Chương 6: Tủ quần áo
Nãi Trà Thương Thử
24/08/2022
Edit: Gián
Beta: Mel
Gần như là một giây sau khi cửa tủ được đóng lại, Hạ Mẫn Quân đi vào phòng.
Hạ Thụ vẫn còn sợ hãi, cô nhẹ thở dài một hơi. Khi cô bình tĩnh lại rồi nhìn về phía đối diện mình, cô vô thức mở to mắt.
Ấy thế mà cô lại kéo theo Tống Hành vào!
Biểu cảm kia quá rõ ràng, Tống Hành liếc mắt một cái thì đã nhìn rõ, anh khẽ cười.
Hạ Mẫn Quân ở bên ngoài nói: “Quái lạ thật, rốt cuộc đứa nhỏ này chạy đi đâu rồi? Tống Hành cũng chẳng thấy đâu…”
Cửa tủ không kín lắm, ánh sáng từ bên ngoài lọt vào trong. Qua khe cửa, hai người có thể nhìn thấy Hạ Mẫn Quân đang lấy điện thoại ra.
Tống Hành nhận ra điều gì đó, anh dùng giọng mũi khẽ nhắc nhở Hạ Thụ: “Điện thoại.”
Hạ Thụ lập tức nhớ tới, cô vội vàng lấy điện thoại từ trong túi, chỉnh sang chế độ yên lặng.
Quả nhiên, giây tiếp theo, có một cuộc gọi đến, trên màn hình điện thoại hiển thị một chữ “Cô”.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngẩng đầu cười với anh, đôi mắt mềm mại sáng ngời phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên màn hình điện thoại.
Tống Hành chợt khựng lại.
Tống Hành không có nhiều đồ cho lắm, cho nên phần dưới của tủ quần áo khá trống trải, nhưng mà không gian có hạn nên hai người chỉ có thể ngồi mặt đối mặt với nhau.
Cậu thiếu niên có đôi chân dài nên phải cuộn lại. Còn cô thì ngồi quỳ ở giữa hai chân anh.
Tủ quần áo vừa thiếu ánh sáng vừa yên tĩnh. Từng hơi thở, từng động tác của cô đều ở trước mặt anh, cảm nhận được cực kỳ rõ ràng.
Cơ bắp của anh vô thức căng chặt, dời tầm mắt không nhìn cô nữa.
Màn hình điện thoại vẫn còn đang nhấp nháy.
“Ơ?” Dường như đã nhận ra có gì đó là lạ, Hạ Thụ dùng ánh sáng của điện thoại chiếu lên gương mặt tuấn tú của anh, cũng dùng giọng mũi hỏi: “A Hành, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tống Hành liếc mắt nhìn cô một cách đầy khó khăn, anh hỏi lại: “Làm sao vậy?”
“Lỗ tai.” Cô chỉ vào tai của mình, giọng nói dịu dàng mềm mại: “Sao tai cậu lại đỏ lên rồi?”
Tống Hành khẽ nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: “… Nóng.”
Hạ Thụ “à” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại vì nghi hoặc.
Nóng… nóng sao?
Bây giờ là giữa tháng mười hai, có thể nói là mùa đông se lạnh. Tuy trong phòng có mở máy sưởi nhưng chỉ mở đến nhiệt độ thích hợp, không nóng như phòng học ở Cung Thiếu Niên.
Cô sờ gương mặt của mình, cảm thấy làn da mát mẻ khô thoáng chứ không có chút mồ hôi nào.
Nhưng rất nhanh, cô lại nhớ tới những gì mình đã học trong tiết sinh học, trên đó viết nhiệt độ cơ thể của con trai cao hơn con gái. Không gian nhỏ như vậy, anh cảm thấy nóng cũng là điều bình thường.
Hạ Thụ nhỏ giọng nói: “Cậu nhịn thêm chút nữa, sắp xong rồi.”
Tống Hành gật đầu.
Trên người A Hành có mùi rất dễ chịu.
