Chương 157: Cách thức kỳ diệu
Tg Tinh Quân
28/09/2021
Chu Tiểu Nhược ngẩn người, cô ấy không tốn một xu mà thực sự có thể đem về được một món nửa pháp khí Trần Hạo đã có được thứ mình muốn nên đứng dậy rời đi.
Hải Tam Thông vội vàng đuổi theo: “Cậu Trần, nếu có đợt hàng mới tốt, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ cho cậu biết, lúc đó cậu muốn lấy gì thì cứ tùy ý chọn!”
Trần Hạo dừng lại, liếc nhìn Hải Tam Thông, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ”
Sau đó, Trần Hạo cùng Mễ Giang Hàn, Lê Mạc Khiêm và Chu Tiểu Nhược rời đi.
Những người còn lại trong phòng đều bàng hoàng, họ không ngừng thắc mắc người thanh niên này là ai.
Hải Tam Thông điên rồi à? Đợt hàng sau có đồ tốt gì thì cứ tùy ý lấy đi? Hắn ta đang muốn lấy lòng Trần Hạo sao? Trong khi những người còn lại đang suy đoán, thì trong lòng Trương Thành Phong tràn đầy khó chịu.
Tính ra chuyện lần này, chỉ có nhà họ Trương của ông ta chịu thiệt Sau khi Trần Hạo và mọi người rời đi, Trương Thành Phong đến nói với Hải Tam Thông: “Cậu Hải này, hàng của cậu từ lúc nào đã trở thành mấy thứ có thể tùy tiện chọn để lấy đi vậy?”
“Sao? Ông có ý kiến gì?”, Hải Tam Thông liếc mắt hỏi.
“Tôi không có ý đó..”, Trương Thành Phong nghiến răng nghiến lợi, muốn giải thích.
Hải Tam Thông cười lạnh nói: “Không cần giải thích, trở về nói với cậu chủ Trương Nguyên của ông, nếu nhà họ Trương các người có thể chịu được thì chịu, nếu không chịu được thì sau này đừng tham dự hội này nữa!”
“…” Quay lại trang nhayhȯ.cȯm để ủng hộ chúng mình nhé!
Trương Thành Phong xấu hổ không nói nên lời, muốn tìm một cái lỗ để chui vào Khi Hải Tam Thông đối mặt với ông ta, cử như biến thành một người khác, hận chết người không phải đến mạng.
Mặc Uyên đang định nói gì đó, Hải Tam Thông đã liếc nhìn ông ta: “Vô Cực Môn cũng có ý kiến? Được rồi! Sau này có hàng tốt gì tôi cũng sẽ trực tiếp bản cho Bạch Vũ Môn!”
“…”
Mặc Uyên suy nghĩ thật kỹ, rồi cũng không nói nữa! Ông ta chỉ có thể im lặng từ bỏ, không dám để cập bất kỳ ý kiến nào! Nếu như Bạch Vũ Môn có thêm một món pháp khí, thì Vô Cực Môn của ông ta ở tỉnh Sở sẽ không còn có thể lên mặt được nữa! Hải Tam Thông liếc nhìn những người còn lại, lịch sự chào hỏi xong liền chậm rãi rời đi.
Không bao lâu sau, Hải Tam Thông đã đến một gian phòng riêng, sau khi vào phòng liền sốt sắng đóng cửa, lấy điện thoại di động ra gọi điện.
“Thưa cậu!”, sau khi cuộc gọi được kết nối, Hải Tam Thông kính cần nói lớn.
“Vật phẩm đã đấu giả xong chưa? Thu hoạch thế nào?”
giọng một người đàn ông trẻ truyền qua điện thoại.
Hải Tam Thông sắp xếp lại câu chuyện trong đầu hồi lâu, cuối cùng mới nói thắng: “Tôi nhận được một tấm Tử Thần Lệnh!”
“Cái gì…”, nghe xong, người kia kinh ngạc đến mức làm điện thoại rơi xuống đất, thật lâu mới phản ứng lại được: “Nói cụ thể hơn xem nào!”
“Thưa cậu, chuyện là như thế này…”
Khi Hải Tam Thông đang kể lại cho người kia nghe chuyện đã xảy ra, thì Trần Hạo và mấy người đi cùng đã ra khỏi câu lạc bộ.
