Chương 19: Mày Thèm Đến Vậy Sao, Để Tao Chơi Chết Mày Con Đàn Bà Lăng Loàn
Nhất Luân Minh Nguyệt
28/09/2023
Động tĩnh trong nhà chị quá lớn, hàng xóm xung quanh ai cũng nghe được tiếng vang.
Đứa con vốn đã ngủ cũng bị tỉnh giấc, bị doạ sợ đứng ở một góc bắt đầu khóc.
Qua một hồi lâu, Đổng Kiến Cường đánh mệt rồi mới ném cành trúc xuống đất, độc ác nói.
"Sau này tao mà còn thấy mày tự ý đi đến nhà của thằng ba nữa thì đừng trách sao tao lại đánh gãy chân mày." Nói xong cũng không thèm để ý đến vết thương của chị, túm lấy tóc chị lôi vào nhà.
Thô bạo đẩy ra hai chân, nhắm ngay cửa động chọc vào, không thèm quan tâm đến đứa con đang nhìn, hung hăng đỉnh hông mắng.
"Mày thèm đến vậy sao, để tao chơi chết mày con đàn bà lăng loàn."
Thấy cha không còn đánh mẹ nữa, đứa trẻ mang khuôn mặt đầy nước mắt leo lên giường tiếp tục ngủ.
Trương Tiểu Yến ở trên giường mặc dù bị ăn đòn nhưng ở bên dưới lại được thứ đồ vật to bằng ngón tay kia đâm, dần dần có phản ứng.
Nhịn không được muốn khép chân lại, hi vọng có thể cảm nhận được vui sướng nhiều hơn.
Nhưng, Đổng Kiến Cường không được bao lâu đã bắn, bắn ra được một chút tinh dịch ít đến đáng thương.
Anh rút ra kê ba đã mềm nhũn của mình, mặc quần vào rồi đi ra ngoài.
Trương Tiểu Yến còn chưa cảm nhận được tí niềm vui nào, tên đàn ông nhà mình đã mềm nhũn rồi!
Mình còn trẻ như vậy, mấy chục năm sau anh vẫn như thế thì mình không phải chẳng khác gì quả phụ sao?
Nếu không phải chị sinh được Tiểu Bảo thì chị thực sự nghi ngờ có phải anh vốn không được hay không.
Nghĩ tới đây, chị tủi thân mà khóc nấc lên.
"Sao số tôi khổ thế hả trời……"
Anh ngồi xổm ở trong sân, giấu trong bóng tối, hút điếu thuốc nghe tiếng khóc của vợ mình.
Anh không muốn thừa nhận anh không được, đây là tôn nghiêm của một người đàn ông.
Ngay cả đứa con kia, cũng là do vợ mình quá chén mà mượn được giống của anh cả.
Trơ mắt nhìn, anh cả đã hơn ba mươi tuổi, dùng thứ đồ vật không quá lớn kia của mình đâm vào huyệt mềm chừng hai mươi tuổi của vợ
Rõ ràng cũng chẳng kém mình là bao nhiêu, chỉ là nó cứng được.
Thao người vợ đang bất tỉnh nhân sự của mình rên rỉ không ngừng.
Đêm đó, anh cả và vợ mình uống rượu tráng dương, hai người giày vò nhau trong phòng đến tận nửa đêm.
Cô vợ mình của đêm đó, banh hai chân ra, chổng mông lên như con chó cái đang động dục.
Hai người làm đủ loại tư thế, ký ức ấy đối với anh vẫn còn mới mẻ, nó như cây gai đâm vào đầu quả tim anh, tích lũy theo tháng ngày, máu đã chảy thành suối.
Mà mỗi lần vui vẻ cùng vợ, cô như chẳng cảm nhận được chút vui sướng nào, chưa bao giờ rên rỉ dâm đãng như vậy.
Thế nên ban nãy vợ ôm mình nhưng trong vô thức lại kêu thằng ba, các dây thần kinh anh đau nhói.