Không phải mùi bột giặt hay nước hoa, nó giống mùi tự nhiên của cơ thể hơn, nhàn nhạt thoang thoảng. Giống những hạt tuyết lặng lẽ vào đêm tối, giống cơn gió sau khi tuyết rơi, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lại có thể làm cô cảm thấy vừa ấm áp vừa an tâm.
Bây giờ hai người ngồi gần nhau, xung quanh cô tràn ngập hơi thở của thiếu niên. Cô có cảm giác rất kỳ diệu, không hiểu vì sao cô muốn có được nhiều hơn nữa.
Cô hơi khom người lại gần anh thêm một chút.
Cả người Tống Hành cứng đờ. Anh hít hà một hơi, nhịp tim bỗng chốc mất kiểm soát.
Hơi thở nhẹ nhàng của người con gái phả vào làn da anh.
Tim anh đập nhanh đến lạ, anh cảm thấy bây giờ toàn bộ buồng phổi đều là trái tim, từng cái từng cái đập mạnh làm đinh tai nhức óc. Ngũ giác của anh bị vô hiệu hóa, Hạ Mẫn Quân ở bên ngoài làm gì, đi hay chưa thì anh cũng không biết, anh chỉ có thể cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ có lực.
Mấu chốt là anh lại phát hiện mình có phản ứng kỳ lạ, không thể miêu tả.
‘Cô ấy có nghe thấy tiếng tim đập của mình không?’
‘Cô ấy có thể thấy…’
“Cậu…” Cả người Tống Hành cứng đờ như khối sắt, tay anh chống mạnh vào mép cửa tủ, ngay cả nói chuyện cũng trở nên khó khăn: “Cậu đừng nhúc nhích.”
Đừng nhúc nhích.
Cũng đừng lại gần thêm chút nào nữa!
Anh không muốn bản thân chật vật như vậy, cũng không muốn để cô thấy sự xấu hổ của mình. Đối với anh, xấu hổ còn khó chịu hơn bị hành hạ.
“Xin lỗi cậu.” Nương theo ánh sáng ảm đạm, cô thấy thái dương của anh đang đổ mồ hôi, cô cho rằng anh quá nóng nên ngồi cách xa ra một chút.
“Có phải nóng quá không? Để tớ quạt cho cậu.”
Cô giơ tay lặng lẽ phẩy phẩy ở trước mặt anh. Không khí bị đảo loạn, không những thế còn rất chật chội ẩm ướt.
Chỉ có ánh mắt của cô là trong sáng, thoải mái, nhẹ nhàng, cô vừa nhìn anh vừa cười khanh khách.
Mặc dù trong tủ chỉ có một tia sáng nhưng cặp mắt kia vẫn quá lấp lánh, ánh sáng trong mắt cô vẫn rõ ràng như vậy, tựa như hai ngôi sao trong bầu trời đêm đen tối.
Tống Hành lẳng lặng nhìn, thế nhưng lại cảm thấy dường như ánh mắt của cô có thể nhìn thấu lòng anh, có thể nhìn thấy toàn bộ bí mật của anh.
Ma xui quỷ khiến, Tống Hành duỗi tay che mắt cô lại.
Bàn tay đang quạt của Hạ Thụ dừng lại.
Độ ấm trên làn da của Hạ Thụ thấp hơn anh nhiều, kết cấu da cũng mịn màng. Vừa mềm vừa nhẵn mịn, không đầy vết chai cùng thô ráp như lòng bàn tay anh, lúc chạm vào như chạm một viên ngọc mát mẻ.
Vừa ra tay thì anh lập tức hối hận, anh không thể giải thích cho hành động này nhưng cũng không dám động đậy nữa.
Đầu ngón tay anh run rẩy.
Dường như Hạ Thụ cũng cảm thấy khó hiểu, cô chớp mắt hai cái.
Lông mi của cô khẽ quét qua bàn tay anh, hơi ngứa.
Cô cũng giơ tay lên, chậm rãi chạm vào mu bàn tay của anh nhưng không lấy xuống, mà là cười rộ lên: “A Hành?”
Tống Hành nhìn cô một cách chăm chú.
Nhiệt độ của cậu thiếu niên lan tràn đến các đầu ngón tay của cô. Không hiểu vì sao, tim của Hạ Thụ lại đập nhanh vô cùng.
