Chương 543: Bản ghi âm này là GIẢ!"
Tg Tinh Quân
18/11/2021
Quả nhiên trong khi Trần Hạo đang nghĩ đến chuyện này, Phương Đồng đã phản đối.
"Tổng giám đốc Tiêu, không ngờ cô lại đê tiện như vậy, thế mà lại vu oan hãm hại người khác, bản ghi âm này là giả!"
Thường Lâm cũng cười khẩy: "Tổng giám đốc Tiêu, bây giờ tôi đề nghị cô thế này, tự điều tra vấn đề sản xuất thuốc của Cửu Khúc cho cẩn thận, đừng mơ tưởng dùng thủ đoạn khác để trốn tránh hình phạt, chúng tôi chỉ phụ trách kiểm tra đột xuất, cũng chỉ tin vào những gì mình tận mắt nhìn thấy! Chúng tôi không quan tâm đến những chuyện khác, cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của chúng tôi được!"
Tiêu Nhất Phi không ngờ, chuyện đã đến mức này mà Phương Đồng vẫn còn ngụy biện được, sau khi ngẩn ra một lúc, nở nụ cười hứng thú hơn nữa.
Mà lúc này, Trần Hạo đứng bên cạnh Tiêu Nhất Phi, cười híp mắt nhìn cô ấy: "Thủ đoạn này của cô có lẽ có thể tiến hành được với những người bình thường, nhưng đối phó với loại người khốn kiếp này thì không được, mềm mỏng quá rồi!"
Tiêu Nhất Phi vô cùng đồng ý gật đầu: "Ừ! Cậu nói rất có lý, vậy có phải tôi nên đăng bản ghi âm này lên mạng, sau đó tìm gần mười nghìn nick ảo đến lăng xê cho thật nổi tiếng không?"
Sau khi nói xong, vẻ mặt Tiêu Nhất Phi như đang suy nghĩ gì đó, nói tiếp: "Đúng rồi, còn phải gửi bản ghi âm này cho người quản lý của những bộ ngành liên quan nữa chứ, mỗi người một bản! Chuyện hiệu trưởng Phương ngoại tình, những bức ảnh qua lại với sinh viên nữ kia, cũng phải gửi kèm theo, như vậy hẳn là cũng tạm ổn rồi nhỉ?"
Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Nhất Phi, khóe miệng Trần Hạo co giật: "Cô nham hiểm thật đấy, làm như vậy không phải sẽ hủy hoại hiệu trưởng Phương sao?"
"Đó là chuyện đương nhiên, nếu không làm sao gọi là độc nhất lòng dạ đàn bà được chứ?", Tiêu Nhất Phi cười hì hì nói.
Trần Hạo sờ mũi: "Cách này của cô rất hay, có điều khuyết điểm của nó là hiệu quả quá chậm, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người đúng không? Huống chi là con chó già? Nếu tiếp tục ầm ĩ thêm nữa, dù thế nào Cửu Khúc cũng sẽ phải chậm trễ thêm mấy tháng nữa! So với phương pháp đun sôi chậm này, tôi thích cách thẳng thắn hơn, phương pháp có hiệu quả ngay lập tức!"
Hai người cứ nói chuyện riêng như vậy, anh một câu cô ấy một câu, hoàn toàn không thèm coi Phương Đồng và Thường Lâm ra gì.
Phương Đồng cũng giận dữ đến mức bùng nổ rồi, lúc bị Trần Hạo mắng chửi là đồ khốn kiếp, lúc bị gọi là chó già, ông ta muốn đáp trả, nhưng còn chưa kịp xen miệng vào, Tiêu Nhất Phi đã mở miệng rồi.
"Nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?", Tiêu Nhất Phi hỏi Trần Hạo.
Trần Hạo đi thẳng đến chỗ mấy nhân viên bị gọi ra.
Bây giờ trong lòng mấy người đều lộ vẻ hoang mang, không biết phải giải quyết như thế nào.
Trần Hạo dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua mọi người, mấy người lập tức như rơi xuống hầm băng, chỉ bị liếc mắt một cái mà hồn phách mấy người đã giống như bị đông cứng lại vậy.