Biết rằng mình không dùng được, cực kỳ có lỗi với vợ, nhưng cũng chẳng thể lờ đi tảng đá đặt trong lòng.
Cũng vì nguyên nhân này, trong lòng anh sinh ra một vách ngăn với anh cả, có lúc sẽ nghi ngờ ánh mắt của anh cả nhìn vợ mình có gì đó khác lạ.
Sợ bị anh lén qua mắt, tằng tụi với vợ mình.
Dù sao chị dâu cả cũng đã hoa tàn ít bướm, anh cả lại là một người đàn ông bình thường, được hưởng qua em dâu nên chắc chắn sẽ có ý đồ xấu.
Ngày kế tiếp, Dư Mạn Linh cực kỳ mệt mỏi, từ trong khuỷu tay Đổng Kiến Huy tỉnh dậy.
Đây là ngoại trừ sau tân hôn, hai người như dung dịch kết tủa dính với nhau ngủ cùng một chỗ.
Nghĩ đến tối hôm qua, cảnh tượng ở dưới người anh bị anh xỏ xuyên qua làm gương mặt cô nóng bừng lên.
Lúc này Đổng Kiến Huy không báo trước mở mắt ra, đập vào mi mắt anh là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của vợ.
Xoay người đặt cô dưới thân mình.
Cọ xát khuôn mặt tuấn tú mệt mỏi vào bầu ngực mềm mại, ngay lúc khuôn mặt chạm vào đầu vú, anh nghiêng mặt, há miệng ngậm lấy, bú mút.
Ngay một khắc bị khoang miệng nóng ấm bao trùm, khuôn mặt nhỏ của Dư Mạn Linh đỏ lên như có thể nhỏ ra máu.
Đẩy người đang đè mình ra, bàn tay vỗ vỗ bả vai, thẹn thùng nói.
"Đừng quậy mà."
Nghiêng mặt nhìn về chiếc giường nhỏ của con, cô bỗng bị doạ sắc mặt trắng bệch.
Tối hôm qua, hình như không nghe thấy tiếng con khóc.
Bình thường trong đêm nó phải khóc vài lần.
Cô tranh thủ nhìn con, trong tiếng nói lộ ra run rẩy
Đứa con vốn đã ngủ cũng bị tỉnh giấc, bị doạ sợ đứng ở một góc bắt đầu khóc.
Qua một hồi lâu, Đổng Kiến Cường đánh mệt rồi mới ném cành trúc xuống đất, độc ác nói.
"Sau này tao mà còn thấy mày tự ý đi đến nhà của thằng ba nữa thì đừng trách sao tao lại đánh gãy chân mày." Nói xong cũng không thèm để ý đến vết thương của chị, túm lấy tóc chị lôi vào nhà.
Thô bạo đẩy ra hai chân, nhắm ngay cửa động chọc vào, không thèm quan tâm đến đứa con đang nhìn, hung hăng đỉnh hông mắng.
"Mày thèm đến vậy sao, để tao chơi chết mày con đàn bà lăng loàn."
Thấy cha không còn đánh mẹ nữa, đứa trẻ mang khuôn mặt đầy nước mắt leo lên giường tiếp tục ngủ.
Trương Tiểu Yến ở trên giường mặc dù bị ăn đòn nhưng ở bên dưới lại được thứ đồ vật to bằng ngón tay kia đâm, dần dần có phản ứng.
Nhịn không được muốn khép chân lại, hi vọng có thể cảm nhận được vui sướng nhiều hơn.
Nhưng, Đổng Kiến Cường không được bao lâu đã bắn, bắn ra được một chút tinh dịch ít đến đáng thương.
Anh rút ra kê ba đã mềm nhũn của mình, mặc quần vào rồi đi ra ngoài.
Trương Tiểu Yến còn chưa cảm nhận được tí niềm vui nào, tên đàn ông nhà mình đã mềm nhũn rồi!
Mình còn trẻ như vậy, mấy chục năm sau anh vẫn như thế thì mình không phải chẳng khác gì quả phụ sao?
