Chương 8: Nụ hôn đầu lãng mạn (1)
Blue An Kì Nhi
30/05/2013
Anh Tử Hiên quả là keo
kiệt, rõ ràng muốn hôn người ta, nhưng vì sao lại hôn lướt qua như vậy? Chưa
kịp cảm nhận hương vị của nụ hôn đầu tiên nó đã không còn nữa. Hu hu...
Sang tuần học mới, lớp của Hoa Lạc Lê có một bạn học mới chuyển đến. Đương nhiên người ấy không ai khác chính là Hàn Tử Ngang vô cùng ngang ngược.
Hàn Tử Ngang đã quyết định, bất kể dùng cách nào anh cũng phải gạt bỏ hình ảnh của Hàn Tử Hiên ra khỏi đầu Hoa Lạc Lê, vĩnh viễn loại bỏ. Giống như đạo lý một cặp song sinh vĩnh viễn không thể cùng tồn tại.
Đầu Hoa Lạc Lê ong ong, trán toát mồ hôi. Trời đất ơi! Chuyển ai không chuyển, chuyển ngay Hàn Tử Ngang đến đây có khác nào chặn con đường sông cuối cùng của cô?
“Từ hôm nay bạn Hàn Tử Ngang sẽ chuyển đến học lớp chúng ta. Mọi người cùng vỗ tay hoan nghênh bạn ấy.”
Thầy giáo vừa nói xong những lời hoa mĩ, hội trường đã dậy lên tiếng vỗ tay, nhất là đám nữ sinh, mắt ai cũng sáng rực biểu hiện thái độ nhiệt liệt hoan nghênh. Haizz.
“Thưa thầy! Em có thể tự chọn chỗ ngồi không ạ?” Hàn Tử Ngang hỏi thầy giáo mà mắt cứ trợn trừng nhìn vào Hoa Lạc Lê.
“Tất nhiên là được, em cứ tự nhiên.” Thầy giáo vừa dứt lời, tất cả nữ sinh đều tự động chỉ vào chỗ bên cạnh mình.
“Tử Ngang, ngồi chỗ em đi.”
“Bên này còn chỗ trống, xin mời, xin mời.”
“Wow, wow, hoàng tử Tử Ngang, em ngưỡng mộ anh lắm, ngồi cạnh em đi, đây mới là chỗ dành cho anh, ánh sáng rất tốt.”
Các nữ sinh tranh nhau mời gọi.
Ánh sáng bao quanh Hàn Tử Ngang khiến anh ta trông thật đẹp trai, cứ như hoàng tử thời cổ đại lạc đến nơi này.
Hoa Lạc Lê cúi gằm mặt nhìn xuống đất cầu nguyện - Thượng đế toàn năng, xin Người thương xót - không ngồi chỗ con, không ngồi, không ngồi, nghìn vạn lần không được. Cầu trời!
Hàn Tử Ngang thích thú đi một vòng quanh lớp học, cố ý gây áp lực cho Hoa Lạc Lê. Cuối cùng anh ta điềm tĩnh đi đến bên bàn của Hoa Lạc Lê, nhìn Lộ Lộ cùng bàn, ngạo mạn ra lệnh: “Tôi cho là bạn đã ngồi nhầm chỗ, còn không mau đứng lên, nếu không sẽ vinh dự được tiễn ra khỏi lớp. Cho bạn ba giây, nếu sau ba giây còn chưa chuyển xong thì cứ chuẩn bị tinh thần mà cuốn gói khỏi đây”.
“Hả???” Trương Lộ Lộ vô cùng bối rối. Nhưng chỉ một giây sau cô đã hiểu ý chỉ của hoàng tử Hàn Tử Ngang tuấn tú. Cô tự động đứng dậy, cúi gập người và nói:
“Vâng, đây là chỗ của hoàng tử Tử Ngang, em ngồi nhầm rồi, em sẽ ngay lập tức rời đi.”
Hàn Tử Ngang khịt mũi một tiếng hài lòng.
“Hey, sao anh có thể cư xử thô lỗ như vậy với phụ nữ! Lộ Lộ đã ngồi cùng tôi từ trước rồi. Chỗ này đã có người ngồi, phiền anh chuyển qua chỗ khác.” Hoa Lạc Lê đứng bật dậy, làm sao có thể ngồi nhìn tên xấu xa này tùy tiện ức hiếp phụ nữ trắng trợn như thế được.
“Tôi muốn ngồi chỗ này.” Hàn Tử Ngang vẫn giữ thái độ ngang bướng.
“Anh có biết không? Loại đàn ông không biết tôn trọng phụ nữ như anh, ai cũng ghét. Tôi ghét nhất loại người tự cho mình là ông trời con như anh.” Hoa Lạc Lê giữ chặt tay Lộ Lộ, không cho cô bạn chuyển đi.
“Thật sao? Ý em là em thích những người đàn ông biết tôn trọng phụ nữ?” Hàn Tử Ngang vươn người về phía trước, đối mặt với Hoa Lạc Lê, hỏi lại.
“Đúng thế!” Hoa Lạc Lê ưỡn ngực dõng dạc xác nhận.
Toàn bộ nữ sinh trong lớp nhìn thấy Hoa Lạc Lê dám công khai chống lại Hàn Tử Ngang, cảm thấy rất khó chịu. Bọn họ đều cho rằng: “Trời đất! Cậu ta dám mắng hoàng tử Hàn Tử Ngang của chúng ta là thô lỗ. Thật không biết tự lượng sức mình!”; “Hoa Lạc Lê dám không tôn trọng hoàng tử Hàn Tử Ngang của chúng ta, cậu ta mới là người thô lỗ vì dám vô lễ với hoàng tử! Thật khiến người khác không thể tha thứ. Nha đầu thối này nghèo như vậy làm sao xứng đáng học trong học viện quý tộc của chúng ta, đồ dơ dáy này sẽ làm dây bẩn sang chúng ta.” “Thật là đồ không biết cao thấp, chúng ta phải dạy cho cậu ta một bài học mới được.”