Cho đến giờ phút này, Lệ Mạc Khiêm mới hỏi một câu đã được ông ta kìm nén không hỏi từ nãy đến giờ: “Trần đại sư, tại sao cậu lại chọn món nửa pháp khí vô dụng đó? Có cái gì trong đó mà tôi chưa nhìn ra được sao?”
Nghe câu hỏi của Lệ Mạc Khiêm, Mễ Giang Hàn cũng dừng chân, chăm chú lắng nghe.
Trần Hạo cười nói: “Vấn đề của món pháp khí này nằm ở mẫu hoa văn phía trên nó.
Có hai chỗ mà hoa văn đã bị xóa đi do ngoại lực mạnh mẽ, vì vậy nó mới không thể thực hiện được hết chức năng của nó, nhưng chỉ cần mẫu hoa văn này có thể được sửa chữa thì món pháp khí này sẽ thể hiện được giá trị thật sự của nó!”
Sửa chữa mẫu hoa văn? Nghe Trần Hạo nói vậy, Lệ Mạc Khiêm lập tức ngây người tại chỗ Trước đó ông ta đã suy đoán rằng thẻ bình an mà Trần Hạo đưa cho nhà họ Mễ có thể là do chính anh tự tạo ra! Nhưng bởi vì thẻ bình an được khắc lên linh ngọc, cho nên ông ta đã không suy nghĩ sâu xa hơn về vấn đề đó Người trong Huyền Môn thường dùng linh ngọc để tạo trận pháp, bởi vì chất ngọc tương đối mềm, có thể khắc họa hoa văn trận pháp mà không cần kỹ thuật luyện chế quá cao! Lúc này Trần Hạo lại nói muốn sửa lại mẫu hoa văn trận pháp trên ấm đồng! Điều này khiến cho Lệ Mạc Khiêm nhất thời nghĩ đến ba chữ “Luyện khí su”! Nếu như Trần Hạo còn có kỹ năng luyện chế ra pháp khí, vậy thì Bạch Vũ Môn cần phải giao thiệp với Trần đại sư này nhiều hơn nữa.
“Nếu Trần đại sư cần nguyên liệu gì, cậu đều có thể trực tiếp nói cho tôi biết.
Mặc dù Bạch Vũ Môn không phải là Huyền Môn đại phải hàng đầu, nhưng cũng có được chút ít bảo bối”, Lệ Mạc Khiêm biết được Trần Hạo có thể luyện chế pháp khí thì càng tỏ ra cung kính. Truyện Xuyên Không
Trần Hạo cười nhạt, làm sao anh có thể không hiểu được ý của Lệ Mạc Khiêm: “Nếu vậy thì xin cảm ơn lòng tốt của Bạch Vũ Môn, tôi sẽ liên lạc với ông khi cần!”
Nghe vậy, Lệ Mạc Khiêm ngây ngẩn cả người, Trần Hạo nói vậy cũng tương đương với việc anh đã ngầm thừa nhận chuyện mình có thể luyện chế ra pháp khí Mễ Giang Hàn cũng là một người tinh tường, nhìn thấy cảnh Trần Hạo chịu nhận lòng tốt của Bạch Vũ Môn mà lại khiến cho sắc mặt của Lệ Mạc Khiêm như đang mở cờ trong bụng, ông ta đối với Trần Hạo lại càng kính sợ hơn, nghĩ rằng ông cụ ở nhà đúng là có mắt nhìn người, trước khi Trần Hạo trở nên nổi tiếng đã có thể chớp cơ hội kết bạn với cậu ta.
Chứ còn đợi đến khi Trần Hạo hóa rồng bay lên trời, nhà họ Mễ muốn kết thân với người này e rằng sẽ phải trả giá gấp mười gấp trăm lần, mà người ta cũng không nhất định phải nhìn tới nhà họ Mễ! Chu Tiểu Nhược cũng muốn thay mặt gia tộc kéo gần mối quan hệ với Trần Hạo hơn.
Cô ấy còn đang định mượn chuyện Trần Hạo đã tặng cho mình Tỳ Hưu vàng mà mời anh ăn cơm, thì Trần Hạo đã lên tiếng trước.
