Anh Chờ Em Lại Yêu Anh - Waiting You Love Me Again
Chương 11
Pé Chồn
07/07/2014
Chỉ cần rảnh rang không bận làm gì là Nhi lại nhớ rõ như in nụ hôn tra tấn “dài đằng đẳng” trong thang máy. Nàng lăn trên giường ôm gối ngăn tiếng rên la của mình vì thật là tức Khả Phong.
Sao hắn có thể cưỡng hôn người ta giữa thanh thiên bạch nhật, chốn công cộng như thế? May thay cũng không ai thấy chứ nếu không nàng rửa cũng không trôi hết nhục nhã, uất ức.
Uyên Nhi sợ lắm không biết hắn còn làm ra trò gì với mình nữa hay không? Tình hình này thể nào cũng sẽ bị hắn hãm hại nên nàng chạy tìm ba đang tỉa cây bonsai trong vườn nhà. Nhi ôm ông bố quyền lực, giàu có của mình rồi làm nũng…
- Ba ơi! Ba cho vệ sĩ theo bảo vệ con đi!
- Hả? Không phải con ghét vệ sĩ lắm sao?
- Tại hồi đó còn nhỏ đi học không biết thấy phiền thôi! - Nàng đâu dám khai ra tại hồi đó nàng bám theo hắn chứ đâu phải hắn bám ngược lại doạ nàng.
- Bộ chổ con làm có người có ý đồ xấu với con sao? Ba nói con đừng đi làm rồi mà, muốn thì theo làm với hai anh con. Ai ức hiếp con nói đi ba xử cho!
Ông bố nàng ngang ngược, lộng quyền cũng cỡ Khả Phong hoặc hơn thôi. Nàng thấy hơi sai lầm khi đòi vệ sĩ nhưng ai biểu Khả Phong đáng sợ quá.
Chợt có khách đến ngoài cổng làm hai cha con nhìn ra. Mặt Uyên Nhi nhanh chóng trắng bệt nhìn hắn vui vẻ đến cùng ba mẹ. Khách quý nên ba mẹ nàng hăm hở ra tiếp ngay chỉ có Uyên Nhi cảm giác sắp có chuyện không lành.
Nàng thay đồ vội vã để còn xuống nghe lí do tại sao cả nhà hắn ‘rảnh rang’ qua chơi. Gia đình cả hai thân thiết không nói gì, nhưng chẳng đời nào Khả Phong lại cùng theo đến như vậy đâu mới khiến nàng sợ.
Dưới phòng khách lớn ba mẹ nàng chưa biết gì vui vẻ tiếp trà…
- Cả nhà anh chị đến thật quý quá! Cùng ở lại ăn chiều với nhà tui luôn nha!
- Hôm nay vợ chồng tui đến cũng vì hỏi thăm và bàn chuyện quan trọng hơn của hai đứa nhỏ!
Mặt ba mẹ Uyên Nhi ngơ ngác thấy rõ không biết “hai đứa nhỏ” là hai đứa nào nữa vì việc hứa hôn bỏ lâu lắm rồi. Khả Phong nhìn lên cầu thang có một con nhỏ đang ôm cột núp nghe.
Hắn cười với nàng làm nàng sợ muốn chết mím môi không biết hắn tính làm gì mà kéo theo cả ba mẹ hắn. Khả Phong đứng lên lễ phép thưa với ba mẹ nàng…
- Con cùng ba mẹ qua xin phép hai bác gả Nhi cho con!
Nàng nghe còn hơn sét đánh ngang tai thiếu chút té lăn quay xuống cầu thang rồi. Có phải là nàng nghe lộn hay là hắn ta ấm đầu nói sản không đây? Nhưng ba mẹ Khả Phong cũng cười toe toét thế kia hình như không phải đùa.
Hai ngày trước hắn dám cưỡng hôn nàng, hai ngày sau lại dám dẫn ba mẹ đến hỏi cưới nàng khi chưa thông qua nàng.
Chuyện này ngoài khả năng chịu đựng của nàng rồi hắn ta thật quá cao tay. Rõ ràng hắn nói hắn muốn gì là sẽ được là thật, nàng trốn không thoát hắn mà.
Ba mẹ nàng bất ngờ nhưng đương nhiên vô cùng vừa ý bởi người lớn luôn muốn cả hai thành lâu rồi. Gia đình hai bên giàu có ngang ngửa, môn đăng hộ đối đến thế còn gì để chê…
- Tất nhiên là được rồi! Còn xin phép làm gì cho “ba” hồi hộp nữa “con rễ”! - Ba nàng chưa chi dâng con gái bằng cả hai tay cho hắn rồi khiến Khả Phong cười ngay đắc ý trong bụng.
- Cám ơn ba! Con và ba mẹ sẽ chuẩn bị xem ngày và sắp xếp ạh!
