muốn sự phục vụ của các vị đâu, chỉ cần tên các vị thôi, rồi ngồi xuống đi và đừng có ngoe nguẩy nữa!"
"Balin và Dwalin," họ không dám nói một cách quá sỗ sàng, rồi ngồi phịch xuống nền nhà với vẻ ngạc nhiên.
"Tiếp tục lại nào!" Beorn nói với thầy phù thuỷ.
"Tôi kể đến đâu rồi nhỉ? Ồ vâng - tôi bị tóm lấy. Tôi giết ngay một hay hai tên yêu tinh gì đấy-"
"Tốt!" Beorn gầm gừ. "Làm một thầy phù thuỷ thì cũng khá đấy nhỉ."
"- và trượt vào cái khe nứt trước khi nó đóng lại. Tôi đi theo lối đi xuống tiền sảnh chính, lúc này đang đầy nghẹt yêu tinh. Con Yêu Tinh Vĩ Đại cũng đang ở đó với ba hay bốn mươi tên bảo vệ có vũ trang. Tôi tự nghĩ 'thậm chí nếu như họ không bị xích lại với nhau, thì làm sao một tá có thể chống lại chừng đó tên?'"
"Một tá! Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy tám được gọi là một tá. Hay là ông vẫn còn nhiều quả mít bên ngoài hộp hả?"
"À, đúng vậy, lại thêm một đôi nữa đến kìa - Fili và Kili, tôi tin là thế," Gandalf nói, khi bộ đôi này xuất hiện, đứng mỉm cười và cuối chào.
"Thế là đủ rồi!" Beorn nói. "Ngồi xuống và im lặng đi! Nào, tiếp đi, Gandalf!"
Thế là Gandalf kể tiếp câu chuyện, cho đến đoạn ông chiến đấu trong bóng tối, việc ông phát hiện ra cánh cửa thấp, và nỗi kinh hãi của họ khi thấy ngài Baggins bị lạc.
"Chúng ta tự đếm lại mình và không thấy cậu hobbit đâu. Chỉ còn lại mười bốn người chúng tôi!"
"Mười bốn!" Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một người gọi mười là mười bốn. Ông chỉ mới kể có chín , hay là ông chưa kể cho tôi nghe hết tất cả tên trong đoàn của ông."
"Vâng, tất nhiên là ông chưa thấy Oin và Gloin. A, ơn Chúa! Họ kìa. Tôi hy vọng là ngài sẽ tha thứ cho họ việc quấy rầy ngài."
"Ô, để họ vào hết đây đi! Nhanh lên! Đi nào, hai ông, và ngồi đi! Nhưng nghe này, Gandalf, thậm chí là lúc này chúng ta chỉ có ông, mười người lùn và một chú hobbit bị lạc đường. Cộng lại chỉ mới có mười một người (cộng thêm chú hobbit bị lạc), chưa phải là mười bốn, trừ phi là phù thuỷ có cách đếm khác với con người. Nhưng bây giờ thì xin hãy tiếp tục câu chuyện đi.
Beorn không thấy là mọi việc đã vượt quá tầm kiểm soát của ông, nhưng thật sự ông đã bắt đầu cảm thấy rất hứng thú. Bạn thấy đấy, vào những ngày xưa ông đã biết những vùng núi và Gandalf đã mô tả. Ông gật đầu và gầm gừ khi nghe đến việc ông hobbit xuất hiện trở lại và việc họ trượt lúc nhúc xuống những vách đá và bầy sói trong rừng. Khi Gandalf kể đến việc họ leo lên cây với lũ sói chực bên dưới, ông đứng dậy, sải bước và lầm bầm:
"Ước gì tôi có ở đấy! Tôi sẽ cho chúng nếm nhiều hơn là chỉ những viên pháo hoa!"
"À!" Gandalf nói, ông rất vui khi thấy câu chuyện của ông gây ra một ấn tượng như thế. "Tôi đã làm những gì tốt nhất mà tôi có thể làm. Chúng tôi ở đấy, bầy sói đang lên cơn điên phía dưới chúng tôi, khu rừng thì bắt đầu phát sáng ở khắp nơi, khi bọn yêu tinh xuống đồi và phát hiện ra chúng tôi. Chúng la hét vui mừng và hát vang để nhạo chúng tôi "Mười lăm con chim trên mười lăm cái cây..."
"Trời đất!" Beorn gầm gừ. "Đừng có giả vờ là bọn yêu tinh không biết đếm đấy nhé. Chúng biết mà. Mười hai thì không phải là mười lăm, và chúng biết quá mà."
"Tôi cũng vậy. Và kia chính là Bifur và Bofur. Tôi chưa dám giới thiệu họ vào lúc trước, nhưng họ đã đến đây rồi."
Bifur và Bofur đi vào. "Và tôi!" Bombur hổn hển phía sau. Ông khá béo, và khá tức giận khi bị bỏ lại sau cùng. Ông không chịu đợi thêm năm phút, và theo sau ngay hai người kia.
"Ờ, thế ra đó là mười lăm người các ông; và do bọn yêu tinh biết đếm, tôi nghĩ rằng đó là tất cả những ai ở trên cây. Bây giờ thì có lẽ là chúng ta có thể kết thúc câu chuyện mà không bị cắt ngang thêm nữa."
Ngài Baggins thấy là Gandalf đã khôn khéo như thế nào. Sự cắt ngang chỉ càng làm cho Beorn thêm quan tâm đến câu chuyện, và câu chuyện này đã khiến ông không tống cổ những người lùn đi như là những kẻ ăn xin đáng nghi. Ông ta không bao giờ mời người khác vào nhà mình, nếu như có thể được. Ông có rất ít bạn và họ sống ở rất xa; và ông không bao giờ mời quá một đôi trong số họ đến nhà mình cùng một lúc. Thế mà lúc này ông có đến mười lăm người lạ ngồi dưới cổng nhà của mình!"