“Tôi có việc phải đi trước, lần sau gặp lại Nói dứt câu, Trần Hạo liền bước lên xe, Lệ Mạc Khiêm tự mình lái xe đưa tiễn anh.
Mễ Giang Hàn và Chu Tiểu Nhược nhìn theo chiếc xe khuất dần ở lối vào của câu lạc bộ, mỗi người có một suy nghĩ riêng.
Trên xe, Trần Hạo nghịch chiếc ấm đồng suốt chặng đường, dựa vào mẫu hoa văn trên chiếc ấm đồng, anh cũng dùng Âm Dương Cửu Thiên quyết suy ra được các hướng để có thể sửa lại phần hoa văn bị mất.
Hơn nữa, Trần Hạo đã thấy rằng chiếc ấm đồng này được dùng để thu thập các linh hồn, nếu như nó có thể được sửa chữa, thì vật phẩm huyền diệu này có thể không chỉ là một bảo vật bình thường! Tuy nhiên, vì khả năng hiện tại của Trần Hạo không đủ để có thể sửa chữa mẫu hoa văn trận pháp này chỉ trong một lần, nên anh quyết định thử trên các vật thể khác trước, sau đó mới bắt đầu sửa chữa khi đã xác định được hướng đi đúng.
Nghĩ đến đây thì xe cũng đã về tới Bạch thị.
Lệ Mạc Khiêm lịch sự tiễn Trần Hạo ra khỏi xe, tới phía trước Bạch thị rồi mới rời đi.
Trần Hạo chạy lên bộ phận sales.
Lúc này, trong văn phòng bộ phận sales, Bạch Tường Vũ đang tranh cãi với Giang Ngạo Tuyết.
“Trưởng bộ phận Giang, tôi hy vọng cô có thể hình dung được tình hình.
Diệc Hiên bán hàng tốt, nhưng tăng gấp đôi lượng hàng tích trữ có phải là quá khoa trương rồi không? Còn có cửa hàng Flagship, đều là chuyện nhỏ nhặt, cô lại đi hoảng hốt dự trữ hàng hóa? Như vậy thì phải đổ ra biết bao nhiêu tiền cho số hàng tồn đọng đó, cô có nghĩ tới vấn đề này chưa?”
Giang Ngạo Tuyết nói: “Sếp Bạch, doanh thu của Diệc Hiền thì ai cũng thấy rõ.
Chỉ cần hàng ngày có hàng lên kệ, chúng sẽ sớm được bán hết Chúng tôi không tính đến chuyện nhập tồn kho hàng thì Diệc Hiện sẽ lấy cái gì để bản?”
Bạch Tường vũ cười lạnh nói: “Xin lỗi, việc tích trữ hàng cần có kế hoạch và sắp xếp vốn.
Đây không phải là việc có thể hoàn thành chỉ trong một ngày.
Nếu có muốn tăng gấp đôi nguồn hàng tích trữ, cô nên báo cáo trước, việc đó sẽ được thực hiện sau khi mọi người thảo luận và thống nhất tại cuộc họp cấp cao!”
Giang Ngạo Tuyết điên tiết, làm sao cô ấy có thể không biết Bạch Tường Vũ đang muốn làm gì? Doanh số bán hàng của Diệc Hiến hiện tại rất tốt, đó là công lao của ai? Đó là công lao của Bạch Phi Nhi và Giang Ngạo Tuyết! Nếu sự nổi tiếng của Diệc Hiên tiếp tục, thì nguồn lực của Bạch thị sẽ nghiêng về phía Diệc Hiên một cách nhanh chóng hơn! Mục đích của Bạch Tường Vũ khi làm việc này là để trấn áp doanh số bán hàng của Diệc Hiên.
Thấy Giang Ngạo Tuyết không thể nói gì, Bạch Tường Vũ cười khẩy: “Nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước.
Nhớ nhé trưởng bộ phận Giang, muốn tích trữ hàng thì phải báo cáo!”
Sau đó, Bạch Tường Vũ quay người chuẩn bị rời khỏi bộ phận sales, ai ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Trần Hạo tươi cười đi vào.
“Sếp Bạch, tuân theo quy tắc thì đúng, nhưng tuân theo quy tắc như vậy thì quá cứng nhắc.