Bốn người lớn cười hạnh phúc hết phần của Uyên Nhi rồi thật là vừa ý chuyện hai đứa thành nha. Nhi tức chết được vội đứng dậy chạy xuống cầu thang…
- Ba!… con không muốn!
Ba mẹ hắn hơi sững ra. Nàng nhìn người lớn cũng không dám chối ngay ý định hắn nhắm hại mình nhưng không nói ra không được. Mẹ nàng nhanh chóng la con…
- Con nói bậy gì đó Nhi! Lên phòng đi!
Nàng cắn môi muốn nói mình phản đối nhưng ba mẹ vừa ý hắn đến thế kia. Còn có cả ba mẹ của Khả Phong làm nàng không dám tỏ ra vô phép. Nhưng nàng không muốn làm vợ hắn. Có mỗi nàng biết đây là kế hoạch xấu xa của hắn muốn hãm hại nàng mà thôi.
Khả Phong dĩ nhiên biết con mồi nhỏ sẽ không ngoan cho mình bắt, vả lại cũng không muốn nàng phá hỏng không khí vui vẻ của người lớn nên không do dự bước qua chỗ nàng cười nói xin phép ba mẹ nàng trước…
- Nhi mắc cỡ quá thôi mà do con không báo trước đó. Cho con xin phép đi nói chuyện giúp Nhi bình tĩnh chút!
- Ừhm! Hai đứa đi đi!
Bốn người lớn cười toét miệng nhìn hai đứa đi. Nàng cố vùng khỏi hắn nhưng không ai thấy cả. Khả Phong giữ nhẹ nhàng thật ra là khoá cứng không cho nàng thoát đem nàng đi lên phòng.
Ở dưới người lớn chỉ cười vang cuối cùng cũng có thể là sui gia với nhau. Còn Uyên Nhi lúc này bị đẩy vào phòng mình liền xoay lại liếc Khả Phong ung dung đóng cửa.
- Sao anh dám…
- Việc gì mà anh không dám? Lỗi này đều do em mà ra thôi!
Hắn vui vẻ công nhận bởi nếu nàng ngoan lại thích hắn ngay không chống đối thì hắn có cần dùng đến kế sách này. Thấy bộ dạng làm chuyện xấu còn ngang ngược của Khả Phong khiến nàng run lên giận dữ…
- Cho anh 3 giây đi xuống nói với người lớn dẹp ngay cái chuyện này. Tui không bao giờ lấy anh đâu!
Nàng bị bức đến bước đường cùng này không điên cũng lạ. Hắn chỉ thấy nàng cáu giận thật dễ thương nên cười nửa miệng xấu xa trả lời.
- Bắt em lại thích anh hơi khó chi bằng đem em làm vợ sẽ dễ dàng hơn!
- Đồ khốn! Anh nghĩ tui sẽ ngoan ngoãn làm vợ anh sao? Tui không muốn ai ép được tui hả? Giờ tui sẽ xuống nói rõ ngay với ba mẹ anh và ba mẹ tui nè!
Nhi bước đến cửa phòng thì Khả Phong chẳng chút cực nhọc nắm lôi trở lại cái giường hồng công chúa của nàng. Nhi chưa kịp định thần thì bị đẩy ngã ra giường và hắn chòm lên lấy tay đè nàng xuống.
Mặt nàng không còn hột máu vì sợ. Gương mặt đẹp trai cuống hút mang đầy nét tà đạo, xấu xa nói khi khom sát xuống, tay khoá chặt hai tay nàng xuống tấm grap giường mềm mại…
- Ai nói không ép được em? Em đừng có mong chống đối anh. Chắc em cũng không phải ngốc mà không rút ra kinh nghiệm càng muốn thoát khỏi anh, em càng bị anh trừng phạt sau đó!
Hơi thở của hắn phả ngay gần mặt nàng và nói ra từng chữ mang tính đe doạ một cách “dịu dàng”. Với cái tư thế này nàng rỗng cả đầu không biết hắn sẽ làm ra được những cái việc gì nữa.
Tim Uyên Nhi cứ thế run lên một mặt nàng sợ hãi, một mặt nàng bối rối, bấn loạn lên vì hắn. Hắn là Triệu Khả Phong kẻ làm tim nàng tan vỡ, cực khổ lắm mới vượt qua mà vui vẻ lạc quan sống tiếp. Có chết nàng cũng không dây dưa với hắn lần nữa.
- Tại sao anh không tha cho tui? Người đáng hận là anh cơ mà sao anh còn làm như thế với tui?
Khả Phong nhìn ánh mắt nàng vẫn còn chán ghét mình lắm, hắn không muốn và hắn sẽ làm nàng thay đổi lần nữa.
- Vì anh không thể tha cho em!
- Tui ghét anh, hận anh! Cả đời này tui không bao giờ thích anh nữa đâu. Anh có đem người lớn ra ép cưới tui cũng vậy thôi, tưởng tui không biết nghĩ cách ly hôn loại đàn ông tồi như anh sao!?