Vào lúc thầy phù thuỷ đã kể xong chuyện, khi ông kể về việc những con đại bàng đến cứu và việc làm thế nào mà họ lại được đưa đến Carrock, thì mặt trời đã khuất sau những vách đá của Đỉnh Núi Sương Mù và bóng đêm đã phủ xuống khu vườn của Beorn.
"Một câu chuyện hay đấy!" ông nói. "Lâu lắm rồi tôi mới nghe một chuyện hay thế. Nếu tất cả những kẻ ăn xin có thể kể được một câu chuyện hay như vậy, thì họ sẽ được tôi đối xử tốt hơn nhiều. Tất nhiên là các ông có thể bịa lên những chuyện này, nhưng dù sao thì các ông cũng xứng đáng có được một bữa khuya về những chuyện này. Đi ăn chút gì nào!"
"Vâng, xin mời!" cả bọn cùng nói. "Cám ơn ông rất nhiều!"
Bên trong tiền sảnh khá tối. Beorn vỗ tay, và bốn con ngựa lùn trắng xinh đẹp lon ton chạy ra với nhiều con chó lớn mình dài màu xám. Beorn nói với chúng điều gì đó bằng một thứ ngôn ngữ kỳ quái giống như tiếng thú vật nói chuyện. Chúng lại lao đi và quay trở về, ngậm theo những ngọn đuốc trong mõm, chúng mồi lửa cho những ngọn đuốc và cắm chúng và những cái giá thấp trên những cây cột trong tiền sảnh, quanh cái lò sưởi trung tâm.
Bọn chó có thể đứng trên hai chân sau nếu chúng muốn, và mang đồ vật đi bằng hai chân trước. Chúng nhanh chóng tháo những tấm bảng và giá đỡ từ bên tường và đặt chúng gần bên lửa.
Rồi mọi người nghe thấy tiếng baa-baa-baa! và vài con cừu trắng như tuyết được một con cừu đực đen như than dẫn vào. Một con đeo một mảnh vải trắng thêu những hình thú vật ở cạnh; còn những con kia đỡ trên những cái khay trên những cái lưng rộng của chúng với những cái tô và đĩa, với dao và muỗng gỗ. Những con chó nhanh chóng đỡ lấy những thứ này và và trải ra bàn. Chúng rất thấp, thấp đến nỗi Bilbo có thể ngồi một cách thoải mái. Bên cạnh họ là một con ngựa lùn đang đẩy tới hai băng ghế thấp đế rộng và những cái chân ngắn và to cho Gandalf và Thorin, rồi nó đẩy cho Beorn một cái ghế đen to tướng cùng cỡ ở góc xa (khi ông ngồi xuống thì đôi chân khổng lồ của ông sải ra thật xa dưới bàn). Đó là tất cả những cái ghế mà ông có trong tiền sảnh, và ông có thể đã làm chúng thấp như những cái bàn để tiện lợi cho những con thú kỳ diệu đang đợi bên ông. Thế những người còn lại ngồi trên cái gì? Họ không bị quên lãng. Những con ngựa lùn khác răng đến những khúc gỗ tròn trông giống những cái trống, mịn màng và bóng loáng, và đủ thấp thậm chí cho cả Bilbo; thế là họ nhanh chóng ngồi quanh bàn của Beorn, và có vẻ như chưa bao giờ có nhiều người đến thế tụ tập lại trong tiền sảnh.
Họ ăn khuya ở đấy, hay là ăn chiều cũng được, vì họ đã không ăn bưa chiều kể từ khi họ rời khỏi Ngôi Nhà Giải Dị Sau Cùng ở phía Tây và chào tạm biệt Elrod. Ánh sáng của những ngọn đuối và ánh lửa bập bùng quanh họ, và có hai ngọn nến sáp ong đỏ cao trên bàn. Khi họ ăn, Beorn kể lại bằng cái giọng oang oang của mình về những vùng đất hoang dã ở phía bên này của những dãy núi, và đặc biệt về bóng tối và khu rừng nguy hiểm, nằm xa ngay phía Bắc và Nam, trước mặt họ một ngày đường, cắt ngang con đường của họ về phía Đông , khu rừng khủng khiếp của Mirkwood.
Những người lùn lắng nghe và vuốt râu, vì họ biết rằng họ sẽ phải sớm thám hiểm khu rừng và sau những rặng núi và đó là điều khó khăn nhất mà họ phải vượt qua trước khi họ tiến vào pháo đài của con rồng. Khi bữa tối đã xong thì họ bắt đầu kể lại những câu chuyện của chính mình, nhưng Beorn có vẻ như đã buồn ngủ và không chú ý nhiều đến họ. Phần lớn những gì họ nói là về vàng, bạc, châu báu và những thứ được chế tạo ở lò rèn, và Beorn không có vẻ như quan tâm đến những thứ đấy: trong tiền sảnh của ông chẳng có vật gì làm bằng vàng hay bạc cả, chỉ có vài con dao bằng kim loại.