Nếu không phải chị sinh được Tiểu Bảo thì chị thực sự nghi ngờ có phải anh vốn không được hay không.
Nghĩ tới đây, chị tủi thân mà khóc nấc lên.
"Sao số tôi khổ thế hả trời……"
Anh ngồi xổm ở trong sân, giấu trong bóng tối, hút điếu thuốc nghe tiếng khóc của vợ mình.
Anh không muốn thừa nhận anh không được, đây là tôn nghiêm của một người đàn ông.
Ngay cả đứa con kia, cũng là do vợ mình quá chén mà mượn được giống của anh cả.
Trơ mắt nhìn, anh cả đã hơn ba mươi tuổi, dùng thứ đồ vật không quá lớn kia của mình đâm vào huyệt mềm chừng hai mươi tuổi của vợ
Rõ ràng cũng chẳng kém mình là bao nhiêu, chỉ là nó cứng được.
Thao người vợ đang bất tỉnh nhân sự của mình rên rỉ không ngừng.
Đêm đó, anh cả và vợ mình uống rượu tráng dương, hai người giày vò nhau trong phòng đến tận nửa đêm.
Cô vợ mình của đêm đó, banh hai chân ra, chổng mông lên như con chó cái đang động dục.
Hai người làm đủ loại tư thế, ký ức ấy đối với anh vẫn còn mới mẻ, nó như cây gai đâm vào đầu quả tim anh, tích lũy theo tháng ngày, máu đã chảy thành suối.
Mà mỗi lần vui vẻ cùng vợ, cô như chẳng cảm nhận được chút vui sướng nào, chưa bao giờ rên rỉ dâm đãng như vậy.
Thế nên ban nãy vợ ôm mình nhưng trong vô thức lại kêu thằng ba, các dây thần kinh anh đau nhói.
Biết rằng mình không dùng được, cực kỳ có lỗi với vợ, nhưng cũng chẳng thể lờ đi tảng đá đặt trong lòng.
Cũng vì nguyên nhân này, trong lòng anh sinh ra một vách ngăn với anh cả, có lúc sẽ nghi ngờ ánh mắt của anh cả nhìn vợ mình có gì đó khác lạ.
Sợ bị anh lén qua mắt, tằng tụi với vợ mình.
Dù sao chị dâu cả cũng đã hoa tàn ít bướm, anh cả lại là một người đàn ông bình thường, được hưởng qua em dâu nên chắc chắn sẽ có ý đồ xấu.
Ngày kế tiếp, Dư Mạn Linh cực kỳ mệt mỏi, từ trong khuỷu tay Đổng Kiến Huy tỉnh dậy.
Đây là ngoại trừ sau tân hôn, hai người như dung dịch kết tủa dính với nhau ngủ cùng một chỗ.
Nghĩ đến tối hôm qua, cảnh tượng ở dưới người anh bị anh xỏ xuyên qua làm gương mặt cô nóng bừng lên.
Lúc này Đổng Kiến Huy không báo trước mở mắt ra, đập vào mi mắt anh là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của vợ.
Xoay người đặt cô dưới thân mình.
Cọ xát khuôn mặt tuấn tú mệt mỏi vào bầu ngực mềm mại, ngay lúc khuôn mặt chạm vào đầu vú, anh nghiêng mặt, há miệng ngậm lấy, bú mút.
Ngay một khắc bị khoang miệng nóng ấm bao trùm, khuôn mặt nhỏ của Dư Mạn Linh đỏ lên như có thể nhỏ ra máu.
Đẩy người đang đè mình ra, bàn tay vỗ vỗ bả vai, thẹn thùng nói.
"Đừng quậy mà."
Nghiêng mặt nhìn về chiếc giường nhỏ của con, cô bỗng bị doạ sắc mặt trắng bệch.
Tối hôm qua, hình như không nghe thấy tiếng con khóc.
Bình thường trong đêm nó phải khóc vài lần.
Cô tranh thủ nhìn con, trong tiếng nói lộ ra run rẩy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.