Nàng nói ra từng lời từng chữ đẫm hận từ vết thương lòng do hắn gây ra. Ánh mắt nàng lại lần nữa đầy lệ đau khổ lại giận dữ nhìn về phía hắn. Tim hắn đau thốn khó chịu vô cùng.
Nàng ghét hắn như thế giống hắn đã từng chán ghét, ghẻ lạnh với nàng. Nhưng độ tàn nhẫn xem ra hắn chịu nhiều hơn nàng một phần rồi. Bởi chính hắn cũng phải gặm nhắm sự ân hận khi đã làm thế với nàng.
Có phải nàng đang muốn hắn thấm hết mọi lỗi lầm khi xưa hắn gây ra cho nàng hay không đây. Lúc đó hắn nói với mẹ không muốn lấy nàng, có lấy cũng sẽ nghĩ cách ly hôn thì nay nghe chính miệng nàng nói lại hắn nhận ra mình tàn nhẫn xấu xa tồi tệ đến mức nào?
Khả Phong biết mình khốn nạn, biết nàng đau khổ căm ghét mình nhưng không thể nào tha cho nàng. Hắn mặc kệ tất cả kể cả cảm xúc của chính nàng vẫn không bao giờ cho nàng đi xa khỏi mình.
Uyên Nhi sững ra nhìn Khả Phong nở nụ cười nhạt mang nhiều đau khổ hơn là cười vui…
- Em cứ thoải mái làm mọi cách em có thể. Anh là Triệu Khả Phong xin thề có chết em cũng không thoát khỏi tay anh đâu. Em phải bên anh, phải yêu anh, chỉ biết có anh thôi!
Nàng nghe như hắn ếm cho mình một lời nguyền kinh khủng, cả người vì thế cứ run lên.
Môi hắn nhã nhiên ấn lên môi nàng cấm nàng có thể phản kháng chửi rủa. Tay hắn giữ lên chiếc cổ xương non của nàng, ngón tay dài siết lại nhẹ nhàng như chứng minh thêm lời hắn nói có chết cũng không thoát.
Nàng sợ hãi, tuyệt vọng và bất lực, cuối cùng nhiều nhất là đau khổ. Khi nàng yêu hắn say đắm, hắn đối xử lạnh nhạt làm tim nàng rạng vỡ. Đến lúc nàng căm hận hắn lại ép nàng phải bên hắn, yêu hắn.
Thật sự Uyên Nhi không bao giờ hiểu nổi Khả Phong. Nàng đối với hắn là cái gì mà lúc lại ghét bỏ lúc nào ép yêu.
—————–
Ngày xưa cái “sự kiện” này nàng rất muốn xảy ra trong đời nha. Nhưng nay vật đổi sao dời, tình hình đảo ngược làm nàng nhứt cái đầu. Vì chuyện này lần đầu nàng bị ba mẹ chửi nữa chứ.
- Con không muốn lấy anh ấy đâu!
- Con rất thích thằng Phong mà. Hồi đó cứ than mãi nó lãnh đạm với con nay nó qua xin cưới đàng hoàn như thế sao lại không chịu?
Nhi uất ức cực độ mà không biết nói làm sao cho ba mẹ hiểu. Nàng cố gắng nghĩ cách lây chuyển ba mẹ thôi chứ biết làm gì…
- Chuyện cũ qua lâu rồi! Giờ con không muốn kết hôn đâu!
- Vậy giờ con đang thích ai tốt hơn hay sao? - Ba nàng hỏi làm Uyên Nhi ú ớ nói không ra lời!
- Con… con ở vậy không lấy chồng cũng tốt mà. Ba mẹ gả con đi không muốn nhìn mặt con nữa hay sao?
Uyên Nhi giở trò năn nỉ nũng nịu. Nàng là công chúa, cục cưng bé bỏng của ba mẹ đến hai anh trai còn không phải là đối thủ. Song hôm nay cả ba cũng không cưng nàng, giận dữ đập mạnh tay xuống bàn…
- Con gái lớn rồi không lấy chồng đòi ở giá thì ra thể thống gì? Nếu con có người yêu rồi thì ba còn có lí do từ chối nhà người ta. Còn không con phải lấy thằng Phong! Nó tuổi trẻ tài giỏi, tướng tá đến gia đình đều không có chỗ chê con tìm đâu ra cho ba mẹ thằng rễ tốt hơn hả?
Ba chửi một tràng làm nàng nghẹn câm. Tất nhiên xét về tổng thể bề ngoài của hắn không có gì để chê, chính vì thế con nhỏ Uyên Nhi ngốc của ngày xưa mới mê mẩn hắn như điên như dại. Giờ thì bản chất thật của hắn đem hai chữ “tệ hại” ra còn không diễn tả hết nữa kìa.
