Chương 18
Lộ Hồi Thanh Dã
04/06/2023
Cơn mưa xối xả này đổ xuống giống như sẽ mãi không ngừng, mưa rơi càng
ngày càng lớn, đi cùng với đó là tiếng sấm ầm ầm không ngừng, cho dù đã
đóng chặt cửa sổ cũng không thể che giấu được âm thanh mưa gió điên
cuồng bên ngoài.
Sau khi đỗ xe ở trong sân, Trác Lệ là người cuối cùng đi vào phòng, chỉ là khoảng cách khoảng mười bước chân nhưng khi anh đi vào, quần áo vốn đã hơi khô lại lập tức bị nước mưa xối ướt toàn bộ.
Ngôn Thù đứng ở cửa đợi Trác Lệ, thấy anh vào cậu vội vàng né người để anh đi vào sảnh, sau đó khom người lấy một đôi dép từ trong tủ giày ra đưa tới, nói: “Anh mau thay đi, tầng hai còn có nhà vệ sinh, có nước nóng có thể tắm, em đang xả nước cho anh rồi.”
Lúc đó Lâm Quang đang bưng một ly nước nóng đi qua thì bỗng nhiên nghe được lời này, cậu ta nói ra trách móc từ tận linh hồn: “Đồng chí Ngôn Thù, cậu thế này có phải là quá phân biệt đối xử rồi không? Mấy người chúng tôi vẫn còn đang xếp hàng chờ tắm ở nhà vệ sinh tầng một, cậu thì trực tiếp mở cửa sau cho anh Trác!”
Tăng Nghệ Kỳ cũng dán lại, vừa rồi anh ta không đoạt lại Hồ Nhã nên giờ phút này cũng không hài lòng gào thét: “Đúng vậy đúng vậy, mọi người đều là Alpha, rốt cuộc chúng tôi kém hơn anh Trác ở chỗ nào chứ!”
“Chỗ nào?” Ngôn Thù nghe vậy thì thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, cậu nhìn Trác Thù rồi lại quay qua nhìn hai người Lâm Quang, yên lặng hai giây cậu mới mở miệng: “Có thể là anh ấy đẹp trai hơn một chút?”
Hai người Tăng Nghệ Kỳ và Lâm Quang bị một kích xuyên tim, hai người đồng loạt lên tiếng: “Công kích thân thể người khác là quá đáng lắm đấy!”
Ngôn Thù khó hiểu nói: “Là các cậu hỏi tôi mà.”
Trác Lệ xoa bên thái dương, không gia nhập vào đề tài này của bọn họ, chỉ là khi nhìn thấy bản thân Ngôn Thù cũng ướt nhẹp, anh nói: “Cậu đi tắm trước đi.”
“Không sao ạ.” Ngôn Thù khoát tay nói: “Tầng ba còn có một phòng, em lên tầng ba tắm là được.”
“Ngôn tổng, nhà cậu giàu thật đấy.”
Bạch Minh Cách đặt một cái đệm lót trước máy sưởi âm tường thông minh, ánh lửa màu đỏ cam sưởi toàn thân cậu ta ấm áp, ngáp một cái, cậu ta cuộn người lại nằm xuồng: “Đúng là cõi bồng lai trong tận thế mà.”
Thật ra vừa rồi lúc còn ở bên ngoài mấy người đã phát hiện điều kiện nhà Ngôn Thù không phải dạng bình thường. Tòa biệt thự ba tầng này tọa lạc tại trung tâm một trang viên cách chân núi không xa, bên cạnh cũng không có nhà ở nào khác.
Đám người Trác Lệ vừa nhìn đã có thể nhìn ra hệ thống an ninh nơi này còn nghiêm ngặt hơn so với tòa văn phòng trên đỉnh núi, một khi nhập sai xác nhận không mở được, hệ thống báo động và phòng hộ sẽ đồng thời khởi động, một khi bị tia hồng ngoại phát hiện có bóng người tiến vào trái phép, phía sau sẽ có hỏa lực mạnh hơn nữa tấn công.
Cũng khó trách thành phố D thất thủ lâu như vậy rồi tòa biệt thự này vẫn hoàn hảo không chút tổn hao nào như cũ.
Trong tận thế còn có thể xây dựng được một tòa nhà an toàn như này, vậy thân phận chủ nhân của nó tất nhiên không phải bình thường.