Đáy lòng cảm thấy mềm mại, thực kỳ diệu.
Màn hình cuộc gọi trên điện thoại đã bị tắt từ lâu. Hạ Mẫn Quân cũng đã đi rồi.
Không biết qua bao lâu, Tống Hành rũ mắt xuống, khẽ đẩy cửa tủ ra.
“Cô đi rồi.” Giọng của anh hơi khàn, bàn tay vẫn còn che lại đôi mắt của cô, suy nghĩ lý do thoái thác: “Từ từ hãy mở mắt, cẩn thận chói.”
“À…” Hạ Thụ gật đầu ngây ngốc, đợi anh buông tay ra mới chậm rãi mở mắt. Thế giới bỗng trở nên sáng ngời.
Bọn họ ra khỏi tủ quần áo.
Hai người đứng ở trong phòng, vừa trải qua một hồi mạo hiểm như vậy, bây giờ vấn đề đã được giải quyết, tạm thời hai người lại nhìn nhau không biết nói gì.
Hạ Thụ hơi ngượng ngùng, những gì xảy ra vừa rồi làm cô không dám nhìn anh, cô cúi đầu nói nhỏ: “À ừm, cậu học tiếp đi, tớ đi rửa trái cây.”
Tống Hành rũ mắt nhìn cô: “Ừm.”
Đôi mắt của Hạ Thụ nóng lên, lòng cô cũng nóng. Cô nhanh chóng liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó bưng mâm trái cây vui vẻ rời đi.
Tống Hành nhìn cô đi.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, căn phòng vốn dĩ yên tĩnh lập tức trở nên vắng vẻ.
Anh lẳng lặng nhìn cánh cửa đóng lại kia. Lúc lâu sau, anh mới chậm rãi cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay của mình, lẳng lặng nắm chặt.
–
Tống Hành đã quen với giấc ngủ nông, đêm nay ngủ cũng không được sâu lắm.
Nửa đêm đi vệ sinh, anh phát hiện toilet của mình bị mất nước, anh khoác áo đi đến nhà vệ sinh chung.
Khi đó anh nghe thấy những lời này.
Phòng vệ sinh dùng chung ở tầng hai đối diện với phòng của Hạ Hùng Hải. Hẳn là Hạ Mẫn Quân đang ở đó, từng tiếng nói xuyên qua cửa phòng.
“… Anh, tuổi của Tiểu Mộc với Tống Hành cũng không còn nhỏ, em cảm thấy anh nên nhắc nhở bọn chúng, để hai đứa chú ý một chút…”
“Trước đây hai đứa còn nhỏ, thường xuyên ở gần nhau thì không nói gì. Bây giờ lớn rồi thì cũng phải giữ khoảng cách chứ, nếu có chuyện gì xảy ra thì làm sao bây giờ?”
Dường như Hạ Hùng Hải không để tâm cho lắm: “Em nghĩ nhiều rồi. A Hành với Tiểu Mộc lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quan hệ tốt một chút thì cũng bình thường thôi. Chỉ là quan hệ bình thường, làm gì phóng đại như em nói?”
“Em nghĩ nhiều lúc nào?” Hạ Mẫn Quân nói: “Hôm nay anh bảo Tiểu Mộc rửa trái cây, kết quả đứa bé kia chạy mất tiêu, tìm ở đâu cũng không thấy. Anh bảo em vào phòng Tống Hành tìm, kết quả không thấy ai, mâm trái cây đặt ở trên bàn nó, vừa thấy là đã biết hai đứa lại đi chỗ nào rồi.”
“Chốc lát sau Tiểu Mộc quay lại, cũng không nói đi đâu, mà khuôn mặt lại đỏ như làm chuyện gì, hỏi nó thì nó cũng lảng tránh. Em cũng từng ở tuổi nó, em còn có thể không hiểu sao?”