Họ ngồi dài quanh bàn, những cái bát uống nước bằng gỗ của họ đầy rượu mật mong. Bên ngoài, bóng đên đã phủ xuống. Ngọn lửa ở giữa tiền sảnh đã được chất vào những thanh gỗ mới và những ngọn đuốc đã tàn, và họ vẫn ngồi trong ánh lửa nhảy múa, những cây cột của căn nhà cao vụt phía sau họ, đỉnh đen ngòm như cái cây trong rừng. Cho dù có ma thuật hay không, Bilbo có vẻ như cũng nghe thấy một tiếng gì giống như tiếng gió trên những cành cây lẩn quất quanh các thanh xà nhà, và tiếng cú rúc lên. Ông nhanh chóng gà gật và những tiếng động có vẻ như càng vang lên lớn hơn tư fphía xa, cho đến khi ông giật mình tỉnh dậy.
Cánh cửa lớn kêu cót két và đóng sầm lại. Beorn đã đi. Những người lùn đang ngồi bắt chéo chân trên nền nhà quanh ngọn lửa, và họ đang ca hát. Có một số bài hát như thế này, nhưng còn nhiều nữa, và họ cứ hát tiếp trong một lúc lâu:
Gió thổi mạnh trên những cánh rừng
Nhưng chẳng còn chiếc lá nào tung bay
Bóng đêm trải rộng suốt đêm ngày
Những con thú hắc ám trườn đi trong lặng lẽ
Gió vẫn thổi trên những ngọn núi lạnh căm
Những đợt thuỷ triều vẫn lên xuống âm thầm
Những cành cây rên rĩ, cả thu rừng than van
Và lá lại rơi trên những vùng đất khô khan
Từ Tây sang Đông, gió vẫn thổi băng băng
Và tất cả chuyển động trong rừng đều dừng hẳn
Khắp đầm lầy, tiếng rú rít cất lên
Những huýt to bỗng chốc vang rền
Đồng cỏ rít mạnh, lá ngã xếp một bên
Đám lau sậy lắc mình sợ hãi
Hồ nước run lên dưới bầu trời thăm thẳm
Những đám mây tan đi, trôi dạt đến xa xăm
Chúng băng qua Rặng Núi cô độc đăm đăm
Và cuốn đến hang ổ của rồng:
Chốn đen tối nằm dưới những bệ đá khắc nghiệt
và thổi tung những làn khói chiến tranh
Cả thế giới sẵn sàng cho chiến chinh
Trên biển rộng, giữa đêm dài thăm thẳm
Trăng vẫn sáng dõi theo cơn gió đăng trình
Và ánh sao vẫn cao thẳm lung linh
Bilbo lại bắt đầu gà gật. Thình lình Gandalf đứng dậy. "Đã đến lúc chúng ta đi ngủ," ông nói, "- với chúng ta, nhưng tôi không nghĩ là Beorn làm thế. Chúng ta có thể ngủ ngon và an toàn trong tiền sảnh, nhưng ta cảnh cáo các vị đừng quên những gì Beorn đã nói trước khi ông ta rời khỏi chúng ta: các vị không được đi ra ngoài cho đến khi mặt trời lên, nếu không các vị sẽ bị trừng phạt."
Bilbo thấy những cái giường đã được đặt sẵn bên cạnh, là những nền đất được nâng lên giữa các cây cột và bức tường bên ngoài. Đã có một cái đệm làm bằng rơm và chăn len cho ông. Ông xích lại chúng với vẻ vui mừng, cho dù lúc này đang giấc hè. Ngọn lửa đã tắt và ông ngủ thiếp đi. Song đến giữa khuya thì ông thức giấc: ngọn lửa lúc này đã chỉ còn là những mẫu than; các người lùn và Gandalf đã ngủ, qua tiếng thở của họ; ánh trăng trên cao rọi thành một mảng trắng trên nền nhà qua những cái lỗ thông khói trên trần. Có những tiếng gầm gừ vang lên bên ngoài, và một tiếng động của một con thú khổng lồ đang ẩu đả ngay cửa. Bilbo không biết chuyện gì xảy ra, và không biết đó là Beorn trong khi hoá phép không, và không biết là ông ta có lao vào đây như một con gấu và giết họ không.
Ông luồn xuống dưới chăn và trùm đầu kín mít, và lại ngủ trở lại mặc kệ nỗi sợ hãi của mình.
Đến sáng bạch thì ông tỉnh giấc. Một trong những người lùn đã lăn lên ông trong bóng tối nơi ông nằm, và lăn luôn xuống nền đất đánh ầm một tiếng. Đó là Bofur, và ông đang cằn nhằn về chuyện này khi Bilbo mở mắt ra.
"Thức dậy đi nào, những bộ xương lười biếng kia," ông nói, "nếu không thì còn bữa sáng cho các vị đâu,"
Bilbo bật dậy ngay. "Bữa sáng!" ông la lên. "Bữa sáng đâu?"
"Đã ở bên trong chúng ta gần hết rồi," những người lùn khác trả lời, họ đang đi lại quanh tiền sảnh, "nhưng những gì còn lại đang ở ngoài hành lang. Chúng ta đã đi tìm Beorn từ lúc mặt trời lên; những chẳng có dấu hiệu nào của ông ta ở đâu cả, cho dù chúng ta thấy bữa sáng đã dọn sẵn khi chúng ta đi ra."
"Gandalf đâu?" Bilbo hỏi, vội vã ào ra tìm cái gì ăn.
"Ô! Đã đi ra ngoài và đang ở đâu đó," họ nói với nó. Nhưng nó không thấy dấu hiệu nào về thầy phù thuỷ suốt cả ngày hôm đó cho đến tận tối. Ngay trước khi hoàng hôn thì ông đi vào tiền sảnh, nơi ông hobbit và các người lùn đang ăn khuya, được dọn bởi những con thú kỳ diệu của Beorn, như họ đã được làm thế suốt cả ngày. Họ chẳng thấy và nghe dấu hiệu gì của Beorn từ đêm trước, và họ bắt đầu lấy làm lạ.