Chẳng qua từ huyền quan đi vào phòng khách, Trác Lệ phát hiện mặc dù căn phòng này hoa lệ nhưng bên trong lại lạnh băng, gần như khó có thể nhìn thấy dấu vết sinh hoạt, nó trông giống như một căn phòng trưng hơn.
Hai mươi phút sau, nhóm người đã tắm rửa xong, cũng đã thay hết sang quần áo khô.
Lâm Quang ngồi xuống trong phòng khách rồi ngắn nhìn xung quanh nói: “Có một khoảnh khắc tôi đã cảm thấy mình không còn ở thành phố D nữa."
So sánh với cảnh đường phố tan hoang khắp nơi bên ngoài, hai bên giống như là hai nơi hoàn toàn khác biệt.
“Tiểu Thù, bình thường em chỉ ở nhà một mình à?” Hồ Nhã nhìn về phía Ngôn Thù đã đổi sang một bộ đồ ngủ lông nhung rồi nói.
Suy cho cùng thì sự chú ý của cô cũng tinh tế hơn những tên đàn ông còn lại, cô chưa lên đến tầng hai nhưng cả tầng một chỉ có thể nhìn thấy được rất ít đồ thuộc về Ngôn Thù, những thứ thuộc về người khác thì hoàn toàn không nhìn thấy.
Lúc này Ngôn Thù đang đứng trước tủ lạnh phòng bếp lục lục tìm tìm, nghe vậy, cậu trả lời: “Không phải, em cũng rất ít khi về đây.”
“Hả?” Hồ Nhã hơi sững sờ, sau đó cô lại hỏi: “Vậy bình thường em ở đâu?”
Có lẽ đã tìm đến hơi mất kiên nhẫn, Ngôn Thù dứt khoát rút ngăn kéo đặt đầy thức ăn ra để xuống đất, cậu liên tục xoa tay để giảm lạnh nói: “Bệnh viện ạ.”
Vừa nói, ánh mắt cậu vừa rơi lên Trác Lệ đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách nghiên cứu bản đồ, cậu đừng dậy gọi một tiếng: “Trác Lệ.”
Trác Lệ ngẩng đầu nhìn về phía Ngôn Thù, anh tạm thời đặt bản đồ trong tay xuống nói: “Sao thế?”
Ngôn Thù mỉm cười, cậu chỉ vào ngăn kéo tủ lạnh trên mặt đất ám chỉ nói: “Tối nay chúng ta ăn đồ nướng không?”
Trác Lệ không chút do dự gật đầu đồng ý: “Được.”
Ngôn Thù thấy dường như anh không hiểu ý mình, cậu lập tức bổ xung thêm một câu, lần nói này trực tiếp hơn: “Em muốn ăn đồ anh nướng.”
Động tác trên tay Trác Lệ hơi ngừng lại, sau đó anh đứng lên, xắn tay áo lên cao rồi đi về phía phòng bếp: “Được.”
Lâm Quang và Tăng Nghệ Kỳ trố mắt nhìn nhau với vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, yên lặng một chút, người sau quái gở mở miệng nói: “Anh Trác, em cũng muốn ăn thịt anh nướng.”
Lâm Quang cũng theo sát không bị tụt lại: “Người ta cũng muốn.”
Trác Lệ hơi liếc mắt nhìn hai người một cái, rõ ràng vẻ mặt anh không có gì đặc biệt nhưng vẫn vô cớ hiện lên một chút hơi thở nguy hiểm.
Lâm Quang sợ hãi nói: “Được rồi, bây giờ người ta không muốn nữa.”
Tăng Nghệ Kỳ xắn tay áo đứng dậy, hô lên khẩu hiệu vinh quang: “Tự mình lao động, cơm no áo ấm!”
Số lượng thức ăn Ngôn Thù tìm ra thật sự khá nhiều, mấy người cùng nhau hành động cắt thức ăn đã đông đá ra thành từng khối rồi xuyên vào nhau, tổng cộng tốn khoảng một tiếng mới kết thúc công việc.
Tầng ba của biệt thự có một phòng kính trồng hoa lộ thiên, sau khi đặt vỉ nướng ở nơi trống, Trác Lệ bỏ gần nửa túi than gỗ vào trong bếp, Hồ Nhã ném mấy ngọn lửa vào trong, Tăng Nghệ Kỳ thì đứng ở bên cạnh dùng gió thổi lửa, không đến mấy phút, than đã hiện lên ánh lửa đỏ.
