Chương 23: Bình thản
Thẩm Dạ Diễm
06/06/2014
Đời thực cảm động hơn phim
Sáu mươi điểm vẫn đáng quý hơn một trăm.
Sáu mươi điểm
(Thái Trác Nghiên)
Giữa một mối tình kinh thiên động địa và một mối tình kiên trì âm thầm, bạn sẽ chọn cái nào? Bất luận Liêu Duy Tín hay Bạch Ký Minh, đương nhiên đều chọn cái thứ hai, còn cái thứ nhất, xin dành cho các tiểu thuyết gia cố gắng tô vẽ thêm vậy. Cùng nhau trải qua cuộc sống hằng ngày, hai người mới nhận ra sự khác biệt của đối phương.
Ví dụ, Bạch Ký Minh không quan tâm gì đến đồ ăn, một bát cơm trộn xì dầu cũng xong bữa. Nhưng Liêu Duy Tín thì không, anh rất chú trọng đến chế độ dinh dưỡng và khẩu vị bữa ăn. Trừ trường hợp bất khả kháng, anh mới tham gia tiệc tùng nhậu nhẹt, còn không nhất định về nhà ăn cơm tối.
Ví dụ khác, độ nhạy cảm về trang phục trên người của Bạch Ký Minh vô cùng tệ, Liêu Duy Tín thì rất chú ý đến sự thoải mái và chất lượng của chúng. Anh không hay mua đồ xa xỉ, nhưng thích dùng hàng hiệu, bởi vì chất lượng và khâu gia công của chúng đều là hạng nhất. Bạch Ký Minh không hiểu lắm mấy nhãn hiệu nước ngoài, cậu chỉ có trách nhiệm mặc lên người, kết quả khiến các chị em phải một phen sửng sốt: “Trời ơi, không phải chứ Tiểu Bạch, cậu trúng một trăm vạn à?”, Bạch Ký Minh tỉnh bơ mỉm cười: “Hàng ở chợ Ngũ Ái”. Không ai nghi ngờ cả, ở ngôi trường hẻo lánh này, cho dù bạn có đeo Rolex xịn, bọn họ chắc chắn cho rằng mua ở chợ Ngũ Ái về. Cũng khó trách, Rolex ở đó, bất luận kiểu dáng hay bao bì, đều giống nhau như đúc.
Liêu Duy Tín thích thức khuya, anh ngủ rất ít, một ngày ngủ năm, sáu tiếng là đủ. Bạch Ký Minh mười giờ tối nhất định lên giường, đọc truyện một lúc là chìm vào giấc mộng. Đến khi Liêu Duy Tín xem xong tài liệu, tắm qua một cái, ham muốn vừa trào dâng thì phát hiện Bạch Ký Minh đã ngủ từ lâu rồi, khiến anh vô cùng buồn bực.
Liêu Duy Tín thích náo nhiệt, ngày trước hay rủ bạn bè đến nhà tụ tập. Nhưng Bạch Ký Minh thích yên tĩnh, không chịu nổi ồn ào. Vì thế từ lúc hai người sống chung, Liêu Duy Tín không đem bạn bè về nhà nữa mà chuyển ra bên ngoài.
Hoàn cảnh gia đình, thói quen sinh hoạt và tính cách khác nhau, nảy sinh những mẫu thuẫn như thế cũng là điều dễ hiểu. Một người đàn ông trưởng thành điềm đạm như Liêu Duy Tín cũng có lúc tức giận, nhốt mình trong phòng hút thuốc; một người lý trí lạnh lùng như Bạch Ký Minh cũng có khi bốc đồng, đập cửa đánh rầm ra ngoài uống rượu. Từ những cuộc xung đột cãi vã liên tiếp, từ nỗ lực nhường nhịn và bao dung, người này ảnh hưởng lên người kia từng chút một, hai người dần tìm thấy phương thức sống chung thích hợp nhất.
Chỉ cần tình yêu, có điều gì không thể thông cảm được? Có điều gì không thể chấp nhận được? Đến lúc trời yên bể lặng, nhìn vào đôi mắt áy náy ân hận của người yêu, hai bên nhìn nhau, sau đó là những cái ôm âu yếm nóng bỏng triền miên. Nghĩ lại vụ tranh cãi, chỉ thấy vừa nhám chán lại vừa thú vị, sự phẫn nộ và chỉ trích trước đó trở thành sự trách móc nho nhỏ, thậm chí là dỗi hờn làm nũng, đột nhiên nhận ra, hai trái tim lại gần nhau hơn một chút.
Thì ra, cãi vã cũng có thể ngọt ngào đến vậy.
Có điều, để tránh những quyết định đột ngột của cậu, Liêu Duy Tín có một yêu cầu mà Bạch Ký Minh bắt buộc phải thực thi. Bất luận xảy ra chuyện gì, cậu cũng không được tự ý giải quyết, nhất định phải thông qua sự bàn bạc của cả hai. Còn một vấn đề nữa Liêu Duy Tín không thể chấp nhận được, đó là sự “lười biếng” của Bạch Ký Minh.
