Anh Chờ Em Lại Yêu Anh - Waiting You Love Me Again
Chương 18
Pé Chồn
07/07/2014
Nhi mím môi nhìn, Khả Phong trông vẻ mặt và hành động khẩn trương như thế có chút mờ ám quá. Nàng không phải loại vợ đa nghi nhưng cũng đón xe theo sau muốn biết hắn đi đâu.
Và ngoài dự đoán của nàng, Khả Phong đến bệnh viện để gặp Linh Diễm. Chị quản lí của Linh Diễm còn tỏ ra rất mừng khi thấy hắn đến.
- Anh chịu đến thật hay! Linh Diễm khóc lóc chỉ đòi gặp anh!
- Cô ấy sao rồi?
- Đèn quay ngã trúng chân, vết thương không tốt lắm sẽ có sẹo do may!
- Cũng còn đõ hơn trên mặt. Nhưng tui nói trước đây là lần cuối, lần sau chị còn gọi nữa tui mặc kệ đó.
Khả Phong nói rõ chẳng coi ai ra gì đúng tác phong của hắn, sau đó đi vào phòng bệnh của Linh Diễm. Uyên Nhi núp nghe hết ôm giỏ thở có chút run rẩy. Nàng nên ghen hay là giả điên đây?
Chồng nàng tha thiết nói yêu nàng, năn nỉ hết lời muốn nàng thật tha thứ giờ lại đi gặp người yêu cũ.
Nhưng hình như Linh Diễm bị tai nạn lúc quay, nếu là người quen đi thăm cũng bình thường nha. Cái đầu nhỏ của nàng sắp điên lên rồi, nàng phải xem tình hình trong đó mới quyết định làm gì với Khả Phong.
Vừa hay quản lí của Linh Diễm nghe điện thoại nên đi ra hành lang bên góc có ghế, Nhi nhanh chóng lại hé cửa nghe lén ngay.
Và mới nhìn vào trong phòng mắt nàng nổi đom đóm thấy ngay cảnh chồng mình và Linh Diễm hôn nhau. Nhi run lên, nàng nghe máu sôi sùn sụt trong mạch máu. Hắn nói yêu người ta rồi lại như thế này thật là vô liêm sĩ, khốn nạn.
Nhưng trong lúc cơn ghen nóng giận, chút gì đó từ lí trí ngăn nàng lại không nhảy vào “phá ngang” họ ngay. Uyên Nhi nhìn thái độ của Khả Phong có gì mùi mẩn hay không mới quan trọng.
Và quả nhiên hắn chính là người bị hôn, đứng như tượng, không ôm lại , không hôn đáp rồi kéo ngay Linh Diễm ngược ra ngồi lại xuống giường bệnh. Linh Diễm hụt hẫn mắt lệ nhoà, lần nữa lại cố với ôm ngang người hắn đang đứng…
- Em yêu anh lắm, em chĩ cần anh thôi Khả Phong!
Hắn nhìn người đẹp, nét mặt không hề có chút xót xa thật là rất đáng ghét…
- Lúc bắt đầu tự em nói không cần nghiêm túc, giờ cũng là em khóc lóc nói yêu níu kéo lằng nhằng mãi thật đúng là phụ nữ!
- Hic… em yêu anh thật lòng. Anh khi không lại cưới cô ta bỏ em, có phải do em không chịu ngoan ngoãn làm phụ nữ ở nhà hay không? Chỉ cần anh trở lại, em sẽ bỏ sự nghiệp, bỏ hết tất cả để ở nhà làm nội trợ thôi vì anh.
Uyên Nhi nghe mà mím môi có cảm giác Linh Diễm còn yêu Khả Phong hơn cả mình. Sức hút của hắn thật mãnh liệt, cô ta trông bề ngoài xinh đẹp, cứng cỏi như thế chẳng ngờ luỵ tình đến vậy.
Tiếc thay, cũng như nàng, Linh Diễm sai lầm khi yêu trúng gã đàn ông xấu xa, khốn nạn nhất trên đời này – Triệu Khả Phong. Hắn dửng dưng không ngại người ta trông đau lòng thế trả lời.
- Em hiểu sai rồi đó, anh vốn đâu có cần vợ làm gì cho phiền phức!
Mặt Nhi se lại tức điên. Hắn nói không cần vợ xem ra cũng trơn mồm như lúc nói yêu nàng vậy thật là khốn nạn mà. Linh Diễm nghe cũng hơi mừng song hắn nói tiếp sau cho trọn ý.
- Anh chỉ là cần Uyên Nhi thôi! Anh vì yêu nhưng không có cách có cô ấy mới ép cưới làm vợ. Còn em thích làm vợ ngoan nội trợ gì đó thì cứ chọn người khác mà làm vợ người ta, chẳng liên quan gì anh.
Có đứa núp ở cửa nghe lén mặt nhanh chóng nóng đỏ lên ngay. May mà lúc nảy nàng không xông vào ghen tuông bậy bạ, xem ra Khả Phong yêu nàng thật lòng, Nhi cố không cười khoái chí nhảy cởn lên ngay lúc này vì vui nha.
Linh Diễm bị cho cú sốc lần nữa từ hắn, hắn dứt khoát tàn nhẫn như vậy không sốc cũng lạ…
- Em bên anh gần hai năm, cô ta xuất hiện mới chỉ vài tháng mà anh nỡ chọn cô ta thay vì em sao?