Ngôn Thù đã giành được vị trí tốt nhất là bên cạnh Trác Lệ thấy vậy thì không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ nói: “Dị năng của mọi người có tác dụng thật, dùng để ăn cơm thật sự rất thuận tiện.”
Tăng Nghệ Kỳ cười ha ha hai tiếng nói: “Tôi và chị Nhã của cậu có một biệt hiệu không chính thức tên là CP ‘Nấu cơm dã ngoại’.”
“Ai CP với cậu, biết xấu hổ đi.” Hồ Nhã chê cười nói:” Trong nhà còn có một Omega chưa lập gia đình và vẫn muốn xào scandal với chị đây, cậu thật sự phải học chút nam đức từ anh Trác đấy.”
Khi đó, vị giữ gìn nam đức kia vừa lúc đang lật một miếng thịt bò bít tết, sau đó nhận lấy một giỏ gia vị nhỏ Ngôn Thù đưa tới hỏi: “Ăn được cay không?”
“Được!” Hai mắt Ngôn Thù sáng lên, cậu nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò trên kệ nướng rồi gật mạnh đầu nhấn mạnh: “Muốn nhiều cay siêu cay!”
Trác Lệ: “...”
Cuối cùng anh vẫn không đồng ý với cái gọi là nhiều cay siêu cay của Ngôn Thù mà chỉ rắc thêm một chút xíu bột tiêu cay rồi cất hộp gia vị đi.
Ngôn Thù chớp chớp mắt: “... Trác Lệ, không đủ cay.”
“Đủ rồi,” Trác Lệ nói: “Tim không tốt, không thể ăn quá cay.”
Ngôn Thù nói: “Nhưng cái này cũng không quá cay mà.”
Trác Lệ đặt hộp gia vị ở nơi Ngôn Thù không với tới.
Ngôn Thù nhíu mày, tức giận nhỏ giọng oán giận: “Biết vậy em đã không đưa giỏ gia vị cho anh.”
Trác Lệ liếc mắt nhìn Ngôn Thù một cái, người sau hơi phồng má, dưới ánh lửa bập bùng, lông mi dài rậm tạo thành một bóng mờ nhỏ dưới mí mắt, nhìn thật sự có hơi tủi thân tội nghiệp. Nhưng mặc dù như vậy, ánh mắt cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò nướng không rời, bày ra dáng vẻ gào khóc đòi ăn.
Trác Lệ vô thức cười khẽ một tiếng rồi lật miếng thịt trên than lửa một lần nữa, đợi sau khi nướng sau, anh kẹp miếng thịt đặt vào trong đĩa của Ngôn Thù.
Hồ Nhã dùng khuỷu tay chọc chọc Lâm Quang bên cạnh, nói nhỏ: “Cậu có phát hiện dạo này số lần cười của anh Trác càng ngày càng nhiều không?”
“Chẳng thế à.” Lâm Quang thì thầm với Hồ Nhã, nói: “Từ lâu tôi vẫn tưởng anh Trác là mặt liệt, là cái loại không biết cười ý.”
Mặc dù không đủ cay nhưng mùi vị của bò bít tết này thật sự rất ngon, nhất là bên ngoài phòng kính trồng hoa còn đang đổ mưa xối xả, bên trong phòng yên tĩnh, phần lớn âm thanh bên tai là tiếng than củi cháy lách tách, bầu không khí cũng vô cùng thích hợp.
“Trác Lệ, anh giúp em nướng thêm một xiên cánh gà nhé?” Ngôn Thù cắm một miếng lớn bò bít tết, cậu hài lòng híp mắt lại nhưng cũng không quên đưa cho Trác Lệ một xiên cánh gà hỏi: “Có được không?”
Trác Lệ không trả lời, chẳng qua anh vẫn nhận lấy xiên nướng Ngôn Thù đưa tới rồi đặt trên vỉ nướng.
Tăng Nghệ Kỳ vừa rồi vẫn luôn ngồi bên cạnh quét mắm quét tương lên cá nướng thấy vậy cũng yên lặng nhích lại gần bên hai người Lâm Quang và Hồ Nhã, gia nhập vào đề tài tám chuyện này: “Vừa rồi tôi đột nhiên phát hiện, vậy mà anh Trác cũng có cái gọi là năng lực bạn trai này.”