Làm việc nhà, đương nhiên Bạch Ký Minh không lười biếng, làm thầy giáo trường thể thao, cậu không có áp lực như các thầy giáo trường khác, có thể nói vô cùng thoải mái, nghe nói năm sau chỉ phải dạy nửa ngày. Bạch Ký Minh rất thích làm việc nhà, cậu có chút sạch sẽ quá, ngay cả người giúp việc cũng không chịu thuê, nhất định phải tự tay dọn dẹp nhà cửa mới yên tâm.
Liêu Duy Tín bảo cậu lười, là chỉ việc cậu rất ít khi rèn luyện thân thể. Cậu chỉ thích bóng rổ, đó là môn phải chơi theo nhóm, chịu tác động của thời tiết và sân tập, không thể tham gia thường xuyên được. Liêu Duy Tín hạ quyết tâm, nhất định phải rèn cho cậu một môn thể thao khác. Tất cả dụng cụ dùng cho môn tennis như bóng, lưới, vợt, giày, cả quần áo thể thao cho Bạch Ký Minh, anh mua đầy đủ không thiếu món gì, chuẩn bị dạy cậu chơi tennis.
Bước ra từ cửa hiệu Wilson, Liêu Duy Tín phát hiện trời đang mưa. Đúng là “một trận mưa thu một trận giá”, nhẩm lịch, chỉ còn hơn mười ngày nữa là vào đông, hôm nào rảnh phải đưa Bạch Ký Minh đi mua quần áo ấm mới được.
Đường phố vắng vẻ, người đi đường đều đang trú dưới mái hiên hoặc trong cửa hàng đợi mưa tạnh. Vì thế, thân hình run rẩy co ro, hai tay ôm trước ngực, mặc áo sơ mi mỏng tang đang chầm chậm bước trong mưa phía trước làm mọi người chú ý. Liêu Duy Tín cảm thấy bóng dáng đó rất quen thuộc, do dự một chút, lái xe đi theo, mở cửa sổ, thử gọi một tiếng: “Gia Nguyên
Hứa Gia Nguyên quay lại, dáng vẻ hoảng sợ như một con thỏ nhát gan, có thể trốn chạy ngay tức khắc. Khuôn mặt gầy gò nhỏ nhắn, đôi môi trắng bệch, hai mắt mở to, chi chít những vệt đỏ, bộ dạng vô cùng hốc hác. Toàn thân ướt đẫm, đang run rẩy.
Liêu Duy Tín vội dừng xe, mở cửa nói: “Sao lại dầm mưa thế này, mau lên xe đi”. Hứa Gia Nguyên cúi đầu nhìn chiếc ghế bọc da thật, lại nhìn quần áo trên người mình, cắn môi lưỡng lự. Liêu Duy Tín nhíu mày: “Mau lên, bị ốm sướng lắm sao?”. Hứa Gia Nguyên chui vào xe, nhìn Liêu Duy Tín một cái, mở miệng gọi: “Anh Liêu”.
Anh chỉ vào gói giấy gần cửa sổ: “Lau qua đi, không có ô thì trú tạm đâu đó, có chuyện gì vội đến nỗi phải ra ngoài thế này?”. Liêu Duy Tín bật điều hòa, luồng không khí ấm áp bỗng chốc bao trùm không gian nhỏ hẹp.
Hứa Gia Nguyên rút mấy tờ giấy lau mặt, thú thít một hồi, không biết đang lau nước mưa hay nước mắt nữa. Liêu Duy Tín làm bộ không nhìn thấy, hỏi: “Em ở đâu? Anh đưa em về”.
Hứa Gia Nguyên càng lau dữ hơn, thì thào: “Em… em không có nơi nào để đi…”.
Liêu Duy Tín thở dài, từ lúc nhìn thấy cậu ta lang thang một mình trong mưa, anh đã biết chuyện rất phức tạp. Nhưng dù sao cũng là người quen, không thể làm như không thấy được. Anh ngẫm nghĩ chút, nói: “Vậy về chỗ anh, căn hộ lần trước chúng ta ở, được không?”. Hứa Gia Nguyên gật đầu, ngước cặp mắt trong vắt vô tội nhìn anh, nói khẽ: “Cám ơn anh Liêu”. Liêu Duy Tín cười, hồi đó chính cặp mắt này đã làm anh rung động, vì thế cậu ta mới chiến thắng hơn mười anh chàng đồng nghiệp khác. Anh nhìn đồng hồ, Bạch Ký Minh lúc này vẫn chưa về đến nhà, giải quyết xong chuyện này chắc về nhà vẫn kịp.