Đám nữ sinh bàn luận càng lúc càng hăng, thậm chí khi nói còn hoa tay múa chân chỉ về phía Hoa Lạc Lê.
Hoa Lạc Lê trán toát mồ hôi, không còn nghi ngờ gì nữa, đám tiểu thư quyền quý này chỉ biết xu nịnh kẻ quyền thế. Bọn họ không biết phân biệt tốt xấu, đúng sai, tất cả chỉ nhìn vào địa vị của người đó mà quyết định. Thật là một lũ dựa hơi hùm, cho nên nói Hàn Tử Ngang tính cách ngang ngược như vậy một phần cũng do bản tính nịnh hót của bọn họ gây ra.
“Đây là giờ tự học, các em quay về chỗ ngồi, tự ôn lại bài, chuẩn bị cho giờ kiểm tra sắp tới.” Thầy giáo nói xong liền đi ra khỏi lớp, hoàn toàn bỏ qua chuyện lùm xùm đang xảy ra trong lớp.
Không phải chứ? Có thể bỏ đi như vậy sao? Hoa Lạc Lê không nói lên lời.
Một nhóm nữ sinh tiến lên, bao vây dồn ép Hoa Lạc Lê và Lộ Lộ vào góc lớp.
Tên vô lại Hàn Tử Ngang điềm nhiêm ngồi xuống chỗ của Lộ Lộ như thể việc anh ta ngồi ở đây là đương nhiên. Mặt anh ta hiện rõ vẻ tiểu nhân đắc ý, ánh mắt như muốn nói - Hoa Lạc Lê à, em còn không mau cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ mềm lòng mà bỏ qua cho thái độ vô lễ vừa rồi của em. Ai bảo em thích đối đầu với tôi. Thật ngu ngốc! Bây giờ không phải là lúc làm anh hùng, đấu tranh cho chính nghĩa chỉ tổ thiệt thân.
Hoa Lạc Lê cũng trừng mắt nhìn lại anh ta, thấy anh ta không mảy may tỏ ra ăn năn hối lỗi thì vô cùng tức giận.
Hàn Tử Ngang thẳng tay hất tất cả sách vở trên bàn của cô và Lộ Lộ xuống đất, sau đó cầm sách vở của mình lên, quang minh chính đại đặt trên bàn.
Đôi giày chữ Y to đùng dưới chân Hàn Tử Ngang còn ngang nhiên giẫm lên sách vở, đồ dùng học tập của cô dưới đất. Anh ta ngẩng cao đầu coi đó là chuyện đương nhiên. Đáng giận nhất là anh ta dám điềm nhiên giẫm chân lên bức ảnh gia đình hạnh phúc của cô. Đó là bức ảnh duy nhất Hoa Lạc Lê chụp chung với bố mẹ trước khi hai người li hôn. Giờ đây bố cô đang ở Australia xa xôi, công việc bận đến nỗi lâu lắm mới có thời gian gọi điện thoại cho cô, hoặc hai, ba tháng một lần ông gửi tiền sinh hoạt phí về cho cô. Còn mẹ cô đã tái hôn, đã có một mái ấm khác. Hoa Lạc Lê trở thành con búp bê bị bỏ quên trong góc tủ, thi thoảng gặp dịp mới có người nhớ tới. Họ li dị khi Hoa Lạc Lê mới là đứa trẻ đang học mẫu giáo. Nỗi mất mát này khiến cô luôn khao khát tình thương.
Nhưng lúc này...
Hoa Lạc Lê thực sự không thể nhịn thêm được nữa. Cô giống như cây cung, như mũi tên lao về phía trước, nhặt lấy bức ảnh rơi dưới gầm bàn, nước mắt lăn dài trên má:
“Anh thật là đồ vô đạo đức! Xúc phạm người khác khiến anh vui lắm à? Phá hoại đồ của người khác, anh đắc ý lắm phải không? Nói cho anh biết! Anh càng làm như thế, tôi càng coi khinh anh. Loại người không có được một chút khí chất của nam tử hán, chỉ biết bắt nạt phụ nữ như anh cũng được gọi là đàn ông ư?”
Hoa Lạc Lê nói xong, liền gia nắm đấm nhằm thẳng vào mặt Hàn Tử Ngang.
“Bốp” một tiếng to, tựa như tiếng sấm lúc trời chuyển dông. Tất cả những người có mặt trong lớp đều tự động quay về phía Hoa Lạc Lê, mắt ai cũng mở to, miệng há rộng hình chữ “O.”
Im lặng.
Hoàn toàn không có một tiếng động nào, cứ như cả thế giới này đã ngừng hoạt động.
Cuối cùng, trong lúc cả lớp còn sững sờ, Hoa Lạc Lê là người tỉnh lại đầu tiên, cô nhanh chóng kéo theo Lộ Lộ chạy trốn. Bóng hai kẻ đào tẩu thành công thấp thoáng phía cửa sau. Mọi người trong lớp sực tỉnh cũng đồng loạt hét lên “Trời ạ! Girl hậu đậu Hoa Lạc Lê, hôm nay ăn phải gan hùm, dám tát hoàng tử Hàn Tử Ngang của chúng ta. Trời ạ! Thật khủng khiếp!”
“Aaaaa”, Hàn Tử Ngang hét lên, cảm thấy đầu mũi mình đau muốn chết. Hạ tay bịt mũi xuống, xòe ra xem - Trời ơi, chảy máu mũi rồi!