Lâm Quang vừa định tiếp lời thì bỗng nhận ra được tầm mắt Trác Lệ nhìn tới, cậu ta vội vàng ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng nhanh chóng truyền đạt tin tức với hai thành viên còn lại của tiểu đội tám chuyện: “Các cậu nhỏ giọng một chút, anh Trác nghe được hết đấy!”
Hai ngời Hồ Nhã và Tăng Nghệ Kỳ cũng vội vàng thẳng lưng lại, người sau hắng giọng một cái rồi nghiêm túc nói:” Anh Trác, thì, bao giờ chúng ta đi đến khu phục vụ?”
Trước mắt, bọn họ đã lấy được thiết bị và con chip trung tâm của máy phát sóng trên đỉnh núi, bước tiếp theo là phải đến khu phục vụ bên kia để sửa lại máy phát tín hiệu rồi truyền tin tức ra bên ngoài.
Trác Lệ nghe vậy thì nói: “Sáng mai đi.”
Ngừng một chút, nghĩ tới gì đó, anh lại bổ sung thêm một câu: “Mai cậu đi với Lâm Quang, tôi đi vào núi xem thử, tổ của ong độc có lẽ được giấu trong ngọn núi này.”
“Hả?” Hồ Nhã nói: “Ngọn núi này to như thế, phải tìm thế nào?”
Ngôn Thù nghe vậy thì vừa ăn vừa lấy đá năng lượng ra đặt đên cạnh nói: “Chúng ta làm một cái bẫy, những con ong độc kia muốn lấy viên đá năng lượng này nên thứ này hẳn có thể hấp dẫn chúng nó đến.”
Vừa dứt lời, không đợi mấy người còn lại trả lời, từ đầu cầu thang bộ đột nhiên truyền tới một tiếng thét xé gan xé lòng: “Trời ơi, sao mấy người có thể quá đáng như vậy được, đi ăn xiên nướng mà không gọi tôi!!!”
Mọi người: “...”
Đúng thật là bọn họ quên mất người này.
“Đừng giận, tới đây, ăn quả đào đi.” Ngôn Thù vẫy vẫy tay về phía Bạch Minh Cách: “Thấy cậu đang ngủ rất ngon bên lò sưởi nên tôi không nhẫn tâm gọi cậu dậy.”
Sau khi đỗ xe ở trong sân, Trác Lệ là người cuối cùng đi vào phòng, chỉ là khoảng cách khoảng mười bước chân nhưng khi anh đi vào, quần áo vốn đã hơi khô lại lập tức bị nước mưa xối ướt toàn bộ.
Ngôn Thù đứng ở cửa đợi Trác Lệ, thấy anh vào cậu vội vàng né người để anh đi vào sảnh, sau đó khom người lấy một đôi dép từ trong tủ giày ra đưa tới, nói: “Anh mau thay đi, tầng hai còn có nhà vệ sinh, có nước nóng có thể tắm, em đang xả nước cho anh rồi.”
Lúc đó Lâm Quang đang bưng một ly nước nóng đi qua thì bỗng nhiên nghe được lời này, cậu ta nói ra trách móc từ tận linh hồn: “Đồng chí Ngôn Thù, cậu thế này có phải là quá phân biệt đối xử rồi không? Mấy người chúng tôi vẫn còn đang xếp hàng chờ tắm ở nhà vệ sinh tầng một, cậu thì trực tiếp mở cửa sau cho anh Trác!”
Tăng Nghệ Kỳ cũng dán lại, vừa rồi anh ta không đoạt lại Hồ Nhã nên giờ phút này cũng không hài lòng gào thét: “Đúng vậy đúng vậy, mọi người đều là Alpha, rốt cuộc chúng tôi kém hơn anh Trác ở chỗ nào chứ!”
“Chỗ nào?” Ngôn Thù nghe vậy thì thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, cậu nhìn Trác Thù rồi lại quay qua nhìn hai người Lâm Quang, yên lặng hai giây cậu mới mở miệng: “Có thể là anh ấy đẹp trai hơn một chút?”
Hai người Tăng Nghệ Kỳ và Lâm Quang bị một kích xuyên tim, hai người đồng loạt lên tiếng: “Công kích thân thể người khác là quá đáng lắm đấy!”
