Chương 255: Cảm giác rất tuyệt
Tg Tinh Quân
28/09/2021
Mạc Tiểu Nhiễm vô cùng tức giận đi về phía xe. Ai ngờ con sóng thứ nhất chưa qua, con sóng tiếp theo lại tới, lúc hai người vừa đi tới bên cạnh xe, Mạc Tiểu Nhiễm nhìn về hướng đối diện, bỗng nhiên thân mật kéo Trần Hạo lại.
Trần Hạo liền ngây ra, nhớ tới những tình tiết trong phim, thầm nghĩ, không phải người phụ nữ muốn lấy việc bất lịch sự để vu oan cho mình chứ?
Anh còn chưa kịp nghĩ xong, một người đàn ông đẹp trai đã đi từ cách đó không xa đến.
"Tiểu Nhiễm!", người đàn ông kia dịu dàng lịch sự cười nói.
Trần Hạo bỗng nhiên hiểu ra, sợ rằng anh lại bị người ta bắt làm đồng minh rồi! Anh có số phận gì thế này?
Quả nhiên, mọi chuyện đúng như Trần Hạo nghĩ, Mạc Tiểu Nhiễm nhỏ giọng nói bên tai Trần Hạo: "Muốn tôi không đến làm phiền anh thì hãy ngoan ngoãn diễn một vở kịch giúp tôi, nếu không cho dù cảnh sát trưởng có che chở anh, tôi cũng có biện pháp để anh gà chó không yen!"
Trần Hạo đau khổ sa sầm mặt nhìn Mạc Tiểu Nhiễm, nghĩ thầm người phụ nữ này đúng là không hề ngang ngược bình thường thôi đâu!
Người tới chỉ lạnh nhạt nhìn Trần Hạo, sau đó liền làm lơ anh.
"Tiểu Nhiễm, tớ vừa gọi điện thoại cho cậu, sao cậu không nghe?" Mạc Tiểu Nhiễm nhìn người tới: "Tớ đang chuẩn bị đi xem phim với bạn trai!"
"Xem phim? Bây giờ?", người tới cười một tiếng, ai lại đi xem phim vào sáng sớm chứ.
Mạc Tiểu Nhiễm cũng biết nói như vậy quá giả, liền vội vàng đổi chủ đề, dán sát vào người Trần Hạo nói: "Anh yêu, em giới thiệu cho anh, đây là Tô Cảnh Thành, bạn từ bé của em! Đây là Trần Hạo, bạn trai tớ!"
Tô Cảnh Thành nghe cô nói vậy thì không nhịn được cười, hiển nhiên không tin lắm, vươn tay ra với Trần Hạo: "Chào anh, tôi là Tô Cảnh Thành!"
Trần Hạo lễ phép đáp lại: "Chào cậu!"
"Đúng rồi Tiểu Nhiễm, hôm nay tớ đến là định dẫn cậu đến một chỗ hay ho!", Tô cảnh Thành cười nói.
"Chỗ hay ho gì?"
"Không phải cậu rất thích rượu vang sao? Gần đây ở Hải Dương mới mở một trang trại rượu, hai ngày trước tớ đã đến đó với bạn, cũng không tệ, tớ đã đặt chỗ, chúng ta đi thử xem?", Tô Cảnh Thành nói với Mạc Tiểu Nhiễm.
Mạc Tiểu Nhiễm nói: "Xin lỗi, tớ không rảnh, tớ phải ở với anh yêu!"
Nói xong, Mạc Tiểu Nhiễm cố ý tới gần Trần Hạo một chút, dán cả nửa người lên.
Trong mắt Tô cảnh Thành hiện lên một vẻ không vui, nhưng rất nhanh đã bị anh ta dùng nụ cười giấu đi.
"Tiểu Nhiễm, trước khi đến tớ đã gọi điện cho dì để nói việc này, bà ấy rất vui, còn bảo tớ có rảnh thì dẫn cậu đến để mở mang kiến thức, nếu cậu không đi, tớ cũng không biết ăn nói thế nào!"