Coi như phản kháng chống đối với ba mẹ kết thúc thảm hại. Ba mẹ không ngăn lại thì Khả Phong chắc chắn không tha cho nàng rồi. Chẳng lẽ nàng cứ phải trơ mắt nhìn mình thành vợ hắn ta hay sao? Louis đi ngang thấy nàng đập trán xuống bàn làm việc mà cũng xanh mặt hỏi…
- Em mệt hả Nhi? Có cần về sớm không?
- … em không sao!
Nàng rất muốn khóc đây nhưng không thể nào khóc được, trong lòng cực kì khổ sở nha. Nhưng nhìn gương mặt mang nét lai tây của Louis nàng nảy ra ý tưởng nhanh chóng tỉnh táo không đập đầu xuống bàn nữa.
Uyên Nhi xem vé máy bay đặt trên mạng thiếu chút cười khà khà gian ác. Chỉ có vậy mà nàng không nghĩ ra làm khổ sở hết mấy ngày nay thiệt mệt. Bỏ trốn khỏi đây thì không cần lấy Khả Phong rồi.
Nhưng nghĩ về công việc và cả nhà nàng không muốn đi song mím môi nghĩ viễn cảnh làm vợ của hắn thì không còn ngần ngừ đặt vé luôn. Coi như nàng bất hiếu chứ không muốn cả đời đau khổ cho hắn ta quay như dế.
Đột ngột một người lù lù xuất hiện làm nàng yếu tim, vội vã tắt máy sợ hắn nhìn thấy nàng đang mua vé máy bay để trốn hắn. Cả văn phòng đều nhìn Khả Phong tim nàng…
- Anh đến đây làm gì? - Thái độ nàng vẫn chống đối thật dễ thương khiến hắn không tức chỉ cười vui hơn.
- Rước em về chứ làm gì? Mẹ em gọi kêu anh tối nay qua ăn tối với nhà em luôn!
Nàng bối rối thấy đồng nghiệp nhìn tò mò lo không khéo họ biết, thế mà hắn ta còn lòng dạ vui vẻ cười đáng ghét. Nàng vì không muốn bị người ta biết nên buộc lòng đi về với hắn không đôi co lại tiếng nào.
Louis nhìn theo nàng đi với Khả Phong lòng cũng có chút nôn nao.
Lại là cái thang máy đó, lại chỉ có hai người làm Uyên Nhi né xa hắn trước một khoảng xa nhất có thể. Khả Phong trông nàng như thế không muốn làm gì cũng nổi ý đồ xấu xa cười cười giơ tay ôm ngang eo nàng kéo lại.
Nàng nghe tim đập ngược, vừa sợ vừa bối rối tay cố đẩy ra nhưng vẫn bị ôm chặt…
- Bỏ tui ra!
- Mẹ anh chọn ngày rồi là ngày 25 tháng sau. Còn gần 2 tháng bận rộn nhiều việc lắm đó em yêu. Tốt nhất em nên ngoan ngoãn đừng có chống đối!
Nhi nghệch mặt ra vì thời gian thật gấp rút. Chẳng lẽ chỉ còn hai tháng nữa thôi đời nàng sẽ chấm hết lãng xẹt như vậy sao.
Nhìn mặt nàng bơ phờ ngốc nghếch hắn cười tay càng ôm lấy thật chặt. Uyên Nhi ngẩn lên run run cố nói…
- Anh sẽ làm thế thật hả? Anh tỉnh táo lại đi anh không muốn lấy tui đâu!
- Tại sao lại không? Anh rất muốn cưới em!
- Đồ…
- Ấy! Chửi cũng vô ích chi bằng em nên tập ăn nói ngọt ngào với chồng sắp cưới đi!
Khả Phong cười nửa miệng gian ác giơ tay bấm thang máy lên tầng thượng. Mặt nàng tái mét sợ ngay không có lối thoát. Nàng tự hứa với lòng không bao giờ đi thang máy cùng hắn ta nữa.
Khả Phong dồn nàng vào góc bắt đầu “tra tấn”. Căn bản là nàng phản kháng cũng vô dụng nên run rẩy để mặc hắn hôn. Hôm nay Khả Phong hôn rất ôn nhu, dịu dàng có lẽ vì nàng không phản đối. Miễn nàng không chống đối, dù không hôn đáp lại hắn cũng rất là hài lòng.
Môi hắn dẫn dắt môi nàng đan vào nhau ngọt ngào, cảm xúc cứ vậy cũng không tệ lắm nếu không nói là hơi lâng lâng mê đắm.
Rõ ràng Uyên Nhi biết mình cần phải cứng cỏi nhưng môi Khả Phong thật cám dỗ. Nhi cứ vậy sẽ bại trận luôn may là hôm nay toà nhà còn người nên khi thang máy mở ra cả đám người đang chờ đều trố mắt kinh ngạc.
Mặt nàng đỏ ửng khi Khả Phong tỉnh bơ lấy tay quẹt nhẹ son của nàng dính trên môi mình tạm ngưng. Mấy người kia xầm xầm xì xì hai kẻ đứng ở góc làm nàng mắt cỡ chết được không dám ngẩn mặt lên.