Ngôn Thù khó hiểu nói: “Là các cậu hỏi tôi mà.”
Trác Lệ xoa bên thái dương, không gia nhập vào đề tài này của bọn họ, chỉ là khi nhìn thấy bản thân Ngôn Thù cũng ướt nhẹp, anh nói: “Cậu đi tắm trước đi.”
“Không sao ạ.” Ngôn Thù khoát tay nói: “Tầng ba còn có một phòng, em lên tầng ba tắm là được.”
“Ngôn tổng, nhà cậu giàu thật đấy.”
Bạch Minh Cách đặt một cái đệm lót trước máy sưởi âm tường thông minh, ánh lửa màu đỏ cam sưởi toàn thân cậu ta ấm áp, ngáp một cái, cậu ta cuộn người lại nằm xuồng: “Đúng là cõi bồng lai trong tận thế mà.”
Thật ra vừa rồi lúc còn ở bên ngoài mấy người đã phát hiện điều kiện nhà Ngôn Thù không phải dạng bình thường. Tòa biệt thự ba tầng này tọa lạc tại trung tâm một trang viên cách chân núi không xa, bên cạnh cũng không có nhà ở nào khác.
Đám người Trác Lệ vừa nhìn đã có thể nhìn ra hệ thống an ninh nơi này còn nghiêm ngặt hơn so với tòa văn phòng trên đỉnh núi, một khi nhập sai xác nhận không mở được, hệ thống báo động và phòng hộ sẽ đồng thời khởi động, một khi bị tia hồng ngoại phát hiện có bóng người tiến vào trái phép, phía sau sẽ có hỏa lực mạnh hơn nữa tấn công.
Cũng khó trách thành phố D thất thủ lâu như vậy rồi tòa biệt thự này vẫn hoàn hảo không chút tổn hao nào như cũ.
Trong tận thế còn có thể xây dựng được một tòa nhà an toàn như này, vậy thân phận chủ nhân của nó tất nhiên không phải bình thường.
Chẳng qua từ huyền quan đi vào phòng khách, Trác Lệ phát hiện mặc dù căn phòng này hoa lệ nhưng bên trong lại lạnh băng, gần như khó có thể nhìn thấy dấu vết sinh hoạt, nó trông giống như một căn phòng trưng hơn.
Hai mươi phút sau, nhóm người đã tắm rửa xong, cũng đã thay hết sang quần áo khô.
Lâm Quang ngồi xuống trong phòng khách rồi ngắn nhìn xung quanh nói: “Có một khoảnh khắc tôi đã cảm thấy mình không còn ở thành phố D nữa."
So sánh với cảnh đường phố tan hoang khắp nơi bên ngoài, hai bên giống như là hai nơi hoàn toàn khác biệt.
“Tiểu Thù, bình thường em chỉ ở nhà một mình à?” Hồ Nhã nhìn về phía Ngôn Thù đã đổi sang một bộ đồ ngủ lông nhung rồi nói.
Suy cho cùng thì sự chú ý của cô cũng tinh tế hơn những tên đàn ông còn lại, cô chưa lên đến tầng hai nhưng cả tầng một chỉ có thể nhìn thấy được rất ít đồ thuộc về Ngôn Thù, những thứ thuộc về người khác thì hoàn toàn không nhìn thấy.
Lúc này Ngôn Thù đang đứng trước tủ lạnh phòng bếp lục lục tìm tìm, nghe vậy, cậu trả lời: “Không phải, em cũng rất ít khi về đây.”
“Hả?” Hồ Nhã hơi sững sờ, sau đó cô lại hỏi: “Vậy bình thường em ở đâu?”
Có lẽ đã tìm đến hơi mất kiên nhẫn, Ngôn Thù dứt khoát rút ngăn kéo đặt đầy thức ăn ra để xuống đất, cậu liên tục xoa tay để giảm lạnh nói: “Bệnh viện ạ.”
Vừa nói, ánh mắt cậu vừa rơi lên Trác Lệ đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách nghiên cứu bản đồ, cậu đừng dậy gọi một tiếng: “Trác Lệ.”
Trác Lệ ngẩng đầu nhìn về phía Ngôn Thù, anh tạm thời đặt bản đồ trong tay xuống nói: “Sao thế?”
