Chương 60: Tính sổ
Xuân Phong Lựu Hỏa
24/12/2019
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Bên ngoài phòng bao, Thương Giới nghe Lâm Xuyên kể lại qua loa, sắc mặt âm trầm.
Điện thoại Giang Tỉnh Tỉnh vì thông báo quá nhiều, giờ đã hoàn toàn tắt máy, mấy cuộc điện thoại đã được gọi, anh vẫn không liên hệ được với cô, điện thoại trực tiếp bị ném đi, "bốp" một tiếng, đập vào tường.
Lâm Xuyên thấy anh đã nổi nóng, quay đầu gọi vài cuộc điện thoại, phân phó cấp dưới điều tra, không đến hai phút đã có tin tức, quay lại nói với Thương Giới: "Công ty quản lý của Giang Tỉnh Tỉnh chuẩn bị mở họp báo, làm sáng tỏ chuyện Phùng Khánh Tân."
"Suốt một ngày xảy ra chuyện lớn như vậy, cả thế giới đều biết, chỉ mình tôi không biết."
Thương Giới nắm chặt tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn Lâm Xuyên: "Đừng nói với tôi cậu cũng không biết."
Lâm Xuyên chỉ cảm thấy lông tơ sau lưng dựng đứng lên, căn bản không dám nhìn anh, nói: "Thật ra hồi chiều chuyện đã chuyển biến tốt đẹp, ai ngờ đột nhiên nhảy ra một Phùng Khánh Tân. Hai tiếng trước ông ta đứng ra hắt nước bẩn, khiến mọi chuyện ầm ĩ, tôi suy xét thấy cuộc gặp mặt hôm nay hết sức quan trọng, chuyện này chắc cũng giải quyết được nên tôi không..."
Thương Giới đá chân, Lâm Xuyên ăn một cú đá chuẩn xác, không né tránh, đứng yên chịu trận.
"Mẹ nó, hết sức quan trọng cái thá gì." Anh vứt lại mấy chữ này, sải bước rời đi.
Lâm Xuyên cố nén đau đớn, quay lại phòng bao, tạ lỗi với vị khách hàng đến từ Anh quốc: "Bây giờ anh Thương có chuyện quan trọng cần xử lý, chuyện hợp đồng có thể hẹn lúc khác không?"
Hiển nhiên vị khách hàng không dự đoán được, hôm nay sẽ còn có chuyện quan trọng hơn chuyện hợp tác, sáng mai ông ta đã phải lên máy bay về nước.
"Lần sau gặp mặt không biết là khi nào, anh Thương xác định sẽ đi ngay lúc này?" Vị khách hàng bất mãn: "Còn có chuyện gì quan trọng hơn việc hợp tác với chúng tôi sao?"
"Vô cùng xin lỗi."
"Tôi cho rằng tập đoàn Thương thị đáng để tin cậy, lấy 100% thành ý, tự mình tới Trung Quốc nói chuyện hợp tác với tổng giám đốc Thương, anh ấy lại muốn đi ngay lúc này, tôi rất hoang mang."
Lâm Xuyên cũng hiểu, giờ mà đi thì rất đáng tiếc, khả năng thành công đã là 99%, anh lại lựa chọn từ bỏ trước bước cuối cùng này.
Nhưng mà trong lòng anh, dẫu sao thì cũng đã có lựa chọn.
...
Công ty quản lý đã bắt đầu chuẩn bị họp báo.
Giang Tỉnh Tỉnh vừa bước lên bục thì đã bị một đám phóng viên vây chật như ruồi bọ.
"Cô Giang, xin hỏi cô là tình nhân của Phùng Khánh Tân thật sao?"
"Ngoại trừ ông ấy, cô còn có bao nhiêu người đàn ông khác?"
"Cô là tiểu tam sao?"
Giang Tỉnh Tỉnh đầu nặng chân nhẹ, ngay cả ánh mắt cũng hơi mờ, mệt mỏi giải thích: "Tôi không có."
"Phùng Khánh Tân là người có gia đình, việc này cô định giải thích thế nào!"
"Tôi không biết."
"Ý cô là cô không biết Phùng Khánh Tân có gia đình sao?""Tôi không biết! Tôi căn bản không hề quen ông ta!"
