Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!
Chương 94: Và ngược lại (Chương cuối)
Trĩ Sở
13/11/2020
Ra Tết, đoàn phim “Theo dõi” bay sang Berlin tham gia Liên hoan phim. Liên hoan phim diễn ra trong vòng mười ngày. Đoàn phim quyết định đi sớm để kịp tham gia buổi chiếu phim vào lễ khai mạc.
Suốt nhiều ngày sau đó, Chu Tự Hành và Hạ Tập Thanh đều ở trong khách sạn, thỉnh thoảng mới chuồn ra ngoài vào lúc đêm khuya không bóng người. Ngoài trời rất lạnh. Hai người mặc áo bông dày, sóng vai cùng nhau, không làm gì cả, chỉ dạo quanh các con đường ở Berlin. Đối với quan hệ không thể bị lộ của họ, như thế đã là quá đủ rồi.
Berlin rất lạnh, càng về đêm càng lạnh. Bốn giờ sáng một hôm nào đó, hai người đi bộ tới Nhà thờ lớn Berlin*.
Nhà thờ lớn Berlin
Chung quanh không có một ai, Chu Tự Hành và Hạ Tập Thanh mặc áo bông ấm áp đứng trước cửa nhà thờ. Hạ Tập Thanh đội chiếc mũ len màu xanh nước biển, ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc lộng lẫy, trang nghiêm. Ánh đèn đường hắt lên gương mặt anh làm làn da trắng trở nên sáng bừng.
– Anh đẹp lắm lắm ý.
Hạ Tập Thanh liếc cậu một cái, cà khịa.
– Còn em thì xấu xí kinh, nhìn em mặc áo bông màu đen này, trông có giống mấy tên bán phim đen không?
Hai người cùng mỉm cười. Chu Tự Hành móc một cây kẹo que trong túi áo ra, xé vỏ rồi ngậm vào miệng.
– Tới đây làm gì thế? Giờ này mình cũng có vào được đâu.
Hạ Tập Thanh ngẩng đầu, sương trắng tỏa ra từ miệng khi nói chuyện, chóp mũi đỏ ửng.
– Vốn bọn mình cũng không thể đi vào rồi.
Dứt lời, anh cướp lấy kẹo que trong miệng Chu Tự Hành, Chu Tự Hành ngửa cổ về sau không cho anh cướp. Hai người kéo co một lát, cuối cùng Chu Tự Hành vẫn phải đầu hàng. Cậu đưa tay lên bẹo má Hạ Tập Thanh, nói đùa.
– Người xấu tính sẽ không được lên thiên đường đâu.
– Thiên đường có gì hay ho chứ?
Hạ Tập Thanh vừa đi vừa đá một cục đá dưới chân, ngậm kẹo que nhìn lên đỉnh nhà thờ lớn hoa lệ.
– Có điều…nếu em ở trên thiên đường thì coi như anh chưa nói.
Thấy anh vì mình mà rút lại lời nói, Chu Tự Hành cảm thấy vô cùng vui vẻ.
– Nhỡ may em lên thiên đường thật, nhưng anh không được lên thì sao?
Giả thiết kiểu này chả có tí ý nghĩa nào, có cần thiết phải thảo luận không vậy?
Chẳng qua…cũng không phải hoàn toàn không cần thiết.
– Người xấu xa, giả dối như anh, không lên thiên đường được đâu… – Hạ Tập Thanh nhớ tới lời ca của một bài hát. Anh xoay người, lấy que kẹo trong miệng ra, xoay qua xoay lại nó giữa các ngón tay. Viên kẹo trong suốt như pha lê lóe lên vầng sáng nhàn nhạt dưới ánh đèn đường mờ ảo, yếu ớt.
Đôi môi dính nước kẹo ngọt ngào phát ra những âm tiết xinh đẹp.
– Kill my way to heaven.
Mở một con đường máu để lên Thiên Đường gặp người.
Trong khoảng thời gian lễ trao giải diễn ra, trên mạng thảo luận xôn xao về các giải thưởng của Liên hoan phim lần này. Đại đa số mọi người đều không quá coi trọng Chu Tự Hành bởi cậu vẫn còn rất trẻ, khả năng lấy được giải thưởng hạng A ngay từ lần đề cử đầu tiên là không lớn. Nhưng từ sau khi “Theo dõi” được công chiếu, trên mạng đều là những bài bình luận điện ảnh có đánh giá cực cao.
[Chu Tự Hành và “Theo dõi” đều là những chú ngựa ô* của Liên hoan phim năm nay.] – Đây là lời bình luận xuất hiện nhiều nhất với không biết bao nhiêu lần.
(*Ngựa ô (Dark horse): đây là thuật ngữ vay mượn từ tiếng Anh, chỉ những ngôi sao đang lên, có tiềm năng thắng lớn đầy bất ngờ.)
Mặc dù fan rất mong ngóng Chu Tự Hành có thể đạt giải, nhưng khi lên mạng thì chỉ có thể khiêm tốn nói rằng “Được đề cử đã là một sự công nhận rồi”, chứ không dám tâng bốc quá lời vì sợ bị vồ hụt. Ngay cả những lời động viên, cổ vũ cũng chỉ dám đăng ở dưới Weibo của Chu Tự Hành.
Liên hoan phim diễn ra quá nhanh, chẳng mấy mà Lễ trao giải cũng đã đến. Khi bước vào địa điểm trao giải, Tống Niệm khoác tay Côn Thành đi phía trước, Chu Tự Hành và Hạ Tập Thanh sóng vai theo sát phía sau.