Ngôn Thù mỉm cười, cậu chỉ vào ngăn kéo tủ lạnh trên mặt đất ám chỉ nói: “Tối nay chúng ta ăn đồ nướng không?”
Trác Lệ không chút do dự gật đầu đồng ý: “Được.”
Ngôn Thù thấy dường như anh không hiểu ý mình, cậu lập tức bổ xung thêm một câu, lần nói này trực tiếp hơn: “Em muốn ăn đồ anh nướng.”
Động tác trên tay Trác Lệ hơi ngừng lại, sau đó anh đứng lên, xắn tay áo lên cao rồi đi về phía phòng bếp: “Được.”
Lâm Quang và Tăng Nghệ Kỳ trố mắt nhìn nhau với vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, yên lặng một chút, người sau quái gở mở miệng nói: “Anh Trác, em cũng muốn ăn thịt anh nướng.”
Lâm Quang cũng theo sát không bị tụt lại: “Người ta cũng muốn.”
Trác Lệ hơi liếc mắt nhìn hai người một cái, rõ ràng vẻ mặt anh không có gì đặc biệt nhưng vẫn vô cớ hiện lên một chút hơi thở nguy hiểm.
Lâm Quang sợ hãi nói: “Được rồi, bây giờ người ta không muốn nữa.”
Tăng Nghệ Kỳ xắn tay áo đứng dậy, hô lên khẩu hiệu vinh quang: “Tự mình lao động, cơm no áo ấm!”
Số lượng thức ăn Ngôn Thù tìm ra thật sự khá nhiều, mấy người cùng nhau hành động cắt thức ăn đã đông đá ra thành từng khối rồi xuyên vào nhau, tổng cộng tốn khoảng một tiếng mới kết thúc công việc.
Tầng ba của biệt thự có một phòng kính trồng hoa lộ thiên, sau khi đặt vỉ nướng ở nơi trống, Trác Lệ bỏ gần nửa túi than gỗ vào trong bếp, Hồ Nhã ném mấy ngọn lửa vào trong, Tăng Nghệ Kỳ thì đứng ở bên cạnh dùng gió thổi lửa, không đến mấy phút, than đã hiện lên ánh lửa đỏ.
Ngôn Thù đã giành được vị trí tốt nhất là bên cạnh Trác Lệ thấy vậy thì không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ nói: “Dị năng của mọi người có tác dụng thật, dùng để ăn cơm thật sự rất thuận tiện.”
Tăng Nghệ Kỳ cười ha ha hai tiếng nói: “Tôi và chị Nhã của cậu có một biệt hiệu không chính thức tên là CP ‘Nấu cơm dã ngoại’.”
“Ai CP với cậu, biết xấu hổ đi.” Hồ Nhã chê cười nói:” Trong nhà còn có một Omega chưa lập gia đình và vẫn muốn xào scandal với chị đây, cậu thật sự phải học chút nam đức từ anh Trác đấy.”
Khi đó, vị giữ gìn nam đức kia vừa lúc đang lật một miếng thịt bò bít tết, sau đó nhận lấy một giỏ gia vị nhỏ Ngôn Thù đưa tới hỏi: “Ăn được cay không?”
“Được!” Hai mắt Ngôn Thù sáng lên, cậu nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò trên kệ nướng rồi gật mạnh đầu nhấn mạnh: “Muốn nhiều cay siêu cay!”
Trác Lệ: “...”
Cuối cùng anh vẫn không đồng ý với cái gọi là nhiều cay siêu cay của Ngôn Thù mà chỉ rắc thêm một chút xíu bột tiêu cay rồi cất hộp gia vị đi.
Ngôn Thù chớp chớp mắt: “... Trác Lệ, không đủ cay.”
“Đủ rồi,” Trác Lệ nói: “Tim không tốt, không thể ăn quá cay.”
Ngôn Thù nói: “Nhưng cái này cũng không quá cay mà.”
Trác Lệ đặt hộp gia vị ở nơi Ngôn Thù không với tới.
Ngôn Thù nhíu mày, tức giận nhỏ giọng oán giận: “Biết vậy em đã không đưa giỏ gia vị cho anh.”
Trác Lệ liếc mắt nhìn Ngôn Thù một cái, người sau hơi phồng má, dưới ánh lửa bập bùng, lông mi dài rậm tạo thành một bóng mờ nhỏ dưới mí mắt, nhìn thật sự có hơi tủi thân tội nghiệp. Nhưng mặc dù như vậy, ánh mắt cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò nướng không rời, bày ra dáng vẻ gào khóc đòi ăn.