Trong thời gian quan hệ với Hứa Gia Nguyên, hai người ở tại căn hộ gần trường trung học số hai mươi tám, chỗ đó gọi là “Vường Trí Cư”, rất gần nhà tù Đại Bắc của thành phố S. Nhiều người không muốn mua nhà ở đó, Liêu Duy Tín thì không bận tâm. Căn hộ do người khác gán nợ cho anh, nội thất và đồ đạc trong nhà đều đầy đủ. Bây nhà tù Đại Bắc đã rời đi chỗ khác, giá đất đột nhiên tăng vọt, anh đang xem xét có nên bán đi không.
Căn nhà có người giúp việc dọn dẹp nên rất sạch sẽ, quần áo giày dép và đồ dùng hằng ngày không thiếu thứ gì. Lò sưởi chạy đều đặn, trong phòng ấm áp dễ chịu. Liêu Duy Tín lấy đồ ngủ đưa cho Hứa Gia Nguyên, bảo cậu ta đi tắm, còn anh vào bếp, thái một ít gừng, nấu bát canh. Ở chung với Bạch Ký Minh một thời gian, anh cũng học được vài thứ.
Liêu Duy Tín bưng bát canh gừng vào phòng ngủ, định bảo Hứa Gia Nguyên uống xong rồi ngủ một giấc. Quay đầu lại thấy cậu ta từ phòng tắm đi ra, trên người không một mảnh vải. Hứa Gia Nguyên rất đẹp, làn da trắng trẻo mịm màng, hai chân thẳng tắp, vòng eo gợi cảm. Khuôn mặt đỏ ửng vì hơi nóng, ánh mắt ngượng ngùng lúng túng.
Không cần nói, bất kỳ đàn ông nào cũng hiểu đó là ý gì, huống hồ một năm trước, hai người đã cùng trải qua biết bao ngày tháng tươi đẹp.
Liêu Duy Tín chỉ cười nhạt, đi vào phòng tắm cầm đồ ngủ ra, khoác lên người cậu thanh niên: “Đừng làm bừa, cẩn thận không cảm lạnh”. Hứa Gia Nguyên vội vàng giải thích: “Anh Liêu, không phải em bị bệnh nên bị đuổi đi, em… em rất sạch sẽ… anh, anh có thể đeo bao…”.
Liêu Duy Tín vuốt tóc cậu ta: “Được rồi, mau uống canh gừng rồi đi ngủ”.
“Anh Liêu, anh chê em sao?” Cặp mắt ngây thơ lại ngập nước.
“Sao lại thế được?” Liêu Duy Tín mỉm cười, “Nhưng anh có người yêu rồi”.
Hứa Gia Nguyên cắn chặt môi, thất vọng cúi đầu. Liêu Duy Tín kéo cậu ta ngồi xuống giường: “Gia Nguyên, em cũng biết, ngày xưa anh có rất nhiều ‘đối tác’, hôm nay bất luận người đi trong mưa là ai, anh cũng sẽ để họ lên xe. Em hiểu không?”.
Hứa Gia Nguyên lăn lộn ở hộp đêm cũng đã lâu, sao có thể không hiểu ý tứ câu nói của Liêu Duy Tín được? Cậu ta rất biết điều, lập tức điều chỉnh thái độ, nhìn anh đầy cảm kích: “Anh Liêu, cảm ơn anh”.
Liêu Duy Tín bưng bát canh gừng lên: “Mau uống đi, cứ ở tạm đây, chuyện sau này để sau này hãy nói”. Hứa Gia Nguyên ngoan ngoãn uống hết bát canh, lặng yên nghe Liêu Duy Tín trả lời điện thoại: “A lô… Được… Mệt rồi phải không, tối chúng ta ra ngoài ăn. Ăn gì cũng được, anh về ngay đây”. Cúp máy quay lại nói với cậu ta: “Em ngủ một giấc đi, có chuyện gì gọi cho anh, vẫn số cũ”. Rồi anh rút một xấp tiền mặt trong ví ra, “Thiếu cái gì thì tự mua. Không làm chỗ đó càng hay, tiện thể học lấy cái nghề mà tìm một công việc ổn định. Nơi đấy phiền phức rắc rối, chẳng lẽ em muốn làm MB [11] cả đời chắc?”.
Mắt Hứa Gia Nguyên đỏ ngầu, ấp úng: “Thực ra em vẫn còn chút tiền, em…”.
“Thôi, ai chẳng có lúc gặp khó khăn. Chỗ tiền này coi như anh cho em vay, sau này trả lại cho anh.” Liêu Duy Tín vội về nhà, dặn dò mấy câu liền đi ra cửa.
***
Bạch Ký Minh cuối cùng cũng không chịu nổi chặng đường đến trường lê thê, phòng trọ trước của cậu gần ngay trường, đi bộ chỉ cần hơn mười phút. Còn bây giờ, ngồi xe buýt cũng mất một tiếng rưỡi. Cộng thêm hôm nay trời mưa, taxi khó bắt, người đi xe buýt càng đông hơn.
