Chương 63: Khống chế
Xuân Phong Lựu Hỏa
31/12/2019
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Văn Dương ngẩng đầu, đôi mắt híp lại.
Cô gái trước mặt mặc váy công chúa kiểu Âu, phối hai màu đen trắng, dây lưng dài, thắt thành hình nơ bướm phức tạp. Tay áo thêu viền hoa tỉ mỉ, tất chân màu trắng cùng giày da màu đen, trông giống hệt Loli [1]
[1] Loli: Những bé gái chưa kết thúc dậy thì (thường <17 tuổi), những cô gái tuy trưởng thành nhưng thân hình vẫn như trẻ con hay những bé gái tuy nhỏ tuổi nhưng thân hình phát triển như người lớn
Thẩm Niệm Niệm luôn thích mặc style công chúa, có một loại cố chấp với loại trang phục này.
Văn Dương hẹn gặp mặt ở một khách sạn cao cấp của thành phố Giang, phòng cũng là phòng tổng thống, đối diện là giường lớn Kingsize, Văn Dương ngồi bắt chéo chân, nhìn cô ta chằm chằm.
Thẩm Niệm Niệm đi vào, cảm giác không được tự nhiên. Ở trong khách sạn với một người đàn ông xa lạ, trong tình cảnh này, với một cô gái là không hề thoải mái.
Cô ta tháo kính râm xuống, nhíu mày, "Sao lại hẹn ở khách sạn?"
"Ở trong này không bị phát hiện, khách sạn vẫn bí mật hơn, cô cũng không hy vọng bị người khác phát hiện đi." Văn Dương duỗi chân, giày chưa cởi đã nằm lên giường lớn, "Hơn nữa có đại tiểu thư nhà họ Thẩm ở đây, cũng không phải không trả được phí thuê phòng."
"Đương nhiên." Thẩm Niệm Niệm nói: "Tôi không mong bị người khác nhìn thấy."
Bị người ta nhìn thấy mình lui tới với Văn Dương, Thẩm Niệm Niệm cảm giác mặt mũi không biết để đâu, vô cùng hạ giá.
"Nói đi, hôm nay tìm tôi có chuyện gì?"
Văn Dương mỉm cười, đôi mắt híp lại có vài phần hèn mọn như chuột, ánh lên vẻ đáng khinh, yên lặng nhìn Thẩm Niệm Niệm, "Tôi nghe được một câu chuyện rất ly kì xảy ra mười năm trước, liên quan tới vụ bắt cóc cô con gái nhà giàu thành phố Giang."
Thẩm Niệm Niệm nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, "Tôi chỉ bảo anh điều tra Giang Tỉnh Tỉnh, anh thăm dò chuyện này làm gì!"
"Cô Thẩm đừng nóng, nghe tôi nói đã." Văn Dương không vội, "Vụ bắt cóc kia cũng thật kỳ lạ, kẻ gây án không tới cảnh sát đầu thú, lại đi tự tử, cái chết của ông ta rất bí ẩn."
Thẩm Niệm Niệm trừng anh ta, "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
"Kẻ xấu đã bị trừng phạt, cô con gái và cậu con trai nhà giàu đều thoát khỏi nanh vuốt của ác ma, mỗi người đều có cuộc sống hạnh phúc, kết thúc hoàn mỹ như truyện cổ tích." Trên mặt Văn Dương nở nụ cười xảo quyệt, "Nhưng cũng có rất nhiều chuyện kỳ lạ, ví dụ như tính tình cô con gái nhà giàu trở nên khác thường, như hai người khác nhau. Tôi đi điều tra mới biết nhà của tên bắt cóc có quan hệ sâu xa với nhà họ Thẩm, trước kia em trai tên bắt cóc làm việc tại công trường nhà họ Thẩm, sau đó ngã gãy chân, nhà họ Thẩm bồi thường cho ông ta một khoản tiền."
Văn Dương quan sát vẻ mặt Thẩm Niệm Niệm, nói: "Hơn nữa tên bắt cóc có một người con gái, nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, cô con gái đó mất tích, nghe nói cũng bị bắt cóc, nhưng hàng xóm kể lại, chưa từng thấy nhà họ đi tìm, cô thấy có lạ không, trong nhà mất con nhưng không đi tìm, rốt cuộc là sao?"