Khả Phong chỉ cười, tay không quên ôm ngang người nàng làm cho nàng thật quá ghét hắn luôn mà.
Sao hắn có thể cưỡng hôn người ta giữa thanh thiên bạch nhật, chốn công cộng như thế? May thay cũng không ai thấy chứ nếu không nàng rửa cũng không trôi hết nhục nhã, uất ức.
Uyên Nhi sợ lắm không biết hắn còn làm ra trò gì với mình nữa hay không? Tình hình này thể nào cũng sẽ bị hắn hãm hại nên nàng chạy tìm ba đang tỉa cây bonsai trong vườn nhà. Nhi ôm ông bố quyền lực, giàu có của mình rồi làm nũng…
- Ba ơi! Ba cho vệ sĩ theo bảo vệ con đi!
- Hả? Không phải con ghét vệ sĩ lắm sao?
- Tại hồi đó còn nhỏ đi học không biết thấy phiền thôi! - Nàng đâu dám khai ra tại hồi đó nàng bám theo hắn chứ đâu phải hắn bám ngược lại doạ nàng.
- Bộ chổ con làm có người có ý đồ xấu với con sao? Ba nói con đừng đi làm rồi mà, muốn thì theo làm với hai anh con. Ai ức hiếp con nói đi ba xử cho!
Ông bố nàng ngang ngược, lộng quyền cũng cỡ Khả Phong hoặc hơn thôi. Nàng thấy hơi sai lầm khi đòi vệ sĩ nhưng ai biểu Khả Phong đáng sợ quá.
Chợt có khách đến ngoài cổng làm hai cha con nhìn ra. Mặt Uyên Nhi nhanh chóng trắng bệt nhìn hắn vui vẻ đến cùng ba mẹ. Khách quý nên ba mẹ nàng hăm hở ra tiếp ngay chỉ có Uyên Nhi cảm giác sắp có chuyện không lành.
Nàng thay đồ vội vã để còn xuống nghe lí do tại sao cả nhà hắn ‘rảnh rang’ qua chơi. Gia đình cả hai thân thiết không nói gì, nhưng chẳng đời nào Khả Phong lại cùng theo đến như vậy đâu mới khiến nàng sợ.
Dưới phòng khách lớn ba mẹ nàng chưa biết gì vui vẻ tiếp trà…
- Cả nhà anh chị đến thật quý quá! Cùng ở lại ăn chiều với nhà tui luôn nha!
- Hôm nay vợ chồng tui đến cũng vì hỏi thăm và bàn chuyện quan trọng hơn của hai đứa nhỏ!
Mặt ba mẹ Uyên Nhi ngơ ngác thấy rõ không biết “hai đứa nhỏ” là hai đứa nào nữa vì việc hứa hôn bỏ lâu lắm rồi. Khả Phong nhìn lên cầu thang có một con nhỏ đang ôm cột núp nghe.
Hắn cười với nàng làm nàng sợ muốn chết mím môi không biết hắn tính làm gì mà kéo theo cả ba mẹ hắn. Khả Phong đứng lên lễ phép thưa với ba mẹ nàng…
- Con cùng ba mẹ qua xin phép hai bác gả Nhi cho con!
Nàng nghe còn hơn sét đánh ngang tai thiếu chút té lăn quay xuống cầu thang rồi. Có phải là nàng nghe lộn hay là hắn ta ấm đầu nói sản không đây? Nhưng ba mẹ Khả Phong cũng cười toe toét thế kia hình như không phải đùa.
Hai ngày trước hắn dám cưỡng hôn nàng, hai ngày sau lại dám dẫn ba mẹ đến hỏi cưới nàng khi chưa thông qua nàng.
Chuyện này ngoài khả năng chịu đựng của nàng rồi hắn ta thật quá cao tay. Rõ ràng hắn nói hắn muốn gì là sẽ được là thật, nàng trốn không thoát hắn mà.
Ba mẹ nàng bất ngờ nhưng đương nhiên vô cùng vừa ý bởi người lớn luôn muốn cả hai thành lâu rồi. Gia đình hai bên giàu có ngang ngửa, môn đăng hộ đối đến thế còn gì để chê…
- Tất nhiên là được rồi! Còn xin phép làm gì cho “ba” hồi hộp nữa “con rễ”! - Ba nàng chưa chi dâng con gái bằng cả hai tay cho hắn rồi khiến Khả Phong cười ngay đắc ý trong bụng.
- Cám ơn ba! Con và ba mẹ sẽ chuẩn bị xem ngày và sắp xếp ạh!
Bốn người lớn cười hạnh phúc hết phần của Uyên Nhi rồi thật là vừa ý chuyện hai đứa thành nha. Nhi tức chết được vội đứng dậy chạy xuống cầu thang…
- Ba!… con không muốn!