Liêu Duy Tín xuống xe nhìn sắc mặt Bạch Ký Minh liền nhận ra người yêu của anh đang tâm trạng không tốt, chỉ còn cách nhỏ nhẹ dỗ dành cậu. Hai người đi ăn lẩu ở ngay tầng một của chung cư. Đây là món ưa thích nhất của Bạch Ký Minh, dường như mỗi tuần đều phải ăn một lần. Ăn xong, Bạch Ký Minh mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Buổi tối, Bạch Ký Minh đánh răng xong trèo lên giường, thấy Liêu Duy Tín vẫn đang cặm cụi trước máy tính liền hỏi: “Anh bận làm gì thế?”, Liêu Duy Tín trả lời: “Cũng chẳng có việc gì gấp”.
“Vậy anh lại đây. ”
“Làm gì?”
“Lại đây.”
Liêu Duy Tín thở dài, đành tắt máy, tắt đèn, chui vào trong chăn: “Nói đi, cậu ấm, sao thế?”.
Bạch Ký Minh gối đầu lên ngực anh, nói: “Em muốn mua một căn hộ”. Liêu Duy Tín hồ hởi hỏi: “Mua ở đâu?”, “Tam Đài Tử, chỗ đó sát Hoàng Lăng, phong thủy tốt, thế đất cao, Hỗn Nam tệ quá, mưa một cái là ngập”.
“Cái này đơn giản, anh có bất động sản bên đó, biệt thự cao cấp hay nhà chung cư, tùy em chọn.”
Bạch Ký Minh nhíu mày: “Có bất động sản?”.
“Ừ, tên là Như Thị Ngã Cư.”
“Như Thị Ngã Cư là anh đầu tư sao?” Bạch Ký Minh trợn tròn mắt. Liêu Duy Tín thản nhiên như không: “Anh với bạn hợp tác chơi xem thế nào”. Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Bạch Ký Minh, anh cười: “Không lẽ em tưởng chồng em chỉ có một khách sạn năm sao thôi hả?”.
“Anh không chỉ giàu có bình thường.” Giọng Bạch Ký Minh chẳng có chút ngưỡng mộ nào.
Liêu Duy Tín cười hì hì: “Giàu có đến mấy cũng bị em quản hết không phải sao? Nói đi, em muốn như thế nào?”.
Bạch Ký Minh cũng không sốt ruột, nhắm mắt lim dim: “Đến xem đã, đằng nào mùa đông cũng không sửa chữa được”.
Liêu Duy Tín nghịch ngợm mái tóc cậu: “Sao lại nghĩ đến chuyện mua nhà?”.
“Chỗ này xa trường quá, đi làm vất vả.”
“Hừ, hồi đầu không biết là ai nhất quyết không ngồi xe của anh, phải đi xe buýt mới chịu. Hồi đó trái tim này lạnh như băng tuyết”, Liêu Duy Tín trách móc.
Bạch Ký Minh mở trừng mắt: “Anh có phải đàn ông không đấy? Chuyện đời nào rồi còn lôi ra, chưa thấy ai nhỏ nhen như anh”.
Liêu Duy Tín cười đểu: “Anh có phải đàn ông hay không em không biết hả?”.
Bạch Ký Minh trợn mắt, cười khẩy: “Không biết, chẳng khác gì tăm xỉa răng, không có cảm giác gì”.
Liêu Duy Tín ngồi dậy: “Không chút cảm giác gì sao lần nào em cũng kêu gào như động vật vào mùa động dục, cả chung cư đều nghe thấy”.
“Đó là vì muốn an ủi linh hồn yếu đuối của anh, sợ anh tự ti thôi.” Về khoản ăn nói cay độc, chỉ sợ chẳng ai địch nổi Bạch Ký Minh, “Nhỡ tâm lý có trở ngại, sau này tình hình càng xấu hơn, bị bệnh nọ bệnh kia thì sao…”.
“Bạch Ký Minh!” Liêu Duy Tín nổi giận, quyết định phải dạy dỗ tên xấu xa không sợ trời sợ đất này một trận, “Em dám khiêu khích à, để anh cho em thấy tình hình càng ngày càng xấu là như thế nào”.
Bạch Ký Minh nhịn cười, cố bò về bên kia giường: “Hôm nay em ngủ phòng khách”. Liêu Duy Tín vung tay một cái, đè cậu lại, nhoài người cắn mạnh lên vai cậu một cái. Bạch Ký Minh đau quá, hét lên một tiếng: “Anh định mưu sát à?”.
“Hôm nay anh sẽ mưu sát em, khiến không ai tìm ra hung khí ở đâu.” Liêu Duy Tín lật người cậu lại, đè lên cơ thể không chịu thành thật của Bạch Ký Minh.
Nhưng cậu vẫn cãi ngang: “Anh hãy ước lượng sức lực của mình trước đã, đừng để mưu sát không thành, lại bị kiệt sức mất mạng… a
Chưa nói hết câu, cậu đã kêu lên thất thanh, “Đừng… Nhột quá… anh… a… ư… ư…”.
