Chương 27: Anh nằm mơ đi
Xuân Phong Lựu Hỏa
20/10/2019
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Minh Cẩn: "Em nhất định phải đối xử với anh ấy thật tốt, người đàn ông tốt như vậy, đừng có để vuột khỏi tầm tay, sử dụng hết tất cả kĩ năng, lên giường xuống giường, nhất định phải giữ chặt!"
Giang Tỉnh Tỉnh: "..."
Giang Tỉnh Tỉnh: "Mấy lời này, ngày mai mời nói lại trước mặt em."
Minh Cẩn: "Ngủ đi! Chị yêu em nhất!"
Xem tin nhắn xong, Giang Tỉnh Tỉnh sửng sốt, đây rõ ràng là Thương Giới lấy điện thoại cô đồng ý.
Nhưng nếu chính anh đã đồng ý, Giang Tỉnh Tỉnh cũng không xoắn xuýt nữa, gọi cho Thương Giới một cuộc: "Anh đấy, ai cho anh lấy điện thoại của em, quyền riêng tư, anh có hiểu không! Không biết tôn trọng người khác gì cả."
Thương Giới im lặng một lát, nghĩ chắc là cô đã biết, dứt khoát nói luôn: "Hôm qua bạn thân em vừa gọi vừa nhắn tin, anh sợ em tỉnh giấc nên tùy tiện nhắn lại."
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Được rồi, cuối cùng lại thành vì cô.
...
Trên sân khấu, Thương Giới mặc áo vest đuôi tôm, lễ phục ôm sát người, nhất là quần dài, như là thiết kế dành riêng cho anh, lộ ra từng đường cong quanh chân thon dài.
Đôi chân thon dài này đủ để khiến tất cả phụ nữ ghen tị.
Ở màn kịch đầu tiên, khi lên sân khấu, vai diễn của hoàng tử có giọng hát và hành động rất khó, đương nhiên anh không có kĩ năng diễn kịch, nhưng thắng ở thần thái, cách diễn rất tốt. Trước kia anh cũng hay tập diễn với Giang Tỉnh Tỉnh, vậy nên thân thể anh hiểu được cách diễn đạt động tác và nội tâm nhân vật, hơn nữa còn có trí nhớ rất tốt, nhìn qua lời kịch một lần là có thể nhớ kĩ.
Ngay cả Giang Trí là người hay soi mói trong đoàn kịch, cũng không nhịn được mà khen Thương Giới không dứt miệng.
"Quả nhiên trời sinh là diễn viên!"
"Nhân tài như thế này, không đi làm diễn viên kiếm tiền thì thật đáng tiếc."
"Anh phải hỏi anh ta mới được, có hứng thú gia nhập đoàn kịch của chúng ta không."
Giang Tỉnh Tỉnh:...Cô nhìn Giang Trí, "Chẳng phải trước kia anh ghét anh ấy lắm sao?"
Giang Trí nhún vai, "Đấy là do lúc trước anh ta lừa em thôi, nhưng giờ hai đứa đang yêu đương hẹn hò, nghe Minh Cẩn kể lại, anh ta đối xử với em cũng tốt lắm."
Giang Tỉnh Tỉnh để tay lên ngực tự hỏi, anh đối xử với cô tốt tới mức không thể chê được, những gì bạn trai nên làm, anh đều làm, những chuyện bạn trai nhà người ta không làm được, anh cũng có thể làm được, khiến cô được sủng sinh kiêu.
"Cho nên anh thừa nhận anh ấy rồi sao?"
"Này này, đừng bày đạo cụ ra sớm như vậy, di chuyển sang chỗ khác trước đã." Giang Trí không đợi cô nói xong, bệnh nghề nghiệp lại tái phát, chạy tới trước sân khấu, "Mọi người chú ý cho kĩ, sắp sửa công diễn, đây là lần đầu tiên anh Thương biểu diễn mà đã diễn tốt hơn mọi người, sau này mọi người phải lấy chồng thông minh như vậy, cùng nhau rèn luyện khả năng diễn xuất, rõ chưa!"
Giang Tỉnh Tỉnh bất đắc dĩ nhìn anh ấy, bỏ đi, không hỏi nữa!
Minh Cẩn nở nụ cười, "Trưởng đoàn, anh cũng thật bất công, đã coi anh Thương là em rể mình rồi!"
Giang Trí nở nụ cười ngại ngùng, "Còn chưa xem bát tự đâu, nói bậy bạ gì đó."
"Anh."
Giang Trí hơi sửng sốt, nhìn về phía Thương Giới, "Anh gọi tôi là gì?"
Thương Giới nói rất nghiêm túc, "Em gọi anh là anh cũng không sao đúng không."