Chu Tự Hành mặc nguyên bộ Âu phục màu đen, trên vai khoác một chiếc áo khoác đen dài chấm mắt cá chân, trông cực kì cao quý, lãng tử. Hạ Tập Thanh mặc khoác chiếc áo khoác gió màu xám đậm kiểu Anh cùng thắt lưng da ôm sát, chân dài eo thon, vừa nhã nhặn, vừa tươi trẻ, phong cách.
Năm nay có sáu bộ điện Hoa ngữ lọt vào danh sách đề cử, mọi người tụ tập lại cùng nhau chụp ảnh. Có rất nhiều truyền thông, báo chí trong nước bay đến phỏng vấn. So với những bộ phim khác, “Theo dõi” đạt được đề cử kép là “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất” và “Đạo diễn xuất sắc nhất” hiển nhiên sẽ là mục tiêu phỏng vấn hàng đầu. Tuy nhiên, thái độ của đoàn phim đối với giải thưởng khá dè dặt, thận trọng, cũng không nói quá nhiều.
Những người khác trong đoàn còn đỡ, chứ Hạ Tập Thanh vừa đến, câu hỏi của các phóng viên bỗng trở nên đa dạng, phong phú hơn hẳn.
– Tập Thanh? Lần này anh không được đề cử, có cảm thấy không công bằng không?
– Tập Thanh, nhìn phía này, lần sau anh còn đóng phim nữa không?
– Tập Thanh, Tập Thanh, anh có thể nói chút ít về quan hệ giữa anh và Tập đoàn Hoàn Á không? Vì sao trước đây anh lại quyết định tham gia bộ phim này?
– Tập Thanh, vì sao anh lại tiến vào giới giải trí? Người nhà không ngăn cản anh sao?
Hạ Tập Thanh bị bọn họ làm cho nhức cả đầu. Anh lấy một cái micro:
– Nghe cho kĩ, tôi chỉ nói lần cuối thôi. Tôi không tiến vào giới giải trí, quay xong bộ phim này tôi sẽ không nhận phim mới nữa mà sẽ tập trung vào sự nghiệp chính của mình.
Anh dừng lại vài giây.
– Thêm nữa, tôi tham gia chương trình thực tế, đóng phim đều là do tôi là fan hâm mộ của Chu Tự Hành. Lí do tham gia đều là vì Chu Tự Hành.
Câu cuối cùng được anh nói một cách ung dung, thẳng thắn và theo hướng không ai dám nghĩ đến.
Chỉ có Chu Tự Hành hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã bị Hạ Tập Thanh kéo đi.
Hiện trường đông nghìn nghịt người nên chẳng ai còn hứng thú nói thêm gì nữa. Sau khi đoàn phim nhận phỏng vấn xong thì chỉ đi thẳng về phòng nghỉ.
Mặc dù lúc phỏng vấn, biểu hiện của Chu Tự Hành cực kì khéo léo nhưng Hạ Tập Thanh biết rõ cậu đang rất căng thẳng.
Vừa vào phòng nghỉ, Chu Tự Hành đã ngồi luôn xuống ghế sô pha, không nói lời nào. Cậu cầm cốc nước yên lặng uống. Hạ Tập Thanh ngồi xuống cạnh cậu, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng Chu Tự Hành. Bây giờ có nói với cậu những lời như “đừng căng thẳng” hay đại loại tương tự thì cũng chẳng có tác dụng gì, vậy nên anh không định nói gì cả, chỉ im lặng ở bên cậu.
Côn Thành cũng rất căng thẳng. Tuy ông đã đạt rất nhiều giải thưởng nước ngoài nhưng đó đều chỉ là những giải thưởng nhỏ, không chính thống. Ông hồi hộp đi qua đi lại trong phòng.
– Không sao cả, được đề cử đã là rất tốt rồi, thế là giỏi rồi, tương lai sẽ càng giỏi hơn.
Tống Niệm bật cười.
– Bây giờ cháu mới biết, hóa ra không được đề cử mới là chuyện tốt, nhẹ nhàng, thoải mái không áp lực.
Hạ Tập Thanh thấy cô nàng chuẩn bị ăn bánh ngọt thì nhắc nhở một cậu.
– Em cũng để ý hình tượng nữ minh tinh của mình tí đi.
Tống Niệm lè lưỡi, thấy Chu Tự Hành vẫn đang cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt thì những lời muốn nói đều nghẹn lại, chỉ dám uống một ngụm cà phê.
Không lâu sau, một nhân viên đi vào, báo cho họ biết Lễ trao giải sắp bắt đầu. Côn Thành gật đầu liên tục, mặc áo khoác vào.
– Đoàn mình đi thôi.
– OK – Tống Niệm vỗ tay rồi cầm túi cầm tay lên.
Chu Tự Hành ngơ ngác đứng lên, đang chuẩn bị đi theo bọn họ thì khuỷu tay bị Hạ Tập Thanh kéo lại. Cậu nghe thấy Hạ Tập Thanh đứng phía sau nói.
– Đạo diễn Côn, mọi người cứ đi trước đi. Cháu có chuyện muốn nói với cậu ấy.
– Được, nhanh lên nhớ, đừng đến muộn.
Đợi tới khi cửa phòng đóng lại, Chu Tự Hành mới xoay người, dịu dàng hỏi anh làm sao. Hạ Tập Thanh cụp mắt, chỉnh sửa tỉ mỉ lại áo khoác Âu phục của cậu.
– Thật ra, con người của anh ấy mà, cực kì cực kì ghét cách thức thổ lộ bộc trực, thẳng thắng, nghe rất… – Anh cố gắng tìm từ ngữ thật chính xác.