Tay Thẩm Niệm Niệm run rẩy, sắc mặt trắng bệch, "Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn nói hươu nói vượn, tôi sẽ không khách khí."
Văn Dương cười lạnh, "Cho nên tôi mới suy nghĩ, không chừng tên bắt cóc thấy con gái hắn giống con gái nhà họ Thẩm, vì thế tỉ mỉ bày ra vở kịch "lấy con báo đổi công chúa", tráo đứa con gái tầm thường của mình cho nhà họ Thẩm, còn cô con gái nhà họ Thẩm bị giết chết!"
"Nói bậy! Anh nói bậy!" Thẩm Niệm Niệm lảo đảo lùi lại hai bước, thét chói tai, "Tôi là Thẩm Niệm Niệm! Tôi chính là đại tiểu thư nhà họ Thẩm!"
"Xuỵt!" Văn Dương giơ ngón trỏ lên môi, ra hiệu đừng có lên tiếng, "Cô Thẩm đừng nóng giận, chuyện đâu còn có đó, đây chỉ là suy đoán của tôi, cô kích động như vậy, thật khiến tôi nghi ngờ phán đoán của tôi là sự thật."Thẩm Niệm Niệm hung dữ trừng mắt, nếu giờ cô ta là dã thú, chỉ sợ đã sớm nhào qua, ăn tươi nuốt sống Văn Dương.
"Nếu anh dám nói cho ai..."
Văn Dương nở nụ cười không sao cả, "Tôi đây không cam đoan được. Cô Thẩm, tôi nói cho cô biết, tôi có cái tật xấu là rất lắm mồm, không chừng lúc nào đó tôi cao hứng, lỡ nói chuyện này ra, đến lúc đó vỡ lở, ông Thẩm nghi ngờ, muốn đi làm xét nghiệm ADN gì đó, khiến tình cảm bố con của cô tan vỡ, tôi thấy có lỗi lắm."
Thẩm Niệm Niệm nghe hiểu, hôm nay Văn Dương có chuẩn bị mà tới, muốn dùng chuyện này uy hiếp cô ta!
"Rốt cuộc anh muốn gì?" Thẩm Niệm Niệm cắn môi, đôi môi bị cô ta cắn tới mức trắng bệch, "Nói đi, muốn bao nhiêu?"
Văn Dương nhẹ nhàng tới gần cô ta, sau đó cúi sát vào người cô ta hít hà.
Mùi hương ngọt ngào nữ tính xông vào mũi, khiến Văn Dương lâng lâng. Từ khi học đại học, anh ta đã thích theo đuổi mấy cô tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo, đáng tiếc người ta chướng mắt anh ta, ban đầu anh ta tốt với người ta, còn có thể khiến cho đám con gái ấy cảm động, nhưng lâu ngày, đám con gái ấy cũng chán ghét vứt bỏ anh ta.
Cho nên Văn Dương luôn có dục vọng chinh phục loại phụ nữ này, giống như việc chinh phục mấy cô gái danh gia vọng tộc, khiến anh ta cũng trở thành danh gia vọng tộc.
Trước đây Thẩm Niệm Niệm không thèm nhìn anh ta một cái, nhưng hiện tại... hiện tại anh ta đã có được nhược điểm của cô ta, anh ta có thể bắt cô ta làm bất cứ chuyện gì.
"Niệm Niệm, em thật thơm." Văn Dương ôm vòng eo nhỏ nhắn của Thẩm Niệm Niệm.
Toàn thân Thẩm Niệm Niệm run rẩy, nhục nhã nhắm hai mắt lại, "Anh muốn chết sao!"
"Đừng có nói vậy, dù sao về sau chúng ta... còn cơ hội tiếp xúc rất nhiều." Văn Dương ôm Thẩm Niệm Niệm lên giường, "Trao em cho tôi, chuyện này tôi sẽ giữ kín như bưng."
Thẩm Niệm Niệm chỉ cảm thấy từng cơn buồn nôn dâng lên, trong mắt cô ta, Văn Dương chẳng khác gì con chuột cặn bã ghê tởm, trước kia cô ta luôn chướng mắt loại đàn ông này.