"Không sao...không sao." Mặt Giang Trí đỏ lên, nhìn về phía đám diễn viên đang xem náo nhiệt, "Nhìn gì, mau tiếp tục tập luyện, lát nữa sẽ công diễn, để cho thính giả nở nụ cười chính là nhiệm vụ của chúng ta!"
Thương Giới quay đầu nhìn Giang Tỉnh Tỉnh, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
Giang Tỉnh Tỉnh giơ ngón tay cái với anh, làm động tác cổ vũ.
Lâm Xuyên thản nhiên nói, "Đây là lần đầu tiên tôi thấy tổng giám đốc Thương diễn kịch."
"Lúc trước khi còn ở nhà tôi, anh ấy cũng từng diễn vài lần, quả thật là có thiên phú."
Lâm Xuyên nói: "Là do tổng giám đốc Thương thông mình, từ nhỏ đến lớn, dù là đánh đàn dương cầm hay chơi cờ vây, chỉ cần anh ấy học, qua vài ngày là có thể học được, mấy tháng đã thành thạo, không kiệt xuất hơn người, ông Thương sẽ không kì vọng vào anh ấy như thế, dạy dỗ càng nghiêm khắc hơn."
Giang Tỉnh Tỉnh nhìn sang Lâm Xuyên, "Anh theo anh ấy rất lâu rồi sao?"
"Từ nhỏ tôi đã được đưa tới bên cạnh tổng giám đốc Thương, vẫn đi theo anh ấy, cùng anh ấy lớn lên.""Thì ra là vậy."
Từ nhỏ đã đi theo nhân cách thứ nhất, tính cách của Lâm Xuyên cũng trở nên thành thục bình tĩnh, mặc dù gặp hoàn cảnh nguy hiểm, anh ấy cũng không hoảng hốt, thản nhiên làm việc.
Cái này gọi là chủ nào tớ nấy.
Nhưng đôi khi quá mức nghiêm túc cũng không hay.
"Lâm Xuyên, tôi có thể... hỏi anh chuyện này không?"
Thông minh như Lâm Xuyên, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể hiểu Giang Tỉnh Tỉnh đang nghĩ gì.
"Cô muốn hỏi tôi chuyện nhân cách phân liệt?"
"Thông minh quá."
Lâm Xuyên cúi đầu trầm ngâm một lát, nói: "Năm anh Thương mười hai tuổi, từng bị bắt cóc vài ngày, sau đó không biết vì sao, anh ấy được tìm thấy trong tình trạng nguyên vẹn về thể xác, nhưng lại bị tổn thương về tinh thần, không lâu sau liền có hành vi bất thường, hoàn toàn biến thành một người khác, bác sĩ nói anh ấy bị nhân cách phân liệt, có hai nhân cách."
"Vậy sao lại có chứng nghiện tình dục?"
"Nhân cách thứ hai của anh Thương, tuổi càng lớn, số lần tự giải quyết càng nhiều hơn, giống như đang phát tiết cái gì đó vô cùng đáng sợ. Cho dù là can thiệp tâm lí hay trị liệu bằng thuốc cũng không có hiệu quả, bác sĩ Lawrence nói, đây là hành vi giải thoát sự đau đớn, nhân cách thứ nhất quên đi kí ức đau đớn kia, nhân cách thứ hai tất sẽ nhớ được tất cả, bảo vệ nhân cách thứ nhất."
"Nói cách khác, nhân cách thứ hai nhớ rõ mọi chuyện?"
"Đúng, nhưng anh ấy chưa bao giờ nói, tính cách nhân cách thứ hai rất hoạt bát, ít nhất thì nhìn vẻ ngoài là như vậy."
Giang Tỉnh Tỉnh đăm chiêu, nhìn người đàn ông đang đứng trên sân khấu, anh đang đắm chìm trong vở kịch của mình.
Đột nhiên có chút đau lòng.
"Tuổi càng lớn, sự xúc động trong cơ thể càng mãnh liệt, nhân cách thứ nhất lo nhân cách thứ hai lại trốn ra ngoài, làm ra chuyện không thể tha thứ, vì thế tăng liều thuốc, biết rõ chuyện này làm tổn thương cơ thể, nhưng anh ấy không thể không làm."
"Lần này nhân cách thứ hai có thể ra ngoài lâu như thế, cũng là chuyện khác thường, nhưng cho dù thế nào, tôi cũng phải bảo vệ anh ấy. Cô Giang, nếu nhị tổng có gì bất thường, nhất định cô phải nói cho tôi biết, đây là vì an toàn của cô, cũng là của anh ấy."
Giang Tỉnh Tỉnh liên tục xua tay, "Không có, anh ấy rất bình thường, tôi sẽ theo dõi anh ấy, nếu có gì không bình thường, tôi sẽ liên hệ với anh."