- Ủa!? Bên em thì bên em nhưng anh có nói qua anh yêu em khi nào chưa?
Linh Diễm đơ ra mắt nhanh đầy lệ. Hắn quả là đàn ông tồi, “chơi” người ta rồi quẹt ngang miệng coi như vứt đi như thế, nếu Nhi là Linh Diễm lúc này chắc cũng bay lên đánh hắn mấy cú rồi.
Thấy Linh Diễm khóc hắn nói tiếp nghiêm túc…
- Anh không cố tình đùa giỡn với em chỉ là cơ bản anh yêu Uyên Nhi từ rất lâu rồi, thời gian qua anh chờ cô ấy về thôi. Em xinh đẹp, giỏi giang sẽ còn nổi tiếng hơn, rồi cũng có người đàn ông tốt hơn xứng đáng với em.
- … không ai bằng anh hết!
Linh Diễm nhìn hắn nói nghẹn lại vì khóc chỉ khiến hắn cười nhạt.
- Chắc vì anh là gã khốn nạn nhất mà. Hi vọng em đừng có tìm anh nữa, nếu lỡ Uyên Nhi biết anh còn phải gặp em sẽ giận anh.
Không chỉ xấu xa, hắn thật quá tồi tệ. Dù đang rất đau lòng, khóc cũng không thoả mà Linh Diễm cũng phải nóng giận vì hắn…
- Anh an ủi dễ nghe một tí không được hay sao cứ làm em đau lòng thêm như thế chứ?
- Dễ nghe em lại tưởng bở, níu kéo mãi thì sao? Phiền lắm!
Xem ra Linh Diễm có muốn tiếp cũng không được, Khả Phong là của Uyên Nhi rồi. Nàng cười thấy an tâm lắm vì rõ ràng hết lòng dạ của chồng mình rồi, về nhà nàng sẽ tha thứ hết cho Khả Phong, sẽ lại yêu hắn nhất như xưa.
Song nàng chưa kịp chuồn đi thì quản lí trở lại thấy nàng la lên…
- Cô kia! Cô là phóng viên hả?
Chuyện tai nạn, đoàn phim và quản lí còn giấu cánh báo chí nên lo mọi người biết. Uyên Nhi run run ú ớ lắc lắc đầu chối…
- Ơh… không phải đâu!
Khả Phong nghe tiếng nhanh chóng ra mở cửa nhìn thấy nàng đứng đây xem ra có thấy chuyện hắn đến gặp Linh Diễm rồi lập tức xanh mặt. Còn chính nàng thấy hắn cũng lo hắn nói nàng theo dõi hắn nên sợ quá không nghĩ gì, chạy trước sau đó tính tiếp.
Hắn cứ ngỡ nàng hiểu lầm giữa hắn và Linh Diễm nên giận bỏ chạy như vậy, ngay lập tức chạy theo…
- Uyên Nhi! Chờ đã…
Linh Diễm ở trong nhìn ra bóng hắn chạy đi chỉ nằm buồn lau nước mắt. Coi như vụt mất một gã khốn, hi vọng sau này cô ta sẽ có kinh nghiệm chọn được người đàn ông tốt hơn Khả Phong.
Uyên Nhi chạy chút xíu đã thở đuối rồi. Khả Phong chân dài nhanh chóng kịp giữ lấy. Nàng cố thở đều nhìn sắc mặt chồng mình còn hơn tệ hại đơn thuần, hắn thật sự rất sợ hãi nàng chưa tha thứ lại mang thêm nhiều hiểu lầm về hắn…
- Anh có thể giải thích dù không cần biết tại sao em lại ở đây nhưng chắc chắn không như em nghĩ đâu.
Hắn bối rối giải thích chẳng phong độ tí nào như hắn lúc bình thường. Nàng còn mệt lắm sau khi chạy ra tận đây song vẫn trêu chồng một chút ai bảo hắn năm xưa dám đem nàng ra chơi đùa…
- Anh có giải thích vô ích, em vẫn nghĩ vậy thôi!
- Không phải đâu, em nghĩ sai rồi, hiểu lầm đó. Tin lời anh, anh không có gì với Linh Diễm đâu. Anh thề anh dứt khoáy với cô ấy rồi, em hãy tin anh!
Khả Phong năn nỉ bộ dạng đáng thương khiến nàng buồn cười muốn chết. Sắc mặt hắn tái mét cả lên thấy thương thật làm nàng không chọc nữa.
Tuy nhiên nàng thấy vẫn mệt, thở khó nhọc dựa ngay tay hắn. Khả Phong cũng đỡ lấy nghe nàng nói thều thào mệt nhọc…
- Em khó chịu quá!
- Em sao vậy? Người yếu xìu còn cố chạy nữa, vào trong khám luôn đi! - Đang ở bệnh viện nên hắn càng khẩn trương muốn mang ngay nàng gặp bác sĩ nha.
- Thôi! Em ngồi nghỉ chốc lát sẽ hết thôi!
- Vào kiểm tra cho chắc!
Khả Phong lập tức đỡ nàng vào rất dịu dàng, nét mặt hết sức lo lắng. Nhìn hắn như thế nàng chỉ biết cười mỉm hạnh phúc.