Công việc của Diệc Hiện rất khẩn cấp, vì vậy nó nên được liệt vào trường hợp đặc biệt ngoại lệt Anh nghĩ thế nào?”
“Chuyện này…”, Bạch Tường Vũ muốn phản bác, nhưng nghĩ đến cảnh ngày hôm đó Trần Hạo đã: phát hiện ra tất cả bí mật của anh ta, liền phải nhượng bộ. Quay lại trang nhayhȯ.cȯm để ủng hộ chúng mình nhé!
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, rất nhanh Bạch Tường Vũ đã trưng ra bộ mặt lấy lòng, cười nói: “Trần Hạo nói đúng, Diệc Hiên bán hàng tốt như vậy, tích trữ hàng hóa gấp đôi cũng là việc đặc biệt nên làm.
Tôi sẽ báo cho bên tài vụ chuẩn bị, trưởng bộ phận Giang chỉ cần nộp báo cáo cho chủ tịch thôi!”
Nghe đến đây thì Giang Ngạo Tuyết liền choáng váng, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì! Trần Hạo nói: “Sếp Bạch đúng là người hiểu biết lý lẽ! Vậy việc tích trữ hàng hóa này cần thời gian bao lâu?”
“Theo điều kiện bình thường thì là nửa tháng…….….
Bạch Tường Vũ ấp úng liếc trộm Trần Hạo.
Trần Hạo mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng dùng tay phủi bụi trên bộ đồ của Bạch Tường Vũ, lại còn giúp anh anh ta chỉnh lại cổ áo: “Sếp Bạch có năng lực như vậy, sao lại cần tới nửa tháng? Tôi nghĩ một tuần là có thể làm được rồi, đúng không? “Cái này… ha ha… Ừm! Tất nhiên là một tuần… tôi sẽ đi ngay!”
Bạch Tường Vũ nói xong, liền vội vàng phóng ra khỏi bộ phận sales! Tất cả mọi người trong bộ phận sales đều sửng sốt, thầm nghĩ, có phải là họ nhìn thấy ảo ảnh, hay Bạch Tường Vũ thật sự đang căng thẳng? Tích trữ gấp đôi hàng hóa chỉ trong một tuần? Bạch Tường Vũ ngoan ngoãn như thế từ khi nào vậy?
Hải Tam Thông vội vàng đuổi theo: “Cậu Trần, nếu có đợt hàng mới tốt, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ cho cậu biết, lúc đó cậu muốn lấy gì thì cứ tùy ý chọn!”
Trần Hạo dừng lại, liếc nhìn Hải Tam Thông, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ”
Sau đó, Trần Hạo cùng Mễ Giang Hàn, Lê Mạc Khiêm và Chu Tiểu Nhược rời đi.
Những người còn lại trong phòng đều bàng hoàng, họ không ngừng thắc mắc người thanh niên này là ai.
Hải Tam Thông điên rồi à? Đợt hàng sau có đồ tốt gì thì cứ tùy ý lấy đi? Hắn ta đang muốn lấy lòng Trần Hạo sao? Trong khi những người còn lại đang suy đoán, thì trong lòng Trương Thành Phong tràn đầy khó chịu.
Tính ra chuyện lần này, chỉ có nhà họ Trương của ông ta chịu thiệt Sau khi Trần Hạo và mọi người rời đi, Trương Thành Phong đến nói với Hải Tam Thông: “Cậu Hải này, hàng của cậu từ lúc nào đã trở thành mấy thứ có thể tùy tiện chọn để lấy đi vậy?”
“Sao? Ông có ý kiến gì?”, Hải Tam Thông liếc mắt hỏi.
“Tôi không có ý đó..”, Trương Thành Phong nghiến răng nghiến lợi, muốn giải thích.
Hải Tam Thông cười lạnh nói: “Không cần giải thích, trở về nói với cậu chủ Trương Nguyên của ông, nếu nhà họ Trương các người có thể chịu được thì chịu, nếu không chịu được thì sau này đừng tham dự hội này nữa!”
“…” Quay lại trang nhayhȯ.cȯm để ủng hộ chúng mình nhé!
Trương Thành Phong xấu hổ không nói nên lời, muốn tìm một cái lỗ để chui vào Khi Hải Tam Thông đối mặt với ông ta, cử như biến thành một người khác, hận chết người không phải đến mạng.