"Cô thừa nhận mình có bạn trai không?"
"Tôi có..."
"Người đó là Phùng Khánh Tân sao?"
"Không phải! Còn muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi căn bản không hề quen ông ta!"
"Vậy bạn trai cô là ai, là người trong bức ảnh sao?"
"Đúng thế."
"Trong ảnh có hai người đàn ông, rốt cuộc ai mới là bạn trai cô, hay cả hai đều là..."
Giang Tỉnh Tỉnh chống tay lên bàn, cảm giác trong đầu trống rỗng, bên tai ù ù như tiếng muỗi kêu.
Muốn đội vương miện, phải chịu được sức nặng của nó...
Cô đã lựa chọn con đường này, trước nay không chỉ có hoa tươi và tiếng vỗ tay, mà còn đầy bụi gai.
Trợ lý Lộ Tiểu Đao đưa một ly nước ấm cho cô, bàn tay nhận nước của Giang Tỉnh Tỉnh không nhịn được mà run rẩy.
Cô nhắm mắt lại, đập mạnh ly nước lên bàn, chỉ nghe một tiếng "choang" vang lên, toàn bộ phòng họp báo trở nên yên ắng.
Phóng viên dừng lại chuỗi câu hỏi, khó hiểu nhìn Giang Tỉnh Tỉnh.
Cô đứng dậy, dùng cặp mắt sáng ngời trong veo nhìn họ, gằn từng chữ một: "Tôi không quen biết Phùng Khánh Tân gì hết, trước hôm nay, ngay cả cái tên tôi cũng chưa từng nghe. Những gì lên án tôi trên mạng đều là bôi nhọ. Tôi chỉ thừa nhận một chuyện: Tôi có bạn trai, tình cảm giữa tôi và anh ấy rất tốt, tôi rất yêu anh ấy, dù bây giờ anh ấy có của cải vô tận, nhưng lúc tôi yêu anh ấy, anh ấy chỉ có hai bàn tay trắng."
"Hôm nay mọi người ở đây, đơn giản là muốn nghe tôi trả lời, đây là câu trả lời của tôi."
Có phóng viên nói: "Nói nghe thật đường hoàng, ai cũng biết chuyện trong giới showbiz, phụ nữ và kim chủ thấy nhiều đã quen, thà cô quang minh lỗi lạc sảng khoái thừa nhận còn hơn."
Giang Tỉnh Tỉnh nắm chặt tay: "Dựa theo logic của cô, phụ nữ yêu đương với đàn ông giàu có chính là dựa hơi, lợi dụng, cho nên tất cả phụ nữ phải gả cho đàn ông nghèo mới tính là trinh tiết trong sạch sao?"
Vấn đề này vừa được đưa ra, lại khiến phóng viên kia không còn lời nào để nói, cứ đề cập đến vấn đề nữ quyền, phóng viên dù có gay gắt cỡ nào cũng phải cẩn thận lên tiếng, tránh khỏi việc trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Phóng viên kia lại chuyển chủ đề tới Phùng Khánh Tân: "Nếu cô nói cô không quen biết tổng giám đốc Phùng tập đoàn Hằng Thông, vì sao ông ấy lại muốn đứng ra vạch trần cô, chuyện này đâu có lợi gì cho ông ấy, ông ấy là người có gia đình, đánh đổi danh dự của mình chỉ vì chửi bới một nữ minh tinh như cô sao?"
Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy, hình như là phóng viên này đặc biệt nhằm vào cô, không biết có phải bị người khác mua chuộc không.
"Vấn đề này, hẳn là cô nên đi hỏi ông ấy, mà không phải hỏi tôi."
Thẩm Sơ Ngôn đứng cạnh cửa phòng họp báo, tay đút vào túi, nhìn Giang Tỉnh Tỉnh trên bục.
Ban đầu anh còn lo là nhiều phóng viên như thế, có lẽ cô sẽ sợ hãi, sẽ căng thẳng, sẽ không ứng phó được, đến lúc đó anh có thể lên bục giúp cô bất cứ lúc nào.