Mạc Tiểu Nhiễm nói: "Cậu ăn nói thế nào thì có liên quan gì đến tớ?"
Tô Cảnh Thành nói: "Vậy bây giờ tớ sẽ gọi cho dì, nói là cậu không muốn, để hôm khác?"
Mạc Tiếu Nhiễm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt: "Tô Cảnh Thành, xem như cậu giỏi!"
Trần Hạo nghe nói muốn đi trang trại rượu, lúc này không vui: "ờm... Tôi cũng không cần phải đi chứ?"
Vừa nói xong, Mạc Tiếu Nhiễm liền cho Trần Hạo một ánh mắt giết người, sau đó ném
chìa khoá cho Tô cảnh Thành: "Cậu đi lấy xe!"
Tô Cảnh Thành mỉm cười nhìn hai người, cũng không phản bác, đi đến chỗ đỗ xe.
Thấy Tô Cảnh Thành đi xa, Mạc Tiếu Nhiễm liền dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chằm chằm vào Trần Hạo: "Chúng ta đã nói rồi, nếu không anh cứ thử xem?"
"Cô chủ của tôi ơi, cô làm rõ tình hình được không? Sáng sớm cô không có chứng cứ mà đã bắt tôi đi, tôi không tính toán đã là rất khách khí rồi, tôi đâu có rảnh để theo cô đến trang trại rượu gì đó? Còn có Tô cảnh
Thành kia, vừa nhìn liền biết, không phải con nhà giàu thì chính là con ông cháu cha, hai chúng ta không thân quen, sao tôi phải gánh trách nhiệm cho cô?", Trần Hạo tức giận nói.
"Anh cho rằng có cảnh sát trưởng của chúng tôi che chở là anh sẽ có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao? Bây giờ tôi chỉ cần kêu to một tiếng sàm sỡ, sẽ có quyền giam anh 48 giờ, anh chơi không?", Mạc Tiếu Nhiễm uy hiếp nói.
"Uy hiếp thấp kém như vậy, cô cảm thấy sẽ có tác dụng với tôi sao? Có bân lĩnh thì cô làm đi!", Trần Hạo cười khà khà nói.
"Được thôi! Anh làm Bạch Tường Vũ lặng lẽ biến mất khỏi thế gian, còn có thể tiếp tục công khai làm con rể nhà họ Bạch, đương nhiên bản lĩnh không đơn giản! Nhìn thấy tên nhóc trên xe không? Đừng nhìn cậu ta tỏ vẻ không quan tâm, thật ra vẫn luôn nhìn chúng ta đấy!"
"Thế thì sao?", Trần Hạo nghiền ngẫm nói.
Mạc Tiểu Nhiễm nhìn Tô Cảnh Thành trên xe, hơi dịch người tới gần Trần Hạo, một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi!
Sau đó, Mạc Tiểu Nhiễm
nhón chân lên, môi anh đào cách Trần Hạo chỉ có mấy centimet, dáng vẻ như không kìm lòng được muốn hôn Trần Hạo.
"Anh nói xem, nhìn thấy tư thế này của chúng ta, người theo đuổi tôi ngồi trên xe sẽ nghĩ như thế nào? Anh nghĩ đi? Đi thôi! Dù sao tôi đã đạt được mục đích rồi! Có làm gì thì cậu ta cũng sẽ giải quyết anh trước, sau đó mới đến lượt tôi!"
Trần Hạo cạn lời, nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy, sao lại có hành động không bình thường
thế chứ?
"Đương nhiên, tôi cũng không phải là người không biết phải trái, anh phải đồng ý diễn tiếp vở kịch này với tôi, về sau tôi không chỉ không làm phiền anh nữa, mà còn giúp anh cản trở Tô Cảnh Thành, giao dịch này anh không lỗ đâu!"
"Mạc Tiểu Nhiễm, cô biết không? Điều tôi ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp!"
"Vậy sao! Vậy lát nữa lên xe tôi sẽ nói anh ngủ với tôi rồi còn bội tình bạc nghĩa, tôi đoán Tô Cảnh Thành sẽ muốn rút gân lột da anh ra đấy!"
