Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!
Chương 99: Livestream phát cơm chó
Trĩ Sở
29/09/2023
Ngày doanh thu phòng vé của “Theo dõi” vượt 1 tỷ cũng chính là ngày “Thoát khỏi Làng sói” được phát sóng trực tiếp. Biểu hiện quá xuất sắc thân phận Ma sói cộng thêm video bày tỏ của chàng trai tại buổi tuyên truyền ở Bắc Kinh cũng được tung ra khiến Weibo của Hạ Tập Thanh lại một lần nữa bùng nổ.
Khi Hạ Tập Thanh thức dậy thì đã là 9 giờ sáng, Chu Tự Hành không có nhà, anh dụi dụi mắt, nhìn qua lịch ở trên đầu giường. Hôm nay là thứ Sáu, 8 giờ sáng Chu Tự Hành có một tiết học. Hạ Tập Thanh nằm trên giường lướt Weibo, choán kín màn hình đều là yêu cầu phát sóng trực tiếp của fans.
Hết cách rồi, vì thực hiện lời hứa, Hạ Tập Thanh quyết định sẽ thử livestream xem sao. Rửa mặt xong, anh ra khỏi nhà Chu Tự Hành, khóa cửa cẩn thận rồi trở về nhà mình, thay sang một chiếc áo hoodie màu xanh bộ đội có thể chống bẩn rồi ngồi vào ghế trong phòng làm việc… ngáp dài.
Sau khi đăng bài lên, Hạ Tập Thanh lôi chiếc máy ảnh trước đây hay dùng để chụp phong cảnh ra rồi cố định nó trên chân máy, đặt trên bàn, điều chỉnh góc độ hướng về phía giá vẽ cạnh bàn làm việc, sau đó kết nối với nền tảng phát sóng trực tiếp của Weibo.
Sau khi chuẩn bị xong, anh rót cho mình một ly cà phê kiểu Mỹ, đặt trên bàn làm việc rồi bật camera lên.
Trên Weibo, các fans đang điên cuồng để lại lời nhắn như một đàn sóc đất ồn ào, nhốn nháo, chen chúc nhau ở bên ngoài, không ngừng gõ cửa. Ngờ đâu cửa đột nhiên mở ra, đám sóc đất đều sững sờ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, chưa được 2 giây thì tất cả đều nháo nhào vào phòng.
Kênh livestream ngay lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt.
Hạ Tập Thanh ngồi trên ghế, mỉm cười với ống kính, chào hỏi:
– Chào buổi sáng. Ừm… có vẻ cũng không hẳn là buổi sáng nữa. – Anh đeo tai nghe không dây lên, đôi mắt nhìn lướt qua màn đạn trên laptop.
[a a a a a a a chào buổi sáng anh Tập Thanh!!!]
[Tập Thanh đẹp quá má ơi!!]
[Chào buổi sáng, Tập Thanh! Hành Hành đâu rồi??]
Hạ Tập Thanh vươn vai, đáp trả lại rất tự nhiên:
– Em ấy đi học rồi.
[Đi học ha ha ha ha ha ha ha]
[Không hiểu tại sao mỗi lần nghe Tự Hành đi học là tui lại thấy buồn cười.]
[Anh Tập Thanh ăn sáng chưa?]
– Ăn sáng? Hôm nay không ăn, nhưng bình thường thì sẽ ăn.
Liếc thấy trên bàn có một viên kẹo bạc hà, Hạ Tập Thanh với tay tới lấy viên kẹo, bóc vỏ rồi cho vào miệng. Cảm giác mát lạnh, thoải mái đột ngột xông lên làm đầu óc tỉnh táo hơn hẳn.
– Người nấu bữa sáng hôm nay suýt nữa thì muộn học, nên không kịp nấu.
[ A a a a a người nấu bữa sáng là Hành Hành sao!??]
[Má ơi, Tự Hành làm bữa sáng?? Mới tưởng tượng thôi mà tui đã không xong rồi!]
– Em ấy nấu ăn giỏi lắm, món Trung hay món Tây đều biết làm hết.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Hạ Tập Thanh có chút chút đắc ý. Rõ ràng người nấu cơm chả phải mình, nhưng anh vẫn không kiềm được tâm lí muốn khoe khoang.
– À đúng rồi, dạo gần đây em ấy còn đang học làm bánh nữa. Lần trước em ấy làm một mẻ cupcake cực ngon luôn.
[Á đù, bát cơm chó chết tiệt này mới ngọt ngào làm sao!!!]
[Á á á ghen tị quá ~]
[Trên cây chanh có quả chanh, dưới gốc chanh có tui và bạn.*]
(*Vị chua của quả chanh thường được dùng để ẩn dụ cho tâm lý ghen tị, ngưỡng mộ. Đây là câu nói được cư dân mạng chế lại từ một bài hát thiếu nhi.)
[Mỗi ngày đều khóc như chóa vì tình yêu tuyệt mĩ của Tự Học! Hu hu hu]
Tình yêu tuyệt mĩ gì chứ, hài quá đi mất. Hạ Tập Thanh cúi đầu cười.
– Tôi đi ít dụng cụ đã nhé.
Nói xong anh liền đứng lên, đi tới chỗ chiếc tủ dài trong phòng, lấy màu và bút vẽ.
[Wow, Tập Thanh có cả một cái tủ đựng màu luôn kìa.]
[Không hổ là người có tiền… số màu kia đều của mấy nhãn hiệu siêu siêu đắt luôn.]
[Vẽ tranh chính là đốt tiền á.] (đúng đó TT_TT)
– Hôm nay chúng ta sẽ vẽ gì đây? – Hạ Tập Thanh lẩm bẩm, có cảm giác mình giống như thầy giáo dạy mĩ thuật ở nhà trẻ vậy.
Anh nhìn sang màn hình thì thấy đều là đề cử Chu Tự Hành, không nhịn được bật cười.
– Đừng, tôi đã em ấy nhiều lần lắm rồi.
Anh lấy một tờ giấy, kẹp cố định lên giá vẽ.
– Thật ra, trước đây tôi có một căn phòng đặc biệt, tất cả tranh trong đấy đều là vẽ cho em ấy cả.
[Trời ạ!!!]
[Lãng mạn quá đi mất, muốn xem ghê!!!]
[Anh Tập Thanh!! Có thể triển lãm không???]
Hạ Tập Thanh nheo mắt nhìn màn hình, sau đó cúi đầu gọt bút chì:
– Triển lãm? Tôi sẽ suy nghĩ thử xem, nếu em ấy đồng ý thì. – Tuy nhiên, còn chưa nói xong, anh đã ngẩng phắt đầu lên. – Không đúng, vì sao phải để ý xem em ấy có đồng ý hay không chứ?
[Ha ha ha ha ha ha Hành Hành không có chút địa vị nào luôn!]
[Ha ha ha ha ha ha ha vì sao phải để ý em ấy chứ ha ha ha ha ha]
[Có thể thấy được địa vị gia đình rồi ha ha.]
– Cũng không phải, chủ yếu là tôi đã tặng cho em ấy rồi. – Hạ Tập Thanh thành thạo gọt bút chì, lọn tóc rũ trước trán cũng đung đưa qua lại theo động tác gọt bút.
– Bây giờ những bức tranh ấy đều thuộc quyền sở hữu của Chu Tự Hành rồi, cho nên vẫn nên hỏi để tượng trưng một tí.
[Chỉ mang tính tượng trưng thôi ha ha ha ha ha ha ha]
[Mị có thẩy thấy được Hành Hành nuông chiều Tập Thanh đến mức độ nào luôn á]
Gọt xong, Hạ Tập Thanh tiện tay kẹp cây bút chì vào sau tai như thuốc lá vậy. Anh uống một ngụm cà phê, cảm nhận được đã vào trạng thái.
– Gần đây tóc tôi lại dài rồi. – Ngón tay anh khẽ gẩy gẩy lọn tóc trước trán. – Hơi chắn tầm mắt.
Dứt lời, Hạ Tập Thanh cúi đầu, tìm được một chiếc dây chun để buộc cọ vẽ, qua quít buộc tóc mái lên.
[a a a a a đầu quả táo*!]
(*Đầu quả táo)
[Đầu quả táo xinh quá!!!]
[Mặt mộc của anh Tập Thanh đấy ư??? Xinh quá huhu]
[Nhìn giống như được kẻ mắt á, lông mi dài ghê!]
– Tất nhiên là mặt mộc rồi. – Hạ Tập Thanh dí sát mặt tới trước ống kính. – Cả lông mi lẫn tóc của tôi đều rất đen, cũng khá dày nữa.
Anh nhắm một mắt lại.
– Thế nên nhìn từ xa thì khá giống kẻ mắt.
[Ôi, nhan sắc này…]
[Mẹ ơi, con gặp được thiên thần rồi này!]
– Thật ra, hôm nay trông hơi mất tinh thần một tí… – Hạ Tập Thanh nhìn quầng thâm mắt của mình trong màn hình. – Hôm nay dậy muộn, đêm qua cũng ngủ muộn nữa. Mọi người nhìn quầng thâm mắt này.
[Quầng thâm mắt của thiên thần không phải quầng thâm mắt đâu! Đó là mắt tự nhấn khối đó!]
Chiếc rắm cầu vồng này…
[Chắc do túng dục quá độ rồi!!!]
[Chị em túng dục quá độ kia, đừng chạy ha ha ha ha!]
[Chị em, xuất sắc đó!!!]
[Mị cũng muốn túng dục quá độ với Tập Thanh!!!]