“Không hay rồi. Hoa Lạc Lê đánh hoàng tử Hàn Tử Ngang của chúng ta chảy máu mũi rồi. Hoàng tử Hàn Tử Ngang chảy nhiều máu quá! Mau cấp cứu cho anh ấy.”
“Máu à, máu chảy nhiều quá!”
“Mau đưa anh ấy đến bệnh viện cầm máu!”
“Chúng ta sẽ không bao giờ tha thứ cho Hoa Lạc Lê.”
“Đúng, bọn họ chạy lối này, chúng ta mau đuổi theo.”
Đám người trong lớp tranh nhau nói.
Một số học sinh đưa Hàn Tử Ngang đi cấp cứu, số còn lại đuổi theo Hoa Lạc Lê. Tất cả họ đều sôi sục lên, một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn nghìn... khiến chuyện Hoa Lạc Lê đánh Hàn Tử Ngang lan khắp học viện. Tin đồn còn được thêm mắm thêm muốỉ, càng truyền càng sai, đồn rằng - Hoa Lạc Lê bày tỏ tình yêu với Hàn Tử Ngang, Hàn Tử Ngang không chấp nhận khiến Hoa Lạc Lê nổi giận ra tay đánh anh ấy. Máu chảy dài hơn cả sông Trường Giang, vàng hơn cả nước sông Hoàng Hà. Haizz!
Hoa Lạc Lê nắm chặt tay Lộ Lộ, hai người chạy như điên về phía trước. Chạy qua hồ thiên nga, chạy qua những lâu đài cao chót vót, chạy qua vườn hoa, chạy qua rừng rậm... Phong cảnh trên đường rất đẹp nhưng cô không có tâm trạng để ngắm bởi phía sau là rất nhiều người truy đuổi để lấy mạng họ.
Huhu, không chạy nổi nữa rồi.
“Lạc Lê... tớ... tớ không chạy nổi nữa rồi, mệt chết mất, bụng đói nữa…” Lộ Lộ thở hổn hển, tay giữ chặt cái bụng đang trồi lên trụt xuống theo nhịp thở, giọng đứt quãng.
“Không được... không được bỏ cuộc, Lộ Lộ, cố lên, chúng ta sắp tới cổng trường rồi, chúng ta đã chạy hơn một tiếng rồi, sắp thoát rồi, cố thêm chút nữa.” Hoa Lạc Lê lo lắng nói, cô cũng không chạy nổi nữa rồi, nhưng không thể bỏ cuộc lúc này, dừng lại là tự nộp mạng cho thần chết.
Người mà cô vừa đánh không phải là người thường mà là Hàn Tử Ngang - ác ma đại vương của học viện này. Một anh chàng nhìn thì tuấn tú nhưng lại là phần tử khủng bố, thậm chí là trùm khủng bố. Mà số cô thật đen đủi, vô phúc đụng ngay phải quả bom hẹn giờ này, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nó nổ cho tan xác.
Quay lại nhìn thấy đoàn người đuổi theo sau càng lúc càng gần, toàn thân cô nổi gai ốc, khuôn mặt trái táo biến thành một trái khổ qua, rồi toàn thân cũng thành trái khổ qua, bao nhiêu gai khổ qua mọc lên. Nhưng cô không hối hận chuyện mình đã làm, thậm chí nếu có cơ hội cô lại sẽ đánh Hàn Tử Ngang một trận nữa.
“Lạc Lê, cậu làm sao tự nhiên lại đi đánh Hàn Tử Ngang... Cậu... cậu sao có thể đánh anh ấy như thế. Thật quá đáng! Khuôn mặt anh ấy đẹp như thế sao cậu có thể tát được, có muốn đánh thì cũng tìm chỗ khác mà đánh chứ, chẳng hạn đánh vào tay, à không, đánh vào chân ấy, sao cậu không chọn chỗ nào khác ngoài mặt... sao cậu có thể...” Lộ Lộ khúc kha khúc khích nói, nói tràng giang đại hải, Hoa Lạc Lê toát mồ hôi lạnh, Lộ Lộ đúng là “đồng khí tương xích” với tên xấu xa đó, đến giờ này rồi còn nói đỡ cho “người ngoài”, thật khiến cô tức chết.
“Này, cậu dường như đang muốn bênh vực cho đối tượng tạo phản đó. Thật là vong ân bội nghĩa. Tự nhiên lại đi xót thương cho tên khốn Hàn Tử Ngang đó. Hắn ta rốt cuộc đã hối lộ cho cậu cái gì? Thật khiến mình tức chết mất!” Hoa Lạc Lê ra vẻ là người kiên cường bất khuất vì nghĩa lớn trách cứ Trương Lộ Lộ.
“Không phải thế đâu, Lạc Lê, bọn mình xúc phạm anh ta như vậy, chắc chắn không có kết quả tốt đâu.” Lộ Lộ rơm rớm nước mắt nhìn Hoa Lạc Lê.
Hoa Lạc Lê chu miệng nói lớn: “Việc này không liên quan đến cậu, người đánh anh ta là mình. Cùng lắm thì mình nghỉ học thôi”.
Câu nói này vừa thốt ra khỏi miệng, Hoa Lạc Lê lập tức cảm thấy hối hận bởi vì cô đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới có thể vào được học viện quý tộc này để đợi hoàng tử Hàn Tử Hiên.
Nhưng bây giờ hoàng tử xuất hiện cô lại phải ra đi như thế này ư? Cô có thể cam tâm làm như vậy ư? Không, không thể cam tâm. Hoa Lạc Lê, cô tuyệt đối không thể cúi đầu trước ác bá cường quyền. Để được ở bên anh Hàn Tử Hiên yêu quý, nhất định cô phải cố gắng, cố gắng hơn nữa, vượt qua mọi khó khăn để ở lại bên anh.