Mặc Uyên đang định nói gì đó, Hải Tam Thông đã liếc nhìn ông ta: “Vô Cực Môn cũng có ý kiến? Được rồi! Sau này có hàng tốt gì tôi cũng sẽ trực tiếp bản cho Bạch Vũ Môn!”
“…”
Mặc Uyên suy nghĩ thật kỹ, rồi cũng không nói nữa! Ông ta chỉ có thể im lặng từ bỏ, không dám để cập bất kỳ ý kiến nào! Nếu như Bạch Vũ Môn có thêm một món pháp khí, thì Vô Cực Môn của ông ta ở tỉnh Sở sẽ không còn có thể lên mặt được nữa! Hải Tam Thông liếc nhìn những người còn lại, lịch sự chào hỏi xong liền chậm rãi rời đi.
Không bao lâu sau, Hải Tam Thông đã đến một gian phòng riêng, sau khi vào phòng liền sốt sắng đóng cửa, lấy điện thoại di động ra gọi điện.
“Thưa cậu!”, sau khi cuộc gọi được kết nối, Hải Tam Thông kính cần nói lớn.
“Vật phẩm đã đấu giả xong chưa? Thu hoạch thế nào?”
giọng một người đàn ông trẻ truyền qua điện thoại.
Hải Tam Thông sắp xếp lại câu chuyện trong đầu hồi lâu, cuối cùng mới nói thắng: “Tôi nhận được một tấm Tử Thần Lệnh!”
“Cái gì…”, nghe xong, người kia kinh ngạc đến mức làm điện thoại rơi xuống đất, thật lâu mới phản ứng lại được: “Nói cụ thể hơn xem nào!”
“Thưa cậu, chuyện là như thế này…”
Khi Hải Tam Thông đang kể lại cho người kia nghe chuyện đã xảy ra, thì Trần Hạo và mấy người đi cùng đã ra khỏi câu lạc bộ.
Cho đến giờ phút này, Lệ Mạc Khiêm mới hỏi một câu đã được ông ta kìm nén không hỏi từ nãy đến giờ: “Trần đại sư, tại sao cậu lại chọn món nửa pháp khí vô dụng đó? Có cái gì trong đó mà tôi chưa nhìn ra được sao?”
Nghe câu hỏi của Lệ Mạc Khiêm, Mễ Giang Hàn cũng dừng chân, chăm chú lắng nghe.
Trần Hạo cười nói: “Vấn đề của món pháp khí này nằm ở mẫu hoa văn phía trên nó.
Có hai chỗ mà hoa văn đã bị xóa đi do ngoại lực mạnh mẽ, vì vậy nó mới không thể thực hiện được hết chức năng của nó, nhưng chỉ cần mẫu hoa văn này có thể được sửa chữa thì món pháp khí này sẽ thể hiện được giá trị thật sự của nó!”
Sửa chữa mẫu hoa văn? Nghe Trần Hạo nói vậy, Lệ Mạc Khiêm lập tức ngây người tại chỗ Trước đó ông ta đã suy đoán rằng thẻ bình an mà Trần Hạo đưa cho nhà họ Mễ có thể là do chính anh tự tạo ra! Nhưng bởi vì thẻ bình an được khắc lên linh ngọc, cho nên ông ta đã không suy nghĩ sâu xa hơn về vấn đề đó Người trong Huyền Môn thường dùng linh ngọc để tạo trận pháp, bởi vì chất ngọc tương đối mềm, có thể khắc họa hoa văn trận pháp mà không cần kỹ thuật luyện chế quá cao! Lúc này Trần Hạo lại nói muốn sửa lại mẫu hoa văn trận pháp trên ấm đồng! Điều này khiến cho Lệ Mạc Khiêm nhất thời nghĩ đến ba chữ “Luyện khí su”! Nếu như Trần Hạo còn có kỹ năng luyện chế ra pháp khí, vậy thì Bạch Vũ Môn cần phải giao thiệp với Trần đại sư này nhiều hơn nữa.
“Nếu Trần đại sư cần nguyên liệu gì, cậu đều có thể trực tiếp nói cho tôi biết.