Bà ta lại cười nói: “Nhưng mà anh à, hôm nay em cảm thấy đứa bé của Thẩm gia kia rất không tồi, vẻ ngoài ổn, cũng lễ phép. Anh tìm cơ hội để Tiểu Mộc gặp cậu ấy, nói không chừng…”
Hạ Hùng Hải không ủng hộ: “Tiểu Mộc mới bao lớn mà em đã lo mấy chuyện đó rồi? Con bé biết mình nên làm gì, chúng ta cũng đừng nên can thiệp quá nhiều!”
Hạ Mẫn Quân cãi lại: “Sao lại không lo cho được? Có người tốt phải nắm chắc cơ hội chứ! Con bé còn nhỏ nên mới không có khả năng phân biệt, anh làm phụ huynh thì phải trông coi nhiều vào chứ.”
Tháng mười hai, tuy có mở máy sưởi nhưng hành lang đêm khuya vẫn có chút lạnh lẽo.
Nhiệt độ trên vách tường từng chút từng chút xâm nhập vào cơ thể anh, lạnh thấu xương.
Một đêm nay Tống Hành lại mơ giấc mơ cũ. Trong giấc mơ, vẫn là mùa động lạnh lẽo, tuyết đọng phủ trắng cái sân nhỏ của cô nhi viện. Thầy cô ở đó mang bọn nhỏ kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói nhóm máu của anh rất hiếm, là AB Rh-.
Có đứa trẻ ngây thơ hỏi: “Nhóm máu AB Rh- là gì?”
Giáo viên đáp: “Là máu gấu trúc. Bởi vì người có nhóm máu này quá ít, thưa thớt giống gấu trúc. Nhóm máu của Tiểu Hành không giống với các con, cho nên các con phải yêu quý bạn ấy, hiểu không?”
Nhưng khả năng hiểu của mấy đứa nhỏ lại có hạn, có người hô to: “Tiểu Hành có máu gấu trúc, vậy có phải cậu ta là gấu trúc tinh, không phải người hay không?”
“Gấu trúc tinh! Tiểu Hành là gấu trúc tinh! Nên cách cậu ta xa ra một chút!”
Đá ném lên người anh, nước tuyết làm ướt cổ áo của anh. Anh lẳng lặng đứng từ xa nhìn bọn họ nhìn chằm chằm anh một cách sợ hãi, không nói lời nào.
Hình ảnh chuyển một cái, mọi thứ đều bị chìm trong một màu đỏ tươi như máu. Trong căn phòng âm u chật chội, những chất lỏng màu đỏ không ngừng chảy dưới chân anh. Anh nép vào một góc, hoảng sợ nhìn người đàn ông với khuôn mặt đầy máu đang cầm dao phay. Người đàn ông đó cũng nhìn chằm chằm anh.
Cho đến khi thế giới lại biến thành màu trắng, tuyết bay tán loạn, một bé gái mặc lễ phục màu đỏ, giống như ngọn lửa mềm mại.
Cô duỗi tay đưa anh một cây kẹo. Cô nói với anh: “Hôm nay là Giáng sinh, sao cậu chưa ăn kẹo, tớ mời cậu ăn kẹo này.”
“Ba tớ nói muốn đón cậu về nhà, cậu có thể về nhà với tớ sao?”
Tay của cô vừa mềm vừa ấm. Không giống bàn tay lạnh lẽo cứng đờ vì băng tuyết của anh.
Trong sân có rất nhiều đứa trẻ, khi đó bọn chúng nhìn anh lẳng lặng đi theo cô thì vui cười hỏi: “Hạ Thụ, nó là túi máu nhỏ mà ba cậu tìm cho cậu sao?”
“Vậy nó là người hầu của nhà cậu rồi.”
Bọn nhỏ cười nói vui vẻ. Chỉ có cô là nhăn mặt, dùng giọng nói mềm mại xen lẫn sự không hài lòng: “Cái gì mà người hậu, các cậu nói bậy bạ gì đấy? A Hành không phải người hầu, A Hành có tên, cậu ấy là A Hành!”
Từ khi cô xuất hiện, cô vẫn luôn giống như Mặt Trời, sáng sủa và chói lóa, lại có sự ấm áp không thiêu đốt người.
Mà anh là hành tinh, là hành tinh tự quay quanh mình, cũng xoay quanh cô.
Anh sống vì cô, vòng quanh cô.