– Rất ngu ngốc, đơn giản, chẳng có cảm giác được chuẩn bị công phu, tỉ mỉ. Có đôi khi, cách thức này có phí tổn rất cao vì nó đòi hỏi phải có một lòng dũng cảm to lớn. Thế nhưng, anh vẫn muốn nói…
Anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Chu Tự Hành.
– Anh yêu em.
– Đây có lẽ chính là lần thổ lộ thẳng thừng nhất trong đời anh.
Hạ Tập Thanh nhoẻn miệng cười, lặp lại lần nữa.
– Anh yêu em, Chu Tự Hành. Không cần phải nghi ngờ điều đó.
– Em sẽ mãi mãi là diễn viên xuất sắc nhất trong lòng anh.
Mắt Chu Tự Hành cay cay, sự sợi dây căng thẳng siết chặt quanh người bỗng nhiên bị cắt phăng một tiếng không hề báo trước, cứ như vậy bị Hạ Tập Thanh kéo ra. Điều quan trọng nhất trong cuộc đời cậu đã nhận được đáp án khẳng định. Ngay tại giây phút này, bất cứ thứ gì cũng không còn quan trọng nữa.
Cậu ôm chầm lấy Hạ Tập Thanh, tại một góc nho nhỏ nào đó của Lễ trao giải đầy long trọng, ôm lấy người mà cậu trân quý nhất.
– Thời… thời gian thử việc của em.
– Đồ ngốc ạ. – Hạ Tập Thanh đáp lại cái ôm của cậu.
– Đã kết thúc từ lâu rồi.
Lễ trao giải bắt đầu. Vị trí của Hạ Tập Thanh và Chu Tự Hành bị chia cách bởi ghế của đạo diễn Côn. Sau khi được Hạ Tập Thanh thổ lộ, Chu Tự Hành ngạc nhiên phát hiện mình không còn thấy hồi hộp nữa, mà tại sao lại thế thì đến chính cậu cũng không biết.
Tuy nhiên, bây giờ lại đến lượt Hạ Tập Thanh cảm thấy hồi hộp, lo lắng.
Anh căng thẳng đến nỗi không thể tập trung nổi. Ai lên sân khấu, nói những gì, anh đều không nhớ rõ, cũng không có ít ấn tượng nào.
Giải “Đạo diễn xuất sắc nhất” đã được trao, đáng tiếc Côn Thành đã lỡ mất cơ hội bắt lấy chú gấu bạc kia. Chẳng qua, tâm lí ông vẫn rất ổn định, vững vàng, chỉ mìm cười.
– Còn có lần sau, không phải vội. Tôi vẫn còn trẻ lắm.
Cũng đúng.
Tầm mắt của mọi người đều hướng lên, tập trung vào giải “Nam diễn viên xuất sắc nhất” sắp dược trao. Trên màn hình lớn đang chiếu những đoạn cut tiêu biểu của những người được đề cử.
Lòng bàn tay Hạ Tập Thanh đầy mồ hôi, lòng bồn chồn không yên, lo lắng căng thẳng muốn chết. Anh đang nghĩ nếu như không đạt giải thì nên an ủi Chu Tự Hành thế nào. Nói với cậu rằng vẫn còn cơ hội? Trong nước vẫn còn có rất nhiều giải thưởng?
Không, đều chẳng thuyết phục gì.
Những lời an ủi này đều bị chính anh phủ định.
Bởi anh thật sự hi vọng Chu Tự Hành có thể đạt giải, hi vọng hơn bất cứ ai.
Chìm sâu vào suy tư, Hạ Tập Thanh thậm chí còn bỏ lỡ cả bài phát biểu dài dòng của MC. Khi nghe được tiếng vỗ tay rào rào trong hội trường, anh mới hoảng hốt hoàn hồn lại, vội vàng bắt lấy Côn Thành đang ngồi bên cạnh.
– Là ai? Ai thế?
Côn Thành đang kích động tới mức suýt bật khóc.
– Tự Hành, là Tự Hành đạt giải.
– Thật chứ?
Tống Niệm vừa vỗ tay, vừa quay sang nói với Hạ Tập Thanh.
– Thật đó, chính là Tự Hành!
Trái tim căng thẳng gần như không thể hít thở bỗng nổ tung như pháo hoa ngay tại khoảnh khắc nghe được cái tên ấy. Ánh nhìn của Hạ Tập Thanh đuổi theo bóng dánh của Chu Tự Hành, nhing cậu bước từng bước lên sân khấu trao giải.
Đó chính là người anh yêu, chàng trai của anh.
Mũi Hạ Tập Thanh bỗng dưng chua xót. Thì ra cũng có lúc anh không khống chế được cảm xúc của mình.
Chu Tự Hành cúi người chào khán giả, rồi nhận giải thưởng từ tay người trao giải. Cậu bình tĩnh nói câu cảm ơn bằng tiếng Đức, sau đó chuyển sang tiếng Trung. Cậu hít một hơi thật sâu, nở nụ cười.
– Nói thật thì tôi không ngờ được hôm nay mình sẽ đạt giải, vậy nên cũng chưa chuẩn bị kĩ càng bài phát biểu cảm nghĩ. Lát nữa có lẽ mọi người sẽ nghe được bài phát biểu lung tung, lộn xộn nhất từ trước tới nay.
Sự hài hước nhỏ này làm mọi người dưới khán đài bật cười, bầu không khí đã thả lỏng hơn nhiều.