"Xuỵt... đừng động đậy." Văn Dương ở bên tai cô ta, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, "Nghĩ tới cuộc sống an nhàn thoải mái của em đi, tôi đã qua nhà chú em, chú em bị mất chân trái, cả ngày uống rượu đánh bạc, thím của em ngày nào cũng ra ngoài chơi mạt chược, cuối cùng nhà không còn tiền. Nhà em chỉ có ba mươi mét vuông, trên bức tường loang lổ toàn dầu mỡ, trong góc còn có chuột... Nghĩ đi, nếu loại thân nhân này biết cháu gái mình chính là đại tiểu thư nhà họ Thẩm, họ sẽ làm gì?"
Cơ thể Thẩm Niệm Niệm... run rẩy.
Cô ta không còn phản kháng nữa, cơ thể bắt đầu run, chuyện này không thể để lộ, vất vả lắm mới đi được tới đây, không thể từ bỏ được! Cô ta là con gái nhà họ Thẩm, có bố mẹ yêu thương, có anh trai dịu dàng, nhất định không thể trở về!
Văn Dương hôn cô ta, Thẩm Niệm Niệm nhắm mắt.
...
Xong việc, Thẩm Niệm Niệm quay lưng với Văn Dương, ánh mắt dại ra.
Văn Dương vừa đi giày vừa nói: "Hóa ra là không còn trinh, hừ, làm ông đây tưởng bở hồi lâu."
Thẩm Niệm Niệm hung dữ nhìn anh ta, "Chúng ta đã thanh toán xong."
"Không được." Văn Dương xoay người, nhéo cằm cô ta, "Tôi sẽ nhắn tin cho em lần hẹn tiếp theo."
Đương nhiên là còn lần tiếp theo, Văn Dương vất vả lắm mới lấy được nhược điểm của Thẩm Niệm Niệm, sao có thể dễ dàng buông tha cho cô ta, cả đời này anh ta phải cưỡi trên người cô ta.
Thẩm Niệm Niệm đứng dậy, "Anh đừng có quá đáng."
"Sao tôi dám quá đáng, người quá đáng là em mới đúng, hiểu chưa?" Văn Dương cười lạnh, "Em chiếm vị trí của tiểu thư nhà họ Thẩm, còn suýt nữa giết chết cô ấy, em làm vậy là phạm pháp."
Thẩm Niệm Niệm run rẩy, "Không phải tôi, là bố... Không, không phải, tôi không biết ông ta."
"Tôi đâu có truy cứu trách nhiệm của em." Văn Dương nhéo cằm cô ta, "Bảo bối, tôi rất thương em, về sau em chỉ có thể ngoan ngoãn hầu hạ một mình tôi, kết hôn với tôi, để tôi là rể nhà họ Thẩm, tương lai chúng ta sẽ giữ kín bí mật này tới chết."
"Anh nằm mơ!"
Thẩm Niệm Niệm chỉ nghĩ Văn Dương là một kẻ háo sắc, ngủ một lần là coi như xong, không ngờ dã tâm người này không nhỏ, còn dám... yêu cầu làm rể nhà họ Thẩm!
"Anh trai đã bắt đầu nghi ngờ tôi rồi..." Thẩm Niệm Niệm lạnh lùng nói.
"Chỉ là nghi ngờ thôi, em sợ cái gì." Văn Dương nhàn nhã nói: "Người anh trai ảnh đế của em chỉ muốn một lòng đóng phim, mà em lại là cô công chúa xinh đẹp không nên thân, đương nhiên, công ty xí nghiệp của nhà họ Thẩm cần một người tiếp quản, chờ tôi cưới em, nhất định sẽ giúp đỡ bố em quản lý tập đoàn Thẩm thị thật tốt. Yên tâm đi, cuộc sống hạnh phúc của chúng ta còn rất dài!"
Nghe Văn Dương nói như vậy, Thẩm Niệm Niệm suýt nữa ngất xỉu, Văn Dương đã biết bí mật sâu kín nhất của cô ta, cô ta tuyệt đối không thể để anh ta tiết lộ chuyện này!