Nhưng hai người lại mãi mãi không thể giao nhau.
Beta: Mel
Gần như là một giây sau khi cửa tủ được đóng lại, Hạ Mẫn Quân đi vào phòng.
Hạ Thụ vẫn còn sợ hãi, cô nhẹ thở dài một hơi. Khi cô bình tĩnh lại rồi nhìn về phía đối diện mình, cô vô thức mở to mắt.
Ấy thế mà cô lại kéo theo Tống Hành vào!
Biểu cảm kia quá rõ ràng, Tống Hành liếc mắt một cái thì đã nhìn rõ, anh khẽ cười.
Hạ Mẫn Quân ở bên ngoài nói: “Quái lạ thật, rốt cuộc đứa nhỏ này chạy đi đâu rồi? Tống Hành cũng chẳng thấy đâu…”
Cửa tủ không kín lắm, ánh sáng từ bên ngoài lọt vào trong. Qua khe cửa, hai người có thể nhìn thấy Hạ Mẫn Quân đang lấy điện thoại ra.
Tống Hành nhận ra điều gì đó, anh dùng giọng mũi khẽ nhắc nhở Hạ Thụ: “Điện thoại.”
Hạ Thụ lập tức nhớ tới, cô vội vàng lấy điện thoại từ trong túi, chỉnh sang chế độ yên lặng.
Quả nhiên, giây tiếp theo, có một cuộc gọi đến, trên màn hình điện thoại hiển thị một chữ “Cô”.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngẩng đầu cười với anh, đôi mắt mềm mại sáng ngời phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên màn hình điện thoại.
Tống Hành chợt khựng lại.
Tống Hành không có nhiều đồ cho lắm, cho nên phần dưới của tủ quần áo khá trống trải, nhưng mà không gian có hạn nên hai người chỉ có thể ngồi mặt đối mặt với nhau.
Cậu thiếu niên có đôi chân dài nên phải cuộn lại. Còn cô thì ngồi quỳ ở giữa hai chân anh.
Tủ quần áo vừa thiếu ánh sáng vừa yên tĩnh. Từng hơi thở, từng động tác của cô đều ở trước mặt anh, cảm nhận được cực kỳ rõ ràng.
Cơ bắp của anh vô thức căng chặt, dời tầm mắt không nhìn cô nữa.
Màn hình điện thoại vẫn còn đang nhấp nháy.
“Ơ?” Dường như đã nhận ra có gì đó là lạ, Hạ Thụ dùng ánh sáng của điện thoại chiếu lên gương mặt tuấn tú của anh, cũng dùng giọng mũi hỏi: “A Hành, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tống Hành liếc mắt nhìn cô một cách đầy khó khăn, anh hỏi lại: “Làm sao vậy?”
“Lỗ tai.” Cô chỉ vào tai của mình, giọng nói dịu dàng mềm mại: “Sao tai cậu lại đỏ lên rồi?”
Tống Hành khẽ nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: “… Nóng.”
Hạ Thụ “à” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại vì nghi hoặc.
Nóng… nóng sao?
Bây giờ là giữa tháng mười hai, có thể nói là mùa đông se lạnh. Tuy trong phòng có mở máy sưởi nhưng chỉ mở đến nhiệt độ thích hợp, không nóng như phòng học ở Cung Thiếu Niên.
Cô sờ gương mặt của mình, cảm thấy làn da mát mẻ khô thoáng chứ không có chút mồ hôi nào.
Nhưng rất nhanh, cô lại nhớ tới những gì mình đã học trong tiết sinh học, trên đó viết nhiệt độ cơ thể của con trai cao hơn con gái. Không gian nhỏ như vậy, anh cảm thấy nóng cũng là điều bình thường.
Hạ Thụ nhỏ giọng nói: “Cậu nhịn thêm chút nữa, sắp xong rồi.”
Tống Hành gật đầu.
Trên người A Hành có mùi rất dễ chịu.
Không phải mùi bột giặt hay nước hoa, nó giống mùi tự nhiên của cơ thể hơn, nhàn nhạt thoang thoảng. Giống những hạt tuyết lặng lẽ vào đêm tối, giống cơn gió sau khi tuyết rơi, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lại có thể làm cô cảm thấy vừa ấm áp vừa an tâm.