"Chủ nhà của chúng ta đâu rồi, và ông đã đi đâu suốt ngày thế?" cả bọn họ đều la lên.
"Hỏi từng câu một thôi - và đừng hỏi gì cho đến khi ta ăn khuya xong! Ta đã không ăn gì từ bữa sáng."
Cuối cùng thì Gandalf cũng đã đẩy dĩa và bình của ông qua một bên - ông đã ăn sạch hai ổ bánh mì lớn (được trét đầy bơ, mật và kem) và uống ít nhất một lit rượu mật ong, và ông lấy cái tẩu của mình ra. "Ta sẽ trả lời câu hỏi thứ hai trước," ông nói "- nhưng chúa phù hộ ta! Đó là một nơi tráng lệ đầy những vòng khói!" Thật ra thì sau đó một lúc lâu họ chẳng moi được gì thêm từ ông, ông đang bận gửi những vòng khói né quanh những cây cột trong tiền sảnh, biến đổi chúng sang những dạng và màu sắc khác nhau, và cuối cùng để chúng đuổi theo nhau ra khỏi cái lỗ trên trần.
Ở bên ngoài thì chúng hẳn là phải trông rất là lạ, từng cái một nổ tung, lục, lam, đỏ, bạc -xám, vàng, trắng; những cái lớn, nhỏ, những cái khác luồn xuyên qua cái lớn và nhập vào nhau thành dạng số tám, rồi lướt đi như một bầy chim bay ra xa.
"Ta đã lần theo dấu vết của những con gấu của chúng ta," cuối cùng ông nói. "Đêm qua hẳn là có một cuộc gặp thường lệ của những con gấu ở bên ngoài. Ta sớm thấy là Beorn không thể tạo ra tất cả những dấu vết ấy: có quá nhiều dấu vết, và chúng đủ kích cỡ. Có đủ cả gấu nhỏ, gấu lớn, gấu thường, và những con gấu khổng lồ, tất cả nhảy múa trong đêm cho đến khi sắp bình minh. Chúng đến từ gần như mọi hướng, ngoại trừ phía tây con sông, từ Rặng Núi. Từ hướng này chỉ có một dấu chân - không có ai đi đến, mà chỉ đi ra từ đây.
Ta đi theo những dấu này đến tận Carrock. Đến đây thì chúng biến mất vào con sông, nhưng nước quá sâu và chảy quá mạnh sau những hòn đá nên ta không đi qua. Như các vị còn nhớ, vẫn còn một cách dễ dàng đi qua sông trên Carrock qua những chỗ cạn, nhưng ở bên kia là một vách đá sừng sững từ một cái eo xoáy. Ta phải đi bộ hàng dặm trước khi ta tìm thấy một nơi mà con sộng rộng và nông mà ta có thể lội và bơi qua được, rồi lại đi hàng dặng trở lại để tìm lại các dấu vết. Đến lúc này thì đã quá trễ, ta không thể theo dấu họ xa hơn nữa được. Họ đi thẳng đến hướng rừng thông ở phía đông Rặng Núi Sương Mù, nơi mà chúng ta đã có một cuộc gặp gỡ thú vị với bọn Wargs vào đêm trước đêm qua. Và bây giờ thì ta nghĩ là ta cũng đã có câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên của các vị," Gandalf kết thúc, và ngồi im lặng một lúc lâu.
Bilbo nghĩ là lúc này ông đã biết cái mà thầy phù thuỷ muốn nói. "Chúng ta sẽ làm gì đây," ông kêu lên "nếu như mà ông ta lại dẫn tất cả bầy Wargs và yêu tinh đó trở lại đây? Chúng ta đều sẽ bị bắt và bị giết! Tôi nghĩ là ông đã nói rằng ông ta không phải là bạn của bọn đó mà."
"Ta đã nói thế. Và đừng có ngốc thế! Tốt hơn là các vị đi ngủ đi, trí khôn của các vị đã buồn ngủ rồi."
Ông hobbit cảm thấy bị đè bẹp, và có vẻ như không còn gì để làm, ông đi ngủ và trong khi những người lùn vẫn còn hát hò thì ông ngủ thiếp đi, cái đầu nhỏ của ông vẫn còn tự hỏi về Beorn, cho đến khi ông mơ một giấc mơ về hàng trăm con gấu đen đang nhảy múa chậm chạp vòng quanh ánh trăng trong sân. Đoạn ông bật dậy khi mọi người khác đều đã ngủ và ông nghe cùng một tiếng ẩu đả, hỗn chiến, khụt khịt và gầm gừ y như trước. Đến sáng hôm sau thì đích thân Beorn đánh thức họ dậy.
"Thế ra tất cả các vị vẫn còn ở đây!" ông ta nói. Ông ta nhặt ông hobbit lên và cười: "Không bị bọn Wargs hay yêu tinh hay gấu ma ăn thịt hả"; ông kéo mạnh áo chẽn của Baggins một cách rất suồng sã. "Con thỏ con này trở nên đẹp và béo ra với bánh mì và mật," ông phá lên cười. "Đi ăn thêm một chút nào!"