Trong giấc mơ của cô, phù thủy cưỡi chổi và bà ngoại đã từng nói - vĩnh viễn không được từ bỏ, đến phút cuối cũng không từ bỏ, tuyệt vọng sẽ biến thành hi vọng!
Đúng thế! Không bao giờ bỏ cuộc!
“Nhưng hiện tại, hai bọn mình chỉ còn lối thoát duy nhất là chạy trốn, chạy thoát khỏi đây đã rồi hãy tính. Bọn họ đông như thế, cậu và tớ căn bản không thể chống lại. Không thể chống lại được chi bằng bỏ chạy trước.” Hoa Lạc Lê nói xong liền kéo tay Lộ Lộ chạy tiếp.
Hàn Tử Hiên lúc này đang biểu diễn vĩ cầm trong hội trường khoa Âm nhạc, nghe tin đồn, lông mày anh cau lại vẻ nghiêm trọng, vội vàng lấy áo vào và nhanh chóng rời khỏi hội trường.
Anh băng qua với tốc độ nhanh như gió khiến mấy cuốn sách nhạc rơi cả xuống nền đất. Ánh mặt trời chiếu thẳng xuống tập sách, những nốt nhạc như những chiếc bong bóng vừa được thổi ra, háo hức bay lên.
Hội trường khoa Âm nhạc lúc ấy chỉ có Kim Xảo Tuệ và Hàn Tử Hiên đang cùng luyện tập cho cuộc thi hòa tấu âm nhạc sắp tới. Kim Xảo Tuệ nhìn vẻ mặt bất an của anh đoán ngay là đã xảy ra chuyện, lập tức đi tìm Hàn Ân Châu, hai người lại một lần nữa sử dụng chiêu thức cũ, bí mật theo dõi.
Hoa Lạc Lê và Trương Lộ Lộ đang trên đường tháo chạy thoát thân. Cửa chính không thể qua vì nó đang đóng, mặc dù còn lại sáu cửa phụ nhỏ nhưng giờ này chắc chắn nó đã bị đám người kia canh giữ. Nhưng không sao, Hoa Lạc Lê nghĩ tới một lối ra bí mật ở hoa viên sau học viện mà cô phát hiện trong thời gian trồng hoa hồng. Đây gọi là đạo lí trời không tuyệt đường sống của ai.
Vừa rẽ qua cây cầu bắc ngang hồ, Hoa Lạc Lê đã nhìn thấy chiếc Rolls Royce xanh đang đỗ phía trước. Hàn Tử Hiên đang đứng dựa vào thân xe, nhìn cô mỉm cười rồi nói: “Xin mời lên cỗ xe bí ngô dạo quanh một lát, có được không?”
“Wow, có phải bọn mình gặp được thiên sứ rồi không? Lạc Lê, nhìn xem bên kia đường đang có một vị bạch mã hoàng tử mang đôi cánh trắng đợi đón bọn minh kìa. Bọn mình thật là tốt số. Ha ha ha…”
Khuôn mặt tròn trịa của Lộ Lộ lúc nhìn thấy Hàn Tử Hiên càng căng tròn, biến thành quả dưa hấu. Cô nàng phấn khích vô cùng, chạy lên phía trước. Vừa mới than sống than chết là vậy, thế mà giờ đã hí hửng được ngay. Biết làm sao được, con gái dù có đang đau buồn thất vọng đến mấy nhìn thấy một trang nam nhi tuấn tú là đều thấy vui vẻ ngay. Đúng là cái đẹp cứu rỗi thế giới, nhất là một anh chàng đẹp trai.
Lúc ba người lên xe, Hàn Ân Châu và Kim Xảo Tuệ vội bỏ máy quay xuống.
“Tới giờ cơm trưa rồi, chúng ta mau kiếm chỗ nào ăn cái gì đó đi, anh nghĩ chắc hai em cũng đói bụng rồi.” Hàn Tử Hiên nói xong, Lộ Lộ cười hi hi phụ họa:
“Chúng em thế nào cũng được. Miễn là cùng anh, chúng em đi đâu cũng được. Kể cả có bị anh mang bán, chúng em cũng cam tâm tình nguyện.”
Hàn Tử Hiên bất giác xoa mũi, cười.
“Bò bít tết. Hai em thích không?”
Lộ Lộ hướng ứng liền: “Được, được!”
“Món Nhật thì sao?”
“Được được, đều ngon cả.” Lộ Lộ hai mắt long lanh nhìn Hàn Tử Hiên, điệu bộ chó sói giả dạng cừu non.
“Anh thấy đồ ăn Pháp cũng rất được.” Hàn Tử Hiên lại nói, ánh mắt lướt qua Hoa Lạc Lê.
“Wow, ăn gì cũng được, hôm nay vui quá, ha ha...” Lộ Lộ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Hàn Tử Hiên, nhìn đến mức suýt chút nữa thì con ngươi rơi ra ngoài.
Hoa Lạc Lê không nói câu nào, hoàn toàn bị Lộ Lộ lấn át. Hoa Lạc Lê hiện chỉ có một cảm giác - kết nhầm bạn, cái đồ Lộ Lộ háo sắc này chỉ cần nhìn thấy trai đẹp là quên hết trời đất. Hu hu... Thương thay cho cô, không mấy khi có cơ hội một mình bên cạnh người thương vậy mà lại bị Lộ Lộ chen ngang làm kì đà cản mũi. Sớm biết thế này, cô đã sớm để Lộ Lộ lại cho Hàn Tử Ngang, chẳng phải cô nàng cũng luôn miệng ca ngợi hắn ta hay sao. Nhưng cứ nhìn tình hình hiện tại thì thấy Lộ Lộ căn bản không có chút sức đề kháng nào trước trai đẹp.