[Chu Tự Hành:??? Mấy người coi tôi không tồn tại ư???]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha thảm nhất vẫn là Hành Hành nha.]
Hạ Tập Thanh nhìn màn đạn, cười không dứt:
– Cảnh cáo lồng gà* nha.
(*“Gà” nghĩa là lầy, nhây,… Ý là bạn nhây quá, đùa quá chớn nữa tui sẽ vác lồng gà ra nhốt bạn lại.)
Anh lấy chiếc bút chì kẹp ở sau tai, xoay nửa người chuẩn bị vẽ phác thảo.
– Nếu tôi ngồi đây vẽ nguyên một tiếng thì mọi người có thấy nhàm chán không?
Bàn tay cầm bút chì phác khung lên mặt giấy. Tay của Hạ Tập Thanh rất đẹp, là kiểu tay thon dài, mảnh khảnh, lúc cầm bút, các khớp xương và gân nổi lên càng rõ ràng.
[Tay của Tập Thanh đẹp quá đi mất, mlem, mlem.]
[Ôi, cái tay này!! Tui xong đời rồi!!!]
Hạ Tập Thanh yên lặng phác họa rồi xoay người sang uống một ngụm cà phê. Anh thật sự không quen mấy trò livestream này lắm, vừa quay đầu lại đã thấy mọi người đang tấp nập tặng quà.
– Đừng tặng quà. – Hạ Tập Thanh đặt ly cà phê lên bàn, giống như anh trai đang dạy bảo mấy đứa em nhỏ. – Không được tặng quà. Tôi đâu có kiếm tiền bằng cái này.
[Tôi đâu có kiếm tiền bằng cái này, tôi có rất nhiều tiền đó.]
[Ha ha ha ha ha ha lầu trên nói câu chí mạng đó.]
[Anh Tập Thanh: Các em mà tặng quà thì anh sẽ bao hết các rạp chiếu phim mời các em xem điện ảnh đấy!]
[Phú nhị đại bị bắt ép livesteam bán hàng online ha ha ha ha ha ha ha ha]
Mấy cô nhóc này… Hạ Tập Thanh cúi đầu, cười bất lực. Anh xoay người lại, bắt đầu vẽ chi tiết.
– Hôm nay sẽ vẽ cảnh cuối cùng lúc Giang Đồng ngồi ở bờ biển nhé, chẳng qua có khả năng tôi sẽ vẽ… – Hạ Tập Thanh ngẩng đầu lên ngẫm nghĩ. – Rất lâu đấy. Tóm lại là khi nào vẽ xong, tôi sẽ mở rút thăm trúng thưởng trên Weibo để tặng cho fans của bộ phim.
[ A a a a a a anh Tập Thanh vẽ đi!]
[Anh Tập Thanh chiều fans quá huhuhu]
[Muốn qué, nhưng mà tui đen lắm, làm ơn hãy để vận may rớt trúng đầu con một lần đi!]
– Giờ thì lấy vải vẽ ra nào. – Hạ Tập Thanh cúi xuống, rút một tấm vải toan sạch sẽ, hoàn chỉnh dưới bàn làm việc lên, đặt ở góc bàn làm việc. – Đợi tí nhé, chúng ta phải phác lại bản chì thô này lên vải toan. Thật ra bình thường tôi sẽ bỏ qua bước này, nhưng đây là tranh mang đi tặng… – Anh tỉ mẩn phác từng nét bút. Sau khi phác xong, nửa người trên hơi ngửa về sau để ngắm lại tổng thể bức vẽ, anh nói tiếp:
– … Nên là phải cẩn thận mới được.
Dáng vẻ nghiêm túc vẽ tranh của Hạ Tập Thanh khác hẳn vẻ ngả ngớn, bất cần thường ngày, vừa yên tĩnh, vừa bình thản. Tất cả sự chú ý của anh đều đặt trên bức họa, vậy nên vừa vẽ tranh vừa nói chuyện tâm sự lúc livestream quả là có tính khiêu chiến với anh.
Lúc anh lẩm bẩm, giọng nói phát ra rất nhẹ. Bởi vì ngữ khí không rõ ràng mà anh bỗng trở nên thật nhu hòa, chẳng còn thấy những chiếc gai nhọn đâu nữa, một khoảnh khắc vô cùng hiếm có.
Những nét phác họa dần dần thành hình, Hạ Tập Thanh xoay người, nhìn về phía màn đạn trên màn hình laptop.
[Anh Tập Thanh dịu dàng quá má ơi! Tui muốn xem anh Tập Thanh làm ASMR vẽ tranh một lần.]
[Chuẩn chuẩn chuẩn! Tui cũng muốn nghe anh Tập Thanh làm ASMR. Mới chỉ nghe anh Tập Thanh lẩm bẩm thôi mà máu dê của tui đã sôi trào này.]
[Giọng hay quá đi, vừa hay vừa dịu dàng. Thường ngày lúc ở nhà cũng nói chuyện với Hành Hành như vậy sao?]
Nhìn thấy bình luận này, Hạ Tập Thanh bỗng dưng bật cười:
– Không đâu.
Trong đầu không kìm được hiện lên một vài hình ảnh hạn chế độ tuổi.
Phương thức sống chung của anh với Chu Tự Hành đúng là không tiện nói trước mặt fans và công chúng.
[Muốn nghe Tập Thanh hát quá, giọng của anh hay lắm luôn!]
[Iem cũng muốn nghe!! Anh Tập Thanh hát một bài đi mờ!]
[Hát đi!! Hát đi!!!]
Hạ Tập Thanh cười đầy bất đắc dĩ:
– Không phải đang vẽ tranh à? Sao lại kiêm thêm cả chức nghiệp ca hát nữa?
[Anh Tập Thanh hát đi mờ ~ người ta lúc phát sóng trực tiếp đều hát cả đấy!!]
[Muốn nghe!!! Iem muốn nghe!!!]
[Anh Tập Thanh, hôm nay là sinh nhật em nè, anh có thể hát một bài không?]
Nhìn đến bình luận này, Hạ Tập Thanh lại thấy hơi mềm lòng:
– Sinh nhật à, chúc bạn sinh nhật vui vẻ nhé. Hát gì bây giờ nhỉ… – Anh lấy di động ra. – Hay là thế này đi, tôi sẽ bật phát ngẫu nhiên một bài trong danh sách nhạc nhé, trúng bài nào thì hát bài ấy.
[Được ạ!!!!]
[A a a a a anh Tập Thanh hát rồi!]
Nhấn vào mục “phát ngẫu nhiên”, một bài hát vang lên.
– Bài này không nổi lắm nên chắc có lẽ mọi người chưa từng nghe.
Hạ Tập Thanh hướng màn hình điện thoại tới trước máy ảnh, cũng không có ý định phát nhạc. Anh xoay người, đối mặt với giá vẽ, vừa vẽ tranh vừa hát. Giọng hát không lớn cũng không nhỏ, ca từ rất nghẹ nhàng, như thể chỉ là một giai điệu anh ngâm nga một cách ngẫu hững.
“Hết thảy của tôi đều giống với bạn
Trầm mê trong nền văn hóa Phục Hưng
Nào ai có được khoảng cách giữa từ và chữ
Để trao đổi cho nhau một chút thôi
Hết thảy của bạn đều giống với tôi
Sự trầm mặc loang lổ thời Hậu đại
Là ai vứt bỏ bí mật giữa chữ và từ
Sự cộng hưởng giữa Dürer và tê giác.”
Hạ Tập Thanh đang cúi đầu vẽ bãi biển, chiếc gáy trắng muốt lộ ra khỏi áo hoodie màu xanh lục quân đội. Anh vừa hát vừa xoay người lại, tìm cục tẩy trên bàn làm việc, tiện thể mỉm cười với máy ảnh. Đôi mắt đào hoa cong cong, vừa tươi tắn lại quyến rũ, mê người.
“Khiến sự rực rỡ của chúng ta là vĩnh viễn
Khóc than bằng những câu thơ trinh bạch
Hàng ngũ du hành ngập tràn trong ý tưởng
Wilde chẳng thể nhìn thấy thứ tình yêu được tạo ra từ nỗi sợ.”
[Giọng của Tập Thanh hay quá!! Sao lại có người vừa đẹp, vừa tài hoa, hát lại còn hay như này chứ?]
[Ca từ của bài này đẹp thật đấy!]
[Lời bài hát hợp với Tập Thanh ghê.]
Hát xong, Hạ Tập Thanh quay sang nhìn màn đạn.
[Bài hát này!!! Là “Tê giác” của Trần Khi Trinh!! Má ơi, tui siêu thích bài này luôn!]
[Không hiểu lời bài hát lắm, sao lại có tên là “Tê giác” vậy?]
Nhìn những bình luận tràn ngập hoang mang, Hạ Tập Thanh giải thích:
– Lời bài hát có nhắc đến Dürer và Tê giác, thực ra là đang nhắc tới một bậc thầy trong giới thợ in trong thời kì văn hóa Phục Hưng đã sáng tác ra bức tranh “Tê giác” khắc trên gỗ. Lúc ấy, đã xảy ra một câu chuyện rất thú vị.
– Vào năm 1515, các nước châu Âu nhờ kĩ thuật hàng hải mà tiến vào thời kì giao thương, tiếp xúc với Thế giới bên ngoài. Khi ấy, Quốc vương Ấn Độ đã tặng cho Thống đốc Bồ Đào Nha món quà là một con tê giác Ấn Độ. Bấy giờ ở châu Âu chưa có loài động vật như tê giác cả. Con tê giác quý giá này đã vượt qua 120 ngày trên biển để tới được Bồ Đào Nha.