Từ giờ nàng sẽ không chống đối, cứng đầu thù hận hắn nữa, nàng sẽ hoàn toàn chỉ nghĩ về hắn như lúc trước. Cảm xúc dày vò, tổn thương suốt bao năm nhanh chóng không còn đáng là gì, trôi đi êm ái vào quên lãng.
Nhưng… hai vợ chồng đều há hốc kinh ngạc đến mức không tin nổi nghe bác sĩ sau khi khám xong chuẩn đoán “bệnh” cho nàng…
- Động thai nhẹ! Thai còn nhỏ tuần đừng nên vận động mạnh rất nguy hiểm dễ sảy thai lắm!
Khả Phong sốc đến mức ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Uyên Nhi bối rới hỏi lại lần nữa cho chắc…
- Nhưng sao có thai nhanh vậy được… chúng tui kết hôn mới gần hai tháng àk!
- Vậy thì chính xác, thai 7 tuần. Coi bộ tuần trăng mật có được “kỉ niệm” dài lâu đó!
Ông bác sĩ khéo đùa chuyện vui nhưng nàng cũng cảm thấy vui thật dù chuyện này hoàn toàn đột xuất và ngoài dự tính.
Và Nhi len lén nhìn qua chồng mình. Khả Phong ngồi như đóng đinh trên ghế, mặt bảnh trai đã trở nên vô cùng khờ khạo. Chuyện này là do hắn gây ra cho nàng nha còn sốc đến chết trân vậy sao?
Nhưng hắn hiển nhiên là tuýp người phong lưu khó giữ, ghét ràng buộc mà vì thủ đoạn riêng mới lấy vợ, nay lại sắp có con…Uyên Nhi sợ hắn sẽ quá sức chịu đựng nên rụt rè gọi…
- Anh… Anh đừng làm em sợ!
Nàng lây nhẹ Khả Phong mới tỉnh táo lại lấp tức nhìn qua nàng ánh mắt rực lửa nóng lòng sờ vào cái bụng còn phẳng của nàng rồi luống cuống hỏi bác sĩ, nói năn không còn lưu loát…
- Bác sĩ nói động thai nhẹ là có sao không? Vợ tôi là lần đầu có thai có gì bất ổn không? Có cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm không?
Uyên Nhi sững ra má đỏ lên rồi cười hạnh phúc khi thấy Khả Phong còn run hơn cả nàng, khẩn trương lo lắng như thể con sắp ra ngay không bằng. Bác sĩ cười trấn an…
- Không sao! Hạn chế làm nặng ba tháng đầu thai kì. Sau đó nhớ đi khám thai định kì là được. Mà hai vợ chồng trẻ, lại mới cưới nhớ cũng ‘giảm’ lại một chút tội cho đứa nhỏ biết không?
Nàng hơi xấu hổ, cái đó nên dặn kĩ ông chồng ham muốn vô độ của nàng. Nhưng hắn gật gù tiếp nhận không chút e dè, đi ra ẵm ngay nàng lên nữa. Uyên Nhi chỉ biết xấu hổ ôm lấy vai hắn…
- Để em tự đi được mà anh!
- Không nghe bác sĩ dặn sao? Em phải hạn chế vận động. Hồi nảy chạy như thế động đến con đó!
- Nhưng giờ em đâu có chạy nữa. Mà bình thường ai bắt em làm nhiều việc nhà vậy ta?
Khả Phong đơ ra xanh mặt, vẫn là hắn tồi tệ hành hạ vợ mang thai. Hắn bế nàng ra xe, gương mặt nghiêm túc hiếm có nói…
- Về nhà dọn đồ, mai chúng ta về nhà ba mẹ anh ở, cho mẹ anh chăm em còn có người giúp việc em không cần làm gì nữa!
- Thôi! Em nói đùa mà. Em với anh không cần về nhà ba mẹ đâu! - Ở riêng dù sao cũng thoải mái hơn nhiều. Khả Phong xưa giờ không thèm “ngoảnh mặt” nhìn căn nhà to đó mà giờ vì nàng muốn về nhà ngay.
- Không được! Em có thai phải có người lo. Anh có biết gì đâu làm sao chăm sóc em tốt được!
Hắn nghiêng người xoa bụng nàng, má ụp lên trông biểu hiện rất là hạnh phúc khi lên chức phụ huynh nha. Nhìn Khả Phong vui vì có con như thế nàng cũng cười tay luồn vuốt mái tóc xù của hắn nói…
- Ban nảy chúng ta nói chuyện chưa xong thì con phá ngang rồi!
Sựt nhớ, Khả Phong lại căng thẳng ngẩn lên nhìn nàng nói bấn loạn…
- Em hiểu lầm đó! Tin anh đi!
- Hiểu lầm thật sao? - Uyên Nhi hỏi mang chút ý cười mà hắn không phát hiện ra vẫn nói đáng thương.
- Phải! Hiểu lầm thật mà!
- Em chỉ thấy anh rất yêu em, từ chối Linh Diễm. Chẳng lẽ đó là em hiểu lầm sao?
Khả Phong nghệch mặt ra làm nàng cười. Nảy giờ hắn cứ tưởng nàng ghen, giận hờn hắn gặp Linh Diễm nhưng cuối cùng chẳng có gì hết.
Nàng hạnh phúc lấy tay giữ gương mặt nam tính rồi hôn nhẹ môi hắn. Có gã chết trân vì vui nha.