Bây giờ hai người ngồi gần nhau, xung quanh cô tràn ngập hơi thở của thiếu niên. Cô có cảm giác rất kỳ diệu, không hiểu vì sao cô muốn có được nhiều hơn nữa.
Cô hơi khom người lại gần anh thêm một chút.
Cả người Tống Hành cứng đờ. Anh hít hà một hơi, nhịp tim bỗng chốc mất kiểm soát.
Hơi thở nhẹ nhàng của người con gái phả vào làn da anh.
Tim anh đập nhanh đến lạ, anh cảm thấy bây giờ toàn bộ buồng phổi đều là trái tim, từng cái từng cái đập mạnh làm đinh tai nhức óc. Ngũ giác của anh bị vô hiệu hóa, Hạ Mẫn Quân ở bên ngoài làm gì, đi hay chưa thì anh cũng không biết, anh chỉ có thể cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ có lực.
Mấu chốt là anh lại phát hiện mình có phản ứng kỳ lạ, không thể miêu tả.
‘Cô ấy có nghe thấy tiếng tim đập của mình không?’
‘Cô ấy có thể thấy…’
“Cậu…” Cả người Tống Hành cứng đờ như khối sắt, tay anh chống mạnh vào mép cửa tủ, ngay cả nói chuyện cũng trở nên khó khăn: “Cậu đừng nhúc nhích.”
Đừng nhúc nhích.
Cũng đừng lại gần thêm chút nào nữa!
Anh không muốn bản thân chật vật như vậy, cũng không muốn để cô thấy sự xấu hổ của mình. Đối với anh, xấu hổ còn khó chịu hơn bị hành hạ.
“Xin lỗi cậu.” Nương theo ánh sáng ảm đạm, cô thấy thái dương của anh đang đổ mồ hôi, cô cho rằng anh quá nóng nên ngồi cách xa ra một chút.
“Có phải nóng quá không? Để tớ quạt cho cậu.”
Cô giơ tay lặng lẽ phẩy phẩy ở trước mặt anh. Không khí bị đảo loạn, không những thế còn rất chật chội ẩm ướt.
Chỉ có ánh mắt của cô là trong sáng, thoải mái, nhẹ nhàng, cô vừa nhìn anh vừa cười khanh khách.
Mặc dù trong tủ chỉ có một tia sáng nhưng cặp mắt kia vẫn quá lấp lánh, ánh sáng trong mắt cô vẫn rõ ràng như vậy, tựa như hai ngôi sao trong bầu trời đêm đen tối.
Tống Hành lẳng lặng nhìn, thế nhưng lại cảm thấy dường như ánh mắt của cô có thể nhìn thấu lòng anh, có thể nhìn thấy toàn bộ bí mật của anh.
Ma xui quỷ khiến, Tống Hành duỗi tay che mắt cô lại.
Bàn tay đang quạt của Hạ Thụ dừng lại.
Độ ấm trên làn da của Hạ Thụ thấp hơn anh nhiều, kết cấu da cũng mịn màng. Vừa mềm vừa nhẵn mịn, không đầy vết chai cùng thô ráp như lòng bàn tay anh, lúc chạm vào như chạm một viên ngọc mát mẻ.
Vừa ra tay thì anh lập tức hối hận, anh không thể giải thích cho hành động này nhưng cũng không dám động đậy nữa.
Đầu ngón tay anh run rẩy.
Dường như Hạ Thụ cũng cảm thấy khó hiểu, cô chớp mắt hai cái.
Lông mi của cô khẽ quét qua bàn tay anh, hơi ngứa.
Cô cũng giơ tay lên, chậm rãi chạm vào mu bàn tay của anh nhưng không lấy xuống, mà là cười rộ lên: “A Hành?”
Tống Hành nhìn cô một cách chăm chú.
Nhiệt độ của cậu thiếu niên lan tràn đến các đầu ngón tay của cô. Không hiểu vì sao, tim của Hạ Thụ lại đập nhanh vô cùng.