Mặt Chu Tự Hành đầy nghiêm túc, nói: Nguồn:
- Nhận được đề cử cùng với nhiều tiền bối trong ngành điện ảnh, tôi cảm thấy mình đã vô cùng may mắn.
Cậu dừng lại giây lát.
– Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn đạo diễn Côn Thành. Cảm ơn ngài đã hướng dẫn và giúp đỡ cháu. Trong lòng cháu, ngài chính là Ông Vua Không Ngai. Tôi còn phải cảm ơn toàn bộ 300 nhân viên công tác của đoàn phim. Nhờ có mọi người thì mới có Cao Khôn, mới có “Theo dõi”. Giải thưởng này không chỉ thuộc về mình tôi, mà còn thuộc về tất cả mọi người.
Dưới khán đài vang lên một tràng vỗ tay, Chu Tự Hành chờ dứt rồi tiếp tục nói:
– Tiếp đó, tôi muốn cảm ơn ba mẹ và gia đình đã luôn cho tôi đủ tự do làm bất kì điều gì mình muốn, luôn động viên, cổ vũ tôi, tôi thật sự rất biết ơn họ. Còn có những người hâm mộ luôn dành sự ủng hộ cho tôi, các bạn chính là nguồn động lực giúp tôi kiên trì. Cho dù có chuyện gì xảy ra, các bạn vẫn luôn ở đó.
Hạ Tập Thanh mỉm cười, vỗ tay vì cậu. Tại giờ khắc này, lòng anh tràn đày niềm tự hào cũng như sự cảm động. Chu Tự Hành đứng trên sân khấu quá quyến rũ, quá chói mắt.
– Cuối cùng, tôi còn có vài lời muốn nói. Không lâu trước đây, có người hỏi tôi rằng vì sao là một diễn viên nhưng lại chọn học ngành Vật lí. Thật ra đây là lần đầu tiên có người hỏi tôi như vậy, thế nên tôi rất kích động, cũng rất bất ngờ. Thế là tôi đã nói cho anh ấy nghe đáp án mà tôi chưa từng nói với bất kì ai. Mặt khác, tôi tin rằng mọi người nhất định cũng thắc mắc là nếu tôi đã chọn học Vật lí, thì tại sao còn kiên trì làm một diễn viên. – Chu Tự Hành cười.
– Ý tưởng ban đầu của tôi là muốn thế giới này chú ý tới những góc tối ít người trông thấy. Thế nhưng, có một người đã nói với tôi, tôi là người theo đuổi chủ nghĩa lí tưởng thiếu chín chắn.
Hạ Tập Thanh ngẩn người, sau đó thì bật cười. Nhóc con này, càng nói càng lạc đề.
– Nhưng sau đó, trong quá trình diễn xuất, tôi nhận ra mình là một người thiếu thốn tình cảm. Như đạo diễn Côn từng nói, tôi không diễn được những cảm xúc bình phàm nhất, cũng phức tạp nhất của người bình thường. Thậm chí, tôi bắt đầu nghĩ rằng có lẽ lí do tôi thích nghiên cứu Vật lí chỉ vì muốn trốn tránh, thoát ly. Vật lí là sự biểu hiện bản chất nhất của thế giới này. Nó có thể diễn đạt những nguyên lí hoạt động và vận hành của thế giới bằng những công thức rõ ràng và gọn ghẽ nhất. Nó đơn giản và thuần túy, không giống như con người, quá khó hiểu. – Chu Tự Hành ngẩng đầu lên, đứng trên sân khấu nhìn người xa xa dưới khán đài.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Hạ Tập Thanh đột nhiên hiểu ra điều gì đấy.
Trái tim anh đập nhanh hơn như có một dự cảm mãnh liệt.
– Là một diễn viên, tôi đã diễn quá nhiều, quá nhiều người, bắt chước quá nhiều, quá nhiều cảm xúc. Tôi chỉ là một vật chứa có tính linh hoạt mà thôi. Mãi cho đến một ngày, tôi gặp được một người. Cuối cùng, cái vật chứa ấy mới có được thứ mà nó vốn nên chứa.
Nghe cậu nói vậy, nước mắt Hạ Tập Thanh bỗng trào ra, đầu óc anh trống rỗng.
Chỉ còn trái tim đang đập mãnh liệt như muốn rời khỏi anh, để đi tìm ánh sáng nó muốn theo đuổi.
– Sau khi gặp được người ấy, cảm xúc kích động trào dâng trong lồng ngực mới thực sự là của tôi. Chúng thuộc về Chu Tự Hành và đến từ Hạ Tập Thanh.
Khoảnh khắc câu nói này vang lên kèm theo lời phiên dịch, dưới khán đài, tiếng vỗ tay như sấm dậy. Không ai dám ngờ rằng, chàng diễn viên trẻ tuổi vào thời khắc thành công nhất của bản thân đã lựa chọn công bố tình cảm của mình với toàn thế giới. Vô số người quay đầu lại, nhìn về phía nửa còn lại trong màn tỏ tình hoành tràng này, vỗ tay tán thưởng vang dội.
Cảm xúc của Hạ Tập Thanh rất lâu mới kìm lại được, anh lau giọt nước ở khóe mắt, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía người đang đứng trên sân khấu, khẽ mỉm cười.
Chu Tự Hành cũng nở nụ cười, cách cả biển người tìm thấy đôi mắt cậu đã truy tìm suốt mười lăm năm.
– Và ngược lại.
– Đến từ Chu Tự Hành và thuộc về Hạ Tập Thanh.
Nhờ sự dẫn lối của mảnh sao vụn, bông hồng nhỏ thu lại những chiếc gai sắc nhọn của nó, đánh đổi bóng tối lấy ánh trăng.