Thế là cả bọn họ đi ăn sáng với ông ta. Beorn đã chuyển sang trạng thái vui vẻ nhất, thực tế là ông có vẻ như đang ở tâm trạng cực kỳ phấn khởi và làm mọi người cười phá lên với những câu chuyện hài hước của ông ta; không ai trong số họ tự hỏi ông đã ở đâu lâu thế hay vì sao mà ông ta lại tử tế với họ thế, vì ông ta đã tự mình nói hết. Ông ta đã băng qua sông và quay trở lại trên đỉnh những ngọn núi - từ đó bạn có thể đoán là ông có thể đi rất nhanh, trong hình dạng gấu vào bất kỳ lúc nào. Qua những mảng cháy xém của những con sói ông có thể nhanh chóng là câu chuyện của bọn họ là sự thật; nhưng ông còn phát hiện ra nhiều thứ hơn thế: ông đã bắt được một con Warg và một con yêu tinh đang lang thang trong rừng. Từ bọn chúng ông đã có được những tin tức tốt: bọn yêu tinh vẫn tiếp tục săn đuổi các người lùn với bọn Wargs, chúng vẫn vô cùng tức giận bởi cái chết của con Yêu Tinh Vĩ Đại, và cũng vì cái vết bỏng trên mũi của con sói thủ lĩnh, và việc nhiều con thân cận của nó đã chết dưới những ngọn lửa của thầy phù thuỷ. Chúng đã phải nói rất nhiều với ông khi ông bắt chúng phải nói, nhưng ông đoán rằng còn nhiều chuyện độc ác khác đang được tiến hành, và việc tràn ngập tuyền yêu tinh vũ trang với bọn sói của chúng trên những vùng đất phủ đầy bóng tối từ những rặng núi - những liên minh có thể sớm được thành lập để tìm những người lùn, hoặc để trả thù vào những người và sinh vật đang sống ở đấy, và vào những ai chúng nghĩ là đang che giấu họ.
"Câu chuyện của các ông là một câu chuyện hay," Beorn nói, "nhưng lúc này thì ta thích nó hơn khi ta tin chắc rằng chúng là sự thật. Các ông phải tha thứ cho ta về việc không tin lời các ông ngay. Nếu các ông sống gần bên biên giới của Mirkwood, các ông phải không được tin lời ai mà các ông biết rằng không phải là anh em của các ông hoặc hơn thế. Và thế là, ta chỉ có thể nói rằng ta đã phải vội vã trở về nhà nhanh hết sức mình để thấy rằng các ông vẫn còn an toàn, và để có thể giúp được các ông những gì ta có thể. Sau chuyện này ta sẽ nghĩ về những người lùn tốt hơn. Giết được Yêu Tinh Vĩ Đại, giết được Yêu Tinh Vĩ Đại!" ông cười phá lên man dại với chính mình.
"Thế ông đã làm gì với bọn Warg và yêu tinh?" Bilbo chợt hỏi.
"Đến đây mà xem!" Beorn nói, và họ đi theo ông vòng ranhà. Một cái đầu yêu tinh treo bên ngoài cổng và một bộ da warg được đóng đanh trên cái cây phía sau. Beorn là một kẻ tàn nhẫn với kẻ thù. Nhưng lúc này ông là bạn của họ, và Gandalf nghĩ rằng việc kể cho ông nghe toàn bộ câu chuyện và lý do chuyến du hành của họ và một việc khôn ngoan, vì vậy họ đã có gần như những gì mà ông có thể giúp họ.
Đây là những gì mà ông hứa sẽ làm cho họ. Ông sẽ cung cấp cho mỗi người trong bọn họ một con ngựa lùn, và cho Gandalf một con ngựa, để họ băng qua rừng, và ông cũng sẽ cung cấp cho họ đủ dùng cho hàng tuần, và đóng gói chúng lại cho dễ chuyên chở nhất -những quả hạch, bột mì, những cái lọ đóng nút đựng đầy trái cây khô, và những cái lọ đất đựng mật, những cái bánh bột rất tiện cho đường xa, và những gì mà họ có thể mang đi xa được. Làm sao làm được những cái này là một trong những bí mật của ông ta; nhưng bên trong chúng có mật, như phần lớn thức ăn của ông ta, và chúng ăn rất ngon, cho dù chúng gây khát. Ông nói họ không cần phải mang nước theo khi đi phía bên này rừng, vì có những con suối và lạch dọc theo đường đi. "Nhưng con đường xuyên qua Mirkwood thì rất tăm tối, nguy hiểm và khó đi," ông nói, "Không dễ tìm thấy nước hay thức ăn ở đó đâu. Lúc này thì chưa tới mùa hạch (mặc dù rất có thể là mùa hạch sẽ đến và đi trước khi các vị qua được đầu kia của con đường), và những quả hạch mọc ở đó chính là thức ăn đó; những con thú trong đó rất hắc ám, kỳ lạ và hoang dã. Ta sẽ cung cấp cho các ông những túi da đựng nước, ta sẽ cho các ông cung tên. Nhưng ta đồ rằng các ông sẽ chẳng tìm được món gì lành ở Mirkwood để ăn hay uống đâu. Ta biết là trong đó có một con suối, đen ngòm và chảy mạnh băng ngang đường. Các ông đừng có uống hay tắm trong dòng suối đó, vì ta nghe nói dòng suối đó có ma thuật, sẽ làm cho mọi người buồn ngủ và lú lẫn. Và trong những vùng tối lờ mờ ở nơi đó thì ta nghĩ là các vị đừng có nên bắn cái gì hết, dù là lành hay không lành. nếu nó làm các vị lạc khỏi đường. Các vị KHÔNG ĐƯỢC làm điều đó, dù với bất kỳ lý do gì."
"Đó là tất cả những lời khuyên mà ta có thể cung cấp cho các vị. Ta không thể giúp được các vị nào sau ngưỡng của cánh rừng ấy. Các vị phải dựa vào sự may mắn và lòng dũng cảm của mình và với thức ăn mà ta đã cung cấp cho các vị. Khi đến cửa rừng, ta yêu cầu các vị gửi trả lại ta con ngựa và những con ngựa lùn. Nhưng ta chúc các vị mau đến đích, và nhà ta luôn mở rộng đón các vị, nếu các vị lại trở về đây."
