Chương 2: Thích Anh À?
Tô Mã Lệ
11/09/2023
nhóm dịch: trái cam
Lần trước khi Trần Diễm đưa Trần Hương tới đây, đã mang nấu không ít đồ ngon cho mọi người, Trần Diễm chia cho mọi người một ít, Liêu Tuấn là người cuối cùng ăn được, chỉ có một miếng thịt kho tàu nhỏ như vậy, khiến anh thèm nó hơn nửa năm, hiện giờ nhìn thấy cô gái nông thôn này, điều duy nhất nhớ tới chính là, tay nghề của cô không tệ, anh ở trong thành phố đi dạo bao nhiêu vòng, không tìm được thịt kho tàu ngon hơn cô làm.
Thân hình anh khôi ngô cường tráng, vóc người càng cao thái quá, vừa đi tới hơi thở nam tính đập vào mặt, mang theo mùi mồ hôi nồng đậm, cùng cảm giác áp bách khiến người ta không thể bỏ qua.
Trần Hương bất giác lui về phía sau, trên mặt bị luồng nhiệt trên người đối bốc lên một tầng mồ hôi, quần áo của cô dường như đều ướt đẫm, trên người cũng nóng đến không chịu nổi, âm thanh giống như bị dọa sợ, mang theo chút run rẩy, “... Có.”
Người đàn ông nhận lấy túi xách, mỉm cười với cô, “Cảm ơn.”
Trần Hương luống cuống nhìn khuôn mặt kia, bất giác đỏ mặt.
Người đàn ông vóc người cao lớn, cơ thể rắn chắc, khuôn mặt kia giống như đao khắc, cằm có râu, màu da hơi đen, khi nhìn chằm chằm người khác, ánh mắt có chút âm trầm, cười rộ lên lại... Hơi đẹp trai.
Trần Hương ửng đỏ cả tai, cúi đầu kẽ đáp, “Đừng, đừng khách sáo.”
Trần Diễm lôi kéo Trần Hương đi về ký túc xá của mình, “Huấn luyện viên, em dẫn chị gái đi trước.”
“Được.”
Chờ Trần Hương mang theo Trần Hương đi không bao lâu, có học viên tiến lại gần cười với Liêu Tuấn, “Ông chủ, chị Trần Hương có phải coi trọng anh không, mặt mũi đỏ bừng thế kia.”
Liêu Tuấn quan tâm cho lắm, “Ừ, thế à?”
Anh vừa mới chỉ lo xem thịt kho tàu.
“Thật sự, gương mặt đỏ như mông khỉ.” Học viên vừa nói vừa cười, “Một cô gái nông thôn, anh lúc này không nhìn cái bộ quần áo kia đâu, quê mùa muốn chết.”
Tục ngữ nói rất hay, cầm đồ của người ta rồi, thì phải nể mặt.
Liêu Tuấn ăn thịt kho tàu do người ta làm, lại cầm một đống thức ăn của người ta, nghe thấy lời này của học viên, mi tâm anh hơi nhíu lại, tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Mẹ nó có quê mùa hay không thì liên quan gì đến cậu, luyện quyền của cậu đi.”
*
Trần Diễm ở trong ký túc xá bốn người trên tầng hai.
Trần Hương tới giúp em trai giặt quần áo bẩn, giày bẩn, lại thay ga trải giường đã giặt sạch sẽ, thuận tiện quét sạch toàn bộ phòng ký túc xá của bọn họ một lần.
Lúc Liêu Tuấn đến trả túi, nhìn thấy căn phòng sạch sẽ như vậy, suýt nữa hoài nghi mình đi nhầm phòng.
Lần trước khi Trần Diễm đưa Trần Hương tới đây, đã mang nấu không ít đồ ngon cho mọi người, Trần Diễm chia cho mọi người một ít, Liêu Tuấn là người cuối cùng ăn được, chỉ có một miếng thịt kho tàu nhỏ như vậy, khiến anh thèm nó hơn nửa năm, hiện giờ nhìn thấy cô gái nông thôn này, điều duy nhất nhớ tới chính là, tay nghề của cô không tệ, anh ở trong thành phố đi dạo bao nhiêu vòng, không tìm được thịt kho tàu ngon hơn cô làm.
Thân hình anh khôi ngô cường tráng, vóc người càng cao thái quá, vừa đi tới hơi thở nam tính đập vào mặt, mang theo mùi mồ hôi nồng đậm, cùng cảm giác áp bách khiến người ta không thể bỏ qua.
Trần Hương bất giác lui về phía sau, trên mặt bị luồng nhiệt trên người đối bốc lên một tầng mồ hôi, quần áo của cô dường như đều ướt đẫm, trên người cũng nóng đến không chịu nổi, âm thanh giống như bị dọa sợ, mang theo chút run rẩy, “... Có.”
Người đàn ông nhận lấy túi xách, mỉm cười với cô, “Cảm ơn.”
Trần Hương luống cuống nhìn khuôn mặt kia, bất giác đỏ mặt.
Người đàn ông vóc người cao lớn, cơ thể rắn chắc, khuôn mặt kia giống như đao khắc, cằm có râu, màu da hơi đen, khi nhìn chằm chằm người khác, ánh mắt có chút âm trầm, cười rộ lên lại... Hơi đẹp trai.
Trần Hương ửng đỏ cả tai, cúi đầu kẽ đáp, “Đừng, đừng khách sáo.”
Trần Diễm lôi kéo Trần Hương đi về ký túc xá của mình, “Huấn luyện viên, em dẫn chị gái đi trước.”
“Được.”
Chờ Trần Hương mang theo Trần Hương đi không bao lâu, có học viên tiến lại gần cười với Liêu Tuấn, “Ông chủ, chị Trần Hương có phải coi trọng anh không, mặt mũi đỏ bừng thế kia.”
Liêu Tuấn quan tâm cho lắm, “Ừ, thế à?”
Anh vừa mới chỉ lo xem thịt kho tàu.
“Thật sự, gương mặt đỏ như mông khỉ.” Học viên vừa nói vừa cười, “Một cô gái nông thôn, anh lúc này không nhìn cái bộ quần áo kia đâu, quê mùa muốn chết.”
Tục ngữ nói rất hay, cầm đồ của người ta rồi, thì phải nể mặt.
Liêu Tuấn ăn thịt kho tàu do người ta làm, lại cầm một đống thức ăn của người ta, nghe thấy lời này của học viên, mi tâm anh hơi nhíu lại, tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Mẹ nó có quê mùa hay không thì liên quan gì đến cậu, luyện quyền của cậu đi.”
*
Trần Diễm ở trong ký túc xá bốn người trên tầng hai.
Trần Hương tới giúp em trai giặt quần áo bẩn, giày bẩn, lại thay ga trải giường đã giặt sạch sẽ, thuận tiện quét sạch toàn bộ phòng ký túc xá của bọn họ một lần.
Lúc Liêu Tuấn đến trả túi, nhìn thấy căn phòng sạch sẽ như vậy, suýt nữa hoài nghi mình đi nhầm phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.