Rồi nhảy vào Vũ trụ mềm mại.
Bị nhốt lại vĩnh viễn.
—–Hết rùi là lá la—–
Suốt nhiều ngày sau đó, Chu Tự Hành và Hạ Tập Thanh đều ở trong khách sạn, thỉnh thoảng mới chuồn ra ngoài vào lúc đêm khuya không bóng người. Ngoài trời rất lạnh. Hai người mặc áo bông dày, sóng vai cùng nhau, không làm gì cả, chỉ dạo quanh các con đường ở Berlin. Đối với quan hệ không thể bị lộ của họ, như thế đã là quá đủ rồi.
Berlin rất lạnh, càng về đêm càng lạnh. Bốn giờ sáng một hôm nào đó, hai người đi bộ tới Nhà thờ lớn Berlin*.
Nhà thờ lớn Berlin
Chung quanh không có một ai, Chu Tự Hành và Hạ Tập Thanh mặc áo bông ấm áp đứng trước cửa nhà thờ. Hạ Tập Thanh đội chiếc mũ len màu xanh nước biển, ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc lộng lẫy, trang nghiêm. Ánh đèn đường hắt lên gương mặt anh làm làn da trắng trở nên sáng bừng.
– Anh đẹp lắm lắm ý.
Hạ Tập Thanh liếc cậu một cái, cà khịa.
– Còn em thì xấu xí kinh, nhìn em mặc áo bông màu đen này, trông có giống mấy tên bán phim đen không?
Hai người cùng mỉm cười. Chu Tự Hành móc một cây kẹo que trong túi áo ra, xé vỏ rồi ngậm vào miệng.
– Tới đây làm gì thế? Giờ này mình cũng có vào được đâu.
Hạ Tập Thanh ngẩng đầu, sương trắng tỏa ra từ miệng khi nói chuyện, chóp mũi đỏ ửng.
– Vốn bọn mình cũng không thể đi vào rồi.
Dứt lời, anh cướp lấy kẹo que trong miệng Chu Tự Hành, Chu Tự Hành ngửa cổ về sau không cho anh cướp. Hai người kéo co một lát, cuối cùng Chu Tự Hành vẫn phải đầu hàng. Cậu đưa tay lên bẹo má Hạ Tập Thanh, nói đùa.
– Người xấu tính sẽ không được lên thiên đường đâu.
– Thiên đường có gì hay ho chứ?
Hạ Tập Thanh vừa đi vừa đá một cục đá dưới chân, ngậm kẹo que nhìn lên đỉnh nhà thờ lớn hoa lệ.
– Có điều…nếu em ở trên thiên đường thì coi như anh chưa nói.
Thấy anh vì mình mà rút lại lời nói, Chu Tự Hành cảm thấy vô cùng vui vẻ.
– Nhỡ may em lên thiên đường thật, nhưng anh không được lên thì sao?
Giả thiết kiểu này chả có tí ý nghĩa nào, có cần thiết phải thảo luận không vậy?
Chẳng qua…cũng không phải hoàn toàn không cần thiết.
– Người xấu xa, giả dối như anh, không lên thiên đường được đâu… – Hạ Tập Thanh nhớ tới lời ca của một bài hát. Anh xoay người, lấy que kẹo trong miệng ra, xoay qua xoay lại nó giữa các ngón tay. Viên kẹo trong suốt như pha lê lóe lên vầng sáng nhàn nhạt dưới ánh đèn đường mờ ảo, yếu ớt.
Đôi môi dính nước kẹo ngọt ngào phát ra những âm tiết xinh đẹp.
– Kill my way to heaven.
Mở một con đường máu để lên Thiên Đường gặp người.
Trong khoảng thời gian lễ trao giải diễn ra, trên mạng thảo luận xôn xao về các giải thưởng của Liên hoan phim lần này. Đại đa số mọi người đều không quá coi trọng Chu Tự Hành bởi cậu vẫn còn rất trẻ, khả năng lấy được giải thưởng hạng A ngay từ lần đề cử đầu tiên là không lớn. Nhưng từ sau khi “Theo dõi” được công chiếu, trên mạng đều là những bài bình luận điện ảnh có đánh giá cực cao.
[Chu Tự Hành và “Theo dõi” đều là những chú ngựa ô* của Liên hoan phim năm nay.] – Đây là lời bình luận xuất hiện nhiều nhất với không biết bao nhiêu lần.
(*Ngựa ô (Dark horse): đây là thuật ngữ vay mượn từ tiếng Anh, chỉ những ngôi sao đang lên, có tiềm năng thắng lớn đầy bất ngờ.)
Mặc dù fan rất mong ngóng Chu Tự Hành có thể đạt giải, nhưng khi lên mạng thì chỉ có thể khiêm tốn nói rằng “Được đề cử đã là một sự công nhận rồi”, chứ không dám tâng bốc quá lời vì sợ bị vồ hụt. Ngay cả những lời động viên, cổ vũ cũng chỉ dám đăng ở dưới Weibo của Chu Tự Hành.
Liên hoan phim diễn ra quá nhanh, chẳng mấy mà Lễ trao giải cũng đã đến. Khi bước vào địa điểm trao giải, Tống Niệm khoác tay Côn Thành đi phía trước, Chu Tự Hành và Hạ Tập Thanh sóng vai theo sát phía sau.
Chu Tự Hành mặc nguyên bộ Âu phục màu đen, trên vai khoác một chiếc áo khoác đen dài chấm mắt cá chân, trông cực kì cao quý, lãng tử. Hạ Tập Thanh mặc khoác chiếc áo khoác gió màu xám đậm kiểu Anh cùng thắt lưng da ôm sát, chân dài eo thon, vừa nhã nhặn, vừa tươi trẻ, phong cách.