Nghe cô ta nói vậy, Trần Hạo cười khẩy: "Xem ra là cô đang phải dựa vào tôi!"
"Không sai!
Trần Hạo liền ngây ra, nhớ tới những tình tiết trong phim, thầm nghĩ, không phải người phụ nữ muốn lấy việc bất lịch sự để vu oan cho mình chứ?
Anh còn chưa kịp nghĩ xong, một người đàn ông đẹp trai đã đi từ cách đó không xa đến.
"Tiểu Nhiễm!", người đàn ông kia dịu dàng lịch sự cười nói.
Trần Hạo bỗng nhiên hiểu ra, sợ rằng anh lại bị người ta bắt làm đồng minh rồi! Anh có số phận gì thế này?
Quả nhiên, mọi chuyện đúng như Trần Hạo nghĩ, Mạc Tiểu Nhiễm nhỏ giọng nói bên tai Trần Hạo: "Muốn tôi không đến làm phiền anh thì hãy ngoan ngoãn diễn một vở kịch giúp tôi, nếu không cho dù cảnh sát trưởng có che chở anh, tôi cũng có biện pháp để anh gà chó không yen!"
Trần Hạo đau khổ sa sầm mặt nhìn Mạc Tiểu Nhiễm, nghĩ thầm người phụ nữ này đúng là không hề ngang ngược bình thường thôi đâu!
Người tới chỉ lạnh nhạt nhìn Trần Hạo, sau đó liền làm lơ anh.
"Tiểu Nhiễm, tớ vừa gọi điện thoại cho cậu, sao cậu không nghe?" Mạc Tiểu Nhiễm nhìn người tới: "Tớ đang chuẩn bị đi xem phim với bạn trai!"
"Xem phim? Bây giờ?", người tới cười một tiếng, ai lại đi xem phim vào sáng sớm chứ.
Mạc Tiểu Nhiễm cũng biết nói như vậy quá giả, liền vội vàng đổi chủ đề, dán sát vào người Trần Hạo nói: "Anh yêu, em giới thiệu cho anh, đây là Tô Cảnh Thành, bạn từ bé của em! Đây là Trần Hạo, bạn trai tớ!"
Tô Cảnh Thành nghe cô nói vậy thì không nhịn được cười, hiển nhiên không tin lắm, vươn tay ra với Trần Hạo: "Chào anh, tôi là Tô Cảnh Thành!"
Trần Hạo lễ phép đáp lại: "Chào cậu!"
"Đúng rồi Tiểu Nhiễm, hôm nay tớ đến là định dẫn cậu đến một chỗ hay ho!", Tô cảnh Thành cười nói.
"Chỗ hay ho gì?"
"Không phải cậu rất thích rượu vang sao? Gần đây ở Hải Dương mới mở một trang trại rượu, hai ngày trước tớ đã đến đó với bạn, cũng không tệ, tớ đã đặt chỗ, chúng ta đi thử xem?", Tô Cảnh Thành nói với Mạc Tiểu Nhiễm.
Mạc Tiểu Nhiễm nói: "Xin lỗi, tớ không rảnh, tớ phải ở với anh yêu!"
Nói xong, Mạc Tiểu Nhiễm cố ý tới gần Trần Hạo một chút, dán cả nửa người lên.
Trong mắt Tô cảnh Thành hiện lên một vẻ không vui, nhưng rất nhanh đã bị anh ta dùng nụ cười giấu đi.
"Tiểu Nhiễm, trước khi đến tớ đã gọi điện cho dì để nói việc này, bà ấy rất vui, còn bảo tớ có rảnh thì dẫn cậu đến để mở mang kiến thức, nếu cậu không đi, tớ cũng không biết ăn nói thế nào!"
Mạc Tiểu Nhiễm nói: "Cậu ăn nói thế nào thì có liên quan gì đến tớ?"
Tô Cảnh Thành nói: "Vậy bây giờ tớ sẽ gọi cho dì, nói là cậu không muốn, để hôm khác?"