- Coi như vì con, em tha thứ hết cho anh đó. Sau này anh chỉ được yêu em và con nhất thôi có biết chưa?
- Tha thứ thật hả? Tất cả luôn sao?
Hắn mừng rỡ hỏi còn chút ngờ vực. Uyên Nhi cười gật nhẹ đầu rồi bẽn lẽn nói…
- Em cũng sẽ yêu anh nhất trên đồi. Trong lòng lại chỉ có anh thôi!
- Hay quá! Em lại yêu anh rồi!
Khả Phong mừng đến hét toán lên khiến Uyên Nhi xấu hổ che miệng hắn lại. Thật may đang trong xe nên không ai nghe hết.
- Đừng la! Anh mừng đến thế sao?
- Tất nhiên rồi! Anh chờ em lại yêu anh lâu lắm có biết không?
Nàng không thể nhịn nổi cười vì sự trẻ con của hắn. Khả Phong ôm ngay lấy nàng, sai lầm hắn gây ra cuối cùng cũng được tha thứ rồi. Cả hai cùng cười thật hạnh phúc không còn gì đau khổ, ngăn cản tình cảm thật trong lòng nữa.
Số phận, cha mẹ đã sắp đặt sẵn, cả hai chạy trốn một vòng kết quả vẫn là bên nhau và hạnh phúc thôi.
—————-
Louis ra sân bay để đi công tác 2 tuần ở Đức, đi làm có một chuyến mà danh sách “yêu cầu quà” về cho mọi người trong văn phòng còn nhiều hơn.
Phía sau chợt có tiếng ồn ào, mọi người cố chụp hình ai đó. Một cô gái cố đẩy kính mát tìm đường trốn ngồi ngay xuống ghế giật luôn tờ báo của Louis đang đọc để che mặt. Hắn ngơ ngác, Linh Diễm cố nói lí nhí…
- Làm ơn cho tui mượn chút đi!
Hắn thấy đám đông nên im lặng, tuy không nhớ tên nhưng nhìn mặt cũng khá quen hình như là người nổi tiếng. Khi Linh Diễm thấy trốn êm hạ tờ báo xuống thở phào, xoay qua định cám ơn thì người ngồi cạnh đi mất rồi không lấy lại báo.
Trên máy bay, Louis ngồi cạnh cửa số, nhìn ra phi trường thì có người ngồi xuống cạnh. Cả hai nhìn nhau rồi đơ ra…
- Là anh hồi nảy! Cám ơn tờ báo của anh! - Linh Diễm còn cầm theo nên trả tờ báo ngay ngắn lại.
- Không có gì!
Cười xã giao, Louis nhìn ra ngoài, Linh Diễm lại sợ bị ai đó phát hiện mình là ai. Nhưng phút chốc cả hai lại nhìn nhau vì nhớ ra…
- Anh hình như là sếp của Uyên Nhi … chúng ta có lần gặp trong một buổi tiệc rồi! - Linh Diễm nhíu mi cố nhớ làm tên kia cũng nhớ.
- Còn cô từng là bạn gái của Khả Phong, cô là diễn viên mà đúng không?
- Suỵt!!! Tui lén đi du lịch dù sợ bị nhà báo săn ảnh viết bậy!
Louis nghe thế cũng sợ nhìn quanh hộ nàng. Rồi cả hai lại nhìn nhau, xem ra nguyên nhân biết nhau của hai người này đều do Khả Phong và Uyên Nhi.
Giờ người ta vợ chồng hạnh phúc sắp đón con đầu lòng rồi, còn cả hai vẫn có tí “chán đời” như muốn bỏ trốn. Louis cười vì ít ra cũng có người hiểu nỗi lòng thất tình như mình…
- Tôi là Louis Trương! Rất vui được ngồi chung với cô hơn 12 tiếng sắp tới!
Linh Diễm bật cười nhìn Louis thật lịch sự, vui tính…
- Còn tôi là Linh Diễm cũng rất vui khi cùng đi chuyến bay này với anh!
Máy bay cất cánh, cả hai ngồi cạnh nói chuyện thật sự rất là hợp ý. Đúng là chuyến bay định mệnh, Linh Diễm có thể gặp được một người đàn ông tốt hơn Khả Phong mấy chục lần rồi.
Thế là khi đến sinh nhật tròn một tuổi thằng con trai, có cặp vợ chồng đơ ra nhìn Louis và Linh Diễm cùng đến chung vui thật tình tứ không ngại báo đăng nhiều tin hot. Họ giờ không còn quan tâm ai là Uyên Nhi, ai là Khả Phong.
Nhi níu chồng đang bế con mà hỏi…
- Họ từ bao giờ vậy anh?
- Đảm bảo sau khi bị chúng ta bỏ thôi háhá…
Khả Phong ngoát miệng ra cười xem ra rất khoái chí làm nàng nhăn mặt chịu không thấu sự xấu xa không bao giờ khuyên giảm của hắn.
- Coi anh xấu xa như thế sao lại có được con trai vậy nhỉ?
- Em đang tính sinh thêm cho anh một cô con gái sao? Anh lúc nào cũng sẵn sàng vì em nha em yêu!
- Anh đúng là tham lam quá mức mà!
