Chương 9: Cương
Nhất Luân Minh Nguyệt
10/09/2023
Giấc ngủ này của Đổng Kiến Huy có thể gọi là say như chết.
Đêm qua con gái dậy và khóc hai lần cũng không thể đánh thức anh dậy được.
Thẳng đến lúc sáng sớm, ngày mới bắt đầu với những ánh rạng đông xua tan đi màn đêm, người có đồng hồ sinh học rất có quy luật như anh mới mở mắt ra.
Đập vào mi mắt của anh không phải là phòng bệnh xa hoa của anh mà là xà nhà cũ nát từ cách đây mấy thập niên trước.
Lúc này anh mới nhớ ra bây giờ mình đang ở chỗ nào.
Xoay người, nhìn cô vợ cuộn tròn cơ thể, mặt hướng vách tường đưa lưng về phía anh.
Ở trên chiếc giường không quá lớn này đúng thật là tạo ra một khoảng cách rất xa.
Thấy cơ thể trắng nõn đơn bạc của cô chỉ có một chiếc áo lót nhỏ cũ nát , rò rỉ ra một mảng da thịt trắng sữa mềm mại lớn, trong non mềm hiện lên trơn mượt.
Anh nhìn đến nỗi nuốt nước bọt, dù sao đời trước sau khi đánh chửi bức chết cô anh cũng chưa từng có một người phụ nữ nào khác.
Mấy chục năm thanh tâm quả dục, lúc này nhìn cô vợ gần trong gang tấc phía dưới của anh không biết xấu hổ mà cương lên.
Hầu kết khô khốc lăn lăn, dang tay cẩn thận ôm người vào lòng, cảm giác mềm mại và tinh tế khiến anh thực sự cảm nhận được rõ ràng, anh đúng là trở về năm hai mươi tuổi.
Tất cả như một giấc mơ, quá không chân thực.
Anh đang còn nghĩ tiến thêm một bước thì cảm giác được cơ thể trong ngực mình có hơi căng cứng, phản ứng này của vợ hiển nhiên là kháng cự không muốn anh chạm vào, anh biết anh đã làm cô tỉnh lại.
Cưỡng chế lại nỗi khổ khó nói trong lòng, đè nén dục vọng xuống, xoay người xuống giường.
Mặc một chiếc quần cộc lớn, để trần thân trên, nện bước đôi chân dài ra ngoài đi nhà xí, vừa bước vào anh đã ngửi thấy một mùi hương cực kỳ gay mũi.
Chịu đựng giải quyết xong nỗi buồn, anh cúi đầu nhìn người anh em phía dưới của mình, cho dù có đi tiểu xong thì trông nó vẫn còn rất phấn chấn.
Nhìn cây thịt lớn trĩu nặng của mình, anh không khỏi cảm thán, quả nhiên cơ thể trẻ trung vẫn là tốt nhất.
Nhét cậu nhỏ vào quần cộc, anh thầm nghĩ khoảng thời gian này vẫn phải để nó chịu ấm ức một chút.
Chờ đến lúc nào vợ giảm bớt sự phản cản đối với mình thì mới đền bù được cho nó.
Từ trên dây phơi quần áo, anh lấy xuống quần áo sạch sẽ, hít hà hương thơm khoan khoái nhẹ nhàng ở trên.
Không thèm để tâm đến quần áo đã khô hay chưa, anh đã lấy nó lưu loát mặc lên người.
Lần nữa rón rén vén rèm bước vào phòng trong, lấy ra từng món đồ một ở trong gùi đặt lên bàn.
Lúc này Dư Mạn Linh đã từ trên giường ngồi dậy lạnh lùng nhìn Đổng Kiến Huy nói.
"Nếu anh thực sự muốn thay đổi thì tìm một công việc gì đó để làm đi, một ngày được mấy mao tiền, một tháng cũng có chừng mười mấy khối."