– Sau đó, Thống đốc Bồ Đào Nha có ý định mượn hoa hiến Phật, muốn đưa con tê giác này đến Italy. Nhưng đáng tiếc thay, trên đường đi thì phát sinh tai nạn trên biển, con tê giác này cũng chết trên biển khơi rộng lớn. Dürer sống ở Italy nên cũng chưa từng được trông thấy con tê giác thật, nhưng ông đã dựa vào một bản phác họa về tê giác để khắc ra một bức tranh gỗ. Sau đó, bức tranh này được tái bản và bán với một số lượng lớn ở châu Âu. Cho nên, mọi người đều tưởng rằng con tê giác trong bức tranh này chính là hình dáng thật sự của loài tê giác.
[Bức tranh trông như thế nào vậy?]
[Kì diệu vl ha ha ha, quần chúng nhân dân châu Âu ham thích động vật phương Đông.]
– Tôi nhớ là hình như tôi cũng có một bản, mini thôi.
Hạ Tập Thanh đứng dậy, lục tung các ngăn tủ trong phòng làm việc, cuối cùng tìm thấy bức tranh ấy trong một chiếc thùng giấy. Anh giơ bức tranh tới trước ống kính, nhìn bức tranh khắc rồi lại nhìn vào máy ảnh:
– Trông khác hẳn luôn nhỉ? Mặc áo giáp này, trên lưng thì mọc đầy sừng, trông như tê giác được thăng cấp trong Digimon vậy.
Anh đặt bức tranh xuống:
– Tuy trông khác hẳn với tê giác thật, nhưng lúc bây giờ, mọi người đều cực kì tôn sùng và yêu thích con tê giác trong bức tranh này. Thật ra câu chuyện này phản ánh một hiện tượng tâm lí có thật, nói thế nào nhỉ…
Hạ Tập Thanh ngẫm nghĩ giây lát:
– Giống như khi ta thích một người vậy, có đôi khi, thứ chúng ta say mê không phải bản chất của sự vật mà chỉ là một thứ hình ảnh hư ảo vượt lên trên thực chất mà thôi.”
[Thầy Hạ dịu dàng quá]
[Tại sao tui lại không có một thầy giáo mĩ thuật như thế này chứ huhu huh u]
[Giọng nói của anh Tập Thanh dịu dàng quá, lúc giảng giải về nghệ thuật, trông anh như đang tỏa sáng ấy.]
Nhìn màn đạn, Hạ Tập Thanh khẽ thở dài, rồi mỉm cười:
– Thật ra, tôi không hề dịu dàng đâu. Mọi người cũng đang rơi vào bẫy tê giác này đấy.
Anh hơi cúi đầu, lau đi vệt chì than trên ngón tay út. Hàng lông mi buông xuống như cánh bướm mỏng tang, yếu ớt:
– Nói thật thì, lúc đầu khi tham gia “Thoát khỏi sinh thần”, những gì tôi thể hiện ra ngoài đều không phải bản thân tôi.
Anh đối diện với ống kính, biểu cảm rất thản nhiên:
– Nói trắng ra thì đều chỉ là hình tượng dựng lên mà thôi. Và tất nhiên, tôi cũng có chân tham dự trong cái trò duy trì hình tượng này. Ngoài đời thật, tôi không được tốt đẹp như mọi người vẫn tưởng tượng đâu. Tôi từng có thời kì u ám, tối tăm tới mức hoang đường, tính cách thì đầy khiếm khuyết. – Anh nhếch khóe miệng. – Một tính cách khác hẳn với những gì mọi người tưởng tượng dựa trên khuôn mặt này.
[Anh Tập Thanh, sao tui lại đau lòng thế này…]
[Người bọn em thích là chính anh, không phải hình tượng.]
– Không đâu, nhiều khi thích một người, thật ra không phải thích bản thân người ấy, mà là người ấy sau khi đã được gia công thêm những phán đoán chủ quan của mình. – Lớp giấy cửa sổ mong manh bị Hạ Tập Thanh chọc thủng, chọc rách hoàn toàn. – Mọi người sẽ dùng những mong đợi và ảo tưởng của bản thân để tô đẹp cho người mà bạn có cảm tình. Bạn càng thích thì sẽ nhìn người ấy qua càng nhiều lớp kính lọc.
Dứt lời, Hạ Tập Thanh nhìn về phía ống kính:
– Tôi nói những lời này, cũng không phải để yêu cầu mọi người phải thích con người thật sự của tôi. Chỉ là muốn để mọi người nhìn thấy sự thật thôi, một lần thẳng thắn và thành khẩn.
Tôi giả dối bây lâu nay là bởi vì từ nhỏ đã được dạy rằng sẽ không có một ai yêu tôi cả, không một ai sẽ yêu tôi thật lòng.
Nhưng giờ đây, có một người đã cho tôi một cơ hội sống lại. Tôi cũng muốn thử đối mặt với con người thật của bản thân.
Màn đạn bỗng trở nên thật xướt mướt, rất nhiều fans hâm mộ bắt đầu thả icon khóc lóc và trái tim. Hạ Tập Thanh cảm thấy mình nói hơi nhiều và thẳng thừng quá, có khi fans sẽ nghe không vào. Anh lại mỉm cười:
– Sao mọi người lại buồn khổ thế, hiện tại tôi sống rất tốt, rất tự do.
Dứt lời, anh như nghĩ đến gì đó, ý cười tỏa sáng trong đôi mắt.
– Chẳng qua, Chu Tự Hành thì không giống thế.
– Tất cả những hình tượng tốt đẹp mà mọi người thấy từ em ấy đều không so bì được với con người thật của em ấy đâu. Em ấy là người chân thành và xuất chúng nhất trên Thế giới này.
Ngữ điệu của Hạ Tập Thanh vô cùng khẳng định và chắc chắn., bất cứ lúc nào anh cũng đều nghĩ vậy. Thậm chí, có đôi khi anh còn cho rằng mình vẫn không hề xứng với cậu.
– Chắc chắn mọi người đều cảm thấy, Chu Tự Hành trong mắt mọi người đã là cực kì tốt đẹp rồi. Thật ra, còn hơn thế nữa cơ, đấy đều chỉ là phần nổi của tẳng băng thôi.
Hạ Tập Thanh lấy tay chống cằm, đầu hơi cúi, ngón tay vuốt ve đường nét khắc trên tranh gỗ, lời tâm sự đầy trầm lắng.
– Bản chất của em ấy còn tốt đẹp hơn cả những thứ hư ảo, là một chú tê giác không ai có thể phục chế.
[Tự dưng thổ lộ bất thình lình luôn!!!]
[Livestream khen chồng luôn!!!]
[A a a a a a a đừng thế chứ, vì sao cả hai anh đều tốt vậy chứ!!!]
[Không biết tại sao khi nghe Tập Thanh nói, tôi tự dưng muốn khóc.]
[Tình yêu thần tiên gì đây thế mọi người!!!]
Sau khi lấy lại tinh thần, Hạ Tập Thanh mới chợt nhận ra mình vừa nói cái gì.
Sao anh lại có thể nói những lời này trước hàng ngàn, hàng vạn fans đang theo dõi livestream được chứ? Vành tai bắt đầu nóng bừng lên không thể kiềm chế được. Đây hoàn toàn không phải anh lúc bình thường. Trong cơn hoảng loạn, Hạ Tập Thanh định uống một ngụm cà phê để dịu xuống thì lại bất cẩn bị sặc, ho liên tục.
[Tập Thanh đang xấu hổ kìa!]
[Tai đỏ ửng rồi kìa!!!]
– Khụ khụ… – Hạ Tập Thanh vội vàng bóc một viên kẹo bạc hà, cho vào miệng rồi chuyển chủ đề. – Dù sao thì, tôi chỉ là con tê giác thật khác hẳn những hình ảnh hư ảo kia, không có dáng vẻ như mọi người vẫn tưởng tượng đâu, không hề dịu dàng chút nào luôn, cũng không hiền lành, tốt bụng. Từ trên xuống dưới đều là khuyết điểm thôi.
Để thay đổi không khí, cũng là để thoát khỏi vụ bày tỏ đầy xấu hổ ban nãy, anh nói:
– Thật ra, dáng vẻ bình thường của tôi khá giống lúc livestream chơi Ma sói. Hôm đó mọi người còn nói hình như tôi chuyển hình tượng, nhưng đó mới thật sự là tôi. – Anh quay sang tiếp tục vẽ tranh. – Ngày thường, lúc ở cùng bạn bè, tôi đều như vậy đó, vừa thích trêu đùa, lừa người, lại vừa kiêu ngạo.
[ Em thích anh lúc ấy lắm!! Cực kì ngầu!!]
[Đúng! Vừa hư hỏng vừa đáng yêu!]
[Bất cứ dáng vẻ gì của anh Tập Than em đều thích hết ~]
[Lúc chơi Ma sói ngầu dã man luôn! Đoạn lập luận của anh, em phải replay lại chục lần đó! Đỉnh của chóp luôn!]
[Tập Thanh lừa người quá thành thạo, tui nhìn dưới góc nhìn của Thượng đế mà cũng bị thuyết phục luôn nè!]
[Lừa em trai, dọa thằng bạn, bẫy cháu trai, gánh toàn trận ha ha ha ha ha]
Hạ Tập Thanh cúi đầu mở khóa điện thoại để nhìn thời gian, hoàn toàn không biết phía sau có một người đi vào từ cửa phòng làm việc. Một đôi chân dài đã lọt vào ống kính.
[a a a a a a a a a người ấy là ai!!!]