Nhi đánh hờn yêu chỉ làm Khả Phong cười ôm luôn hai mẹ con. Bé con trong tay ba mẹ chẳng biết gì ngoài tròn mắt nhìn. Mọi người ai cũng tìm được hạnh phúc cho mình rồi.
HẾT
Và ngoài dự đoán của nàng, Khả Phong đến bệnh viện để gặp Linh Diễm. Chị quản lí của Linh Diễm còn tỏ ra rất mừng khi thấy hắn đến.
- Anh chịu đến thật hay! Linh Diễm khóc lóc chỉ đòi gặp anh!
- Cô ấy sao rồi?
- Đèn quay ngã trúng chân, vết thương không tốt lắm sẽ có sẹo do may!
- Cũng còn đõ hơn trên mặt. Nhưng tui nói trước đây là lần cuối, lần sau chị còn gọi nữa tui mặc kệ đó.
Khả Phong nói rõ chẳng coi ai ra gì đúng tác phong của hắn, sau đó đi vào phòng bệnh của Linh Diễm. Uyên Nhi núp nghe hết ôm giỏ thở có chút run rẩy. Nàng nên ghen hay là giả điên đây?
Chồng nàng tha thiết nói yêu nàng, năn nỉ hết lời muốn nàng thật tha thứ giờ lại đi gặp người yêu cũ.
Nhưng hình như Linh Diễm bị tai nạn lúc quay, nếu là người quen đi thăm cũng bình thường nha. Cái đầu nhỏ của nàng sắp điên lên rồi, nàng phải xem tình hình trong đó mới quyết định làm gì với Khả Phong.
Vừa hay quản lí của Linh Diễm nghe điện thoại nên đi ra hành lang bên góc có ghế, Nhi nhanh chóng lại hé cửa nghe lén ngay.
Và mới nhìn vào trong phòng mắt nàng nổi đom đóm thấy ngay cảnh chồng mình và Linh Diễm hôn nhau. Nhi run lên, nàng nghe máu sôi sùn sụt trong mạch máu. Hắn nói yêu người ta rồi lại như thế này thật là vô liêm sĩ, khốn nạn.
Nhưng trong lúc cơn ghen nóng giận, chút gì đó từ lí trí ngăn nàng lại không nhảy vào “phá ngang” họ ngay. Uyên Nhi nhìn thái độ của Khả Phong có gì mùi mẩn hay không mới quan trọng.
Và quả nhiên hắn chính là người bị hôn, đứng như tượng, không ôm lại , không hôn đáp rồi kéo ngay Linh Diễm ngược ra ngồi lại xuống giường bệnh. Linh Diễm hụt hẫn mắt lệ nhoà, lần nữa lại cố với ôm ngang người hắn đang đứng…
- Em yêu anh lắm, em chĩ cần anh thôi Khả Phong!
Hắn nhìn người đẹp, nét mặt không hề có chút xót xa thật là rất đáng ghét…
- Lúc bắt đầu tự em nói không cần nghiêm túc, giờ cũng là em khóc lóc nói yêu níu kéo lằng nhằng mãi thật đúng là phụ nữ!
- Hic… em yêu anh thật lòng. Anh khi không lại cưới cô ta bỏ em, có phải do em không chịu ngoan ngoãn làm phụ nữ ở nhà hay không? Chỉ cần anh trở lại, em sẽ bỏ sự nghiệp, bỏ hết tất cả để ở nhà làm nội trợ thôi vì anh.
Uyên Nhi nghe mà mím môi có cảm giác Linh Diễm còn yêu Khả Phong hơn cả mình. Sức hút của hắn thật mãnh liệt, cô ta trông bề ngoài xinh đẹp, cứng cỏi như thế chẳng ngờ luỵ tình đến vậy.
Tiếc thay, cũng như nàng, Linh Diễm sai lầm khi yêu trúng gã đàn ông xấu xa, khốn nạn nhất trên đời này – Triệu Khả Phong. Hắn dửng dưng không ngại người ta trông đau lòng thế trả lời.
- Em hiểu sai rồi đó, anh vốn đâu có cần vợ làm gì cho phiền phức!
Mặt Nhi se lại tức điên. Hắn nói không cần vợ xem ra cũng trơn mồm như lúc nói yêu nàng vậy thật là khốn nạn mà. Linh Diễm nghe cũng hơi mừng song hắn nói tiếp sau cho trọn ý.
- Anh chỉ là cần Uyên Nhi thôi! Anh vì yêu nhưng không có cách có cô ấy mới ép cưới làm vợ. Còn em thích làm vợ ngoan nội trợ gì đó thì cứ chọn người khác mà làm vợ người ta, chẳng liên quan gì anh.
Có đứa núp ở cửa nghe lén mặt nhanh chóng nóng đỏ lên ngay. May mà lúc nảy nàng không xông vào ghen tuông bậy bạ, xem ra Khả Phong yêu nàng thật lòng, Nhi cố không cười khoái chí nhảy cởn lên ngay lúc này vì vui nha.
Linh Diễm bị cho cú sốc lần nữa từ hắn, hắn dứt khoát tàn nhẫn như vậy không sốc cũng lạ…
- Em bên anh gần hai năm, cô ta xuất hiện mới chỉ vài tháng mà anh nỡ chọn cô ta thay vì em sao?
- Ủa!? Bên em thì bên em nhưng anh có nói qua anh yêu em khi nào chưa?