Mạc Tiếu Nhiễm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt: "Tô Cảnh Thành, xem như cậu giỏi!"
Trần Hạo nghe nói muốn đi trang trại rượu, lúc này không vui: "ờm... Tôi cũng không cần phải đi chứ?"
Vừa nói xong, Mạc Tiếu Nhiễm liền cho Trần Hạo một ánh mắt giết người, sau đó ném
chìa khoá cho Tô cảnh Thành: "Cậu đi lấy xe!"
Tô Cảnh Thành mỉm cười nhìn hai người, cũng không phản bác, đi đến chỗ đỗ xe.
Thấy Tô Cảnh Thành đi xa, Mạc Tiếu Nhiễm liền dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chằm chằm vào Trần Hạo: "Chúng ta đã nói rồi, nếu không anh cứ thử xem?"
"Cô chủ của tôi ơi, cô làm rõ tình hình được không? Sáng sớm cô không có chứng cứ mà đã bắt tôi đi, tôi không tính toán đã là rất khách khí rồi, tôi đâu có rảnh để theo cô đến trang trại rượu gì đó? Còn có Tô cảnh
Thành kia, vừa nhìn liền biết, không phải con nhà giàu thì chính là con ông cháu cha, hai chúng ta không thân quen, sao tôi phải gánh trách nhiệm cho cô?", Trần Hạo tức giận nói.
"Anh cho rằng có cảnh sát trưởng của chúng tôi che chở là anh sẽ có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao? Bây giờ tôi chỉ cần kêu to một tiếng sàm sỡ, sẽ có quyền giam anh 48 giờ, anh chơi không?", Mạc Tiếu Nhiễm uy hiếp nói.
"Uy hiếp thấp kém như vậy, cô cảm thấy sẽ có tác dụng với tôi sao? Có bân lĩnh thì cô làm đi!", Trần Hạo cười khà khà nói.
"Được thôi! Anh làm Bạch Tường Vũ lặng lẽ biến mất khỏi thế gian, còn có thể tiếp tục công khai làm con rể nhà họ Bạch, đương nhiên bản lĩnh không đơn giản! Nhìn thấy tên nhóc trên xe không? Đừng nhìn cậu ta tỏ vẻ không quan tâm, thật ra vẫn luôn nhìn chúng ta đấy!"
"Thế thì sao?", Trần Hạo nghiền ngẫm nói.
Mạc Tiểu Nhiễm nhìn Tô Cảnh Thành trên xe, hơi dịch người tới gần Trần Hạo, một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi!
Sau đó, Mạc Tiểu Nhiễm
nhón chân lên, môi anh đào cách Trần Hạo chỉ có mấy centimet, dáng vẻ như không kìm lòng được muốn hôn Trần Hạo.
"Anh nói xem, nhìn thấy tư thế này của chúng ta, người theo đuổi tôi ngồi trên xe sẽ nghĩ như thế nào? Anh nghĩ đi? Đi thôi! Dù sao tôi đã đạt được mục đích rồi! Có làm gì thì cậu ta cũng sẽ giải quyết anh trước, sau đó mới đến lượt tôi!"
Trần Hạo cạn lời, nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy, sao lại có hành động không bình thường
thế chứ?
"Đương nhiên, tôi cũng không phải là người không biết phải trái, anh phải đồng ý diễn tiếp vở kịch này với tôi, về sau tôi không chỉ không làm phiền anh nữa, mà còn giúp anh cản trở Tô Cảnh Thành, giao dịch này anh không lỗ đâu!"
"Mạc Tiểu Nhiễm, cô biết không? Điều tôi ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp!"
"Vậy sao! Vậy lát nữa lên xe tôi sẽ nói anh ngủ với tôi rồi còn bội tình bạc nghĩa, tôi đoán Tô Cảnh Thành sẽ muốn rút gân lột da anh ra đấy!"
Nghe cô ta nói vậy, Trần Hạo cười khẩy: "Xem ra là cô đang phải dựa vào tôi!"
"Không sai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.