Chương 280: Cậu chắc không?
Tg Tinh Quân
30/09/2021
Lôi Cửu Chỉ cười ha ha: "Người trẻ tuổi, có lòng tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá mức thì là tự kiêu! Rất lâu rồi không gặp được người thú vị như cậu! Chơi với cậu vậy!"
Nói xong, Lõi cửu Chỉ nhẹ nhàng cầm cốc xúc xắc, chiếc cốc dựng đứng lên, con xúc xắc tự động quay tròn giống như linh sủng. Sau đó, anh ta đặt lòng bàn tay vào cốc xúc xắc: "Đoán đi!"
Trần Hạo mỉm cười, nhìn ra thủ pháp tinh xảo của Lôi cửu Chỉ, biết rằng đối phương là cao thủ!
Lúc này, cái cốc trông có vẻ như đã ổn định nhưng thực chất con xúc xắc ở trong vẫn đang quay, Lôi cửu Chỉ đặt tay lên chiếc cốc nên có thế điều khiến thời cơ dừng lại của xúc xắc ở bên trong theo ý mình, từ đó khống chế điểm và nắm quyền chủ động trong tay.
Bất kể Trần Hạo hò lớn hay nhỏ thì anh ta đều có thể dê dàng thay đổi kết quả.
Chỉ đáng tiếc, hôm nay
người Lôi cửu Chỉ gặp phải là anh, trò lừa bịp như vậy làm sao có thể qua mắt được?
Trần Hạo mỉm cười đặt thẻ đánh bạc vào chữ nhỏ.
"Cậu chắc không?", Lôi cửu Chỉ mỉm cười. "Tôi chắc!", ánh mắt Trần Hạo kiên định.
"Tôi thừa nhận cậu có chút bản lĩnh, đáng tiếc vẫn chưa phải đối thủ của tôi, cậu thua rồi
Lòi Cửu Chỉ nói xong, mở cốc xúc xắc ra, không thèm nhìn
đã nói: "Bốn năm sáu lớn!"
Nhưng anh ta chưa hề phát giác được khi mở cốc xúc xắc, ngón tay Trần Hạo đã gõ lên bàn, khống chế độ rung khiến xúc xắc trong cốc quay ít hơn hai vòng so với dự đoán của Lôi Cửu Chỉ.
Woa! Mọi người cảm thán! Không ai ngờ được sau khi cốc xúc xắc được mở ra thì hoàn toàn không phải điểm mà Lôi Cửu Chỉ nói.
Trần Hạo cười nói: "Anh Lòi, anh hãy nhìn cho kỹ là ai đã thua?”
Lòi Cửu Chỉ cúi đầu nhìn, ngạc nhiên nói: "Chuyện... Chuyện này sao có thể?”
Điểm xúc xâc trong cốc là một hai ba nhỏ.
Trần Hạo cười híp mắt nói: "Anh Lôi đã nhường roi!"
Sắc mặt Lôi Cửu Chỉ liên tục thay đổi, nở nụ cười.
"Thật không ngờ ở Hải Dương nhỏ bé lại gặp được cao thủ như cậu! Thất kính rồi!"
Trần Hạo nói: "Chỉ là chơi bừa thòi!"
Tuy rằng Lôi cửu Chỉ giả vờ điềm tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang dậy sóng!
Thủ pháp mà anh ta vừa thi triển là kỹ năng có một không hai.
Năm đó khi đối mặt với ông Toàn ở Âu Thành, Lòi cửu Chỉ dùng chiêu này còn chẳng thua, không ngờ hôm nay không những bị Trần Hạo nhìn thấu mà còn bị anh phá được thủ pháp, điều này làm sao có thể không sốc được cơ chứ?
Trong chớp mắt, những điều này hiện lên trong đầu anh ta, biết ngay rằng mình đã gặp phải
cao thủ siêu cấp, làm sao có thể đắc tội với người như vậy? Chỉ cần đối phương không vui cái thôi thì có thể làm cho Lôi Cửu Chỉ tán gia bại sản.
Anh ta cố gắng kiềm chế bản thân, bề ngoài không lộ cảm xúc, vẫy tay về hướng phía sau.
Chẳng mấy chốc thuộc hạ Tiếu Tứ lên trước: "ông chủ, có dặn dò gì?"