Linh Diễm đơ ra mắt nhanh đầy lệ. Hắn quả là đàn ông tồi, “chơi” người ta rồi quẹt ngang miệng coi như vứt đi như thế, nếu Nhi là Linh Diễm lúc này chắc cũng bay lên đánh hắn mấy cú rồi.
Thấy Linh Diễm khóc hắn nói tiếp nghiêm túc…
- Anh không cố tình đùa giỡn với em chỉ là cơ bản anh yêu Uyên Nhi từ rất lâu rồi, thời gian qua anh chờ cô ấy về thôi. Em xinh đẹp, giỏi giang sẽ còn nổi tiếng hơn, rồi cũng có người đàn ông tốt hơn xứng đáng với em.
- … không ai bằng anh hết!
Linh Diễm nhìn hắn nói nghẹn lại vì khóc chỉ khiến hắn cười nhạt.
- Chắc vì anh là gã khốn nạn nhất mà. Hi vọng em đừng có tìm anh nữa, nếu lỡ Uyên Nhi biết anh còn phải gặp em sẽ giận anh.
Không chỉ xấu xa, hắn thật quá tồi tệ. Dù đang rất đau lòng, khóc cũng không thoả mà Linh Diễm cũng phải nóng giận vì hắn…
- Anh an ủi dễ nghe một tí không được hay sao cứ làm em đau lòng thêm như thế chứ?
- Dễ nghe em lại tưởng bở, níu kéo mãi thì sao? Phiền lắm!
Xem ra Linh Diễm có muốn tiếp cũng không được, Khả Phong là của Uyên Nhi rồi. Nàng cười thấy an tâm lắm vì rõ ràng hết lòng dạ của chồng mình rồi, về nhà nàng sẽ tha thứ hết cho Khả Phong, sẽ lại yêu hắn nhất như xưa.
Song nàng chưa kịp chuồn đi thì quản lí trở lại thấy nàng la lên…
- Cô kia! Cô là phóng viên hả?
Chuyện tai nạn, đoàn phim và quản lí còn giấu cánh báo chí nên lo mọi người biết. Uyên Nhi run run ú ớ lắc lắc đầu chối…
- Ơh… không phải đâu!
Khả Phong nghe tiếng nhanh chóng ra mở cửa nhìn thấy nàng đứng đây xem ra có thấy chuyện hắn đến gặp Linh Diễm rồi lập tức xanh mặt. Còn chính nàng thấy hắn cũng lo hắn nói nàng theo dõi hắn nên sợ quá không nghĩ gì, chạy trước sau đó tính tiếp.
Hắn cứ ngỡ nàng hiểu lầm giữa hắn và Linh Diễm nên giận bỏ chạy như vậy, ngay lập tức chạy theo…
- Uyên Nhi! Chờ đã…
Linh Diễm ở trong nhìn ra bóng hắn chạy đi chỉ nằm buồn lau nước mắt. Coi như vụt mất một gã khốn, hi vọng sau này cô ta sẽ có kinh nghiệm chọn được người đàn ông tốt hơn Khả Phong.
Uyên Nhi chạy chút xíu đã thở đuối rồi. Khả Phong chân dài nhanh chóng kịp giữ lấy. Nàng cố thở đều nhìn sắc mặt chồng mình còn hơn tệ hại đơn thuần, hắn thật sự rất sợ hãi nàng chưa tha thứ lại mang thêm nhiều hiểu lầm về hắn…
- Anh có thể giải thích dù không cần biết tại sao em lại ở đây nhưng chắc chắn không như em nghĩ đâu.
Hắn bối rối giải thích chẳng phong độ tí nào như hắn lúc bình thường. Nàng còn mệt lắm sau khi chạy ra tận đây song vẫn trêu chồng một chút ai bảo hắn năm xưa dám đem nàng ra chơi đùa…
- Anh có giải thích vô ích, em vẫn nghĩ vậy thôi!
- Không phải đâu, em nghĩ sai rồi, hiểu lầm đó. Tin lời anh, anh không có gì với Linh Diễm đâu. Anh thề anh dứt khoáy với cô ấy rồi, em hãy tin anh!
Khả Phong năn nỉ bộ dạng đáng thương khiến nàng buồn cười muốn chết. Sắc mặt hắn tái mét cả lên thấy thương thật làm nàng không chọc nữa.
Tuy nhiên nàng thấy vẫn mệt, thở khó nhọc dựa ngay tay hắn. Khả Phong cũng đỡ lấy nghe nàng nói thều thào mệt nhọc…
- Em khó chịu quá!
- Em sao vậy? Người yếu xìu còn cố chạy nữa, vào trong khám luôn đi! - Đang ở bệnh viện nên hắn càng khẩn trương muốn mang ngay nàng gặp bác sĩ nha.
- Thôi! Em ngồi nghỉ chốc lát sẽ hết thôi!
- Vào kiểm tra cho chắc!
Khả Phong lập tức đỡ nàng vào rất dịu dàng, nét mặt hết sức lo lắng. Nhìn hắn như thế nàng chỉ biết cười mỉm hạnh phúc.
Từ giờ nàng sẽ không chống đối, cứng đầu thù hận hắn nữa, nàng sẽ hoàn toàn chỉ nghĩ về hắn như lúc trước. Cảm xúc dày vò, tổn thương suốt bao năm nhanh chóng không còn đáng là gì, trôi đi êm ái vào quên lãng.
