Chương 3: Chương 1.3
Quyết Minh
26/11/2015
Chị cả của cô gả nhằm người đã trở thành vết cắt trong lòng ba cô. Con gái
ngọc mà mình nâng niu trong tay gả đến nhà người khác làm trâu làm ngựa
thì thôi cũng chịu. Nhưng ngoài là trâu làm ngựa ra còn phải đi làm lụng kiếm tiền nuôi gia đình, nuôi chồng. Nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được
một câu: “Sống chung với cô, tôi chẳng có chút tôn nghiêm nào cả.”
Hôn nhân mấy năm tan thành mây khói, rồi lại còn bị đổ oan khắp người, mọi lỗi lầm đều đẩy lên người chị cô cả.
Ngoài ra, khi thẻ ‘Đế Vương’ handmade xuất hiện thì Phó Quan Nhã chỉ có nước ngậm miệng.
Đó là vào ngày của cha, cô vì muốn thể hiện lòng hiếu thảo của mình mà đã tự tay làm một xấp thẻ ‘Đế Vương’, rồi còn mạnh dạn vỗ ngực đảm bảo với phụ thân đại rằng chỉ cần thẻ này xuất hiện, thì ba ba thân yêu sẽ lập tức trở thành Đế Vương! Bất kể là yêu gì thì con gái cũng sẽ nghe theo ba hết, tuyệt đối không phản bác lại mà sẽ hết sức phối hợp, không mở miệng chống đối, không cò kè mặc cả… Thật ra cô vốn rất chắc chắn rằng cha mẹ cô chỉ đưa ra những yêu cầu nhỏ nhặt như khao bữa cơm, chạy vặt hay đấm lưng mà thôi!
Nhưng ai ngờ… ba cô lại ‘thỉnh’ thẻ Đế Vương ra và mong cô sẽ suy nghĩ kỹ càng về cuộc hôn nhân này chứ!
Cô quả thật đã nghiêm túc suy nghĩ kỹ càng rồi. Thẻ ‘Đế Vương’ không phải là lý do chủ yếu khiến cô gật đầu, mà lý do thật sự là do ba cô đang trong tình trạng ung thư ruột giai đoạn ba, cô không muốn ba mình phải bận tâm bởi những việc nhỏ nhặt này, cô thà nghe theo mong muốn của ba, để ba được vui vẻ.
Đương nhiên, đối với Điền Hân Viêm thì cô vẫn cảm thấy rất tò mò, người đàn ông có thể khiến ba cô không dứt lời khen ngợi sẽ là vị thần thánh phương nào đây?
Nhưng mà… cô đồng ý là sẽ ‘suy nghĩ ‘ lại diễn biến thành ‘kết hôn’ chỉ sau một khoảng thời gian ngắn là việc mà cô không ngờ tới… Cô chẳng qua chỉ là đồng ý ‘thử qua lại’ thôi mà, sao tiến độ của hai người đàn ông lại thành cử hành hôn lễ thế này!
Haizz, định nghĩa ‘thử qua lại’ của nam và nữ khác xa đến mức này sao?
Tầm nhìn của Phó Quan Nhã quay về người đàn ông thuộc loại hình hoàn toàn khác xa với ba cô. Câu nói “Tình cảm có thể từ từ xây dựng”, “Như mẹ con với ta, yêu thương nhau quá trời.” của ba cô trở nên xa vời vợi.
Điền Hân Viêm không giống loại đàn ông có hứng thú “Từ từ xây dựng tình cảm” với người khác tí nào. Anh lúc nào cũng mang vẻ nghiêm khắc lạnh lùng trưng lên khuôn mặt sắc xảo có góc cạnh rõ ràng hết trơn! Vừa nhìn liền biết anh thuộc dạng người có tính tình cổ quái khó sống chung rồi…
Anh không thuộc dạng đàn ông có vẻ đẹp tuyệt vời, cũng không phải dạng đàn ông dũng mãnh, mà trên người anh có một loại khí chất đặt biệt cao ngạo của những người thủ lĩnh.
Cặp mắt bình tĩnh của anh như tia X-quang chiếu thẳng lên người khiến cô có cảm giác như mình bị anh nhìn xuyên thấu mọi thứ vậy. Qua một hồi thật lâu cô mới chợt nhớ mình cần phải trả lời anh: “Giường và ghế sofa đều quá ngăn nắp…”
Cô đang suy nghĩ nên đứng lên hay tiếp tục ngồi dưới đất đây? Nếu đứng lên thì cần anh đến giúp một tay, nhưng trông anh không có vẻ như là có ý đến chìa tay giúp đỡ cả. Anh tự mình đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, vừa bắt chéo chân vừa cởi khuy tay áo ra.