Mặc dù Bạch Vũ Môn không phải là Huyền Môn đại phải hàng đầu, nhưng cũng có được chút ít bảo bối”, Lệ Mạc Khiêm biết được Trần Hạo có thể luyện chế pháp khí thì càng tỏ ra cung kính. Truyện Xuyên Không
Trần Hạo cười nhạt, làm sao anh có thể không hiểu được ý của Lệ Mạc Khiêm: “Nếu vậy thì xin cảm ơn lòng tốt của Bạch Vũ Môn, tôi sẽ liên lạc với ông khi cần!”
Nghe vậy, Lệ Mạc Khiêm ngây ngẩn cả người, Trần Hạo nói vậy cũng tương đương với việc anh đã ngầm thừa nhận chuyện mình có thể luyện chế ra pháp khí Mễ Giang Hàn cũng là một người tinh tường, nhìn thấy cảnh Trần Hạo chịu nhận lòng tốt của Bạch Vũ Môn mà lại khiến cho sắc mặt của Lệ Mạc Khiêm như đang mở cờ trong bụng, ông ta đối với Trần Hạo lại càng kính sợ hơn, nghĩ rằng ông cụ ở nhà đúng là có mắt nhìn người, trước khi Trần Hạo trở nên nổi tiếng đã có thể chớp cơ hội kết bạn với cậu ta.
Chứ còn đợi đến khi Trần Hạo hóa rồng bay lên trời, nhà họ Mễ muốn kết thân với người này e rằng sẽ phải trả giá gấp mười gấp trăm lần, mà người ta cũng không nhất định phải nhìn tới nhà họ Mễ! Chu Tiểu Nhược cũng muốn thay mặt gia tộc kéo gần mối quan hệ với Trần Hạo hơn.
Cô ấy còn đang định mượn chuyện Trần Hạo đã tặng cho mình Tỳ Hưu vàng mà mời anh ăn cơm, thì Trần Hạo đã lên tiếng trước.
“Tôi có việc phải đi trước, lần sau gặp lại Nói dứt câu, Trần Hạo liền bước lên xe, Lệ Mạc Khiêm tự mình lái xe đưa tiễn anh.
Mễ Giang Hàn và Chu Tiểu Nhược nhìn theo chiếc xe khuất dần ở lối vào của câu lạc bộ, mỗi người có một suy nghĩ riêng.
Trên xe, Trần Hạo nghịch chiếc ấm đồng suốt chặng đường, dựa vào mẫu hoa văn trên chiếc ấm đồng, anh cũng dùng Âm Dương Cửu Thiên quyết suy ra được các hướng để có thể sửa lại phần hoa văn bị mất.
Hơn nữa, Trần Hạo đã thấy rằng chiếc ấm đồng này được dùng để thu thập các linh hồn, nếu như nó có thể được sửa chữa, thì vật phẩm huyền diệu này có thể không chỉ là một bảo vật bình thường! Tuy nhiên, vì khả năng hiện tại của Trần Hạo không đủ để có thể sửa chữa mẫu hoa văn trận pháp này chỉ trong một lần, nên anh quyết định thử trên các vật thể khác trước, sau đó mới bắt đầu sửa chữa khi đã xác định được hướng đi đúng.
Nghĩ đến đây thì xe cũng đã về tới Bạch thị.
Lệ Mạc Khiêm lịch sự tiễn Trần Hạo ra khỏi xe, tới phía trước Bạch thị rồi mới rời đi.
Trần Hạo chạy lên bộ phận sales.
Lúc này, trong văn phòng bộ phận sales, Bạch Tường Vũ đang tranh cãi với Giang Ngạo Tuyết.
“Trưởng bộ phận Giang, tôi hy vọng cô có thể hình dung được tình hình.
Diệc Hiên bán hàng tốt, nhưng tăng gấp đôi lượng hàng tích trữ có phải là quá khoa trương rồi không? Còn có cửa hàng Flagship, đều là chuyện nhỏ nhặt, cô lại đi hoảng hốt dự trữ hàng hóa? Như vậy thì phải đổ ra biết bao nhiêu tiền cho số hàng tồn đọng đó, cô có nghĩ tới vấn đề này chưa?”