"Vậy thì tốt rồi."
Beta: Nhược Vy
Minh Cẩn: "Em nhất định phải đối xử với anh ấy thật tốt, người đàn ông tốt như vậy, đừng có để vuột khỏi tầm tay, sử dụng hết tất cả kĩ năng, lên giường xuống giường, nhất định phải giữ chặt!"
Giang Tỉnh Tỉnh: "..."
Giang Tỉnh Tỉnh: "Mấy lời này, ngày mai mời nói lại trước mặt em."
Minh Cẩn: "Ngủ đi! Chị yêu em nhất!"
Xem tin nhắn xong, Giang Tỉnh Tỉnh sửng sốt, đây rõ ràng là Thương Giới lấy điện thoại cô đồng ý.
Nhưng nếu chính anh đã đồng ý, Giang Tỉnh Tỉnh cũng không xoắn xuýt nữa, gọi cho Thương Giới một cuộc: "Anh đấy, ai cho anh lấy điện thoại của em, quyền riêng tư, anh có hiểu không! Không biết tôn trọng người khác gì cả."
Thương Giới im lặng một lát, nghĩ chắc là cô đã biết, dứt khoát nói luôn: "Hôm qua bạn thân em vừa gọi vừa nhắn tin, anh sợ em tỉnh giấc nên tùy tiện nhắn lại."
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Được rồi, cuối cùng lại thành vì cô.
...
Trên sân khấu, Thương Giới mặc áo vest đuôi tôm, lễ phục ôm sát người, nhất là quần dài, như là thiết kế dành riêng cho anh, lộ ra từng đường cong quanh chân thon dài.
Đôi chân thon dài này đủ để khiến tất cả phụ nữ ghen tị.
Ở màn kịch đầu tiên, khi lên sân khấu, vai diễn của hoàng tử có giọng hát và hành động rất khó, đương nhiên anh không có kĩ năng diễn kịch, nhưng thắng ở thần thái, cách diễn rất tốt. Trước kia anh cũng hay tập diễn với Giang Tỉnh Tỉnh, vậy nên thân thể anh hiểu được cách diễn đạt động tác và nội tâm nhân vật, hơn nữa còn có trí nhớ rất tốt, nhìn qua lời kịch một lần là có thể nhớ kĩ.
Ngay cả Giang Trí là người hay soi mói trong đoàn kịch, cũng không nhịn được mà khen Thương Giới không dứt miệng.
"Quả nhiên trời sinh là diễn viên!"
"Nhân tài như thế này, không đi làm diễn viên kiếm tiền thì thật đáng tiếc."
"Anh phải hỏi anh ta mới được, có hứng thú gia nhập đoàn kịch của chúng ta không."
Giang Tỉnh Tỉnh:...Cô nhìn Giang Trí, "Chẳng phải trước kia anh ghét anh ấy lắm sao?"
Giang Trí nhún vai, "Đấy là do lúc trước anh ta lừa em thôi, nhưng giờ hai đứa đang yêu đương hẹn hò, nghe Minh Cẩn kể lại, anh ta đối xử với em cũng tốt lắm."
Giang Tỉnh Tỉnh để tay lên ngực tự hỏi, anh đối xử với cô tốt tới mức không thể chê được, những gì bạn trai nên làm, anh đều làm, những chuyện bạn trai nhà người ta không làm được, anh cũng có thể làm được, khiến cô được sủng sinh kiêu.
"Cho nên anh thừa nhận anh ấy rồi sao?"
"Này này, đừng bày đạo cụ ra sớm như vậy, di chuyển sang chỗ khác trước đã." Giang Trí không đợi cô nói xong, bệnh nghề nghiệp lại tái phát, chạy tới trước sân khấu, "Mọi người chú ý cho kĩ, sắp sửa công diễn, đây là lần đầu tiên anh Thương biểu diễn mà đã diễn tốt hơn mọi người, sau này mọi người phải lấy chồng thông minh như vậy, cùng nhau rèn luyện khả năng diễn xuất, rõ chưa!"
Giang Tỉnh Tỉnh bất đắc dĩ nhìn anh ấy, bỏ đi, không hỏi nữa!
Minh Cẩn nở nụ cười, "Trưởng đoàn, anh cũng thật bất công, đã coi anh Thương là em rể mình rồi!"
Giang Trí nở nụ cười ngại ngùng, "Còn chưa xem bát tự đâu, nói bậy bạ gì đó."
"Anh."
Giang Trí hơi sửng sốt, nhìn về phía Thương Giới, "Anh gọi tôi là gì?"
Thương Giới nói rất nghiêm túc, "Em gọi anh là anh cũng không sao đúng không."