Vậy nên... trước mắt chỉ có thể tạm thời đáp ứng tất cả yêu cầu của anh ta.
Trong mắt Thẩm Niệm Niệm lóe lên sự âm hiểm, chỉ lướt qua giây lát, cô ta lập tức nở nụ cười, hôn lên mặt Văn Dương, "Giờ tôi đã là người của anh, đương nhiên phải giúp anh."
Văn Dương nhéo cằm cô ta, "Bảo bối, đừng nghĩ có thể diễn trước mặt tôi, chúng ta còn nhiều thời gian lắm."
Khóe môi Thẩm Niệm Niệm nở nụ cười giả lả, nhưng lúc này, cô ta nghĩ tới một chuyện, "Anh vừa nói, tiểu thư nhà họ Thẩm suýt nữa mất mạng, suýt nữa là sao?"
Văn Dương không hề giữ kín, nói: "Đương nhiên, em sẽ không nghĩ tiểu thư nhà họ Thẩm đã chết chứ, nhưng tôi nói cho em biết, cô ta còn sống."
Bụng Thẩm Niệm Niệm điên cuồng quặn đau, toàn thân run rẩy, "Anh... anh nói cái gì! Cô ta chưa chết?!"
"Đương nhiên là chưa chết, không chỉ vậy, bây giờ cuộc sống của cô ta rất tốt, gả cho người từng là vị hôn phu của em – Thương Giới."
Thẩm Niệm Niệm nghe như bị sét đánh, "Giang Tỉnh Tỉnh! Đúng là cô ta!"
"Chính là cô ta!" Văn Dương hừ lạnh, "Giang Tỉnh Tỉnh và em giống nhau, đương nhiên là tôi sẽ nghi ngờ, sau đó tìm bà Giang hỏi rõ ràng, bà ấy kể lại chuyện nhặt được đứa bé ở bờ sông."
"Bờ sông..." Thẩm Niệm Niệm như mất hồn, nói: "Đúng vậy, lúc trước tôi tận mắt thất "bố", không, người đàn ông kia ném cô ta xuống sông!"
Beta: Nhược Vy
Văn Dương ngẩng đầu, đôi mắt híp lại.
Cô gái trước mặt mặc váy công chúa kiểu Âu, phối hai màu đen trắng, dây lưng dài, thắt thành hình nơ bướm phức tạp. Tay áo thêu viền hoa tỉ mỉ, tất chân màu trắng cùng giày da màu đen, trông giống hệt Loli [1]
[1] Loli: Những bé gái chưa kết thúc dậy thì (thường <17 tuổi), những cô gái tuy trưởng thành nhưng thân hình vẫn như trẻ con hay những bé gái tuy nhỏ tuổi nhưng thân hình phát triển như người lớn
Thẩm Niệm Niệm luôn thích mặc style công chúa, có một loại cố chấp với loại trang phục này.
Văn Dương hẹn gặp mặt ở một khách sạn cao cấp của thành phố Giang, phòng cũng là phòng tổng thống, đối diện là giường lớn Kingsize, Văn Dương ngồi bắt chéo chân, nhìn cô ta chằm chằm.
Thẩm Niệm Niệm đi vào, cảm giác không được tự nhiên. Ở trong khách sạn với một người đàn ông xa lạ, trong tình cảnh này, với một cô gái là không hề thoải mái.
Cô ta tháo kính râm xuống, nhíu mày, "Sao lại hẹn ở khách sạn?"
"Ở trong này không bị phát hiện, khách sạn vẫn bí mật hơn, cô cũng không hy vọng bị người khác phát hiện đi." Văn Dương duỗi chân, giày chưa cởi đã nằm lên giường lớn, "Hơn nữa có đại tiểu thư nhà họ Thẩm ở đây, cũng không phải không trả được phí thuê phòng."
"Đương nhiên." Thẩm Niệm Niệm nói: "Tôi không mong bị người khác nhìn thấy."
Bị người ta nhìn thấy mình lui tới với Văn Dương, Thẩm Niệm Niệm cảm giác mặt mũi không biết để đâu, vô cùng hạ giá.
