Chương 51: Người ta gọi là ' dỗi '
NaNa1302
29/11/2019
Dù biết anh là kẻ chủ mưu bắt cóc cha , hãm hại
gia đình. Nhưng cô cũng không thể nào làm lơ đi được... Người ta nói
yêu thì ngốc mà
Nhưng không phải Cao Tuấn hận gia đình cô hay sao. Tại sao lúc này còn cứu cô , đưa cô tới bệnh viện chứ
Chợt cô thấy bàn tay mình ấm lên được một đôi tay khác xoa nắm
- Đã 5 tháng rồi, cuối cùng em cũng chịu tỉnh
5 ? 5 tháng ! Mới đó mà đã 5 tháng rồi sao. Vậy chẳng phải cô hôn mê chừng đó thời gian sao! Ngón tay cố gắng động , phải cố gắng lắm bàn tay mới có thể nhúc nhích . Bàn tay lại bị nắm lấy chặt, Tư Hạ nhíu mày trong vô thức
- Tư Hạ, anh là Cao Tuấn...
Từ giọng nói cô có thể cảm nhận được sự run rẩy. Bàn tay lạnh giá ngày nào giờ đây cô lại cảm nhận được hơi ấm. Bờ môi cô run run muốn mấp máy nhưng không thành lời. Đôi mắt nhắm nghiền nhưng lúc này chỉ muốn được mở ra để thấy được người bên cạnh, thấy được ánh mặt trời. Nhưng hình như nó không nghe theo lời cô
Khoan đã, cô thấy trên mu bàn tay của mình có giọt nước, rồi lại từng giọt từng giọt chảy xuống. Cô nghe thấy tiếng khụt khịt... Cao Tuấn khóc sao ? Sự tò mò đã đánh thức tỉnh cô, mắt từ từ mở ra được. Bàn tay chuyển động dễ dàng hơn nhưng vẫn còn khó khăn
Người đầu tiên mà cô nhìn thấy sau khi tỉnh dậy cũng là Cao Tuấn. Anh ngồi bên giường cầm lấy bàn tay của cô mà cúi gục xuống. Có lẽ chưa ý thức được sự thức tỉnh của cô, Cao Tuấn lẩm bẩm
- Xin lỗi em
Những tổn thương đã gây ra theo thời gian cũng nhạt nhòa dần. Nhưng nếu cả hai còn tình cảm thì chỉ cần nắm bắt thời gian bù đắp lại những tổn thương đó. Đừng vì vậy mà bỏ qua để khiến ta sau này phải hối hận . Những tổn thương cũng cần được lấp đầy, nhiều khi mặt dày cũng là một lợi thế
Tư Hạ cố gắng gỡ bàn tay mình ra khỏi Cao Tuấn. Nhưng giường như sức lực của anh quá mạnh khiến cô không thể nào giỡ ra nổi. Giống như một con hổ đang vồ chú châu chấu vậy
- Bu..ôn.. g... ( Buông )
Cố gắng lắm để phát ra âm thanh nhưng vẫn chưa được hoàn chỉnh. Giọng nói của cô vừa nhỏ vừa khàn, lại cảm thấy vừa đắng vừa khô . Cảm thấy vô cùng khó chịu
Nếu nói cô không có giận Cao Tuấn thì không phải. Anh là người đã làm hại bố cô, hơn nữa còn lợi dụng tình cảm của cô. Mặc dù có hay không nhưng đó chính là sự thật. Phải đối diện với anh như chưa có chuyện gì sảy ra... Cô không làm được
Nhận ra được tiếng nói của Tư Hạ, Cao Tuấn ngẩng đầu lên gạt dòng nước mắt còn đọng trên má. Thật là xấu hổ, lại để người khác thấy mình khóc
- Em đã tỉnh rồi sao, anh đi gọi bác sĩ
Nếu nói tốc độ của ' cắt ' là như thế nào thì có thể mang Cao Tuấn lúc này ra so sánh . Tư Hạ chỉ biết tròn mắt lên mà nhìn theo sau đó lại trở vè trạng thái như cũ : không cảm xúc
- Bình phục khá tốt nhưng do thời gian đã lâu không hoạt động nên sẽ gặp trở ngại một chút. Chân bị trúng đạn còn nằm giường một thời gian dài. Sẽ phải luyện tập trị liệu thường xuyên mới có thể đi lại được bình thường
Bác sĩ tới làm một loạt kiểm tra sơ bộ cho Tư Hạ . Vết thương do đạn bắn của Tư Hạ cũng hồi phục rất nhanh. Ngoại trừ vết bắn ở bắp chân, do nằm lâu không hoạt động nên đã bị địn trệ lại. Có lẽ bây giờ phải tập đi lại giống như trẻ em 2 tuổi vậy
