Anh Chỉ Là Của Riêng Em Thôi Nhé
Chương 2: Ngỏ ý
Matcha Mint
27/10/2017
-Từ lúc thấy em trên xe anh cũng đã rất ấn tượng rồi. Em dễ thương, tính cách lại năng nổ hoạt bát không như những cô nàng khác ngồi chăm chú vào màn hình điện thoại. Anh đã không ngờ rằng em lại chủ động đến làm quen với anh đấy!
Tôi chỉ biết cười hề hề đỏ mặt khi nghe anh nói thế. Chúng tôi dạo đầu liên lạc cũng chưa thân thiết lắm, cũng chỉ là giới thiệu bản thân hay quan niệm về đất nước mà chúng tôi chọn để đi du học. Anh ấy giúp tôi nhiều lắm, từ việc học cho đến nhiều việc khác. Chính sự hỗ trợ trong học tập đã kéo tôi và anh gần nhau hơn. Tôi phải làm một bài thuyết trình trước lớp, nhưng chẳng may tôi lại quên đem theo máy tính cá nhân. Ở lại trường làm thì phải đến tối khuya mới về. Vì lo cho sự an toàn của một đứa con gái mới tới nơi xa lạ chưa quen đường lạ hướng phải đi về một mình vào buổi tối khuya, anh ngỏ lời cho tôi mượn máy tính của anh. Điều làm tôi bất ngờ và rất cảm kích này là chúng tôi chỉ mới gặp nhau có một ngày, mà anh lại tận tình cho tôi mượn máy tính về, chứng tỏ anh ấy rất tin tưởng ở tôi.
Đó chỉ đơn giản là kì thi giữa kì. Cuối kì, một lần nữa tôi phải làm bài thuyết trình. Và lần này, anh tận tình hẹn tôi ra để hướng dẫn tôi cùng nhau hoàn thành bài thi. Sau hôm đó, ngày nào tôi và anh cũng ra về chung, nhưng không chỉ có hai tôi, còn có cô bạn tôi nữa. Đừng nghĩ cô ấy là người thứ ba hay kì đà cản mũi. Chúng tôi được như hôm nay là phần lớn nhờ vào công cô ấy đấy. Đó là một lần, tôi ngẫu hứng, quay sang nói với nhỏ bạn rằng tôi thích anh ấy mất rồi bằng tiếng mẹ đẻ. Tất nhiên là anh không hiểu, nên quay sang hỏi tôi vừa nói gì thế. Tôi chối, bảo chẳng gì đâu. Anh quay sang hỏi con bạn tôi, bắt nhỏ nói cho được. Tôi ngăn nhỏ nói trực tiếp, nhưng lại quên mất nhỏ có thể nói gián tiếp với anh qua tài khoản Facebook. Tối đó, nhỏ bảo tôi, là anh đã biết tôi thích anh. Bất ngờ, đột ngột, to mở to mắt nhìn nhỏ. Nhỏ chìa màn hình tin nhắn nhỏ vừa nhắn ãnh xong, trong đó có ghi là “She likes you!”, và anh ấy đáp “Aww” kèm cái icon đỏ mặt nhưng vui vẻ. Trời ơi, mai là gặp anh lại rồi, kiểu này chắc tôi ngại không dám đối mặt quá. Nhỏ chỉ quay sang bảo, cứ tỏ ra bình thường là được rồi.
Tôi chỉ biết cười hề hề đỏ mặt khi nghe anh nói thế. Chúng tôi dạo đầu liên lạc cũng chưa thân thiết lắm, cũng chỉ là giới thiệu bản thân hay quan niệm về đất nước mà chúng tôi chọn để đi du học. Anh ấy giúp tôi nhiều lắm, từ việc học cho đến nhiều việc khác. Chính sự hỗ trợ trong học tập đã kéo tôi và anh gần nhau hơn. Tôi phải làm một bài thuyết trình trước lớp, nhưng chẳng may tôi lại quên đem theo máy tính cá nhân. Ở lại trường làm thì phải đến tối khuya mới về. Vì lo cho sự an toàn của một đứa con gái mới tới nơi xa lạ chưa quen đường lạ hướng phải đi về một mình vào buổi tối khuya, anh ngỏ lời cho tôi mượn máy tính của anh. Điều làm tôi bất ngờ và rất cảm kích này là chúng tôi chỉ mới gặp nhau có một ngày, mà anh lại tận tình cho tôi mượn máy tính về, chứng tỏ anh ấy rất tin tưởng ở tôi.
Đó chỉ đơn giản là kì thi giữa kì. Cuối kì, một lần nữa tôi phải làm bài thuyết trình. Và lần này, anh tận tình hẹn tôi ra để hướng dẫn tôi cùng nhau hoàn thành bài thi. Sau hôm đó, ngày nào tôi và anh cũng ra về chung, nhưng không chỉ có hai tôi, còn có cô bạn tôi nữa. Đừng nghĩ cô ấy là người thứ ba hay kì đà cản mũi. Chúng tôi được như hôm nay là phần lớn nhờ vào công cô ấy đấy. Đó là một lần, tôi ngẫu hứng, quay sang nói với nhỏ bạn rằng tôi thích anh ấy mất rồi bằng tiếng mẹ đẻ. Tất nhiên là anh không hiểu, nên quay sang hỏi tôi vừa nói gì thế. Tôi chối, bảo chẳng gì đâu. Anh quay sang hỏi con bạn tôi, bắt nhỏ nói cho được. Tôi ngăn nhỏ nói trực tiếp, nhưng lại quên mất nhỏ có thể nói gián tiếp với anh qua tài khoản Facebook. Tối đó, nhỏ bảo tôi, là anh đã biết tôi thích anh. Bất ngờ, đột ngột, to mở to mắt nhìn nhỏ. Nhỏ chìa màn hình tin nhắn nhỏ vừa nhắn ãnh xong, trong đó có ghi là “She likes you!”, và anh ấy đáp “Aww” kèm cái icon đỏ mặt nhưng vui vẻ. Trời ơi, mai là gặp anh lại rồi, kiểu này chắc tôi ngại không dám đối mặt quá. Nhỏ chỉ quay sang bảo, cứ tỏ ra bình thường là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.