"Nói đi, hôm nay tìm tôi có chuyện gì?"
Văn Dương mỉm cười, đôi mắt híp lại có vài phần hèn mọn như chuột, ánh lên vẻ đáng khinh, yên lặng nhìn Thẩm Niệm Niệm, "Tôi nghe được một câu chuyện rất ly kì xảy ra mười năm trước, liên quan tới vụ bắt cóc cô con gái nhà giàu thành phố Giang."
Thẩm Niệm Niệm nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, "Tôi chỉ bảo anh điều tra Giang Tỉnh Tỉnh, anh thăm dò chuyện này làm gì!"
"Cô Thẩm đừng nóng, nghe tôi nói đã." Văn Dương không vội, "Vụ bắt cóc kia cũng thật kỳ lạ, kẻ gây án không tới cảnh sát đầu thú, lại đi tự tử, cái chết của ông ta rất bí ẩn."
Thẩm Niệm Niệm trừng anh ta, "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
"Kẻ xấu đã bị trừng phạt, cô con gái và cậu con trai nhà giàu đều thoát khỏi nanh vuốt của ác ma, mỗi người đều có cuộc sống hạnh phúc, kết thúc hoàn mỹ như truyện cổ tích." Trên mặt Văn Dương nở nụ cười xảo quyệt, "Nhưng cũng có rất nhiều chuyện kỳ lạ, ví dụ như tính tình cô con gái nhà giàu trở nên khác thường, như hai người khác nhau. Tôi đi điều tra mới biết nhà của tên bắt cóc có quan hệ sâu xa với nhà họ Thẩm, trước kia em trai tên bắt cóc làm việc tại công trường nhà họ Thẩm, sau đó ngã gãy chân, nhà họ Thẩm bồi thường cho ông ta một khoản tiền."
Văn Dương quan sát vẻ mặt Thẩm Niệm Niệm, nói: "Hơn nữa tên bắt cóc có một người con gái, nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, cô con gái đó mất tích, nghe nói cũng bị bắt cóc, nhưng hàng xóm kể lại, chưa từng thấy nhà họ đi tìm, cô thấy có lạ không, trong nhà mất con nhưng không đi tìm, rốt cuộc là sao?"
Tay Thẩm Niệm Niệm run rẩy, sắc mặt trắng bệch, "Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn nói hươu nói vượn, tôi sẽ không khách khí."
Văn Dương cười lạnh, "Cho nên tôi mới suy nghĩ, không chừng tên bắt cóc thấy con gái hắn giống con gái nhà họ Thẩm, vì thế tỉ mỉ bày ra vở kịch "lấy con báo đổi công chúa", tráo đứa con gái tầm thường của mình cho nhà họ Thẩm, còn cô con gái nhà họ Thẩm bị giết chết!"
"Nói bậy! Anh nói bậy!" Thẩm Niệm Niệm lảo đảo lùi lại hai bước, thét chói tai, "Tôi là Thẩm Niệm Niệm! Tôi chính là đại tiểu thư nhà họ Thẩm!"
"Xuỵt!" Văn Dương giơ ngón trỏ lên môi, ra hiệu đừng có lên tiếng, "Cô Thẩm đừng nóng giận, chuyện đâu còn có đó, đây chỉ là suy đoán của tôi, cô kích động như vậy, thật khiến tôi nghi ngờ phán đoán của tôi là sự thật."Thẩm Niệm Niệm hung dữ trừng mắt, nếu giờ cô ta là dã thú, chỉ sợ đã sớm nhào qua, ăn tươi nuốt sống Văn Dương.
"Nếu anh dám nói cho ai..."
Văn Dương nở nụ cười không sao cả, "Tôi đây không cam đoan được. Cô Thẩm, tôi nói cho cô biết, tôi có cái tật xấu là rất lắm mồm, không chừng lúc nào đó tôi cao hứng, lỡ nói chuyện này ra, đến lúc đó vỡ lở, ông Thẩm nghi ngờ, muốn đi làm xét nghiệm ADN gì đó, khiến tình cảm bố con của cô tan vỡ, tôi thấy có lỗi lắm."