Sức khỏe tình trạng đã ổn định nên Tư Hạ được cho xuất viện trở về nhà. Cũng một phần do Cao Tuấn muốn trở về và tự chăm sóc cho cô . Nhưng ngược lại Tư Hạ không muốn, nhất quyết muốn ở lại trong bệnh viện
Thứ nhất : ở Mĩ cô không có nhà ở
Thứ hai : cô đang giận, đâu dễ gì con gái lại dễ tha thứ như vậy
Thứ ba : cái gì đang chình ình trên ngón áp út của cô vậy. Ai có thể giải thích cho cô được không ( Chiếc nhẫn đó ạ)
- Về nhà sẽ tiện hơn, em nằm viện cũng đã hơn 5 tháng rồi, sẽ rất khó chịu
Mặc Cao Tuấn khuyên như thế nào Tư Hạ cũng không để vào tai. Bướng bỉnh, không hề giống Tư Hạ đáng yêu, dễ chiều, hay đỏ mặt như lúc trước
- Tôi không có nhà ở đây, nhà tôi ở Trung Quốc
Thật là bướng, bướng tới nỗi Cao Tuấn muốn nổi giận lên nhưng cũng đành phải kiềm chế. ' Cô là bệnh nhân... Cô là bệnh nhân' phải có ma chú trong đầu là câu nói này anh mới có thể bình tĩnh lại được
Không tranh chấp với con người bướng bỉnh nữa. Cao Tuấn cho người thu dọn đồ đạc, sau đó một mạch tiến đến bồng cô như em bé sau đó nhét vào chiếc xe BMW màu đen một cách nhanh chóng
Ở Mĩ anh có một căn biệt thự riêng của mình, cũng có kẻ hầu người hạ trong căn nhà. Nhưng suốt 5 tháng nay anh chưa hề tới đây . Dường như 5 tháng thì cả 5 tháng này đều coi bệnh viện như nhà của mình vậy. Tắm rửa, giặt đồ, ăn uống...
- Thả tôi xuống, anh...khốn nạn. Mau thả tôi xuống
Về tới căn biệt thự nguy nga lộng lẫy, Tư Hạ vẫn vùng vẫy mình để thoát khỏi bàn tay khốn kiếp này
Nhưng hình như cô quên mất rằng nếu như bây giờ Cao Tuấn thả mình xuống thì cô chẳng phải sẽ bò hay sao!??
Nhưng không phải Cao Tuấn hận gia đình cô hay sao. Tại sao lúc này còn cứu cô , đưa cô tới bệnh viện chứ
Chợt cô thấy bàn tay mình ấm lên được một đôi tay khác xoa nắm
- Đã 5 tháng rồi, cuối cùng em cũng chịu tỉnh
5 ? 5 tháng ! Mới đó mà đã 5 tháng rồi sao. Vậy chẳng phải cô hôn mê chừng đó thời gian sao! Ngón tay cố gắng động , phải cố gắng lắm bàn tay mới có thể nhúc nhích . Bàn tay lại bị nắm lấy chặt, Tư Hạ nhíu mày trong vô thức
- Tư Hạ, anh là Cao Tuấn...
Từ giọng nói cô có thể cảm nhận được sự run rẩy. Bàn tay lạnh giá ngày nào giờ đây cô lại cảm nhận được hơi ấm. Bờ môi cô run run muốn mấp máy nhưng không thành lời. Đôi mắt nhắm nghiền nhưng lúc này chỉ muốn được mở ra để thấy được người bên cạnh, thấy được ánh mặt trời. Nhưng hình như nó không nghe theo lời cô
Khoan đã, cô thấy trên mu bàn tay của mình có giọt nước, rồi lại từng giọt từng giọt chảy xuống. Cô nghe thấy tiếng khụt khịt... Cao Tuấn khóc sao ? Sự tò mò đã đánh thức tỉnh cô, mắt từ từ mở ra được. Bàn tay chuyển động dễ dàng hơn nhưng vẫn còn khó khăn
Người đầu tiên mà cô nhìn thấy sau khi tỉnh dậy cũng là Cao Tuấn. Anh ngồi bên giường cầm lấy bàn tay của cô mà cúi gục xuống. Có lẽ chưa ý thức được sự thức tỉnh của cô, Cao Tuấn lẩm bẩm
- Xin lỗi em
Những tổn thương đã gây ra theo thời gian cũng nhạt nhòa dần. Nhưng nếu cả hai còn tình cảm thì chỉ cần nắm bắt thời gian bù đắp lại những tổn thương đó. Đừng vì vậy mà bỏ qua để khiến ta sau này phải hối hận . Những tổn thương cũng cần được lấp đầy, nhiều khi mặt dày cũng là một lợi thế