Lúc này trong phòng cực kỳ yên tĩnh, cô và anh không một ai có ý định phá vỡ không gian trầm tĩnh này cả. Anh mang vẻ mặt không biểu tình đưa tay lấy một chai Whisky từ trong tủ kính ra rót vào ly rồi nhâm nhi thưởng thức, ánh mắt nhìn về phía cô như là đang đánh giá một thứ đồ vật nào đó.
“Tôi muốn cởi áo cưới ra đã…” Cô muốn lấy đại một lý do nào đó để chạy trốn vào nhà vệ sinh. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền phát hiện hình như có gì đó không đúng. Lời mà cô nói ra nghe có vẻ như cô đang muốn đem mình lột sạch để cho anh có thể quan sát kỹ lương hơn vậy!
Trời ạ! Cô có phải đang cho anh nghiệm hàng đâu!
Phó Quan Nhã liền nhanh chóng bổ sung thêm: “Ách… ý tôi là cho tôi đi thay một bộ quần áo nhẹ nhàng hơn, tắm rửa tẩy trang một tí… có được không… Điền… tiên sinh.” Hai chữ ‘tiên sinh’ đó cô đã ngập ngừng rất lâu rồi mới buột miệng mà ra.
Thật không biết nên xưng hô thế nào với anh cả, kêu ‘ông xã’ thì cô với anh có tình cảm đến mức đó đâu, kêu ‘Hân Viêm’ cũng thấy nổi da gà, cô không kêu được!
Hai chữ ‘tiên sinh’ đó khiến anh khẽ nhướng mày, nhưng một hồi sau anh vẫn chậm rãi gật đầu.
“Đồ đạc mà mấy hôm trước tôi đã xếp vào vali cho tài xế đưa qua…” Vài vật dụng quần áo hằng ngày của cô đề ở bên trong hết rồi. Lúc đó soạn hành lý quá gấp nên cô cũng chỉ vơ đại vài thứ nhét vô, phần lớn vẫn còn đang nằm ở nhà mẹ cô.
Ngày kết hôn là do anh chọn, cũng không biết tại sao lại chọn gấp gáp như thế nữa!
Anh chỉ về hướng chiếc tủ âm tường kế bên tivi, cô liền vụng về đứng dậy đi qua đó, kéo cửa tủ ra, mọi ‘tài sản riêng’ của cô quả nhiên đều nằm trong đây hết rồi. Cô vơ đại một bộ quần áo rồi chạy thẳng vào phòng tắm để thay chiếc váy cưới nặng chình ình đó ra.
Cho đến khi tầm nhìn bị cánh cửa cản lại thì ánh mắt Điền Hân Viêm mới quay về với ly rượu trong tay, ánh mắt khẽ lóe, “Phó Quan Nhã…” Anh khẽ thì thầm tên cô, mỗi một chữ được phát ra thì khóe môi anh lại nâng cao thêm chút.
Hôn nhân mấy năm tan thành mây khói, rồi lại còn bị đổ oan khắp người, mọi lỗi lầm đều đẩy lên người chị cô cả.
Ngoài ra, khi thẻ ‘Đế Vương’ handmade xuất hiện thì Phó Quan Nhã chỉ có nước ngậm miệng.
Đó là vào ngày của cha, cô vì muốn thể hiện lòng hiếu thảo của mình mà đã tự tay làm một xấp thẻ ‘Đế Vương’, rồi còn mạnh dạn vỗ ngực đảm bảo với phụ thân đại rằng chỉ cần thẻ này xuất hiện, thì ba ba thân yêu sẽ lập tức trở thành Đế Vương! Bất kể là yêu gì thì con gái cũng sẽ nghe theo ba hết, tuyệt đối không phản bác lại mà sẽ hết sức phối hợp, không mở miệng chống đối, không cò kè mặc cả… Thật ra cô vốn rất chắc chắn rằng cha mẹ cô chỉ đưa ra những yêu cầu nhỏ nhặt như khao bữa cơm, chạy vặt hay đấm lưng mà thôi!
Nhưng ai ngờ… ba cô lại ‘thỉnh’ thẻ Đế Vương ra và mong cô sẽ suy nghĩ kỹ càng về cuộc hôn nhân này chứ!
Cô quả thật đã nghiêm túc suy nghĩ kỹ càng rồi. Thẻ ‘Đế Vương’ không phải là lý do chủ yếu khiến cô gật đầu, mà lý do thật sự là do ba cô đang trong tình trạng ung thư ruột giai đoạn ba, cô không muốn ba mình phải bận tâm bởi những việc nhỏ nhặt này, cô thà nghe theo mong muốn của ba, để ba được vui vẻ.
Đương nhiên, đối với Điền Hân Viêm thì cô vẫn cảm thấy rất tò mò, người đàn ông có thể khiến ba cô không dứt lời khen ngợi sẽ là vị thần thánh phương nào đây?