Thẩm Niệm Niệm nghe hiểu, hôm nay Văn Dương có chuẩn bị mà tới, muốn dùng chuyện này uy hiếp cô ta!
"Rốt cuộc anh muốn gì?" Thẩm Niệm Niệm cắn môi, đôi môi bị cô ta cắn tới mức trắng bệch, "Nói đi, muốn bao nhiêu?"
Văn Dương nhẹ nhàng tới gần cô ta, sau đó cúi sát vào người cô ta hít hà.
Mùi hương ngọt ngào nữ tính xông vào mũi, khiến Văn Dương lâng lâng. Từ khi học đại học, anh ta đã thích theo đuổi mấy cô tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo, đáng tiếc người ta chướng mắt anh ta, ban đầu anh ta tốt với người ta, còn có thể khiến cho đám con gái ấy cảm động, nhưng lâu ngày, đám con gái ấy cũng chán ghét vứt bỏ anh ta.
Cho nên Văn Dương luôn có dục vọng chinh phục loại phụ nữ này, giống như việc chinh phục mấy cô gái danh gia vọng tộc, khiến anh ta cũng trở thành danh gia vọng tộc.
Trước đây Thẩm Niệm Niệm không thèm nhìn anh ta một cái, nhưng hiện tại... hiện tại anh ta đã có được nhược điểm của cô ta, anh ta có thể bắt cô ta làm bất cứ chuyện gì.
"Niệm Niệm, em thật thơm." Văn Dương ôm vòng eo nhỏ nhắn của Thẩm Niệm Niệm.
Toàn thân Thẩm Niệm Niệm run rẩy, nhục nhã nhắm hai mắt lại, "Anh muốn chết sao!"
"Đừng có nói vậy, dù sao về sau chúng ta... còn cơ hội tiếp xúc rất nhiều." Văn Dương ôm Thẩm Niệm Niệm lên giường, "Trao em cho tôi, chuyện này tôi sẽ giữ kín như bưng."
Thẩm Niệm Niệm chỉ cảm thấy từng cơn buồn nôn dâng lên, trong mắt cô ta, Văn Dương chẳng khác gì con chuột cặn bã ghê tởm, trước kia cô ta luôn chướng mắt loại đàn ông này.
"Xuỵt... đừng động đậy." Văn Dương ở bên tai cô ta, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, "Nghĩ tới cuộc sống an nhàn thoải mái của em đi, tôi đã qua nhà chú em, chú em bị mất chân trái, cả ngày uống rượu đánh bạc, thím của em ngày nào cũng ra ngoài chơi mạt chược, cuối cùng nhà không còn tiền. Nhà em chỉ có ba mươi mét vuông, trên bức tường loang lổ toàn dầu mỡ, trong góc còn có chuột... Nghĩ đi, nếu loại thân nhân này biết cháu gái mình chính là đại tiểu thư nhà họ Thẩm, họ sẽ làm gì?"
Cơ thể Thẩm Niệm Niệm... run rẩy.
Cô ta không còn phản kháng nữa, cơ thể bắt đầu run, chuyện này không thể để lộ, vất vả lắm mới đi được tới đây, không thể từ bỏ được! Cô ta là con gái nhà họ Thẩm, có bố mẹ yêu thương, có anh trai dịu dàng, nhất định không thể trở về!
Văn Dương hôn cô ta, Thẩm Niệm Niệm nhắm mắt.
...
Xong việc, Thẩm Niệm Niệm quay lưng với Văn Dương, ánh mắt dại ra.
Văn Dương vừa đi giày vừa nói: "Hóa ra là không còn trinh, hừ, làm ông đây tưởng bở hồi lâu."
Thẩm Niệm Niệm hung dữ nhìn anh ta, "Chúng ta đã thanh toán xong."
"Không được." Văn Dương xoay người, nhéo cằm cô ta, "Tôi sẽ nhắn tin cho em lần hẹn tiếp theo."
Đương nhiên là còn lần tiếp theo, Văn Dương vất vả lắm mới lấy được nhược điểm của Thẩm Niệm Niệm, sao có thể dễ dàng buông tha cho cô ta, cả đời này anh ta phải cưỡi trên người cô ta.
Thẩm Niệm Niệm đứng dậy, "Anh đừng có quá đáng."