Ba mẹ hắn hơi sững ra. Nàng nhìn người lớn cũng không dám chối ngay ý định hắn nhắm hại mình nhưng không nói ra không được. Mẹ nàng nhanh chóng la con…
- Con nói bậy gì đó Nhi! Lên phòng đi!
Nàng cắn môi muốn nói mình phản đối nhưng ba mẹ vừa ý hắn đến thế kia. Còn có cả ba mẹ của Khả Phong làm nàng không dám tỏ ra vô phép. Nhưng nàng không muốn làm vợ hắn. Có mỗi nàng biết đây là kế hoạch xấu xa của hắn muốn hãm hại nàng mà thôi.
Khả Phong dĩ nhiên biết con mồi nhỏ sẽ không ngoan cho mình bắt, vả lại cũng không muốn nàng phá hỏng không khí vui vẻ của người lớn nên không do dự bước qua chỗ nàng cười nói xin phép ba mẹ nàng trước…
- Nhi mắc cỡ quá thôi mà do con không báo trước đó. Cho con xin phép đi nói chuyện giúp Nhi bình tĩnh chút!
- Ừhm! Hai đứa đi đi!
Bốn người lớn cười toét miệng nhìn hai đứa đi. Nàng cố vùng khỏi hắn nhưng không ai thấy cả. Khả Phong giữ nhẹ nhàng thật ra là khoá cứng không cho nàng thoát đem nàng đi lên phòng.
Ở dưới người lớn chỉ cười vang cuối cùng cũng có thể là sui gia với nhau. Còn Uyên Nhi lúc này bị đẩy vào phòng mình liền xoay lại liếc Khả Phong ung dung đóng cửa.
- Sao anh dám…
- Việc gì mà anh không dám? Lỗi này đều do em mà ra thôi!
Hắn vui vẻ công nhận bởi nếu nàng ngoan lại thích hắn ngay không chống đối thì hắn có cần dùng đến kế sách này. Thấy bộ dạng làm chuyện xấu còn ngang ngược của Khả Phong khiến nàng run lên giận dữ…
- Cho anh 3 giây đi xuống nói với người lớn dẹp ngay cái chuyện này. Tui không bao giờ lấy anh đâu!
Nàng bị bức đến bước đường cùng này không điên cũng lạ. Hắn chỉ thấy nàng cáu giận thật dễ thương nên cười nửa miệng xấu xa trả lời.
- Bắt em lại thích anh hơi khó chi bằng đem em làm vợ sẽ dễ dàng hơn!
- Đồ khốn! Anh nghĩ tui sẽ ngoan ngoãn làm vợ anh sao? Tui không muốn ai ép được tui hả? Giờ tui sẽ xuống nói rõ ngay với ba mẹ anh và ba mẹ tui nè!
Nhi bước đến cửa phòng thì Khả Phong chẳng chút cực nhọc nắm lôi trở lại cái giường hồng công chúa của nàng. Nhi chưa kịp định thần thì bị đẩy ngã ra giường và hắn chòm lên lấy tay đè nàng xuống.
Mặt nàng không còn hột máu vì sợ. Gương mặt đẹp trai cuống hút mang đầy nét tà đạo, xấu xa nói khi khom sát xuống, tay khoá chặt hai tay nàng xuống tấm grap giường mềm mại…
- Ai nói không ép được em? Em đừng có mong chống đối anh. Chắc em cũng không phải ngốc mà không rút ra kinh nghiệm càng muốn thoát khỏi anh, em càng bị anh trừng phạt sau đó!
Hơi thở của hắn phả ngay gần mặt nàng và nói ra từng chữ mang tính đe doạ một cách “dịu dàng”. Với cái tư thế này nàng rỗng cả đầu không biết hắn sẽ làm ra được những cái việc gì nữa.
Tim Uyên Nhi cứ thế run lên một mặt nàng sợ hãi, một mặt nàng bối rối, bấn loạn lên vì hắn. Hắn là Triệu Khả Phong kẻ làm tim nàng tan vỡ, cực khổ lắm mới vượt qua mà vui vẻ lạc quan sống tiếp. Có chết nàng cũng không dây dưa với hắn lần nữa.
- Tại sao anh không tha cho tui? Người đáng hận là anh cơ mà sao anh còn làm như thế với tui?
Khả Phong nhìn ánh mắt nàng vẫn còn chán ghét mình lắm, hắn không muốn và hắn sẽ làm nàng thay đổi lần nữa.
- Vì anh không thể tha cho em!
- Tui ghét anh, hận anh! Cả đời này tui không bao giờ thích anh nữa đâu. Anh có đem người lớn ra ép cưới tui cũng vậy thôi, tưởng tui không biết nghĩ cách ly hôn loại đàn ông tồi như anh sao!?
Nàng nói ra từng lời từng chữ đẫm hận từ vết thương lòng do hắn gây ra. Ánh mắt nàng lại lần nữa đầy lệ đau khổ lại giận dữ nhìn về phía hắn. Tim hắn đau thốn khó chịu vô cùng.