Mặc dù so ra sẽ kém tiền lương ba mươi mấy khối của một công nhân bình thường, nhưng ở nông thôn vẫn đủ sống.
Thấy vợ chủ động nói chuyện với mình, Đổng Kiến Huy vui vẻ vạn phần dừng động tác trên tay lại.
Biết cô là muốn mình có thể tìm một công việc yên ổn mà làm, ngay cả ông trời cũng cho anh một cơ hội để sống lại cơ mà.
Sao anh có thể không lợi dụng nó thật tốt chứ! Nhưng những điều này cũng không thể nói cho cô.
Anh nhất định phải tại thời điểm mở cửa giao thông, lấy tài chính sẵn có bắt đầu khởi động, xông phá một giai tầng khác.
Trước mắt một hai năm này là thời kỳ mấu chốt.
Anh của kiếp trước sau khi mẹ con cô từ bỏ trần thế như một con chó nhà có tang, ở bên ngoài ngơ ngơ ngác nhìn du đãng một thời gian. Sau đó bởi gặp được quý nhân thì mới có cơ hội làm việc vặt sau bếp của tiệm cơm quốc doanh.
Lại sau này nữa, bề ngoài của anh tốt nên đã được chuyển lên sảnh chính làm nhân viên phục vụ, dần dần được đề bạt lên vị trí quản lý.
Cũng vì nguyên nhân này bản thân anh mới có cơ hội để tiếp xúc với tay to mặt lớn mà người bình thường không thể tiếp xúc được.
Đời này anh sẽ không đi theo quy luật của cuộc sống ở kiếp trước mà phát triển, anh phải nhanh chóng dựa vào hai tay kiếm được những khoản tiền đầu tiên.
Và đào sâm là phương thức kiếm tiền nhanh nhất.
Anh không giống những người mười ngày nửa tháng cũng chẳng tìm được một cây, mù loà đi loạn trong rừng sâu núi thẳm, tìm sâm hoàn toàn dựa vào vận may.
Bây giờ anh là người sở hữu ký ức của đời trước, anh biết rõ những nơi có sâm.
Đêm qua con gái dậy và khóc hai lần cũng không thể đánh thức anh dậy được.
Thẳng đến lúc sáng sớm, ngày mới bắt đầu với những ánh rạng đông xua tan đi màn đêm, người có đồng hồ sinh học rất có quy luật như anh mới mở mắt ra.
Đập vào mi mắt của anh không phải là phòng bệnh xa hoa của anh mà là xà nhà cũ nát từ cách đây mấy thập niên trước.
Lúc này anh mới nhớ ra bây giờ mình đang ở chỗ nào.
Xoay người, nhìn cô vợ cuộn tròn cơ thể, mặt hướng vách tường đưa lưng về phía anh.
Ở trên chiếc giường không quá lớn này đúng thật là tạo ra một khoảng cách rất xa.
Thấy cơ thể trắng nõn đơn bạc của cô chỉ có một chiếc áo lót nhỏ cũ nát , rò rỉ ra một mảng da thịt trắng sữa mềm mại lớn, trong non mềm hiện lên trơn mượt.
Anh nhìn đến nỗi nuốt nước bọt, dù sao đời trước sau khi đánh chửi bức chết cô anh cũng chưa từng có một người phụ nữ nào khác.
Mấy chục năm thanh tâm quả dục, lúc này nhìn cô vợ gần trong gang tấc phía dưới của anh không biết xấu hổ mà cương lên.
Hầu kết khô khốc lăn lăn, dang tay cẩn thận ôm người vào lòng, cảm giác mềm mại và tinh tế khiến anh thực sự cảm nhận được rõ ràng, anh đúng là trở về năm hai mươi tuổi.
Tất cả như một giấc mơ, quá không chân thực.
Anh đang còn nghĩ tiến thêm một bước thì cảm giác được cơ thể trong ngực mình có hơi căng cứng, phản ứng này của vợ hiển nhiên là kháng cự không muốn anh chạm vào, anh biết anh đã làm cô tỉnh lại.