Sáu mươi điểm vẫn đáng quý hơn một trăm.
Sáu mươi điểm
(Thái Trác Nghiên)
Giữa một mối tình kinh thiên động địa và một mối tình kiên trì âm thầm, bạn sẽ chọn cái nào? Bất luận Liêu Duy Tín hay Bạch Ký Minh, đương nhiên đều chọn cái thứ hai, còn cái thứ nhất, xin dành cho các tiểu thuyết gia cố gắng tô vẽ thêm vậy. Cùng nhau trải qua cuộc sống hằng ngày, hai người mới nhận ra sự khác biệt của đối phương.
Ví dụ, Bạch Ký Minh không quan tâm gì đến đồ ăn, một bát cơm trộn xì dầu cũng xong bữa. Nhưng Liêu Duy Tín thì không, anh rất chú trọng đến chế độ dinh dưỡng và khẩu vị bữa ăn. Trừ trường hợp bất khả kháng, anh mới tham gia tiệc tùng nhậu nhẹt, còn không nhất định về nhà ăn cơm tối.
Ví dụ khác, độ nhạy cảm về trang phục trên người của Bạch Ký Minh vô cùng tệ, Liêu Duy Tín thì rất chú ý đến sự thoải mái và chất lượng của chúng. Anh không hay mua đồ xa xỉ, nhưng thích dùng hàng hiệu, bởi vì chất lượng và khâu gia công của chúng đều là hạng nhất. Bạch Ký Minh không hiểu lắm mấy nhãn hiệu nước ngoài, cậu chỉ có trách nhiệm mặc lên người, kết quả khiến các chị em phải một phen sửng sốt: “Trời ơi, không phải chứ Tiểu Bạch, cậu trúng một trăm vạn à?”, Bạch Ký Minh tỉnh bơ mỉm cười: “Hàng ở chợ Ngũ Ái”. Không ai nghi ngờ cả, ở ngôi trường hẻo lánh này, cho dù bạn có đeo Rolex xịn, bọn họ chắc chắn cho rằng mua ở chợ Ngũ Ái về. Cũng khó trách, Rolex ở đó, bất luận kiểu dáng hay bao bì, đều giống nhau như đúc.
Liêu Duy Tín thích thức khuya, anh ngủ rất ít, một ngày ngủ năm, sáu tiếng là đủ. Bạch Ký Minh mười giờ tối nhất định lên giường, đọc truyện một lúc là chìm vào giấc mộng. Đến khi Liêu Duy Tín xem xong tài liệu, tắm qua một cái, ham muốn vừa trào dâng thì phát hiện Bạch Ký Minh đã ngủ từ lâu rồi, khiến anh vô cùng buồn bực.
Liêu Duy Tín thích náo nhiệt, ngày trước hay rủ bạn bè đến nhà tụ tập. Nhưng Bạch Ký Minh thích yên tĩnh, không chịu nổi ồn ào. Vì thế từ lúc hai người sống chung, Liêu Duy Tín không đem bạn bè về nhà nữa mà chuyển ra bên ngoài.
Hoàn cảnh gia đình, thói quen sinh hoạt và tính cách khác nhau, nảy sinh những mẫu thuẫn như thế cũng là điều dễ hiểu. Một người đàn ông trưởng thành điềm đạm như Liêu Duy Tín cũng có lúc tức giận, nhốt mình trong phòng hút thuốc; một người lý trí lạnh lùng như Bạch Ký Minh cũng có khi bốc đồng, đập cửa đánh rầm ra ngoài uống rượu. Từ những cuộc xung đột cãi vã liên tiếp, từ nỗ lực nhường nhịn và bao dung, người này ảnh hưởng lên người kia từng chút một, hai người dần tìm thấy phương thức sống chung thích hợp nhất.
Chỉ cần tình yêu, có điều gì không thể thông cảm được? Có điều gì không thể chấp nhận được? Đến lúc trời yên bể lặng, nhìn vào đôi mắt áy náy ân hận của người yêu, hai bên nhìn nhau, sau đó là những cái ôm âu yếm nóng bỏng triền miên. Nghĩ lại vụ tranh cãi, chỉ thấy vừa nhám chán lại vừa thú vị, sự phẫn nộ và chỉ trích trước đó trở thành sự trách móc nho nhỏ, thậm chí là dỗi hờn làm nũng, đột nhiên nhận ra, hai trái tim lại gần nhau hơn một chút.
Thì ra, cãi vã cũng có thể ngọt ngào đến vậy.
Có điều, để tránh những quyết định đột ngột của cậu, Liêu Duy Tín có một yêu cầu mà Bạch Ký Minh bắt buộc phải thực thi. Bất luận xảy ra chuyện gì, cậu cũng không được tự ý giải quyết, nhất định phải thông qua sự bàn bạc của cả hai. Còn một vấn đề nữa Liêu Duy Tín không thể chấp nhận được, đó là sự “lười biếng” của Bạch Ký Minh.