Họ cám ơn ông, tất nhiên là với nhiều cái cúi mình và quét rạp nón của họ, và với rất nhiều những câu như "sẵn sàng phục vụ ngài, O ngài chủ của những căn phòng gỗ rộng lớn!" Nhưng tinh thần của họ bị sút đi rất nhiều với những lời nói nghiêm túc của ông ta, và họ cảm thấy rằng chuyến phiêu lưu sẽ nguy hiểm hơn họ nghĩ rất nhiều, trong lúc đó, thậm chí nếu họ đã vượt qua những khó khăn trên đường, thì con rồng vẫn còn đợi họ ở cuối đường.
Suốt cả buổi sáng họ bận rộn với việc chuẩn bị. Ngay sau giữa trưa thì họ ăn với Beorn lần cuối, và sau bữa ăn thì họ leo lên những con chiến mã mà ông đã cho họ mượn, rồi chào tạm biệt ông, họ phóng ngựa qua cổng nhà ông đầy khí thế.
Ngay khi rời khỏi hàng rào nhà Beorn, về phía đông vùng đất được quây rào của ông, họ rẽ sang hướng bắc và rồi lao đi về hướng tây bắc. Theo lời khuyên của ông, họ không đi theo con đường chính trong rừng về phía nam vùng đất. Đi theo con đường độc đạo, hành trình của họ dẫn xuống con suối chảy ra từ những rặng núi và hoà vào con sông lớn chảy hàng dặm phía nam Carrock. Tại đây có một chỗ cạn mà họ nghĩ là họ có thể qua được, nếu như họ vẫn giữ lại những con ngựa lùn của mình, và đằng sau nó là một lối đi dẫn đến lề rừng và con đường dẫn vào khu rừng cổ xưa. Nhưng Beorn đã cảnh báo họ rằng con đường này thường được bọn yêu tinh dùng đến, trong khi bản thân thân con đường rừng, như ông đã nghe, đã mọc đầy cây cối và bị bỏ hoang ở cuối đầu phía đông và dẫn đến những đầm lầy không thể băng qua được, nơi những con đường đã bị bỏ mặc từ lâu. Vùng phía đông của nó mở rộng ra rất xa xuống phía nam của Ngọn Núi Cô Độc, và họ sẽ phải đi một chẳng đường dài và vất vả về phía bắc để đến được sườn bên kia.
Phía bắc của Carrock và ranh giới của Mirkwood được ngăn cách sát nhau qua Con Sông Vĩ đại, dù thì Rặng Núi ở gần phía này hơn, Beorn khuyên họ nên đi lối nào; vì cách nơi đây vài ngày đường về phía bắc của Carrock là cánh cổng dẫn đến một con đường ít người biết, xuyên qua Mirkwood và dẫn thẳng đến Ngọn Núi Cô Độc.
"Bọn yêu tinh," Beorn nói, "sẽ không dám băng qua Con Sông Vĩ Đại để đi hàng trăm dặm về phía bắc Carrock hay để đến gần nhà ta - vào ban đêm thì nó được bảo vệ cẩn mật lắm! - nhưng ta nghĩ là nên đi nhanh; vì nếu chúng tấn công sớm thì chúng có thể sẽ băng qua sông về phía nam và chặn ở lề rừng để cắt ngang đường của các ông, và bọn Wargs thì chạy nhanh hơn ngựa lùn. Các ông vẫn an toàn hơn ở phương bắc, thậm chí dù các ông có vẻ như đi gần lại hơn sào huyệt của bọn chúng; bởi vì đó là điều chúng ít chờ đợi nhất, và chúng sẽ đi con đường dài hơn để đón bắt các ông. Bây giờ hãy đi càng nhanh càng tốt!"
Đó là lý do lúc này họ phóng ngựa đi trong yên lặng, phi nước đại trên những nơi nào cỏ còn mọc dày và êm, với những ngọn núi tăm tối ở bên trái, và con sông tạo thành một vệt phía xa với những hàng cây của nó càng lúc càng gần hơn. Mặt trời chỉ mới ngã về tây khi họ bắt đầu đi, và cho đến hết chiều nó vẫn ngã ánh vàng trên vùng đất quanh họ. Khó mà nghĩ đến việc bọn yêu tinh đang săn đuổi phía sau họ, và khi họ đã đi xa khỏi nhà Beorn nhiều dặm thì họ lại bắt đầu nói chuyện và ca hát trở lại để quên đi con đường rừng tăm tối phía trước. Nhưng trong buổi chiều, khi mà buổi hoàng hôn đã đến và đỉnh những ngọn núi sáng lên trong ánh chiều tà thì họ cắm trại và sắp đặt người canh gác, và phần lớn bọn họ ngủ một cách chẳng dễ chịu gì với những giấc mơ trong đó những tiếng tru săn mồi của bọn sói và tiếng gào thét của yêu tinh vẳng vọng. Đến buổi sáng hôm sau thì bình minh lại rực rỡ và yên lành trở lại.