Nhưng anh đã lo xa rồi... Giang Tỉnh Tỉnh tư duy rõ ràng, đối đáp trôi chảy, hơn nữa không hề sợ hãi.
Cô kiên cường hơn tưởng tượng của anh rất nhiều.
"Cô Giang, chúng ta nên quay lại đề tài lúc đầu đi, nguyên nhân gây ra chuyện này là hai bức ảnh kia, chiếc Rolls-Royce trong bức ảnh thứ hai thuộc về người đàn ông mở cửa xe cho cô sao?"
"Chiếc xe kia là của bạn trai tôi, cũng chính là người đàn ông hôn tôi trong bức ảnh thứ nhất, còn bức thứ hai, người mở cửa xe là trợ lý của anh ấy."
Vừa dứt lời, toàn bộ hội trường họp báo xôn xao.
"Cô làm sao để chứng minh?"
"Rốt cuộc bạn trai cô là ai?"
"Vì sao đến bây giờ anh ta vẫn chưa xuất hiện, hay là không dám xuất hiện?"
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp giàu từ tính vang lên: "Cô ấy không có bạn trai, nhưng cô ấy có chồng."
Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, thấy cửa phòng họp báo mở ra, Thương Giới sải bước đi đến.
Anh mặc áo sơ mi màu trắng và quần tây đen, áo sơ mi sơ vin nghiêm chỉnh, chân dài thẳng tắp, thân hình cao lớn.
Thương Giới thong dong bình tĩnh đi tới, quanh thân tản ra khí chất lạnh lẽo chèn ép, người xung quanh lập tức trở thành phông nền.
"Là Thương Giới!"
"Sao anh ta lại tới đây?"
"Chuyện này liên quan gì đến anh ta?"
...
Đám phóng viên đắn đo khó hiểu, bàn tán sôi nổi.
Thương Giới đã đến bên cạnh Giang Tỉnh Tỉnh.
Dưới ánh đèn, anh đưa tay cởi cúc áo trên cùng, lộ ra cần cổ thon dài và xương quai xanh tinh xảo.
Sau đó, bàn tay trắng trẻo đẹp đẽ kia từ từ trượt xuống, nắm chặt tay cô gái bên cạnh.
Lòng bàn tay cô đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, Thương Giới nắm chặt tay cô, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, tuyên bố: "Giang Tỉnh Tỉnh là vợ yêu của tôi."
Lời vừa nói ra, cả phòng họp báo xôn xao.
Anh cũng không để mọi người có cơ hội phản ứng, tiếp tục giải thích: "Người đàn ông trong bức ảnh thứ nhất là tôi, bức thứ hai là trợ lý của tôi - Lâm Xuyên. Mọi người còn có vấn đề gì, giờ hỏi một lần cho rõ ràng, sau này tôi không hy vọng sẽ nhìn thấy bất cứ lời đồn đãi vớ vẩn gì nữa, ảnh hưởng đến danh dự của vợ tôi."
Giọng anh trầm thấp ổn định, ánh mắt kiên định. Thế giới tro bụi tán loạn của Giang Tỉnh Tỉnh, trong chớp mắt khi nhìn thấy anh, yên ổn trở lại.
Đứng bên cạnh anh, cô sẽ không sợ bất cứ gió cát mưa sa nào.
Giang Tỉnh Tỉnh cũng nắm chặt tay Thương Giới, mười ngón tay siết chặt nhau.
Phóng viên bên dưới còn chưa phản ứng lại, ban đầu còn phỏng đoán vị kim chủ của Giang Tỉnh Tỉnh rất già, không ngờ rằng, thế mà lại là vị này!
Hơn nữa, giờ đã hoàn toàn không còn là quan hệ kim chủ và tình nhân phải giấu diếm, Thương Giới chính miệng thừa nhận, Giang Tỉnh Tỉnh là vợ anh!
Cho nên lời đồn đãi trước đã đã tự sụp đổ, có một người chồng quyền thế ngập trời như Thương Giới, Giang Tỉnh Tỉnh còn cần đi quyến rũ đàn ông khác sao? Phùng Khánh Tân gì đó, trước mặt Thương Giới, chỉ là ruồi bọ không đáng nhắc đến, quả thực là không nỡ nhìn thẳng.