"Sao tôi dám quá đáng, người quá đáng là em mới đúng, hiểu chưa?" Văn Dương cười lạnh, "Em chiếm vị trí của tiểu thư nhà họ Thẩm, còn suýt nữa giết chết cô ấy, em làm vậy là phạm pháp."
Thẩm Niệm Niệm run rẩy, "Không phải tôi, là bố... Không, không phải, tôi không biết ông ta."
"Tôi đâu có truy cứu trách nhiệm của em." Văn Dương nhéo cằm cô ta, "Bảo bối, tôi rất thương em, về sau em chỉ có thể ngoan ngoãn hầu hạ một mình tôi, kết hôn với tôi, để tôi là rể nhà họ Thẩm, tương lai chúng ta sẽ giữ kín bí mật này tới chết."
"Anh nằm mơ!"
Thẩm Niệm Niệm chỉ nghĩ Văn Dương là một kẻ háo sắc, ngủ một lần là coi như xong, không ngờ dã tâm người này không nhỏ, còn dám... yêu cầu làm rể nhà họ Thẩm!
"Anh trai đã bắt đầu nghi ngờ tôi rồi..." Thẩm Niệm Niệm lạnh lùng nói.
"Chỉ là nghi ngờ thôi, em sợ cái gì." Văn Dương nhàn nhã nói: "Người anh trai ảnh đế của em chỉ muốn một lòng đóng phim, mà em lại là cô công chúa xinh đẹp không nên thân, đương nhiên, công ty xí nghiệp của nhà họ Thẩm cần một người tiếp quản, chờ tôi cưới em, nhất định sẽ giúp đỡ bố em quản lý tập đoàn Thẩm thị thật tốt. Yên tâm đi, cuộc sống hạnh phúc của chúng ta còn rất dài!"
Nghe Văn Dương nói như vậy, Thẩm Niệm Niệm suýt nữa ngất xỉu, Văn Dương đã biết bí mật sâu kín nhất của cô ta, cô ta tuyệt đối không thể để anh ta tiết lộ chuyện này!
Vậy nên... trước mắt chỉ có thể tạm thời đáp ứng tất cả yêu cầu của anh ta.
Trong mắt Thẩm Niệm Niệm lóe lên sự âm hiểm, chỉ lướt qua giây lát, cô ta lập tức nở nụ cười, hôn lên mặt Văn Dương, "Giờ tôi đã là người của anh, đương nhiên phải giúp anh."
Văn Dương nhéo cằm cô ta, "Bảo bối, đừng nghĩ có thể diễn trước mặt tôi, chúng ta còn nhiều thời gian lắm."
Khóe môi Thẩm Niệm Niệm nở nụ cười giả lả, nhưng lúc này, cô ta nghĩ tới một chuyện, "Anh vừa nói, tiểu thư nhà họ Thẩm suýt nữa mất mạng, suýt nữa là sao?"
Văn Dương không hề giữ kín, nói: "Đương nhiên, em sẽ không nghĩ tiểu thư nhà họ Thẩm đã chết chứ, nhưng tôi nói cho em biết, cô ta còn sống."
Bụng Thẩm Niệm Niệm điên cuồng quặn đau, toàn thân run rẩy, "Anh... anh nói cái gì! Cô ta chưa chết?!"
"Đương nhiên là chưa chết, không chỉ vậy, bây giờ cuộc sống của cô ta rất tốt, gả cho người từng là vị hôn phu của em – Thương Giới."
Thẩm Niệm Niệm nghe như bị sét đánh, "Giang Tỉnh Tỉnh! Đúng là cô ta!"
"Chính là cô ta!" Văn Dương hừ lạnh, "Giang Tỉnh Tỉnh và em giống nhau, đương nhiên là tôi sẽ nghi ngờ, sau đó tìm bà Giang hỏi rõ ràng, bà ấy kể lại chuyện nhặt được đứa bé ở bờ sông."
"Bờ sông..." Thẩm Niệm Niệm như mất hồn, nói: "Đúng vậy, lúc trước tôi tận mắt thất "bố", không, người đàn ông kia ném cô ta xuống sông!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.