Nhưng mà… cô đồng ý là sẽ ‘suy nghĩ ‘ lại diễn biến thành ‘kết hôn’ chỉ sau một khoảng thời gian ngắn là việc mà cô không ngờ tới… Cô chẳng qua chỉ là đồng ý ‘thử qua lại’ thôi mà, sao tiến độ của hai người đàn ông lại thành cử hành hôn lễ thế này!
Haizz, định nghĩa ‘thử qua lại’ của nam và nữ khác xa đến mức này sao?
Tầm nhìn của Phó Quan Nhã quay về người đàn ông thuộc loại hình hoàn toàn khác xa với ba cô. Câu nói “Tình cảm có thể từ từ xây dựng”, “Như mẹ con với ta, yêu thương nhau quá trời.” của ba cô trở nên xa vời vợi.
Điền Hân Viêm không giống loại đàn ông có hứng thú “Từ từ xây dựng tình cảm” với người khác tí nào. Anh lúc nào cũng mang vẻ nghiêm khắc lạnh lùng trưng lên khuôn mặt sắc xảo có góc cạnh rõ ràng hết trơn! Vừa nhìn liền biết anh thuộc dạng người có tính tình cổ quái khó sống chung rồi…
Anh không thuộc dạng đàn ông có vẻ đẹp tuyệt vời, cũng không phải dạng đàn ông dũng mãnh, mà trên người anh có một loại khí chất đặt biệt cao ngạo của những người thủ lĩnh.
Cặp mắt bình tĩnh của anh như tia X-quang chiếu thẳng lên người khiến cô có cảm giác như mình bị anh nhìn xuyên thấu mọi thứ vậy. Qua một hồi thật lâu cô mới chợt nhớ mình cần phải trả lời anh: “Giường và ghế sofa đều quá ngăn nắp…”
Cô đang suy nghĩ nên đứng lên hay tiếp tục ngồi dưới đất đây? Nếu đứng lên thì cần anh đến giúp một tay, nhưng trông anh không có vẻ như là có ý đến chìa tay giúp đỡ cả. Anh tự mình đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, vừa bắt chéo chân vừa cởi khuy tay áo ra.
Lúc này trong phòng cực kỳ yên tĩnh, cô và anh không một ai có ý định phá vỡ không gian trầm tĩnh này cả. Anh mang vẻ mặt không biểu tình đưa tay lấy một chai Whisky từ trong tủ kính ra rót vào ly rồi nhâm nhi thưởng thức, ánh mắt nhìn về phía cô như là đang đánh giá một thứ đồ vật nào đó.
“Tôi muốn cởi áo cưới ra đã…” Cô muốn lấy đại một lý do nào đó để chạy trốn vào nhà vệ sinh. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền phát hiện hình như có gì đó không đúng. Lời mà cô nói ra nghe có vẻ như cô đang muốn đem mình lột sạch để cho anh có thể quan sát kỹ lương hơn vậy!
Trời ạ! Cô có phải đang cho anh nghiệm hàng đâu!
Phó Quan Nhã liền nhanh chóng bổ sung thêm: “Ách… ý tôi là cho tôi đi thay một bộ quần áo nhẹ nhàng hơn, tắm rửa tẩy trang một tí… có được không… Điền… tiên sinh.” Hai chữ ‘tiên sinh’ đó cô đã ngập ngừng rất lâu rồi mới buột miệng mà ra.
Thật không biết nên xưng hô thế nào với anh cả, kêu ‘ông xã’ thì cô với anh có tình cảm đến mức đó đâu, kêu ‘Hân Viêm’ cũng thấy nổi da gà, cô không kêu được!
Hai chữ ‘tiên sinh’ đó khiến anh khẽ nhướng mày, nhưng một hồi sau anh vẫn chậm rãi gật đầu.
“Đồ đạc mà mấy hôm trước tôi đã xếp vào vali cho tài xế đưa qua…” Vài vật dụng quần áo hằng ngày của cô đề ở bên trong hết rồi. Lúc đó soạn hành lý quá gấp nên cô cũng chỉ vơ đại vài thứ nhét vô, phần lớn vẫn còn đang nằm ở nhà mẹ cô.
Ngày kết hôn là do anh chọn, cũng không biết tại sao lại chọn gấp gáp như thế nữa!
Anh chỉ về hướng chiếc tủ âm tường kế bên tivi, cô liền vụng về đứng dậy đi qua đó, kéo cửa tủ ra, mọi ‘tài sản riêng’ của cô quả nhiên đều nằm trong đây hết rồi. Cô vơ đại một bộ quần áo rồi chạy thẳng vào phòng tắm để thay chiếc váy cưới nặng chình ình đó ra.
Cho đến khi tầm nhìn bị cánh cửa cản lại thì ánh mắt Điền Hân Viêm mới quay về với ly rượu trong tay, ánh mắt khẽ lóe, “Phó Quan Nhã…” Anh khẽ thì thầm tên cô, mỗi một chữ được phát ra thì khóe môi anh lại nâng cao thêm chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.