Tư Hạ cố gắng gỡ bàn tay mình ra khỏi Cao Tuấn. Nhưng giường như sức lực của anh quá mạnh khiến cô không thể nào giỡ ra nổi. Giống như một con hổ đang vồ chú châu chấu vậy
- Bu..ôn.. g... ( Buông )
Cố gắng lắm để phát ra âm thanh nhưng vẫn chưa được hoàn chỉnh. Giọng nói của cô vừa nhỏ vừa khàn, lại cảm thấy vừa đắng vừa khô . Cảm thấy vô cùng khó chịu
Nếu nói cô không có giận Cao Tuấn thì không phải. Anh là người đã làm hại bố cô, hơn nữa còn lợi dụng tình cảm của cô. Mặc dù có hay không nhưng đó chính là sự thật. Phải đối diện với anh như chưa có chuyện gì sảy ra... Cô không làm được
Nhận ra được tiếng nói của Tư Hạ, Cao Tuấn ngẩng đầu lên gạt dòng nước mắt còn đọng trên má. Thật là xấu hổ, lại để người khác thấy mình khóc
- Em đã tỉnh rồi sao, anh đi gọi bác sĩ
Nếu nói tốc độ của ' cắt ' là như thế nào thì có thể mang Cao Tuấn lúc này ra so sánh . Tư Hạ chỉ biết tròn mắt lên mà nhìn theo sau đó lại trở vè trạng thái như cũ : không cảm xúc
- Bình phục khá tốt nhưng do thời gian đã lâu không hoạt động nên sẽ gặp trở ngại một chút. Chân bị trúng đạn còn nằm giường một thời gian dài. Sẽ phải luyện tập trị liệu thường xuyên mới có thể đi lại được bình thường
Bác sĩ tới làm một loạt kiểm tra sơ bộ cho Tư Hạ . Vết thương do đạn bắn của Tư Hạ cũng hồi phục rất nhanh. Ngoại trừ vết bắn ở bắp chân, do nằm lâu không hoạt động nên đã bị địn trệ lại. Có lẽ bây giờ phải tập đi lại giống như trẻ em 2 tuổi vậy
Sức khỏe tình trạng đã ổn định nên Tư Hạ được cho xuất viện trở về nhà. Cũng một phần do Cao Tuấn muốn trở về và tự chăm sóc cho cô . Nhưng ngược lại Tư Hạ không muốn, nhất quyết muốn ở lại trong bệnh viện
Thứ nhất : ở Mĩ cô không có nhà ở
Thứ hai : cô đang giận, đâu dễ gì con gái lại dễ tha thứ như vậy
Thứ ba : cái gì đang chình ình trên ngón áp út của cô vậy. Ai có thể giải thích cho cô được không ( Chiếc nhẫn đó ạ)
- Về nhà sẽ tiện hơn, em nằm viện cũng đã hơn 5 tháng rồi, sẽ rất khó chịu
Mặc Cao Tuấn khuyên như thế nào Tư Hạ cũng không để vào tai. Bướng bỉnh, không hề giống Tư Hạ đáng yêu, dễ chiều, hay đỏ mặt như lúc trước
- Tôi không có nhà ở đây, nhà tôi ở Trung Quốc
Thật là bướng, bướng tới nỗi Cao Tuấn muốn nổi giận lên nhưng cũng đành phải kiềm chế. ' Cô là bệnh nhân... Cô là bệnh nhân' phải có ma chú trong đầu là câu nói này anh mới có thể bình tĩnh lại được
Không tranh chấp với con người bướng bỉnh nữa. Cao Tuấn cho người thu dọn đồ đạc, sau đó một mạch tiến đến bồng cô như em bé sau đó nhét vào chiếc xe BMW màu đen một cách nhanh chóng
Ở Mĩ anh có một căn biệt thự riêng của mình, cũng có kẻ hầu người hạ trong căn nhà. Nhưng suốt 5 tháng nay anh chưa hề tới đây . Dường như 5 tháng thì cả 5 tháng này đều coi bệnh viện như nhà của mình vậy. Tắm rửa, giặt đồ, ăn uống...
- Thả tôi xuống, anh...khốn nạn. Mau thả tôi xuống
Về tới căn biệt thự nguy nga lộng lẫy, Tư Hạ vẫn vùng vẫy mình để thoát khỏi bàn tay khốn kiếp này
Nhưng hình như cô quên mất rằng nếu như bây giờ Cao Tuấn thả mình xuống thì cô chẳng phải sẽ bò hay sao!??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.