Nhà hàng Tây sang trọng.
Lúc mới bước vào cửa, thực khách đều quay lại nhìn ba người bọn họ. Thực tế, người được chú ý nhất là Hàn Tử Hiên.
Sang tuần học mới, lớp của Hoa Lạc Lê có một bạn học mới chuyển đến. Đương nhiên người ấy không ai khác chính là Hàn Tử Ngang vô cùng ngang ngược.
Hàn Tử Ngang đã quyết định, bất kể dùng cách nào anh cũng phải gạt bỏ hình ảnh của Hàn Tử Hiên ra khỏi đầu Hoa Lạc Lê, vĩnh viễn loại bỏ. Giống như đạo lý một cặp song sinh vĩnh viễn không thể cùng tồn tại.
Đầu Hoa Lạc Lê ong ong, trán toát mồ hôi. Trời đất ơi! Chuyển ai không chuyển, chuyển ngay Hàn Tử Ngang đến đây có khác nào chặn con đường sông cuối cùng của cô?
“Từ hôm nay bạn Hàn Tử Ngang sẽ chuyển đến học lớp chúng ta. Mọi người cùng vỗ tay hoan nghênh bạn ấy.”
Thầy giáo vừa nói xong những lời hoa mĩ, hội trường đã dậy lên tiếng vỗ tay, nhất là đám nữ sinh, mắt ai cũng sáng rực biểu hiện thái độ nhiệt liệt hoan nghênh. Haizz.
“Thưa thầy! Em có thể tự chọn chỗ ngồi không ạ?” Hàn Tử Ngang hỏi thầy giáo mà mắt cứ trợn trừng nhìn vào Hoa Lạc Lê.
“Tất nhiên là được, em cứ tự nhiên.” Thầy giáo vừa dứt lời, tất cả nữ sinh đều tự động chỉ vào chỗ bên cạnh mình.
“Tử Ngang, ngồi chỗ em đi.”
“Bên này còn chỗ trống, xin mời, xin mời.”
“Wow, wow, hoàng tử Tử Ngang, em ngưỡng mộ anh lắm, ngồi cạnh em đi, đây mới là chỗ dành cho anh, ánh sáng rất tốt.”
Các nữ sinh tranh nhau mời gọi.
Ánh sáng bao quanh Hàn Tử Ngang khiến anh ta trông thật đẹp trai, cứ như hoàng tử thời cổ đại lạc đến nơi này.
Hoa Lạc Lê cúi gằm mặt nhìn xuống đất cầu nguyện - Thượng đế toàn năng, xin Người thương xót - không ngồi chỗ con, không ngồi, không ngồi, nghìn vạn lần không được. Cầu trời!
Hàn Tử Ngang thích thú đi một vòng quanh lớp học, cố ý gây áp lực cho Hoa Lạc Lê. Cuối cùng anh ta điềm tĩnh đi đến bên bàn của Hoa Lạc Lê, nhìn Lộ Lộ cùng bàn, ngạo mạn ra lệnh: “Tôi cho là bạn đã ngồi nhầm chỗ, còn không mau đứng lên, nếu không sẽ vinh dự được tiễn ra khỏi lớp. Cho bạn ba giây, nếu sau ba giây còn chưa chuyển xong thì cứ chuẩn bị tinh thần mà cuốn gói khỏi đây”.
“Hả???” Trương Lộ Lộ vô cùng bối rối. Nhưng chỉ một giây sau cô đã hiểu ý chỉ của hoàng tử Hàn Tử Ngang tuấn tú. Cô tự động đứng dậy, cúi gập người và nói:
“Vâng, đây là chỗ của hoàng tử Tử Ngang, em ngồi nhầm rồi, em sẽ ngay lập tức rời đi.”
Hàn Tử Ngang khịt mũi một tiếng hài lòng.
“Hey, sao anh có thể cư xử thô lỗ như vậy với phụ nữ! Lộ Lộ đã ngồi cùng tôi từ trước rồi. Chỗ này đã có người ngồi, phiền anh chuyển qua chỗ khác.” Hoa Lạc Lê đứng bật dậy, làm sao có thể ngồi nhìn tên xấu xa này tùy tiện ức hiếp phụ nữ trắng trợn như thế được.
“Tôi muốn ngồi chỗ này.” Hàn Tử Ngang vẫn giữ thái độ ngang bướng.
“Anh có biết không? Loại đàn ông không biết tôn trọng phụ nữ như anh, ai cũng ghét. Tôi ghét nhất loại người tự cho mình là ông trời con như anh.” Hoa Lạc Lê giữ chặt tay Lộ Lộ, không cho cô bạn chuyển đi.
“Thật sao? Ý em là em thích những người đàn ông biết tôn trọng phụ nữ?” Hàn Tử Ngang vươn người về phía trước, đối mặt với Hoa Lạc Lê, hỏi lại.
“Đúng thế!” Hoa Lạc Lê ưỡn ngực dõng dạc xác nhận.
Toàn bộ nữ sinh trong lớp nhìn thấy Hoa Lạc Lê dám công khai chống lại Hàn Tử Ngang, cảm thấy rất khó chịu. Bọn họ đều cho rằng: “Trời đất! Cậu ta dám mắng hoàng tử Hàn Tử Ngang của chúng ta là thô lỗ. Thật không biết tự lượng sức mình!”; “Hoa Lạc Lê dám không tôn trọng hoàng tử Hàn Tử Ngang của chúng ta, cậu ta mới là người thô lỗ vì dám vô lễ với hoàng tử! Thật khiến người khác không thể tha thứ. Nha đầu thối này nghèo như vậy làm sao xứng đáng học trong học viện quý tộc của chúng ta, đồ dơ dáy này sẽ làm dây bẩn sang chúng ta.” “Thật là đồ không biết cao thấp, chúng ta phải dạy cho cậu ta một bài học mới được.”