Cưỡng chế lại nỗi khổ khó nói trong lòng, đè nén dục vọng xuống, xoay người xuống giường.
Mặc một chiếc quần cộc lớn, để trần thân trên, nện bước đôi chân dài ra ngoài đi nhà xí, vừa bước vào anh đã ngửi thấy một mùi hương cực kỳ gay mũi.
Chịu đựng giải quyết xong nỗi buồn, anh cúi đầu nhìn người anh em phía dưới của mình, cho dù có đi tiểu xong thì trông nó vẫn còn rất phấn chấn.
Nhìn cây thịt lớn trĩu nặng của mình, anh không khỏi cảm thán, quả nhiên cơ thể trẻ trung vẫn là tốt nhất.
Nhét cậu nhỏ vào quần cộc, anh thầm nghĩ khoảng thời gian này vẫn phải để nó chịu ấm ức một chút.
Chờ đến lúc nào vợ giảm bớt sự phản cản đối với mình thì mới đền bù được cho nó.
Từ trên dây phơi quần áo, anh lấy xuống quần áo sạch sẽ, hít hà hương thơm khoan khoái nhẹ nhàng ở trên.
Không thèm để tâm đến quần áo đã khô hay chưa, anh đã lấy nó lưu loát mặc lên người.
Lần nữa rón rén vén rèm bước vào phòng trong, lấy ra từng món đồ một ở trong gùi đặt lên bàn.
Lúc này Dư Mạn Linh đã từ trên giường ngồi dậy lạnh lùng nhìn Đổng Kiến Huy nói.
"Nếu anh thực sự muốn thay đổi thì tìm một công việc gì đó để làm đi, một ngày được mấy mao tiền, một tháng cũng có chừng mười mấy khối."
Mặc dù so ra sẽ kém tiền lương ba mươi mấy khối của một công nhân bình thường, nhưng ở nông thôn vẫn đủ sống.
Thấy vợ chủ động nói chuyện với mình, Đổng Kiến Huy vui vẻ vạn phần dừng động tác trên tay lại.
Biết cô là muốn mình có thể tìm một công việc yên ổn mà làm, ngay cả ông trời cũng cho anh một cơ hội để sống lại cơ mà.
Sao anh có thể không lợi dụng nó thật tốt chứ! Nhưng những điều này cũng không thể nói cho cô.
Anh nhất định phải tại thời điểm mở cửa giao thông, lấy tài chính sẵn có bắt đầu khởi động, xông phá một giai tầng khác.
Trước mắt một hai năm này là thời kỳ mấu chốt.
Anh của kiếp trước sau khi mẹ con cô từ bỏ trần thế như một con chó nhà có tang, ở bên ngoài ngơ ngơ ngác nhìn du đãng một thời gian. Sau đó bởi gặp được quý nhân thì mới có cơ hội làm việc vặt sau bếp của tiệm cơm quốc doanh.
Lại sau này nữa, bề ngoài của anh tốt nên đã được chuyển lên sảnh chính làm nhân viên phục vụ, dần dần được đề bạt lên vị trí quản lý.
Cũng vì nguyên nhân này bản thân anh mới có cơ hội để tiếp xúc với tay to mặt lớn mà người bình thường không thể tiếp xúc được.
Đời này anh sẽ không đi theo quy luật của cuộc sống ở kiếp trước mà phát triển, anh phải nhanh chóng dựa vào hai tay kiếm được những khoản tiền đầu tiên.
Và đào sâm là phương thức kiếm tiền nhanh nhất.
Anh không giống những người mười ngày nửa tháng cũng chẳng tìm được một cây, mù loà đi loạn trong rừng sâu núi thẳm, tìm sâm hoàn toàn dựa vào vận may.
Bây giờ anh là người sở hữu ký ức của đời trước, anh biết rõ những nơi có sâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.