[Là Tự Hành hả?]
[Đôi chân tuyệt thế này, chắc chắn là Chu Tự Hành!!!]
[ĐM, cơm chóa từ trên trời rơi xuống]
Chỉ có một mình Hạ Tập Thanh vẫn đang nhìn di động, tự lẩm bẩm nói:
– Tôi mà chơi Ma sói là không còn tình người gì luôn.
Rồi lại nói thêm:
– Mấy trò kiểu như Ma sói này đều là xem xem ai nói năng thuyết phục hơn với da mặt ai dày…
Ngay giây tiếp theo, trên đầu bỗng bị che kín bởi một lớp vài toan trắng, Hạ Tập Thanh còn chưa kịp xoay người lại, cổ đã bị một người ôm chầm lấy, hơi thở ấm áp, ẩm ướt thấm qua lớp vài toan, âm sắc trầm thấp khiến người ta tê dại quẩn quanh bên tai.
– Trời tối rồi, mời nhắm mắt.
Khoảnh khắc ấy, dòng diện từ đâu bỗng xẹt ngang qua trái tim của Hạ Tập Thanh.
Giọng nói của Chu Tự Hành mang theo ý trêu ghẹo, xen lẫn sự ranh mãnh của thiếu niên cũng sức hấp dẫn của hormone nam tính, trưởng thành.
Bàn tay cậu từ phía sau nâng cằm Hạ Tập Thanh lên, khiến đầu anh ngửa về sau. Một bàn tay khác chậm rãi vòng ra sau đầu anh, kéo tấm vải xuống. Đường cằm xinh đẹp, đôi môi khẽ cong cong, cùng nốt ruồi nhỏ xinh dần dần lộ ra dưới ánh mặt trời.
Tấm vải toan còn chưa kịp rồi khỏi đôi mắt anh, thì Hạ Tập Thanh đã bị Chu Tự Hành hôn từ phía sau trong cơn kinh ngạc.
Khoảnh khắc môi chạm môi, tấm vải toan mới chậm chạm rơi xuống. Bàn tay to rộng và ấm áp của cậu dịu dàng ôm lấy đường cằm Hạ Tập Thanh như biết bao lần trước đó, tựa như đang nắm giữ một chiếc bình sứ trắng mỏng manh.
Một nụ hôn khiến trời đất quay cuồng, tầm nhìn chao đảo.
Rõ ràng chỉ là chuồn chuồn lướt nước, nhưng khoảnh khắc môi cùng môi gắn bó tựa như một thước phim được tua chậm, từng khung hình dừng lại trong mắt Hạ Tập Thanh, cho tới khi cậu buông ra cũng chưa thể hoàn hồn.
Chu Tự Hành thực hiện thành công thì cười nói:
– Trời sáng rồi.
Cậu lại khom lưng xuống, hôn khẽ lên vành tai của Hạ Tập Thanh:
– Em là Nhà tiên tri, tối qua kiểm tra Hạ Tập Thanh. Hạ Tập Thanh là…
Dứt lời, cậu khoanh hai tay trước ngực, đi qua dựa vào bàn làm việc, nhìn Hạ Tập Thanh mỉm cười:
– Người em yêu. Tặng cho một bình nước tình yêu nhé.
Tên nhóc này làm cái gì vậy?
Cả cổ Hạ Tập Thanh đều đỏ ứng lên, anh kéo tấm vải trong tay Chu Tự Hành ném lên camera.
– Anh làm gì thế? – Chu Tự Hành không hiểu gì cả.
– Anh cũng muốn hỏi em đang làm gì đây, vì sao không gõ cửa hả? – Hai tay Hạ Tập Thanh che kín mặt, chỉ biết thở dài đầy cam chịu:
– Anh đang livestream đấy, Chu Tự Hành.
– Livestream??? – Lúc này Chu Tự Hành mới nhận ra. – Không, không phải đâu nhỉ?
Hạ Tập Thanh lườm cậu, hất cằm về laptop phía sau cậu.
– Tự em xem đi.
Nói xong, anh thu hai chân ghế, vùi mặt vào đầu gối, giọng nói ỉu xìu, giận dỗi:
– Thế là xong, thế là xong, anh lại phải lên hot search…
Chu Tự Hành xoay người, thấy màn hình máy tình đen ngòm, bên trên là màn đạn đang được spam điên loạn.
[a a a a a a a a a a a tui điên rồi.]
[ a a a a a a a a a a a a a đây là đâu, còn tui là ai???]
[Chu Tự Hành quá đỉnh!!!! Chu Tự Hành tổng công!!!!]
[Tui đang xem phim thần tượng thần tiên gì đây!!!! Mẹ ơi, cứu con với!!!]
[Chu Tự Hành trêu chọc làm tui cũng nhũn cả người….]
[Hai anh mau kết hôn cho tui a a a a a a a! Má ơi, hôm nay tui phải nhìn thấy hai anh động phòng!!!]
[Hôn từ sau lưng, giết con đi!!! ]
[ a a a a a tình yêu của Tự Học quá đẹp!!! Hành Hành còn đang đeo cặp sách kìa!!! Niên hạ ngon quá các chị ạ!!]
[Lời âu yếm thần tiên gì vậy chứ!!! Em là Nhà tiên tri! Em kiểm tra được anh là người em yêu!!!]
[Ôí giời ơi…. Chu Tự Hành hàng ngày đều thế ư….]
[a a a a a a a a a tui không nói lên lời nữa rồi]
Nếu chuyện đã xảy ra…
Chu Tự Hành quyết định tắt livestream, nửa quỳ trước mặt Hạ Tập Thanh, xoa xoa bàn tay anh như đang lấy lòng.
– Lần sau chắc chắn em sẽ gõ cửa mà.
– Vẽ tranh, tay bẩn.
Hạ Tập Thanh muốn rút tay ra, Chu Tự Hành không cho, lại như phát hiện ra kho báu mới vậy:
– Anh mà cũng có lúc xấu hổ này.
Cậu túm lấy tay Hạ Tập Thanh, kéo vào trong lòng mình.
– Trông như đang làm nũng ấy.
– Em mới làm nững ý. – Hạ Tập Thanh trở mặt ngay lập tức, rút tay ra. – Em cứ nằm mơ đi.
– Lại làm nũng nữa đi mờ.
– Anh không hề làm nũng!
– Năn nỉ anh đấy.
– Nằm mơ đi.
Hạ Tập Thanh đứng dậy định đi thì lại bị một bàn tay bắt lấy, kéo mạnh anh tới chiếc tủ dài trong phòng làm việc, áp lưng vào mặt kính lạnh lẽo. Cánh tay Chu Tự Hành giam giữa anh trong không gian nhỏ hẹp, khoảng cách bị nén chặt lại.
– Làm nũng đi mà. – Khóe miệng cậu khẽ nhếch lên, giọng nói trầm thấp. Rõ ràng là lời thỉnh cầu, nhưng khi nói ra lại đượm ý tán tỉnh.
Thấy Chu Tự Hành bỗng nhiên thay đổi hình tượng, khát vọng chiến thắng tự dưng ngùn ngụt bốc lên trong lòng Hạ Tập Thanh. Anh gạt đi toàn bộ sự thẹn thùng của bản thân, ngẩng đầu lên mắt đối mắt với Chu Tự Hành:
– Phải thế nào thì mới tính là làm nũng?
Vừa nói, đôi tay của anh quấn lấy cổ Chu Tự Hành, hệt như dây đằng đầy tội ác trong chuyện cổ tích, tỏa ra hương thơm quyến rũ của thực vật.
Cơ thể áp sát vào nhau, làn da bên sườn mặt của Hạ Tập Thanh chầm chậm, thong thả cọ cọ vào cổ Chu Tự Hành. Khoảnh khắc lọn tóc lướt qua vành tai như có một tia lửa tóe ra.
Giống như hai chú thiên nga đang cổ kề cổ đầy thân mật.
– Như vậy ư?
Ngữ khí lúc đặt ra nghi vấn của anh được nâng cao, kéo rất dài, tựa như dải lụa phất ra khuôn mặt.
Dứt lời, Hạ Tập Thanh ngẩng mặt lên nhìn cậu bằng khuôn mặt thuần khiết.
- … Như vậy sao?
Giây tiếp theo, anh dùng chóp mũi mềm mại cọ khẽ vài cái vào chóp mũi Chu Tự Hành, đôi môi hồng khẽ hé mở, hệt như bông hồng đỏ mọng mời gọi người đến chà đạp, chỉ cần hôn lên nó thì chất lỏng xinh đẹp mà chua đắng sẽ chảy ra.
Chu Tự Hành cố duy trì sự bình tĩnh cuối cùng còn sót lại. Mỗi tế bào trong cơ thể đều bị trêu chọc tới sôi trào, nhiệt độ cũng sắp tăng tới ngưỡng nguy hiểm.
Cậu đang tự sát bằng cách thong thả mà tàn nhẫn nhất.
Con dao cùn cứa vào thần kinh, ác quỷ sinh ra từ thân thể của thiên thần.
– Hay là…như vậy?
Hạ Tập Thanh ghé sát vào tai Chu Tự Hành, hơi thở ấm áp, ẩm ướt phả lên làn da khô nóng, thanh âm mềm mại mang theo chút dinh dính, nũng nịu của giọng mũi.
– Tự Hành, anh muốn nghe em nói em thích anh.
Con dao mềm dẻo cuối cùng cũng đâm vào trái tim, mũi dao vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn khuấy đảo hồ nước tanh ngọt bên trong nó.