Nhưng… hai vợ chồng đều há hốc kinh ngạc đến mức không tin nổi nghe bác sĩ sau khi khám xong chuẩn đoán “bệnh” cho nàng…
- Động thai nhẹ! Thai còn nhỏ tuần đừng nên vận động mạnh rất nguy hiểm dễ sảy thai lắm!
Khả Phong sốc đến mức ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Uyên Nhi bối rới hỏi lại lần nữa cho chắc…
- Nhưng sao có thai nhanh vậy được… chúng tui kết hôn mới gần hai tháng àk!
- Vậy thì chính xác, thai 7 tuần. Coi bộ tuần trăng mật có được “kỉ niệm” dài lâu đó!
Ông bác sĩ khéo đùa chuyện vui nhưng nàng cũng cảm thấy vui thật dù chuyện này hoàn toàn đột xuất và ngoài dự tính.
Và Nhi len lén nhìn qua chồng mình. Khả Phong ngồi như đóng đinh trên ghế, mặt bảnh trai đã trở nên vô cùng khờ khạo. Chuyện này là do hắn gây ra cho nàng nha còn sốc đến chết trân vậy sao?
Nhưng hắn hiển nhiên là tuýp người phong lưu khó giữ, ghét ràng buộc mà vì thủ đoạn riêng mới lấy vợ, nay lại sắp có con…Uyên Nhi sợ hắn sẽ quá sức chịu đựng nên rụt rè gọi…
- Anh… Anh đừng làm em sợ!
Nàng lây nhẹ Khả Phong mới tỉnh táo lại lấp tức nhìn qua nàng ánh mắt rực lửa nóng lòng sờ vào cái bụng còn phẳng của nàng rồi luống cuống hỏi bác sĩ, nói năn không còn lưu loát…
- Bác sĩ nói động thai nhẹ là có sao không? Vợ tôi là lần đầu có thai có gì bất ổn không? Có cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm không?
Uyên Nhi sững ra má đỏ lên rồi cười hạnh phúc khi thấy Khả Phong còn run hơn cả nàng, khẩn trương lo lắng như thể con sắp ra ngay không bằng. Bác sĩ cười trấn an…
- Không sao! Hạn chế làm nặng ba tháng đầu thai kì. Sau đó nhớ đi khám thai định kì là được. Mà hai vợ chồng trẻ, lại mới cưới nhớ cũng ‘giảm’ lại một chút tội cho đứa nhỏ biết không?
Nàng hơi xấu hổ, cái đó nên dặn kĩ ông chồng ham muốn vô độ của nàng. Nhưng hắn gật gù tiếp nhận không chút e dè, đi ra ẵm ngay nàng lên nữa. Uyên Nhi chỉ biết xấu hổ ôm lấy vai hắn…
- Để em tự đi được mà anh!
- Không nghe bác sĩ dặn sao? Em phải hạn chế vận động. Hồi nảy chạy như thế động đến con đó!
- Nhưng giờ em đâu có chạy nữa. Mà bình thường ai bắt em làm nhiều việc nhà vậy ta?
Khả Phong đơ ra xanh mặt, vẫn là hắn tồi tệ hành hạ vợ mang thai. Hắn bế nàng ra xe, gương mặt nghiêm túc hiếm có nói…
- Về nhà dọn đồ, mai chúng ta về nhà ba mẹ anh ở, cho mẹ anh chăm em còn có người giúp việc em không cần làm gì nữa!
- Thôi! Em nói đùa mà. Em với anh không cần về nhà ba mẹ đâu! - Ở riêng dù sao cũng thoải mái hơn nhiều. Khả Phong xưa giờ không thèm “ngoảnh mặt” nhìn căn nhà to đó mà giờ vì nàng muốn về nhà ngay.
- Không được! Em có thai phải có người lo. Anh có biết gì đâu làm sao chăm sóc em tốt được!
Hắn nghiêng người xoa bụng nàng, má ụp lên trông biểu hiện rất là hạnh phúc khi lên chức phụ huynh nha. Nhìn Khả Phong vui vì có con như thế nàng cũng cười tay luồn vuốt mái tóc xù của hắn nói…
- Ban nảy chúng ta nói chuyện chưa xong thì con phá ngang rồi!
Sựt nhớ, Khả Phong lại căng thẳng ngẩn lên nhìn nàng nói bấn loạn…
- Em hiểu lầm đó! Tin anh đi!
- Hiểu lầm thật sao? - Uyên Nhi hỏi mang chút ý cười mà hắn không phát hiện ra vẫn nói đáng thương.
- Phải! Hiểu lầm thật mà!
- Em chỉ thấy anh rất yêu em, từ chối Linh Diễm. Chẳng lẽ đó là em hiểu lầm sao?
Khả Phong nghệch mặt ra làm nàng cười. Nảy giờ hắn cứ tưởng nàng ghen, giận hờn hắn gặp Linh Diễm nhưng cuối cùng chẳng có gì hết.
Nàng hạnh phúc lấy tay giữ gương mặt nam tính rồi hôn nhẹ môi hắn. Có gã chết trân vì vui nha.
- Coi như vì con, em tha thứ hết cho anh đó. Sau này anh chỉ được yêu em và con nhất thôi có biết chưa?