Nàng ghét hắn như thế giống hắn đã từng chán ghét, ghẻ lạnh với nàng. Nhưng độ tàn nhẫn xem ra hắn chịu nhiều hơn nàng một phần rồi. Bởi chính hắn cũng phải gặm nhắm sự ân hận khi đã làm thế với nàng.
Có phải nàng đang muốn hắn thấm hết mọi lỗi lầm khi xưa hắn gây ra cho nàng hay không đây. Lúc đó hắn nói với mẹ không muốn lấy nàng, có lấy cũng sẽ nghĩ cách ly hôn thì nay nghe chính miệng nàng nói lại hắn nhận ra mình tàn nhẫn xấu xa tồi tệ đến mức nào?
Khả Phong biết mình khốn nạn, biết nàng đau khổ căm ghét mình nhưng không thể nào tha cho nàng. Hắn mặc kệ tất cả kể cả cảm xúc của chính nàng vẫn không bao giờ cho nàng đi xa khỏi mình.
Uyên Nhi sững ra nhìn Khả Phong nở nụ cười nhạt mang nhiều đau khổ hơn là cười vui…
- Em cứ thoải mái làm mọi cách em có thể. Anh là Triệu Khả Phong xin thề có chết em cũng không thoát khỏi tay anh đâu. Em phải bên anh, phải yêu anh, chỉ biết có anh thôi!
Nàng nghe như hắn ếm cho mình một lời nguyền kinh khủng, cả người vì thế cứ run lên.
Môi hắn nhã nhiên ấn lên môi nàng cấm nàng có thể phản kháng chửi rủa. Tay hắn giữ lên chiếc cổ xương non của nàng, ngón tay dài siết lại nhẹ nhàng như chứng minh thêm lời hắn nói có chết cũng không thoát.
Nàng sợ hãi, tuyệt vọng và bất lực, cuối cùng nhiều nhất là đau khổ. Khi nàng yêu hắn say đắm, hắn đối xử lạnh nhạt làm tim nàng rạng vỡ. Đến lúc nàng căm hận hắn lại ép nàng phải bên hắn, yêu hắn.
Thật sự Uyên Nhi không bao giờ hiểu nổi Khả Phong. Nàng đối với hắn là cái gì mà lúc lại ghét bỏ lúc nào ép yêu.
—————–
Ngày xưa cái “sự kiện” này nàng rất muốn xảy ra trong đời nha. Nhưng nay vật đổi sao dời, tình hình đảo ngược làm nàng nhứt cái đầu. Vì chuyện này lần đầu nàng bị ba mẹ chửi nữa chứ.
- Con không muốn lấy anh ấy đâu!
- Con rất thích thằng Phong mà. Hồi đó cứ than mãi nó lãnh đạm với con nay nó qua xin cưới đàng hoàn như thế sao lại không chịu?
Nhi uất ức cực độ mà không biết nói làm sao cho ba mẹ hiểu. Nàng cố gắng nghĩ cách lây chuyển ba mẹ thôi chứ biết làm gì…
- Chuyện cũ qua lâu rồi! Giờ con không muốn kết hôn đâu!
- Vậy giờ con đang thích ai tốt hơn hay sao? - Ba nàng hỏi làm Uyên Nhi ú ớ nói không ra lời!
- Con… con ở vậy không lấy chồng cũng tốt mà. Ba mẹ gả con đi không muốn nhìn mặt con nữa hay sao?
Uyên Nhi giở trò năn nỉ nũng nịu. Nàng là công chúa, cục cưng bé bỏng của ba mẹ đến hai anh trai còn không phải là đối thủ. Song hôm nay cả ba cũng không cưng nàng, giận dữ đập mạnh tay xuống bàn…
- Con gái lớn rồi không lấy chồng đòi ở giá thì ra thể thống gì? Nếu con có người yêu rồi thì ba còn có lí do từ chối nhà người ta. Còn không con phải lấy thằng Phong! Nó tuổi trẻ tài giỏi, tướng tá đến gia đình đều không có chỗ chê con tìm đâu ra cho ba mẹ thằng rễ tốt hơn hả?
Ba chửi một tràng làm nàng nghẹn câm. Tất nhiên xét về tổng thể bề ngoài của hắn không có gì để chê, chính vì thế con nhỏ Uyên Nhi ngốc của ngày xưa mới mê mẩn hắn như điên như dại. Giờ thì bản chất thật của hắn đem hai chữ “tệ hại” ra còn không diễn tả hết nữa kìa.
Coi như phản kháng chống đối với ba mẹ kết thúc thảm hại. Ba mẹ không ngăn lại thì Khả Phong chắc chắn không tha cho nàng rồi. Chẳng lẽ nàng cứ phải trơ mắt nhìn mình thành vợ hắn ta hay sao? Louis đi ngang thấy nàng đập trán xuống bàn làm việc mà cũng xanh mặt hỏi…
- Em mệt hả Nhi? Có cần về sớm không?