Vẻ mặt Hạ Tập Thanh đầy lém lỉnh, anh ngước mắt lên, lông mi quét vào bầu không khí ngọt quánh. Ánh mắt đơn thuần ẩn giấu bên trong làn khói súng sau màn lau súng cướp cò.
– Tiến vào đi, rồi lại nói sau.
Khi Hạ Tập Thanh thức dậy thì đã là 9 giờ sáng, Chu Tự Hành không có nhà, anh dụi dụi mắt, nhìn qua lịch ở trên đầu giường. Hôm nay là thứ Sáu, 8 giờ sáng Chu Tự Hành có một tiết học. Hạ Tập Thanh nằm trên giường lướt Weibo, choán kín màn hình đều là yêu cầu phát sóng trực tiếp của fans.
Hết cách rồi, vì thực hiện lời hứa, Hạ Tập Thanh quyết định sẽ thử livestream xem sao. Rửa mặt xong, anh ra khỏi nhà Chu Tự Hành, khóa cửa cẩn thận rồi trở về nhà mình, thay sang một chiếc áo hoodie màu xanh bộ đội có thể chống bẩn rồi ngồi vào ghế trong phòng làm việc… ngáp dài.
Sau khi đăng bài lên, Hạ Tập Thanh lôi chiếc máy ảnh trước đây hay dùng để chụp phong cảnh ra rồi cố định nó trên chân máy, đặt trên bàn, điều chỉnh góc độ hướng về phía giá vẽ cạnh bàn làm việc, sau đó kết nối với nền tảng phát sóng trực tiếp của Weibo.
Sau khi chuẩn bị xong, anh rót cho mình một ly cà phê kiểu Mỹ, đặt trên bàn làm việc rồi bật camera lên.
Trên Weibo, các fans đang điên cuồng để lại lời nhắn như một đàn sóc đất ồn ào, nhốn nháo, chen chúc nhau ở bên ngoài, không ngừng gõ cửa. Ngờ đâu cửa đột nhiên mở ra, đám sóc đất đều sững sờ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, chưa được 2 giây thì tất cả đều nháo nhào vào phòng.
Kênh livestream ngay lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt.
Hạ Tập Thanh ngồi trên ghế, mỉm cười với ống kính, chào hỏi:
– Chào buổi sáng. Ừm… có vẻ cũng không hẳn là buổi sáng nữa. – Anh đeo tai nghe không dây lên, đôi mắt nhìn lướt qua màn đạn trên laptop.
[a a a a a a a chào buổi sáng anh Tập Thanh!!!]
[Tập Thanh đẹp quá má ơi!!]
[Chào buổi sáng, Tập Thanh! Hành Hành đâu rồi??]
Hạ Tập Thanh vươn vai, đáp trả lại rất tự nhiên:
– Em ấy đi học rồi.
[Đi học ha ha ha ha ha ha ha]
[Không hiểu tại sao mỗi lần nghe Tự Hành đi học là tui lại thấy buồn cười.]
[Anh Tập Thanh ăn sáng chưa?]
– Ăn sáng? Hôm nay không ăn, nhưng bình thường thì sẽ ăn.
Liếc thấy trên bàn có một viên kẹo bạc hà, Hạ Tập Thanh với tay tới lấy viên kẹo, bóc vỏ rồi cho vào miệng. Cảm giác mát lạnh, thoải mái đột ngột xông lên làm đầu óc tỉnh táo hơn hẳn.
– Người nấu bữa sáng hôm nay suýt nữa thì muộn học, nên không kịp nấu.
[ A a a a a người nấu bữa sáng là Hành Hành sao!??]
[Má ơi, Tự Hành làm bữa sáng?? Mới tưởng tượng thôi mà tui đã không xong rồi!]
– Em ấy nấu ăn giỏi lắm, món Trung hay món Tây đều biết làm hết.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Hạ Tập Thanh có chút chút đắc ý. Rõ ràng người nấu cơm chả phải mình, nhưng anh vẫn không kiềm được tâm lí muốn khoe khoang.
– À đúng rồi, dạo gần đây em ấy còn đang học làm bánh nữa. Lần trước em ấy làm một mẻ cupcake cực ngon luôn.
[Á đù, bát cơm chó chết tiệt này mới ngọt ngào làm sao!!!]
[Á á á ghen tị quá ~]
[Trên cây chanh có quả chanh, dưới gốc chanh có tui và bạn.*]
(*Vị chua của quả chanh thường được dùng để ẩn dụ cho tâm lý ghen tị, ngưỡng mộ. Đây là câu nói được cư dân mạng chế lại từ một bài hát thiếu nhi.)
[Mỗi ngày đều khóc như chóa vì tình yêu tuyệt mĩ của Tự Học! Hu hu hu]
Tình yêu tuyệt mĩ gì chứ, hài quá đi mất. Hạ Tập Thanh cúi đầu cười.
– Tôi đi ít dụng cụ đã nhé.
Nói xong anh liền đứng lên, đi tới chỗ chiếc tủ dài trong phòng, lấy màu và bút vẽ.
[Wow, Tập Thanh có cả một cái tủ đựng màu luôn kìa.]
[Không hổ là người có tiền… số màu kia đều của mấy nhãn hiệu siêu siêu đắt luôn.]
[Vẽ tranh chính là đốt tiền á.] (đúng đó TT_TT)
– Hôm nay chúng ta sẽ vẽ gì đây? – Hạ Tập Thanh lẩm bẩm, có cảm giác mình giống như thầy giáo dạy mĩ thuật ở nhà trẻ vậy.
Anh nhìn sang màn hình thì thấy đều là đề cử Chu Tự Hành, không nhịn được bật cười.
– Đừng, tôi đã em ấy nhiều lần lắm rồi.
Anh lấy một tờ giấy, kẹp cố định lên giá vẽ.
– Thật ra, trước đây tôi có một căn phòng đặc biệt, tất cả tranh trong đấy đều là vẽ cho em ấy cả.
[Trời ạ!!!]
[Lãng mạn quá đi mất, muốn xem ghê!!!]
[Anh Tập Thanh!! Có thể triển lãm không???]
Hạ Tập Thanh nheo mắt nhìn màn hình, sau đó cúi đầu gọt bút chì:
– Triển lãm? Tôi sẽ suy nghĩ thử xem, nếu em ấy đồng ý thì. – Tuy nhiên, còn chưa nói xong, anh đã ngẩng phắt đầu lên. – Không đúng, vì sao phải để ý xem em ấy có đồng ý hay không chứ?
[Ha ha ha ha ha ha Hành Hành không có chút địa vị nào luôn!]
[Ha ha ha ha ha ha ha vì sao phải để ý em ấy chứ ha ha ha ha ha]
[Có thể thấy được địa vị gia đình rồi ha ha.]
– Cũng không phải, chủ yếu là tôi đã tặng cho em ấy rồi. – Hạ Tập Thanh thành thạo gọt bút chì, lọn tóc rũ trước trán cũng đung đưa qua lại theo động tác gọt bút.
– Bây giờ những bức tranh ấy đều thuộc quyền sở hữu của Chu Tự Hành rồi, cho nên vẫn nên hỏi để tượng trưng một tí.
[Chỉ mang tính tượng trưng thôi ha ha ha ha ha ha ha]
[Mị có thẩy thấy được Hành Hành nuông chiều Tập Thanh đến mức độ nào luôn á]
Gọt xong, Hạ Tập Thanh tiện tay kẹp cây bút chì vào sau tai như thuốc lá vậy. Anh uống một ngụm cà phê, cảm nhận được đã vào trạng thái.
– Gần đây tóc tôi lại dài rồi. – Ngón tay anh khẽ gẩy gẩy lọn tóc trước trán. – Hơi chắn tầm mắt.
Dứt lời, Hạ Tập Thanh cúi đầu, tìm được một chiếc dây chun để buộc cọ vẽ, qua quít buộc tóc mái lên.
[a a a a a đầu quả táo*!]
(*Đầu quả táo)
[Đầu quả táo xinh quá!!!]
[Mặt mộc của anh Tập Thanh đấy ư??? Xinh quá huhu]
[Nhìn giống như được kẻ mắt á, lông mi dài ghê!]
– Tất nhiên là mặt mộc rồi. – Hạ Tập Thanh dí sát mặt tới trước ống kính. – Cả lông mi lẫn tóc của tôi đều rất đen, cũng khá dày nữa.
Anh nhắm một mắt lại.
– Thế nên nhìn từ xa thì khá giống kẻ mắt.
[Ôi, nhan sắc này…]
[Mẹ ơi, con gặp được thiên thần rồi này!]
– Thật ra, hôm nay trông hơi mất tinh thần một tí… – Hạ Tập Thanh nhìn quầng thâm mắt của mình trong màn hình. – Hôm nay dậy muộn, đêm qua cũng ngủ muộn nữa. Mọi người nhìn quầng thâm mắt này.
[Quầng thâm mắt của thiên thần không phải quầng thâm mắt đâu! Đó là mắt tự nhấn khối đó!]
Chiếc rắm cầu vồng này…
[Chắc do túng dục quá độ rồi!!!]
[Chị em túng dục quá độ kia, đừng chạy ha ha ha ha!]
[Chị em, xuất sắc đó!!!]
[Mị cũng muốn túng dục quá độ với Tập Thanh!!!]
[Chu Tự Hành:??? Mấy người coi tôi không tồn tại ư???]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha thảm nhất vẫn là Hành Hành nha.]
Hạ Tập Thanh nhìn màn đạn, cười không dứt:
– Cảnh cáo lồng gà* nha.