Giang Ngạo Tuyết nói: “Sếp Bạch, doanh thu của Diệc Hiền thì ai cũng thấy rõ.
Chỉ cần hàng ngày có hàng lên kệ, chúng sẽ sớm được bán hết Chúng tôi không tính đến chuyện nhập tồn kho hàng thì Diệc Hiện sẽ lấy cái gì để bản?”
Bạch Tường vũ cười lạnh nói: “Xin lỗi, việc tích trữ hàng cần có kế hoạch và sắp xếp vốn.
Đây không phải là việc có thể hoàn thành chỉ trong một ngày.
Nếu có muốn tăng gấp đôi nguồn hàng tích trữ, cô nên báo cáo trước, việc đó sẽ được thực hiện sau khi mọi người thảo luận và thống nhất tại cuộc họp cấp cao!”
Giang Ngạo Tuyết điên tiết, làm sao cô ấy có thể không biết Bạch Tường Vũ đang muốn làm gì? Doanh số bán hàng của Diệc Hiến hiện tại rất tốt, đó là công lao của ai? Đó là công lao của Bạch Phi Nhi và Giang Ngạo Tuyết! Nếu sự nổi tiếng của Diệc Hiên tiếp tục, thì nguồn lực của Bạch thị sẽ nghiêng về phía Diệc Hiên một cách nhanh chóng hơn! Mục đích của Bạch Tường Vũ khi làm việc này là để trấn áp doanh số bán hàng của Diệc Hiên.
Thấy Giang Ngạo Tuyết không thể nói gì, Bạch Tường Vũ cười khẩy: “Nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước.
Nhớ nhé trưởng bộ phận Giang, muốn tích trữ hàng thì phải báo cáo!”
Sau đó, Bạch Tường Vũ quay người chuẩn bị rời khỏi bộ phận sales, ai ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Trần Hạo tươi cười đi vào.
“Sếp Bạch, tuân theo quy tắc thì đúng, nhưng tuân theo quy tắc như vậy thì quá cứng nhắc.
Công việc của Diệc Hiện rất khẩn cấp, vì vậy nó nên được liệt vào trường hợp đặc biệt ngoại lệt Anh nghĩ thế nào?”
“Chuyện này…”, Bạch Tường Vũ muốn phản bác, nhưng nghĩ đến cảnh ngày hôm đó Trần Hạo đã: phát hiện ra tất cả bí mật của anh ta, liền phải nhượng bộ. Quay lại trang nhayhȯ.cȯm để ủng hộ chúng mình nhé!
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, rất nhanh Bạch Tường Vũ đã trưng ra bộ mặt lấy lòng, cười nói: “Trần Hạo nói đúng, Diệc Hiên bán hàng tốt như vậy, tích trữ hàng hóa gấp đôi cũng là việc đặc biệt nên làm.
Tôi sẽ báo cho bên tài vụ chuẩn bị, trưởng bộ phận Giang chỉ cần nộp báo cáo cho chủ tịch thôi!”
Nghe đến đây thì Giang Ngạo Tuyết liền choáng váng, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì! Trần Hạo nói: “Sếp Bạch đúng là người hiểu biết lý lẽ! Vậy việc tích trữ hàng hóa này cần thời gian bao lâu?”
“Theo điều kiện bình thường thì là nửa tháng…….….
Bạch Tường Vũ ấp úng liếc trộm Trần Hạo.
Trần Hạo mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng dùng tay phủi bụi trên bộ đồ của Bạch Tường Vũ, lại còn giúp anh anh ta chỉnh lại cổ áo: “Sếp Bạch có năng lực như vậy, sao lại cần tới nửa tháng? Tôi nghĩ một tuần là có thể làm được rồi, đúng không? “Cái này… ha ha… Ừm! Tất nhiên là một tuần… tôi sẽ đi ngay!”
Bạch Tường Vũ nói xong, liền vội vàng phóng ra khỏi bộ phận sales! Tất cả mọi người trong bộ phận sales đều sửng sốt, thầm nghĩ, có phải là họ nhìn thấy ảo ảnh, hay Bạch Tường Vũ thật sự đang căng thẳng? Tích trữ gấp đôi hàng hóa chỉ trong một tuần? Bạch Tường Vũ ngoan ngoãn như thế từ khi nào vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.