Đáy lòng cảm thấy mềm mại, thực kỳ diệu.
Màn hình cuộc gọi trên điện thoại đã bị tắt từ lâu. Hạ Mẫn Quân cũng đã đi rồi.
Không biết qua bao lâu, Tống Hành rũ mắt xuống, khẽ đẩy cửa tủ ra.
“Cô đi rồi.” Giọng của anh hơi khàn, bàn tay vẫn còn che lại đôi mắt của cô, suy nghĩ lý do thoái thác: “Từ từ hãy mở mắt, cẩn thận chói.”
“À…” Hạ Thụ gật đầu ngây ngốc, đợi anh buông tay ra mới chậm rãi mở mắt. Thế giới bỗng trở nên sáng ngời.
Bọn họ ra khỏi tủ quần áo.
Hai người đứng ở trong phòng, vừa trải qua một hồi mạo hiểm như vậy, bây giờ vấn đề đã được giải quyết, tạm thời hai người lại nhìn nhau không biết nói gì.
Hạ Thụ hơi ngượng ngùng, những gì xảy ra vừa rồi làm cô không dám nhìn anh, cô cúi đầu nói nhỏ: “À ừm, cậu học tiếp đi, tớ đi rửa trái cây.”
Tống Hành rũ mắt nhìn cô: “Ừm.”
Đôi mắt của Hạ Thụ nóng lên, lòng cô cũng nóng. Cô nhanh chóng liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó bưng mâm trái cây vui vẻ rời đi.
Tống Hành nhìn cô đi.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, căn phòng vốn dĩ yên tĩnh lập tức trở nên vắng vẻ.
Anh lẳng lặng nhìn cánh cửa đóng lại kia. Lúc lâu sau, anh mới chậm rãi cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay của mình, lẳng lặng nắm chặt.
–
Tống Hành đã quen với giấc ngủ nông, đêm nay ngủ cũng không được sâu lắm.
Nửa đêm đi vệ sinh, anh phát hiện toilet của mình bị mất nước, anh khoác áo đi đến nhà vệ sinh chung.
Khi đó anh nghe thấy những lời này.
Phòng vệ sinh dùng chung ở tầng hai đối diện với phòng của Hạ Hùng Hải. Hẳn là Hạ Mẫn Quân đang ở đó, từng tiếng nói xuyên qua cửa phòng.
“… Anh, tuổi của Tiểu Mộc với Tống Hành cũng không còn nhỏ, em cảm thấy anh nên nhắc nhở bọn chúng, để hai đứa chú ý một chút…”
“Trước đây hai đứa còn nhỏ, thường xuyên ở gần nhau thì không nói gì. Bây giờ lớn rồi thì cũng phải giữ khoảng cách chứ, nếu có chuyện gì xảy ra thì làm sao bây giờ?”
Dường như Hạ Hùng Hải không để tâm cho lắm: “Em nghĩ nhiều rồi. A Hành với Tiểu Mộc lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quan hệ tốt một chút thì cũng bình thường thôi. Chỉ là quan hệ bình thường, làm gì phóng đại như em nói?”
“Em nghĩ nhiều lúc nào?” Hạ Mẫn Quân nói: “Hôm nay anh bảo Tiểu Mộc rửa trái cây, kết quả đứa bé kia chạy mất tiêu, tìm ở đâu cũng không thấy. Anh bảo em vào phòng Tống Hành tìm, kết quả không thấy ai, mâm trái cây đặt ở trên bàn nó, vừa thấy là đã biết hai đứa lại đi chỗ nào rồi.”
“Chốc lát sau Tiểu Mộc quay lại, cũng không nói đi đâu, mà khuôn mặt lại đỏ như làm chuyện gì, hỏi nó thì nó cũng lảng tránh. Em cũng từng ở tuổi nó, em còn có thể không hiểu sao?”
Bà ta lại cười nói: “Nhưng mà anh à, hôm nay em cảm thấy đứa bé của Thẩm gia kia rất không tồi, vẻ ngoài ổn, cũng lễ phép. Anh tìm cơ hội để Tiểu Mộc gặp cậu ấy, nói không chừng…”
Hạ Hùng Hải không ủng hộ: “Tiểu Mộc mới bao lớn mà em đã lo mấy chuyện đó rồi? Con bé biết mình nên làm gì, chúng ta cũng đừng nên can thiệp quá nhiều!”