Beta: Quanh
Bên ngoài phòng bao, Thương Giới nghe Lâm Xuyên kể lại qua loa, sắc mặt âm trầm.
Điện thoại Giang Tỉnh Tỉnh vì thông báo quá nhiều, giờ đã hoàn toàn tắt máy, mấy cuộc điện thoại đã được gọi, anh vẫn không liên hệ được với cô, điện thoại trực tiếp bị ném đi, "bốp" một tiếng, đập vào tường.
Lâm Xuyên thấy anh đã nổi nóng, quay đầu gọi vài cuộc điện thoại, phân phó cấp dưới điều tra, không đến hai phút đã có tin tức, quay lại nói với Thương Giới: "Công ty quản lý của Giang Tỉnh Tỉnh chuẩn bị mở họp báo, làm sáng tỏ chuyện Phùng Khánh Tân."
"Suốt một ngày xảy ra chuyện lớn như vậy, cả thế giới đều biết, chỉ mình tôi không biết."
Thương Giới nắm chặt tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn Lâm Xuyên: "Đừng nói với tôi cậu cũng không biết."
Lâm Xuyên chỉ cảm thấy lông tơ sau lưng dựng đứng lên, căn bản không dám nhìn anh, nói: "Thật ra hồi chiều chuyện đã chuyển biến tốt đẹp, ai ngờ đột nhiên nhảy ra một Phùng Khánh Tân. Hai tiếng trước ông ta đứng ra hắt nước bẩn, khiến mọi chuyện ầm ĩ, tôi suy xét thấy cuộc gặp mặt hôm nay hết sức quan trọng, chuyện này chắc cũng giải quyết được nên tôi không..."
Thương Giới đá chân, Lâm Xuyên ăn một cú đá chuẩn xác, không né tránh, đứng yên chịu trận.
"Mẹ nó, hết sức quan trọng cái thá gì." Anh vứt lại mấy chữ này, sải bước rời đi.
Lâm Xuyên cố nén đau đớn, quay lại phòng bao, tạ lỗi với vị khách hàng đến từ Anh quốc: "Bây giờ anh Thương có chuyện quan trọng cần xử lý, chuyện hợp đồng có thể hẹn lúc khác không?"
Hiển nhiên vị khách hàng không dự đoán được, hôm nay sẽ còn có chuyện quan trọng hơn chuyện hợp tác, sáng mai ông ta đã phải lên máy bay về nước.
"Lần sau gặp mặt không biết là khi nào, anh Thương xác định sẽ đi ngay lúc này?" Vị khách hàng bất mãn: "Còn có chuyện gì quan trọng hơn việc hợp tác với chúng tôi sao?"
"Vô cùng xin lỗi."
"Tôi cho rằng tập đoàn Thương thị đáng để tin cậy, lấy 100% thành ý, tự mình tới Trung Quốc nói chuyện hợp tác với tổng giám đốc Thương, anh ấy lại muốn đi ngay lúc này, tôi rất hoang mang."
Lâm Xuyên cũng hiểu, giờ mà đi thì rất đáng tiếc, khả năng thành công đã là 99%, anh lại lựa chọn từ bỏ trước bước cuối cùng này.
Nhưng mà trong lòng anh, dẫu sao thì cũng đã có lựa chọn.
...
Công ty quản lý đã bắt đầu chuẩn bị họp báo.
Giang Tỉnh Tỉnh vừa bước lên bục thì đã bị một đám phóng viên vây chật như ruồi bọ.
"Cô Giang, xin hỏi cô là tình nhân của Phùng Khánh Tân thật sao?"
"Ngoại trừ ông ấy, cô còn có bao nhiêu người đàn ông khác?"
"Cô là tiểu tam sao?"
Giang Tỉnh Tỉnh đầu nặng chân nhẹ, ngay cả ánh mắt cũng hơi mờ, mệt mỏi giải thích: "Tôi không có."
"Phùng Khánh Tân là người có gia đình, việc này cô định giải thích thế nào!"
"Tôi không biết."
"Ý cô là cô không biết Phùng Khánh Tân có gia đình sao?""Tôi không biết! Tôi căn bản không hề quen ông ta!"