Làm việc nhà, đương nhiên Bạch Ký Minh không lười biếng, làm thầy giáo trường thể thao, cậu không có áp lực như các thầy giáo trường khác, có thể nói vô cùng thoải mái, nghe nói năm sau chỉ phải dạy nửa ngày. Bạch Ký Minh rất thích làm việc nhà, cậu có chút sạch sẽ quá, ngay cả người giúp việc cũng không chịu thuê, nhất định phải tự tay dọn dẹp nhà cửa mới yên tâm.
Liêu Duy Tín bảo cậu lười, là chỉ việc cậu rất ít khi rèn luyện thân thể. Cậu chỉ thích bóng rổ, đó là môn phải chơi theo nhóm, chịu tác động của thời tiết và sân tập, không thể tham gia thường xuyên được. Liêu Duy Tín hạ quyết tâm, nhất định phải rèn cho cậu một môn thể thao khác. Tất cả dụng cụ dùng cho môn tennis như bóng, lưới, vợt, giày, cả quần áo thể thao cho Bạch Ký Minh, anh mua đầy đủ không thiếu món gì, chuẩn bị dạy cậu chơi tennis.
Bước ra từ cửa hiệu Wilson, Liêu Duy Tín phát hiện trời đang mưa. Đúng là “một trận mưa thu một trận giá”, nhẩm lịch, chỉ còn hơn mười ngày nữa là vào đông, hôm nào rảnh phải đưa Bạch Ký Minh đi mua quần áo ấm mới được.
Đường phố vắng vẻ, người đi đường đều đang trú dưới mái hiên hoặc trong cửa hàng đợi mưa tạnh. Vì thế, thân hình run rẩy co ro, hai tay ôm trước ngực, mặc áo sơ mi mỏng tang đang chầm chậm bước trong mưa phía trước làm mọi người chú ý. Liêu Duy Tín cảm thấy bóng dáng đó rất quen thuộc, do dự một chút, lái xe đi theo, mở cửa sổ, thử gọi một tiếng: “Gia Nguyên
Hứa Gia Nguyên quay lại, dáng vẻ hoảng sợ như một con thỏ nhát gan, có thể trốn chạy ngay tức khắc. Khuôn mặt gầy gò nhỏ nhắn, đôi môi trắng bệch, hai mắt mở to, chi chít những vệt đỏ, bộ dạng vô cùng hốc hác. Toàn thân ướt đẫm, đang run rẩy.
Liêu Duy Tín vội dừng xe, mở cửa nói: “Sao lại dầm mưa thế này, mau lên xe đi”. Hứa Gia Nguyên cúi đầu nhìn chiếc ghế bọc da thật, lại nhìn quần áo trên người mình, cắn môi lưỡng lự. Liêu Duy Tín nhíu mày: “Mau lên, bị ốm sướng lắm sao?”. Hứa Gia Nguyên chui vào xe, nhìn Liêu Duy Tín một cái, mở miệng gọi: “Anh Liêu”.
Anh chỉ vào gói giấy gần cửa sổ: “Lau qua đi, không có ô thì trú tạm đâu đó, có chuyện gì vội đến nỗi phải ra ngoài thế này?”. Liêu Duy Tín bật điều hòa, luồng không khí ấm áp bỗng chốc bao trùm không gian nhỏ hẹp.
Hứa Gia Nguyên rút mấy tờ giấy lau mặt, thú thít một hồi, không biết đang lau nước mưa hay nước mắt nữa. Liêu Duy Tín làm bộ không nhìn thấy, hỏi: “Em ở đâu? Anh đưa em về”.
Hứa Gia Nguyên càng lau dữ hơn, thì thào: “Em… em không có nơi nào để đi…”.
Liêu Duy Tín thở dài, từ lúc nhìn thấy cậu ta lang thang một mình trong mưa, anh đã biết chuyện rất phức tạp. Nhưng dù sao cũng là người quen, không thể làm như không thấy được. Anh ngẫm nghĩ chút, nói: “Vậy về chỗ anh, căn hộ lần trước chúng ta ở, được không?”. Hứa Gia Nguyên gật đầu, ngước cặp mắt trong vắt vô tội nhìn anh, nói khẽ: “Cám ơn anh Liêu”. Liêu Duy Tín cười, hồi đó chính cặp mắt này đã làm anh rung động, vì thế cậu ta mới chiến thắng hơn mười anh chàng đồng nghiệp khác. Anh nhìn đồng hồ, Bạch Ký Minh lúc này vẫn chưa về đến nhà, giải quyết xong chuyện này chắc về nhà vẫn kịp.