Hạ Mẫn Quân cãi lại: “Sao lại không lo cho được? Có người tốt phải nắm chắc cơ hội chứ! Con bé còn nhỏ nên mới không có khả năng phân biệt, anh làm phụ huynh thì phải trông coi nhiều vào chứ.”
Tháng mười hai, tuy có mở máy sưởi nhưng hành lang đêm khuya vẫn có chút lạnh lẽo.
Nhiệt độ trên vách tường từng chút từng chút xâm nhập vào cơ thể anh, lạnh thấu xương.
Một đêm nay Tống Hành lại mơ giấc mơ cũ. Trong giấc mơ, vẫn là mùa động lạnh lẽo, tuyết đọng phủ trắng cái sân nhỏ của cô nhi viện. Thầy cô ở đó mang bọn nhỏ kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói nhóm máu của anh rất hiếm, là AB Rh-.
Có đứa trẻ ngây thơ hỏi: “Nhóm máu AB Rh- là gì?”
Giáo viên đáp: “Là máu gấu trúc. Bởi vì người có nhóm máu này quá ít, thưa thớt giống gấu trúc. Nhóm máu của Tiểu Hành không giống với các con, cho nên các con phải yêu quý bạn ấy, hiểu không?”
Nhưng khả năng hiểu của mấy đứa nhỏ lại có hạn, có người hô to: “Tiểu Hành có máu gấu trúc, vậy có phải cậu ta là gấu trúc tinh, không phải người hay không?”
“Gấu trúc tinh! Tiểu Hành là gấu trúc tinh! Nên cách cậu ta xa ra một chút!”
Đá ném lên người anh, nước tuyết làm ướt cổ áo của anh. Anh lẳng lặng đứng từ xa nhìn bọn họ nhìn chằm chằm anh một cách sợ hãi, không nói lời nào.
Hình ảnh chuyển một cái, mọi thứ đều bị chìm trong một màu đỏ tươi như máu. Trong căn phòng âm u chật chội, những chất lỏng màu đỏ không ngừng chảy dưới chân anh. Anh nép vào một góc, hoảng sợ nhìn người đàn ông với khuôn mặt đầy máu đang cầm dao phay. Người đàn ông đó cũng nhìn chằm chằm anh.
Cho đến khi thế giới lại biến thành màu trắng, tuyết bay tán loạn, một bé gái mặc lễ phục màu đỏ, giống như ngọn lửa mềm mại.
Cô duỗi tay đưa anh một cây kẹo. Cô nói với anh: “Hôm nay là Giáng sinh, sao cậu chưa ăn kẹo, tớ mời cậu ăn kẹo này.”
“Ba tớ nói muốn đón cậu về nhà, cậu có thể về nhà với tớ sao?”
Tay của cô vừa mềm vừa ấm. Không giống bàn tay lạnh lẽo cứng đờ vì băng tuyết của anh.
Trong sân có rất nhiều đứa trẻ, khi đó bọn chúng nhìn anh lẳng lặng đi theo cô thì vui cười hỏi: “Hạ Thụ, nó là túi máu nhỏ mà ba cậu tìm cho cậu sao?”
“Vậy nó là người hầu của nhà cậu rồi.”
Bọn nhỏ cười nói vui vẻ. Chỉ có cô là nhăn mặt, dùng giọng nói mềm mại xen lẫn sự không hài lòng: “Cái gì mà người hậu, các cậu nói bậy bạ gì đấy? A Hành không phải người hầu, A Hành có tên, cậu ấy là A Hành!”
Từ khi cô xuất hiện, cô vẫn luôn giống như Mặt Trời, sáng sủa và chói lóa, lại có sự ấm áp không thiêu đốt người.
Mà anh là hành tinh, là hành tinh tự quay quanh mình, cũng xoay quanh cô.
Anh sống vì cô, vòng quanh cô.
Nhưng hai người lại mãi mãi không thể giao nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.