"Cô thừa nhận mình có bạn trai không?"
"Tôi có..."
"Người đó là Phùng Khánh Tân sao?"
"Không phải! Còn muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi căn bản không hề quen ông ta!"
"Vậy bạn trai cô là ai, là người trong bức ảnh sao?"
"Đúng thế."
"Trong ảnh có hai người đàn ông, rốt cuộc ai mới là bạn trai cô, hay cả hai đều là..."
Giang Tỉnh Tỉnh chống tay lên bàn, cảm giác trong đầu trống rỗng, bên tai ù ù như tiếng muỗi kêu.
Muốn đội vương miện, phải chịu được sức nặng của nó...
Cô đã lựa chọn con đường này, trước nay không chỉ có hoa tươi và tiếng vỗ tay, mà còn đầy bụi gai.
Trợ lý Lộ Tiểu Đao đưa một ly nước ấm cho cô, bàn tay nhận nước của Giang Tỉnh Tỉnh không nhịn được mà run rẩy.
Cô nhắm mắt lại, đập mạnh ly nước lên bàn, chỉ nghe một tiếng "choang" vang lên, toàn bộ phòng họp báo trở nên yên ắng.
Phóng viên dừng lại chuỗi câu hỏi, khó hiểu nhìn Giang Tỉnh Tỉnh.
Cô đứng dậy, dùng cặp mắt sáng ngời trong veo nhìn họ, gằn từng chữ một: "Tôi không quen biết Phùng Khánh Tân gì hết, trước hôm nay, ngay cả cái tên tôi cũng chưa từng nghe. Những gì lên án tôi trên mạng đều là bôi nhọ. Tôi chỉ thừa nhận một chuyện: Tôi có bạn trai, tình cảm giữa tôi và anh ấy rất tốt, tôi rất yêu anh ấy, dù bây giờ anh ấy có của cải vô tận, nhưng lúc tôi yêu anh ấy, anh ấy chỉ có hai bàn tay trắng."
"Hôm nay mọi người ở đây, đơn giản là muốn nghe tôi trả lời, đây là câu trả lời của tôi."
Có phóng viên nói: "Nói nghe thật đường hoàng, ai cũng biết chuyện trong giới showbiz, phụ nữ và kim chủ thấy nhiều đã quen, thà cô quang minh lỗi lạc sảng khoái thừa nhận còn hơn."
Giang Tỉnh Tỉnh nắm chặt tay: "Dựa theo logic của cô, phụ nữ yêu đương với đàn ông giàu có chính là dựa hơi, lợi dụng, cho nên tất cả phụ nữ phải gả cho đàn ông nghèo mới tính là trinh tiết trong sạch sao?"
Vấn đề này vừa được đưa ra, lại khiến phóng viên kia không còn lời nào để nói, cứ đề cập đến vấn đề nữ quyền, phóng viên dù có gay gắt cỡ nào cũng phải cẩn thận lên tiếng, tránh khỏi việc trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Phóng viên kia lại chuyển chủ đề tới Phùng Khánh Tân: "Nếu cô nói cô không quen biết tổng giám đốc Phùng tập đoàn Hằng Thông, vì sao ông ấy lại muốn đứng ra vạch trần cô, chuyện này đâu có lợi gì cho ông ấy, ông ấy là người có gia đình, đánh đổi danh dự của mình chỉ vì chửi bới một nữ minh tinh như cô sao?"
Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy, hình như là phóng viên này đặc biệt nhằm vào cô, không biết có phải bị người khác mua chuộc không.
"Vấn đề này, hẳn là cô nên đi hỏi ông ấy, mà không phải hỏi tôi."
Thẩm Sơ Ngôn đứng cạnh cửa phòng họp báo, tay đút vào túi, nhìn Giang Tỉnh Tỉnh trên bục.
Ban đầu anh còn lo là nhiều phóng viên như thế, có lẽ cô sẽ sợ hãi, sẽ căng thẳng, sẽ không ứng phó được, đến lúc đó anh có thể lên bục giúp cô bất cứ lúc nào.