Một màn sương màu trắng như tiết thu đang lan trên mặt đất và không khí trở nên lạnh lẽo, nhưng mặt trời nhanh chóng trở nên đỏ rực ở phía Đông và màn sương biến mất, và trong khi bóng tối vẫn còn dày đặc họ đã lại khởi hành. Họ cứ thế đi suốt hơn hai ngày, và trong một lúc họ không thấy thấy gì ngoài cỏ, hoa, chim chóc và cây cối rải rác, và thỉnh thoảng những bầy hươu đỏ nhỏ lại gặm cây hoặc ngồi trong bóng râm vào lúc giữa trưa. Đôi khi Bilbo lại thấy sừng của những con hươu đực nhô lên từ những bãi cỏ dài, đầu tiên nó nghĩ rằng chúng là những nhánh cây chết. Đến buổi chiều thứ ba họ thì họ rất hăm hở tiến bước, vì Beorn nói rằng họ sẽ đến được cửa rừng sớm vào ngày thứ tư, nên họ vẫn tiếp tục tiến tới sau hoàng hôn và dấn bước trong đêm dưới ánh trăng. Khi ánh sáng tắt đi Bilbo nghĩ rằng ông đã thấy, từ phía bên phải hoặc bên trái, một cái bóng đen của một con gấu khổng lồ đang lảng vảng theo cùng hướng đi. Nhưng khi ông đánh bạo nói điều đó với Gandalf, thầy phù thuỷ chỉ nói: "Im đi! Đừng chú ý đến nó!"
Đến ngày hôm sau thì họ khởi hành trước bình minh, cho dù đêm của họ rất ngắn. Đến khi trời vừa sáng thì họ đã có thể khu rừng đang đến gặp họ, hoặc đứng đợi sẵn như một bức tường đen và nghiêm nghị trước mặt họ. Vùng đất bắt đầu dốc lên, và ông hobbit cảm thấy như một sự im lặng đang trùm lên họ. Chim chóc bắt đầu hót ít đi. Không còn hươu nai nữa; thậm chí thậm chí cả thỏ cũng chẳng thấy đâu. Đến trưa thì họ đã đến được sát bên Mirkwood, và ngồi nghĩ gần như dưới một vùng cành lá nhô ra từ những rặng cây bên ngoài. Những thân cây cũng chúng rất lớn và nhiều mấu, cành của chúng quấn vào nhau, lá của chúng thẫm và dài. Những dây trường xuân mọc trên chúng và luồn đi trên mặt đất.
"Phải, đây là Mirkwood!" Gandalf nói. "Khu rừng lớn nhất trong những khu rừng ở phương Bắc. Ta hy vọng là các vị sẽ thích nó. Bây giờ các vị phải gửi trả lại những con ngựa tuyệt vời mà các vị đã mượn."
Những người lùn cúi xuống để phàn nàn về chuyện này, nhưng thầy phù thuỷ nói họ thật là ngốc. "Beorn không ở quá xa như các vị nghĩ đâu, và dù sao thì các vị cũng nên giữ lời hứa của mình, vì nếu ông ta trở thành một kẻ thù thì tệ lắm đấy. Mắt ngài Baggins xem ra tinh hơn các vị, nếu như các vị không thấy một con gấu đang đi theo chúng ta vào mỗi đêm hoặc ngồi xa xa dưới ánh trăng quan sát khu trại của chúng ta. Không chỉ để bảo vệ hay để dẫn đường các vị đâu, mà còn để trông trừng những con ngựa lùn nữa. Beorn có thể là bạn của các vị, nhưng ông ta yêu những con thú hơn cả con ông ta nữa. Các vị không thể đoán được việc ông ta cho những người lùn cưỡi trên chúng đi xa và nhanh như vậy chứng tỏ ông ta tử tế với các vị đến mức nào đâu, hoặc là điều gì sẽ xảy ra với các vị, nếu các vị thử cưỡi chúng vào rừng."
"Thế còn về con ngựa thì sao?" Thorin nói. "Ông không nói gì về việc gửi nó lại."
"Không, vì ta sẽ không gửi nó lại."
"Thế còn về lời hứa của ông?"
"Ta sẽ xem xét việc này. Lúc này thì ta sẽ không gửi con ngựa này lai, ta vẫn cưỡi nó!"
Thế là họ rằng Gandalf sẽ rời khỏi họ khi đến bên ngưỡng Mirkwood, và họ rất tuyệt vọng.
Nhưng họ không thể nói gì để làm ông đổi ý được.
"Trước đây chúng ta đã nói hết về chuyện này, khi chúng ta đến Carrock," Vì thế nên tranh cãi tiếp cũng chẳng có ích gì. Tôi có, như tôi đã nói với các vị, một số cuộc làm ăn đầy thúc bách ở phương nam; và tôi đã bị trễ vì phải giải quyết một số công việc của quý vị. Chúng ta có thể gặp lại trước khi mọi chuyện kết thúc , và tất nhiên là cũng có thể là chúng ta sẽ không gặp lại nhau. Nó tuỳ thuộc vào sự may mắn, sự dũng cảm và sáng suốt của các vị; và ta đã gửi ngài Baggins đi cùng các vị. Trước đây ta đã nói rằng cậu ta khá hơn các vị tưởng nhiều, và các vị sẽ thấy điều này ngay thôi. Cho nên hãy vui lên, Bilbo và đừng có tỏ ra ủ rũ như vậy. Hãy vui lên Thorin và Công ty! Dù sao thì đây cũng là cuộc du hành của các vị. Hãy nghĩ đến châu báu có được khi nó kết thúc, và quên đi về khu rừng và con rồng, ít nhất là cho đến sáng mai!"
Đến sáng hôm sau thì ông cũng nói y như vậy.
Thế là lúc này thì chẳng còn gì để làm ngoài việc múc đầy nước vào những túi da tại một khe lạch trong vắt mà họ tìm thấy gần cửa rừng, và tháo hàng hoá xuống khỏi lưng bọn ngựa lùn. Họ cố chia hàng hoá ra cho thật công bằng, cho dù Bilbo nghĩ rằng phần của ông có phần quá nặng, và ông không hề thích cái ý tưởng lê bước hàng dặm đường với những thứ này trên lưng.
