Chương 21: Vết Cào
Nhất Luân Minh Nguyệt
01/10/2023
Cô nhịn không được bật cười ra tiếng khi thấy bộ dáng ngây người này của anh, lấy tay dạy anh cách bế con.
"Anh thả lỏng một chút, nó có cắn anh đâu."
Đổng Kiến Huy dùng hết sự chú ý đặt lên con gái của mình, không hề nghe thấy vợ đang cười mình.
Cơ thể anh vẫn cứng nhắc, anh sợ tay chân mình vụng về, không cẩn thận làm đau đứa trẻ trong ngực.
Anh hơi nghi ngờ, ngẩng đầu lên hỏi vợ:
"Như vậy có thật sự ổn không?" Trong giọng nói là ngờ vực, lại vội cúi đầu xuống nhìn con.
Khi nhìn thấy con gái nhỏ nằm yên trong ngực mình, hai tay nhỏ quơ quơ, mở miệng cười toe toét, anh mới yên tâm tiếp tục chơi với nó.
Dư Mạn Linh thấy cảnh này khoé môi chưa từng hạ xuống, cô xoay người đi đánh răng rửa mặt.
Lúc ăn cơm Đổng Kiến Huy nói mình không đói bụng, để cô ăn cơm trước.
Dư Mạn Linh thực ra cũng đã ngờ ngợ, anh không nói ra miệng, nhưng cô vẫn hiểu anh đây là sợ cô bế con không ăn được cơm.
Cô đúng là cũng đã đói lả, lại thêm đêm qua bị giày vò lâu như vậy, cả người cô vô cùng đau mỏi.
Bê đồ ăn với cơm đặt lên chiếc bàn đá ngoài sân, ngồi xuống bắt đầu nhai chậm nuốt kỹ.
Lúc này, Vương Thuyên Trụ dẫn thợ điện, khiêng theo cái thang tới.
Vừa vào sân, Vương Thuyên Trụ đã thấy vợ của thằng Huy ngồi trên bàn đá ăn cơm.
Thân trên Đổng Kiến Huy để trần, mặc một chiếc quần cộc lớn, bế đứa nhỏ tản bộ ở trong sân.
Cảm thán cơ thể của tuổi trẻ đúng là tốt thật, ông mặc thêm một chiếc áo khoác còn cảm thấy lạnh run người.
Thấy trên cánh tay anh có một dấu răng, cười bí hiểm.
"Cậu Huy, đến bây giờ còn chưa cơm nước xong xuôi nữa hả?" Nói xong lại liếc qua thức ăn trên bàn.
Một đĩa thịt lợn xào rau to, bóng dầu, ông nhìn mà ứa nước bọt, thèm quá.
Thịt mà hôm qua anh cho ông chẳng nỡ ăn, ngày bình thường không phải lễ lớn gì ai mà dám ăn chứ.
Thế nên ông đem thẳng qua cho nhà thằng con trai.
Đổng Kiến Huy không nghĩ tới ông đem người đến sớm như vậy, sợ có người trong nhà vợ ăn không được tự nhiên, anh đưa trưởng thôn và thợ điện ra ngoài cổng nhà bàn chuyện.
Thấy vợ mình đã ăn xong anh giao con cho cô trông.
Từ trong túi của chiếc quần cộc rộng rãi anh lấy ra một hộp thuốc lá, cho mỗi người một điếu, sau đó quẹt diêm châm thuốc.
Trưởng thôn thấy điếu thuốc, ông đặt lên mũi hít hà, cười toe toét lộ ra hai hàm răng vàng khè nói:
"Thằng nhóc này đúng là có tương lai, cái thứ này một hộp tám mao lận đó, ngửi lên đúng là không giống mấy loại khác."
Thợ điện đang đứng ở một bên cũng cười cười chất phác, lấy điếu thuốc cài lên bên tai, khiêng cái thang và cuộn dây đi ra phía sau nhà.
Đổng Kiến Huy đứng ở đó nói chuyện cùng trưởng thôn, không quá một hồi thợ điện đã kéo xong dây điện, ba căn phòng ở trong nhà và phòng bếp đã được thông điện.
Tiễn hai người họ về anh liền trở về nhà.
Vừa đi vào đã thấy một cái áo bay đến, còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì nghe thấy tiếng của vợ:
"Mặc đồ vào nhanh lên, để trần như vậy giống kiểu gì."
Đổng Kiến Huy không hiểu nổi, mặc áo vào.