Đám nữ sinh bàn luận càng lúc càng hăng, thậm chí khi nói còn hoa tay múa chân chỉ về phía Hoa Lạc Lê.
Hoa Lạc Lê trán toát mồ hôi, không còn nghi ngờ gì nữa, đám tiểu thư quyền quý này chỉ biết xu nịnh kẻ quyền thế. Bọn họ không biết phân biệt tốt xấu, đúng sai, tất cả chỉ nhìn vào địa vị của người đó mà quyết định. Thật là một lũ dựa hơi hùm, cho nên nói Hàn Tử Ngang tính cách ngang ngược như vậy một phần cũng do bản tính nịnh hót của bọn họ gây ra.
“Đây là giờ tự học, các em quay về chỗ ngồi, tự ôn lại bài, chuẩn bị cho giờ kiểm tra sắp tới.” Thầy giáo nói xong liền đi ra khỏi lớp, hoàn toàn bỏ qua chuyện lùm xùm đang xảy ra trong lớp.
Không phải chứ? Có thể bỏ đi như vậy sao? Hoa Lạc Lê không nói lên lời.
Một nhóm nữ sinh tiến lên, bao vây dồn ép Hoa Lạc Lê và Lộ Lộ vào góc lớp.
Tên vô lại Hàn Tử Ngang điềm nhiêm ngồi xuống chỗ của Lộ Lộ như thể việc anh ta ngồi ở đây là đương nhiên. Mặt anh ta hiện rõ vẻ tiểu nhân đắc ý, ánh mắt như muốn nói - Hoa Lạc Lê à, em còn không mau cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ mềm lòng mà bỏ qua cho thái độ vô lễ vừa rồi của em. Ai bảo em thích đối đầu với tôi. Thật ngu ngốc! Bây giờ không phải là lúc làm anh hùng, đấu tranh cho chính nghĩa chỉ tổ thiệt thân.
Hoa Lạc Lê cũng trừng mắt nhìn lại anh ta, thấy anh ta không mảy may tỏ ra ăn năn hối lỗi thì vô cùng tức giận.
Hàn Tử Ngang thẳng tay hất tất cả sách vở trên bàn của cô và Lộ Lộ xuống đất, sau đó cầm sách vở của mình lên, quang minh chính đại đặt trên bàn.
Đôi giày chữ Y to đùng dưới chân Hàn Tử Ngang còn ngang nhiên giẫm lên sách vở, đồ dùng học tập của cô dưới đất. Anh ta ngẩng cao đầu coi đó là chuyện đương nhiên. Đáng giận nhất là anh ta dám điềm nhiên giẫm chân lên bức ảnh gia đình hạnh phúc của cô. Đó là bức ảnh duy nhất Hoa Lạc Lê chụp chung với bố mẹ trước khi hai người li hôn. Giờ đây bố cô đang ở Australia xa xôi, công việc bận đến nỗi lâu lắm mới có thời gian gọi điện thoại cho cô, hoặc hai, ba tháng một lần ông gửi tiền sinh hoạt phí về cho cô. Còn mẹ cô đã tái hôn, đã có một mái ấm khác. Hoa Lạc Lê trở thành con búp bê bị bỏ quên trong góc tủ, thi thoảng gặp dịp mới có người nhớ tới. Họ li dị khi Hoa Lạc Lê mới là đứa trẻ đang học mẫu giáo. Nỗi mất mát này khiến cô luôn khao khát tình thương.
Nhưng lúc này...
Hoa Lạc Lê thực sự không thể nhịn thêm được nữa. Cô giống như cây cung, như mũi tên lao về phía trước, nhặt lấy bức ảnh rơi dưới gầm bàn, nước mắt lăn dài trên má:
“Anh thật là đồ vô đạo đức! Xúc phạm người khác khiến anh vui lắm à? Phá hoại đồ của người khác, anh đắc ý lắm phải không? Nói cho anh biết! Anh càng làm như thế, tôi càng coi khinh anh. Loại người không có được một chút khí chất của nam tử hán, chỉ biết bắt nạt phụ nữ như anh cũng được gọi là đàn ông ư?”
Hoa Lạc Lê nói xong, liền gia nắm đấm nhằm thẳng vào mặt Hàn Tử Ngang.
“Bốp” một tiếng to, tựa như tiếng sấm lúc trời chuyển dông. Tất cả những người có mặt trong lớp đều tự động quay về phía Hoa Lạc Lê, mắt ai cũng mở to, miệng há rộng hình chữ “O.”
Im lặng.
Hoàn toàn không có một tiếng động nào, cứ như cả thế giới này đã ngừng hoạt động.
Cuối cùng, trong lúc cả lớp còn sững sờ, Hoa Lạc Lê là người tỉnh lại đầu tiên, cô nhanh chóng kéo theo Lộ Lộ chạy trốn. Bóng hai kẻ đào tẩu thành công thấp thoáng phía cửa sau. Mọi người trong lớp sực tỉnh cũng đồng loạt hét lên “Trời ạ! Girl hậu đậu Hoa Lạc Lê, hôm nay ăn phải gan hùm, dám tát hoàng tử Hàn Tử Ngang của chúng ta. Trời ạ! Thật khủng khiếp!”
“Aaaaa”, Hàn Tử Ngang hét lên, cảm thấy đầu mũi mình đau muốn chết. Hạ tay bịt mũi xuống, xòe ra xem - Trời ơi, chảy máu mũi rồi!
“Không hay rồi. Hoa Lạc Lê đánh hoàng tử Hàn Tử Ngang của chúng ta chảy máu mũi rồi. Hoàng tử Hàn Tử Ngang chảy nhiều máu quá! Mau cấp cứu cho anh ấy.”