Năm nay có sáu bộ điện Hoa ngữ lọt vào danh sách đề cử, mọi người tụ tập lại cùng nhau chụp ảnh. Có rất nhiều truyền thông, báo chí trong nước bay đến phỏng vấn. So với những bộ phim khác, “Theo dõi” đạt được đề cử kép là “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất” và “Đạo diễn xuất sắc nhất” hiển nhiên sẽ là mục tiêu phỏng vấn hàng đầu. Tuy nhiên, thái độ của đoàn phim đối với giải thưởng khá dè dặt, thận trọng, cũng không nói quá nhiều.
Những người khác trong đoàn còn đỡ, chứ Hạ Tập Thanh vừa đến, câu hỏi của các phóng viên bỗng trở nên đa dạng, phong phú hơn hẳn.
– Tập Thanh? Lần này anh không được đề cử, có cảm thấy không công bằng không?
– Tập Thanh, nhìn phía này, lần sau anh còn đóng phim nữa không?
– Tập Thanh, Tập Thanh, anh có thể nói chút ít về quan hệ giữa anh và Tập đoàn Hoàn Á không? Vì sao trước đây anh lại quyết định tham gia bộ phim này?
– Tập Thanh, vì sao anh lại tiến vào giới giải trí? Người nhà không ngăn cản anh sao?
Hạ Tập Thanh bị bọn họ làm cho nhức cả đầu. Anh lấy một cái micro:
– Nghe cho kĩ, tôi chỉ nói lần cuối thôi. Tôi không tiến vào giới giải trí, quay xong bộ phim này tôi sẽ không nhận phim mới nữa mà sẽ tập trung vào sự nghiệp chính của mình.
Anh dừng lại vài giây.
– Thêm nữa, tôi tham gia chương trình thực tế, đóng phim đều là do tôi là fan hâm mộ của Chu Tự Hành. Lí do tham gia đều là vì Chu Tự Hành.
Câu cuối cùng được anh nói một cách ung dung, thẳng thắn và theo hướng không ai dám nghĩ đến.
Chỉ có Chu Tự Hành hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã bị Hạ Tập Thanh kéo đi.
Hiện trường đông nghìn nghịt người nên chẳng ai còn hứng thú nói thêm gì nữa. Sau khi đoàn phim nhận phỏng vấn xong thì chỉ đi thẳng về phòng nghỉ.
Mặc dù lúc phỏng vấn, biểu hiện của Chu Tự Hành cực kì khéo léo nhưng Hạ Tập Thanh biết rõ cậu đang rất căng thẳng.
Vừa vào phòng nghỉ, Chu Tự Hành đã ngồi luôn xuống ghế sô pha, không nói lời nào. Cậu cầm cốc nước yên lặng uống. Hạ Tập Thanh ngồi xuống cạnh cậu, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng Chu Tự Hành. Bây giờ có nói với cậu những lời như “đừng căng thẳng” hay đại loại tương tự thì cũng chẳng có tác dụng gì, vậy nên anh không định nói gì cả, chỉ im lặng ở bên cậu.
Côn Thành cũng rất căng thẳng. Tuy ông đã đạt rất nhiều giải thưởng nước ngoài nhưng đó đều chỉ là những giải thưởng nhỏ, không chính thống. Ông hồi hộp đi qua đi lại trong phòng.
– Không sao cả, được đề cử đã là rất tốt rồi, thế là giỏi rồi, tương lai sẽ càng giỏi hơn.
Tống Niệm bật cười.
– Bây giờ cháu mới biết, hóa ra không được đề cử mới là chuyện tốt, nhẹ nhàng, thoải mái không áp lực.
Hạ Tập Thanh thấy cô nàng chuẩn bị ăn bánh ngọt thì nhắc nhở một cậu.
– Em cũng để ý hình tượng nữ minh tinh của mình tí đi.
Tống Niệm lè lưỡi, thấy Chu Tự Hành vẫn đang cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt thì những lời muốn nói đều nghẹn lại, chỉ dám uống một ngụm cà phê.
Không lâu sau, một nhân viên đi vào, báo cho họ biết Lễ trao giải sắp bắt đầu. Côn Thành gật đầu liên tục, mặc áo khoác vào.
– Đoàn mình đi thôi.
– OK – Tống Niệm vỗ tay rồi cầm túi cầm tay lên.
Chu Tự Hành ngơ ngác đứng lên, đang chuẩn bị đi theo bọn họ thì khuỷu tay bị Hạ Tập Thanh kéo lại. Cậu nghe thấy Hạ Tập Thanh đứng phía sau nói.
– Đạo diễn Côn, mọi người cứ đi trước đi. Cháu có chuyện muốn nói với cậu ấy.
– Được, nhanh lên nhớ, đừng đến muộn.
Đợi tới khi cửa phòng đóng lại, Chu Tự Hành mới xoay người, dịu dàng hỏi anh làm sao. Hạ Tập Thanh cụp mắt, chỉnh sửa tỉ mỉ lại áo khoác Âu phục của cậu.
– Thật ra, con người của anh ấy mà, cực kì cực kì ghét cách thức thổ lộ bộc trực, thẳng thắng, nghe rất… – Anh cố gắng tìm từ ngữ thật chính xác.