Nhưng anh đã lo xa rồi... Giang Tỉnh Tỉnh tư duy rõ ràng, đối đáp trôi chảy, hơn nữa không hề sợ hãi.
Cô kiên cường hơn tưởng tượng của anh rất nhiều.
"Cô Giang, chúng ta nên quay lại đề tài lúc đầu đi, nguyên nhân gây ra chuyện này là hai bức ảnh kia, chiếc Rolls-Royce trong bức ảnh thứ hai thuộc về người đàn ông mở cửa xe cho cô sao?"
"Chiếc xe kia là của bạn trai tôi, cũng chính là người đàn ông hôn tôi trong bức ảnh thứ nhất, còn bức thứ hai, người mở cửa xe là trợ lý của anh ấy."
Vừa dứt lời, toàn bộ hội trường họp báo xôn xao.
"Cô làm sao để chứng minh?"
"Rốt cuộc bạn trai cô là ai?"
"Vì sao đến bây giờ anh ta vẫn chưa xuất hiện, hay là không dám xuất hiện?"
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp giàu từ tính vang lên: "Cô ấy không có bạn trai, nhưng cô ấy có chồng."
Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, thấy cửa phòng họp báo mở ra, Thương Giới sải bước đi đến.
Anh mặc áo sơ mi màu trắng và quần tây đen, áo sơ mi sơ vin nghiêm chỉnh, chân dài thẳng tắp, thân hình cao lớn.
Thương Giới thong dong bình tĩnh đi tới, quanh thân tản ra khí chất lạnh lẽo chèn ép, người xung quanh lập tức trở thành phông nền.
"Là Thương Giới!"
"Sao anh ta lại tới đây?"
"Chuyện này liên quan gì đến anh ta?"
...
Đám phóng viên đắn đo khó hiểu, bàn tán sôi nổi.
Thương Giới đã đến bên cạnh Giang Tỉnh Tỉnh.
Dưới ánh đèn, anh đưa tay cởi cúc áo trên cùng, lộ ra cần cổ thon dài và xương quai xanh tinh xảo.
Sau đó, bàn tay trắng trẻo đẹp đẽ kia từ từ trượt xuống, nắm chặt tay cô gái bên cạnh.
Lòng bàn tay cô đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, Thương Giới nắm chặt tay cô, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, tuyên bố: "Giang Tỉnh Tỉnh là vợ yêu của tôi."
Lời vừa nói ra, cả phòng họp báo xôn xao.
Anh cũng không để mọi người có cơ hội phản ứng, tiếp tục giải thích: "Người đàn ông trong bức ảnh thứ nhất là tôi, bức thứ hai là trợ lý của tôi - Lâm Xuyên. Mọi người còn có vấn đề gì, giờ hỏi một lần cho rõ ràng, sau này tôi không hy vọng sẽ nhìn thấy bất cứ lời đồn đãi vớ vẩn gì nữa, ảnh hưởng đến danh dự của vợ tôi."
Giọng anh trầm thấp ổn định, ánh mắt kiên định. Thế giới tro bụi tán loạn của Giang Tỉnh Tỉnh, trong chớp mắt khi nhìn thấy anh, yên ổn trở lại.
Đứng bên cạnh anh, cô sẽ không sợ bất cứ gió cát mưa sa nào.
Giang Tỉnh Tỉnh cũng nắm chặt tay Thương Giới, mười ngón tay siết chặt nhau.
Phóng viên bên dưới còn chưa phản ứng lại, ban đầu còn phỏng đoán vị kim chủ của Giang Tỉnh Tỉnh rất già, không ngờ rằng, thế mà lại là vị này!
Hơn nữa, giờ đã hoàn toàn không còn là quan hệ kim chủ và tình nhân phải giấu diếm, Thương Giới chính miệng thừa nhận, Giang Tỉnh Tỉnh là vợ anh!
Cho nên lời đồn đãi trước đã đã tự sụp đổ, có một người chồng quyền thế ngập trời như Thương Giới, Giang Tỉnh Tỉnh còn cần đi quyến rũ đàn ông khác sao? Phùng Khánh Tân gì đó, trước mặt Thương Giới, chỉ là ruồi bọ không đáng nhắc đến, quả thực là không nỡ nhìn thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.