“Máu à, máu chảy nhiều quá!”
“Mau đưa anh ấy đến bệnh viện cầm máu!”
“Chúng ta sẽ không bao giờ tha thứ cho Hoa Lạc Lê.”
“Đúng, bọn họ chạy lối này, chúng ta mau đuổi theo.”
Đám người trong lớp tranh nhau nói.
Một số học sinh đưa Hàn Tử Ngang đi cấp cứu, số còn lại đuổi theo Hoa Lạc Lê. Tất cả họ đều sôi sục lên, một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn nghìn... khiến chuyện Hoa Lạc Lê đánh Hàn Tử Ngang lan khắp học viện. Tin đồn còn được thêm mắm thêm muốỉ, càng truyền càng sai, đồn rằng - Hoa Lạc Lê bày tỏ tình yêu với Hàn Tử Ngang, Hàn Tử Ngang không chấp nhận khiến Hoa Lạc Lê nổi giận ra tay đánh anh ấy. Máu chảy dài hơn cả sông Trường Giang, vàng hơn cả nước sông Hoàng Hà. Haizz!
Hoa Lạc Lê nắm chặt tay Lộ Lộ, hai người chạy như điên về phía trước. Chạy qua hồ thiên nga, chạy qua những lâu đài cao chót vót, chạy qua vườn hoa, chạy qua rừng rậm... Phong cảnh trên đường rất đẹp nhưng cô không có tâm trạng để ngắm bởi phía sau là rất nhiều người truy đuổi để lấy mạng họ.
Huhu, không chạy nổi nữa rồi.
“Lạc Lê... tớ... tớ không chạy nổi nữa rồi, mệt chết mất, bụng đói nữa…” Lộ Lộ thở hổn hển, tay giữ chặt cái bụng đang trồi lên trụt xuống theo nhịp thở, giọng đứt quãng.
“Không được... không được bỏ cuộc, Lộ Lộ, cố lên, chúng ta sắp tới cổng trường rồi, chúng ta đã chạy hơn một tiếng rồi, sắp thoát rồi, cố thêm chút nữa.” Hoa Lạc Lê lo lắng nói, cô cũng không chạy nổi nữa rồi, nhưng không thể bỏ cuộc lúc này, dừng lại là tự nộp mạng cho thần chết.
Người mà cô vừa đánh không phải là người thường mà là Hàn Tử Ngang - ác ma đại vương của học viện này. Một anh chàng nhìn thì tuấn tú nhưng lại là phần tử khủng bố, thậm chí là trùm khủng bố. Mà số cô thật đen đủi, vô phúc đụng ngay phải quả bom hẹn giờ này, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nó nổ cho tan xác.
Quay lại nhìn thấy đoàn người đuổi theo sau càng lúc càng gần, toàn thân cô nổi gai ốc, khuôn mặt trái táo biến thành một trái khổ qua, rồi toàn thân cũng thành trái khổ qua, bao nhiêu gai khổ qua mọc lên. Nhưng cô không hối hận chuyện mình đã làm, thậm chí nếu có cơ hội cô lại sẽ đánh Hàn Tử Ngang một trận nữa.
“Lạc Lê, cậu làm sao tự nhiên lại đi đánh Hàn Tử Ngang... Cậu... cậu sao có thể đánh anh ấy như thế. Thật quá đáng! Khuôn mặt anh ấy đẹp như thế sao cậu có thể tát được, có muốn đánh thì cũng tìm chỗ khác mà đánh chứ, chẳng hạn đánh vào tay, à không, đánh vào chân ấy, sao cậu không chọn chỗ nào khác ngoài mặt... sao cậu có thể...” Lộ Lộ khúc kha khúc khích nói, nói tràng giang đại hải, Hoa Lạc Lê toát mồ hôi lạnh, Lộ Lộ đúng là “đồng khí tương xích” với tên xấu xa đó, đến giờ này rồi còn nói đỡ cho “người ngoài”, thật khiến cô tức chết.
“Này, cậu dường như đang muốn bênh vực cho đối tượng tạo phản đó. Thật là vong ân bội nghĩa. Tự nhiên lại đi xót thương cho tên khốn Hàn Tử Ngang đó. Hắn ta rốt cuộc đã hối lộ cho cậu cái gì? Thật khiến mình tức chết mất!” Hoa Lạc Lê ra vẻ là người kiên cường bất khuất vì nghĩa lớn trách cứ Trương Lộ Lộ.
“Không phải thế đâu, Lạc Lê, bọn mình xúc phạm anh ta như vậy, chắc chắn không có kết quả tốt đâu.” Lộ Lộ rơm rớm nước mắt nhìn Hoa Lạc Lê.
Hoa Lạc Lê chu miệng nói lớn: “Việc này không liên quan đến cậu, người đánh anh ta là mình. Cùng lắm thì mình nghỉ học thôi”.
Câu nói này vừa thốt ra khỏi miệng, Hoa Lạc Lê lập tức cảm thấy hối hận bởi vì cô đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới có thể vào được học viện quý tộc này để đợi hoàng tử Hàn Tử Hiên.
Nhưng bây giờ hoàng tử xuất hiện cô lại phải ra đi như thế này ư? Cô có thể cam tâm làm như vậy ư? Không, không thể cam tâm. Hoa Lạc Lê, cô tuyệt đối không thể cúi đầu trước ác bá cường quyền. Để được ở bên anh Hàn Tử Hiên yêu quý, nhất định cô phải cố gắng, cố gắng hơn nữa, vượt qua mọi khó khăn để ở lại bên anh.
Trong giấc mơ của cô, phù thủy cưỡi chổi và bà ngoại đã từng nói - vĩnh viễn không được từ bỏ, đến phút cuối cũng không từ bỏ, tuyệt vọng sẽ biến thành hi vọng!