"Đi viết tờ chi phiếu mười triệu mang đến đây!", Lôi cửu Chỉ nói.
Tiếu Tứ nhanh chóng chạy đi, một lát sau chi phiếu được
viết xong rồi đưa cho Lôi cửu Chỉ.
Sau khi anh ta cầm lấy chi phiếu, cung kính đẩy đến trước mặt Trần Hạo: "Một câu vừa rồi, tôi thua tâm phục khẩu phục, mười triệu này là tòi mời cậu uống trà!"
Nghe thấy anh ta nói như vậy, xung quanh lập tức rối loạn, có người nói thầm: "Lôi cửu Chỉ nhận thua, vậy há chẳng phải là người này còn lợi hại hơn anh ta?"
Trần Hạo bình tĩnh nhận lấy: "Anh Lôi khách sáo rồi, Tống Sơn, đi đổi thẻ đánh bạc đi!”
Lòi Cửu Chỉ nghe thấy Trần Hạo nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm, biết rằng anh tha cho mình. Lòi cửu Chỉ thầm vui mừng trong lòng vì vừa rồi anh ta không thể hiện phách lối lắm.
Tống Sơn nghe thấy vậy, vội vàng đi đổi tiền, trong lòng tính toán và cười híp mắt, chỉ hơn một tiếng thôi mà đã kiếm được hơn một trăm triệu, còn nhiều hơn đi cướp!
Lòi Cửu Chỉ mỉm cười nhìn Trần Hạo: "Tôi muốn mời cậu vào phòng bên trong nói chuyện, không biết cậu có thế ghé vào không!"
Trần Hạo cười nói: "Không phải là có tám trăm tên sát thủ mai phục ở trong phòng đấy chứ?"
Lòi Cửu Chỉ cười nói: "Cậu thật biết nói đùa, tôi lăn lộn giới cược nhiều năm, thua là thua, thắng là thắng, không bao giờ làm những chuyện bỉ ổi đó!”
Trần Hạo mỉm cười gật đầu, chuẩn bị đi theo.
Lúc này, thuộc hạ Tiểu Tứ của Lôi Cửu Chỉ hốt hoảng chạy đến.
Anh ta thấy vậy không vui hỏi dò: "Có chuyện gì? Không
Nói xong, Lõi cửu Chỉ nhẹ nhàng cầm cốc xúc xắc, chiếc cốc dựng đứng lên, con xúc xắc tự động quay tròn giống như linh sủng. Sau đó, anh ta đặt lòng bàn tay vào cốc xúc xắc: "Đoán đi!"
Trần Hạo mỉm cười, nhìn ra thủ pháp tinh xảo của Lôi cửu Chỉ, biết rằng đối phương là cao thủ!
Lúc này, cái cốc trông có vẻ như đã ổn định nhưng thực chất con xúc xắc ở trong vẫn đang quay, Lôi cửu Chỉ đặt tay lên chiếc cốc nên có thế điều khiến thời cơ dừng lại của xúc xắc ở bên trong theo ý mình, từ đó khống chế điểm và nắm quyền chủ động trong tay.
Bất kể Trần Hạo hò lớn hay nhỏ thì anh ta đều có thể dê dàng thay đổi kết quả.
Chỉ đáng tiếc, hôm nay
người Lôi cửu Chỉ gặp phải là anh, trò lừa bịp như vậy làm sao có thể qua mắt được?
Trần Hạo mỉm cười đặt thẻ đánh bạc vào chữ nhỏ.
"Cậu chắc không?", Lôi cửu Chỉ mỉm cười. "Tôi chắc!", ánh mắt Trần Hạo kiên định.
"Tôi thừa nhận cậu có chút bản lĩnh, đáng tiếc vẫn chưa phải đối thủ của tôi, cậu thua rồi
Lòi Cửu Chỉ nói xong, mở cốc xúc xắc ra, không thèm nhìn
đã nói: "Bốn năm sáu lớn!"
Nhưng anh ta chưa hề phát giác được khi mở cốc xúc xắc, ngón tay Trần Hạo đã gõ lên bàn, khống chế độ rung khiến xúc xắc trong cốc quay ít hơn hai vòng so với dự đoán của Lôi Cửu Chỉ.