– Rất ngu ngốc, đơn giản, chẳng có cảm giác được chuẩn bị công phu, tỉ mỉ. Có đôi khi, cách thức này có phí tổn rất cao vì nó đòi hỏi phải có một lòng dũng cảm to lớn. Thế nhưng, anh vẫn muốn nói…
Anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Chu Tự Hành.
– Anh yêu em.
– Đây có lẽ chính là lần thổ lộ thẳng thừng nhất trong đời anh.
Hạ Tập Thanh nhoẻn miệng cười, lặp lại lần nữa.
– Anh yêu em, Chu Tự Hành. Không cần phải nghi ngờ điều đó.
– Em sẽ mãi mãi là diễn viên xuất sắc nhất trong lòng anh.
Mắt Chu Tự Hành cay cay, sự sợi dây căng thẳng siết chặt quanh người bỗng nhiên bị cắt phăng một tiếng không hề báo trước, cứ như vậy bị Hạ Tập Thanh kéo ra. Điều quan trọng nhất trong cuộc đời cậu đã nhận được đáp án khẳng định. Ngay tại giây phút này, bất cứ thứ gì cũng không còn quan trọng nữa.
Cậu ôm chầm lấy Hạ Tập Thanh, tại một góc nho nhỏ nào đó của Lễ trao giải đầy long trọng, ôm lấy người mà cậu trân quý nhất.
– Thời… thời gian thử việc của em.
– Đồ ngốc ạ. – Hạ Tập Thanh đáp lại cái ôm của cậu.
– Đã kết thúc từ lâu rồi.
Lễ trao giải bắt đầu. Vị trí của Hạ Tập Thanh và Chu Tự Hành bị chia cách bởi ghế của đạo diễn Côn. Sau khi được Hạ Tập Thanh thổ lộ, Chu Tự Hành ngạc nhiên phát hiện mình không còn thấy hồi hộp nữa, mà tại sao lại thế thì đến chính cậu cũng không biết.
Tuy nhiên, bây giờ lại đến lượt Hạ Tập Thanh cảm thấy hồi hộp, lo lắng.
Anh căng thẳng đến nỗi không thể tập trung nổi. Ai lên sân khấu, nói những gì, anh đều không nhớ rõ, cũng không có ít ấn tượng nào.
Giải “Đạo diễn xuất sắc nhất” đã được trao, đáng tiếc Côn Thành đã lỡ mất cơ hội bắt lấy chú gấu bạc kia. Chẳng qua, tâm lí ông vẫn rất ổn định, vững vàng, chỉ mìm cười.
– Còn có lần sau, không phải vội. Tôi vẫn còn trẻ lắm.
Cũng đúng.
Tầm mắt của mọi người đều hướng lên, tập trung vào giải “Nam diễn viên xuất sắc nhất” sắp dược trao. Trên màn hình lớn đang chiếu những đoạn cut tiêu biểu của những người được đề cử.
Lòng bàn tay Hạ Tập Thanh đầy mồ hôi, lòng bồn chồn không yên, lo lắng căng thẳng muốn chết. Anh đang nghĩ nếu như không đạt giải thì nên an ủi Chu Tự Hành thế nào. Nói với cậu rằng vẫn còn cơ hội? Trong nước vẫn còn có rất nhiều giải thưởng?
Không, đều chẳng thuyết phục gì.
Những lời an ủi này đều bị chính anh phủ định.
Bởi anh thật sự hi vọng Chu Tự Hành có thể đạt giải, hi vọng hơn bất cứ ai.
Chìm sâu vào suy tư, Hạ Tập Thanh thậm chí còn bỏ lỡ cả bài phát biểu dài dòng của MC. Khi nghe được tiếng vỗ tay rào rào trong hội trường, anh mới hoảng hốt hoàn hồn lại, vội vàng bắt lấy Côn Thành đang ngồi bên cạnh.
– Là ai? Ai thế?
Côn Thành đang kích động tới mức suýt bật khóc.
– Tự Hành, là Tự Hành đạt giải.
– Thật chứ?
Tống Niệm vừa vỗ tay, vừa quay sang nói với Hạ Tập Thanh.
– Thật đó, chính là Tự Hành!
Trái tim căng thẳng gần như không thể hít thở bỗng nổ tung như pháo hoa ngay tại khoảnh khắc nghe được cái tên ấy. Ánh nhìn của Hạ Tập Thanh đuổi theo bóng dánh của Chu Tự Hành, nhing cậu bước từng bước lên sân khấu trao giải.
Đó chính là người anh yêu, chàng trai của anh.
Mũi Hạ Tập Thanh bỗng dưng chua xót. Thì ra cũng có lúc anh không khống chế được cảm xúc của mình.
Chu Tự Hành cúi người chào khán giả, rồi nhận giải thưởng từ tay người trao giải. Cậu bình tĩnh nói câu cảm ơn bằng tiếng Đức, sau đó chuyển sang tiếng Trung. Cậu hít một hơi thật sâu, nở nụ cười.
– Nói thật thì tôi không ngờ được hôm nay mình sẽ đạt giải, vậy nên cũng chưa chuẩn bị kĩ càng bài phát biểu cảm nghĩ. Lát nữa có lẽ mọi người sẽ nghe được bài phát biểu lung tung, lộn xộn nhất từ trước tới nay.
Sự hài hước nhỏ này làm mọi người dưới khán đài bật cười, bầu không khí đã thả lỏng hơn nhiều.
Mặt Chu Tự Hành đầy nghiêm túc, nói: Nguồn:
- Nhận được đề cử cùng với nhiều tiền bối trong ngành điện ảnh, tôi cảm thấy mình đã vô cùng may mắn.
Cậu dừng lại giây lát.
– Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn đạo diễn Côn Thành. Cảm ơn ngài đã hướng dẫn và giúp đỡ cháu. Trong lòng cháu, ngài chính là Ông Vua Không Ngai. Tôi còn phải cảm ơn toàn bộ 300 nhân viên công tác của đoàn phim. Nhờ có mọi người thì mới có Cao Khôn, mới có “Theo dõi”. Giải thưởng này không chỉ thuộc về mình tôi, mà còn thuộc về tất cả mọi người.
Dưới khán đài vang lên một tràng vỗ tay, Chu Tự Hành chờ dứt rồi tiếp tục nói:
– Tiếp đó, tôi muốn cảm ơn ba mẹ và gia đình đã luôn cho tôi đủ tự do làm bất kì điều gì mình muốn, luôn động viên, cổ vũ tôi, tôi thật sự rất biết ơn họ. Còn có những người hâm mộ luôn dành sự ủng hộ cho tôi, các bạn chính là nguồn động lực giúp tôi kiên trì. Cho dù có chuyện gì xảy ra, các bạn vẫn luôn ở đó.
Hạ Tập Thanh mỉm cười, vỗ tay vì cậu. Tại giờ khắc này, lòng anh tràn đày niềm tự hào cũng như sự cảm động. Chu Tự Hành đứng trên sân khấu quá quyến rũ, quá chói mắt.
– Cuối cùng, tôi còn có vài lời muốn nói. Không lâu trước đây, có người hỏi tôi rằng vì sao là một diễn viên nhưng lại chọn học ngành Vật lí. Thật ra đây là lần đầu tiên có người hỏi tôi như vậy, thế nên tôi rất kích động, cũng rất bất ngờ. Thế là tôi đã nói cho anh ấy nghe đáp án mà tôi chưa từng nói với bất kì ai. Mặt khác, tôi tin rằng mọi người nhất định cũng thắc mắc là nếu tôi đã chọn học Vật lí, thì tại sao còn kiên trì làm một diễn viên. – Chu Tự Hành cười.
– Ý tưởng ban đầu của tôi là muốn thế giới này chú ý tới những góc tối ít người trông thấy. Thế nhưng, có một người đã nói với tôi, tôi là người theo đuổi chủ nghĩa lí tưởng thiếu chín chắn.
Hạ Tập Thanh ngẩn người, sau đó thì bật cười. Nhóc con này, càng nói càng lạc đề.
– Nhưng sau đó, trong quá trình diễn xuất, tôi nhận ra mình là một người thiếu thốn tình cảm. Như đạo diễn Côn từng nói, tôi không diễn được những cảm xúc bình phàm nhất, cũng phức tạp nhất của người bình thường. Thậm chí, tôi bắt đầu nghĩ rằng có lẽ lí do tôi thích nghiên cứu Vật lí chỉ vì muốn trốn tránh, thoát ly. Vật lí là sự biểu hiện bản chất nhất của thế giới này. Nó có thể diễn đạt những nguyên lí hoạt động và vận hành của thế giới bằng những công thức rõ ràng và gọn ghẽ nhất. Nó đơn giản và thuần túy, không giống như con người, quá khó hiểu. – Chu Tự Hành ngẩng đầu lên, đứng trên sân khấu nhìn người xa xa dưới khán đài.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Hạ Tập Thanh đột nhiên hiểu ra điều gì đấy.
Trái tim anh đập nhanh hơn như có một dự cảm mãnh liệt.
– Là một diễn viên, tôi đã diễn quá nhiều, quá nhiều người, bắt chước quá nhiều, quá nhiều cảm xúc. Tôi chỉ là một vật chứa có tính linh hoạt mà thôi. Mãi cho đến một ngày, tôi gặp được một người. Cuối cùng, cái vật chứa ấy mới có được thứ mà nó vốn nên chứa.
Nghe cậu nói vậy, nước mắt Hạ Tập Thanh bỗng trào ra, đầu óc anh trống rỗng.
Chỉ còn trái tim đang đập mãnh liệt như muốn rời khỏi anh, để đi tìm ánh sáng nó muốn theo đuổi.
– Sau khi gặp được người ấy, cảm xúc kích động trào dâng trong lồng ngực mới thực sự là của tôi. Chúng thuộc về Chu Tự Hành và đến từ Hạ Tập Thanh.
Khoảnh khắc câu nói này vang lên kèm theo lời phiên dịch, dưới khán đài, tiếng vỗ tay như sấm dậy. Không ai dám ngờ rằng, chàng diễn viên trẻ tuổi vào thời khắc thành công nhất của bản thân đã lựa chọn công bố tình cảm của mình với toàn thế giới. Vô số người quay đầu lại, nhìn về phía nửa còn lại trong màn tỏ tình hoành tràng này, vỗ tay tán thưởng vang dội.
Cảm xúc của Hạ Tập Thanh rất lâu mới kìm lại được, anh lau giọt nước ở khóe mắt, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía người đang đứng trên sân khấu, khẽ mỉm cười.
Chu Tự Hành cũng nở nụ cười, cách cả biển người tìm thấy đôi mắt cậu đã truy tìm suốt mười lăm năm.
– Và ngược lại.
– Đến từ Chu Tự Hành và thuộc về Hạ Tập Thanh.
Nhờ sự dẫn lối của mảnh sao vụn, bông hồng nhỏ thu lại những chiếc gai sắc nhọn của nó, đánh đổi bóng tối lấy ánh trăng.
Rồi nhảy vào Vũ trụ mềm mại.
Bị nhốt lại vĩnh viễn.
—–Hết rùi là lá la—–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.