Đúng thế! Không bao giờ bỏ cuộc!
“Nhưng hiện tại, hai bọn mình chỉ còn lối thoát duy nhất là chạy trốn, chạy thoát khỏi đây đã rồi hãy tính. Bọn họ đông như thế, cậu và tớ căn bản không thể chống lại. Không thể chống lại được chi bằng bỏ chạy trước.” Hoa Lạc Lê nói xong liền kéo tay Lộ Lộ chạy tiếp.
Hàn Tử Hiên lúc này đang biểu diễn vĩ cầm trong hội trường khoa Âm nhạc, nghe tin đồn, lông mày anh cau lại vẻ nghiêm trọng, vội vàng lấy áo vào và nhanh chóng rời khỏi hội trường.
Anh băng qua với tốc độ nhanh như gió khiến mấy cuốn sách nhạc rơi cả xuống nền đất. Ánh mặt trời chiếu thẳng xuống tập sách, những nốt nhạc như những chiếc bong bóng vừa được thổi ra, háo hức bay lên.
Hội trường khoa Âm nhạc lúc ấy chỉ có Kim Xảo Tuệ và Hàn Tử Hiên đang cùng luyện tập cho cuộc thi hòa tấu âm nhạc sắp tới. Kim Xảo Tuệ nhìn vẻ mặt bất an của anh đoán ngay là đã xảy ra chuyện, lập tức đi tìm Hàn Ân Châu, hai người lại một lần nữa sử dụng chiêu thức cũ, bí mật theo dõi.
Hoa Lạc Lê và Trương Lộ Lộ đang trên đường tháo chạy thoát thân. Cửa chính không thể qua vì nó đang đóng, mặc dù còn lại sáu cửa phụ nhỏ nhưng giờ này chắc chắn nó đã bị đám người kia canh giữ. Nhưng không sao, Hoa Lạc Lê nghĩ tới một lối ra bí mật ở hoa viên sau học viện mà cô phát hiện trong thời gian trồng hoa hồng. Đây gọi là đạo lí trời không tuyệt đường sống của ai.
Vừa rẽ qua cây cầu bắc ngang hồ, Hoa Lạc Lê đã nhìn thấy chiếc Rolls Royce xanh đang đỗ phía trước. Hàn Tử Hiên đang đứng dựa vào thân xe, nhìn cô mỉm cười rồi nói: “Xin mời lên cỗ xe bí ngô dạo quanh một lát, có được không?”
“Wow, có phải bọn mình gặp được thiên sứ rồi không? Lạc Lê, nhìn xem bên kia đường đang có một vị bạch mã hoàng tử mang đôi cánh trắng đợi đón bọn minh kìa. Bọn mình thật là tốt số. Ha ha ha…”
Khuôn mặt tròn trịa của Lộ Lộ lúc nhìn thấy Hàn Tử Hiên càng căng tròn, biến thành quả dưa hấu. Cô nàng phấn khích vô cùng, chạy lên phía trước. Vừa mới than sống than chết là vậy, thế mà giờ đã hí hửng được ngay. Biết làm sao được, con gái dù có đang đau buồn thất vọng đến mấy nhìn thấy một trang nam nhi tuấn tú là đều thấy vui vẻ ngay. Đúng là cái đẹp cứu rỗi thế giới, nhất là một anh chàng đẹp trai.
Lúc ba người lên xe, Hàn Ân Châu và Kim Xảo Tuệ vội bỏ máy quay xuống.
“Tới giờ cơm trưa rồi, chúng ta mau kiếm chỗ nào ăn cái gì đó đi, anh nghĩ chắc hai em cũng đói bụng rồi.” Hàn Tử Hiên nói xong, Lộ Lộ cười hi hi phụ họa:
“Chúng em thế nào cũng được. Miễn là cùng anh, chúng em đi đâu cũng được. Kể cả có bị anh mang bán, chúng em cũng cam tâm tình nguyện.”
Hàn Tử Hiên bất giác xoa mũi, cười.
“Bò bít tết. Hai em thích không?”
Lộ Lộ hướng ứng liền: “Được, được!”
“Món Nhật thì sao?”
“Được được, đều ngon cả.” Lộ Lộ hai mắt long lanh nhìn Hàn Tử Hiên, điệu bộ chó sói giả dạng cừu non.
“Anh thấy đồ ăn Pháp cũng rất được.” Hàn Tử Hiên lại nói, ánh mắt lướt qua Hoa Lạc Lê.
“Wow, ăn gì cũng được, hôm nay vui quá, ha ha...” Lộ Lộ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Hàn Tử Hiên, nhìn đến mức suýt chút nữa thì con ngươi rơi ra ngoài.
Hoa Lạc Lê không nói câu nào, hoàn toàn bị Lộ Lộ lấn át. Hoa Lạc Lê hiện chỉ có một cảm giác - kết nhầm bạn, cái đồ Lộ Lộ háo sắc này chỉ cần nhìn thấy trai đẹp là quên hết trời đất. Hu hu... Thương thay cho cô, không mấy khi có cơ hội một mình bên cạnh người thương vậy mà lại bị Lộ Lộ chen ngang làm kì đà cản mũi. Sớm biết thế này, cô đã sớm để Lộ Lộ lại cho Hàn Tử Ngang, chẳng phải cô nàng cũng luôn miệng ca ngợi hắn ta hay sao. Nhưng cứ nhìn tình hình hiện tại thì thấy Lộ Lộ căn bản không có chút sức đề kháng nào trước trai đẹp.
Nhà hàng Tây sang trọng.
Lúc mới bước vào cửa, thực khách đều quay lại nhìn ba người bọn họ. Thực tế, người được chú ý nhất là Hàn Tử Hiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.