(*“Gà” nghĩa là lầy, nhây,… Ý là bạn nhây quá, đùa quá chớn nữa tui sẽ vác lồng gà ra nhốt bạn lại.)
Anh lấy chiếc bút chì kẹp ở sau tai, xoay nửa người chuẩn bị vẽ phác thảo.
– Nếu tôi ngồi đây vẽ nguyên một tiếng thì mọi người có thấy nhàm chán không?
Bàn tay cầm bút chì phác khung lên mặt giấy. Tay của Hạ Tập Thanh rất đẹp, là kiểu tay thon dài, mảnh khảnh, lúc cầm bút, các khớp xương và gân nổi lên càng rõ ràng.
[Tay của Tập Thanh đẹp quá đi mất, mlem, mlem.]
[Ôi, cái tay này!! Tui xong đời rồi!!!]
Hạ Tập Thanh yên lặng phác họa rồi xoay người sang uống một ngụm cà phê. Anh thật sự không quen mấy trò livestream này lắm, vừa quay đầu lại đã thấy mọi người đang tấp nập tặng quà.
– Đừng tặng quà. – Hạ Tập Thanh đặt ly cà phê lên bàn, giống như anh trai đang dạy bảo mấy đứa em nhỏ. – Không được tặng quà. Tôi đâu có kiếm tiền bằng cái này.
[Tôi đâu có kiếm tiền bằng cái này, tôi có rất nhiều tiền đó.]
[Ha ha ha ha ha ha lầu trên nói câu chí mạng đó.]
[Anh Tập Thanh: Các em mà tặng quà thì anh sẽ bao hết các rạp chiếu phim mời các em xem điện ảnh đấy!]
[Phú nhị đại bị bắt ép livesteam bán hàng online ha ha ha ha ha ha ha ha]
Mấy cô nhóc này… Hạ Tập Thanh cúi đầu, cười bất lực. Anh xoay người lại, bắt đầu vẽ chi tiết.
– Hôm nay sẽ vẽ cảnh cuối cùng lúc Giang Đồng ngồi ở bờ biển nhé, chẳng qua có khả năng tôi sẽ vẽ… – Hạ Tập Thanh ngẩng đầu lên ngẫm nghĩ. – Rất lâu đấy. Tóm lại là khi nào vẽ xong, tôi sẽ mở rút thăm trúng thưởng trên Weibo để tặng cho fans của bộ phim.
[ A a a a a a anh Tập Thanh vẽ đi!]
[Anh Tập Thanh chiều fans quá huhuhu]
[Muốn qué, nhưng mà tui đen lắm, làm ơn hãy để vận may rớt trúng đầu con một lần đi!]
– Giờ thì lấy vải vẽ ra nào. – Hạ Tập Thanh cúi xuống, rút một tấm vải toan sạch sẽ, hoàn chỉnh dưới bàn làm việc lên, đặt ở góc bàn làm việc. – Đợi tí nhé, chúng ta phải phác lại bản chì thô này lên vải toan. Thật ra bình thường tôi sẽ bỏ qua bước này, nhưng đây là tranh mang đi tặng… – Anh tỉ mẩn phác từng nét bút. Sau khi phác xong, nửa người trên hơi ngửa về sau để ngắm lại tổng thể bức vẽ, anh nói tiếp:
– … Nên là phải cẩn thận mới được.
Dáng vẻ nghiêm túc vẽ tranh của Hạ Tập Thanh khác hẳn vẻ ngả ngớn, bất cần thường ngày, vừa yên tĩnh, vừa bình thản. Tất cả sự chú ý của anh đều đặt trên bức họa, vậy nên vừa vẽ tranh vừa nói chuyện tâm sự lúc livestream quả là có tính khiêu chiến với anh.
Lúc anh lẩm bẩm, giọng nói phát ra rất nhẹ. Bởi vì ngữ khí không rõ ràng mà anh bỗng trở nên thật nhu hòa, chẳng còn thấy những chiếc gai nhọn đâu nữa, một khoảnh khắc vô cùng hiếm có.
Những nét phác họa dần dần thành hình, Hạ Tập Thanh xoay người, nhìn về phía màn đạn trên màn hình laptop.
[Anh Tập Thanh dịu dàng quá má ơi! Tui muốn xem anh Tập Thanh làm ASMR vẽ tranh một lần.]
[Chuẩn chuẩn chuẩn! Tui cũng muốn nghe anh Tập Thanh làm ASMR. Mới chỉ nghe anh Tập Thanh lẩm bẩm thôi mà máu dê của tui đã sôi trào này.]
[Giọng hay quá đi, vừa hay vừa dịu dàng. Thường ngày lúc ở nhà cũng nói chuyện với Hành Hành như vậy sao?]
Nhìn thấy bình luận này, Hạ Tập Thanh bỗng dưng bật cười:
– Không đâu.
Trong đầu không kìm được hiện lên một vài hình ảnh hạn chế độ tuổi.
Phương thức sống chung của anh với Chu Tự Hành đúng là không tiện nói trước mặt fans và công chúng.
[Muốn nghe Tập Thanh hát quá, giọng của anh hay lắm luôn!]
[Iem cũng muốn nghe!! Anh Tập Thanh hát một bài đi mờ!]
[Hát đi!! Hát đi!!!]
Hạ Tập Thanh cười đầy bất đắc dĩ:
– Không phải đang vẽ tranh à? Sao lại kiêm thêm cả chức nghiệp ca hát nữa?
[Anh Tập Thanh hát đi mờ ~ người ta lúc phát sóng trực tiếp đều hát cả đấy!!]
[Muốn nghe!!! Iem muốn nghe!!!]
[Anh Tập Thanh, hôm nay là sinh nhật em nè, anh có thể hát một bài không?]
Nhìn đến bình luận này, Hạ Tập Thanh lại thấy hơi mềm lòng:
– Sinh nhật à, chúc bạn sinh nhật vui vẻ nhé. Hát gì bây giờ nhỉ… – Anh lấy di động ra. – Hay là thế này đi, tôi sẽ bật phát ngẫu nhiên một bài trong danh sách nhạc nhé, trúng bài nào thì hát bài ấy.
[Được ạ!!!!]
[A a a a a anh Tập Thanh hát rồi!]
Nhấn vào mục “phát ngẫu nhiên”, một bài hát vang lên.
– Bài này không nổi lắm nên chắc có lẽ mọi người chưa từng nghe.
Hạ Tập Thanh hướng màn hình điện thoại tới trước máy ảnh, cũng không có ý định phát nhạc. Anh xoay người, đối mặt với giá vẽ, vừa vẽ tranh vừa hát. Giọng hát không lớn cũng không nhỏ, ca từ rất nghẹ nhàng, như thể chỉ là một giai điệu anh ngâm nga một cách ngẫu hững.
“Hết thảy của tôi đều giống với bạn
Trầm mê trong nền văn hóa Phục Hưng
Nào ai có được khoảng cách giữa từ và chữ
Để trao đổi cho nhau một chút thôi
Hết thảy của bạn đều giống với tôi
Sự trầm mặc loang lổ thời Hậu đại
Là ai vứt bỏ bí mật giữa chữ và từ
Sự cộng hưởng giữa Dürer và tê giác.”
Hạ Tập Thanh đang cúi đầu vẽ bãi biển, chiếc gáy trắng muốt lộ ra khỏi áo hoodie màu xanh lục quân đội. Anh vừa hát vừa xoay người lại, tìm cục tẩy trên bàn làm việc, tiện thể mỉm cười với máy ảnh. Đôi mắt đào hoa cong cong, vừa tươi tắn lại quyến rũ, mê người.
“Khiến sự rực rỡ của chúng ta là vĩnh viễn
Khóc than bằng những câu thơ trinh bạch
Hàng ngũ du hành ngập tràn trong ý tưởng
Wilde chẳng thể nhìn thấy thứ tình yêu được tạo ra từ nỗi sợ.”
[Giọng của Tập Thanh hay quá!! Sao lại có người vừa đẹp, vừa tài hoa, hát lại còn hay như này chứ?]
[Ca từ của bài này đẹp thật đấy!]
[Lời bài hát hợp với Tập Thanh ghê.]
Hát xong, Hạ Tập Thanh quay sang nhìn màn đạn.
[Bài hát này!!! Là “Tê giác” của Trần Khi Trinh!! Má ơi, tui siêu thích bài này luôn!]
[Không hiểu lời bài hát lắm, sao lại có tên là “Tê giác” vậy?]
Nhìn những bình luận tràn ngập hoang mang, Hạ Tập Thanh giải thích:
– Lời bài hát có nhắc đến Dürer và Tê giác, thực ra là đang nhắc tới một bậc thầy trong giới thợ in trong thời kì văn hóa Phục Hưng đã sáng tác ra bức tranh “Tê giác” khắc trên gỗ. Lúc ấy, đã xảy ra một câu chuyện rất thú vị.
– Vào năm 1515, các nước châu Âu nhờ kĩ thuật hàng hải mà tiến vào thời kì giao thương, tiếp xúc với Thế giới bên ngoài. Khi ấy, Quốc vương Ấn Độ đã tặng cho Thống đốc Bồ Đào Nha món quà là một con tê giác Ấn Độ. Bấy giờ ở châu Âu chưa có loài động vật như tê giác cả. Con tê giác quý giá này đã vượt qua 120 ngày trên biển để tới được Bồ Đào Nha.