Trác Lệ vô thức cười khẽ một tiếng rồi lật miếng thịt trên than lửa một lần nữa, đợi sau khi nướng sau, anh kẹp miếng thịt đặt vào trong đĩa của Ngôn Thù.
Hồ Nhã dùng khuỷu tay chọc chọc Lâm Quang bên cạnh, nói nhỏ: “Cậu có phát hiện dạo này số lần cười của anh Trác càng ngày càng nhiều không?”
“Chẳng thế à.” Lâm Quang thì thầm với Hồ Nhã, nói: “Từ lâu tôi vẫn tưởng anh Trác là mặt liệt, là cái loại không biết cười ý.”
Mặc dù không đủ cay nhưng mùi vị của bò bít tết này thật sự rất ngon, nhất là bên ngoài phòng kính trồng hoa còn đang đổ mưa xối xả, bên trong phòng yên tĩnh, phần lớn âm thanh bên tai là tiếng than củi cháy lách tách, bầu không khí cũng vô cùng thích hợp.
“Trác Lệ, anh giúp em nướng thêm một xiên cánh gà nhé?” Ngôn Thù cắm một miếng lớn bò bít tết, cậu hài lòng híp mắt lại nhưng cũng không quên đưa cho Trác Lệ một xiên cánh gà hỏi: “Có được không?”
Trác Lệ không trả lời, chẳng qua anh vẫn nhận lấy xiên nướng Ngôn Thù đưa tới rồi đặt trên vỉ nướng.
Tăng Nghệ Kỳ vừa rồi vẫn luôn ngồi bên cạnh quét mắm quét tương lên cá nướng thấy vậy cũng yên lặng nhích lại gần bên hai người Lâm Quang và Hồ Nhã, gia nhập vào đề tài tám chuyện này: “Vừa rồi tôi đột nhiên phát hiện, vậy mà anh Trác cũng có cái gọi là năng lực bạn trai này.”
Lâm Quang vừa định tiếp lời thì bỗng nhận ra được tầm mắt Trác Lệ nhìn tới, cậu ta vội vàng ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng nhanh chóng truyền đạt tin tức với hai thành viên còn lại của tiểu đội tám chuyện: “Các cậu nhỏ giọng một chút, anh Trác nghe được hết đấy!”
Hai ngời Hồ Nhã và Tăng Nghệ Kỳ cũng vội vàng thẳng lưng lại, người sau hắng giọng một cái rồi nghiêm túc nói:” Anh Trác, thì, bao giờ chúng ta đi đến khu phục vụ?”
Trước mắt, bọn họ đã lấy được thiết bị và con chip trung tâm của máy phát sóng trên đỉnh núi, bước tiếp theo là phải đến khu phục vụ bên kia để sửa lại máy phát tín hiệu rồi truyền tin tức ra bên ngoài.
Trác Lệ nghe vậy thì nói: “Sáng mai đi.”
Ngừng một chút, nghĩ tới gì đó, anh lại bổ sung thêm một câu: “Mai cậu đi với Lâm Quang, tôi đi vào núi xem thử, tổ của ong độc có lẽ được giấu trong ngọn núi này.”
“Hả?” Hồ Nhã nói: “Ngọn núi này to như thế, phải tìm thế nào?”
Ngôn Thù nghe vậy thì vừa ăn vừa lấy đá năng lượng ra đặt đên cạnh nói: “Chúng ta làm một cái bẫy, những con ong độc kia muốn lấy viên đá năng lượng này nên thứ này hẳn có thể hấp dẫn chúng nó đến.”
Vừa dứt lời, không đợi mấy người còn lại trả lời, từ đầu cầu thang bộ đột nhiên truyền tới một tiếng thét xé gan xé lòng: “Trời ơi, sao mấy người có thể quá đáng như vậy được, đi ăn xiên nướng mà không gọi tôi!!!”
Mọi người: “...”
Đúng thật là bọn họ quên mất người này.
“Đừng giận, tới đây, ăn quả đào đi.” Ngôn Thù vẫy vẫy tay về phía Bạch Minh Cách: “Thấy cậu đang ngủ rất ngon bên lò sưởi nên tôi không nhẫn tâm gọi cậu dậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.