Chương 13: Trái Tim Đau Đớn
Nhất Luân Minh Nguyệt
13/09/2023
Chẳng hiểu sao mà vẫn là một con người đó nhưng cô lại cảm giác hình như anh bị chia làm hai người khác nhau vậy.
Do dự mãi cuối cùng cô vẫn không tự tin nói:
"Em không muốn cho mượn, trên miệng của chị ấy nói là mượn nhưng chắc chắn chị ấy sẽ không trả…"
Nghe vợ mình nói vậy Đổng Kiến Huy nở một nụ cười vui vẻ, trong giọng nói mang theo cưng chiều:
"Nếu em đã không muốn cho mượn thì đừng cho."
Nụ cười này của anh khiến cô có chút sửng sốt, gả đến đây lâu như vậy nhưng cho dù là ngày đầu tiên của tân hôn cô cũng chưa từng thấy anh cười như vậy với mình.
Nếu như anh không thể cứ giữ nguyên như vậy thì xin đừng gieo cho cô hy vọng.
Gieo hy vọng rồi đến một lúc nào đó lại tự mình bị anh bóp chết, như thế cô chỉ có trở nên càng thêm đáng thương hơn thôi!
Ôm con gái đứng dậy đi vào buồng trong.
Đổng Kiến Huy đưa mắt nhìn bóng lưng đang đi vào phòng ngủ của vợ mình, thu tầm mắt lại, nhanh chóng lấp đầy cái bụng như một cơn gió.
Thu dọn xong bát đũa, mở cửa đi vào phòng bếp.
Rửa sạch sẽ bát đũa xong anh cắt nửa cân thịt, dùng dây cỏ cột lại rồi xách theo nó lần mò ra ngoài.
Vương… có gương mặt mo đen đuốc thấy Đổng Kiến Huy xách theo thịt đến, cười giả lả mời người vào trong.
"Cậu Huy, muộn như vậy rồi tìm chú có chuyện gì sao?" Nói xong ông rút ra một điếu thuốc lá đưa cho anh.
Đổng Kiến Huy nhận lấy điếu thuốc rồi để thịt đang xách trong tay lên bàn, ngồi xuống chiếc ghế cũ nát.
"Chú, cháu muốn nối điện, chú có rảnh thì sắp xếp giúp cháu."
Vương… cười đến nỗi hai con mắt đều híp lại thành một đường thẳng nhỏ, thoải mái đồng ý.
"Được thôi, để mai chú nhờ người đi làm việc này."
Đổng Kiến Huy nghe thấy ông nói ra câu này rồi cũng không ở lại lâu, đứng lên nói tiếng cảm ơn rồi ra về.
Sải bước chân đi về nhà, khi đi đến phòng bếp anh thấy thoang thoáng vợ anh đang làm gì đó ở bên trong.
Đang tính gọi cô thì mới thấy rõ, cô đang cúi đầu gặm những cục xương mà mình đã ăn.
Khung cảnh này làm hai mắt anh nhói đau, máu cả người như đông lại, trái tim cũng theo ađó mà đau đớn từng cơn.
Tay anh siết lại thành đấm, phát ra âm thanh.
"Em đang làm gì vậy?" Giọng nói khàn khàn thêm chút nghẹn ngào này phát ra từ chính miệng anh.
Dư Mạn Linh nghe thấy tiếng của anh giật mình khẽ run, cục xương trong tay cũng theo đó mà rớt xuống đất.
Cả người cô cứng lại, hoảng sợ nhìn về phía bóng tối nơi anh đang đứng.
Trong sợ hãi cô nhanh chóng giải thích:
"Em không có ăn vụng, đây đều là do anh ăn còn thừa, nếu cứ bỏ đi thì lãng phí lắm."
Giờ phút này Đổng Kiến Huy chỉ cảm thấy như bị sét đánh, anh chưa từng thấy thất bại như lúc này.
Về đến nhà anh chỉ lo ăn mà không hỏi thử xem vợ mình đã ăn cơm chưa, trong tiềm thức của anh chỉ nghĩ là cô đã ăn rồi.
Nhưng sao anh lại có thể quên mất, khi anh chưa được ăn cơm cô sao dám ăn trước được?
Anh cứng nhắc nhấc chân đi vào phòng bếp, tấm lưng thẳng tắp tại giờ khắc này có hơi còng xuống.
Đi đến trước mặt vợ, anh bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt cô, trong tiếng nói là nghẹn ngào không rõ lời:
"Vợ ơi, anh của trước kia là một thằng khốn nạn, anh không nên đối xử với em như vậy, sau này anh sẽ không vậy nữa! Đừng tệ bạc với chính mình như vậy nữa được không?" Anh run rẩy khẩn cầu.