"Không sao...không sao." Mặt Giang Trí đỏ lên, nhìn về phía đám diễn viên đang xem náo nhiệt, "Nhìn gì, mau tiếp tục tập luyện, lát nữa sẽ công diễn, để cho thính giả nở nụ cười chính là nhiệm vụ của chúng ta!"
Thương Giới quay đầu nhìn Giang Tỉnh Tỉnh, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
Giang Tỉnh Tỉnh giơ ngón tay cái với anh, làm động tác cổ vũ.
Lâm Xuyên thản nhiên nói, "Đây là lần đầu tiên tôi thấy tổng giám đốc Thương diễn kịch."
"Lúc trước khi còn ở nhà tôi, anh ấy cũng từng diễn vài lần, quả thật là có thiên phú."
Lâm Xuyên nói: "Là do tổng giám đốc Thương thông mình, từ nhỏ đến lớn, dù là đánh đàn dương cầm hay chơi cờ vây, chỉ cần anh ấy học, qua vài ngày là có thể học được, mấy tháng đã thành thạo, không kiệt xuất hơn người, ông Thương sẽ không kì vọng vào anh ấy như thế, dạy dỗ càng nghiêm khắc hơn."
Giang Tỉnh Tỉnh nhìn sang Lâm Xuyên, "Anh theo anh ấy rất lâu rồi sao?"
"Từ nhỏ tôi đã được đưa tới bên cạnh tổng giám đốc Thương, vẫn đi theo anh ấy, cùng anh ấy lớn lên.""Thì ra là vậy."
Từ nhỏ đã đi theo nhân cách thứ nhất, tính cách của Lâm Xuyên cũng trở nên thành thục bình tĩnh, mặc dù gặp hoàn cảnh nguy hiểm, anh ấy cũng không hoảng hốt, thản nhiên làm việc.
Cái này gọi là chủ nào tớ nấy.
Nhưng đôi khi quá mức nghiêm túc cũng không hay.
"Lâm Xuyên, tôi có thể... hỏi anh chuyện này không?"
Thông minh như Lâm Xuyên, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể hiểu Giang Tỉnh Tỉnh đang nghĩ gì.
"Cô muốn hỏi tôi chuyện nhân cách phân liệt?"
"Thông minh quá."
Lâm Xuyên cúi đầu trầm ngâm một lát, nói: "Năm anh Thương mười hai tuổi, từng bị bắt cóc vài ngày, sau đó không biết vì sao, anh ấy được tìm thấy trong tình trạng nguyên vẹn về thể xác, nhưng lại bị tổn thương về tinh thần, không lâu sau liền có hành vi bất thường, hoàn toàn biến thành một người khác, bác sĩ nói anh ấy bị nhân cách phân liệt, có hai nhân cách."
"Vậy sao lại có chứng nghiện tình dục?"
"Nhân cách thứ hai của anh Thương, tuổi càng lớn, số lần tự giải quyết càng nhiều hơn, giống như đang phát tiết cái gì đó vô cùng đáng sợ. Cho dù là can thiệp tâm lí hay trị liệu bằng thuốc cũng không có hiệu quả, bác sĩ Lawrence nói, đây là hành vi giải thoát sự đau đớn, nhân cách thứ nhất quên đi kí ức đau đớn kia, nhân cách thứ hai tất sẽ nhớ được tất cả, bảo vệ nhân cách thứ nhất."
"Nói cách khác, nhân cách thứ hai nhớ rõ mọi chuyện?"
"Đúng, nhưng anh ấy chưa bao giờ nói, tính cách nhân cách thứ hai rất hoạt bát, ít nhất thì nhìn vẻ ngoài là như vậy."
Giang Tỉnh Tỉnh đăm chiêu, nhìn người đàn ông đang đứng trên sân khấu, anh đang đắm chìm trong vở kịch của mình.
Đột nhiên có chút đau lòng.
"Tuổi càng lớn, sự xúc động trong cơ thể càng mãnh liệt, nhân cách thứ nhất lo nhân cách thứ hai lại trốn ra ngoài, làm ra chuyện không thể tha thứ, vì thế tăng liều thuốc, biết rõ chuyện này làm tổn thương cơ thể, nhưng anh ấy không thể không làm."
"Lần này nhân cách thứ hai có thể ra ngoài lâu như thế, cũng là chuyện khác thường, nhưng cho dù thế nào, tôi cũng phải bảo vệ anh ấy. Cô Giang, nếu nhị tổng có gì bất thường, nhất định cô phải nói cho tôi biết, đây là vì an toàn của cô, cũng là của anh ấy."
Giang Tỉnh Tỉnh liên tục xua tay, "Không có, anh ấy rất bình thường, tôi sẽ theo dõi anh ấy, nếu có gì không bình thường, tôi sẽ liên hệ với anh."
"Vậy thì tốt rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.