Trong thời gian quan hệ với Hứa Gia Nguyên, hai người ở tại căn hộ gần trường trung học số hai mươi tám, chỗ đó gọi là “Vường Trí Cư”, rất gần nhà tù Đại Bắc của thành phố S. Nhiều người không muốn mua nhà ở đó, Liêu Duy Tín thì không bận tâm. Căn hộ do người khác gán nợ cho anh, nội thất và đồ đạc trong nhà đều đầy đủ. Bây nhà tù Đại Bắc đã rời đi chỗ khác, giá đất đột nhiên tăng vọt, anh đang xem xét có nên bán đi không.
Căn nhà có người giúp việc dọn dẹp nên rất sạch sẽ, quần áo giày dép và đồ dùng hằng ngày không thiếu thứ gì. Lò sưởi chạy đều đặn, trong phòng ấm áp dễ chịu. Liêu Duy Tín lấy đồ ngủ đưa cho Hứa Gia Nguyên, bảo cậu ta đi tắm, còn anh vào bếp, thái một ít gừng, nấu bát canh. Ở chung với Bạch Ký Minh một thời gian, anh cũng học được vài thứ.
Liêu Duy Tín bưng bát canh gừng vào phòng ngủ, định bảo Hứa Gia Nguyên uống xong rồi ngủ một giấc. Quay đầu lại thấy cậu ta từ phòng tắm đi ra, trên người không một mảnh vải. Hứa Gia Nguyên rất đẹp, làn da trắng trẻo mịm màng, hai chân thẳng tắp, vòng eo gợi cảm. Khuôn mặt đỏ ửng vì hơi nóng, ánh mắt ngượng ngùng lúng túng.
Không cần nói, bất kỳ đàn ông nào cũng hiểu đó là ý gì, huống hồ một năm trước, hai người đã cùng trải qua biết bao ngày tháng tươi đẹp.
Liêu Duy Tín chỉ cười nhạt, đi vào phòng tắm cầm đồ ngủ ra, khoác lên người cậu thanh niên: “Đừng làm bừa, cẩn thận không cảm lạnh”. Hứa Gia Nguyên vội vàng giải thích: “Anh Liêu, không phải em bị bệnh nên bị đuổi đi, em… em rất sạch sẽ… anh, anh có thể đeo bao…”.
Liêu Duy Tín vuốt tóc cậu ta: “Được rồi, mau uống canh gừng rồi đi ngủ”.
“Anh Liêu, anh chê em sao?” Cặp mắt ngây thơ lại ngập nước.
“Sao lại thế được?” Liêu Duy Tín mỉm cười, “Nhưng anh có người yêu rồi”.
Hứa Gia Nguyên cắn chặt môi, thất vọng cúi đầu. Liêu Duy Tín kéo cậu ta ngồi xuống giường: “Gia Nguyên, em cũng biết, ngày xưa anh có rất nhiều ‘đối tác’, hôm nay bất luận người đi trong mưa là ai, anh cũng sẽ để họ lên xe. Em hiểu không?”.
Hứa Gia Nguyên lăn lộn ở hộp đêm cũng đã lâu, sao có thể không hiểu ý tứ câu nói của Liêu Duy Tín được? Cậu ta rất biết điều, lập tức điều chỉnh thái độ, nhìn anh đầy cảm kích: “Anh Liêu, cảm ơn anh”.
Liêu Duy Tín bưng bát canh gừng lên: “Mau uống đi, cứ ở tạm đây, chuyện sau này để sau này hãy nói”. Hứa Gia Nguyên ngoan ngoãn uống hết bát canh, lặng yên nghe Liêu Duy Tín trả lời điện thoại: “A lô… Được… Mệt rồi phải không, tối chúng ta ra ngoài ăn. Ăn gì cũng được, anh về ngay đây”. Cúp máy quay lại nói với cậu ta: “Em ngủ một giấc đi, có chuyện gì gọi cho anh, vẫn số cũ”. Rồi anh rút một xấp tiền mặt trong ví ra, “Thiếu cái gì thì tự mua. Không làm chỗ đó càng hay, tiện thể học lấy cái nghề mà tìm một công việc ổn định. Nơi đấy phiền phức rắc rối, chẳng lẽ em muốn làm MB [11] cả đời chắc?”.
Mắt Hứa Gia Nguyên đỏ ngầu, ấp úng: “Thực ra em vẫn còn chút tiền, em…”.
“Thôi, ai chẳng có lúc gặp khó khăn. Chỗ tiền này coi như anh cho em vay, sau này trả lại cho anh.” Liêu Duy Tín vội về nhà, dặn dò mấy câu liền đi ra cửa.
***
Bạch Ký Minh cuối cùng cũng không chịu nổi chặng đường đến trường lê thê, phòng trọ trước của cậu gần ngay trường, đi bộ chỉ cần hơn mười phút. Còn bây giờ, ngồi xe buýt cũng mất một tiếng rưỡi. Cộng thêm hôm nay trời mưa, taxi khó bắt, người đi xe buýt càng đông hơn.