Do dự mãi cuối cùng cô vẫn không tự tin nói:
"Em không muốn cho mượn, trên miệng của chị ấy nói là mượn nhưng chắc chắn chị ấy sẽ không trả…"
Nghe vợ mình nói vậy Đổng Kiến Huy nở một nụ cười vui vẻ, trong giọng nói mang theo cưng chiều:
"Nếu em đã không muốn cho mượn thì đừng cho."
Nụ cười này của anh khiến cô có chút sửng sốt, gả đến đây lâu như vậy nhưng cho dù là ngày đầu tiên của tân hôn cô cũng chưa từng thấy anh cười như vậy với mình.
Nếu như anh không thể cứ giữ nguyên như vậy thì xin đừng gieo cho cô hy vọng.
Gieo hy vọng rồi đến một lúc nào đó lại tự mình bị anh bóp chết, như thế cô chỉ có trở nên càng thêm đáng thương hơn thôi!
Ôm con gái đứng dậy đi vào buồng trong.
Đổng Kiến Huy đưa mắt nhìn bóng lưng đang đi vào phòng ngủ của vợ mình, thu tầm mắt lại, nhanh chóng lấp đầy cái bụng như một cơn gió.
Thu dọn xong bát đũa, mở cửa đi vào phòng bếp.
Rửa sạch sẽ bát đũa xong anh cắt nửa cân thịt, dùng dây cỏ cột lại rồi xách theo nó lần mò ra ngoài.
Vương… có gương mặt mo đen đuốc thấy Đổng Kiến Huy xách theo thịt đến, cười giả lả mời người vào trong.
"Cậu Huy, muộn như vậy rồi tìm chú có chuyện gì sao?" Nói xong ông rút ra một điếu thuốc lá đưa cho anh.
Đổng Kiến Huy nhận lấy điếu thuốc rồi để thịt đang xách trong tay lên bàn, ngồi xuống chiếc ghế cũ nát.
"Chú, cháu muốn nối điện, chú có rảnh thì sắp xếp giúp cháu."
Vương… cười đến nỗi hai con mắt đều híp lại thành một đường thẳng nhỏ, thoải mái đồng ý.
"Được thôi, để mai chú nhờ người đi làm việc này."
Đổng Kiến Huy nghe thấy ông nói ra câu này rồi cũng không ở lại lâu, đứng lên nói tiếng cảm ơn rồi ra về.
Sải bước chân đi về nhà, khi đi đến phòng bếp anh thấy thoang thoáng vợ anh đang làm gì đó ở bên trong.
Đang tính gọi cô thì mới thấy rõ, cô đang cúi đầu gặm những cục xương mà mình đã ăn.
Khung cảnh này làm hai mắt anh nhói đau, máu cả người như đông lại, trái tim cũng theo ađó mà đau đớn từng cơn.
Tay anh siết lại thành đấm, phát ra âm thanh.
"Em đang làm gì vậy?" Giọng nói khàn khàn thêm chút nghẹn ngào này phát ra từ chính miệng anh.
Dư Mạn Linh nghe thấy tiếng của anh giật mình khẽ run, cục xương trong tay cũng theo đó mà rớt xuống đất.
Cả người cô cứng lại, hoảng sợ nhìn về phía bóng tối nơi anh đang đứng.
Trong sợ hãi cô nhanh chóng giải thích:
"Em không có ăn vụng, đây đều là do anh ăn còn thừa, nếu cứ bỏ đi thì lãng phí lắm."
Giờ phút này Đổng Kiến Huy chỉ cảm thấy như bị sét đánh, anh chưa từng thấy thất bại như lúc này.
Về đến nhà anh chỉ lo ăn mà không hỏi thử xem vợ mình đã ăn cơm chưa, trong tiềm thức của anh chỉ nghĩ là cô đã ăn rồi.
Nhưng sao anh lại có thể quên mất, khi anh chưa được ăn cơm cô sao dám ăn trước được?
Anh cứng nhắc nhấc chân đi vào phòng bếp, tấm lưng thẳng tắp tại giờ khắc này có hơi còng xuống.
Đi đến trước mặt vợ, anh bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt cô, trong tiếng nói là nghẹn ngào không rõ lời:
"Vợ ơi, anh của trước kia là một thằng khốn nạn, anh không nên đối xử với em như vậy, sau này anh sẽ không vậy nữa! Đừng tệ bạc với chính mình như vậy nữa được không?" Anh run rẩy khẩn cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.