– Sau đó, Thống đốc Bồ Đào Nha có ý định mượn hoa hiến Phật, muốn đưa con tê giác này đến Italy. Nhưng đáng tiếc thay, trên đường đi thì phát sinh tai nạn trên biển, con tê giác này cũng chết trên biển khơi rộng lớn. Dürer sống ở Italy nên cũng chưa từng được trông thấy con tê giác thật, nhưng ông đã dựa vào một bản phác họa về tê giác để khắc ra một bức tranh gỗ. Sau đó, bức tranh này được tái bản và bán với một số lượng lớn ở châu Âu. Cho nên, mọi người đều tưởng rằng con tê giác trong bức tranh này chính là hình dáng thật sự của loài tê giác.
[Bức tranh trông như thế nào vậy?]
[Kì diệu vl ha ha ha, quần chúng nhân dân châu Âu ham thích động vật phương Đông.]
– Tôi nhớ là hình như tôi cũng có một bản, mini thôi.
Hạ Tập Thanh đứng dậy, lục tung các ngăn tủ trong phòng làm việc, cuối cùng tìm thấy bức tranh ấy trong một chiếc thùng giấy. Anh giơ bức tranh tới trước ống kính, nhìn bức tranh khắc rồi lại nhìn vào máy ảnh:
– Trông khác hẳn luôn nhỉ? Mặc áo giáp này, trên lưng thì mọc đầy sừng, trông như tê giác được thăng cấp trong Digimon vậy.
Anh đặt bức tranh xuống:
– Tuy trông khác hẳn với tê giác thật, nhưng lúc bây giờ, mọi người đều cực kì tôn sùng và yêu thích con tê giác trong bức tranh này. Thật ra câu chuyện này phản ánh một hiện tượng tâm lí có thật, nói thế nào nhỉ…
Hạ Tập Thanh ngẫm nghĩ giây lát:
– Giống như khi ta thích một người vậy, có đôi khi, thứ chúng ta say mê không phải bản chất của sự vật mà chỉ là một thứ hình ảnh hư ảo vượt lên trên thực chất mà thôi.”
[Thầy Hạ dịu dàng quá]
[Tại sao tui lại không có một thầy giáo mĩ thuật như thế này chứ huhu huh u]
[Giọng nói của anh Tập Thanh dịu dàng quá, lúc giảng giải về nghệ thuật, trông anh như đang tỏa sáng ấy.]
Nhìn màn đạn, Hạ Tập Thanh khẽ thở dài, rồi mỉm cười:
– Thật ra, tôi không hề dịu dàng đâu. Mọi người cũng đang rơi vào bẫy tê giác này đấy.
Anh hơi cúi đầu, lau đi vệt chì than trên ngón tay út. Hàng lông mi buông xuống như cánh bướm mỏng tang, yếu ớt:
– Nói thật thì, lúc đầu khi tham gia “Thoát khỏi sinh thần”, những gì tôi thể hiện ra ngoài đều không phải bản thân tôi.
Anh đối diện với ống kính, biểu cảm rất thản nhiên:
– Nói trắng ra thì đều chỉ là hình tượng dựng lên mà thôi. Và tất nhiên, tôi cũng có chân tham dự trong cái trò duy trì hình tượng này. Ngoài đời thật, tôi không được tốt đẹp như mọi người vẫn tưởng tượng đâu. Tôi từng có thời kì u ám, tối tăm tới mức hoang đường, tính cách thì đầy khiếm khuyết. – Anh nhếch khóe miệng. – Một tính cách khác hẳn với những gì mọi người tưởng tượng dựa trên khuôn mặt này.
[Anh Tập Thanh, sao tui lại đau lòng thế này…]
[Người bọn em thích là chính anh, không phải hình tượng.]
– Không đâu, nhiều khi thích một người, thật ra không phải thích bản thân người ấy, mà là người ấy sau khi đã được gia công thêm những phán đoán chủ quan của mình. – Lớp giấy cửa sổ mong manh bị Hạ Tập Thanh chọc thủng, chọc rách hoàn toàn. – Mọi người sẽ dùng những mong đợi và ảo tưởng của bản thân để tô đẹp cho người mà bạn có cảm tình. Bạn càng thích thì sẽ nhìn người ấy qua càng nhiều lớp kính lọc.
Dứt lời, Hạ Tập Thanh nhìn về phía ống kính:
– Tôi nói những lời này, cũng không phải để yêu cầu mọi người phải thích con người thật sự của tôi. Chỉ là muốn để mọi người nhìn thấy sự thật thôi, một lần thẳng thắn và thành khẩn.
Tôi giả dối bây lâu nay là bởi vì từ nhỏ đã được dạy rằng sẽ không có một ai yêu tôi cả, không một ai sẽ yêu tôi thật lòng.
Nhưng giờ đây, có một người đã cho tôi một cơ hội sống lại. Tôi cũng muốn thử đối mặt với con người thật của bản thân.
Màn đạn bỗng trở nên thật xướt mướt, rất nhiều fans hâm mộ bắt đầu thả icon khóc lóc và trái tim. Hạ Tập Thanh cảm thấy mình nói hơi nhiều và thẳng thừng quá, có khi fans sẽ nghe không vào. Anh lại mỉm cười:
– Sao mọi người lại buồn khổ thế, hiện tại tôi sống rất tốt, rất tự do.
Dứt lời, anh như nghĩ đến gì đó, ý cười tỏa sáng trong đôi mắt.
– Chẳng qua, Chu Tự Hành thì không giống thế.
– Tất cả những hình tượng tốt đẹp mà mọi người thấy từ em ấy đều không so bì được với con người thật của em ấy đâu. Em ấy là người chân thành và xuất chúng nhất trên Thế giới này.
Ngữ điệu của Hạ Tập Thanh vô cùng khẳng định và chắc chắn., bất cứ lúc nào anh cũng đều nghĩ vậy. Thậm chí, có đôi khi anh còn cho rằng mình vẫn không hề xứng với cậu.
– Chắc chắn mọi người đều cảm thấy, Chu Tự Hành trong mắt mọi người đã là cực kì tốt đẹp rồi. Thật ra, còn hơn thế nữa cơ, đấy đều chỉ là phần nổi của tẳng băng thôi.
Hạ Tập Thanh lấy tay chống cằm, đầu hơi cúi, ngón tay vuốt ve đường nét khắc trên tranh gỗ, lời tâm sự đầy trầm lắng.
– Bản chất của em ấy còn tốt đẹp hơn cả những thứ hư ảo, là một chú tê giác không ai có thể phục chế.
[Tự dưng thổ lộ bất thình lình luôn!!!]
[Livestream khen chồng luôn!!!]
[A a a a a a a đừng thế chứ, vì sao cả hai anh đều tốt vậy chứ!!!]
[Không biết tại sao khi nghe Tập Thanh nói, tôi tự dưng muốn khóc.]
[Tình yêu thần tiên gì đây thế mọi người!!!]
Sau khi lấy lại tinh thần, Hạ Tập Thanh mới chợt nhận ra mình vừa nói cái gì.
Sao anh lại có thể nói những lời này trước hàng ngàn, hàng vạn fans đang theo dõi livestream được chứ? Vành tai bắt đầu nóng bừng lên không thể kiềm chế được. Đây hoàn toàn không phải anh lúc bình thường. Trong cơn hoảng loạn, Hạ Tập Thanh định uống một ngụm cà phê để dịu xuống thì lại bất cẩn bị sặc, ho liên tục.
[Tập Thanh đang xấu hổ kìa!]
[Tai đỏ ửng rồi kìa!!!]
– Khụ khụ… – Hạ Tập Thanh vội vàng bóc một viên kẹo bạc hà, cho vào miệng rồi chuyển chủ đề. – Dù sao thì, tôi chỉ là con tê giác thật khác hẳn những hình ảnh hư ảo kia, không có dáng vẻ như mọi người vẫn tưởng tượng đâu, không hề dịu dàng chút nào luôn, cũng không hiền lành, tốt bụng. Từ trên xuống dưới đều là khuyết điểm thôi.
Để thay đổi không khí, cũng là để thoát khỏi vụ bày tỏ đầy xấu hổ ban nãy, anh nói:
– Thật ra, dáng vẻ bình thường của tôi khá giống lúc livestream chơi Ma sói. Hôm đó mọi người còn nói hình như tôi chuyển hình tượng, nhưng đó mới thật sự là tôi. – Anh quay sang tiếp tục vẽ tranh. – Ngày thường, lúc ở cùng bạn bè, tôi đều như vậy đó, vừa thích trêu đùa, lừa người, lại vừa kiêu ngạo.
[ Em thích anh lúc ấy lắm!! Cực kì ngầu!!]
[Đúng! Vừa hư hỏng vừa đáng yêu!]
[Bất cứ dáng vẻ gì của anh Tập Than em đều thích hết ~]
[Lúc chơi Ma sói ngầu dã man luôn! Đoạn lập luận của anh, em phải replay lại chục lần đó! Đỉnh của chóp luôn!]
[Tập Thanh lừa người quá thành thạo, tui nhìn dưới góc nhìn của Thượng đế mà cũng bị thuyết phục luôn nè!]
[Lừa em trai, dọa thằng bạn, bẫy cháu trai, gánh toàn trận ha ha ha ha ha]
Hạ Tập Thanh cúi đầu mở khóa điện thoại để nhìn thời gian, hoàn toàn không biết phía sau có một người đi vào từ cửa phòng làm việc. Một đôi chân dài đã lọt vào ống kính.
[a a a a a a a a a người ấy là ai!!!]
[Là Tự Hành hả?]
[Đôi chân tuyệt thế này, chắc chắn là Chu Tự Hành!!!]
[ĐM, cơm chóa từ trên trời rơi xuống]
Chỉ có một mình Hạ Tập Thanh vẫn đang nhìn di động, tự lẩm bẩm nói:
– Tôi mà chơi Ma sói là không còn tình người gì luôn.