Woa! Mọi người cảm thán! Không ai ngờ được sau khi cốc xúc xắc được mở ra thì hoàn toàn không phải điểm mà Lôi Cửu Chỉ nói.
Trần Hạo cười nói: "Anh Lòi, anh hãy nhìn cho kỹ là ai đã thua?”
Lòi Cửu Chỉ cúi đầu nhìn, ngạc nhiên nói: "Chuyện... Chuyện này sao có thể?”
Điểm xúc xâc trong cốc là một hai ba nhỏ.
Trần Hạo cười híp mắt nói: "Anh Lôi đã nhường roi!"
Sắc mặt Lôi Cửu Chỉ liên tục thay đổi, nở nụ cười.
"Thật không ngờ ở Hải Dương nhỏ bé lại gặp được cao thủ như cậu! Thất kính rồi!"
Trần Hạo nói: "Chỉ là chơi bừa thòi!"
Tuy rằng Lôi cửu Chỉ giả vờ điềm tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang dậy sóng!
Thủ pháp mà anh ta vừa thi triển là kỹ năng có một không hai.
Năm đó khi đối mặt với ông Toàn ở Âu Thành, Lòi cửu Chỉ dùng chiêu này còn chẳng thua, không ngờ hôm nay không những bị Trần Hạo nhìn thấu mà còn bị anh phá được thủ pháp, điều này làm sao có thể không sốc được cơ chứ?
Trong chớp mắt, những điều này hiện lên trong đầu anh ta, biết ngay rằng mình đã gặp phải
cao thủ siêu cấp, làm sao có thể đắc tội với người như vậy? Chỉ cần đối phương không vui cái thôi thì có thể làm cho Lôi Cửu Chỉ tán gia bại sản.
Anh ta cố gắng kiềm chế bản thân, bề ngoài không lộ cảm xúc, vẫy tay về hướng phía sau.
Chẳng mấy chốc thuộc hạ Tiếu Tứ lên trước: "ông chủ, có dặn dò gì?"
"Đi viết tờ chi phiếu mười triệu mang đến đây!", Lôi cửu Chỉ nói.
Tiếu Tứ nhanh chóng chạy đi, một lát sau chi phiếu được
viết xong rồi đưa cho Lôi cửu Chỉ.
Sau khi anh ta cầm lấy chi phiếu, cung kính đẩy đến trước mặt Trần Hạo: "Một câu vừa rồi, tôi thua tâm phục khẩu phục, mười triệu này là tòi mời cậu uống trà!"
Nghe thấy anh ta nói như vậy, xung quanh lập tức rối loạn, có người nói thầm: "Lôi cửu Chỉ nhận thua, vậy há chẳng phải là người này còn lợi hại hơn anh ta?"
Trần Hạo bình tĩnh nhận lấy: "Anh Lôi khách sáo rồi, Tống Sơn, đi đổi thẻ đánh bạc đi!”
Lòi Cửu Chỉ nghe thấy Trần Hạo nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm, biết rằng anh tha cho mình. Lòi cửu Chỉ thầm vui mừng trong lòng vì vừa rồi anh ta không thể hiện phách lối lắm.
Tống Sơn nghe thấy vậy, vội vàng đi đổi tiền, trong lòng tính toán và cười híp mắt, chỉ hơn một tiếng thôi mà đã kiếm được hơn một trăm triệu, còn nhiều hơn đi cướp!
Lòi Cửu Chỉ mỉm cười nhìn Trần Hạo: "Tôi muốn mời cậu vào phòng bên trong nói chuyện, không biết cậu có thế ghé vào không!"
Trần Hạo cười nói: "Không phải là có tám trăm tên sát thủ mai phục ở trong phòng đấy chứ?"
Lòi Cửu Chỉ cười nói: "Cậu thật biết nói đùa, tôi lăn lộn giới cược nhiều năm, thua là thua, thắng là thắng, không bao giờ làm những chuyện bỉ ổi đó!”
Trần Hạo mỉm cười gật đầu, chuẩn bị đi theo.
Lúc này, thuộc hạ Tiểu Tứ của Lôi Cửu Chỉ hốt hoảng chạy đến.
Anh ta thấy vậy không vui hỏi dò: "Có chuyện gì? Không
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.