Ánh mắt bọn họ trốn tránh theo bản năng, không một ai dám nhìn thẳng vào anh
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: "Tôi ấy à? Không thích phiền toái, các anh tự giải thích, không giải thích được..."
̀m! Trần Hạo nói được một nửa, một chân đạp lên bậc đá xi măng bên cạnh, đá vụn lập tức bay tứ tung, bậc đá bị anh đá vỡ.
Hít...
Những người đang đứng quan sát xung quanh nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, thầm nghĩ anh có phải người không vậy? Nếu một cước kia đá vào cơ thể người thì sao? Vậy còn không bị đánh đến gãy xương sao?
Mấy nhân viên đứng đối diện với Trần Hạo lại càng hoảng sợ đến mức run lẩy bẩy! Cảnh tượng như vậy, bình thường họ chỉ có thể nhìn thấy trong kỹ xảo điện ảnh, trong cuộc sống thực tế nào đã từng nhìn thấy bao giờ? Sắp tè ra quần ngay tại chỗ đến nơi.
"Tôi không thích nghe nói dối, ai nói dối, bậc đá này chính là kết cục của người đó, dù sao anh đây có tiền, giết nhầm một người, không phải chỉ cần đền tiền là được sao?", Trần Hạo vừa nói vừa bẻ xương ngón tay kêu răng rắc.
Mấy nhân viên Cửu Khúc đang có mặt hoảng sợ đến mức chân mềm nhũn, đáng thương nhìn về phía anh, lập tức nhận hết tội lỗi.
"Là hiệu trưởng Phương trả tiền nên tôi mới làm như thế? Tôi nhận hai mươi nghìn của ông ta!"
"Tôi cũng vậy, hiệu trưởng Phương đồng ý tìm việc cho con trai tôi, tôi... Tôi đã sai rồi! Anh tha cho tôi đi!"
Mấy người nước mắt như mưa rào rào quỳ xuống, thừa nhận đã lấy tiền, sự thật rõ ràng.
Sau khi đạt được câu trả lời, Trần Hạo cười hì hì, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Phương Đồng.
"Tổng giám đốc Tiêu, không ngờ cô lại đê tiện như vậy, thế mà lại vu oan hãm hại người khác, bản ghi âm này là giả!"
Thường Lâm cũng cười khẩy: "Tổng giám đốc Tiêu, bây giờ tôi đề nghị cô thế này, tự điều tra vấn đề sản xuất thuốc của Cửu Khúc cho cẩn thận, đừng mơ tưởng dùng thủ đoạn khác để trốn tránh hình phạt, chúng tôi chỉ phụ trách kiểm tra đột xuất, cũng chỉ tin vào những gì mình tận mắt nhìn thấy! Chúng tôi không quan tâm đến những chuyện khác, cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của chúng tôi được!"
Tiêu Nhất Phi không ngờ, chuyện đã đến mức này mà Phương Đồng vẫn còn ngụy biện được, sau khi ngẩn ra một lúc, nở nụ cười hứng thú hơn nữa.
Mà lúc này, Trần Hạo đứng bên cạnh Tiêu Nhất Phi, cười híp mắt nhìn cô ấy: "Thủ đoạn này của cô có lẽ có thể tiến hành được với những người bình thường, nhưng đối phó với loại người khốn kiếp này thì không được, mềm mỏng quá rồi!"
Tiêu Nhất Phi vô cùng đồng ý gật đầu: "Ừ! Cậu nói rất có lý, vậy có phải tôi nên đăng bản ghi âm này lên mạng, sau đó tìm gần mười nghìn nick ảo đến lăng xê cho thật nổi tiếng không?"
Sau khi nói xong, vẻ mặt Tiêu Nhất Phi như đang suy nghĩ gì đó, nói tiếp: "Đúng rồi, còn phải gửi bản ghi âm này cho người quản lý của những bộ ngành liên quan nữa chứ, mỗi người một bản! Chuyện hiệu trưởng Phương ngoại tình, những bức ảnh qua lại với sinh viên nữ kia, cũng phải gửi kèm theo, như vậy hẳn là cũng tạm ổn rồi nhỉ?"
Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Nhất Phi, khóe miệng Trần Hạo co giật: "Cô nham hiểm thật đấy, làm như vậy không phải sẽ hủy hoại hiệu trưởng Phương sao?"
"Đó là chuyện đương nhiên, nếu không làm sao gọi là độc nhất lòng dạ đàn bà được chứ?", Tiêu Nhất Phi cười hì hì nói.
Trần Hạo sờ mũi: "Cách này của cô rất hay, có điều khuyết điểm của nó là hiệu quả quá chậm, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người đúng không? Huống chi là con chó già? Nếu tiếp tục ầm ĩ thêm nữa, dù thế nào Cửu Khúc cũng sẽ phải chậm trễ thêm mấy tháng nữa! So với phương pháp đun sôi chậm này, tôi thích cách thẳng thắn hơn, phương pháp có hiệu quả ngay lập tức!"
Hai người cứ nói chuyện riêng như vậy, anh một câu cô ấy một câu, hoàn toàn không thèm coi Phương Đồng và Thường Lâm ra gì.
Phương Đồng cũng giận dữ đến mức bùng nổ rồi, lúc bị Trần Hạo mắng chửi là đồ khốn kiếp, lúc bị gọi là chó già, ông ta muốn đáp trả, nhưng còn chưa kịp xen miệng vào, Tiêu Nhất Phi đã mở miệng rồi.
"Nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?", Tiêu Nhất Phi hỏi Trần Hạo.
Trần Hạo đi thẳng đến chỗ mấy nhân viên bị gọi ra.
Bây giờ trong lòng mấy người đều lộ vẻ hoang mang, không biết phải giải quyết như thế nào.
Trần Hạo dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua mọi người, mấy người lập tức như rơi xuống hầm băng, chỉ bị liếc mắt một cái mà hồn phách mấy người đã giống như bị đông cứng lại vậy.
Ánh mắt bọn họ trốn tránh theo bản năng, không một ai dám nhìn thẳng vào anh
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: "Tôi ấy à? Không thích phiền toái, các anh tự giải thích, không giải thích được..."
̀m! Trần Hạo nói được một nửa, một chân đạp lên bậc đá xi măng bên cạnh, đá vụn lập tức bay tứ tung, bậc đá bị anh đá vỡ.
Hít...
Những người đang đứng quan sát xung quanh nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, thầm nghĩ anh có phải người không vậy? Nếu một cước kia đá vào cơ thể người thì sao? Vậy còn không bị đánh đến gãy xương sao?
Mấy nhân viên đứng đối diện với Trần Hạo lại càng hoảng sợ đến mức run lẩy bẩy! Cảnh tượng như vậy, bình thường họ chỉ có thể nhìn thấy trong kỹ xảo điện ảnh, trong cuộc sống thực tế nào đã từng nhìn thấy bao giờ? Sắp tè ra quần ngay tại chỗ đến nơi.
"Tôi không thích nghe nói dối, ai nói dối, bậc đá này chính là kết cục của người đó, dù sao anh đây có tiền, giết nhầm một người, không phải chỉ cần đền tiền là được sao?", Trần Hạo vừa nói vừa bẻ xương ngón tay kêu răng rắc.
Mấy nhân viên Cửu Khúc đang có mặt hoảng sợ đến mức chân mềm nhũn, đáng thương nhìn về phía anh, lập tức nhận hết tội lỗi.
"Là hiệu trưởng Phương trả tiền nên tôi mới làm như thế? Tôi nhận hai mươi nghìn của ông ta!"
"Tôi cũng vậy, hiệu trưởng Phương đồng ý tìm việc cho con trai tôi, tôi... Tôi đã sai rồi! Anh tha cho tôi đi!"
Mấy người nước mắt như mưa rào rào quỳ xuống, thừa nhận đã lấy tiền, sự thật rõ ràng.
Sau khi đạt được câu trả lời, Trần Hạo cười hì hì, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Phương Đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.