- … em không sao!
Nàng rất muốn khóc đây nhưng không thể nào khóc được, trong lòng cực kì khổ sở nha. Nhưng nhìn gương mặt mang nét lai tây của Louis nàng nảy ra ý tưởng nhanh chóng tỉnh táo không đập đầu xuống bàn nữa.
Uyên Nhi xem vé máy bay đặt trên mạng thiếu chút cười khà khà gian ác. Chỉ có vậy mà nàng không nghĩ ra làm khổ sở hết mấy ngày nay thiệt mệt. Bỏ trốn khỏi đây thì không cần lấy Khả Phong rồi.
Nhưng nghĩ về công việc và cả nhà nàng không muốn đi song mím môi nghĩ viễn cảnh làm vợ của hắn thì không còn ngần ngừ đặt vé luôn. Coi như nàng bất hiếu chứ không muốn cả đời đau khổ cho hắn ta quay như dế.
Đột ngột một người lù lù xuất hiện làm nàng yếu tim, vội vã tắt máy sợ hắn nhìn thấy nàng đang mua vé máy bay để trốn hắn. Cả văn phòng đều nhìn Khả Phong tim nàng…
- Anh đến đây làm gì? - Thái độ nàng vẫn chống đối thật dễ thương khiến hắn không tức chỉ cười vui hơn.
- Rước em về chứ làm gì? Mẹ em gọi kêu anh tối nay qua ăn tối với nhà em luôn!
Nàng bối rối thấy đồng nghiệp nhìn tò mò lo không khéo họ biết, thế mà hắn ta còn lòng dạ vui vẻ cười đáng ghét. Nàng vì không muốn bị người ta biết nên buộc lòng đi về với hắn không đôi co lại tiếng nào.
Louis nhìn theo nàng đi với Khả Phong lòng cũng có chút nôn nao.
Lại là cái thang máy đó, lại chỉ có hai người làm Uyên Nhi né xa hắn trước một khoảng xa nhất có thể. Khả Phong trông nàng như thế không muốn làm gì cũng nổi ý đồ xấu xa cười cười giơ tay ôm ngang eo nàng kéo lại.
Nàng nghe tim đập ngược, vừa sợ vừa bối rối tay cố đẩy ra nhưng vẫn bị ôm chặt…
- Bỏ tui ra!
- Mẹ anh chọn ngày rồi là ngày 25 tháng sau. Còn gần 2 tháng bận rộn nhiều việc lắm đó em yêu. Tốt nhất em nên ngoan ngoãn đừng có chống đối!
Nhi nghệch mặt ra vì thời gian thật gấp rút. Chẳng lẽ chỉ còn hai tháng nữa thôi đời nàng sẽ chấm hết lãng xẹt như vậy sao.
Nhìn mặt nàng bơ phờ ngốc nghếch hắn cười tay càng ôm lấy thật chặt. Uyên Nhi ngẩn lên run run cố nói…
- Anh sẽ làm thế thật hả? Anh tỉnh táo lại đi anh không muốn lấy tui đâu!
- Tại sao lại không? Anh rất muốn cưới em!
- Đồ…
- Ấy! Chửi cũng vô ích chi bằng em nên tập ăn nói ngọt ngào với chồng sắp cưới đi!
Khả Phong cười nửa miệng gian ác giơ tay bấm thang máy lên tầng thượng. Mặt nàng tái mét sợ ngay không có lối thoát. Nàng tự hứa với lòng không bao giờ đi thang máy cùng hắn ta nữa.
Khả Phong dồn nàng vào góc bắt đầu “tra tấn”. Căn bản là nàng phản kháng cũng vô dụng nên run rẩy để mặc hắn hôn. Hôm nay Khả Phong hôn rất ôn nhu, dịu dàng có lẽ vì nàng không phản đối. Miễn nàng không chống đối, dù không hôn đáp lại hắn cũng rất là hài lòng.
Môi hắn dẫn dắt môi nàng đan vào nhau ngọt ngào, cảm xúc cứ vậy cũng không tệ lắm nếu không nói là hơi lâng lâng mê đắm.
Rõ ràng Uyên Nhi biết mình cần phải cứng cỏi nhưng môi Khả Phong thật cám dỗ. Nhi cứ vậy sẽ bại trận luôn may là hôm nay toà nhà còn người nên khi thang máy mở ra cả đám người đang chờ đều trố mắt kinh ngạc.
Mặt nàng đỏ ửng khi Khả Phong tỉnh bơ lấy tay quẹt nhẹ son của nàng dính trên môi mình tạm ngưng. Mấy người kia xầm xầm xì xì hai kẻ đứng ở góc làm nàng mắt cỡ chết được không dám ngẩn mặt lên.
Khả Phong chỉ cười, tay không quên ôm ngang người nàng làm cho nàng thật quá ghét hắn luôn mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.