Anh làm sao biết, phía sau lưng cơ bắp rõ ràng của anh có mấy vết cào, đó là vết cào của đêm hôm qua vợ mình lưu lại.
"Anh thả lỏng một chút, nó có cắn anh đâu."
Đổng Kiến Huy dùng hết sự chú ý đặt lên con gái của mình, không hề nghe thấy vợ đang cười mình.
Cơ thể anh vẫn cứng nhắc, anh sợ tay chân mình vụng về, không cẩn thận làm đau đứa trẻ trong ngực.
Anh hơi nghi ngờ, ngẩng đầu lên hỏi vợ:
"Như vậy có thật sự ổn không?" Trong giọng nói là ngờ vực, lại vội cúi đầu xuống nhìn con.
Khi nhìn thấy con gái nhỏ nằm yên trong ngực mình, hai tay nhỏ quơ quơ, mở miệng cười toe toét, anh mới yên tâm tiếp tục chơi với nó.
Dư Mạn Linh thấy cảnh này khoé môi chưa từng hạ xuống, cô xoay người đi đánh răng rửa mặt.
Lúc ăn cơm Đổng Kiến Huy nói mình không đói bụng, để cô ăn cơm trước.
Dư Mạn Linh thực ra cũng đã ngờ ngợ, anh không nói ra miệng, nhưng cô vẫn hiểu anh đây là sợ cô bế con không ăn được cơm.
Cô đúng là cũng đã đói lả, lại thêm đêm qua bị giày vò lâu như vậy, cả người cô vô cùng đau mỏi.
Bê đồ ăn với cơm đặt lên chiếc bàn đá ngoài sân, ngồi xuống bắt đầu nhai chậm nuốt kỹ.
Lúc này, Vương Thuyên Trụ dẫn thợ điện, khiêng theo cái thang tới.
Vừa vào sân, Vương Thuyên Trụ đã thấy vợ của thằng Huy ngồi trên bàn đá ăn cơm.
Thân trên Đổng Kiến Huy để trần, mặc một chiếc quần cộc lớn, bế đứa nhỏ tản bộ ở trong sân.
Cảm thán cơ thể của tuổi trẻ đúng là tốt thật, ông mặc thêm một chiếc áo khoác còn cảm thấy lạnh run người.
Thấy trên cánh tay anh có một dấu răng, cười bí hiểm.
"Cậu Huy, đến bây giờ còn chưa cơm nước xong xuôi nữa hả?" Nói xong lại liếc qua thức ăn trên bàn.
Một đĩa thịt lợn xào rau to, bóng dầu, ông nhìn mà ứa nước bọt, thèm quá.
Thịt mà hôm qua anh cho ông chẳng nỡ ăn, ngày bình thường không phải lễ lớn gì ai mà dám ăn chứ.
Thế nên ông đem thẳng qua cho nhà thằng con trai.
Đổng Kiến Huy không nghĩ tới ông đem người đến sớm như vậy, sợ có người trong nhà vợ ăn không được tự nhiên, anh đưa trưởng thôn và thợ điện ra ngoài cổng nhà bàn chuyện.
Thấy vợ mình đã ăn xong anh giao con cho cô trông.
Từ trong túi của chiếc quần cộc rộng rãi anh lấy ra một hộp thuốc lá, cho mỗi người một điếu, sau đó quẹt diêm châm thuốc.
Trưởng thôn thấy điếu thuốc, ông đặt lên mũi hít hà, cười toe toét lộ ra hai hàm răng vàng khè nói:
"Thằng nhóc này đúng là có tương lai, cái thứ này một hộp tám mao lận đó, ngửi lên đúng là không giống mấy loại khác."
Thợ điện đang đứng ở một bên cũng cười cười chất phác, lấy điếu thuốc cài lên bên tai, khiêng cái thang và cuộn dây đi ra phía sau nhà.
Đổng Kiến Huy đứng ở đó nói chuyện cùng trưởng thôn, không quá một hồi thợ điện đã kéo xong dây điện, ba căn phòng ở trong nhà và phòng bếp đã được thông điện.
Tiễn hai người họ về anh liền trở về nhà.
Vừa đi vào đã thấy một cái áo bay đến, còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì nghe thấy tiếng của vợ:
"Mặc đồ vào nhanh lên, để trần như vậy giống kiểu gì."
Đổng Kiến Huy không hiểu nổi, mặc áo vào.
Anh làm sao biết, phía sau lưng cơ bắp rõ ràng của anh có mấy vết cào, đó là vết cào của đêm hôm qua vợ mình lưu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.