Liêu Duy Tín xuống xe nhìn sắc mặt Bạch Ký Minh liền nhận ra người yêu của anh đang tâm trạng không tốt, chỉ còn cách nhỏ nhẹ dỗ dành cậu. Hai người đi ăn lẩu ở ngay tầng một của chung cư. Đây là món ưa thích nhất của Bạch Ký Minh, dường như mỗi tuần đều phải ăn một lần. Ăn xong, Bạch Ký Minh mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Buổi tối, Bạch Ký Minh đánh răng xong trèo lên giường, thấy Liêu Duy Tín vẫn đang cặm cụi trước máy tính liền hỏi: “Anh bận làm gì thế?”, Liêu Duy Tín trả lời: “Cũng chẳng có việc gì gấp”.
“Vậy anh lại đây. ”
“Làm gì?”
“Lại đây.”
Liêu Duy Tín thở dài, đành tắt máy, tắt đèn, chui vào trong chăn: “Nói đi, cậu ấm, sao thế?”.
Bạch Ký Minh gối đầu lên ngực anh, nói: “Em muốn mua một căn hộ”. Liêu Duy Tín hồ hởi hỏi: “Mua ở đâu?”, “Tam Đài Tử, chỗ đó sát Hoàng Lăng, phong thủy tốt, thế đất cao, Hỗn Nam tệ quá, mưa một cái là ngập”.
“Cái này đơn giản, anh có bất động sản bên đó, biệt thự cao cấp hay nhà chung cư, tùy em chọn.”
Bạch Ký Minh nhíu mày: “Có bất động sản?”.
“Ừ, tên là Như Thị Ngã Cư.”
“Như Thị Ngã Cư là anh đầu tư sao?” Bạch Ký Minh trợn tròn mắt. Liêu Duy Tín thản nhiên như không: “Anh với bạn hợp tác chơi xem thế nào”. Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Bạch Ký Minh, anh cười: “Không lẽ em tưởng chồng em chỉ có một khách sạn năm sao thôi hả?”.
“Anh không chỉ giàu có bình thường.” Giọng Bạch Ký Minh chẳng có chút ngưỡng mộ nào.
Liêu Duy Tín cười hì hì: “Giàu có đến mấy cũng bị em quản hết không phải sao? Nói đi, em muốn như thế nào?”.
Bạch Ký Minh cũng không sốt ruột, nhắm mắt lim dim: “Đến xem đã, đằng nào mùa đông cũng không sửa chữa được”.
Liêu Duy Tín nghịch ngợm mái tóc cậu: “Sao lại nghĩ đến chuyện mua nhà?”.
“Chỗ này xa trường quá, đi làm vất vả.”
“Hừ, hồi đầu không biết là ai nhất quyết không ngồi xe của anh, phải đi xe buýt mới chịu. Hồi đó trái tim này lạnh như băng tuyết”, Liêu Duy Tín trách móc.
Bạch Ký Minh mở trừng mắt: “Anh có phải đàn ông không đấy? Chuyện đời nào rồi còn lôi ra, chưa thấy ai nhỏ nhen như anh”.
Liêu Duy Tín cười đểu: “Anh có phải đàn ông hay không em không biết hả?”.
Bạch Ký Minh trợn mắt, cười khẩy: “Không biết, chẳng khác gì tăm xỉa răng, không có cảm giác gì”.
Liêu Duy Tín ngồi dậy: “Không chút cảm giác gì sao lần nào em cũng kêu gào như động vật vào mùa động dục, cả chung cư đều nghe thấy”.
“Đó là vì muốn an ủi linh hồn yếu đuối của anh, sợ anh tự ti thôi.” Về khoản ăn nói cay độc, chỉ sợ chẳng ai địch nổi Bạch Ký Minh, “Nhỡ tâm lý có trở ngại, sau này tình hình càng xấu hơn, bị bệnh nọ bệnh kia thì sao…”.
“Bạch Ký Minh!” Liêu Duy Tín nổi giận, quyết định phải dạy dỗ tên xấu xa không sợ trời sợ đất này một trận, “Em dám khiêu khích à, để anh cho em thấy tình hình càng ngày càng xấu là như thế nào”.
Bạch Ký Minh nhịn cười, cố bò về bên kia giường: “Hôm nay em ngủ phòng khách”. Liêu Duy Tín vung tay một cái, đè cậu lại, nhoài người cắn mạnh lên vai cậu một cái. Bạch Ký Minh đau quá, hét lên một tiếng: “Anh định mưu sát à?”.
“Hôm nay anh sẽ mưu sát em, khiến không ai tìm ra hung khí ở đâu.” Liêu Duy Tín lật người cậu lại, đè lên cơ thể không chịu thành thật của Bạch Ký Minh.
Nhưng cậu vẫn cãi ngang: “Anh hãy ước lượng sức lực của mình trước đã, đừng để mưu sát không thành, lại bị kiệt sức mất mạng… a
Chưa nói hết câu, cậu đã kêu lên thất thanh, “Đừng… Nhột quá… anh… a… ư… ư…”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.