Rồi lại nói thêm:
– Mấy trò kiểu như Ma sói này đều là xem xem ai nói năng thuyết phục hơn với da mặt ai dày…
Ngay giây tiếp theo, trên đầu bỗng bị che kín bởi một lớp vài toan trắng, Hạ Tập Thanh còn chưa kịp xoay người lại, cổ đã bị một người ôm chầm lấy, hơi thở ấm áp, ẩm ướt thấm qua lớp vài toan, âm sắc trầm thấp khiến người ta tê dại quẩn quanh bên tai.
– Trời tối rồi, mời nhắm mắt.
Khoảnh khắc ấy, dòng diện từ đâu bỗng xẹt ngang qua trái tim của Hạ Tập Thanh.
Giọng nói của Chu Tự Hành mang theo ý trêu ghẹo, xen lẫn sự ranh mãnh của thiếu niên cũng sức hấp dẫn của hormone nam tính, trưởng thành.
Bàn tay cậu từ phía sau nâng cằm Hạ Tập Thanh lên, khiến đầu anh ngửa về sau. Một bàn tay khác chậm rãi vòng ra sau đầu anh, kéo tấm vải xuống. Đường cằm xinh đẹp, đôi môi khẽ cong cong, cùng nốt ruồi nhỏ xinh dần dần lộ ra dưới ánh mặt trời.
Tấm vải toan còn chưa kịp rồi khỏi đôi mắt anh, thì Hạ Tập Thanh đã bị Chu Tự Hành hôn từ phía sau trong cơn kinh ngạc.
Khoảnh khắc môi chạm môi, tấm vải toan mới chậm chạm rơi xuống. Bàn tay to rộng và ấm áp của cậu dịu dàng ôm lấy đường cằm Hạ Tập Thanh như biết bao lần trước đó, tựa như đang nắm giữ một chiếc bình sứ trắng mỏng manh.
Một nụ hôn khiến trời đất quay cuồng, tầm nhìn chao đảo.
Rõ ràng chỉ là chuồn chuồn lướt nước, nhưng khoảnh khắc môi cùng môi gắn bó tựa như một thước phim được tua chậm, từng khung hình dừng lại trong mắt Hạ Tập Thanh, cho tới khi cậu buông ra cũng chưa thể hoàn hồn.
Chu Tự Hành thực hiện thành công thì cười nói:
– Trời sáng rồi.
Cậu lại khom lưng xuống, hôn khẽ lên vành tai của Hạ Tập Thanh:
– Em là Nhà tiên tri, tối qua kiểm tra Hạ Tập Thanh. Hạ Tập Thanh là…
Dứt lời, cậu khoanh hai tay trước ngực, đi qua dựa vào bàn làm việc, nhìn Hạ Tập Thanh mỉm cười:
– Người em yêu. Tặng cho một bình nước tình yêu nhé.
Tên nhóc này làm cái gì vậy?
Cả cổ Hạ Tập Thanh đều đỏ ứng lên, anh kéo tấm vải trong tay Chu Tự Hành ném lên camera.
– Anh làm gì thế? – Chu Tự Hành không hiểu gì cả.
– Anh cũng muốn hỏi em đang làm gì đây, vì sao không gõ cửa hả? – Hai tay Hạ Tập Thanh che kín mặt, chỉ biết thở dài đầy cam chịu:
– Anh đang livestream đấy, Chu Tự Hành.
– Livestream??? – Lúc này Chu Tự Hành mới nhận ra. – Không, không phải đâu nhỉ?
Hạ Tập Thanh lườm cậu, hất cằm về laptop phía sau cậu.
– Tự em xem đi.
Nói xong, anh thu hai chân ghế, vùi mặt vào đầu gối, giọng nói ỉu xìu, giận dỗi:
– Thế là xong, thế là xong, anh lại phải lên hot search…
Chu Tự Hành xoay người, thấy màn hình máy tình đen ngòm, bên trên là màn đạn đang được spam điên loạn.
[a a a a a a a a a a a tui điên rồi.]
[ a a a a a a a a a a a a a đây là đâu, còn tui là ai???]
[Chu Tự Hành quá đỉnh!!!! Chu Tự Hành tổng công!!!!]
[Tui đang xem phim thần tượng thần tiên gì đây!!!! Mẹ ơi, cứu con với!!!]
[Chu Tự Hành trêu chọc làm tui cũng nhũn cả người….]
[Hai anh mau kết hôn cho tui a a a a a a a! Má ơi, hôm nay tui phải nhìn thấy hai anh động phòng!!!]
[Hôn từ sau lưng, giết con đi!!! ]
[ a a a a a tình yêu của Tự Học quá đẹp!!! Hành Hành còn đang đeo cặp sách kìa!!! Niên hạ ngon quá các chị ạ!!]
[Lời âu yếm thần tiên gì vậy chứ!!! Em là Nhà tiên tri! Em kiểm tra được anh là người em yêu!!!]
[Ôí giời ơi…. Chu Tự Hành hàng ngày đều thế ư….]
[a a a a a a a a a tui không nói lên lời nữa rồi]
Nếu chuyện đã xảy ra…
Chu Tự Hành quyết định tắt livestream, nửa quỳ trước mặt Hạ Tập Thanh, xoa xoa bàn tay anh như đang lấy lòng.
– Lần sau chắc chắn em sẽ gõ cửa mà.
– Vẽ tranh, tay bẩn.
Hạ Tập Thanh muốn rút tay ra, Chu Tự Hành không cho, lại như phát hiện ra kho báu mới vậy:
– Anh mà cũng có lúc xấu hổ này.
Cậu túm lấy tay Hạ Tập Thanh, kéo vào trong lòng mình.
– Trông như đang làm nũng ấy.
– Em mới làm nững ý. – Hạ Tập Thanh trở mặt ngay lập tức, rút tay ra. – Em cứ nằm mơ đi.
– Lại làm nũng nữa đi mờ.
– Anh không hề làm nũng!
– Năn nỉ anh đấy.
– Nằm mơ đi.
Hạ Tập Thanh đứng dậy định đi thì lại bị một bàn tay bắt lấy, kéo mạnh anh tới chiếc tủ dài trong phòng làm việc, áp lưng vào mặt kính lạnh lẽo. Cánh tay Chu Tự Hành giam giữa anh trong không gian nhỏ hẹp, khoảng cách bị nén chặt lại.
– Làm nũng đi mà. – Khóe miệng cậu khẽ nhếch lên, giọng nói trầm thấp. Rõ ràng là lời thỉnh cầu, nhưng khi nói ra lại đượm ý tán tỉnh.
Thấy Chu Tự Hành bỗng nhiên thay đổi hình tượng, khát vọng chiến thắng tự dưng ngùn ngụt bốc lên trong lòng Hạ Tập Thanh. Anh gạt đi toàn bộ sự thẹn thùng của bản thân, ngẩng đầu lên mắt đối mắt với Chu Tự Hành:
– Phải thế nào thì mới tính là làm nũng?
Vừa nói, đôi tay của anh quấn lấy cổ Chu Tự Hành, hệt như dây đằng đầy tội ác trong chuyện cổ tích, tỏa ra hương thơm quyến rũ của thực vật.
Cơ thể áp sát vào nhau, làn da bên sườn mặt của Hạ Tập Thanh chầm chậm, thong thả cọ cọ vào cổ Chu Tự Hành. Khoảnh khắc lọn tóc lướt qua vành tai như có một tia lửa tóe ra.
Giống như hai chú thiên nga đang cổ kề cổ đầy thân mật.
– Như vậy ư?
Ngữ khí lúc đặt ra nghi vấn của anh được nâng cao, kéo rất dài, tựa như dải lụa phất ra khuôn mặt.
Dứt lời, Hạ Tập Thanh ngẩng mặt lên nhìn cậu bằng khuôn mặt thuần khiết.
- … Như vậy sao?
Giây tiếp theo, anh dùng chóp mũi mềm mại cọ khẽ vài cái vào chóp mũi Chu Tự Hành, đôi môi hồng khẽ hé mở, hệt như bông hồng đỏ mọng mời gọi người đến chà đạp, chỉ cần hôn lên nó thì chất lỏng xinh đẹp mà chua đắng sẽ chảy ra.
Chu Tự Hành cố duy trì sự bình tĩnh cuối cùng còn sót lại. Mỗi tế bào trong cơ thể đều bị trêu chọc tới sôi trào, nhiệt độ cũng sắp tăng tới ngưỡng nguy hiểm.
Cậu đang tự sát bằng cách thong thả mà tàn nhẫn nhất.
Con dao cùn cứa vào thần kinh, ác quỷ sinh ra từ thân thể của thiên thần.
– Hay là…như vậy?
Hạ Tập Thanh ghé sát vào tai Chu Tự Hành, hơi thở ấm áp, ẩm ướt phả lên làn da khô nóng, thanh âm mềm mại mang theo chút dinh dính, nũng nịu của giọng mũi.
– Tự Hành, anh muốn nghe em nói em thích anh.
Con dao mềm dẻo cuối cùng cũng đâm vào trái tim, mũi dao vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn khuấy đảo hồ nước tanh ngọt bên trong nó.
Vẻ mặt Hạ Tập Thanh đầy lém lỉnh, anh ngước mắt lên, lông mi quét vào bầu không khí ngọt quánh. Ánh mắt đơn thuần ẩn giấu bên trong làn khói súng sau màn lau súng cướp cò.
– Tiến vào đi, rồi lại nói sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.