"Đừng lo!" Thorin nói. "Nó sẽ nhanh chóng nhẹ đi thôi. Tôi tin rằng tất cả chúng ta rồi sẽ nhanh chóng mong muốn hàng hoá của chúng ta nặng hơn, khi mà thức ăn bắt đầu ít đi." Cuối cùng họ chào tạm biệt những con ngựa lùn của mình và quay chúng về hướng nhà của chúng. Chúng hoan hỉ phóng đi, có vẻ rất vui khi đuôi chúng giờ đã hướng phía bóng của Mirkwood. Khi chúng phóng đi, Bilbo thấy một cái gì đó giống một con gấu rời khỏi vùng tối của những thân cây và nhanh chóng phóng theo chúng.
Bây giờ thì Gandalf cũng nói lời tạm biệt. Bilbo ngồi trên nền đất, cảm thấy rất buồn và ước gì ông vẫn còn bên cạnh thầy phù thuỷ, bên cạnh con ngựa cao của ông. Thầy phù thuỷ đi vào rừng ngay sau bữa sáng (ông ăn rất ít), và có vẻ như nơi đây ban ngày cũng tối như ban đêm, và ông tỏ ra rất bí mật "có cảm giác như có cái gì đó đang quan sát và chờ đợi", ông tự nói với chính mình.
"Tạm biệt!" Gandalf nói với Thorin, "Và tạm biệt tất cả các vị, tạm biệt! Lúc này việc của các vị là đi thẳng vào rừng. Đừng lạc ra khỏi lối mòn! Nếu các vị làm vậy, chỉ có một phần nghìn hy vọng là các vị có thể tìm lại đường và các vị sẽ chẳng bao giờ ra khỏi Mirkwood được; và ta sẽ không nghĩ là ta, hoặc bất kỳ ai khác, sẽ gặp lại các vị được nữa."
"Chúng ta thật sự cần phải xuyên qua nó ư?" ông hobbit rên rỉ.
"Phải, phải thế!" thầy phù thuỷ nói, "nếu như các vị muốn đi qua phía bên kia. Các vị hoặc phải xuyên qua nó, hoặc từ bỏ việc các vị định làm. Và ta không cho phép anh quay lại vào lúc này đâu, ngài Baggins ạ. Ta xấu hổ thay cho anh vì nghĩ như vậy đấy. Anh phải trông chừng những người lùn này cho ta ," ông phá lên cười.
"Không! Không!" Bilbo nói. "Tôi không có ý như vậy. Tôi muốn nói, không có đường vòng nào ư ?"
"Có, nếu như anh định khoảng hai trăm dặm lên phương bắc, rồi đi gấp đôi thế xuống phương nam. Nhưng nếu thậm chí làm như vậy thì anh cũng chẳng có được một con đường an toàn để đi dâu. Không có những con đường an toàn ở vùng đất này của thế giới. Hay nhớ là lúc này các vị đã vượt khỏi Ranh Giới của Hoang Dã, và bây giờ đi đến đâu các vị cũng sẽ chỉ gặp các điều kỳ lạ. Trước khi các vị có thể vòng qua Mirkwood về hướng Bắc thì các vị sẽ ở ngay dọc theo các khối đá của Rặng Núi Xám, và chúng thì đầy yêu tinh, ba bị, và phần còn lại của những thứ tệ hại nhất. Trước khi đi vòng qua nó về phương Nam, các vị có thể đi vào vùng đất của Thầy Đồng Gọi Hồn ; và thậm chí cả anh, Bilbo, cũng không cần ta kể lại cho nghe những câu chuyện về phù thuỷ hắc ám này. Ta không khuyên các vị đi đến bất kỳ nơi nào nằm trong tầm quan sát của ngọn tháp hắc ám của hắn! Hãy bám chặt lấy con đường rừng, giữ vững tinh thần và hy vọng vào những điều tốt đẹp nhất, rồi với một sự may mắn đáng kể các vị có thể ra khỏi nó vào một ngày nào đó và thấy Những Đầm Lầy Dài nằm ngay dưới mình, và đằng sau chúng, cao cao về phương Đông, là Ngọn Núi Cô Độc, nơi con rồng Smaug già sống, ta hy vọng rằng nó không chờ sẵn các vị. ."
"Rất dễ chịu khi ông đã xác quyết thế ," Thorin rên lên. "Tạm biệt! Nếu ông không thể đi với chúng tôi, thì ông nên đi mà đừng nói thêm gì nữa !"
"Vậy thì tạm biệt, và lần này thật sự là tạm biệt!" Gandalf nói, khi ông quay đầu ngựa và phóng về phía Tây. Nhưng ông không thể cưỡng lại được sự khao khát được nói thêm vài lời sau cùng. Trước khi ra khỏi tầm nghe của mọi người, ông quay đầu lại và đặt tay lên miệng, gọi với về phía họ. Họ nghe tiếng ông nhỏ dần: "Tạm biệt! Hãy bảo trọng - và ĐỪNG RỜI KHỎI ĐƯỜNG!"
Rồi ông giục ngựa phóng đi và nhanh chóng khuất khỏi tầm nhìn. "O, tạm biệt và đi thôi!" những người lùn càu nhàu, và càng giận dữ hơn bởi vì họ đã thật sự mất tinh thần khi không còn thầy phù thuỷ. Bây giờ đã đến phần nguy hiểm nhất của cuộc hành trình. Mỗi người trong bọn đeo lên vai những gói hành lý nặng trịch và những túi da nước mà họ đã chia với nhau. rồi quay khỏi những vùng đất sáng sủa bên ngoài, họ dấn bước vào rừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.