- Tha thứ thật hả? Tất cả luôn sao?
Hắn mừng rỡ hỏi còn chút ngờ vực. Uyên Nhi cười gật nhẹ đầu rồi bẽn lẽn nói…
- Em cũng sẽ yêu anh nhất trên đồi. Trong lòng lại chỉ có anh thôi!
- Hay quá! Em lại yêu anh rồi!
Khả Phong mừng đến hét toán lên khiến Uyên Nhi xấu hổ che miệng hắn lại. Thật may đang trong xe nên không ai nghe hết.
- Đừng la! Anh mừng đến thế sao?
- Tất nhiên rồi! Anh chờ em lại yêu anh lâu lắm có biết không?
Nàng không thể nhịn nổi cười vì sự trẻ con của hắn. Khả Phong ôm ngay lấy nàng, sai lầm hắn gây ra cuối cùng cũng được tha thứ rồi. Cả hai cùng cười thật hạnh phúc không còn gì đau khổ, ngăn cản tình cảm thật trong lòng nữa.
Số phận, cha mẹ đã sắp đặt sẵn, cả hai chạy trốn một vòng kết quả vẫn là bên nhau và hạnh phúc thôi.
—————-
Louis ra sân bay để đi công tác 2 tuần ở Đức, đi làm có một chuyến mà danh sách “yêu cầu quà” về cho mọi người trong văn phòng còn nhiều hơn.
Phía sau chợt có tiếng ồn ào, mọi người cố chụp hình ai đó. Một cô gái cố đẩy kính mát tìm đường trốn ngồi ngay xuống ghế giật luôn tờ báo của Louis đang đọc để che mặt. Hắn ngơ ngác, Linh Diễm cố nói lí nhí…
- Làm ơn cho tui mượn chút đi!
Hắn thấy đám đông nên im lặng, tuy không nhớ tên nhưng nhìn mặt cũng khá quen hình như là người nổi tiếng. Khi Linh Diễm thấy trốn êm hạ tờ báo xuống thở phào, xoay qua định cám ơn thì người ngồi cạnh đi mất rồi không lấy lại báo.
Trên máy bay, Louis ngồi cạnh cửa số, nhìn ra phi trường thì có người ngồi xuống cạnh. Cả hai nhìn nhau rồi đơ ra…
- Là anh hồi nảy! Cám ơn tờ báo của anh! - Linh Diễm còn cầm theo nên trả tờ báo ngay ngắn lại.
- Không có gì!
Cười xã giao, Louis nhìn ra ngoài, Linh Diễm lại sợ bị ai đó phát hiện mình là ai. Nhưng phút chốc cả hai lại nhìn nhau vì nhớ ra…
- Anh hình như là sếp của Uyên Nhi … chúng ta có lần gặp trong một buổi tiệc rồi! - Linh Diễm nhíu mi cố nhớ làm tên kia cũng nhớ.
- Còn cô từng là bạn gái của Khả Phong, cô là diễn viên mà đúng không?
- Suỵt!!! Tui lén đi du lịch dù sợ bị nhà báo săn ảnh viết bậy!
Louis nghe thế cũng sợ nhìn quanh hộ nàng. Rồi cả hai lại nhìn nhau, xem ra nguyên nhân biết nhau của hai người này đều do Khả Phong và Uyên Nhi.
Giờ người ta vợ chồng hạnh phúc sắp đón con đầu lòng rồi, còn cả hai vẫn có tí “chán đời” như muốn bỏ trốn. Louis cười vì ít ra cũng có người hiểu nỗi lòng thất tình như mình…
- Tôi là Louis Trương! Rất vui được ngồi chung với cô hơn 12 tiếng sắp tới!
Linh Diễm bật cười nhìn Louis thật lịch sự, vui tính…
- Còn tôi là Linh Diễm cũng rất vui khi cùng đi chuyến bay này với anh!
Máy bay cất cánh, cả hai ngồi cạnh nói chuyện thật sự rất là hợp ý. Đúng là chuyến bay định mệnh, Linh Diễm có thể gặp được một người đàn ông tốt hơn Khả Phong mấy chục lần rồi.
Thế là khi đến sinh nhật tròn một tuổi thằng con trai, có cặp vợ chồng đơ ra nhìn Louis và Linh Diễm cùng đến chung vui thật tình tứ không ngại báo đăng nhiều tin hot. Họ giờ không còn quan tâm ai là Uyên Nhi, ai là Khả Phong.
Nhi níu chồng đang bế con mà hỏi…
- Họ từ bao giờ vậy anh?
- Đảm bảo sau khi bị chúng ta bỏ thôi háhá…
Khả Phong ngoát miệng ra cười xem ra rất khoái chí làm nàng nhăn mặt chịu không thấu sự xấu xa không bao giờ khuyên giảm của hắn.
- Coi anh xấu xa như thế sao lại có được con trai vậy nhỉ?
- Em đang tính sinh thêm cho anh một cô con gái sao? Anh lúc nào cũng sẵn sàng vì em nha em yêu!
- Anh đúng là tham lam quá mức mà!
Nhi đánh hờn yêu chỉ làm Khả Phong cười ôm luôn hai mẹ con. Bé con trong tay ba mẹ chẳng biết gì ngoài tròn mắt nhìn. Mọi người ai cũng tìm được hạnh phúc cho mình rồi.
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.